Quân Hôn Ba Năm Không Gặp, Lúc Ly Hôn Đỏ Cả Mắt
Chương 47: Tiểu Mãn Gặp Gỡ Kẻ Buôn Người (2)
Nhan Mặc
19/09/2024
Đại Hoàng cũng lập tức bừng tỉnh, một đứa bé một chó mơ mơ màng màng ghé vào bên cạnh ổ chó, gần như đồng bộ duỗi cổ, nhìn ra ngoài mái hiên.
Bầu trời vẫn còn màu xanh xám đậm, mặt trời còn chưa mọc, thậm chí con gà trống trong nhà còn chưa kịp gáy.
Đứa nhỏ hoang mang chớp chớp mắt mấy cái, lúc này mới nhớ lại, hình như hôm qua bà nội nói sáng sớm hôm nay phải mang em trai đi bệnh viện tái khám.
Em trai bị sốt hắt xì đã nửa tháng, bà nội sợ em trai bị cảm biến chứng thành lao phổi, vừa uống thuốc vừa khám bác sĩ, rất khẩn trương.
Tiểu Mãn nhìn vào trong nhà chính, em trai đang nằm trên giường nhỏ bên trong, chăn bông dày bao bọc lấy, ngủ rất ngon.
Tiểu Mãn theo bản năng cúi đầu, nhìn quần áo vừa bẩn vừa rách trên người mình.
Lại ngẩng đầu, trong đôi mắt nhỏ đen láy có thêm vài phần hâm mộ.
Bà nội đối xử với em trai thật tốt.
Lần trước cậu bị sốt ba bốn ngày, đau đầu, người nóng ran, một chút sức lực cũng không có.
Bà nội cũng chỉ cho cậu một chậu nước lạnh và một chiếc khăn rách lau người.
Thấy cậu vẫn không chuyển biến tốt đẹp, bà nội còn ghét bỏ nói cậu "xui xẻo", muốn đuổi cậu ra ngoài.
Cuối cùng vẫn là bà nội hàng xóm lén lút nhét cho cậu hai viên thuốc cảm, cộng thêm Đại Hoàng vẫn luôn dùng nhiệt độ cơ thể ủ ấm, cậu mới dần dần khỏi.
Đang nghĩ ngợi, thì có một cơn gió lạnh thổi tới.
Nhiệt độ không khí sớm muộn vẫn còn có chút thấp.
Tiểu Mãn thình lình run rẩy một cái, hắt xì một cái.
Tiểu Mãn lập tức giật mình, vội vàng khoát tay với Đại Hoàng.
Cảm giác sốt thật sự quá khó chịu, cậu cũng không muốn Đại Hoàng cũng khó chịu như vậy.
Đầu chó vàng nghiêng sang trái, lại nghiêng sang phải, trong ánh mắt như hạt đậu đen toát lên vẻ nghi hoặc, tựa hồ đang cố gắng lý giải ý tứ của Tiểu Mãn.
Tiểu Mãn khoa tay múa chân nửa ngày, Đại Hoàng vẫn nhìn chằm chằm cậu, bất động, Tiểu Mãn gấp gáp nhăn mặt.
Biểu đạt không rõ ràng lắm, Tiểu Mãn dứt khoát trực tiếp ôm lấy một đống cỏ dại trong ổ chó, đắp lên người Đại Hoàng.
—— Bà nội sợ lúc em trai bị cảm lạnh, cũng làm như vậy.
Nhưng mà cậu ôm cỏ dại, còn chưa di chuyển hai bước, dưới chân đã vấp một cái, cả người lẫn cỏ ngã sấp mặt.
Lần này Đại Hoàng đã hiểu, tiến lên hai bước, há miệng ngoạm lấy Tiểu Mãn, kéo cậu về ổ chó.
Tiểu Mãn giãy dụa định đứng lên, chợt nghe "Đông" một tiếng.
Đây là tiếng cái xẻng bị ném trở lại nồi sắt lớn.
Điều này chứng tỏ bà nội đã nấu cơm xong, sắp đi ra khỏi phòng bếp rồi.
Quả nhiên, một giây sau, một chuỗi tiếng bước chân từ phòng bếp truyền đến, từ xa đến gần.
Tiểu Mãn gần như theo bản năng cứng đờ người, lập tức ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, rụt rè, lại trông mong nhìn lén Tiền Nguyệt Hồng và chén dĩa trong tay bà.
Cậu đã không kỳ vọng bà nội có thể chia một ít đồ ăn vừa xào cho mình, chỉ hy vọng hôm nay tâm trạng bà có thể tốt hơn một chút, để cậu ăn hết đồ ăn thừa ngày hôm qua.
