Quân Hôn Bạo Đường: Bạch Liên Trà Xanh Thành Đoàn Sủng Ở 70
Chương 36: Bầu Không Khí Quái Dị
Cuồng Dã La Bặc
25/05/2024
Khương Thanh Chỉ nói: “Không sao. Dù thế nào đi nữa con cũng phải cố gắng vì Nhu Nhu. Hơn nữa bọn họ còn nợ con một ân tình đây.”
Lúc này Tề Phương mới thỏa mãn, lại lần nữa đi chuẩn bị canh gà cho con gái.
“Mẹ! Đợt lát đã!” Khương Thanh Nhượng gọi bà lại.
Tề Phương tức giận trừng con thứ vì đã làm chậm trễ thời gian chuẩn bị đồ ăn cho con gái của bà.
“Con còn chuyện gì nữa?”
Khương Thanh Nhượng cũng không để ý, dù sao thì đối với Tề Phương, con gái là bảo bối, còn hai người con trai chỉ là cỏ dại. Anh ta đã quen rồi.
Hơn nữa, Nhu Nhu vốn là bảo bối của cả nhà.
Anh ta nhìn về phía cha mẹ và anh cả, trịnh trọng nói:
“Cha, mẹ, anh cả, chút nữa mọi người đừng nói nhiều gì, đã hiểu chưa? Nếu Nhu Nhu tự mình nói ra, chúng ta cứ cẩn thận an ủi con bé là được.”
“Còn cần con nói.” Tề Phương trừng trắng mắt, xoay người đi vào phòng bếp.
Khương Thanh Nhu đang tắm rửa thoải mái có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, cha mẹ với hai anh của cô đã nghĩ xong đường lui cho cô rồi.
Khương Thanh Nhu tắm rửa xong lại bôi thêm một lớp kem bảo vệ da mỏng manh trên mặt mình rồi mới ngâm nga đi ra ngoài.
Lấy được một vé vào đoàn múa là chuyện nằm trong dự liệu, mà càng khiến cô vui vẻ hơn vẫn là vì mình sắp được ăn canh gà mẹ nấu.
Ăn là một trong những chuyện khiến Khương Thanh Nhu cảm thấy vui sướng nhất sau khi xuyên không tới đây.
Mặc dù không phải mỗi bữa đều có thể được ăn thịt, nhưng tài nấu nướng của mẹ rất tuyệt vời, cho dù chỉ là đồ ăn chay mẹ cũng có thể nấu thành vị tươi ngon vô cùng.
Cái gì mà đậu hũ ma bà, canh khoai tây chua cay, bắp cải ngâm giấm… Khương Thanh Nhu đều rất thích, ăn chay cũng ngon vô cùng.
Lúc Khương Thanh Nhu lau tóc đi ra vừa lúc gặp được ba người đàn ông mới thương lượng mọi chuyện xong xuôi.
Cô chớp chớp mắt, hỏi với giọng kỳ quái: “Cha với các anh đứng đó làm gì vậy?”
Sao thấy cô đi ra, vẻ mặt mọi người còn rất cổ quái?
Khương Thanh Nhu mới vừa tắm xong, cả người còn mang theo hơi nước nhàn nhạt. Gương mặt nhỏ bé đỏ bừng lên.
Không còn lớp trang điểm kiều diễm ban nãy, trông cô càng ngây thơ mềm mại, khiến người ta thương yêu.
Ba người đàn ông Khương gia thấy Khương Thanh Nhu như vậy lại càng chắc chắn với suy nghĩ ban nãy hơn.
Sao Nhu Nhu có thể xuống nông thôn được? Nhu Nhu chỉ có thể ở lại trong thành, được cả nhà cưng chiều thôi!
Khương Thanh Nhu cười ha hả nói: “Mọi người đang chờ đón em đó. Nhu Nhu, đói lắm không? Mau ngồi xuống đi.”
Khương Thanh Chỉ dịch ghế cho Khương Thanh Nhu.
Cha già Khương Viễn thấy con gái xinh đẹp cũng cười tới mặt nhăn nheo hết lại.
Vẫn là gien của ông tốt!
