Quân Hôn Kiêu Sủng: Thập Niên 80 Vợ Yêu Quá Hút Người
Chương 7:
Phàn Cảnh
01/11/2024
Tô Vân Chu muốn ly hôn?
Hiện trường lập tức rơi vào bầu không khí chết chóc. Không chỉ các thanh niên trong khu đến xem trò vui đều kinh ngạc mà ngay cả Thẩm Chiến Dã, người vốn không bao giờ để lộ cảm xúc, cũng thay đổi sắc mặt.
"Vân Chu, cậu điên rồi sao? Từ năm 14 tuổi cậu đã thầm thích Thẩm Chiến Dã, mất sáu năm cậu mới được gả cho anh ấy, bây giờ cậu... uống say rồi à?"
Một cô gái tóc ngắn mặc trang phục phù dâu chạy tới, kéo tay Tô Vân Chu trách khẽ.
"Nhưng bây giờ tớ không yêu anh ấy nữa!"
Tô Vân Chu buông tay, cô cười nhạt.
"Sa Sa, cậu vừa nói rồi mà, mình đã thầm yêu Thẩm Chiến Dã từ năm 14 tuổi, đó chỉ là sự bồng bột tuổi trẻ, sao có thể coi là tình yêu được?"
Khẽ mỉm cười, Tô Vân Chu nói thêm: "Trước đây cậu khuyên mình rằng ép buộc không có kết quả tốt, nhưng mình cứ bướng nói rằng phải thử mới biết ngọt hay đắng! Giờ nghĩ lại mình thấy mình sai rồi. Chi bằng buông tha cho cả hai, ai đi đường nấy, Thẩm Chiến Dã, anh thấy sao?"
"Đây là hôn ước do ông nội em và ông nội anh định ra, em và anh không có quyền quyết định."
Thẩm Chiến Dã nhìn thẳng vào mắt Tô Vân Chu.
Lạ thật, nửa tiếng trước, ánh mắt cô dâu của anh khi nhìn anh vẫn còn đầy tình yêu và mê luyến. Cô đi theo anh từng bước một, trông đúng là hình mẫu của một cô gái hạnh phúc khi kết hôn với người mình yêu.
Nhưng bây giờ thì sao?
Đôi mắt ấy dường như đã trải qua bao sóng gió và gian nan, như thể ai đó đã dập tắt ánh sáng trong mắt cô, chỉ còn lại nỗi mệt mỏi và bi thương vô tận.
Sự thay đổi đột ngột này khiến Thẩm Chiến Dã cảm thấy có chút hoang mang, một nỗi lo sợ và căng thẳng khó tả dâng trào, khiến tim anh đập mạnh không ngừng.
"Đây đã là thời đại nào rồi, đâu còn ai kết hôn theo ý của cha mẹ nữa. Anh không cần vì đạo hiếu mà trái với ý muốn của mình, không cần phải cưới em vì cha mẹ anh đâu, thật đấy!"
Vừa nói, cô vừa tháo bỏ từng món trang sức trên đầu, tiện tay ném chúng xuống đất.
"Lúc trước là do em còn trẻ không hiểu chuyện, giờ em xin lỗi anh ở đây. Thẩm Chiến Dã, chúng ta ly hôn đi!"
Trong lúc nói những lời này, trong đầu Tô Vân Chu hiện lên hình ảnh của kiếp trước.
Vừa nhớ tới, cô không còn quan tâm đến chuyện ly hôn nữa.
Hiện trường lập tức rơi vào bầu không khí chết chóc. Không chỉ các thanh niên trong khu đến xem trò vui đều kinh ngạc mà ngay cả Thẩm Chiến Dã, người vốn không bao giờ để lộ cảm xúc, cũng thay đổi sắc mặt.
"Vân Chu, cậu điên rồi sao? Từ năm 14 tuổi cậu đã thầm thích Thẩm Chiến Dã, mất sáu năm cậu mới được gả cho anh ấy, bây giờ cậu... uống say rồi à?"
Một cô gái tóc ngắn mặc trang phục phù dâu chạy tới, kéo tay Tô Vân Chu trách khẽ.
"Nhưng bây giờ tớ không yêu anh ấy nữa!"
Tô Vân Chu buông tay, cô cười nhạt.
"Sa Sa, cậu vừa nói rồi mà, mình đã thầm yêu Thẩm Chiến Dã từ năm 14 tuổi, đó chỉ là sự bồng bột tuổi trẻ, sao có thể coi là tình yêu được?"
Khẽ mỉm cười, Tô Vân Chu nói thêm: "Trước đây cậu khuyên mình rằng ép buộc không có kết quả tốt, nhưng mình cứ bướng nói rằng phải thử mới biết ngọt hay đắng! Giờ nghĩ lại mình thấy mình sai rồi. Chi bằng buông tha cho cả hai, ai đi đường nấy, Thẩm Chiến Dã, anh thấy sao?"
"Đây là hôn ước do ông nội em và ông nội anh định ra, em và anh không có quyền quyết định."
Thẩm Chiến Dã nhìn thẳng vào mắt Tô Vân Chu.
Lạ thật, nửa tiếng trước, ánh mắt cô dâu của anh khi nhìn anh vẫn còn đầy tình yêu và mê luyến. Cô đi theo anh từng bước một, trông đúng là hình mẫu của một cô gái hạnh phúc khi kết hôn với người mình yêu.
Nhưng bây giờ thì sao?
Đôi mắt ấy dường như đã trải qua bao sóng gió và gian nan, như thể ai đó đã dập tắt ánh sáng trong mắt cô, chỉ còn lại nỗi mệt mỏi và bi thương vô tận.
Sự thay đổi đột ngột này khiến Thẩm Chiến Dã cảm thấy có chút hoang mang, một nỗi lo sợ và căng thẳng khó tả dâng trào, khiến tim anh đập mạnh không ngừng.
"Đây đã là thời đại nào rồi, đâu còn ai kết hôn theo ý của cha mẹ nữa. Anh không cần vì đạo hiếu mà trái với ý muốn của mình, không cần phải cưới em vì cha mẹ anh đâu, thật đấy!"
Vừa nói, cô vừa tháo bỏ từng món trang sức trên đầu, tiện tay ném chúng xuống đất.
"Lúc trước là do em còn trẻ không hiểu chuyện, giờ em xin lỗi anh ở đây. Thẩm Chiến Dã, chúng ta ly hôn đi!"
Trong lúc nói những lời này, trong đầu Tô Vân Chu hiện lên hình ảnh của kiếp trước.
Vừa nhớ tới, cô không còn quan tâm đến chuyện ly hôn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.