Quân Hôn Kiêu Sủng: Thập Niên 80 Vợ Yêu Quá Hút Người
Chương 11:
Phàn Cảnh
01/11/2024
“A Chu, thật xin lỗi con, là do cơ thể bố không ra gì. Giờ bố không sao rồi, hai đứa mau về nhà... đêm tân hôn chỉ có một lần trong đời, đừng bỏ lỡ!”
Đêm tân hôn ư?
Ngẫm lại cũng thật buồn cười, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, đêm tân hôn của Tô Vân Chu đều ở trong bệnh viện. Nhưng lại có khác biệt rất lớn, ít nhất là ở kiếp này, Thẩm Bình Tân được cứu sống, và Thẩm Chiến Dã cũng không bị liệt.
Có lẽ vì kiếp trước họ đã sống quá đau khổ, đến mức ông trời không nỡ, nên cho cô cơ hội tái sinh để thay đổi vận mệnh của mọi người.
“Bô, sao bô lại ra rừng?” Thẩm Chiến Dã nhíu mày nhìn bố mình, khó hiểu với hành động của ông. Bố là người đứng đầu quân khu, hành động và lời nói luôn cẩn trọng, vậy mà lại ra chỗ rừng hoang vắng vào ngày cưới của con trai, khi quan khách vẫn còn ở đó.
“Chiều nay bố thấy tim hơi khó chịu, ban đầu tưởng là do mệt, nghĩ rằng chịu đựng một chút sẽ qua. Nhưng đến tối thì tình hình càng nghiêm trọng hơn.” Ánh mắt Thẩm Bình Tân đầy vẻ hối hận.
“Ngày vui như vậy, làm sao bố lại có thể gọi bác sĩ đến được, lại càng không thể để hai đứa con mới cưới cùng đi viện, quá xui xẻo! Bố định đi đường tắt qua rừng nhỏ đến bệnh viện, ai ngờ đến đó thì phát bệnh... cuối cùng lại làm phiền các con, A Chu, bố xin lỗi con!”
Nói đến đây, Thẩm Bình Tân lại không ngừng xin lỗi Tô Vân Chu.
Bên ngoài, ông là một sĩ quan nổi danh của quân khu, chỉ đứng yên thôi đã đủ để người ta khiếp sợ. Thế nhưng lúc này, rõ ràng ông không sai, lại nhận lỗi về mình và liên tục xin lỗi con dâu mới vào nhà, khiến Tô Vân Chu hơi bối rối. Trong mười năm hôn nhân ở kiếp trước, cô chưa từng có kinh nghiệm chung sống với bố chồng, nên bây giờ cô hơi luống cuống.
“Bố, đều là người một nhà, bố không cần phải khách sáo như thế đâu. Bố xem, bố làm con dâu của bố sợ rồi kìa!” Thẩm Chiến Dã cười, xen vào cuộc trò chuyện, khiến Thẩm Bình Tân bật cười và mắng.
“Thằng nhãi này, mới cưới mà đã phản rồi hả? Bố chỉ nói vài lời mà đã sợ bố dọa vợ con sao?”
Nói xong, Thẩm Bình Tân quay sang nhìn Tô Vân Chu.
“A Chu, con không phải sợ bố đâu. Chỉ cần tình nghĩa giữa bố với bố con thôi, đủ để bố đối xử tốt với con gấp trăm lần so với Thẩm Chiến Dã rồi!” Ông hắng giọng, nói: “Nếu sau này Thẩm Chiến Dã dám bắt nạt con, cứ bảo bố, bố sẽ dạy dỗ nó. Ở nhà còn có cái chày cán bột, bố sẽ đưa cho con!”
“Hả? Chày cán bột? Nhưng con không biết cán bột đâu ạ!” Tô Vân Chu hơi ngơ ngác, mở to mắt nói.
Vẻ ngơ ngác và lo lắng của cô khiến Thẩm Bình Tân và Thẩm Chiến Dã bật cười.
