Quân Hôn 80: Xuyên Thành Chị Dâu Xấu Xa Của Nam Chính
Chương 39: Mời Chào
Ngoại Vĩ Đồng
07/10/2024
"Mười lăm đồng phải không?" Yến Ương móc tiền trong túi ra, rút một tờ mười đồng và một tờ năm đồng đưa cho cô ấy, "Của cô đây."
Khi khoản tiền khổng lồ thực sự rơi vào tay, Thẩm Linh như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đồng tử rung chuyển liên hồi đảo qua đảo lại giữa số tiền trên tay và mỹ nhân trước mặt.
Một lúc lâu sau, cô ấy run giọng nói: "Cảm ơn, cảm ơn cô gái! Tôi gói lại cho cô ngay."
"Vâng." Yến Ương cứ thế yên lặng nhìn cô ấy loay hoay với một loạt động tác lóng ngóng.
Thẩm Linh run rẩy gói ba bức tranh cẩn thận, cuối cùng dùng dây gai buộc chặt lại đưa cho Yến Ương.
"Ngoài việc mua tranh, tôi còn có chút việc muốn bàn bạc với cô, không biết có tiện không?" Yến Ương hỏi.
Thẩm Linh vội vàng gật đầu, "Tất nhiên là tiện, cô cứ nói."
Yến Ương nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một quán trà, "Chuyện hơi dài dòng, chúng ta vào đó vừa uống trà vừa nói chuyện nhé."
"Được, tôi dọn dẹp một chút rồi đi ngay, cô chờ chút." Nhận được lời mời từ khách sộp, dù thế nào Thẩm Linh cũng phải coi trọng.
Thẩm Linh cuống cuồng gói tất cả dụng cụ vẽ và màu vẽ vào tấm vải trắng, sau khi thu gọn mọi thứ, cô ấy bèn bước theo Yến Ương đến quán trà.
Quán trà này nằm ở vị trí đắc địa nhất của phố đồ thủ công mỹ nghệ, nơi đây giá cả tất nhiên không rẻ.
Trước đây Thẩm Linh từng quan sát những người ra vào quán trà, họ đều ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, còn cô ấy với bộ quần áo rách rưới dính đầy màu vẽ thật chẳng hợp với khung cảnh nơi này chút nào.
Yến Ương nhanh chóng nhận ra sự bối rối của Thẩm Linh, bèn bảo tiểu nhị dẫn bọn họ lên lầu, trực tiếp đặt một phòng riêng.
Không còn bị người ngoài dò xét, Thẩm Linh rất nhanh đã thả lỏng người, tất nhiên cô ấy cũng biết Yến Ương đang nghĩ cho mình, liền cúi đầu cảm ơn.
"Không sao, tôi có việc cần nhờ cô, làm những việc này là đương nhiên." Nói xong, Yến Ương gọi phục vụ bưng lên một ấm trà Bích Loa Xuân và hai đĩa bánh ngọt.
Nghe câu này, Thẩm Linh rất khó hiểu, có việc cần nhờ cô ấy sao?
Bản thân cô ấy ngoài vẽ tranh ra thì chẳng còn biết làm gì khác, điều này khiến cô ấy rất tò mò muốn biết Yến Ương muốn nói gì tiếp theo.
Đợi trà và bánh ngọt được mang lên, Yến Ương mới bắt đầu đi vào vấn đề chính:
"Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên Yến Ương, là chủ một tiệm quần áo ở Kinh Thị, tôi rất thích những tác phẩm của cô, muốn mời cô đến làm nhà thiết kế cho tiệm của tôi."
"Nếu được, tôi có thể trả cho cô mức lương cơ bản là năm mươi đồng một tháng, tiền hoa hồng sẽ được tính theo doanh số bán hàng của sản phẩm, cứ bán được mười cái thì được một đồng tiền hoa hồng, hiện tại tiệm của chúng tôi có thể bán được khoảng năm mươi cái mỗi ngày, mức lương này cũng khá ổn rồi, tất nhiên vẫn còn có thể tăng lên, đến lúc đó chúng ta có thể bàn bạc thêm."
Thẩm Linh nghe xong vô cùng sửng sốt, cái gì mà gọi là khá ổn, đó là quá hậu hĩnh rồi, cả đời cô ấy chưa từng thấy nhiều tiền như vậy!
Thẩm Linh từ nhỏ yếu ớt nhiều bệnh, từ khi sinh ra đã bị người ta đá qua đá lại như quả bóng rách, cha mê cờ bạc, mẹ đi bước nữa, cô ấy bị xem như gánh nặng, chẳng ai muốn nhận nuôi.
Từ nhỏ đã sống nhờ cơm người khác, cô ấy may mắn sống sót đến tuổi trưởng thành.
Năm hai mươi tuổi, cô ấy lang thang đến Hải Thị và gặp được một họa sĩ lang thang, cũng trong năm đó, cô ấy lần đầu tiên tiếp xúc với thứ gọi là tranh sơn dầu.
