Quân Hôn Ba Năm Không Gặp, Lúc Ly Hôn Đỏ Cả Mắt
Chương 48: Đại Hoàng Liều Mình Cứu Tiểu Mãn, Bị Trọng Thương
Nhan Mặc
19/09/2024
Góc tường phía tây nam viện có một cái hang chó, giấu ở phía sau đống củi, Đại Hoàng thường xuyên ra vào từ nơi đó.
Hang chó nhìn không lớn, nhưng may mà Tiểu Mãn nhỏ gầy, không tốn chút sức lực nào đã bò ra ngoài.
Đại Hoàng phát giác được cậu đi theo, còn tốt bụng đợi cậu một lát, trong nháy mắt thay đổi kế hoạch kiếm ăn ban đầu, ngẩng đầu chó nhìn chằm chằm cậu vẫy đuôi.
Tựa hồ đang hỏi: Chúng ta đi đâu tìm đồ ăn ngon đây?
Bình thường Tiền Nguyệt Hồng gần như ngày nào cũng ở nhà, ngoại trừ bị sai bảo chạy việc vặt, Tiểu Mãn rất ít có cơ hội ra ngoài.
Cậu có chút mê mang chớp mắt mấy cái, cẩn thận suy nghĩ.
Đứa trẻ hay bắt nạt cậu trước đó đã từng nói, trên ngọn núi phía sau thôn kia có rất nhiều đồ ăn ngon, bố cậu đã từng đi qua.
Lúc ấy đứa bé đó thấy cậu đi qua, còn cố ý chạy tới chặn đường, lấy đồ ăn ngon từ trong túi ra khoe với cậu.
"Mày xem, đây là quả mọng và quả mơ bố tao mang về từ trên núi, so với trên chợ bán ngọt hơn không biết bao nhiêu lần!"
"Hơn nữa bố tao còn hái về thật nhiều nấm từ trên núi, nấu canh, xào rau đều siêu ngon!"
"Bố tao biết tao thích ăn, cố ý hái một giỏ lớn về phơi khô, đủ cho nhà chúng tao ăn mấy tháng đấy!"
"Đồ ăn ngon như vậy, mày ngay cả nếm cũng chưa từng nếm qua nhỉ?"
Mặc dù Tiểu Mãn nói với những thứ đó, có chút không khớp với đồ ăn cậu từng thấy.
Nhưng "ngọt" và "ngon" cậu vẫn hiểu được.
Trong mắt cậu bé lóe lên hào quang, lập tức dấy lên hi vọng.
Ngón tay nhỏ bé, bẩn thỉu kiên định chỉ về phía sau núi.
Đại Hoàng dường như cũng cảm nhận được sự mong chờ của Tiểu Mãn, nó phấn khích sủa một tiếng.
Một người một chó chạy vụt đi.
Chạy tới chân núi, xung quanh đã không còn bóng người, Đại Hoàng quay đầu nhìn Tiểu Mãn một cái, dường như xác nhận cậu an toàn, bèn không trông chừng cậu nữa, mà xông lên phía trước mở đường.
Tiểu Mãn theo ở phía sau, còn chưa kịp bắt đầu leo lên, đột nhiên cảm thấy dưới chân trống không.
Có người đỡ lấy nách cậu, bất ngờ bế bổng cậu lên khỏi mặt đất.
Tiểu Mãn có chút kinh hoảng nghiêng đầu, đối diện với khuôn mặt một người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ tên là Hác Lệ, mang một khuôn mặt đen sạm giống hệt người phụ nữ lao động, mái tóc dài trên trán rủ xuống hai bên, che khuất hơn nửa khuôn mặt.
Khuôn mặt này vốn coi như bình thường, nhưng gió thổi qua, hất tung mái tóc dài che khuất bên trái khuôn mặt bà ta, để lộ một vết sẹo dài, dữ tợn.
Giống như một con rết đang giương nanh múa vuốt.
Tiểu Mãn lập tức sợ hãi rụt cổ, giãy dụa đẩy tay bà ta.
Đôi mắt Hác Lệ nhìn Tiểu Mãn từ trên xuống dưới một lượt, cố gắng cong môi, nặn ra vẻ mặt hiền từ.
"Cậu bé, một mình lên núi chơi à?"
Bà ta cười một tiếng, vết sẹo trên mặt kia hệt như con rết sống dậy, động đậy theo động tác nói chuyện, càng thêm đáng sợ.
Tiểu Mãn không nói nên lời, chỉ có thể cố hết sức đẩy tay bà ta.
Hác Lệ quay đầu nhìn xung quanh, thấy đã lâu như vậy mà vẫn không thấy người lớn nào đuổi theo, trong lòng lập tức an tâm.
