Quân Hôn Kiêu Sủng: Thập Niên 80 Vợ Yêu Quá Hút Người
Chương 10:
Phàn Cảnh
01/11/2024
“Im ngay! Dù phải tuyên bố tử vong cũng đợi bác sĩ đến và chuyển đến bệnh viện đã, việc đó không đến lượt cô nói đâu!”
Tô Vân Chu quát, lau mồ hôi trên trán, chuẩn bị thay Thẩm Chiến Dã tiếp tục ép tim, thì đột nhiên Thẩm Bình Tân phát ra một tiếng rên nhẹ.
Tô Vân Chu mừng rỡ, cô cúi xuống bên tai ông gọi: “Chú Thẩm! Chú nghe thấy con nói gì không? Con là Tô Vân Chu!”
“Chú bác gì… kết hôn rồi… là người một nhà… gọi là bố đi!”
Ý thức của Thẩm Bình Tân đã tỉnh táo, ông nhận ra giọng cô và nhắc nhở rằng giờ đã là người nhà.
Nhân viên y tế khiêng cáng đến. Sau khi kiểm tra sơ bộ, họ đưa ông lên xe cứu thương.
Trong khoảnh khắc ấy, Tô Vân Chu không còn kiểm soát được cảm xúc. Cô đâu còn dáng vẻ lạnh lùng khi mắng Thẩm Chiến Dã hay dũng cảm khi cứu Thẩm Bình Tân? Cô như một chú nai nhỏ sợ hãi, người run rẩy tựa vào gốc cây, bật khóc nức nở.
Đã sẵn sàng rời đi cùng các y bác sĩ, Thẩm Chiến Dã nghe tiếng khóc của cô, không kìm được mà quay lại.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, anh thấy đầu gối Tô Vân Chu đã bị đá và cành cây cào xước, vết thương rớm máu nhức nhối. Anh cảm thấy lòng mình nhói đau.
Anh cúi xuống, bế bổng cô lên. Dù cô cố vùng vẫy, chống cự, anh vẫn để cô dựa vào vòng tay mình, cùng anh rời đi giữa cơn mưa hoa hạnh rơi rụng.
Không lâu sau, kết quả chẩn đoán của Thẩm Bình Tân được đưa ra, cũng giống như kiếp trước, là cơn nhồi máu cơ tim.
Nhờ có sự kịp thời của Tô Vân Chu và sự cấp cứu hô hấp nhân tạo chính xác, điều kỳ diệu đã xảy ra, mạng sống của Thẩm Bình Tân được kéo trở về từ Quỷ Môn Quan.
“Đúng là kỳ tích!”
Bác sĩ đã làm nghề nhiều năm, quen với chuyện sinh tử, nhưng trường hợp như của Thẩm Bình Tân, người thoát chết qua vài lần không phải là điều thường thấy.
“Thật may là con dâu và con trai của ông có những kỹ năng cấp cứu chuyên nghiệp và không bỏ cuộc, nếu không, dù bụt hiện lên cũng không cứu nổi đâu!”
Bác sĩ kiểm tra tình trạng của Thẩm Bình Tân, người đã qua khỏi nguy hiểm, vừa ngỡ ngàng vừa xúc động.
Khuôn mặt Thẩm Bình Tân vẫn hơi nhợt nhạt, nằm trên giường, nhìn con trai và con dâu. Hai người vẫn mặc đồ cưới. Thẩm Chiến Dã thì đỡ hơn, còn Tô Vân Chu thì tóc tai rối bời, mặt đầy bụi bẩn, váy đỏ bị cành cây cào rách nát. Mặc dù cô mặc áo khoác quân phục của Thẩm Chiến Dã, nhưng vẫn không che được những vết thương chằng chịt, đặc biệt là đầu gối rướm máu, khiến ông vừa xót vừa áy náy.
Tô Vân Chu quát, lau mồ hôi trên trán, chuẩn bị thay Thẩm Chiến Dã tiếp tục ép tim, thì đột nhiên Thẩm Bình Tân phát ra một tiếng rên nhẹ.
Tô Vân Chu mừng rỡ, cô cúi xuống bên tai ông gọi: “Chú Thẩm! Chú nghe thấy con nói gì không? Con là Tô Vân Chu!”
“Chú bác gì… kết hôn rồi… là người một nhà… gọi là bố đi!”
Ý thức của Thẩm Bình Tân đã tỉnh táo, ông nhận ra giọng cô và nhắc nhở rằng giờ đã là người nhà.
Nhân viên y tế khiêng cáng đến. Sau khi kiểm tra sơ bộ, họ đưa ông lên xe cứu thương.
Trong khoảnh khắc ấy, Tô Vân Chu không còn kiểm soát được cảm xúc. Cô đâu còn dáng vẻ lạnh lùng khi mắng Thẩm Chiến Dã hay dũng cảm khi cứu Thẩm Bình Tân? Cô như một chú nai nhỏ sợ hãi, người run rẩy tựa vào gốc cây, bật khóc nức nở.
Đã sẵn sàng rời đi cùng các y bác sĩ, Thẩm Chiến Dã nghe tiếng khóc của cô, không kìm được mà quay lại.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, anh thấy đầu gối Tô Vân Chu đã bị đá và cành cây cào xước, vết thương rớm máu nhức nhối. Anh cảm thấy lòng mình nhói đau.
Anh cúi xuống, bế bổng cô lên. Dù cô cố vùng vẫy, chống cự, anh vẫn để cô dựa vào vòng tay mình, cùng anh rời đi giữa cơn mưa hoa hạnh rơi rụng.
Không lâu sau, kết quả chẩn đoán của Thẩm Bình Tân được đưa ra, cũng giống như kiếp trước, là cơn nhồi máu cơ tim.
Nhờ có sự kịp thời của Tô Vân Chu và sự cấp cứu hô hấp nhân tạo chính xác, điều kỳ diệu đã xảy ra, mạng sống của Thẩm Bình Tân được kéo trở về từ Quỷ Môn Quan.
“Đúng là kỳ tích!”
Bác sĩ đã làm nghề nhiều năm, quen với chuyện sinh tử, nhưng trường hợp như của Thẩm Bình Tân, người thoát chết qua vài lần không phải là điều thường thấy.
“Thật may là con dâu và con trai của ông có những kỹ năng cấp cứu chuyên nghiệp và không bỏ cuộc, nếu không, dù bụt hiện lên cũng không cứu nổi đâu!”
Bác sĩ kiểm tra tình trạng của Thẩm Bình Tân, người đã qua khỏi nguy hiểm, vừa ngỡ ngàng vừa xúc động.
Khuôn mặt Thẩm Bình Tân vẫn hơi nhợt nhạt, nằm trên giường, nhìn con trai và con dâu. Hai người vẫn mặc đồ cưới. Thẩm Chiến Dã thì đỡ hơn, còn Tô Vân Chu thì tóc tai rối bời, mặt đầy bụi bẩn, váy đỏ bị cành cây cào rách nát. Mặc dù cô mặc áo khoác quân phục của Thẩm Chiến Dã, nhưng vẫn không che được những vết thương chằng chịt, đặc biệt là đầu gối rướm máu, khiến ông vừa xót vừa áy náy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.