Quân Hôn Không Ly Được: Quân Tẩu Xinh Đẹp Tức Giận Sinh Ba Con
Chương 25: Trở Về
Giang Nam Nam
07/05/2024
Nghĩ đến mỗi ngày Lâm Nam Yến đều đến đây vào giữa trưa giúp cô đẩy xe, còn giúp cô chăm sóc con, cô lấy ra một trăm đồng, đến nhà Lâm Nam Yến.
“Mỗi ngày cô đều giúp tôi chăm sóc Tiểu Bảo, một trăm đồng này cô nhận lấy đi.”
Nguyễn Tử Mạt đặt một trăm vào trong tay Lâm Nam Yến.
“Chuyện này sao mà được, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, đâu cần nhiều tiền như vậy.”
Lâm Nam Yến vội đẩy lại.
Nhiều tiền như vậy, cô ấy rất ngại lấy, tiền trợ cấp của lão Trương nhà cô ấy cũng chỉ có 48 đồng.
“Đối với cô mà nói là chuyện nhỏ, nhưng với tôi mà nói thì rất quan trọng, không có cô giúp tôi, tôi cũng không biết phải làm sao bây giờ, còn cả tình nghĩa mà cô giúp đỡ tôi cũng rất nặng, cho nên số tiền này, cô nhất định phải nhận.”
Nguyễn Tử Mạt nhét tiền vào trong tay Lâm Nam Yến, không cho cô ấy cơ hội từ chối đã chạy mất tăm.
Mỗi ngày kiếm tiền, niềm vui còn hơn cả thành thần.
Nguyễn Tử Mạt nhanh chóng đi vào trong nhà, vươn tay đẩy cửa lớn ra, hoàn toàn quên mất trước kia cô rời đi đã khóa cửa rồi.
Cửa vừa mở, Nguyễn Tử Mạt trợn tròn mắt.
Một người đàn ông cao lớn điển trai, cánh tay trần, làn da màu đồng thau đang múc nước dội lên người, cơ bắp trên cánh tay phồng lên, cơ ngực phạp phồng theo động tác của anh, dòng nước uốn lượn chảy theo đường cong cơ thể anh, không trượt vào trong quần lót bên hông.
Từng múi cơ bụng rắn chắc tràn đầy cảm giác mạnh mẽ.
Đây là cái gọi là eo của chó đực* sao.
Hai chân thon dài bọc trong chiếc quần quân đội.
Người đàn ông này không chỉ có dáng vẻ điển trai, mà dáng người cũng hoàn hảo như vậy.
Nguyễn Tử Mạt đỏ mặt, nhìn chằm chằm cơ thể của người đàn ông.
Lệ Kình Liệt cảm nhận được ánh mắt nóng rực, anh quay đầu nhìn qua, đối diện với tầm mắt của Nguyễn Tử Mạt.
Nhìn trộm cơ thể của người ta lại bị bắt được, chuyện này khá là xấu hổ.
“Anh về rồi à.”
Nguyễn Tử Mạt nâng tay, xấu hổ chào hỏi.
Lệ Kình Liệt nhăn mày lại, nhặt áo sơ mi trên đất lên, bỏ vào trong nước giặt sạch rồi xoay người rời đi.
Anh quay về phòng, nhìn thấy trên bàn dựa lên song cửa, một bức ảnh trong kính cài một chùm hoa dại không biết tên, trên bàn đặt mấy tờ báo, còn có một quyển vở.
Anh quét mắt nhìn về phía quyển vở kia.
Nguyễn Tử Mạt nhớ đến vở ghi sổ sách trên bàn, chữ của cô rất khác với nguyên thân, bị nhìn thấy thì không ổn rồi, cô nhanh chóng vọt về, chộp lấy quyển vở giấu ở sau lưng.
Ánh mắt ngăm đen thâm thúy của Lệ Kình Liệt nhìn Nguyễn Tử Mạt, nét chữ xinh đẹp, khác hoàn toàn với nét chữ chó cào trước kia của cô.
Lần đánh giá này khác với khi nãy anh liếc mắt nhìn cô ở trong viện, trong mắt có cô, tiêu điểm cũng là cô, lần này giống như dùng kính lúp để quan sát cô.
Nguyễn Tử Mạt cúi đầu xuống, tránh khỏi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của anh, đồng thời trái tim nhảy dựng lên, chẳng lẽ bị anh phát hiện rồi?
