Chương 3: Choáng nha, anh ta đang muốn làm cái gì?
Nhất Sinh Mạc Ly
27/01/2015
"Ngồi xuống! Cô có một cơ hội." Kỳ Tuấn nhàn nhạt nói ra, khóe môi hiện ra một nụ cười, Ngải Tiểu Tiểu muốn bỏ đi cũng khó khăn, cô đưa mắt nhìn về phía cửa xe, lựa chọn không đối mặt với anh.
"Đúng, nếu như cô hoàn thành nhiệm vụ xinh đẹp lần này, có thể trực tiếp trúng tuyển vào đội Đặc Chiến." Lữ Thiên Minh tranh thủ lúc rảnh rỗi, thay Kỳ Tuấn bổ sung một câu. Hết cách rồi, ai bảo anh ta cứ "tiết kiệm lời nói" đến giờ này cũng "tiết kiệm lời nói".
"Lập tức lên đường, giữa đường tìm một cửa hàng bán quần áo rồi dừng lại." Kỳ Tuấn nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt quét qua Ngải Tiểu Tiểu đang mặt một chiếc áo T-shirt và một chiếc quần Jean đơn điệu.
Xe lập tức khởi động, mấy phút sau, dừng lại trước một cửa hàng bán trang phục dạ hội.
"Xuống xe." Kỳ Tuấn ra lệnh. Sau đó lập tức xuống xe, Ngải Tiểu Tiểu ngoan ngoãn đi theo phía sau anh. Người đàn ông này cao ghê, cô cao một mét sáu hai, vóc người đủ tiêu chuẩn, nhưng vẫn cảm thấy thấp bé khi đứng cạnh người đàn ông này.
Đi vào tiệm quần áo, Ngải Tiểu Tiểu kinh hãi nhìn một hàng quần áo trang trọng mà Kỳ Tuấn lựa ra, sau đó anh đưa cho cô một cái màu tím mỏng, "Thủ trưởng, nhất định tôi phải mặc cái này đi thi hành nhiệm vụ sao?" Mặc chiếc váy thục nữ như thế này, là muốn khiến cô tử trận còn bị bêu xấu sao? Mặc kệ như thế nào, người đàn ông này cũng đủ hiểm ác.
"Không cần lãng phí thời gian, nhanh mặc vào." Kỳ Tuấn tạo ra vẻ mặt nghiêm túc, không nhìn ra một chút ý tứ đùa giỡn nào.
"Làm ơn, không phải là tôi đang lãng phí thời gian, mà là thủ trưởng không thể giải thích chút gì cho tôi hiểu sao." Ngải Tiểu Tiểu không phục, phản bác.
"Quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức, Ngải Tiểu Tiểu, cô lựa chọn không mặc." Kỳ Tuấn liếc cô một cái, gương mặt tuấn tú không có bất cứ tia tình cảm nào, đưa tay muốn kéo y phục của cô xuống.
"Tôi không nói không mặc." Ngải Tiểu Tiểu đoạt lấy quần áo trong tay anh. Mặc kệ là anh cố ý chỉnh cô, đây là đợt kiểm tra của cô, cô không thể dễ dàng nhận thua như vậy
Ngải Tiểu Tiểu cầm bộ quần kia lên, hiên ngang xoay người đi về phía phòng thử quần áo.
"Chờ một chút" Kỳ Tuấn chợt gọi cô lại.
"Thủ trưởng còn có gì phân phó?" Ngải Tiểu Tiểu quay đầu lại tạo ra một nụ cười nhưng ai cũng biết trong lòng cô chẳng cười nổi.
"Đem đôi giày này thử chung đi."
Dứt lời, một đôi thêm một đôi giày da sáng bóng xuất hiện trước mặt Ngải Tiểu Tiểu.
Khóe miệng Ngải Tiểu Tiểu co giật, cung kính nói, "Báo cáo thủ trưởng, đôi giày này quá ảnh hưởng đến lực chiến đấu, có thể không mang được không?"
