Chương 33: Mở trái tim ra
Minh Lam Phong
07/04/2015
Editor: Becuacon
Tô Khả thấy bộ mặt giật mình không thôi đó của Trịnh Duyệt, sau đó hướng về phía cô ta nở ra nụ cười ngọt ngào nhất thuần khiết nhất kể từ lúc sinh ra của mình, lời nói trong miệng lại không chút khách khí, “Anh ấy là của tôi đấy.” Cô không có phần! Cho nên chớ suy nghĩ muốn được như vậy, âm thầm tìm những người khác đi.
Cô gái Trịnh Duyệt này cũng nhanh nhẹn, cô nhìn Tô Khả “diễu võ dương oai” , với cô thì trong nháy mắt thu hồi nét mặt đầy kinh ngạc, ngược lại con cưới với Tô Cẩm Niên cùng Tô Khả, “Cẩm Niên, ăn xong rồi sao?”
Tô Cẩm Niên gật đầu, ánh mắt nhìn Tô Khả đang cười đến cái đuôi hồ ly của Tô Khả cũng vểnh lên, không nói gì, “Đi thôi.”
“Ừ a.” Trong lòng Tô Khả kêu lên một tiếng thỏa mãn, khó trách người ta nói, phải hung hăng đả kích tình địch nha, quả nhiên, cái khoái cảm đả kích tình địch này, thật là một niềm vui thích nha.
Hai người sánh vai đi, Trịnh Duyệt đứng tại chỗ, cứ nhìn bọn họ như vậy, đáy mắt thoáng qua một tia âm u. Tay của cô ta nắm thật chặt, bởi vì cô ta sẽ không buông tha.
Đi ra cửa căn tin, không khí sáng sớm mát mẻ xông vào mũi, Tô Khả cảm nhận được cả người đều ấm áp.
“Thời tiết thật tốt, không đi xem phim thật đáng tiếc, đúng không?” Tô Khả nháy mắt với Tô Cẩm Niên.
Tô Cẩm Niên imlặng tự nói với mình: đây là đếm ngược từ ngày thứ ba mươi.
Sau khi lẩm nhẩm xong, chân bắt đầu bước.
Tô Khả thoáng chần chừ một chút, âm thanh lành lạnh của Tô Cẩm Niên liền truyền đến, “Đi theo.”
“Được.” Mặt mày Tô Khả hớn hở, Hoa Sen Trắng nhà cô thật khó tính.
Xung quanh khu Đại học, vốn là có rạp chiếu phim, cho nên đi không tới mười phút, Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên liền tới rạp tốt nhất trong truyền thuyết, rạp chiếu phim đông người nhất.
Nói thật, Tô Khả cũng không có hứng thú với phim ảnh. Nếu như người ta nói những thứ phim ảnh kia là nghệ thuật thanh lịch, Tô Khả nhìn cũng chẳng biết được cóc khô gì, nhưng vì hoàn thành yêu đương ở Đại học tốt đẹp thì cần phải duy trì ba chuyện, trước hết cô chịu khổ xem nghệ thuật thanh nhã kia một chút thôi.
Cái gọi yêu đương ở Đại Học cần phải duy trì ba chuyện là, đầu tiên quan trọng nhất là đi ăn ở nhà hàng Tây một bữa, thứ hai là hai người đi đến rạp chiếu phim tình yêu một lần, thứ ba chính là đến khách sạn QQ lạc thú một cuộc.
Vừa rồi, trong lòng Tô Khả cũng đã bắt đầu tính toán. Chuyện thứ nhất và thứ ai không phải việc gì khó, muốn làm, tất nhiên là dễ dàng, nhưng chuyện thứ ba, khụ khụ, theo như tính tình thâm trầm lạnh lùng của Hoa Sen Trắng nhà cô, có vẻ sẽ khó khăn. Chỉ là người như Tô Khả vậy, cho tới bây giờ chưa tới phút cuối đều chưa bỏ cuộc, ‘bất chàng nam tường bất hồi đầu’, cho nên ngọn lửa nhỏ trong lòng “Vụt vụt” cháy bỏng. Trong lòng vô cùng tin chắc: cố gắng gấp bội xông về trước, ngày mai luôn là hạnh phúc đấy! (bất chàng nam tường bất hồi đầu: không đụng tường nam không quay đầu, ý chỉ mấy người cố chấp, làm theo ý mình)
Có lẽ là do Chủ nhật, tình nhân ra ra vào vào rạp chiếu phim thật đúng là nhiều.
