Quân Hôn 80: Xuyên Thành Chị Dâu Xấu Xa Của Nam Chính
Chương 42: Ghen Tị
Ngoại Vĩ Đồng
07/10/2024
Lúc này Yến Ương rất hối hận vì đã không làm theo lời dặn dò của anh, cho rằng vận động nhiều sẽ toát mồ hôi toàn thân, thân nhiệt sẽ nóng lên.
Bùi Canh Lễ lập tức cởi ba lô xuống, từ bên trong lôi ra một chiếc áo khoác cotton họa tiết rằn ri, "Mặc của anh đi, bị lạnh đến như vậy sao em không nói sớm?"
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, Yến Ương cảm nhận được trong giọng nói của anh có chút trách cứ, khuôn mặt vốn lạnh nhạt cũng trở nên lo lắng.
Yến Ương ngượng ngùng nói: "Lát nữa lên đỉnh núi còn lạnh hơn, anh phải làm sao đây?"
"Em đừng lo cho anh, anh quanh năm huấn luyện trong môi trường nhiệt độ thấp nên đã thích nghi từ lâu rồi, áo này vốn là để dự phòng.”
"Vậy à." Yến Ương cười gượng, "Anh chuẩn bị chu đáo thật đấy.”
"Mặc áo vào nhanh lên, vận động rồi sẽ không lạnh nữa.”
"Ừm.”
Yến Ương nhanh chóng khoác áo vào, chẳng mấy chốc cơ thể đã ấm lên.
Thế nhưng dù vậy, thể lực của Yến Ương vẫn không theo kịp, cổ chân như bị buộc cục chì, nặng nề vô cùng.
Đúng lúc này, Bùi Canh Lễ ở phía sau đột nhiên đỡ lấy eo cô, Yến Ương như người bị nín thở lâu ngày bỗng hít được một hơi thật sâu, trong nháy mắt sống lại.
Cô vội quay đầu cảm ơn.
Bùi Canh Lễ nhìn cô, cau mày nói: "Anh là chồng em, giúp em là chuyện nên làm, không cần khách sáo như vậy.”
Yến Ương nghe thấy thế lập tức im bặt.
Cứ như vậy, hơn nửa đoạn đường phía sau Bùi Canh Lễ đều đẩy cô đi lên, điều này khiến người đi đường và những người bạn đồng hành phía trước không khỏi ghen tị.
Hạ Văn Phi vốn dĩ đã sắp cạn kiệt thể lực, bước chân dần chậm lại, giống như những người khác, cô ta di chuyển với tốc độ của con rùa.
Đột nhiên Yến Ương và Bùi Canh Lễ đuổi kịp từ phía sau, Yến Ương được Bùi Canh Lễ đỡ đi, Hạ Văn Phi rất ghen tị, cô ta bất giác nhớ lại thời gian trước đây.
Từ nhỏ đến lớn, đám trẻ con trong khu tập thể quân đội đều thích chơi với anh cả nhà họ Bùi.
Do công việc bận rộn, các bậc phụ huynh cũng yên tâm giao con cho Bùi Canh Lễ trông nom, khoảng thời gian đó Bùi Canh Lễ rất thích dẫn bọn họ đến sau núi tập luyện.
Hạ Văn Phi rất ngưỡng mộ Bùi Canh Lễ, những hoạt động như thế này cô ta đều tích cực tham gia, nhưng vì thể lực có hạn nên thường xuyên bị tụt lại phía sau.
Cũng chính lúc này, Bùi Canh Lễ lại dùng tay đỡ những đứa trẻ không còn sức lực như bọn họ leo lên đỉnh.
Hạ Văn Phi rất nhớ khoảng thời gian đó, nhưng kể từ khi Bùi Canh Lễ chính thức vào quân ngũ, bọn họ rất ít có cơ hội tiếp xúc với người anh cả này.
Nghĩ vậy, Hạ Văn Phi bỗng nhiên cảm thấy bước chân mình cũng trở nên nặng trĩu, lúc này không chút do dự, cô ta liền tìm một khoảng đất trống ngồi phịch xuống, bộ dạng vô cùng yếu đuối.
Người đầu tiên chú ý đến tình trạng của cô ta đương nhiên là Bùi Tích, bởi vì anh ta vẫn luôn ở bên cạnh Hạ Văn Phi.
"Sao vậy Văn Phi?" Bùi Tích lo lắng hỏi.
"Em bỗng thấy mệt, muốn nghỉ ngơi một chút, anh lên trước đi, em đợi anh cả lên rồi đi.”
Bùi Tích do dự một lúc cuối cùng vẫn dừng lại tại chỗ, "Anh đợi cùng em.”
Hạ Văn Phi cười khổ đáp, "Được.”
Hai người ở trên dốc cao có thể nhìn thấy bóng dáng Bùi Canh Lễ đang dìu Yến Ương leo lên, không bao lâu sau, hai người đã đến chỗ Hạ Văn Phi đang nghỉ ngơi.
Bùi Tích chủ động chào hỏi: "Anh cả, vất vả rồi.”
Bùi Canh Lễ gật đầu, "Cũng được, hai người mệt rồi à?”
"Em không mệt, nhưng Văn Phi mệt rồi." Bùi Tích lo lắng nhìn Hạ Văn Phi.
