Quân Hôn Ba Năm Không Gặp, Lúc Ly Hôn Đỏ Cả Mắt
Chương 46: Sơ Hòa, Lục Diễn Xuyên Trùng Phùng, Ở Trong Thôn Của Tiểu Mãn (1/2)
Nhan Mặc
18/09/2024
"Cô gái, xe chỉ có thể đi đến đây thôi, nếu cô muốn đi đến thôn Phong Thu, nhất định phải đi bộ mới vào được."
"Đi dọc theo con đường nhỏ phía trước này là đến nơi, cô là con gái, nhớ chú ý an toàn nhé."
Lâm Sơ Hòa cảm ơn tài xế và người bán vé đã quan tâm mình, nhìn ngọn núi lớn trước mặt, hít một hơi thật sâu.
Chút trở ngại này thì tính là gì.
Chỉ cần có thể tìm được con trai mình, đừng nói là leo núi, cho dù có phải vượt qua vực sâu, cô cũng nhất định phải đi.
Đường trên núi mặc dù chưa được xây dựng, nhưng khá bằng phẳng, không phải đặc biệt khó đi.
Lâm Sơ Hòa men theo con đường nhỏ đi thẳng về phía trước, trên đường còn nghe được một vài tiếng động kỳ lạ.
Tiếng động sột soạt vang lên liên tục, giống như có thứ gì đó đang di chuyển trên bãi cỏ.
Cô cảnh giác nhìn về phía phát ra âm thanh, thấp giọng hỏi.
"Ai?"
Chờ đợi hồi lâu, nhưng lại chẳng nghe được bất kỳ tiếng đáp lại nào, ngay cả âm thanh kia cũng biến mất.
Lâm Sơ Hòa nhìn xung quanh, thấy xung quanh không có nơi nào có thể ẩn nấp, lúc này mới yên tâm.
Âm thanh sột soạt vừa rồi rất mơ hồ, có thể là từ nơi rất xa truyền đến.
Chỉ là do tiếng vọng trong núi lớn nên cô mới tình cờ nghe được.
Lúc này đang là mùa hè, thảm thực vật trong núi vô cùng rậm rạp, không chỉ có các loại côn trùng, mà động vật cũng rất nhiều.
Tiếng động vừa rồi, có khi là do gà rừng, thỏ rừng gì đó chạy qua.
Lâm Sơ Hòa vội vàng lên đường, cũng không nghĩ nhiều, chỉ tăng nhanh bước chân đi về phía trước.
Không bao lâu sau, cô đã nhìn thấy hình dáng thôn Phong Thu hiện ra trước mắt.
Đây là lần đầu tiên Lâm Sơ Hòa đến đây, cô cảm thấy rất xa lạ với môi trường xung quanh.
Nhưng khi bước vào trong thôn, cô lại có một loại cảm giác tim đập nhanh.
Trong tiềm thức, dường như có một loại cảm ứng đang không ngừng mách bảo cô rằng, cô sẽ sớm tìm được con trai mình.
Lâm Sơ Hòa nắm chặt vạt áo, trong lòng không khỏi vui mừng khôn xiết.
Lúc này, vừa hay có mấy người đàn ông nhìn rất quen mắt, dáng người cao lớn đi tới.
Khí chất của những người này đều rất mạnh mẽ, nhìn là biết ngay không phải là người trong thôn.
Lâm Sơ Hòa đang thắc mắc trong lòng, thì đột nhiên nhận ra người đàn ông dẫn đầu, chính là Lục Diễn Xuyên và Lăng Đông mà cô đã gặp trên xe lửa, bọn họ đang mặc thường phục.
Thì ra là quân nhân, trách sao lại có khí thế như vậy.
Bọn họ đột nhiên xuất hiện ở thôn Phong Thu, chắc là đến đây để làm nhiệm vụ.
Lâm Sơ Hòa khẽ gật đầu, lên tiếng chào hỏi.
"Lại gặp mặt rồi."
Cô biết bọn họ đang mặc thường phục, nhiệm vụ lần này chắc chắn có tính bảo mật, nên rất biết điều không hỏi nhiều.
Mặc dù đã cùng nhau tham gia vào vụ giải cứu trên xe lửa, nhưng Lâm Sơ Hòa không quen biết những quân nhân này.
Chào hỏi xong, cô liền đứng sang một bên, nhường đường, định chờ sau khi bọn họ rời đi sẽ vào thôn hỏi thăm tin tức về Tiền Nguyệt Hồng.