Tô Khả nhìn bọn họ, đi ra thì mặt đỏ ửng, thì thầm nói nhỏ, đi vào thì vẻ mặt kích động, bàn luận xôn xao. Mặc dù Tô Cẩm Niên không thích Tô Khả, nhưng phong độ chủ động đi mua vé vẫn phải có.
Chỗ bán vé đã xếp thành hai hàng thật dài, Tô Cẩm Niên liền đứng vào chỗ cuối cùng của hàng.
Trong lòng của Tô Khả ngọt ngào, nói muốn vừa xem phim vừa ăn bắp rang, Tô Khả cười nói với Tô Cẩm Niên, “Cẩm Niên à, tôi đi mua bắp rang, hắc hắc”
Tô Cẩm Niên nhíu mày lại, không nói gì, Tô Khả vui sướng chạy “cộc cộc” đến hàng ăn vặt bên ngoài mua đồ rồi.
Tô Cẩm Niên xếp hàng, khẽ ngửa đầu, nhìn màn hình điện tử LED phía trên. Trên màn hình điện tử các bộ phim mới nhất không ngừng chuyển động. Tô Cẩm Niên ngẩng đầu nhìn lướt qua, tất cả anh đều không biết tên, cũng không biết bộ phim nào cả, đến lúc sẽ tùy ý mua. Chợt nghe cặp tình nhân xếp hàng trước mặt nhỏ giọng thảo luận.
Chàng trai vô cùng mập mờ nói bên tai cô gái: “Ai, nhìn XX đi, thịt trong XX diễn tương đối bạo.” Cô gái nũng nịu trả lời, “Ghét ghê, nhìn anh nhất định tốt lắm rồi.”
Sau đó, vẻ mặt một đôi tình nhân xếp hàng trước mặt bọn họ thần thần bí bí xoay người, “Ai nha, bạn học tôi mới vừa nói với tôi, XX bạo không mạnh như trâu đâu, nên nhìn XXXX, bộ này mới đúng. . . . . .” Nói xong, nháy mắt một cái.
Tô Cẩm Niên đứng ở sau lưng bọn họ, lông mày không ngừng giật giật.
Đến phiên Tô Cẩm Niên, người bán vé nháy mắt với Tô Cẩm Niên một cái, “Phần lớn còn là ghế tình nhân chuyên ngôi? Chúng tôi có chuyên ngồi lớn, loại nằm hay loại ngồi .”
Trong khi Tô Cẩm Niên im lặng, mắt liếc về một người khác đứng ở quầy cạnh cửa có từng dãy màu hồng, màu xanh dương Durex. . .
Có ngốc nữa thì anh cũng hiểu nơi này rốt cuộc không chỉ chiếu phim cho người ta coi mà còn cung cấp nơi chốn cho các cuộc tình thú.
Một cái rạp chiếu phim tình yêu tốt!
Khó trách đám người Tiền Vũ cùng Tôn Dương Dương thỉnh thoảng nói, nếu như có thể tìm một em gái vậy thì đi rạp chiếu phim tình yêu xem một lần. Môi Tô Cẩm Niên mím thật chặt, cuối cùng Tô Khả cũng trở lại.
Cô nhìn vẻ mặt y hệt muốn giết người kia của Tô Cẩm Niên, cơm gà đẹp mắt trong tay run lên mấy cái.
“Cẩm Niên.”
“Đi ra ngoài.”
“Nhưng còn chưa xem. . . . . .” lời của Tô Khả dưới cái nhìn sắc lạnh của Tô Cẩm Niên đã sớm mai danh ẩn tích rồi. Tô Khả bĩu môi, cái gì vậy, cũng tới rạp chiếu phim nổi tiếng ở địa phương X lâu năm này rồi, sao anh ấy lại đi về?
Đi ra khỏi rạp chiếu phim này, trong lòng Tô Cẩm Niên rất không thoải mái, cảm giác như có gai ở sau lưng, giống như là làm việc gì trái với lương tâm, vì vậy, không nhịn được trừng một cái Tô Khả.
Tô Khả cảm nhận được nhưng không giải thích được. Do dì cả tới nên mới phải có đủ loại thái độ, nhưng Hoa Sen Trắng nhà cô, hở ra là trở mặt, hở ra là thay đổi ý định.
Xem phim không thành, chỉ có thể đi dạo trên đường.
Tô Khả đối với mấy quán nhỏ xung quanh cảm thấy rất hứng thú, nhìn nhìn cái này sờ sờ cái kia, hai tay Tô Cẩm Niên vẫn cắm ở trong túi, vẻ mặt bình thản như cũ, nhưng trong lòng thì lẩm nhẩm: còn có hai mươi chín ngày nữa!
Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên không chút để ý, hào hứng tận trời của cô cũng mất hết rồi. Chỉ có thể lấy tay kéo cánh tay của anh, “Trở về thôi.”
Tô Cẩm Niên không quenn, nhưng sau khi lẩm bẩm trong lòng, cũng liền lạnh nhạt.
Tô Khả nhìn vẻ mặt như không có gì của Tô Cẩm Niên, Tô Khả cảm thấy mất mát một chút. Thật ra thì đối với lần ước hẹn này, trong lòng của cô có chút thất vọng, nói thế nào cũng là hai người chính thức hẹn hò. Mặc dù cô cũng biết, đột nhiên Tô Cẩm Niên đề nghị lui tới không phải bởi vì thích cô. Hằng ngày thái độ của Tô Cẩm Niên đều như vậy, đó là rất bình thường .
Tô Khả cũng không ngốc, chỉ là yêu nên giả bộ ngu, cô nghĩ rồi, đột nhiên Tô Cẩm Niên làm như vậy, đơn giản là không tin cô đã thích anh. Theo ý anh, Tô Khả cô chỉ là nhất thời mới lạ với anh, nhất thời mê luyến, sau khi thỏa mãn nguyện vọng cô, cô sẽ thức thời rời đi.
Cô cũng rất rõ ràng, tình hình một bên nóng (ý chỉ hăng hái) sẽ không lâu dài, nhưng cô chính là phải cố gắng! Cô chính là muốn triệt triệt để để mà đem Hoa Sen Trắng nuốt sạch vào bụng!
Nghĩ vậy, Tô Khả nắm chặt quyền.
Trường quân đội cũng không còn bao nhiêu xa, ước chừng sau mười phút, một đường ‘cưỡi ngựa xem hoa’ liền đến.
Tô Khả đột nhiên kéo Tô Cẩm Niên, ngẩng đầu nhìn hình bóng của Tô Cẩm Niên thật lâu, khó được vô cùng nghiêm túc nói: “ Tô Cẩm Niên, có thể hay không xin anh mở trái tim ra.”
Tô Cẩm Niên ngoái đầu nhìn lại: “. . . . . .”
“Từng chút một, chỉ cần từng chút là tốt rồi. . . . . . Dù thế nào cũng phải cùng tôi cố gắng một chút.”
Tô Khả thấy bộ mặt giật mình không thôi đó của Trịnh Duyệt, sau đó hướng về phía cô ta nở ra nụ cười ngọt ngào nhất thuần khiết nhất kể từ lúc sinh ra của mình, lời nói trong miệng lại không chút khách khí, “Anh ấy là của tôi đấy.” Cô không có phần! Cho nên chớ suy nghĩ muốn được như vậy, âm thầm tìm những người khác đi.
Cô gái Trịnh Duyệt này cũng nhanh nhẹn, cô nhìn Tô Khả “diễu võ dương oai” , với cô thì trong nháy mắt thu hồi nét mặt đầy kinh ngạc, ngược lại con cưới với Tô Cẩm Niên cùng Tô Khả, “Cẩm Niên, ăn xong rồi sao?”
Tô Cẩm Niên gật đầu, ánh mắt nhìn Tô Khả đang cười đến cái đuôi hồ ly của Tô Khả cũng vểnh lên, không nói gì, “Đi thôi.”
“Ừ a.” Trong lòng Tô Khả kêu lên một tiếng thỏa mãn, khó trách người ta nói, phải hung hăng đả kích tình địch nha, quả nhiên, cái khoái cảm đả kích tình địch này, thật là một niềm vui thích nha.
Hai người sánh vai đi, Trịnh Duyệt đứng tại chỗ, cứ nhìn bọn họ như vậy, đáy mắt thoáng qua một tia âm u. Tay của cô ta nắm thật chặt, bởi vì cô ta sẽ không buông tha.
Đi ra cửa căn tin, không khí sáng sớm mát mẻ xông vào mũi, Tô Khả cảm nhận được cả người đều ấm áp.
“Thời tiết thật tốt, không đi xem phim thật đáng tiếc, đúng không?” Tô Khả nháy mắt với Tô Cẩm Niên.
Tô Cẩm Niên imlặng tự nói với mình: đây là đếm ngược từ ngày thứ ba mươi.
Sau khi lẩm nhẩm xong, chân bắt đầu bước.
Tô Khả thoáng chần chừ một chút, âm thanh lành lạnh của Tô Cẩm Niên liền truyền đến, “Đi theo.”
