Quân Hôn Không Ly Được: Quân Tẩu Xinh Đẹp Tức Giận Sinh Ba Con
Chương 26: Có Chuyện Muốn Nói
Giang Nam Nam
07/05/2024
Nguyễn Tử Mạt giữ vững bình tĩnh, khóe miệng nở một nụ cười tươi, ra vẻ lơ đãng nói, “Gần đây tôi đến chỗ hiệu trưởng Tôn học, hiệu trưởng Tôn là người có văn hóa mà, cô ấy dạy tôi viết chữ, chữ của tôi đã đẹp lên nhiều.”
Vẻ mặt Lệ Kình Liệt đầy khiếp sợ, sự khó tin gần như tràn ra khỏi gương mặt đẹp trai của anh.
Khó trách anh lại khiếp sợ như vậy.
Tôn Hương Vận là vợ của chính ủy, là hiệu trưởng của đại học Hoa Kinh, là người có văn hóa nhất trong đại viện.
Người có văn hóa thì thường sẽ kiêu ngạo hơn, hơn nữa Tôn Hương Vận rất bận, cô ấy ít khi lui tới với các quân tẩu khác trong đại viện.
Lúc đầu khi Nguyễn Tử Mạt tặng đồ ăn qua, Tôn Hương Vận cũng xa lánh khách khí từ chối cô.
Nhưng Nguyễn Tử Mạt không giận, gần như ngày nào cũng đến.
Nguyễn Tử Mạt từng lăn lộn trên thương trường biết rõ tầm quan trọng của các mối quan hệ, cô không nhất định muốn lợi dụng Tôn Hương Vận làm gì, nhưng người khác biết cô quen được người như vậy, lúc bắt nạt cô cũng không dám trắng trợn như thế nữa.
Có một lần Nguyễn Tử Mạt đi tìm Tôn Hương Vận, vừa vặn trông thấy Tôn Hương Vận đang thưởng thức một bức danh họa của châu u, cô gái trong bức tranh nhắm mắt nắm trong dòng nước, trên mặt nước nổi lơ lửng những bông hoa tươi xinh đẹp, cỏ cây trên bờ xanh miết, hoa dại nở rộ, cả bức tranh rực rỡ nhiều màu sắc.
Đời trước Nguyễn Tử Mạt là nữ doanh nhân thành công, trong nhà có cất chứa không ít danh họa, cô có khả năng giám định và năng lực thưởng thức tranh nhất định.
“Hình như cô ấy đang rơi lệ, rất đau khổ, khiến người ta nhìn thấy mà khổ sở.”
Nguyễn Tử Mạt giả vờ không hiểu, đi qua nói.
Rất nhiều người nhìn thấy bức tranh này, đầu tiên là bị vẻ đẹp của cô gái làm cho kinh ngạc, hoặc là cảm thán cảnh vật trong tranh bừng bừng sức sống rực rỡ sắc màu.
Lời của Nguyễn Tử Mạt đâm trúng tâm khảm của Tôn Hương Vận, cảm thấy ánh mắt cô độc đáo, khả năng nhận thức cao.
Nguyễn Tử Mạt biết được bối cảnh của bức tranh này, cô gái bị người khác vấy bẩn sự trong sạch, mà cách tự chứng minh sự trong sạch ở bên đó chỉ có đi nhảy sông tự tử, cô gái vì chứng minh sự trong sạch mà đi nhảy sông, sinh mệnh của cô gái nuôi dưỡng một mảng sức sống bừng bừng kia.
Sau lần đó, Tôn Hương Vận không từ chối cô ngoài cửa nữa, cũng nhận đồ ăn mà cô làm, đồng ý trò chuyện với cô, lấy một ít sách của mình ra cho cô xem.
Những chuyện đó Lệ Kình Liệt không biết.
Lệ Kình Liệt cảm thấy ngạc nhiên vì Tôn Hương Vận lại đồng ý qua lại với Nguyễn Tử Mạt, nhưng vẫn biết lời cô nói là thật.
Cô không cần phải nói dối làm gì, dù sao vừa ra ngoài hỏi là biết thật giả.
Nguyễn Tử Mạt thấy vẻ sắc bén trong mắt Lệ Kình Liệt biến mất, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Cả người anh đều ướt, mau đi thay quần áo đi, đừng để bị bệnh.”
Lệ Kình Liệt không để tâm đến lời nói của Nguyễn Tử Mạt, tố chất cơ thể của anh tốt, khi có nhiệm vụ phải ra ngoài, cần ẩn núp che giấu, ngâm mưa hai ngày hai đêm cũng chỉ là chuyện nhỉ.