Nhưng hiển nhiên, hôm nay tâm tình của Tiền Nguyệt Hồng không tốt lắm.
Nghĩ tới lát nữa tái khám lại cho cháu trai cưng lại phải tiêu tốn không ít tiền, trong lòng Tiền Nguyệt Hồng liền bực bội không nói ra được.
Cháu trai ruột của bà đương nhiên không sai, chỉ có thể sai là đứa cháu trai hờ Tiểu Mãn này.
Bà trừng mắt liếc Tiểu Mãn một cái, giống như sợ cậu làm bẩn những đồ ăn trong tay, nâng tay bưng bát đĩa lên một chút, hừ lạnh một tiếng cay nghiệt.
"Nhìn cái gì? Đây là chuẩn bị cho cháu trai ruột của ta, không có phần của ngươi."
"Thằng ranh con, cả ngày giả ngoan thì có ích lợi gì, còn không phải phí lương thực nhà ta sao."
"Có số tiền mua lương thực này, cháu ngoan của ta không biết phải ăn bao nhiêu thứ tốt!"
Tiểu Mãn rụt cổ, bất lực cúi đầu.
Rõ ràng cậu đã ăn rất ít, hơn nữa phần lớn đều là bà nội và em trai ăn không hết, tại sao bà nội lại mắng cậu như vậy...
Tiền Nguyệt Hồng thấy bộ dáng đáng thương của cậu, càng thêm hả hê.
Bà xoay người đi vào phòng bếp, trước mặt Tiểu Mãn lấy cơm thừa tối hôm qua ra hâm nóng, cùng ăn sạch sẽ với cơm vừa làm xong.
Một giọt dầu cũng không để lại cho cậu.
Ăn xong, bà lập tức ôm cháu trai ruột ra khỏi cửa.
Cửa lớn đóng lại, toàn bộ tiểu viện chỉ còn lại cậu và Đại Hoàng.
Đại Hoàng nhìn nhìn cửa ra vào, lại nhìn nhìn cái bát trống rỗng của mình, biết rõ sáng nay lại không có cho ăn.
Nó tập mãi thành quen vẫy vẫy cái đuôi, hai chân trước duỗi ra phía trước, uốn cong người duỗi lưng một cái, nhảy ra khỏi ổ chó, muốn đi ra ngoài.
Tiểu Mãn biết, nó đây là muốn chuồn ra ngoài kiếm ăn.
Cậu ấn ấn dạ dày đang mơ hồ đau đớn, đứng ở cửa nghe ngóng, xác nhận Tiền Nguyệt Hồng đã đi xa, vội vàng đuổi theo Đại Hoàng.
Bầu trời vẫn còn màu xanh xám đậm, mặt trời còn chưa mọc, thậm chí con gà trống trong nhà còn chưa kịp gáy.
Đứa nhỏ hoang mang chớp chớp mắt mấy cái, lúc này mới nhớ lại, hình như hôm qua bà nội nói sáng sớm hôm nay phải mang em trai đi bệnh viện tái khám.
Em trai bị sốt hắt xì đã nửa tháng, bà nội sợ em trai bị cảm biến chứng thành lao phổi, vừa uống thuốc vừa khám bác sĩ, rất khẩn trương.
Tiểu Mãn nhìn vào trong nhà chính, em trai đang nằm trên giường nhỏ bên trong, chăn bông dày bao bọc lấy, ngủ rất ngon.
Tiểu Mãn theo bản năng cúi đầu, nhìn quần áo vừa bẩn vừa rách trên người mình.
Lại ngẩng đầu, trong đôi mắt nhỏ đen láy có thêm vài phần hâm mộ.
Bà nội đối xử với em trai thật tốt.
Lần trước cậu bị sốt ba bốn ngày, đau đầu, người nóng ran, một chút sức lực cũng không có.
Bà nội cũng chỉ cho cậu một chậu nước lạnh và một chiếc khăn rách lau người.
Thấy cậu vẫn không chuyển biến tốt đẹp, bà nội còn ghét bỏ nói cậu "xui xẻo", muốn đuổi cậu ra ngoài.
Cuối cùng vẫn là bà nội hàng xóm lén lút nhét cho cậu hai viên thuốc cảm, cộng thêm Đại Hoàng vẫn luôn dùng nhiệt độ cơ thể ủ ấm, cậu mới dần dần khỏi.
Đang nghĩ ngợi, thì có một cơn gió lạnh thổi tới.
Nhiệt độ không khí sớm muộn vẫn còn có chút thấp.
Tiểu Mãn thình lình run rẩy một cái, hắt xì một cái.
Tiểu Mãn lập tức giật mình, vội vàng khoát tay với Đại Hoàng.
