Chương 34: Kiếp này có anh
Minh Lam Phong
08/04/2015
Editor:: Thiến Tiếu Tiếu
Nhiệt độ giảm dần, mấy cơn gió thổi tới đều lạnh thấu xương. Trên đất, mấy hạt cát đá bị gió cuốn lên, cùng đám lá cây, phát ra âm thanh.
Tô Cẩn Niên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Khả, trong khoảng thời gian ngắn có chút sững sờ.
"Tô Khả, em phải. . . "
"Nghe lời có đúng không?" Tô Khả đến gần Tô Cẩn Niên, nhoẻn miệng cười, nhón chân lên, nhắm ngay môi của anh, ấn lên một nụ hôn, nhẹ nhàng và mềm mại.
Hai người nhìn nhau, Tô Cẩn Niên thấy mình đang kinh ngạc trong đôi mắt của cô.
Sau khi Tô Khả hôn xong, "Vậy phải ấn dấu trước. "
Tô Cẩn Niên hơi 囧, vừa định lấy tay lau, tay đã bị Tô Khả nắm được, "Anh là bạn trai của em, em hôn anh là chuyện bình thường! Lẽ ra anh mới là người chủ động! Anh dám lau sao? !"
". . ."
"Ôi, Cẩm Niên, đã yêu thì phải hôn, anh đừng coi nó như hổ sói. Được rồi, cũng không còn sớm, anh bị em làm khó một ngày rồi, em đưa anh về ký túc xá."
Tô Cẩn Niên có một loại kích động ngã xuống đất không dậy nổi, lời này sao lại kỳ cục như vậy?
"Cẩm Niên, kiếp này có anh, em rất vui mừng."
Lúc Tô Cẩn Niên trở về ký túc xá, nghe thấy Tô Khả sau lưng đột nhiên nói một câu như vậy, lảo đảo một cái, đợi lúc anh quay đầu lại nhìn Tô Khả, cô đang vẫy tay với anh, nháy mắt ra hiệu.
Anh xoay người, vội vã rời đi.
*
Đợi đến khi Tô Cẩn Niên trở lại túc xá, anh ngồi vào chỗ của mình, nhìn vũ khí tiến công chiếm đóng mà ngẩn người.
"Ôi, Cẩm Niên, nghe nói có người thấy cậu và Tô Khả đến rạp chiếu phim dành cho tình nhân? Cảm giác thế nào?" Tôn Dương Dương vừa mới về, lập tức kích động chạy về phía anh hỏi.
Phía sau anh (TDD) còn có mấy bạn cùng phòng khác, Tiền Vũ đẩy thân thể cản trở của Tôn Dương Dương ra, nháy mắt với Tô Cẩn Niên, "Ôi, mau nói với mấy anh đây biết, cậu thấy chỗ đó như thế nào?"
"Oa oa, tôi cũng muốn đi đến đó, nhưng không có em gái nào đi cùng. . ." Tôn Cạnh Văn kêu rên, thân thể cao lớn run lên một cái, hơi 囧.
Còn Triệu Lâm thì vô cùng đau lòng, Tô Khả đáng yêu như thế, lại bị con sói xám lớn này gặm đến xương cũng không còn, thật làm người ta tan nát cõi lòng!
Tô Cẩn Niên liếc bọn họ một cái, lành lạnh nói một câu: "Các cậu rất rảnh?"
"Ha ha, làm sao có thể." Hiếm thấy mọi người trăm miệng một lời, sau đó hậm hực, ai cũng đi làm việc của mình.
Thời gian dần dần trôi, Tô Cẩn Niên lần nữa lâm vào trầm tư.
Một bước kia trước kia của anh, có phải đi nhầm rồi không? Bởi vì anh có thể cảm thấy, Tô Khả không giống anh, không nói đùa.
Bóng đêm dần thay thế, ngoài cửa sổ chỉ có một ánh trăng lưỡi liềm, lành lạnh như nước.
Tô Cẩn Niên để sách trong tay xuống, trở về giường của mình ngủ.
Tôn Cạnh Văn và Tôn Dương Dương nhìn nhau, hai người dùng di động nhắn tin.
