Quân Hôn 80: Xuyên Thành Chị Dâu Xấu Xa Của Nam Chính
Chương 41: Đuối Sức
Ngoại Vĩ Đồng
07/10/2024
"Em..." Bùi Thiến mấp máy môi, hồi lâu mới đỏ mặt nói ra ba chữ, "Xin lỗi chị."
"Hả?" Yến Ương rất là kinh ngạc.
Cô không ngờ Bùi Thiến tính tình kiêu ngạo lại thật sự xin lỗi mình, cũng không biết Bùi Canh Lễ đã nói gì với cô ta mà khiến thái độ của cô ta thay đổi nhanh chóng như vậy.
Bùi Thiến chậm rãi nói tiếp: "Lúc ăn cơm trưa không nên nhận xét chị như vậy, anh cả đã dạy dỗ em rồi, anh ấy rất tức giận."
"Sau này chú ý một chút là được, chuyện này tôi bỏ qua, chờ anh trai em về tôi sẽ khuyên anh ấy." Yến Ương nói.
"Vâng, vậy thì tốt quá." Bùi Thiến cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tiễn Bùi Thiến xong, Yến Ương liền chợp mắt một lát, bôn ba cả ngày thật sự mệt mỏi.
Đợi cô tỉnh lại lần nữa thì trời bên ngoài đã hơi sáng, không ngờ cô ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau.
Yến Ương dụi mắt ngồi dậy, theo bản năng nhìn sang bên cạnh.
Bùi Canh Lễ đã không thấy bóng dáng, đợi cô từ phòng vệ sinh rửa mặt xong đi ra, anh xách một túi bánh bao nóng hổi đi vào phòng.
"Ăn sáng đi."
Bùi Canh Lễ đặt túi bánh bao lên bàn trà trong phòng.
"Tối qua em chắc chưa ăn tối đã ngủ rồi, sau này đừng như vậy, không tốt cho sức khỏe đâu. Bây giờ còn sớm, ăn sáng xong chúng ta thu dọn đồ đạc, tám giờ xuất phát."
"Vâng, tối qua em định chợp mắt một lát, kết quả ngủ quên mất." Yến Ương ảo não nói.
Tám giờ sáng, mọi người tập trung ở ngoài khách sạn, ai cũng mang theo túi lớn túi nhỏ chuẩn bị xuất phát.
Vì muốn hành lý gọn nhẹ, trong túi Yến Ương chỉ mang theo lương khô, nước và giấy, bởi vậy so với những người khác sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Ngọn núi Thanh Phong này cao nghìn mét, đường leo núi hiểm trở, người có thể chất không tốt sẽ rất vất vả.
Ban đầu Yến Ương còn cảm thấy mình có thể thích ứng, cho đến khi leo đến lưng chừng núi, cô liền cảm thấy mình thở hổn hển, hô hấp rất khó khăn, toàn thân không còn sức lực.
Nhiệt độ trên núi thấp, mồ hôi trên người cô lại không thể khô, thân nhiệt dần dần hạ xuống, cả khuôn mặt bị đông cứng trắng bệch.
Cuối cùng thật sự không chịu đựng nổi, cô dừng lại thở hổn hển.
Cùng lúc đó, tình trạng của những người khác cũng không tốt hơn là bao, đặc biệt là những sinh viên mới tốt nghiệp này, trước kia bọn họ cả ngày đều ở trong lớp học, không có thời gian cũng không có tinh lực để rèn luyện thể lực, bởi vậy đến lưng chừng núi liền trực tiếp gục ngã nằm vật ra đất.
Bùi Tích và Hạ Văn Phi trạng thái không tệ, chỉ là hơi thở dốc một chút.
Trạng thái tốt nhất khỏi phải nói chính là Bùi Canh Lễ, sắc mặt anh không hề thay đổi, khi leo dốc núi hiểm trở cứ như đi trên đất bằng, tốc độ không những không giảm mà còn tăng lên rất nhiều. Nếu không phải vì đợi bọn họ, phỏng chừng anh đã sớm leo lên đỉnh núi rồi.
Vừa hay bây giờ đến giờ ăn trưa, vì vậy mọi người liền nghỉ ngơi ăn trưa tại chỗ.
Nghỉ ngơi nửa tiếng đồng hồ xong, mọi người lại tiếp tục leo núi.
Yến Ương nhìn sườn núi hiểm trở không thấy đỉnh, thật sự muốn ngay lập tức từ bỏ quay trở về. Có lẽ cảm xúc của cô quá mãnh liệt nên rất nhanh đã khiến Bùi Canh Lễ chú ý.
"Em mệt rồi à?" Bùi Canh Lễ đi đến bên cạnh quan sát sắc mặt cô, "Còn tiếp tục được không?"
"Em có thể nói không được không?" Yến Ương trễ khóe miệng, sắc mặt tái nhợt, "Em không muốn leo nữa."
Bùi Canh Lễ đưa tay sờ lên trán cô, cau mày, "Thân nhiệt hơi thấp, có mang theo áo khoác không?"