Nhưng không ngờ, Lăng Đông sau khi nhìn thấy cô, ánh mắt sáng lên như chó con nhìn thấy chủ.
Đi làm nhiệm vụ mà cũng gặp được cô Lâm, bọn họ đúng là may mắn quá đi!
Cơ hội gặp mặt khó khăn lắm mới có, không thể lãng phí được.
Lăng Đông vội vàng kéo Lục Diễn Xuyên, giọng nói đầy phấn khích:
"Lục ca, cuối cùng chúng ta cũng tìm được cô Lâm rồi."
"Lần này làm xong nhiệm vụ trở về, coi như không cần phải nghe Lưu tham mưu dài dòng nữa rồi."
Lăng Đông sốt ruột nhìn Lâm Sơ Hòa, sợ rằng chỉ một chút lơ là, cô sẽ rời đi.
Nhưng chờ mãi, cậu ta cũng không thấy Lục Diễn Xuyên nói gì, không khỏi nghi ngờ nhìn sang.
"Lục ca?"
Ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện ánh mắt Lục Diễn Xuyên đã rơi trên người Lâm Sơ Hòa từ lâu, rõ ràng là đã sớm phát hiện ra cô.
Lục Diễn Xuyên có vóc dáng rất cao, cho dù đứng trong số những quân nhân này, anh vẫn rất nổi bật.
Bóng cây rủ xuống che khuất hơn nửa khuôn mặt, khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm của anh.
Chỉ có đôi mắt lạnh lùng kia là đặc biệt u ám.
Lăng Đông gãi đầu, có chút không hiểu nổi phản ứng của Lục Diễn Xuyên.
Rõ ràng bình thường Lục ca của bọn họ cũng rất để tâm đến chuyện tìm kiếm cô Lâm.
Bây giờ vất vả lắm mới gặp được, sao anh lại không vui vẻ gì vậy?
Lăng Đông suy nghĩ một giây, rồi quyết định từ bỏ.
Ý nghĩ của mấy vị đại lão không phải ai cũng hiểu được, cậu ta cứ làm tốt chuyện của mình là được rồi, ở đây làm khó làm dễ cái gì.
Lăng Đông cười ngây ngô, đang định tiến lên tìm Lâm Sơ Hòa nói chuyện, thì thấy Lục Diễn Xuyên đã sải bước đi tới.
Lục Diễn Xuyên không muốn dò hỏi chuyện riêng tư của Lâm Sơ Hòa, nên không hỏi cô đến thôn Phong Thu làm gì.
Mà trực tiếp hỏi thẳng chuyện anh muốn biết.
"Cô Lâm, cô là người ở thôn này à?"
Lâm Sơ Hòa lắc đầu: "Không phải, tôi đến đây có việc, tôi không phải người ở đây."
Lục Diễn Xuyên khẽ gật đầu, lại hỏi:
"Cô định ở lại đây bao lâu?"
Tuy Lâm Sơ Hòa không hiểu anh hỏi những điều này để làm gì, nhưng Lục Diễn Xuyên là quân nhân, chắc chắn sẽ không làm hại cô.
Vì vậy cô thành thật trả lời: "Khoảng một, hai ngày."
"Nếu xong việc, cô đừng vội đi."
Ánh mắt Lục Diễn Xuyên nhìn Lâm Sơ Hòa mang theo vài phần khó hiểu.
"Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô."
Dù sao cũng là anh có việc muốn nhờ, không thể để Lâm Sơ Hòa phải chờ đợi quá lâu.
Lục Diễn Xuyên ước chừng thời gian hoàn thành nhiệm vụ lần này, rồi nói với cô một ngày cụ thể.
"Ngày mai."
Lâm Sơ Hòa có chút bất ngờ, cô nhớ lại những lần tiếp xúc với Lục Diễn Xuyên sau khi đến Bắc Kinh, thật sự không biết mình và anh ta có chuyện gì để nói.
Nhưng Lục Diễn Xuyên chỉ muốn nói chuyện với cô vài câu, chắc là sẽ không mất nhiều thời gian.
Nghĩ vậy, cô liền gật đầu đồng ý.
"Được, ngày mai lúc này, tôi sẽ đến đây chờ anh."
Lúc này, Tiểu Mãn bị tiếng nồi niêu xoong chảo va chạm trong bếp đánh thức.