Kỳ Tuấn híp một con mắt lại, "Có thể, nếu như cô muốn đem cơ hội lần này tặng cho người khác!"
"Báo cáo thủ trưởng, tôi sẽ làm theo, không có cơ hội thì phải tạo cơ hội, có cơ hội tuyệt không bỏ qua!"
"Rất tốt, cô còn bảy mươi giây." Kỳ Tuấn nâng khóe mắt lên, nhìn xuống đồng hồ đeo tay, chầm chậm nói.
Một giây sau, Ngải Tiểu Tiểu đã lau vào phòng thử quần áo. . . . . .
Một phút đồng hồ sau, cô lại phá cửa đi ra, chưa từng đi giày cao gót, bước chân có chút kỳ quái. Quét nhìn một vòng xung quanh, phát hiện chẳng còn người nhân viên nào quanh mình cả, cô đi lảo đảo vài bước, thiếu chút đã ngã xuống mặt đất, thật may là kịp thời vịn lấy giá quần áo bên cạnh, nếu không, lại bị bêu xấu.
"Cô còn thời gian năm giây, năm, bốn. . . . . ." Kỳ Tuấn vừa nhìn đồng hồ đeo tay, không nhanh không chậm, lên tiếng đếm ngược.
Ngải Tiểu Tiểu lập tức đi mấy bước dài đến trước mặt anh, sau đó nhanh chóng làm lễ, "Báo cáo thủ trưởng, gặp phải chút vấn đề nhỏ," nói xong quay người qua, "Khóa kéo mắc kẹt, cần sự giúp đỡ của anh."
Một mảng lưng trắng như tuyết hiện ra trước tầm mắt của anh, đôi mắt đen của Kỳ Tuấn trở nên u ám.
"Thủ trưởng, cầu xin anh đừng làm trễ nãi thời gian." Ngải Tiểu Tiểu nghiêng đầu sang chỗ khác nhắc nhở, phải biết, nếu không phải thời gian anh cho rất ngắn, đánh chết cô cũng chẳng muốn anh dính vào chuyện nhỏ này.
Kỳ Tuấn không lên tiếng, giơ tay lên, sau đó để tay rơi xuống khóa kéo trên lưng của Ngải Tiểu Tiểu, vài sợi tóc dính trên đó, sau đó ra sức kéo.
"Tóc của tôi. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu đau lòng oán trách, đây chính là những gì cô phải cố gắng để có được, thế mà anh lại thô lỗ kéo nó đứt đi.
"Đi thôi." Kỳ Tuấn nhàn nhạt liếc nhìn cô, dẫn đầu cất bước rời đi, chỉ là bước đi có chút gấp gáp. Vừa mới nhìn tấm lưng như ẩn như hiện của tiểu nha đầu kia, lại khiến cho anh yêu thích không thôi. Đáng chết! Từ khi nào anh đã trở nên kém cõi như thế.
Mười phút sau ….
"Khụ khụ, thủ trưởng, anh xác định chúng ta cần đến đây để thi hành nhiệm vụ sao?" đường XX, vườn hoa XX, làm thế nào Ngải Tiểu Tiểu cũng không hình dung được cảnh tượng này, cùng Kỳ Tuấn tạo thành một đôi đi thi hành nhiệm vụ.
"Xuống xe." Kỳ Tuấn không có ý định giải thích, chỉ mở cửa xe đi xuống.
Ngải Tiểu Tiểu đi xuống xe, níu chặt túi xách trong tay, nhìn một tòa nhà lớn đến rêu rao phách lối, nuốt nước bọt một cái.
Thỉnh thoảng có vài chiếc xe hơi cao cấp đi vào, những cô gái xinh đẹp mặc những bộ trang phục hoa lệ, những công tử cao quý cũng đi vào. Những người bảo vệ thân thể cao lớn đứng hai bên đường.
Trước khi được phục vụ nghênh đón đều phải qua nhận dạng khuôn mặt.