"Không có, bên trong em mặc áo nhung rồi, lúc ở chân núi còn nóng nực, nào ngờ trên núi nhiệt độ lại thấp như vậy."
"Hả?" Yến Ương rất là kinh ngạc.
Cô không ngờ Bùi Thiến tính tình kiêu ngạo lại thật sự xin lỗi mình, cũng không biết Bùi Canh Lễ đã nói gì với cô ta mà khiến thái độ của cô ta thay đổi nhanh chóng như vậy.
Bùi Thiến chậm rãi nói tiếp: "Lúc ăn cơm trưa không nên nhận xét chị như vậy, anh cả đã dạy dỗ em rồi, anh ấy rất tức giận."
"Sau này chú ý một chút là được, chuyện này tôi bỏ qua, chờ anh trai em về tôi sẽ khuyên anh ấy." Yến Ương nói.
"Vâng, vậy thì tốt quá." Bùi Thiến cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tiễn Bùi Thiến xong, Yến Ương liền chợp mắt một lát, bôn ba cả ngày thật sự mệt mỏi.
Đợi cô tỉnh lại lần nữa thì trời bên ngoài đã hơi sáng, không ngờ cô ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau.
Yến Ương dụi mắt ngồi dậy, theo bản năng nhìn sang bên cạnh.
Bùi Canh Lễ đã không thấy bóng dáng, đợi cô từ phòng vệ sinh rửa mặt xong đi ra, anh xách một túi bánh bao nóng hổi đi vào phòng.
"Ăn sáng đi."
Bùi Canh Lễ đặt túi bánh bao lên bàn trà trong phòng.
"Tối qua em chắc chưa ăn tối đã ngủ rồi, sau này đừng như vậy, không tốt cho sức khỏe đâu. Bây giờ còn sớm, ăn sáng xong chúng ta thu dọn đồ đạc, tám giờ xuất phát."
"Vâng, tối qua em định chợp mắt một lát, kết quả ngủ quên mất." Yến Ương ảo não nói.
Tám giờ sáng, mọi người tập trung ở ngoài khách sạn, ai cũng mang theo túi lớn túi nhỏ chuẩn bị xuất phát.
Vì muốn hành lý gọn nhẹ, trong túi Yến Ương chỉ mang theo lương khô, nước và giấy, bởi vậy so với những người khác sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Ngọn núi Thanh Phong này cao nghìn mét, đường leo núi hiểm trở, người có thể chất không tốt sẽ rất vất vả.
Ban đầu Yến Ương còn cảm thấy mình có thể thích ứng, cho đến khi leo đến lưng chừng núi, cô liền cảm thấy mình thở hổn hển, hô hấp rất khó khăn, toàn thân không còn sức lực.
Nhiệt độ trên núi thấp, mồ hôi trên người cô lại không thể khô, thân nhiệt dần dần hạ xuống, cả khuôn mặt bị đông cứng trắng bệch.
Cuối cùng thật sự không chịu đựng nổi, cô dừng lại thở hổn hển.
Cùng lúc đó, tình trạng của những người khác cũng không tốt hơn là bao, đặc biệt là những sinh viên mới tốt nghiệp này, trước kia bọn họ cả ngày đều ở trong lớp học, không có thời gian cũng không có tinh lực để rèn luyện thể lực, bởi vậy đến lưng chừng núi liền trực tiếp gục ngã nằm vật ra đất.
Bùi Tích và Hạ Văn Phi trạng thái không tệ, chỉ là hơi thở dốc một chút.
Trạng thái tốt nhất khỏi phải nói chính là Bùi Canh Lễ, sắc mặt anh không hề thay đổi, khi leo dốc núi hiểm trở cứ như đi trên đất bằng, tốc độ không những không giảm mà còn tăng lên rất nhiều. Nếu không phải vì đợi bọn họ, phỏng chừng anh đã sớm leo lên đỉnh núi rồi.
Vừa hay bây giờ đến giờ ăn trưa, vì vậy mọi người liền nghỉ ngơi ăn trưa tại chỗ.
Nghỉ ngơi nửa tiếng đồng hồ xong, mọi người lại tiếp tục leo núi.
Yến Ương nhìn sườn núi hiểm trở không thấy đỉnh, thật sự muốn ngay lập tức từ bỏ quay trở về. Có lẽ cảm xúc của cô quá mãnh liệt nên rất nhanh đã khiến Bùi Canh Lễ chú ý.
"Em mệt rồi à?" Bùi Canh Lễ đi đến bên cạnh quan sát sắc mặt cô, "Còn tiếp tục được không?"
"Em có thể nói không được không?" Yến Ương trễ khóe miệng, sắc mặt tái nhợt, "Em không muốn leo nữa."
Bùi Canh Lễ đưa tay sờ lên trán cô, cau mày, "Thân nhiệt hơi thấp, có mang theo áo khoác không?"
"Không có, bên trong em mặc áo nhung rồi, lúc ở chân núi còn nóng nực, nào ngờ trên núi nhiệt độ lại thấp như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.