Quân Hôn Bạo Đường: Bạch Liên Trà Xanh Thành Đoàn Sủng Ở 70
Chương 37: Nghịch Ngợm
Cuồng Dã La Bặc
25/05/2024
Khương Thanh Nhu nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, chậc một tiếng: “Anh hai, không phải em đã nói rồi sao, em cũng không còn nhỏ nữa, chúng ta phải giữ khoảng cách!”
Lúc này Khương Thanh Nhượng mới như nhớ tới điều gì: “Cũng đúng, cũng đúng.”
Nói xong, anh ta còn mất mát mà rũ mắt xuống.
Khương Thanh Nhu mím môi, không nói gì, trực tiếp đi về phòng của mình.
“Con chọc Nhu Nhu không vui?” Khương Thanh Nhu mới vừa vào phòng, Khương Thanh Nhượng đã bị lão cha vặn hỏi.
Khương Thanh Nhượng thở dài nói: “Con nào dám đâu. Là Nhu Nhu nói, sau này con đừng thân mật với con bé như thế nữa, muốn giữ khoảng cách với con.”
Nói tới đây, Khương Thanh Nhượng cảm thấy bất bình, trong lòng thầm nghĩ, không biết có phải con nhỏ Khương Phi đáng chết kia lại đồn đoán lung tung về Nhu Nhu không.
Khương Thanh Chỉ lại có vẻ ủng hộ: “Nhu Nhu nói thế là đúng. Nam nữ hữu biệt, con bé lại lớn rồi, em cũng nên giữ khoảng cách với con bé đi. Nếu không lại ảnh hưởng tới danh tiếng của con bé.”
Nghe thấy anh cả nói vậy, Khương Thanh Nhượng mới nói: “Vậy được rồi, sau này em chú ý một chút là được.”
Không có chuyện gì quan trọng bằng danh tiếng của em gái, anh ta có chịu một chút tủi thân cũng không sao.
Khương Thanh Nhu lau sạch đầu đi ra, thấy mọi người đã ngồi đông đủ trước bàn ăn chờ mình rồi. Trên mặt mỗi người đều mang theo ý cười, vừa thấy cô ra đã gọi cô vào bàn.
Khương Thanh Nhu chẳng hiểu ra sao: “Sao vậy ạ?”
Tề Phương mỉm cười từ ái gọi con gái lại bên mình: “Qua bên mẹ này, mẹ lấy sẵn cho con một cái đùi gà lớn rồi!”
Khương Thanh Nhu nghe thế lại nuốt nước bọt, nhanh chân đi về phía mẹ, nhưng cô vẫn nhận ra bữa cơm này an tĩnh hơn ngày thường nhiều lắm.
Khương Thanh Nhu cắn đùi gà, hơi mất tự nhiên ngẩng đầu: “Mọi người bị làm sao vậy? Có chuyện gì ư?”
Tôn Phương không muốn con gái nhớ tới chuyện thi rớt lại không vui, cho nên lúc đầu bà vốn muốn nói không sao cả. Nhưng không nghĩ tới Khương Viễn chột dạ nhanh miệng hơn bà:
“Không có chuyện gì đâu Nhu Nhu, nhân sinh còn dài, chỉ có một cuộc thi thôi, cũng chẳng tính là gì. Cha tin tưởng sau này con còn có vô số biện pháp để sống càng sung sướng hơn!”
Ông mới vừa dứt lời đã bị vợ mắng cho: “Lão già đáng chết, ông nói cái gì đó?”
Lúc này Khương Viễn mới ý thức được mình đang giấu đầu lòi đuôi, ông nói nhanh:
“Không có gì không có gì, con cứ coi như cha đang đánh rắm đi, cha cứ hay thích nói mò.”
Con gái còn chưa nói gì đâu, sao ông đã an ủi trước rồi?
Khương Thanh Nhu nhìn cha Khương như vậy, hơi không nhịn được cười.
Cô như hiểu được vừa nãy mọi người tụ tập lại là muốn thương lượng cái gì rồi.
Chẳng trách cô còn kỳ quái sao không có ai hỏi kết quả thi của cô, thì ra mọi người đều tưởng cô thi không đậu, đang nghĩ xem nên an ủi cô như thế nào đây.
