Quân Hôn Bạo Đường: Bạch Liên Trà Xanh Thành Đoàn Sủng Ở 70
Chương 16: Bgk Cười Vang
Cuồng Dã La Bặc
11/05/2024
Hạt giống tốt như vậy, sao có thể là bình hoa tâm cơ được?
Bộ hạ làm bạn bên cạnh Sầm Thời lại rất hưng phấn nói nhỏ: “Trung đoàn trưởng! Đây chính là thiếu nữ mới vừa lên tiếng bênh vực quân nhân lúc nãy, thật xinh đẹp!”
Sầm Thời lạnh nhạt rũ mắt, thờ ơ nói: “Nhớ kỹ, cậu là quân nhân.”
Hiện tại Khương Thanh Nhu cũng đang hoảng loạn muốn chết. Mặc dù cô chẳng xa lạ gì với sân khấu, nhưng hôm nay cô phải biểu diễn điệu nhảy dân tộc mà cô không có chút nắm chắc nào.
“Sao còn chưa bắt đầu?” Phía dưới có người thúc giục.
Khương Thanh Nhu hạ quyết tâm gật đầu, giọng thanh thúy thánh thót, trên mặt lộ ra nụ cười quen thuộc:
“Xin chào các lãnh đạo, xin chào ban giám khảo, tôi là số 39 Khương Thanh Nhu, hôm nay tôi muốn mang điệu múa dân tộc Thái tới cho các vị chiêm ngưỡng.”
Sau khi nói xong, cô hít sâu một hơi, đồng thời âm nhạc cũng bắt đầu.
Khương Phi ngồi ở phía sau sân khấu còn căng thẳng hơn cả Khương Thanh Nhu. Cô ta cứ cảm thấy hôm nay Khương Thanh Nhu hơi là lạ, có rất nhiều chuyện nằm ngoài dự liệu của cô ta.
Hi vọng tài năng vũ đạo sẽ không nằm ngoài dự liệu của cô ta.
Trong lòng Khương Phi âm thầm cầu nguyện.
Nhưng rất nhanh, lời cầu nguyện của cô ta đã được như nguyện, bên phía sân khấu truyền tới tiếng cười vang.
Khương Phi thở phào nhẹ nhõm.
Tần Lộ Lộ còn nói thầm: “Lúc nãy tôi thấy Khương Thanh Nhu tự tin như vậy còn tưởng Khương Thanh Nhu đã len lén luyện vũ đạo.”
Có người phụ họa: “Khương Thanh Nhu cũng đáng thương quá đi, nếu lúc tôi múa bị cười nhạo như vậy, sợ là sẽ xấu hổ chết mất.”
Khương Phi nghe thế, trong lòng cười lạnh, chỉ còn chờ tới lúc Khương Thanh Nhu bị tuyên bố điểm thấp.
Nhưng đợi một lúc lâu, ngoại trừ nghe thấy lễ tân xôn xao, mãi vẫn không thấy công bố điểm.
Sao vậy? Chẳng lẽ điểm thấp tới mức không hợp lẽ thường?
“Trung đoàn trưởng, cô gái này nhảy rất thú vị.” Bộ hạ ở bên cạnh vừa cười vừa nói.
Không thú vị mới là lạ…
Người có gương mặt đẹp như thiên tiên lại múa điệu múa rất khôi hài, nhưng có thể nhìn ra được, các bộ phận trên cơ thể cô gái phối hợp với nhau một cách mềm mại nhịp nhàng lạ thường.
Thuộc về loại vừa nghiêm túc vừa khôi hài.
Sầm Thời tranh thủ thu lại ý cười bên khóe môi, nghiêm túc nói: “Không cho phép nói người ta như vậy.”
“A…” Bộ hạ méo miệng, nhưng vừa nghĩ tới động tác vũ đạo của Khương Thanh Nhu lúc nãy, anh ta lại bắt đầu nén cười.
Giám khảo phía trước cũng bàn tán sôi nổi. Một cô giáo nói:
“Rõ ràng động tác vũ đạo của cô ấy giống như tự bịa ra, vốn không phải điệu múa của dân tộc Thái chính gốc. Mọi người tuyệt đối không thể cho điểm cao như vậy được.”
Vũ Tư Minh lại có cái nhìn hoàn toàn trái ngược: “Vũ đạo vốn chỉ là thứ yếu, chính yếu là kiến thức căn bản. Kiến thức căn bản của cô ấy cũng không tệ.”