"Chúng ta. . . . . . Thật sự chúng ta đi đúng chỗ sao?" Ngải Tiểu Tiểu bày tỏ sự hoài nghi như cũ.
Kỳ Tuấn chuyển cho cô một ánh mắt rét lạnh, ý bảo cô câm miệng, khẽ đem cánh tay trái của cô nâng lên, Ngải Tiểu Tiểu lập tức im lặng, học các cô gái khác kéo cánh tay của anh
Cửa được canh giữ vô cùng nghiêm, không có thư mời tuyệt đối không cho phép vào bên trong, nhưng trong phòng lại không có bóng dáng của người bảo an nào.
Hội trường lớn, âm nhạc phong phú, ánh đèn mờ ảo mê ly. Đây là hội trường của buổi party khiêu dâm.
Vừa tiến vào hội trường, Ngải Tiểu Tiểu liền bị một màn trước mắt làm cho rung động, ánh đèn mê ly, ánh sáng mờ ảo, hai người tạo thành một đôi, đôi khi ba người tạo thành một đôi, tán tỉnh triền miên, cơ thể cọ sát lẫn nhau. . . . . .
Choáng nha, anh ta muốn làm cái gì? Tự nhiên mang cô đến đây là sao!
Kỳ Tuấn khẽ nhăn lại mày, cái gì là party tình yêu? Nơi này rõ ràng là hội tụ tập ăn chơi. Chỉ là, về phương diện này "Phúc Xà" có chút cố chấp, loại party này, ngược lại càng có khả năng ông ta sẽ đến.
"Thủ trưởng, đừng nói với tôi là lính đặc chủng cũng phải đi càng quét các động đĩ nhé." Ngải Tiểu Tiểu cắn răng nói bên tai Kỳ Tuấn.
Kỳ Tuấn không lên tiếng, nhìn cô, đưa đôi mắt mập mờ nhìn đôi mắt hốt hoảng của Ngải Tiểu Tiểu. Chỉ thấy sau đó anh đưa một tai lên, vén vài sợi tóc rũ xuống gương mặt cô, sau đó đôi tay không khách khí chạy dọc theo cơ thể cô, cuối cùng nắm ở cái eo thon tinh tế của cô.
Thân thể Ngải Tiểu Tiểu bỗng nhiên cứng đờ, kể từ hai năm trước, cô đã mắc chứng bệnh chán ghét đàn ông, chỉ cần người đàn ông nào đó dán chặt lên người cô, cô sẽ không nhịn được mà phát điên. Nhớ có lần ngồi xe buýt, có một người đàn ông bỉ ổi thừa dịp nhiều người sàm sở cô, bị cô xoay người cho ông ta một quyền, đánh cho mặt mũi sưng vù lên; còn một tháng trước nữa, ở đạo quán Thái Huyền có một học viên lưu manh, đã làm chuyện đánh lén, ôm lấy hông cô, bị cô ném qua vai, ngã xuống thiếu chút nữa chấn thương sọ não.
Còn cái tên xù này, ỷ là lãnh đạo cao cấp trong quân đội có thể tùy ý chấm mút giở trò lưu manh sao? Mới vừa rồi, cô thiếu chút nữa đã bị bộ dáng của anh làm cho mê hoặc, suy nghĩ một chút thật tức giận, không phải là đẹp trai thôi sao, sao phải khiến cô hồn bay phách lạc?
Hiện tại, đã lộ ra diện mạo thật của anh, bảo cô làm quy tắc ngầm, mắt anh mù rồi sao.
Nghĩ tới, Ngải Tiểu Tiểu trở tay bắt được cánh tay đang ôm lấy eo cô, cúi người, dùng sức, tưởng tượng sẽ giống như bình thường đem người đàn ông này đá cho ngã bốn chân lên trời. Không ngờ, chân người đàn ông phía sau chứ dính trên mặt đất, mặc cho cô dùng lực thế nào cũng không nhúc nhích. Ngược lại khiến cho cô hơi sững sờ, càng ôm cô chặt hơn, dùng sức quay người lại, phanh một tiếng, thân thể cô bị áp trên vách tường.