Tôn Cạnh Văn: Đại ca sao thế? Hôm nay lại lên giường ngủ sớm như vậy, quá thần kỳ!
Tôn Dương Dương: Vì Tô Khả.
Tôn Cạnh Văn: Tôi đương nhiên biết là vì Tô Khả, nhưng mà cụ thể là chuyện gì, đừng nói nhảm nữa.
Tôn Dương Dương: Cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai? Tôi không theo dõi bọn họ.
Tôn Cạnh Văn: Cậu có từng nghĩ có hôm nay đại ca làm quá nhiều, thể lực cạn kiệt?
Tôn Dương Dương: Cậu thật xấu xa.
Hai người nhìn nhau, sau đó Tôn Dương Dương lại gửi một tin nhắn khác.
Tôn Dương Dương: Mặc dù tôi cũng cảm thấy như vậy.
Tôn Cạnh Văn: . . .
Tô Cẩn Niên nằm ở trên giường, con mắt khép hờ, điện thoại dưới gối rung rung, đang nhắc nhở có tin nhắn. Lúc này Tô Cẩn Niên mới nhớ ra, mình chưa tắt máy, sau đó liếc nhìn tên "Tô Khả" đang hiển thị trên màn hình, suy nghĩ một chút, sau đó mở ra xem.
Chỉ thấy trên đó viết: Cẩm Niên, không gặp nhau một tuần lễ! Thật là khổ sở! ~(>_<)~ Anh nhất định phải nhớ em! Đúng rồi, đây là lần thứ hai em hôn anh phải không? Cảm thấy thế nào? Có muốn đánh em không? Em lúc nào cũng hoan nghênh!
Đầu Tô Cẩn Niên xuất hiện vài vạch đen, trực tiếp tắt máy, nhắm mắt ngủ.
*
Tô Khả nhìn điện thoại di động của mình, đợi anh trả lời tin nhắn, nhưng tin nhắn cô gửi đi như đá chìm xuống biển. Lại nói, Tô Khả hơi thất vọng .
Sau đó Tô Khả đành an ủi mình là Tô Cẩn Niên đang xấu hổ, buồn bực đi ngủ.
Sáng hôm sau, môn học đầu tiên cũng là môn quan trọng nhất, chính là vi phân và tích phân trong truyền thuyết, Tô Khả không dám trốn học, đương nhiên sẽ rời giường từ rất sớm. Sau khi ăn sang xong, Tô Khả liền tới phòng học chiếm chỗ.
Lúc cô đến phòng học, trong phòng học đã có hai ba tên học sinh đang vùi đầu khổ học. Nhưng điều làm Tô Khả ngạc nhiên là Doãn Lạc Phong cũng ở đây.
Trời ơi, cái tên chuyên gia trốn học lại đến phòng học sớm, đây một chuyện thần kỳ cỡ nào.
Doãn Lạc Phong cười, ấm áp như gió xuân, "Không tệ, tới thật sớm."
Hình như đó là lời kịch của tôi. —_—|||
Sau đó anh ngoắc ngoắc tay với Tô Khả, "Tô Khả, tới đây ngồi đi."
Tô Khả nhìn trần nhà, tại sao tôi phải tới đó ngồi? Nhưng mà nghĩ anh ta là anh em tốt của Tô Cẩn Niên, nếu có quan hệ tốt với anh ta, mình sẽ đánh vào trong quân địch, sau này làm việc sẽ làm chơi ăn thật. Vì vậy, cô vui vẻ ngồi bên cạnh Doãn Lạc Phong.
"Ha, hôm nay anh tới thật sớm."
Doãn Lạc Phong: —_—|||
"Cô quen Tô Cẩn Niên?" Doãn Lạc Phong nheo lại mắt nhìn Tô Khả, tuy có ý cười trên mặt, nhưng đáy mắt chứa sát khí.
Anh khó có thể quên, ngày hôm trước, sau khi Tô Khả bị Tô Cẩn Niên kéo ra ngoài, Đàm Thụ hả hê cười. Ngày đó anh cảm thấy mình mất mặt muốn chết. Lại hoa hoa lệ lệ tự mình đa tình!