"Hóa ra là một đứa trẻ lang thang không ai quản lý, đúng ý của ta rồi."
Hác Lệ yên tâm bạo dạn vác Tiểu Mãn lên vai, vui vẻ quay đầu bỏ đi.
Tiểu Mãn mơ hồ cảm giác được, nếu như bị bà ta mang đi, có thể cậu sẽ vĩnh viễn không được gặp lại Đại Hoàng nữa.
Cậu bé giãy giụa hai cái, nhưng phát hiện tay Hác Lệ giống như cái kìm, nắm chặt lấy cổ chân cậu, không tài nào thoát ra được.
Cậu muốn gọi Đại Hoàng quay lại giúp đỡ, trong cơn vội vàng, cậu hướng về phía con đường nhỏ vừa leo lên núi há miệng.
Nhưng dù cho cậu có cố gắng thế nào, cũng chỉ phát ra được tiếng ú ớ nhỏ và yếu ớt.
Ngoại trừ bản thân cậu, căn bản không ai nghe thấy.
Sau này cậu thật sự không được gặp Đại Hoàng nữa sao?
Tiểu Mãn tủi thân đến mức hai mắt đỏ hoe, duỗi bàn tay nhỏ, không cam lòng hướng về phía Đại Hoàng vừa biến mất nắm lấy hai cái.
Giống như trước đây mỗi lần, cậu đều đặt bàn tay nhỏ lên đầu Đại Hoàng, vuốt ve nó.
Ngay trước một giây nước mắt sắp tràn mi, đột nhiên một trận tiếng bước chân quen thuộc từ xa đến gần.
Tiểu Mãn vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một bóng hình màu vàng trắng, giống như mũi tên rời cung, lao nhanh xuống dốc.
Nhanh đến mức chỉ nhìn thấy một vệt bóng, căn bản không nhìn rõ mặt chó.
Nhưng dù vậy, Tiểu Mãn vẫn liếc mắt một cái đã nhận ra, đôi mắt nhỏ sáng lên.
Là Đại Hoàng!
Hác Lệ cũng nghe thấy tiếng động, bà ta dừng bước, nghi hoặc nhìn.
Bà ta còn chưa kịp quay đầu lại, đã bị Đại Hoàng đâm vào, đầu gối khuỵu xuống, suýt chút nữa thì ngã nhào.
Bà ta loạng choạng bước về phía trước vài bước, miễn cưỡng giữ vững được thân hình, lại cảm thấy có thứ gì đó ấm áp và sắc nhọn cắn vào ống quần mình.
Hang chó nhìn không lớn, nhưng may mà Tiểu Mãn nhỏ gầy, không tốn chút sức lực nào đã bò ra ngoài.
Đại Hoàng phát giác được cậu đi theo, còn tốt bụng đợi cậu một lát, trong nháy mắt thay đổi kế hoạch kiếm ăn ban đầu, ngẩng đầu chó nhìn chằm chằm cậu vẫy đuôi.
Tựa hồ đang hỏi: Chúng ta đi đâu tìm đồ ăn ngon đây?
Bình thường Tiền Nguyệt Hồng gần như ngày nào cũng ở nhà, ngoại trừ bị sai bảo chạy việc vặt, Tiểu Mãn rất ít có cơ hội ra ngoài.
Cậu có chút mê mang chớp mắt mấy cái, cẩn thận suy nghĩ.
Đứa trẻ hay bắt nạt cậu trước đó đã từng nói, trên ngọn núi phía sau thôn kia có rất nhiều đồ ăn ngon, bố cậu đã từng đi qua.
Lúc ấy đứa bé đó thấy cậu đi qua, còn cố ý chạy tới chặn đường, lấy đồ ăn ngon từ trong túi ra khoe với cậu.
"Mày xem, đây là quả mọng và quả mơ bố tao mang về từ trên núi, so với trên chợ bán ngọt hơn không biết bao nhiêu lần!"
"Hơn nữa bố tao còn hái về thật nhiều nấm từ trên núi, nấu canh, xào rau đều siêu ngon!"
"Bố tao biết tao thích ăn, cố ý hái một giỏ lớn về phơi khô, đủ cho nhà chúng tao ăn mấy tháng đấy!"
"Đồ ăn ngon như vậy, mày ngay cả nếm cũng chưa từng nếm qua nhỉ?"
Mặc dù Tiểu Mãn nói với những thứ đó, có chút không khớp với đồ ăn cậu từng thấy.
Nhưng "ngọt" và "ngon" cậu vẫn hiểu được.
Trong mắt cậu bé lóe lên hào quang, lập tức dấy lên hi vọng.