“Con gái à, chày cán bột không chỉ để cán bột, còn để đánh thằng Thẩm Chiến Dã nữa!” Tâm trạng của Thẩm Bình Tân rất tốt, ông nói: “Đợi bố xuất viện, bố sẽ dạy con bí quyết dùng chày cán bột để xử lý người, rồi bố sẽ kể cho con nghe…”
Đêm tân hôn ư?
Ngẫm lại cũng thật buồn cười, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, đêm tân hôn của Tô Vân Chu đều ở trong bệnh viện. Nhưng lại có khác biệt rất lớn, ít nhất là ở kiếp này, Thẩm Bình Tân được cứu sống, và Thẩm Chiến Dã cũng không bị liệt.
Có lẽ vì kiếp trước họ đã sống quá đau khổ, đến mức ông trời không nỡ, nên cho cô cơ hội tái sinh để thay đổi vận mệnh của mọi người.
“Bô, sao bô lại ra rừng?” Thẩm Chiến Dã nhíu mày nhìn bố mình, khó hiểu với hành động của ông. Bố là người đứng đầu quân khu, hành động và lời nói luôn cẩn trọng, vậy mà lại ra chỗ rừng hoang vắng vào ngày cưới của con trai, khi quan khách vẫn còn ở đó.
“Chiều nay bố thấy tim hơi khó chịu, ban đầu tưởng là do mệt, nghĩ rằng chịu đựng một chút sẽ qua. Nhưng đến tối thì tình hình càng nghiêm trọng hơn.” Ánh mắt Thẩm Bình Tân đầy vẻ hối hận.
“Ngày vui như vậy, làm sao bố lại có thể gọi bác sĩ đến được, lại càng không thể để hai đứa con mới cưới cùng đi viện, quá xui xẻo! Bố định đi đường tắt qua rừng nhỏ đến bệnh viện, ai ngờ đến đó thì phát bệnh... cuối cùng lại làm phiền các con, A Chu, bố xin lỗi con!”
Nói đến đây, Thẩm Bình Tân lại không ngừng xin lỗi Tô Vân Chu.
Bên ngoài, ông là một sĩ quan nổi danh của quân khu, chỉ đứng yên thôi đã đủ để người ta khiếp sợ. Thế nhưng lúc này, rõ ràng ông không sai, lại nhận lỗi về mình và liên tục xin lỗi con dâu mới vào nhà, khiến Tô Vân Chu hơi bối rối. Trong mười năm hôn nhân ở kiếp trước, cô chưa từng có kinh nghiệm chung sống với bố chồng, nên bây giờ cô hơi luống cuống.
“Bố, đều là người một nhà, bố không cần phải khách sáo như thế đâu. Bố xem, bố làm con dâu của bố sợ rồi kìa!” Thẩm Chiến Dã cười, xen vào cuộc trò chuyện, khiến Thẩm Bình Tân bật cười và mắng.
“Thằng nhãi này, mới cưới mà đã phản rồi hả? Bố chỉ nói vài lời mà đã sợ bố dọa vợ con sao?”
Nói xong, Thẩm Bình Tân quay sang nhìn Tô Vân Chu.
“A Chu, con không phải sợ bố đâu. Chỉ cần tình nghĩa giữa bố với bố con thôi, đủ để bố đối xử tốt với con gấp trăm lần so với Thẩm Chiến Dã rồi!” Ông hắng giọng, nói: “Nếu sau này Thẩm Chiến Dã dám bắt nạt con, cứ bảo bố, bố sẽ dạy dỗ nó. Ở nhà còn có cái chày cán bột, bố sẽ đưa cho con!”
“Hả? Chày cán bột? Nhưng con không biết cán bột đâu ạ!” Tô Vân Chu hơi ngơ ngác, mở to mắt nói.
Vẻ ngơ ngác và lo lắng của cô khiến Thẩm Bình Tân và Thẩm Chiến Dã bật cười.
“Con gái à, chày cán bột không chỉ để cán bột, còn để đánh thằng Thẩm Chiến Dã nữa!” Tâm trạng của Thẩm Bình Tân rất tốt, ông nói: “Đợi bố xuất viện, bố sẽ dạy con bí quyết dùng chày cán bột để xử lý người, rồi bố sẽ kể cho con nghe…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.