Tô Khả bị Doãn Lạc Phong làm giật mình, "Anh hỏi làm gì?"
Doãn Lạc Phong cười: "Hỏi một chút, chỉ là cảm thấy kỳ quái, người như Tô Cẩn Niên sao lại quen biết cô?"
"Đàn ông mà, sau này nhất định phải kết hôn rồi sinh con, đó là chuyện bình thường."
Mi mắt Doãn Lạc Phong giật giật, anh và Tô Khả có thể nói chuyện với nhau, tuyệt đối là ông nói gà bà nói vịt.
Tô Khả tiếp tục nói, "Quan hệ của anh và Cẩm Niên rất tốt?"
"Khá tốt."
"Ha ha, vậy anh ấy thích kiểu người nào?"
Doãn Lạc Phong cười như hồ ly, "Nếu tôi cho cô biết thì có lợi ích gì?"
"Lợi ích? Về sau sẽ cho bà mối như anh một cái hồng bao lớn."
". . ."
*
Dùng đầu ngón tay đếm từng ngày trôi qua, thật khó khăn.
Thật vất vả nhịn đến thứ sáu, cả người Tô Khả xương đã bắt đầu ngứa ngáy.
Thứ sáu có tiết sinh học nghiên cứu về con người, bạn học hỏi Tô Khả: "Tô Khả, cậu làm xong bài tập về giữa kỳ chưa?"
"Bài tập gì?"
Bạn học kia vô cùng xem thường nhìn Tô Khả, "Lúc khai giảng thì giáo viên đã thông báo, bây giờ đã là tuần mười, cuối tuần là hết hạn, đừng nói với tớ là cậu không biết."
Tô Khả 囧, sau khi đến nơi này học đại học, cô luôn muốn làm Bạch Liên hoa (*), nào có ý định học tập, nếu bạn học này không nhắc nhở, nếu không mình sẽ bỏ bài tập này.
*Bạch Liên hoa: các em gái ngây thơ trong sáng sống như thánh nữ ấy, lúc nào cũng cho là mình vô tội ấy.
"Đúng rồi, đề là gì?"
"Chọn một loại nội tạng của người để tiến hành nghiên cứu, rồi làm báo cáo."
Tô Khả "A" một tiếng, lại hỏi, "Cậu viết gì?"
"Ha ha, sau này tớ sẽ cống hiến cho sự nghiệp cúc hoa (*)." Bạn học kia vô cùng bỉ ổi mà nói: "Cho nên tớ nghiên cứu về cúc hoa."
*Cúc hoa: nghĩa là hậu môn, từ này chuyên dùng trong đam mỹ.
Tô Khả 囧, dường như bạn cùng phòng của mình cũng thích cúc hoa.
"A, cậu cảm thấy hứng thú với bộ phận nào trên cơ thể con người? Đừng nói với tớ là trái tim nha! Ni mã (*), lớp chúng ta có rất nhiều người chọn trái tim, tớ ghét nhất mở ngực bể bụng rồi." Này đồng học có chút tức giận.
*Ni mã: một tiếng chửi bậy.
Tô Khả, sau đó vô cùng dâm mà nói một câu làm người rung động, "Tôi thích thứ dùng để trêu đùa phụ nữ (*)."
*Nếu không lầm thì thứ Tô Khả nói là dương vật
Người nọ đầu tiên là sững sờ, sau khi phản ứng kịp, "Phụt . . ." mà cười ra tiếng, giơ ngón cái với Tô Khả, "Cậu thật trâu!" Một lúc sau lại nói, "Kháo, tớ thấy cái này cũng tốt! Tùy ý viết! Viết về chiều dài, thô ngắn, hình dáng. . . của **, Sau đó so sánh, phát hiện vấn đề, giải quyết vấn đề. . . . . . A, trời ơi! Cái này còn tốt hơn cúc hoa của tớ! Sớm biết thì tớ cũng chọn ** rồi, nói thế nào thì ** và cúc hoa là một nhà a!"
Tô buồn cười, "Ha ha, đúng vậy."