Ngón tay nhỏ bé, bẩn thỉu kiên định chỉ về phía sau núi.
Đại Hoàng dường như cũng cảm nhận được sự mong chờ của Tiểu Mãn, nó phấn khích sủa một tiếng.
Một người một chó chạy vụt đi.
Chạy tới chân núi, xung quanh đã không còn bóng người, Đại Hoàng quay đầu nhìn Tiểu Mãn một cái, dường như xác nhận cậu an toàn, bèn không trông chừng cậu nữa, mà xông lên phía trước mở đường.
Tiểu Mãn theo ở phía sau, còn chưa kịp bắt đầu leo lên, đột nhiên cảm thấy dưới chân trống không.
Có người đỡ lấy nách cậu, bất ngờ bế bổng cậu lên khỏi mặt đất.
Tiểu Mãn có chút kinh hoảng nghiêng đầu, đối diện với khuôn mặt một người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ tên là Hác Lệ, mang một khuôn mặt đen sạm giống hệt người phụ nữ lao động, mái tóc dài trên trán rủ xuống hai bên, che khuất hơn nửa khuôn mặt.
Khuôn mặt này vốn coi như bình thường, nhưng gió thổi qua, hất tung mái tóc dài che khuất bên trái khuôn mặt bà ta, để lộ một vết sẹo dài, dữ tợn.
Giống như một con rết đang giương nanh múa vuốt.
Tiểu Mãn lập tức sợ hãi rụt cổ, giãy dụa đẩy tay bà ta.
Đôi mắt Hác Lệ nhìn Tiểu Mãn từ trên xuống dưới một lượt, cố gắng cong môi, nặn ra vẻ mặt hiền từ.
"Cậu bé, một mình lên núi chơi à?"
Bà ta cười một tiếng, vết sẹo trên mặt kia hệt như con rết sống dậy, động đậy theo động tác nói chuyện, càng thêm đáng sợ.
Tiểu Mãn không nói nên lời, chỉ có thể cố hết sức đẩy tay bà ta.
Hác Lệ quay đầu nhìn xung quanh, thấy đã lâu như vậy mà vẫn không thấy người lớn nào đuổi theo, trong lòng lập tức an tâm.
"Hóa ra là một đứa trẻ lang thang không ai quản lý, đúng ý của ta rồi."
Hác Lệ yên tâm bạo dạn vác Tiểu Mãn lên vai, vui vẻ quay đầu bỏ đi.
Tiểu Mãn mơ hồ cảm giác được, nếu như bị bà ta mang đi, có thể cậu sẽ vĩnh viễn không được gặp lại Đại Hoàng nữa.
Cậu bé giãy giụa hai cái, nhưng phát hiện tay Hác Lệ giống như cái kìm, nắm chặt lấy cổ chân cậu, không tài nào thoát ra được.
Cậu muốn gọi Đại Hoàng quay lại giúp đỡ, trong cơn vội vàng, cậu hướng về phía con đường nhỏ vừa leo lên núi há miệng.
Nhưng dù cho cậu có cố gắng thế nào, cũng chỉ phát ra được tiếng ú ớ nhỏ và yếu ớt.
Ngoại trừ bản thân cậu, căn bản không ai nghe thấy.
Sau này cậu thật sự không được gặp Đại Hoàng nữa sao?
Tiểu Mãn tủi thân đến mức hai mắt đỏ hoe, duỗi bàn tay nhỏ, không cam lòng hướng về phía Đại Hoàng vừa biến mất nắm lấy hai cái.
Giống như trước đây mỗi lần, cậu đều đặt bàn tay nhỏ lên đầu Đại Hoàng, vuốt ve nó.
Ngay trước một giây nước mắt sắp tràn mi, đột nhiên một trận tiếng bước chân quen thuộc từ xa đến gần.
Tiểu Mãn vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một bóng hình màu vàng trắng, giống như mũi tên rời cung, lao nhanh xuống dốc.
Nhanh đến mức chỉ nhìn thấy một vệt bóng, căn bản không nhìn rõ mặt chó.
Nhưng dù vậy, Tiểu Mãn vẫn liếc mắt một cái đã nhận ra, đôi mắt nhỏ sáng lên.
Là Đại Hoàng!
Hác Lệ cũng nghe thấy tiếng động, bà ta dừng bước, nghi hoặc nhìn.
Bà ta còn chưa kịp quay đầu lại, đã bị Đại Hoàng đâm vào, đầu gối khuỵu xuống, suýt chút nữa thì ngã nhào.
Bà ta loạng choạng bước về phía trước vài bước, miễn cưỡng giữ vững được thân hình, lại cảm thấy có thứ gì đó ấm áp và sắc nhọn cắn vào ống quần mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.