Tiểu Mãn dụi mắt, chống tay vào bụng Đại Hoàng rồi xoay người ngồi dậy.
Ổ chó nằm dưới mái hiên ở góc giữa phòng chính và bếp, gần như không có gì che chắn.
"Đi dọc theo con đường nhỏ phía trước này là đến nơi, cô là con gái, nhớ chú ý an toàn nhé."
Lâm Sơ Hòa cảm ơn tài xế và người bán vé đã quan tâm mình, nhìn ngọn núi lớn trước mặt, hít một hơi thật sâu.
Chút trở ngại này thì tính là gì.
Chỉ cần có thể tìm được con trai mình, đừng nói là leo núi, cho dù có phải vượt qua vực sâu, cô cũng nhất định phải đi.
Đường trên núi mặc dù chưa được xây dựng, nhưng khá bằng phẳng, không phải đặc biệt khó đi.
Lâm Sơ Hòa men theo con đường nhỏ đi thẳng về phía trước, trên đường còn nghe được một vài tiếng động kỳ lạ.
Tiếng động sột soạt vang lên liên tục, giống như có thứ gì đó đang di chuyển trên bãi cỏ.
Cô cảnh giác nhìn về phía phát ra âm thanh, thấp giọng hỏi.
"Ai?"
Chờ đợi hồi lâu, nhưng lại chẳng nghe được bất kỳ tiếng đáp lại nào, ngay cả âm thanh kia cũng biến mất.
Lâm Sơ Hòa nhìn xung quanh, thấy xung quanh không có nơi nào có thể ẩn nấp, lúc này mới yên tâm.
Âm thanh sột soạt vừa rồi rất mơ hồ, có thể là từ nơi rất xa truyền đến.
Chỉ là do tiếng vọng trong núi lớn nên cô mới tình cờ nghe được.
Lúc này đang là mùa hè, thảm thực vật trong núi vô cùng rậm rạp, không chỉ có các loại côn trùng, mà động vật cũng rất nhiều.
Tiếng động vừa rồi, có khi là do gà rừng, thỏ rừng gì đó chạy qua.
Lâm Sơ Hòa vội vàng lên đường, cũng không nghĩ nhiều, chỉ tăng nhanh bước chân đi về phía trước.
Không bao lâu sau, cô đã nhìn thấy hình dáng thôn Phong Thu hiện ra trước mắt.
Đây là lần đầu tiên Lâm Sơ Hòa đến đây, cô cảm thấy rất xa lạ với môi trường xung quanh.
Nhưng khi bước vào trong thôn, cô lại có một loại cảm giác tim đập nhanh.
Trong tiềm thức, dường như có một loại cảm ứng đang không ngừng mách bảo cô rằng, cô sẽ sớm tìm được con trai mình.
Lâm Sơ Hòa nắm chặt vạt áo, trong lòng không khỏi vui mừng khôn xiết.
Lúc này, vừa hay có mấy người đàn ông nhìn rất quen mắt, dáng người cao lớn đi tới.
Khí chất của những người này đều rất mạnh mẽ, nhìn là biết ngay không phải là người trong thôn.
Lâm Sơ Hòa đang thắc mắc trong lòng, thì đột nhiên nhận ra người đàn ông dẫn đầu, chính là Lục Diễn Xuyên và Lăng Đông mà cô đã gặp trên xe lửa, bọn họ đang mặc thường phục.
Thì ra là quân nhân, trách sao lại có khí thế như vậy.
Bọn họ đột nhiên xuất hiện ở thôn Phong Thu, chắc là đến đây để làm nhiệm vụ.
Lâm Sơ Hòa khẽ gật đầu, lên tiếng chào hỏi.
"Lại gặp mặt rồi."
Cô biết bọn họ đang mặc thường phục, nhiệm vụ lần này chắc chắn có tính bảo mật, nên rất biết điều không hỏi nhiều.
Mặc dù đã cùng nhau tham gia vào vụ giải cứu trên xe lửa, nhưng Lâm Sơ Hòa không quen biết những quân nhân này.
Chào hỏi xong, cô liền đứng sang một bên, nhường đường, định chờ sau khi bọn họ rời đi sẽ vào thôn hỏi thăm tin tức về Tiền Nguyệt Hồng.
Nhưng không ngờ, Lăng Đông sau khi nhìn thấy cô, ánh mắt sáng lên như chó con nhìn thấy chủ.