Về phần thứ để nghiên cứu và tham khảo. . . Ha ha, Cẩm Niên, uất ức cho anh rồi.
Nhiệt độ giảm dần, mấy cơn gió thổi tới đều lạnh thấu xương. Trên đất, mấy hạt cát đá bị gió cuốn lên, cùng đám lá cây, phát ra âm thanh.
Tô Cẩn Niên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Khả, trong khoảng thời gian ngắn có chút sững sờ.
"Tô Khả, em phải. . . "
"Nghe lời có đúng không?" Tô Khả đến gần Tô Cẩn Niên, nhoẻn miệng cười, nhón chân lên, nhắm ngay môi của anh, ấn lên một nụ hôn, nhẹ nhàng và mềm mại.
Hai người nhìn nhau, Tô Cẩn Niên thấy mình đang kinh ngạc trong đôi mắt của cô.
Sau khi Tô Khả hôn xong, "Vậy phải ấn dấu trước. "
Tô Cẩn Niên hơi 囧, vừa định lấy tay lau, tay đã bị Tô Khả nắm được, "Anh là bạn trai của em, em hôn anh là chuyện bình thường! Lẽ ra anh mới là người chủ động! Anh dám lau sao? !"
". . ."
"Ôi, Cẩm Niên, đã yêu thì phải hôn, anh đừng coi nó như hổ sói. Được rồi, cũng không còn sớm, anh bị em làm khó một ngày rồi, em đưa anh về ký túc xá."
Tô Cẩn Niên có một loại kích động ngã xuống đất không dậy nổi, lời này sao lại kỳ cục như vậy?
"Cẩm Niên, kiếp này có anh, em rất vui mừng."
Lúc Tô Cẩn Niên trở về ký túc xá, nghe thấy Tô Khả sau lưng đột nhiên nói một câu như vậy, lảo đảo một cái, đợi lúc anh quay đầu lại nhìn Tô Khả, cô đang vẫy tay với anh, nháy mắt ra hiệu.
Anh xoay người, vội vã rời đi.
*
Đợi đến khi Tô Cẩn Niên trở lại túc xá, anh ngồi vào chỗ của mình, nhìn vũ khí tiến công chiếm đóng mà ngẩn người.
"Ôi, Cẩm Niên, nghe nói có người thấy cậu và Tô Khả đến rạp chiếu phim dành cho tình nhân? Cảm giác thế nào?" Tôn Dương Dương vừa mới về, lập tức kích động chạy về phía anh hỏi.
Phía sau anh (TDD) còn có mấy bạn cùng phòng khác, Tiền Vũ đẩy thân thể cản trở của Tôn Dương Dương ra, nháy mắt với Tô Cẩn Niên, "Ôi, mau nói với mấy anh đây biết, cậu thấy chỗ đó như thế nào?"
"Oa oa, tôi cũng muốn đi đến đó, nhưng không có em gái nào đi cùng. . ." Tôn Cạnh Văn kêu rên, thân thể cao lớn run lên một cái, hơi 囧.
Còn Triệu Lâm thì vô cùng đau lòng, Tô Khả đáng yêu như thế, lại bị con sói xám lớn này gặm đến xương cũng không còn, thật làm người ta tan nát cõi lòng!
Tô Cẩn Niên liếc bọn họ một cái, lành lạnh nói một câu: "Các cậu rất rảnh?"
"Ha ha, làm sao có thể." Hiếm thấy mọi người trăm miệng một lời, sau đó hậm hực, ai cũng đi làm việc của mình.
Thời gian dần dần trôi, Tô Cẩn Niên lần nữa lâm vào trầm tư.
Một bước kia trước kia của anh, có phải đi nhầm rồi không? Bởi vì anh có thể cảm thấy, Tô Khả không giống anh, không nói đùa.
Bóng đêm dần thay thế, ngoài cửa sổ chỉ có một ánh trăng lưỡi liềm, lành lạnh như nước.
Tô Cẩn Niên để sách trong tay xuống, trở về giường của mình ngủ.
Tôn Cạnh Văn và Tôn Dương Dương nhìn nhau, hai người dùng di động nhắn tin.
