Quân Hôn Kiêu Sủng: Thập Niên 80 Vợ Yêu Quá Hút Người
Chương 8:
Phàn Cảnh
01/11/2024
Cô vội kéo Thẩm Chiến Dã, người đứng ngay bên cạnh, khẽ nói: “Bố anh có thể đã gặp chuyện không may rồi, mau đi tìm ông ấy!”
Dù đã là đêm khuya, quân khu vẫn sáng đèn và đông đúc người qua lại.
Những người có thể tham gia tìm kiếm đều đã đến, thậm chí các cậu thiếu niên hơn mười tuổi cũng cầm đèn pin đi tìm kiếm Thẩm Bình Tân.
“Xuống tầng hầm xem thử đi, lúc nãy tôi nghe ông ấy nói là sẽ xuống tầng hầm lấy vài thùng rượu.”
“Ôi chà, có khi nào ông ấy có việc gấp cần giải quyết ở văn phòng không? Tôi sẽ bảo vài người qua đó tìm!”
…
Mọi người bận rộn thảo luận những địa điểm Thẩm Bình Tân có thể đã đến, không ai bình tĩnh mà nghe lời Tô Vân Chu.
Không còn cách nào khác, Tô Vân Chu đành tự chạy về phía rừng cây nhỏ ở rìa khu. Ở kiếp trước, Thẩm Bình Tân đã chết tại đó.
“Ông ấy không thể đến khu đó được, nơi đó đâu phải khu sinh hoạt, hơn nữa vào ngày vui thế này sao ông ấy lại đi xa như vậy?”
Một cậu trai với giọng khàn vịt đi theo sau Tô Vân Chu lẩm bẩm. Cậu ta là Tô Vân Duệ, em trai của cô, năm nay mới học lớp 10.
“Anh rể, sao anh không khuyên chị em một tiếng, để chị ấy cứ tin tưởng mù quáng như vậy thế?”
Nhìn Thẩm Chiến Dã vẫn im lặng đi theo sau chị mình, Tô Vân Duệ không nhịn được phàn nàn.
Thẩm Chiến Dã giữ ánh mắt chăm chú vào bóng hình cô gái đang chạy phía trước. Mặc dù cô không nói lời nào, nhưng không hiểu sao, anh lại hoàn toàn tin tưởng vào cô.
Trong rừng không có đèn, giữa đêm tối chỉ có gốc cây và cỏ dại rậm rạp, Tô Vân Chu vấp ngã vài lần, thậm chí lòng bàn tay và bắp chân cũng bị cành cây cào xước.
Vài lần, Thẩm Chiến Dã muốn đưa tay đỡ cô, nhưng cô lập tức gạt ra, không chút do dự.
Tô Vân Chu không để ý đến cơn đau, chỉ dựa vào ký ức kiếp trước để tìm sâu vào trong rừng.
“Chị, chị điên rồi sao? Nơi hoang vu này sao có thể… Ôi trời, là bác Thẩm!”
P/s: Đọc truyện thì comment cho tui có động lực ra truyện nhanh nha ;*
Dù đã là đêm khuya, quân khu vẫn sáng đèn và đông đúc người qua lại.
Những người có thể tham gia tìm kiếm đều đã đến, thậm chí các cậu thiếu niên hơn mười tuổi cũng cầm đèn pin đi tìm kiếm Thẩm Bình Tân.
“Xuống tầng hầm xem thử đi, lúc nãy tôi nghe ông ấy nói là sẽ xuống tầng hầm lấy vài thùng rượu.”
“Ôi chà, có khi nào ông ấy có việc gấp cần giải quyết ở văn phòng không? Tôi sẽ bảo vài người qua đó tìm!”
…
Mọi người bận rộn thảo luận những địa điểm Thẩm Bình Tân có thể đã đến, không ai bình tĩnh mà nghe lời Tô Vân Chu.
Không còn cách nào khác, Tô Vân Chu đành tự chạy về phía rừng cây nhỏ ở rìa khu. Ở kiếp trước, Thẩm Bình Tân đã chết tại đó.
“Ông ấy không thể đến khu đó được, nơi đó đâu phải khu sinh hoạt, hơn nữa vào ngày vui thế này sao ông ấy lại đi xa như vậy?”
Một cậu trai với giọng khàn vịt đi theo sau Tô Vân Chu lẩm bẩm. Cậu ta là Tô Vân Duệ, em trai của cô, năm nay mới học lớp 10.
“Anh rể, sao anh không khuyên chị em một tiếng, để chị ấy cứ tin tưởng mù quáng như vậy thế?”
Nhìn Thẩm Chiến Dã vẫn im lặng đi theo sau chị mình, Tô Vân Duệ không nhịn được phàn nàn.
Thẩm Chiến Dã giữ ánh mắt chăm chú vào bóng hình cô gái đang chạy phía trước. Mặc dù cô không nói lời nào, nhưng không hiểu sao, anh lại hoàn toàn tin tưởng vào cô.
Trong rừng không có đèn, giữa đêm tối chỉ có gốc cây và cỏ dại rậm rạp, Tô Vân Chu vấp ngã vài lần, thậm chí lòng bàn tay và bắp chân cũng bị cành cây cào xước.
Vài lần, Thẩm Chiến Dã muốn đưa tay đỡ cô, nhưng cô lập tức gạt ra, không chút do dự.
Tô Vân Chu không để ý đến cơn đau, chỉ dựa vào ký ức kiếp trước để tìm sâu vào trong rừng.
“Chị, chị điên rồi sao? Nơi hoang vu này sao có thể… Ôi trời, là bác Thẩm!”
P/s: Đọc truyện thì comment cho tui có động lực ra truyện nhanh nha ;*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.