Quân Hôn Bạo Đường: Bạch Liên Trà Xanh Thành Đoàn Sủng Ở 70
Chương 42: Kéo Về Nhà
Cuồng Dã La Bặc
02/06/2024
Khương Nghĩa chép miệng một cái, cảm giác khó chịu trong lòng đã vượt qua cơn thèm ngoài miệng.
Ông ta cũng sợ giờ mình đi vào sẽ chị anh cả chị dâu kéo lại cùng chúc mừng Khương Thanh Nhu, cho nên cũng không muốn đi.
Nhưng không sao, con gái ông ta xếp hạng nhất, điểm này Khương Thanh Nhu không thể sánh bằng được.
Nhưng bọn họ muốn đi mà Khương Thanh Nhu lại không dễ dàng thả bọn họ đi như vậy. Cô đi tới, giả vờ kinh ngạc nói:
“Chị, chị nói như vậy là không đúng rồi, gà này mẹ em hầm từ chiều, mà tới tối mới có xếp hạng thành tích đây!”
Lời ngầm là: Cho dù tôi không thi đậu vẫn có gà ăn. Người nhà tôi tốt với tôi không phải vì thành tích, cho dù tôi thế nào bọn họ cũng sẽ tốt với tôi.
Sau đó cô lại tiếp tục bổ một đao: “Trên người chú đầy mùi rượu thế này, chắc chắn cũng đã chuẩn bị thức ăn chúc mừng chị. Dù sao chị cũng thi được hạng bảy mà, chỉ kém em một chút mà thôi!”
Khương Phi nghe xong, mặt tái xanh. Mấy câu khoe khoang lúc đầu của Khương Thanh Nhu đã đủ khiến cô ta tức muốn ói máu, nhưng sau khi nghe thấy Khương Thanh Nhu còn nói cả xếp hạng của cô ta ra, cô ta lại thấy sợ hãi quá đỗi.
Cô ta nhìn Khương Thanh Nhu với ánh mắt căm hận, chỉ hi vọng cha quá say không nghe rõ, không nghe lọt những lời Khương Thanh Nhu vừa nói.
Khương Phi kéo Khương Nghĩa muốn đi về nhà, nhưng Khương Nghĩa lại hất tay Khương Phi ra.
Khương Phi lảo đảo suýt ngã, Khương Thanh Nhu thấy vậy sợ hãi quá mức vội vàng muốn đi đỡ Khương Phi nhưng dường như không đủ lực, tuy kéo được góc áo của cô ta nhưng rất nhanh góc áo đã trơn tuột, tuột khỏi tay Khương Thanh Nhu.
Cứ thế, Khương Phi bị cha cô ta hất ngã trên mặt đất.
Nhưng Khương Nghĩa cũng không quan tâm tới Khương Phi mà chỉ trừng to mắt, nhìn Khương Thanh Nhu với vẻ không thể tin tưởng nổi.
“Nhu Nhu, những lời cháu mới vừa nói là thật?”
Vẻ mặt Khương Thanh Nhu đầy vô tội, cô vờ như mình vừa làm chuyện gì sai trái mà nhìn Khương Phi:
“Chị, chị còn chưa nói cho chú biết ư? Có phải em không nên nói không?”
Khương Phi mới vừa đứng dậy, nghe thấy Khương Thanh Nhu nói ra những lời này, cô ta chỉ hận không thể xé nát miệng Khương Thanh Nhu ra.
Rõ ràng con nhỏ kia cố ý!
Mà Khương Thanh Nhu nhìn vẻ mặt Khương Phi hiện tại, trong lòng rất sảng khoái.
Áy náy ư? Nếu vô duyên vô cớ, Khương Thanh Nhu tự nhận mình không thể đối xử với một cô gái như thế.
Nhưng đây là Khương Phi, là người từ nhỏ đã thích so sánh với nguyên chủ, ngáng chân nguyên chủ, khiến cả nhà nguyên chủ biến thành tốt thí.
Cho nên áy náy ư?
Đương nhiên là không có!
Thậm chí cô còn thấy sảng khoái!
Hiện tại Khương Nghĩa đã không thể màng được cái gì khác nữa, ông ta túm lấy tay áo Khương Phi kéo Khương Phi về phía nhà, miệng rất hung hăng:
“Tao tạo điều kiện cho mày vào đội vũ đạo, nhưng mày lại chỉ lấy được hạng bảy về cho tao? Thậm chí mày còn không bằng con nhỏ Khương Thanh Nhu ăn hại kia, mày về nhà giải thích kỹ cho tao!”