Tôn Cạnh Văn: Đại ca sao thế? Hôm nay lại lên giường ngủ sớm như vậy, quá thần kỳ!
Tôn Dương Dương: Vì Tô Khả.
Tôn Cạnh Văn: Tôi đương nhiên biết là vì Tô Khả, nhưng mà cụ thể là chuyện gì, đừng nói nhảm nữa.
Tôn Dương Dương: Cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai? Tôi không theo dõi bọn họ.
Tôn Cạnh Văn: Cậu có từng nghĩ có hôm nay đại ca làm quá nhiều, thể lực cạn kiệt?
Tôn Dương Dương: Cậu thật xấu xa.
Hai người nhìn nhau, sau đó Tôn Dương Dương lại gửi một tin nhắn khác.
Tôn Dương Dương: Mặc dù tôi cũng cảm thấy như vậy.
Tôn Cạnh Văn: . . .
Tô Cẩn Niên nằm ở trên giường, con mắt khép hờ, điện thoại dưới gối rung rung, đang nhắc nhở có tin nhắn. Lúc này Tô Cẩn Niên mới nhớ ra, mình chưa tắt máy, sau đó liếc nhìn tên "Tô Khả" đang hiển thị trên màn hình, suy nghĩ một chút, sau đó mở ra xem.
Chỉ thấy trên đó viết: Cẩm Niên, không gặp nhau một tuần lễ! Thật là khổ sở! ~(>_<)~ Anh nhất định phải nhớ em! Đúng rồi, đây là lần thứ hai em hôn anh phải không? Cảm thấy thế nào? Có muốn đánh em không? Em lúc nào cũng hoan nghênh!
Đầu Tô Cẩn Niên xuất hiện vài vạch đen, trực tiếp tắt máy, nhắm mắt ngủ.
*
Tô Khả nhìn điện thoại di động của mình, đợi anh trả lời tin nhắn, nhưng tin nhắn cô gửi đi như đá chìm xuống biển. Lại nói, Tô Khả hơi thất vọng .
Sau đó Tô Khả đành an ủi mình là Tô Cẩn Niên đang xấu hổ, buồn bực đi ngủ.
Sáng hôm sau, môn học đầu tiên cũng là môn quan trọng nhất, chính là vi phân và tích phân trong truyền thuyết, Tô Khả không dám trốn học, đương nhiên sẽ rời giường từ rất sớm. Sau khi ăn sang xong, Tô Khả liền tới phòng học chiếm chỗ.
Lúc cô đến phòng học, trong phòng học đã có hai ba tên học sinh đang vùi đầu khổ học. Nhưng điều làm Tô Khả ngạc nhiên là Doãn Lạc Phong cũng ở đây.
Trời ơi, cái tên chuyên gia trốn học lại đến phòng học sớm, đây một chuyện thần kỳ cỡ nào.
Doãn Lạc Phong cười, ấm áp như gió xuân, "Không tệ, tới thật sớm."
Hình như đó là lời kịch của tôi. —_—|||
Sau đó anh ngoắc ngoắc tay với Tô Khả, "Tô Khả, tới đây ngồi đi."
Tô Khả nhìn trần nhà, tại sao tôi phải tới đó ngồi? Nhưng mà nghĩ anh ta là anh em tốt của Tô Cẩn Niên, nếu có quan hệ tốt với anh ta, mình sẽ đánh vào trong quân địch, sau này làm việc sẽ làm chơi ăn thật. Vì vậy, cô vui vẻ ngồi bên cạnh Doãn Lạc Phong.
"Ha, hôm nay anh tới thật sớm."
Doãn Lạc Phong: —_—|||
"Cô quen Tô Cẩn Niên?" Doãn Lạc Phong nheo lại mắt nhìn Tô Khả, tuy có ý cười trên mặt, nhưng đáy mắt chứa sát khí.
Anh khó có thể quên, ngày hôm trước, sau khi Tô Khả bị Tô Cẩn Niên kéo ra ngoài, Đàm Thụ hả hê cười. Ngày đó anh cảm thấy mình mất mặt muốn chết. Lại hoa hoa lệ lệ tự mình đa tình!