"Đừng động!" Anh cúi người ra lệnh bên tai cô. . . . . .
"Đúng, nếu như cô hoàn thành nhiệm vụ xinh đẹp lần này, có thể trực tiếp trúng tuyển vào đội Đặc Chiến." Lữ Thiên Minh tranh thủ lúc rảnh rỗi, thay Kỳ Tuấn bổ sung một câu. Hết cách rồi, ai bảo anh ta cứ "tiết kiệm lời nói" đến giờ này cũng "tiết kiệm lời nói".
"Lập tức lên đường, giữa đường tìm một cửa hàng bán quần áo rồi dừng lại." Kỳ Tuấn nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt quét qua Ngải Tiểu Tiểu đang mặt một chiếc áo T-shirt và một chiếc quần Jean đơn điệu.
Xe lập tức khởi động, mấy phút sau, dừng lại trước một cửa hàng bán trang phục dạ hội.
"Xuống xe." Kỳ Tuấn ra lệnh. Sau đó lập tức xuống xe, Ngải Tiểu Tiểu ngoan ngoãn đi theo phía sau anh. Người đàn ông này cao ghê, cô cao một mét sáu hai, vóc người đủ tiêu chuẩn, nhưng vẫn cảm thấy thấp bé khi đứng cạnh người đàn ông này.
Đi vào tiệm quần áo, Ngải Tiểu Tiểu kinh hãi nhìn một hàng quần áo trang trọng mà Kỳ Tuấn lựa ra, sau đó anh đưa cho cô một cái màu tím mỏng, "Thủ trưởng, nhất định tôi phải mặc cái này đi thi hành nhiệm vụ sao?" Mặc chiếc váy thục nữ như thế này, là muốn khiến cô tử trận còn bị bêu xấu sao? Mặc kệ như thế nào, người đàn ông này cũng đủ hiểm ác.
"Không cần lãng phí thời gian, nhanh mặc vào." Kỳ Tuấn tạo ra vẻ mặt nghiêm túc, không nhìn ra một chút ý tứ đùa giỡn nào.
"Làm ơn, không phải là tôi đang lãng phí thời gian, mà là thủ trưởng không thể giải thích chút gì cho tôi hiểu sao." Ngải Tiểu Tiểu không phục, phản bác.
"Quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức, Ngải Tiểu Tiểu, cô lựa chọn không mặc." Kỳ Tuấn liếc cô một cái, gương mặt tuấn tú không có bất cứ tia tình cảm nào, đưa tay muốn kéo y phục của cô xuống.
"Tôi không nói không mặc." Ngải Tiểu Tiểu đoạt lấy quần áo trong tay anh. Mặc kệ là anh cố ý chỉnh cô, đây là đợt kiểm tra của cô, cô không thể dễ dàng nhận thua như vậy
Ngải Tiểu Tiểu cầm bộ quần kia lên, hiên ngang xoay người đi về phía phòng thử quần áo.
"Chờ một chút" Kỳ Tuấn chợt gọi cô lại.
"Thủ trưởng còn có gì phân phó?" Ngải Tiểu Tiểu quay đầu lại tạo ra một nụ cười nhưng ai cũng biết trong lòng cô chẳng cười nổi.
"Đem đôi giày này thử chung đi."
Dứt lời, một đôi thêm một đôi giày da sáng bóng xuất hiện trước mặt Ngải Tiểu Tiểu.
Khóe miệng Ngải Tiểu Tiểu co giật, cung kính nói, "Báo cáo thủ trưởng, đôi giày này quá ảnh hưởng đến lực chiến đấu, có thể không mang được không?"
Kỳ Tuấn híp một con mắt lại, "Có thể, nếu như cô muốn đem cơ hội lần này tặng cho người khác!"