Khương Thanh Nhu vẫn chưa nhận thức được vấn đề, chỉ vô thức lắc đầu: “Em còn phải lau tóc nữa.”
Khương Thanh Nhượng nói nhanh: “Không có gì, em ngồi đi, để anh hai lau cho em!”
Lúc này Tề Phương mới thỏa mãn, lại lần nữa đi chuẩn bị canh gà cho con gái.
“Mẹ! Đợt lát đã!” Khương Thanh Nhượng gọi bà lại.
Tề Phương tức giận trừng con thứ vì đã làm chậm trễ thời gian chuẩn bị đồ ăn cho con gái của bà.
“Con còn chuyện gì nữa?”
Khương Thanh Nhượng cũng không để ý, dù sao thì đối với Tề Phương, con gái là bảo bối, còn hai người con trai chỉ là cỏ dại. Anh ta đã quen rồi.
Hơn nữa, Nhu Nhu vốn là bảo bối của cả nhà.
Anh ta nhìn về phía cha mẹ và anh cả, trịnh trọng nói:
“Cha, mẹ, anh cả, chút nữa mọi người đừng nói nhiều gì, đã hiểu chưa? Nếu Nhu Nhu tự mình nói ra, chúng ta cứ cẩn thận an ủi con bé là được.”
“Còn cần con nói.” Tề Phương trừng trắng mắt, xoay người đi vào phòng bếp.
Khương Thanh Nhu đang tắm rửa thoải mái có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, cha mẹ với hai anh của cô đã nghĩ xong đường lui cho cô rồi.
Khương Thanh Nhu tắm rửa xong lại bôi thêm một lớp kem bảo vệ da mỏng manh trên mặt mình rồi mới ngâm nga đi ra ngoài.
Lấy được một vé vào đoàn múa là chuyện nằm trong dự liệu, mà càng khiến cô vui vẻ hơn vẫn là vì mình sắp được ăn canh gà mẹ nấu.
Ăn là một trong những chuyện khiến Khương Thanh Nhu cảm thấy vui sướng nhất sau khi xuyên không tới đây.
Mặc dù không phải mỗi bữa đều có thể được ăn thịt, nhưng tài nấu nướng của mẹ rất tuyệt vời, cho dù chỉ là đồ ăn chay mẹ cũng có thể nấu thành vị tươi ngon vô cùng.
Cái gì mà đậu hũ ma bà, canh khoai tây chua cay, bắp cải ngâm giấm… Khương Thanh Nhu đều rất thích, ăn chay cũng ngon vô cùng.
Lúc Khương Thanh Nhu lau tóc đi ra vừa lúc gặp được ba người đàn ông mới thương lượng mọi chuyện xong xuôi.
Cô chớp chớp mắt, hỏi với giọng kỳ quái: “Cha với các anh đứng đó làm gì vậy?”
Sao thấy cô đi ra, vẻ mặt mọi người còn rất cổ quái?
Khương Thanh Nhu mới vừa tắm xong, cả người còn mang theo hơi nước nhàn nhạt. Gương mặt nhỏ bé đỏ bừng lên.
Không còn lớp trang điểm kiều diễm ban nãy, trông cô càng ngây thơ mềm mại, khiến người ta thương yêu.
Ba người đàn ông Khương gia thấy Khương Thanh Nhu như vậy lại càng chắc chắn với suy nghĩ ban nãy hơn.
Sao Nhu Nhu có thể xuống nông thôn được? Nhu Nhu chỉ có thể ở lại trong thành, được cả nhà cưng chiều thôi!
Khương Thanh Nhu cười ha hả nói: “Mọi người đang chờ đón em đó. Nhu Nhu, đói lắm không? Mau ngồi xuống đi.”
Khương Thanh Chỉ dịch ghế cho Khương Thanh Nhu.
Cha già Khương Viễn thấy con gái xinh đẹp cũng cười tới mặt nhăn nheo hết lại.
Vẫn là gien của ông tốt!
Khương Thanh Nhu vẫn chưa nhận thức được vấn đề, chỉ vô thức lắc đầu: “Em còn phải lau tóc nữa.”
Khương Thanh Nhượng nói nhanh: “Không có gì, em ngồi đi, để anh hai lau cho em!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.