Tô Khả bị Doãn Lạc Phong làm giật mình, "Anh hỏi làm gì?"
Doãn Lạc Phong cười: "Hỏi một chút, chỉ là cảm thấy kỳ quái, người như Tô Cẩn Niên sao lại quen biết cô?"
"Đàn ông mà, sau này nhất định phải kết hôn rồi sinh con, đó là chuyện bình thường."
Mi mắt Doãn Lạc Phong giật giật, anh và Tô Khả có thể nói chuyện với nhau, tuyệt đối là ông nói gà bà nói vịt.
Tô Khả tiếp tục nói, "Quan hệ của anh và Cẩm Niên rất tốt?"
"Khá tốt."
"Ha ha, vậy anh ấy thích kiểu người nào?"
Doãn Lạc Phong cười như hồ ly, "Nếu tôi cho cô biết thì có lợi ích gì?"
"Lợi ích? Về sau sẽ cho bà mối như anh một cái hồng bao lớn."
". . ."
*
Dùng đầu ngón tay đếm từng ngày trôi qua, thật khó khăn.
Thật vất vả nhịn đến thứ sáu, cả người Tô Khả xương đã bắt đầu ngứa ngáy.
Thứ sáu có tiết sinh học nghiên cứu về con người, bạn học hỏi Tô Khả: "Tô Khả, cậu làm xong bài tập về giữa kỳ chưa?"
"Bài tập gì?"
Bạn học kia vô cùng xem thường nhìn Tô Khả, "Lúc khai giảng thì giáo viên đã thông báo, bây giờ đã là tuần mười, cuối tuần là hết hạn, đừng nói với tớ là cậu không biết."
Tô Khả 囧, sau khi đến nơi này học đại học, cô luôn muốn làm Bạch Liên hoa (*), nào có ý định học tập, nếu bạn học này không nhắc nhở, nếu không mình sẽ bỏ bài tập này.
*Bạch Liên hoa: các em gái ngây thơ trong sáng sống như thánh nữ ấy, lúc nào cũng cho là mình vô tội ấy.
"Đúng rồi, đề là gì?"
"Chọn một loại nội tạng của người để tiến hành nghiên cứu, rồi làm báo cáo."
Tô Khả "A" một tiếng, lại hỏi, "Cậu viết gì?"
"Ha ha, sau này tớ sẽ cống hiến cho sự nghiệp cúc hoa (*)." Bạn học kia vô cùng bỉ ổi mà nói: "Cho nên tớ nghiên cứu về cúc hoa."
*Cúc hoa: nghĩa là hậu môn, từ này chuyên dùng trong đam mỹ.
Tô Khả 囧, dường như bạn cùng phòng của mình cũng thích cúc hoa.
"A, cậu cảm thấy hứng thú với bộ phận nào trên cơ thể con người? Đừng nói với tớ là trái tim nha! Ni mã (*), lớp chúng ta có rất nhiều người chọn trái tim, tớ ghét nhất mở ngực bể bụng rồi." Này đồng học có chút tức giận.
*Ni mã: một tiếng chửi bậy.
Tô Khả, sau đó vô cùng dâm mà nói một câu làm người rung động, "Tôi thích thứ dùng để trêu đùa phụ nữ (*)."
*Nếu không lầm thì thứ Tô Khả nói là dương vật
Người nọ đầu tiên là sững sờ, sau khi phản ứng kịp, "Phụt . . ." mà cười ra tiếng, giơ ngón cái với Tô Khả, "Cậu thật trâu!" Một lúc sau lại nói, "Kháo, tớ thấy cái này cũng tốt! Tùy ý viết! Viết về chiều dài, thô ngắn, hình dáng. . . của **, Sau đó so sánh, phát hiện vấn đề, giải quyết vấn đề. . . . . . A, trời ơi! Cái này còn tốt hơn cúc hoa của tớ! Sớm biết thì tớ cũng chọn ** rồi, nói thế nào thì ** và cúc hoa là một nhà a!"
Tô buồn cười, "Ha ha, đúng vậy."
Về phần thứ để nghiên cứu và tham khảo. . . Ha ha, Cẩm Niên, uất ức cho anh rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.