Cô ấy rất có năng khiếu, sau ba tháng quan sát họa sĩ vẽ tranh, cô ấy bắt đầu tự tay thử vẽ, thời gian đó ngoài việc đi xin ăn và làm thêm, cô ấy dành hết thời gian để nghiên cứu vẽ tranh.
Khi khoản tiền khổng lồ thực sự rơi vào tay, Thẩm Linh như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đồng tử rung chuyển liên hồi đảo qua đảo lại giữa số tiền trên tay và mỹ nhân trước mặt.
Một lúc lâu sau, cô ấy run giọng nói: "Cảm ơn, cảm ơn cô gái! Tôi gói lại cho cô ngay."
"Vâng." Yến Ương cứ thế yên lặng nhìn cô ấy loay hoay với một loạt động tác lóng ngóng.
Thẩm Linh run rẩy gói ba bức tranh cẩn thận, cuối cùng dùng dây gai buộc chặt lại đưa cho Yến Ương.
"Ngoài việc mua tranh, tôi còn có chút việc muốn bàn bạc với cô, không biết có tiện không?" Yến Ương hỏi.
Thẩm Linh vội vàng gật đầu, "Tất nhiên là tiện, cô cứ nói."
Yến Ương nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một quán trà, "Chuyện hơi dài dòng, chúng ta vào đó vừa uống trà vừa nói chuyện nhé."
"Được, tôi dọn dẹp một chút rồi đi ngay, cô chờ chút." Nhận được lời mời từ khách sộp, dù thế nào Thẩm Linh cũng phải coi trọng.
Thẩm Linh cuống cuồng gói tất cả dụng cụ vẽ và màu vẽ vào tấm vải trắng, sau khi thu gọn mọi thứ, cô ấy bèn bước theo Yến Ương đến quán trà.
Quán trà này nằm ở vị trí đắc địa nhất của phố đồ thủ công mỹ nghệ, nơi đây giá cả tất nhiên không rẻ.
Trước đây Thẩm Linh từng quan sát những người ra vào quán trà, họ đều ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, còn cô ấy với bộ quần áo rách rưới dính đầy màu vẽ thật chẳng hợp với khung cảnh nơi này chút nào.
Yến Ương nhanh chóng nhận ra sự bối rối của Thẩm Linh, bèn bảo tiểu nhị dẫn bọn họ lên lầu, trực tiếp đặt một phòng riêng.
Không còn bị người ngoài dò xét, Thẩm Linh rất nhanh đã thả lỏng người, tất nhiên cô ấy cũng biết Yến Ương đang nghĩ cho mình, liền cúi đầu cảm ơn.
"Không sao, tôi có việc cần nhờ cô, làm những việc này là đương nhiên." Nói xong, Yến Ương gọi phục vụ bưng lên một ấm trà Bích Loa Xuân và hai đĩa bánh ngọt.
Nghe câu này, Thẩm Linh rất khó hiểu, có việc cần nhờ cô ấy sao?
Bản thân cô ấy ngoài vẽ tranh ra thì chẳng còn biết làm gì khác, điều này khiến cô ấy rất tò mò muốn biết Yến Ương muốn nói gì tiếp theo.
Đợi trà và bánh ngọt được mang lên, Yến Ương mới bắt đầu đi vào vấn đề chính:
"Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên Yến Ương, là chủ một tiệm quần áo ở Kinh Thị, tôi rất thích những tác phẩm của cô, muốn mời cô đến làm nhà thiết kế cho tiệm của tôi."
"Nếu được, tôi có thể trả cho cô mức lương cơ bản là năm mươi đồng một tháng, tiền hoa hồng sẽ được tính theo doanh số bán hàng của sản phẩm, cứ bán được mười cái thì được một đồng tiền hoa hồng, hiện tại tiệm của chúng tôi có thể bán được khoảng năm mươi cái mỗi ngày, mức lương này cũng khá ổn rồi, tất nhiên vẫn còn có thể tăng lên, đến lúc đó chúng ta có thể bàn bạc thêm."
Thẩm Linh nghe xong vô cùng sửng sốt, cái gì mà gọi là khá ổn, đó là quá hậu hĩnh rồi, cả đời cô ấy chưa từng thấy nhiều tiền như vậy!
Thẩm Linh từ nhỏ yếu ớt nhiều bệnh, từ khi sinh ra đã bị người ta đá qua đá lại như quả bóng rách, cha mê cờ bạc, mẹ đi bước nữa, cô ấy bị xem như gánh nặng, chẳng ai muốn nhận nuôi.
Từ nhỏ đã sống nhờ cơm người khác, cô ấy may mắn sống sót đến tuổi trưởng thành.
Năm hai mươi tuổi, cô ấy lang thang đến Hải Thị và gặp được một họa sĩ lang thang, cũng trong năm đó, cô ấy lần đầu tiên tiếp xúc với thứ gọi là tranh sơn dầu.
Cô ấy rất có năng khiếu, sau ba tháng quan sát họa sĩ vẽ tranh, cô ấy bắt đầu tự tay thử vẽ, thời gian đó ngoài việc đi xin ăn và làm thêm, cô ấy dành hết thời gian để nghiên cứu vẽ tranh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.