“Được.” Mặt mày Tô Khả hớn hở, Hoa Sen Trắng nhà cô thật khó tính.
Xung quanh khu Đại học, vốn là có rạp chiếu phim, cho nên đi không tới mười phút, Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên liền tới rạp tốt nhất trong truyền thuyết, rạp chiếu phim đông người nhất.
Nói thật, Tô Khả cũng không có hứng thú với phim ảnh. Nếu như người ta nói những thứ phim ảnh kia là nghệ thuật thanh lịch, Tô Khả nhìn cũng chẳng biết được cóc khô gì, nhưng vì hoàn thành yêu đương ở Đại học tốt đẹp thì cần phải duy trì ba chuyện, trước hết cô chịu khổ xem nghệ thuật thanh nhã kia một chút thôi.
Cái gọi yêu đương ở Đại Học cần phải duy trì ba chuyện là, đầu tiên quan trọng nhất là đi ăn ở nhà hàng Tây một bữa, thứ hai là hai người đi đến rạp chiếu phim tình yêu một lần, thứ ba chính là đến khách sạn QQ lạc thú một cuộc.
Vừa rồi, trong lòng Tô Khả cũng đã bắt đầu tính toán. Chuyện thứ nhất và thứ ai không phải việc gì khó, muốn làm, tất nhiên là dễ dàng, nhưng chuyện thứ ba, khụ khụ, theo như tính tình thâm trầm lạnh lùng của Hoa Sen Trắng nhà cô, có vẻ sẽ khó khăn. Chỉ là người như Tô Khả vậy, cho tới bây giờ chưa tới phút cuối đều chưa bỏ cuộc, ‘bất chàng nam tường bất hồi đầu’, cho nên ngọn lửa nhỏ trong lòng “Vụt vụt” cháy bỏng. Trong lòng vô cùng tin chắc: cố gắng gấp bội xông về trước, ngày mai luôn là hạnh phúc đấy! (bất chàng nam tường bất hồi đầu: không đụng tường nam không quay đầu, ý chỉ mấy người cố chấp, làm theo ý mình)
Có lẽ là do Chủ nhật, tình nhân ra ra vào vào rạp chiếu phim thật đúng là nhiều.
Tô Khả nhìn bọn họ, đi ra thì mặt đỏ ửng, thì thầm nói nhỏ, đi vào thì vẻ mặt kích động, bàn luận xôn xao. Mặc dù Tô Cẩm Niên không thích Tô Khả, nhưng phong độ chủ động đi mua vé vẫn phải có.
Chỗ bán vé đã xếp thành hai hàng thật dài, Tô Cẩm Niên liền đứng vào chỗ cuối cùng của hàng.
Trong lòng của Tô Khả ngọt ngào, nói muốn vừa xem phim vừa ăn bắp rang, Tô Khả cười nói với Tô Cẩm Niên, “Cẩm Niên à, tôi đi mua bắp rang, hắc hắc”
Tô Cẩm Niên nhíu mày lại, không nói gì, Tô Khả vui sướng chạy “cộc cộc” đến hàng ăn vặt bên ngoài mua đồ rồi.
Tô Cẩm Niên xếp hàng, khẽ ngửa đầu, nhìn màn hình điện tử LED phía trên. Trên màn hình điện tử các bộ phim mới nhất không ngừng chuyển động. Tô Cẩm Niên ngẩng đầu nhìn lướt qua, tất cả anh đều không biết tên, cũng không biết bộ phim nào cả, đến lúc sẽ tùy ý mua. Chợt nghe cặp tình nhân xếp hàng trước mặt nhỏ giọng thảo luận.
Chàng trai vô cùng mập mờ nói bên tai cô gái: “Ai, nhìn XX đi, thịt trong XX diễn tương đối bạo.” Cô gái nũng nịu trả lời, “Ghét ghê, nhìn anh nhất định tốt lắm rồi.”
Sau đó, vẻ mặt một đôi tình nhân xếp hàng trước mặt bọn họ thần thần bí bí xoay người, “Ai nha, bạn học tôi mới vừa nói với tôi, XX bạo không mạnh như trâu đâu, nên nhìn XXXX, bộ này mới đúng. . . . . .” Nói xong, nháy mắt một cái.
Tô Cẩm Niên đứng ở sau lưng bọn họ, lông mày không ngừng giật giật.
Đến phiên Tô Cẩm Niên, người bán vé nháy mắt với Tô Cẩm Niên một cái, “Phần lớn còn là ghế tình nhân chuyên ngôi? Chúng tôi có chuyên ngồi lớn, loại nằm hay loại ngồi .”