Khương Thanh Nhu sinh lòng nghịch ngợm, thờ ơ nói:
“Không có chuyện gì đâu cha, cùng lắm thì con xuống nông thôn là được, có gì đâu, lao động là vinh quang mà.”
Lúc này Khương Thanh Nhượng mới như nhớ tới điều gì: “Cũng đúng, cũng đúng.”
Nói xong, anh ta còn mất mát mà rũ mắt xuống.
Khương Thanh Nhu mím môi, không nói gì, trực tiếp đi về phòng của mình.
“Con chọc Nhu Nhu không vui?” Khương Thanh Nhu mới vừa vào phòng, Khương Thanh Nhượng đã bị lão cha vặn hỏi.
Khương Thanh Nhượng thở dài nói: “Con nào dám đâu. Là Nhu Nhu nói, sau này con đừng thân mật với con bé như thế nữa, muốn giữ khoảng cách với con.”
Nói tới đây, Khương Thanh Nhượng cảm thấy bất bình, trong lòng thầm nghĩ, không biết có phải con nhỏ Khương Phi đáng chết kia lại đồn đoán lung tung về Nhu Nhu không.
Khương Thanh Chỉ lại có vẻ ủng hộ: “Nhu Nhu nói thế là đúng. Nam nữ hữu biệt, con bé lại lớn rồi, em cũng nên giữ khoảng cách với con bé đi. Nếu không lại ảnh hưởng tới danh tiếng của con bé.”
Nghe thấy anh cả nói vậy, Khương Thanh Nhượng mới nói: “Vậy được rồi, sau này em chú ý một chút là được.”
Không có chuyện gì quan trọng bằng danh tiếng của em gái, anh ta có chịu một chút tủi thân cũng không sao.
Khương Thanh Nhu lau sạch đầu đi ra, thấy mọi người đã ngồi đông đủ trước bàn ăn chờ mình rồi. Trên mặt mỗi người đều mang theo ý cười, vừa thấy cô ra đã gọi cô vào bàn.
Khương Thanh Nhu chẳng hiểu ra sao: “Sao vậy ạ?”
Tề Phương mỉm cười từ ái gọi con gái lại bên mình: “Qua bên mẹ này, mẹ lấy sẵn cho con một cái đùi gà lớn rồi!”
Khương Thanh Nhu nghe thế lại nuốt nước bọt, nhanh chân đi về phía mẹ, nhưng cô vẫn nhận ra bữa cơm này an tĩnh hơn ngày thường nhiều lắm.
Khương Thanh Nhu cắn đùi gà, hơi mất tự nhiên ngẩng đầu: “Mọi người bị làm sao vậy? Có chuyện gì ư?”
Tôn Phương không muốn con gái nhớ tới chuyện thi rớt lại không vui, cho nên lúc đầu bà vốn muốn nói không sao cả. Nhưng không nghĩ tới Khương Viễn chột dạ nhanh miệng hơn bà:
“Không có chuyện gì đâu Nhu Nhu, nhân sinh còn dài, chỉ có một cuộc thi thôi, cũng chẳng tính là gì. Cha tin tưởng sau này con còn có vô số biện pháp để sống càng sung sướng hơn!”
Ông mới vừa dứt lời đã bị vợ mắng cho: “Lão già đáng chết, ông nói cái gì đó?”
Lúc này Khương Viễn mới ý thức được mình đang giấu đầu lòi đuôi, ông nói nhanh:
“Không có gì không có gì, con cứ coi như cha đang đánh rắm đi, cha cứ hay thích nói mò.”
Con gái còn chưa nói gì đâu, sao ông đã an ủi trước rồi?
Khương Thanh Nhu nhìn cha Khương như vậy, hơi không nhịn được cười.
Cô như hiểu được vừa nãy mọi người tụ tập lại là muốn thương lượng cái gì rồi.
Chẳng trách cô còn kỳ quái sao không có ai hỏi kết quả thi của cô, thì ra mọi người đều tưởng cô thi không đậu, đang nghĩ xem nên an ủi cô như thế nào đây.
Khương Thanh Nhu sinh lòng nghịch ngợm, thờ ơ nói:
“Không có chuyện gì đâu cha, cùng lắm thì con xuống nông thôn là được, có gì đâu, lao động là vinh quang mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.