Tuy vừa rồi hắn cũng cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy Khương Thanh Nhu không phải người ngu ngốc.
Bộ hạ làm bạn bên cạnh Sầm Thời lại rất hưng phấn nói nhỏ: “Trung đoàn trưởng! Đây chính là thiếu nữ mới vừa lên tiếng bênh vực quân nhân lúc nãy, thật xinh đẹp!”
Sầm Thời lạnh nhạt rũ mắt, thờ ơ nói: “Nhớ kỹ, cậu là quân nhân.”
Hiện tại Khương Thanh Nhu cũng đang hoảng loạn muốn chết. Mặc dù cô chẳng xa lạ gì với sân khấu, nhưng hôm nay cô phải biểu diễn điệu nhảy dân tộc mà cô không có chút nắm chắc nào.
“Sao còn chưa bắt đầu?” Phía dưới có người thúc giục.
Khương Thanh Nhu hạ quyết tâm gật đầu, giọng thanh thúy thánh thót, trên mặt lộ ra nụ cười quen thuộc:
“Xin chào các lãnh đạo, xin chào ban giám khảo, tôi là số 39 Khương Thanh Nhu, hôm nay tôi muốn mang điệu múa dân tộc Thái tới cho các vị chiêm ngưỡng.”
Sau khi nói xong, cô hít sâu một hơi, đồng thời âm nhạc cũng bắt đầu.
Khương Phi ngồi ở phía sau sân khấu còn căng thẳng hơn cả Khương Thanh Nhu. Cô ta cứ cảm thấy hôm nay Khương Thanh Nhu hơi là lạ, có rất nhiều chuyện nằm ngoài dự liệu của cô ta.
Hi vọng tài năng vũ đạo sẽ không nằm ngoài dự liệu của cô ta.
Trong lòng Khương Phi âm thầm cầu nguyện.
Nhưng rất nhanh, lời cầu nguyện của cô ta đã được như nguyện, bên phía sân khấu truyền tới tiếng cười vang.
Khương Phi thở phào nhẹ nhõm.
Tần Lộ Lộ còn nói thầm: “Lúc nãy tôi thấy Khương Thanh Nhu tự tin như vậy còn tưởng Khương Thanh Nhu đã len lén luyện vũ đạo.”
Có người phụ họa: “Khương Thanh Nhu cũng đáng thương quá đi, nếu lúc tôi múa bị cười nhạo như vậy, sợ là sẽ xấu hổ chết mất.”
Khương Phi nghe thế, trong lòng cười lạnh, chỉ còn chờ tới lúc Khương Thanh Nhu bị tuyên bố điểm thấp.
Nhưng đợi một lúc lâu, ngoại trừ nghe thấy lễ tân xôn xao, mãi vẫn không thấy công bố điểm.
Sao vậy? Chẳng lẽ điểm thấp tới mức không hợp lẽ thường?
“Trung đoàn trưởng, cô gái này nhảy rất thú vị.” Bộ hạ ở bên cạnh vừa cười vừa nói.
Không thú vị mới là lạ…
Người có gương mặt đẹp như thiên tiên lại múa điệu múa rất khôi hài, nhưng có thể nhìn ra được, các bộ phận trên cơ thể cô gái phối hợp với nhau một cách mềm mại nhịp nhàng lạ thường.
Thuộc về loại vừa nghiêm túc vừa khôi hài.
Sầm Thời tranh thủ thu lại ý cười bên khóe môi, nghiêm túc nói: “Không cho phép nói người ta như vậy.”
“A…” Bộ hạ méo miệng, nhưng vừa nghĩ tới động tác vũ đạo của Khương Thanh Nhu lúc nãy, anh ta lại bắt đầu nén cười.
Giám khảo phía trước cũng bàn tán sôi nổi. Một cô giáo nói:
“Rõ ràng động tác vũ đạo của cô ấy giống như tự bịa ra, vốn không phải điệu múa của dân tộc Thái chính gốc. Mọi người tuyệt đối không thể cho điểm cao như vậy được.”
Vũ Tư Minh lại có cái nhìn hoàn toàn trái ngược: “Vũ đạo vốn chỉ là thứ yếu, chính yếu là kiến thức căn bản. Kiến thức căn bản của cô ấy cũng không tệ.”
Tuy vừa rồi hắn cũng cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy Khương Thanh Nhu không phải người ngu ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.