Quân Hôn 80: Xuyên Thành Chị Dâu Xấu Xa Của Nam Chính
Chương 38: Tranh Sơn Dầu
Ngoại Vĩ Đồng
07/10/2024
Trên đường đi, Yến Ương dần dần chơi thân với đám học sinh cấp ba xa lạ, không còn cách nào khác, cô thật sự không muốn có bất kỳ tiếp xúc gì với Bùi Tích và Hạ Văn Phi.
May mà hai người kia cảm thấy đám học sinh cấp ba này quá non nớt, không chủ động đến bắt chuyện, điều này khiến Yến Ương có thể thoải mái tận hưởng khoảng thời gian này.
Sau khi bước chân vào ngành thời trang, Yến Ương dần nảy sinh hứng thú với nghệ thuật.
Nhìn thấy trên phố có nhiều tác phẩm nghệ thuật và đồ cổ chất lượng như vậy, cô đương nhiên là rất phấn khích.
Nhưng đồ cổ ở đây nhiều loại, nhìn đến hoa cả mắt.
Đi dạo lâu như vậy, Yến Ương lại không có món đồ nào muốn mua, rất nhiều thứ ở đây vừa nhìn là biết đồ giả, cho dù trông có vẻ rất thật thì cô cũng không dám mua.
Thị trường đồ cổ quá phức tạp, cô không muốn làm kẻ ngốc vung tiền.
Cho đến khi nhìn thấy một gian hàng tranh sơn dầu, cô lập tức dừng bước.
Chủ quầy là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc giản dị, gian hàng của cô ấy vô cùng đơn sơ, một tấm vải trắng trải ra, trên đó bày ba bức tranh sơn dầu, còn chủ quầy thì ngồi ngay trên đất vẽ bức thứ tư.
Yến Ương dặn dò đám học sinh vài câu rồi rời khỏi đoàn, đi thẳng đến quầy tranh sơn dầu.
Trên con phố này không thiếu gian hàng vẽ tranh, nhưng phần lớn đều là tranh thủy mặc, còn gian hàng tranh sơn dầu của phương Tây thì rất ít.
Cho dù có thì trình độ vẽ của những người đó cũng rất cơ bản, bởi vì nguyên liệu vẽ tranh sơn dầu rất đắt, kỹ thuật vẽ lại càng khó học, giáo viên lại quá ít.
Cho đến khi nhìn thấy bức tranh của người phụ nữ trước mặt, Yến Ương không khỏi thán phục.
Ba bức tranh trên quầy hàng đều là tranh phong cảnh khổ nhỏ, độ hoàn thiện rất cao, Yến Ương vừa nhìn đã nhận ra bút pháp rất điêu luyện.
“Xin chào, cho hỏi tên cô là gì?” Yến Ương hỏi.
“Tôi tên là Thẩm Linh.” Người phụ nữ nhỏ giọng đáp, “Cô muốn mua tranh sao?”
Yến Ương gật đầu, “Những bức tranh này của cô giá bao nhiêu?”
“Tất cả đều năm tệ một bức.” Thẩm Linh đáp, giọng cô ấy có chút gấp gáp, ánh mắt không ngừng quan sát sắc mặt Yến Ương.
Rõ ràng là cô ấy đang rất cần tiền.
Năm tệ một bức, ở con phố nhỏ này là rất đắt, cũng khó trách lâu như vậy mà vẫn chưa có ai hỏi han, nhưng Yến Ương lại cảm thấy giá cả này rất hợp lý.
So với việc mua tranh, cô còn có việc muốn làm hơn.
“Tôi lấy cả ba bức tranh này.” Yến Ương nói.
“Cái gì?” Thẩm Linh không thể tin được nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, cô ấy tưởng mình nghe nhầm.
Phải biết rằng cô ấy đã cả tháng nay không bán được bức tranh nào, trải qua vô số lần bị từ chối, vô số lần bị chê bai, cô ấy biết tranh của mình trong mắt người ngoài không đáng giá cao.
Nhưng bản thân cô ấy lại không cho là vậy, những bức tranh này là tâm huyết của cô ấy, cho dù có nghèo đến đâu cô ấy cũng không muốn bán rẻ.
Vậy mà khi bụng đói cồn cào, manh áo không đủ ấm, phải lang thang đầu đường xó chợ, cuối cùng cô ấy cũng bị đánh bại.
Chí khí không thể thay cơm ăn, cô ấy không thể để mình chết đói.
Nhưng cho dù có bước qua được bước này thì sao? Cô ấy quá tự tin vào tranh của mình, tất cả mọi người khi nghe giá tranh đều cười nhạo, rất ít người chịu mua.