Người đàn ông này chính là người bò ra từ chiến trường đầy rẫy hài cốt đấy, sau khi anh biết được, không phải sẽ bắn cho cô một phát súng đấy chứ!
“Mỗi ngày cô đều giúp tôi chăm sóc Tiểu Bảo, một trăm đồng này cô nhận lấy đi.”
Nguyễn Tử Mạt đặt một trăm vào trong tay Lâm Nam Yến.
“Chuyện này sao mà được, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, đâu cần nhiều tiền như vậy.”
Lâm Nam Yến vội đẩy lại.
Nhiều tiền như vậy, cô ấy rất ngại lấy, tiền trợ cấp của lão Trương nhà cô ấy cũng chỉ có 48 đồng.
“Đối với cô mà nói là chuyện nhỏ, nhưng với tôi mà nói thì rất quan trọng, không có cô giúp tôi, tôi cũng không biết phải làm sao bây giờ, còn cả tình nghĩa mà cô giúp đỡ tôi cũng rất nặng, cho nên số tiền này, cô nhất định phải nhận.”
Nguyễn Tử Mạt nhét tiền vào trong tay Lâm Nam Yến, không cho cô ấy cơ hội từ chối đã chạy mất tăm.
Mỗi ngày kiếm tiền, niềm vui còn hơn cả thành thần.
Nguyễn Tử Mạt nhanh chóng đi vào trong nhà, vươn tay đẩy cửa lớn ra, hoàn toàn quên mất trước kia cô rời đi đã khóa cửa rồi.
Cửa vừa mở, Nguyễn Tử Mạt trợn tròn mắt.
Một người đàn ông cao lớn điển trai, cánh tay trần, làn da màu đồng thau đang múc nước dội lên người, cơ bắp trên cánh tay phồng lên, cơ ngực phạp phồng theo động tác của anh, dòng nước uốn lượn chảy theo đường cong cơ thể anh, không trượt vào trong quần lót bên hông.
Từng múi cơ bụng rắn chắc tràn đầy cảm giác mạnh mẽ.
Đây là cái gọi là eo của chó đực* sao.
Hai chân thon dài bọc trong chiếc quần quân đội.
Người đàn ông này không chỉ có dáng vẻ điển trai, mà dáng người cũng hoàn hảo như vậy.
Nguyễn Tử Mạt đỏ mặt, nhìn chằm chằm cơ thể của người đàn ông.
Lệ Kình Liệt cảm nhận được ánh mắt nóng rực, anh quay đầu nhìn qua, đối diện với tầm mắt của Nguyễn Tử Mạt.
Nhìn trộm cơ thể của người ta lại bị bắt được, chuyện này khá là xấu hổ.
“Anh về rồi à.”
Nguyễn Tử Mạt nâng tay, xấu hổ chào hỏi.
Lệ Kình Liệt nhăn mày lại, nhặt áo sơ mi trên đất lên, bỏ vào trong nước giặt sạch rồi xoay người rời đi.
Anh quay về phòng, nhìn thấy trên bàn dựa lên song cửa, một bức ảnh trong kính cài một chùm hoa dại không biết tên, trên bàn đặt mấy tờ báo, còn có một quyển vở.
Anh quét mắt nhìn về phía quyển vở kia.
Nguyễn Tử Mạt nhớ đến vở ghi sổ sách trên bàn, chữ của cô rất khác với nguyên thân, bị nhìn thấy thì không ổn rồi, cô nhanh chóng vọt về, chộp lấy quyển vở giấu ở sau lưng.
Ánh mắt ngăm đen thâm thúy của Lệ Kình Liệt nhìn Nguyễn Tử Mạt, nét chữ xinh đẹp, khác hoàn toàn với nét chữ chó cào trước kia của cô.
Lần đánh giá này khác với khi nãy anh liếc mắt nhìn cô ở trong viện, trong mắt có cô, tiêu điểm cũng là cô, lần này giống như dùng kính lúp để quan sát cô.
Nguyễn Tử Mạt cúi đầu xuống, tránh khỏi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của anh, đồng thời trái tim nhảy dựng lên, chẳng lẽ bị anh phát hiện rồi?
Người đàn ông này chính là người bò ra từ chiến trường đầy rẫy hài cốt đấy, sau khi anh biết được, không phải sẽ bắn cho cô một phát súng đấy chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.