Trong khi Tô Cẩm Niên im lặng, mắt liếc về một người khác đứng ở quầy cạnh cửa có từng dãy màu hồng, màu xanh dương Durex. . .
Có ngốc nữa thì anh cũng hiểu nơi này rốt cuộc không chỉ chiếu phim cho người ta coi mà còn cung cấp nơi chốn cho các cuộc tình thú.
Một cái rạp chiếu phim tình yêu tốt!
Khó trách đám người Tiền Vũ cùng Tôn Dương Dương thỉnh thoảng nói, nếu như có thể tìm một em gái vậy thì đi rạp chiếu phim tình yêu xem một lần. Môi Tô Cẩm Niên mím thật chặt, cuối cùng Tô Khả cũng trở lại.
Cô nhìn vẻ mặt y hệt muốn giết người kia của Tô Cẩm Niên, cơm gà đẹp mắt trong tay run lên mấy cái.
“Cẩm Niên.”
“Đi ra ngoài.”
“Nhưng còn chưa xem. . . . . .” lời của Tô Khả dưới cái nhìn sắc lạnh của Tô Cẩm Niên đã sớm mai danh ẩn tích rồi. Tô Khả bĩu môi, cái gì vậy, cũng tới rạp chiếu phim nổi tiếng ở địa phương X lâu năm này rồi, sao anh ấy lại đi về?
Đi ra khỏi rạp chiếu phim này, trong lòng Tô Cẩm Niên rất không thoải mái, cảm giác như có gai ở sau lưng, giống như là làm việc gì trái với lương tâm, vì vậy, không nhịn được trừng một cái Tô Khả.
Tô Khả cảm nhận được nhưng không giải thích được. Do dì cả tới nên mới phải có đủ loại thái độ, nhưng Hoa Sen Trắng nhà cô, hở ra là trở mặt, hở ra là thay đổi ý định.
Xem phim không thành, chỉ có thể đi dạo trên đường.
Tô Khả đối với mấy quán nhỏ xung quanh cảm thấy rất hứng thú, nhìn nhìn cái này sờ sờ cái kia, hai tay Tô Cẩm Niên vẫn cắm ở trong túi, vẻ mặt bình thản như cũ, nhưng trong lòng thì lẩm nhẩm: còn có hai mươi chín ngày nữa!
Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên không chút để ý, hào hứng tận trời của cô cũng mất hết rồi. Chỉ có thể lấy tay kéo cánh tay của anh, “Trở về thôi.”
Tô Cẩm Niên không quenn, nhưng sau khi lẩm bẩm trong lòng, cũng liền lạnh nhạt.
Tô Khả nhìn vẻ mặt như không có gì của Tô Cẩm Niên, Tô Khả cảm thấy mất mát một chút. Thật ra thì đối với lần ước hẹn này, trong lòng của cô có chút thất vọng, nói thế nào cũng là hai người chính thức hẹn hò. Mặc dù cô cũng biết, đột nhiên Tô Cẩm Niên đề nghị lui tới không phải bởi vì thích cô. Hằng ngày thái độ của Tô Cẩm Niên đều như vậy, đó là rất bình thường .
Tô Khả cũng không ngốc, chỉ là yêu nên giả bộ ngu, cô nghĩ rồi, đột nhiên Tô Cẩm Niên làm như vậy, đơn giản là không tin cô đã thích anh. Theo ý anh, Tô Khả cô chỉ là nhất thời mới lạ với anh, nhất thời mê luyến, sau khi thỏa mãn nguyện vọng cô, cô sẽ thức thời rời đi.
Cô cũng rất rõ ràng, tình hình một bên nóng (ý chỉ hăng hái) sẽ không lâu dài, nhưng cô chính là phải cố gắng! Cô chính là muốn triệt triệt để để mà đem Hoa Sen Trắng nuốt sạch vào bụng!
Nghĩ vậy, Tô Khả nắm chặt quyền.
Trường quân đội cũng không còn bao nhiêu xa, ước chừng sau mười phút, một đường ‘cưỡi ngựa xem hoa’ liền đến.
Tô Khả đột nhiên kéo Tô Cẩm Niên, ngẩng đầu nhìn hình bóng của Tô Cẩm Niên thật lâu, khó được vô cùng nghiêm túc nói: “ Tô Cẩm Niên, có thể hay không xin anh mở trái tim ra.”
Tô Cẩm Niên ngoái đầu nhìn lại: “. . . . . .”
“Từng chút một, chỉ cần từng chút là tốt rồi. . . . . . Dù thế nào cũng phải cùng tôi cố gắng một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.