Vì vậy mỗi ngày cô ấy bày sạp bán tranh với tâm trạng chán nản, trong lòng không ngừng đấu tranh xem có nên hạ giá xuống nữa hay không, nhưng đúng vào lúc then chốt này lại có người mua tranh của cô ấy, hơn nữa còn mua hẳn ba bức mà không hề mặc cả.
May mà hai người kia cảm thấy đám học sinh cấp ba này quá non nớt, không chủ động đến bắt chuyện, điều này khiến Yến Ương có thể thoải mái tận hưởng khoảng thời gian này.
Sau khi bước chân vào ngành thời trang, Yến Ương dần nảy sinh hứng thú với nghệ thuật.
Nhìn thấy trên phố có nhiều tác phẩm nghệ thuật và đồ cổ chất lượng như vậy, cô đương nhiên là rất phấn khích.
Nhưng đồ cổ ở đây nhiều loại, nhìn đến hoa cả mắt.
Đi dạo lâu như vậy, Yến Ương lại không có món đồ nào muốn mua, rất nhiều thứ ở đây vừa nhìn là biết đồ giả, cho dù trông có vẻ rất thật thì cô cũng không dám mua.
Thị trường đồ cổ quá phức tạp, cô không muốn làm kẻ ngốc vung tiền.
Cho đến khi nhìn thấy một gian hàng tranh sơn dầu, cô lập tức dừng bước.
Chủ quầy là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc giản dị, gian hàng của cô ấy vô cùng đơn sơ, một tấm vải trắng trải ra, trên đó bày ba bức tranh sơn dầu, còn chủ quầy thì ngồi ngay trên đất vẽ bức thứ tư.
Yến Ương dặn dò đám học sinh vài câu rồi rời khỏi đoàn, đi thẳng đến quầy tranh sơn dầu.
Trên con phố này không thiếu gian hàng vẽ tranh, nhưng phần lớn đều là tranh thủy mặc, còn gian hàng tranh sơn dầu của phương Tây thì rất ít.
Cho dù có thì trình độ vẽ của những người đó cũng rất cơ bản, bởi vì nguyên liệu vẽ tranh sơn dầu rất đắt, kỹ thuật vẽ lại càng khó học, giáo viên lại quá ít.
Cho đến khi nhìn thấy bức tranh của người phụ nữ trước mặt, Yến Ương không khỏi thán phục.
Ba bức tranh trên quầy hàng đều là tranh phong cảnh khổ nhỏ, độ hoàn thiện rất cao, Yến Ương vừa nhìn đã nhận ra bút pháp rất điêu luyện.
“Xin chào, cho hỏi tên cô là gì?” Yến Ương hỏi.
“Tôi tên là Thẩm Linh.” Người phụ nữ nhỏ giọng đáp, “Cô muốn mua tranh sao?”
Yến Ương gật đầu, “Những bức tranh này của cô giá bao nhiêu?”
“Tất cả đều năm tệ một bức.” Thẩm Linh đáp, giọng cô ấy có chút gấp gáp, ánh mắt không ngừng quan sát sắc mặt Yến Ương.
Rõ ràng là cô ấy đang rất cần tiền.
Năm tệ một bức, ở con phố nhỏ này là rất đắt, cũng khó trách lâu như vậy mà vẫn chưa có ai hỏi han, nhưng Yến Ương lại cảm thấy giá cả này rất hợp lý.
So với việc mua tranh, cô còn có việc muốn làm hơn.
“Tôi lấy cả ba bức tranh này.” Yến Ương nói.
“Cái gì?” Thẩm Linh không thể tin được nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, cô ấy tưởng mình nghe nhầm.
Phải biết rằng cô ấy đã cả tháng nay không bán được bức tranh nào, trải qua vô số lần bị từ chối, vô số lần bị chê bai, cô ấy biết tranh của mình trong mắt người ngoài không đáng giá cao.
Nhưng bản thân cô ấy lại không cho là vậy, những bức tranh này là tâm huyết của cô ấy, cho dù có nghèo đến đâu cô ấy cũng không muốn bán rẻ.
Vậy mà khi bụng đói cồn cào, manh áo không đủ ấm, phải lang thang đầu đường xó chợ, cuối cùng cô ấy cũng bị đánh bại.
Chí khí không thể thay cơm ăn, cô ấy không thể để mình chết đói.
Nhưng cho dù có bước qua được bước này thì sao? Cô ấy quá tự tin vào tranh của mình, tất cả mọi người khi nghe giá tranh đều cười nhạo, rất ít người chịu mua.
Vì vậy mỗi ngày cô ấy bày sạp bán tranh với tâm trạng chán nản, trong lòng không ngừng đấu tranh xem có nên hạ giá xuống nữa hay không, nhưng đúng vào lúc then chốt này lại có người mua tranh của cô ấy, hơn nữa còn mua hẳn ba bức mà không hề mặc cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.