“Đợi chút, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô.”
Lệ Kình Liệt nghiêm mặt nói với Nguyễn Tử Mạt.
“Được, tôi chờ anh.”
Nguyễn Tử Mạt cười gật đầu, cô biết anh muốn bàn chuyện ly hôn với cô.
Vẻ mặt Lệ Kình Liệt đầy khiếp sợ, sự khó tin gần như tràn ra khỏi gương mặt đẹp trai của anh.
Khó trách anh lại khiếp sợ như vậy.
Tôn Hương Vận là vợ của chính ủy, là hiệu trưởng của đại học Hoa Kinh, là người có văn hóa nhất trong đại viện.
Người có văn hóa thì thường sẽ kiêu ngạo hơn, hơn nữa Tôn Hương Vận rất bận, cô ấy ít khi lui tới với các quân tẩu khác trong đại viện.
Lúc đầu khi Nguyễn Tử Mạt tặng đồ ăn qua, Tôn Hương Vận cũng xa lánh khách khí từ chối cô.
Nhưng Nguyễn Tử Mạt không giận, gần như ngày nào cũng đến.
Nguyễn Tử Mạt từng lăn lộn trên thương trường biết rõ tầm quan trọng của các mối quan hệ, cô không nhất định muốn lợi dụng Tôn Hương Vận làm gì, nhưng người khác biết cô quen được người như vậy, lúc bắt nạt cô cũng không dám trắng trợn như thế nữa.
Có một lần Nguyễn Tử Mạt đi tìm Tôn Hương Vận, vừa vặn trông thấy Tôn Hương Vận đang thưởng thức một bức danh họa của châu u, cô gái trong bức tranh nhắm mắt nắm trong dòng nước, trên mặt nước nổi lơ lửng những bông hoa tươi xinh đẹp, cỏ cây trên bờ xanh miết, hoa dại nở rộ, cả bức tranh rực rỡ nhiều màu sắc.
Đời trước Nguyễn Tử Mạt là nữ doanh nhân thành công, trong nhà có cất chứa không ít danh họa, cô có khả năng giám định và năng lực thưởng thức tranh nhất định.
“Hình như cô ấy đang rơi lệ, rất đau khổ, khiến người ta nhìn thấy mà khổ sở.”
Nguyễn Tử Mạt giả vờ không hiểu, đi qua nói.
Rất nhiều người nhìn thấy bức tranh này, đầu tiên là bị vẻ đẹp của cô gái làm cho kinh ngạc, hoặc là cảm thán cảnh vật trong tranh bừng bừng sức sống rực rỡ sắc màu.
Lời của Nguyễn Tử Mạt đâm trúng tâm khảm của Tôn Hương Vận, cảm thấy ánh mắt cô độc đáo, khả năng nhận thức cao.
Nguyễn Tử Mạt biết được bối cảnh của bức tranh này, cô gái bị người khác vấy bẩn sự trong sạch, mà cách tự chứng minh sự trong sạch ở bên đó chỉ có đi nhảy sông tự tử, cô gái vì chứng minh sự trong sạch mà đi nhảy sông, sinh mệnh của cô gái nuôi dưỡng một mảng sức sống bừng bừng kia.
Sau lần đó, Tôn Hương Vận không từ chối cô ngoài cửa nữa, cũng nhận đồ ăn mà cô làm, đồng ý trò chuyện với cô, lấy một ít sách của mình ra cho cô xem.
Những chuyện đó Lệ Kình Liệt không biết.
Lệ Kình Liệt cảm thấy ngạc nhiên vì Tôn Hương Vận lại đồng ý qua lại với Nguyễn Tử Mạt, nhưng vẫn biết lời cô nói là thật.
Cô không cần phải nói dối làm gì, dù sao vừa ra ngoài hỏi là biết thật giả.
Nguyễn Tử Mạt thấy vẻ sắc bén trong mắt Lệ Kình Liệt biến mất, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Cả người anh đều ướt, mau đi thay quần áo đi, đừng để bị bệnh.”
Lệ Kình Liệt không để tâm đến lời nói của Nguyễn Tử Mạt, tố chất cơ thể của anh tốt, khi có nhiệm vụ phải ra ngoài, cần ẩn núp che giấu, ngâm mưa hai ngày hai đêm cũng chỉ là chuyện nhỉ.
“Đợi chút, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô.”
Lệ Kình Liệt nghiêm mặt nói với Nguyễn Tử Mạt.
“Được, tôi chờ anh.”
Nguyễn Tử Mạt cười gật đầu, cô biết anh muốn bàn chuyện ly hôn với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.