"Báo cáo thủ trưởng, tôi sẽ làm theo, không có cơ hội thì phải tạo cơ hội, có cơ hội tuyệt không bỏ qua!"
"Rất tốt, cô còn bảy mươi giây." Kỳ Tuấn nâng khóe mắt lên, nhìn xuống đồng hồ đeo tay, chầm chậm nói.
Một giây sau, Ngải Tiểu Tiểu đã lau vào phòng thử quần áo. . . . . .
Một phút đồng hồ sau, cô lại phá cửa đi ra, chưa từng đi giày cao gót, bước chân có chút kỳ quái. Quét nhìn một vòng xung quanh, phát hiện chẳng còn người nhân viên nào quanh mình cả, cô đi lảo đảo vài bước, thiếu chút đã ngã xuống mặt đất, thật may là kịp thời vịn lấy giá quần áo bên cạnh, nếu không, lại bị bêu xấu.
"Cô còn thời gian năm giây, năm, bốn. . . . . ." Kỳ Tuấn vừa nhìn đồng hồ đeo tay, không nhanh không chậm, lên tiếng đếm ngược.
Ngải Tiểu Tiểu lập tức đi mấy bước dài đến trước mặt anh, sau đó nhanh chóng làm lễ, "Báo cáo thủ trưởng, gặp phải chút vấn đề nhỏ," nói xong quay người qua, "Khóa kéo mắc kẹt, cần sự giúp đỡ của anh."
Một mảng lưng trắng như tuyết hiện ra trước tầm mắt của anh, đôi mắt đen của Kỳ Tuấn trở nên u ám.
"Thủ trưởng, cầu xin anh đừng làm trễ nãi thời gian." Ngải Tiểu Tiểu nghiêng đầu sang chỗ khác nhắc nhở, phải biết, nếu không phải thời gian anh cho rất ngắn, đánh chết cô cũng chẳng muốn anh dính vào chuyện nhỏ này.
Kỳ Tuấn không lên tiếng, giơ tay lên, sau đó để tay rơi xuống khóa kéo trên lưng của Ngải Tiểu Tiểu, vài sợi tóc dính trên đó, sau đó ra sức kéo.
"Tóc của tôi. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu đau lòng oán trách, đây chính là những gì cô phải cố gắng để có được, thế mà anh lại thô lỗ kéo nó đứt đi.
"Đi thôi." Kỳ Tuấn nhàn nhạt liếc nhìn cô, dẫn đầu cất bước rời đi, chỉ là bước đi có chút gấp gáp. Vừa mới nhìn tấm lưng như ẩn như hiện của tiểu nha đầu kia, lại khiến cho anh yêu thích không thôi. Đáng chết! Từ khi nào anh đã trở nên kém cõi như thế.
Mười phút sau ….
"Khụ khụ, thủ trưởng, anh xác định chúng ta cần đến đây để thi hành nhiệm vụ sao?" đường XX, vườn hoa XX, làm thế nào Ngải Tiểu Tiểu cũng không hình dung được cảnh tượng này, cùng Kỳ Tuấn tạo thành một đôi đi thi hành nhiệm vụ.
"Xuống xe." Kỳ Tuấn không có ý định giải thích, chỉ mở cửa xe đi xuống.
Ngải Tiểu Tiểu đi xuống xe, níu chặt túi xách trong tay, nhìn một tòa nhà lớn đến rêu rao phách lối, nuốt nước bọt một cái.
Thỉnh thoảng có vài chiếc xe hơi cao cấp đi vào, những cô gái xinh đẹp mặc những bộ trang phục hoa lệ, những công tử cao quý cũng đi vào. Những người bảo vệ thân thể cao lớn đứng hai bên đường.
Trước khi được phục vụ nghênh đón đều phải qua nhận dạng khuôn mặt.
"Chúng ta. . . . . . Thật sự chúng ta đi đúng chỗ sao?" Ngải Tiểu Tiểu bày tỏ sự hoài nghi như cũ.