Hạ Văn Phi vội vàng tiếp lời, "Anh cả, em thấy anh dìu chị Yến Ương đi nhẹ nhàng quá, anh có thể giúp em một đoạn được không, thật ngại quá.”
Bùi Canh Lễ lập tức cởi ba lô xuống, từ bên trong lôi ra một chiếc áo khoác cotton họa tiết rằn ri, "Mặc của anh đi, bị lạnh đến như vậy sao em không nói sớm?"
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, Yến Ương cảm nhận được trong giọng nói của anh có chút trách cứ, khuôn mặt vốn lạnh nhạt cũng trở nên lo lắng.
Yến Ương ngượng ngùng nói: "Lát nữa lên đỉnh núi còn lạnh hơn, anh phải làm sao đây?"
"Em đừng lo cho anh, anh quanh năm huấn luyện trong môi trường nhiệt độ thấp nên đã thích nghi từ lâu rồi, áo này vốn là để dự phòng.”
"Vậy à." Yến Ương cười gượng, "Anh chuẩn bị chu đáo thật đấy.”
"Mặc áo vào nhanh lên, vận động rồi sẽ không lạnh nữa.”
"Ừm.”
Yến Ương nhanh chóng khoác áo vào, chẳng mấy chốc cơ thể đã ấm lên.
Thế nhưng dù vậy, thể lực của Yến Ương vẫn không theo kịp, cổ chân như bị buộc cục chì, nặng nề vô cùng.
Đúng lúc này, Bùi Canh Lễ ở phía sau đột nhiên đỡ lấy eo cô, Yến Ương như người bị nín thở lâu ngày bỗng hít được một hơi thật sâu, trong nháy mắt sống lại.
Cô vội quay đầu cảm ơn.
Bùi Canh Lễ nhìn cô, cau mày nói: "Anh là chồng em, giúp em là chuyện nên làm, không cần khách sáo như vậy.”
Yến Ương nghe thấy thế lập tức im bặt.
Cứ như vậy, hơn nửa đoạn đường phía sau Bùi Canh Lễ đều đẩy cô đi lên, điều này khiến người đi đường và những người bạn đồng hành phía trước không khỏi ghen tị.
Hạ Văn Phi vốn dĩ đã sắp cạn kiệt thể lực, bước chân dần chậm lại, giống như những người khác, cô ta di chuyển với tốc độ của con rùa.
Đột nhiên Yến Ương và Bùi Canh Lễ đuổi kịp từ phía sau, Yến Ương được Bùi Canh Lễ đỡ đi, Hạ Văn Phi rất ghen tị, cô ta bất giác nhớ lại thời gian trước đây.
Từ nhỏ đến lớn, đám trẻ con trong khu tập thể quân đội đều thích chơi với anh cả nhà họ Bùi.
Do công việc bận rộn, các bậc phụ huynh cũng yên tâm giao con cho Bùi Canh Lễ trông nom, khoảng thời gian đó Bùi Canh Lễ rất thích dẫn bọn họ đến sau núi tập luyện.
Hạ Văn Phi rất ngưỡng mộ Bùi Canh Lễ, những hoạt động như thế này cô ta đều tích cực tham gia, nhưng vì thể lực có hạn nên thường xuyên bị tụt lại phía sau.
Cũng chính lúc này, Bùi Canh Lễ lại dùng tay đỡ những đứa trẻ không còn sức lực như bọn họ leo lên đỉnh.
Hạ Văn Phi rất nhớ khoảng thời gian đó, nhưng kể từ khi Bùi Canh Lễ chính thức vào quân ngũ, bọn họ rất ít có cơ hội tiếp xúc với người anh cả này.
Nghĩ vậy, Hạ Văn Phi bỗng nhiên cảm thấy bước chân mình cũng trở nên nặng trĩu, lúc này không chút do dự, cô ta liền tìm một khoảng đất trống ngồi phịch xuống, bộ dạng vô cùng yếu đuối.
Người đầu tiên chú ý đến tình trạng của cô ta đương nhiên là Bùi Tích, bởi vì anh ta vẫn luôn ở bên cạnh Hạ Văn Phi.
"Sao vậy Văn Phi?" Bùi Tích lo lắng hỏi.
"Em bỗng thấy mệt, muốn nghỉ ngơi một chút, anh lên trước đi, em đợi anh cả lên rồi đi.”
Bùi Tích do dự một lúc cuối cùng vẫn dừng lại tại chỗ, "Anh đợi cùng em.”
Hạ Văn Phi cười khổ đáp, "Được.”
Hai người ở trên dốc cao có thể nhìn thấy bóng dáng Bùi Canh Lễ đang dìu Yến Ương leo lên, không bao lâu sau, hai người đã đến chỗ Hạ Văn Phi đang nghỉ ngơi.
Bùi Tích chủ động chào hỏi: "Anh cả, vất vả rồi.”
Bùi Canh Lễ gật đầu, "Cũng được, hai người mệt rồi à?”
"Em không mệt, nhưng Văn Phi mệt rồi." Bùi Tích lo lắng nhìn Hạ Văn Phi.
Hạ Văn Phi vội vàng tiếp lời, "Anh cả, em thấy anh dìu chị Yến Ương đi nhẹ nhàng quá, anh có thể giúp em một đoạn được không, thật ngại quá.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.