Đi làm nhiệm vụ mà cũng gặp được cô Lâm, bọn họ đúng là may mắn quá đi!
Cơ hội gặp mặt khó khăn lắm mới có, không thể lãng phí được.
Lăng Đông vội vàng kéo Lục Diễn Xuyên, giọng nói đầy phấn khích:
"Lục ca, cuối cùng chúng ta cũng tìm được cô Lâm rồi."
"Lần này làm xong nhiệm vụ trở về, coi như không cần phải nghe Lưu tham mưu dài dòng nữa rồi."
Lăng Đông sốt ruột nhìn Lâm Sơ Hòa, sợ rằng chỉ một chút lơ là, cô sẽ rời đi.
Nhưng chờ mãi, cậu ta cũng không thấy Lục Diễn Xuyên nói gì, không khỏi nghi ngờ nhìn sang.
"Lục ca?"
Ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện ánh mắt Lục Diễn Xuyên đã rơi trên người Lâm Sơ Hòa từ lâu, rõ ràng là đã sớm phát hiện ra cô.
Lục Diễn Xuyên có vóc dáng rất cao, cho dù đứng trong số những quân nhân này, anh vẫn rất nổi bật.
Bóng cây rủ xuống che khuất hơn nửa khuôn mặt, khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm của anh.
Chỉ có đôi mắt lạnh lùng kia là đặc biệt u ám.
Lăng Đông gãi đầu, có chút không hiểu nổi phản ứng của Lục Diễn Xuyên.
Rõ ràng bình thường Lục ca của bọn họ cũng rất để tâm đến chuyện tìm kiếm cô Lâm.
Bây giờ vất vả lắm mới gặp được, sao anh lại không vui vẻ gì vậy?
Lăng Đông suy nghĩ một giây, rồi quyết định từ bỏ.
Ý nghĩ của mấy vị đại lão không phải ai cũng hiểu được, cậu ta cứ làm tốt chuyện của mình là được rồi, ở đây làm khó làm dễ cái gì.
Lăng Đông cười ngây ngô, đang định tiến lên tìm Lâm Sơ Hòa nói chuyện, thì thấy Lục Diễn Xuyên đã sải bước đi tới.
Lục Diễn Xuyên không muốn dò hỏi chuyện riêng tư của Lâm Sơ Hòa, nên không hỏi cô đến thôn Phong Thu làm gì.
Mà trực tiếp hỏi thẳng chuyện anh muốn biết.
"Cô Lâm, cô là người ở thôn này à?"
Lâm Sơ Hòa lắc đầu: "Không phải, tôi đến đây có việc, tôi không phải người ở đây."
Lục Diễn Xuyên khẽ gật đầu, lại hỏi:
"Cô định ở lại đây bao lâu?"
Tuy Lâm Sơ Hòa không hiểu anh hỏi những điều này để làm gì, nhưng Lục Diễn Xuyên là quân nhân, chắc chắn sẽ không làm hại cô.
Vì vậy cô thành thật trả lời: "Khoảng một, hai ngày."
"Nếu xong việc, cô đừng vội đi."
Ánh mắt Lục Diễn Xuyên nhìn Lâm Sơ Hòa mang theo vài phần khó hiểu.
"Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô."
Dù sao cũng là anh có việc muốn nhờ, không thể để Lâm Sơ Hòa phải chờ đợi quá lâu.
Lục Diễn Xuyên ước chừng thời gian hoàn thành nhiệm vụ lần này, rồi nói với cô một ngày cụ thể.
"Ngày mai."
Lâm Sơ Hòa có chút bất ngờ, cô nhớ lại những lần tiếp xúc với Lục Diễn Xuyên sau khi đến Bắc Kinh, thật sự không biết mình và anh ta có chuyện gì để nói.
Nhưng Lục Diễn Xuyên chỉ muốn nói chuyện với cô vài câu, chắc là sẽ không mất nhiều thời gian.
Nghĩ vậy, cô liền gật đầu đồng ý.
"Được, ngày mai lúc này, tôi sẽ đến đây chờ anh."
Lúc này, Tiểu Mãn bị tiếng nồi niêu xoong chảo va chạm trong bếp đánh thức.
Tiểu Mãn dụi mắt, chống tay vào bụng Đại Hoàng rồi xoay người ngồi dậy.
Ổ chó nằm dưới mái hiên ở góc giữa phòng chính và bếp, gần như không có gì che chắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.