Kỳ Tuấn chuyển cho cô một ánh mắt rét lạnh, ý bảo cô câm miệng, khẽ đem cánh tay trái của cô nâng lên, Ngải Tiểu Tiểu lập tức im lặng, học các cô gái khác kéo cánh tay của anh
Cửa được canh giữ vô cùng nghiêm, không có thư mời tuyệt đối không cho phép vào bên trong, nhưng trong phòng lại không có bóng dáng của người bảo an nào.
Hội trường lớn, âm nhạc phong phú, ánh đèn mờ ảo mê ly. Đây là hội trường của buổi party khiêu dâm.
Vừa tiến vào hội trường, Ngải Tiểu Tiểu liền bị một màn trước mắt làm cho rung động, ánh đèn mê ly, ánh sáng mờ ảo, hai người tạo thành một đôi, đôi khi ba người tạo thành một đôi, tán tỉnh triền miên, cơ thể cọ sát lẫn nhau. . . . . .
Choáng nha, anh ta muốn làm cái gì? Tự nhiên mang cô đến đây là sao!
Kỳ Tuấn khẽ nhăn lại mày, cái gì là party tình yêu? Nơi này rõ ràng là hội tụ tập ăn chơi. Chỉ là, về phương diện này "Phúc Xà" có chút cố chấp, loại party này, ngược lại càng có khả năng ông ta sẽ đến.
"Thủ trưởng, đừng nói với tôi là lính đặc chủng cũng phải đi càng quét các động đĩ nhé." Ngải Tiểu Tiểu cắn răng nói bên tai Kỳ Tuấn.
Kỳ Tuấn không lên tiếng, nhìn cô, đưa đôi mắt mập mờ nhìn đôi mắt hốt hoảng của Ngải Tiểu Tiểu. Chỉ thấy sau đó anh đưa một tai lên, vén vài sợi tóc rũ xuống gương mặt cô, sau đó đôi tay không khách khí chạy dọc theo cơ thể cô, cuối cùng nắm ở cái eo thon tinh tế của cô.
Thân thể Ngải Tiểu Tiểu bỗng nhiên cứng đờ, kể từ hai năm trước, cô đã mắc chứng bệnh chán ghét đàn ông, chỉ cần người đàn ông nào đó dán chặt lên người cô, cô sẽ không nhịn được mà phát điên. Nhớ có lần ngồi xe buýt, có một người đàn ông bỉ ổi thừa dịp nhiều người sàm sở cô, bị cô xoay người cho ông ta một quyền, đánh cho mặt mũi sưng vù lên; còn một tháng trước nữa, ở đạo quán Thái Huyền có một học viên lưu manh, đã làm chuyện đánh lén, ôm lấy hông cô, bị cô ném qua vai, ngã xuống thiếu chút nữa chấn thương sọ não.
Còn cái tên xù này, ỷ là lãnh đạo cao cấp trong quân đội có thể tùy ý chấm mút giở trò lưu manh sao? Mới vừa rồi, cô thiếu chút nữa đã bị bộ dáng của anh làm cho mê hoặc, suy nghĩ một chút thật tức giận, không phải là đẹp trai thôi sao, sao phải khiến cô hồn bay phách lạc?
Hiện tại, đã lộ ra diện mạo thật của anh, bảo cô làm quy tắc ngầm, mắt anh mù rồi sao.
Nghĩ tới, Ngải Tiểu Tiểu trở tay bắt được cánh tay đang ôm lấy eo cô, cúi người, dùng sức, tưởng tượng sẽ giống như bình thường đem người đàn ông này đá cho ngã bốn chân lên trời. Không ngờ, chân người đàn ông phía sau chứ dính trên mặt đất, mặc cho cô dùng lực thế nào cũng không nhúc nhích. Ngược lại khiến cho cô hơi sững sờ, càng ôm cô chặt hơn, dùng sức quay người lại, phanh một tiếng, thân thể cô bị áp trên vách tường.
"Đừng động!" Anh cúi người ra lệnh bên tai cô. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.