Ông ta cũng sợ giờ mình đi vào sẽ chị anh cả chị dâu kéo lại cùng chúc mừng Khương Thanh Nhu, cho nên cũng không muốn đi.
Nhưng không sao, con gái ông ta xếp hạng nhất, điểm này Khương Thanh Nhu không thể sánh bằng được.
Nhưng bọn họ muốn đi mà Khương Thanh Nhu lại không dễ dàng thả bọn họ đi như vậy. Cô đi tới, giả vờ kinh ngạc nói:
“Chị, chị nói như vậy là không đúng rồi, gà này mẹ em hầm từ chiều, mà tới tối mới có xếp hạng thành tích đây!”
Lời ngầm là: Cho dù tôi không thi đậu vẫn có gà ăn. Người nhà tôi tốt với tôi không phải vì thành tích, cho dù tôi thế nào bọn họ cũng sẽ tốt với tôi.
Sau đó cô lại tiếp tục bổ một đao: “Trên người chú đầy mùi rượu thế này, chắc chắn cũng đã chuẩn bị thức ăn chúc mừng chị. Dù sao chị cũng thi được hạng bảy mà, chỉ kém em một chút mà thôi!”
Khương Phi nghe xong, mặt tái xanh. Mấy câu khoe khoang lúc đầu của Khương Thanh Nhu đã đủ khiến cô ta tức muốn ói máu, nhưng sau khi nghe thấy Khương Thanh Nhu còn nói cả xếp hạng của cô ta ra, cô ta lại thấy sợ hãi quá đỗi.
Cô ta nhìn Khương Thanh Nhu với ánh mắt căm hận, chỉ hi vọng cha quá say không nghe rõ, không nghe lọt những lời Khương Thanh Nhu vừa nói.
Khương Phi kéo Khương Nghĩa muốn đi về nhà, nhưng Khương Nghĩa lại hất tay Khương Phi ra.
Khương Phi lảo đảo suýt ngã, Khương Thanh Nhu thấy vậy sợ hãi quá mức vội vàng muốn đi đỡ Khương Phi nhưng dường như không đủ lực, tuy kéo được góc áo của cô ta nhưng rất nhanh góc áo đã trơn tuột, tuột khỏi tay Khương Thanh Nhu.
Cứ thế, Khương Phi bị cha cô ta hất ngã trên mặt đất.
Nhưng Khương Nghĩa cũng không quan tâm tới Khương Phi mà chỉ trừng to mắt, nhìn Khương Thanh Nhu với vẻ không thể tin tưởng nổi.
“Nhu Nhu, những lời cháu mới vừa nói là thật?”
Vẻ mặt Khương Thanh Nhu đầy vô tội, cô vờ như mình vừa làm chuyện gì sai trái mà nhìn Khương Phi:
“Chị, chị còn chưa nói cho chú biết ư? Có phải em không nên nói không?”
Khương Phi mới vừa đứng dậy, nghe thấy Khương Thanh Nhu nói ra những lời này, cô ta chỉ hận không thể xé nát miệng Khương Thanh Nhu ra.
Rõ ràng con nhỏ kia cố ý!
Mà Khương Thanh Nhu nhìn vẻ mặt Khương Phi hiện tại, trong lòng rất sảng khoái.
Áy náy ư? Nếu vô duyên vô cớ, Khương Thanh Nhu tự nhận mình không thể đối xử với một cô gái như thế.
Nhưng đây là Khương Phi, là người từ nhỏ đã thích so sánh với nguyên chủ, ngáng chân nguyên chủ, khiến cả nhà nguyên chủ biến thành tốt thí.
Cho nên áy náy ư?
Đương nhiên là không có!
Thậm chí cô còn thấy sảng khoái!
Hiện tại Khương Nghĩa đã không thể màng được cái gì khác nữa, ông ta túm lấy tay áo Khương Phi kéo Khương Phi về phía nhà, miệng rất hung hăng:
“Tao tạo điều kiện cho mày vào đội vũ đạo, nhưng mày lại chỉ lấy được hạng bảy về cho tao? Thậm chí mày còn không bằng con nhỏ Khương Thanh Nhu ăn hại kia, mày về nhà giải thích kỹ cho tao!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.