Cảm giác sốt thật sự quá khó chịu, cậu cũng không muốn Đại Hoàng cũng khó chịu như vậy.
Đầu chó vàng nghiêng sang trái, lại nghiêng sang phải, trong ánh mắt như hạt đậu đen toát lên vẻ nghi hoặc, tựa hồ đang cố gắng lý giải ý tứ của Tiểu Mãn.
Tiểu Mãn khoa tay múa chân nửa ngày, Đại Hoàng vẫn nhìn chằm chằm cậu, bất động, Tiểu Mãn gấp gáp nhăn mặt.
Biểu đạt không rõ ràng lắm, Tiểu Mãn dứt khoát trực tiếp ôm lấy một đống cỏ dại trong ổ chó, đắp lên người Đại Hoàng.
—— Bà nội sợ lúc em trai bị cảm lạnh, cũng làm như vậy.
Nhưng mà cậu ôm cỏ dại, còn chưa di chuyển hai bước, dưới chân đã vấp một cái, cả người lẫn cỏ ngã sấp mặt.
Lần này Đại Hoàng đã hiểu, tiến lên hai bước, há miệng ngoạm lấy Tiểu Mãn, kéo cậu về ổ chó.
Tiểu Mãn giãy dụa định đứng lên, chợt nghe "Đông" một tiếng.
Đây là tiếng cái xẻng bị ném trở lại nồi sắt lớn.
Điều này chứng tỏ bà nội đã nấu cơm xong, sắp đi ra khỏi phòng bếp rồi.
Quả nhiên, một giây sau, một chuỗi tiếng bước chân từ phòng bếp truyền đến, từ xa đến gần.
Tiểu Mãn gần như theo bản năng cứng đờ người, lập tức ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, rụt rè, lại trông mong nhìn lén Tiền Nguyệt Hồng và chén dĩa trong tay bà.
Cậu đã không kỳ vọng bà nội có thể chia một ít đồ ăn vừa xào cho mình, chỉ hy vọng hôm nay tâm trạng bà có thể tốt hơn một chút, để cậu ăn hết đồ ăn thừa ngày hôm qua.
Nhưng hiển nhiên, hôm nay tâm tình của Tiền Nguyệt Hồng không tốt lắm.
Nghĩ tới lát nữa tái khám lại cho cháu trai cưng lại phải tiêu tốn không ít tiền, trong lòng Tiền Nguyệt Hồng liền bực bội không nói ra được.
Cháu trai ruột của bà đương nhiên không sai, chỉ có thể sai là đứa cháu trai hờ Tiểu Mãn này.
Bà trừng mắt liếc Tiểu Mãn một cái, giống như sợ cậu làm bẩn những đồ ăn trong tay, nâng tay bưng bát đĩa lên một chút, hừ lạnh một tiếng cay nghiệt.
"Nhìn cái gì? Đây là chuẩn bị cho cháu trai ruột của ta, không có phần của ngươi."
"Thằng ranh con, cả ngày giả ngoan thì có ích lợi gì, còn không phải phí lương thực nhà ta sao."
"Có số tiền mua lương thực này, cháu ngoan của ta không biết phải ăn bao nhiêu thứ tốt!"
Tiểu Mãn rụt cổ, bất lực cúi đầu.
Rõ ràng cậu đã ăn rất ít, hơn nữa phần lớn đều là bà nội và em trai ăn không hết, tại sao bà nội lại mắng cậu như vậy...
Tiền Nguyệt Hồng thấy bộ dáng đáng thương của cậu, càng thêm hả hê.
Bà xoay người đi vào phòng bếp, trước mặt Tiểu Mãn lấy cơm thừa tối hôm qua ra hâm nóng, cùng ăn sạch sẽ với cơm vừa làm xong.
Một giọt dầu cũng không để lại cho cậu.
Ăn xong, bà lập tức ôm cháu trai ruột ra khỏi cửa.
Cửa lớn đóng lại, toàn bộ tiểu viện chỉ còn lại cậu và Đại Hoàng.
Đại Hoàng nhìn nhìn cửa ra vào, lại nhìn nhìn cái bát trống rỗng của mình, biết rõ sáng nay lại không có cho ăn.
Nó tập mãi thành quen vẫy vẫy cái đuôi, hai chân trước duỗi ra phía trước, uốn cong người duỗi lưng một cái, nhảy ra khỏi ổ chó, muốn đi ra ngoài.
Tiểu Mãn biết, nó đây là muốn chuồn ra ngoài kiếm ăn.
Cậu ấn ấn dạ dày đang mơ hồ đau đớn, đứng ở cửa nghe ngóng, xác nhận Tiền Nguyệt Hồng đã đi xa, vội vàng đuổi theo Đại Hoàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.