Quân Hôn Mật Sủng Năm 70, Ta Trọng Sinh Mang Thai Tam Bảo Cho Tháo Hán
Chương 46:
Trì Thượng
16/08/2024
Khương Vân Uyển thầm nghĩ cô ta đúng là đồ ngốc, bà nội còn đang tức giận, cô ta còn muốn dẫm đạp lên đầu cô để ra oai!
Bây giờ càng tỏ ra tủi thân càng có lợi, Khương Vân Uyển cúi đầu, hốc mắt bỗng nhiên đỏ hoe: “Chị dâu hai, em xin lỗi, là em suy nghĩ không chu toàn.”
Hứa Lan đau lòng muốn chết, hận không thể ôm cô vào lòng: “Lưu Dã Cúc, cô làm gì vậy? Rốt cuộc là ai bắt nạt ai?”
Hai mắt Lưu Dã Cúc trừng lớn như cái chén rượu: “Tôi gả vào đây trước, sao chị lại bênh vực cô ta!”
“Không bênh vực cô ấy, chẳng lẽ lại bênh vực chị sao?”
Giọng nói của Thẩm Hành Dương từ ngoài cửa vang lên, không mang theo chút cảm xúc nào, lạnh lùng như băng, tựa như con dao găm tẩm độc, lạnh lẽo vô tình, có thể cướp đi mạng sống của người khác trong tích tắc. Khương Vân Uyển đang giả vờ khóc đột nhiên im bặt, cô không dám tin nhìn về phía sau.
Ở ngoài khung cửa thấp, lớp gỗ in hằn dấu vết của thời gian, bên cạnh cánh cửa gỗ cũ kỹ, Thẩm Hành Dương đang đứng ở cửa ra vào, anh đã thay một bộ trang phục khác, mặc áo sơ mi trắng, vạt áo sơ mi được sơ vin gọn gàng trong chiếc quần màu xanh bộ đội, thắt lưng da, từ đầu đến chân toát lên vẻ lạnh lùng.
Trên chân đi đôi giày da, bắp chân thon gọn thẳng tắp, đôi giày da kia không hề làm anh kém đi chút nào, ngược lại càng tôn lên tỷ lệ cơ thể hoàn mỹ, dáng người cao ráo, chiếc áo khoác màu xanh bộ đội khoác bên ngoài toát lên vẻ oai phong lẫm liệt.
Đẹp… Đẹp trai quá…
Khương Vân Uyển nhìn anh, ánh mắt dần trở nên si mê.
Thẩm Hành Dương cao lớn, khi bước vào cửa phải khẽ cúi đầu, gương mặt anh lạnh lùng như sương tuyết, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm như vực sâu không đáy, nhìn ai người đó chết.
Lưu Dã Cúc trời không sợ, đất không sợ, vậy mà lại có chút sợ Thẩm Hành Dương.
Năm cô ta mới về nhà chồng, lợn rừng trong núi hoảng sợ chạy xuống, lao vào đội sản xuất, húc đổ cả tường, khi ấy cô ta đang hái rau dại gần đó, suýt chút nữa thì bị lợn rừng húc chết, trong gang tấc, không biết Thẩm Hành Dương từ đâu xông ra, bay người lên đạp một phát vào đầu con lợn rừng, con lợn rừng nặng hơn ba trăm cân cứ thế bay lên, kêu eng éc giữa không trung, rơi xuống đất giật giật hai cái rồi chết.
Bây giờ càng tỏ ra tủi thân càng có lợi, Khương Vân Uyển cúi đầu, hốc mắt bỗng nhiên đỏ hoe: “Chị dâu hai, em xin lỗi, là em suy nghĩ không chu toàn.”
Hứa Lan đau lòng muốn chết, hận không thể ôm cô vào lòng: “Lưu Dã Cúc, cô làm gì vậy? Rốt cuộc là ai bắt nạt ai?”
Hai mắt Lưu Dã Cúc trừng lớn như cái chén rượu: “Tôi gả vào đây trước, sao chị lại bênh vực cô ta!”
“Không bênh vực cô ấy, chẳng lẽ lại bênh vực chị sao?”
Giọng nói của Thẩm Hành Dương từ ngoài cửa vang lên, không mang theo chút cảm xúc nào, lạnh lùng như băng, tựa như con dao găm tẩm độc, lạnh lẽo vô tình, có thể cướp đi mạng sống của người khác trong tích tắc. Khương Vân Uyển đang giả vờ khóc đột nhiên im bặt, cô không dám tin nhìn về phía sau.
Ở ngoài khung cửa thấp, lớp gỗ in hằn dấu vết của thời gian, bên cạnh cánh cửa gỗ cũ kỹ, Thẩm Hành Dương đang đứng ở cửa ra vào, anh đã thay một bộ trang phục khác, mặc áo sơ mi trắng, vạt áo sơ mi được sơ vin gọn gàng trong chiếc quần màu xanh bộ đội, thắt lưng da, từ đầu đến chân toát lên vẻ lạnh lùng.
Trên chân đi đôi giày da, bắp chân thon gọn thẳng tắp, đôi giày da kia không hề làm anh kém đi chút nào, ngược lại càng tôn lên tỷ lệ cơ thể hoàn mỹ, dáng người cao ráo, chiếc áo khoác màu xanh bộ đội khoác bên ngoài toát lên vẻ oai phong lẫm liệt.
Đẹp… Đẹp trai quá…
Khương Vân Uyển nhìn anh, ánh mắt dần trở nên si mê.
Thẩm Hành Dương cao lớn, khi bước vào cửa phải khẽ cúi đầu, gương mặt anh lạnh lùng như sương tuyết, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm như vực sâu không đáy, nhìn ai người đó chết.
Lưu Dã Cúc trời không sợ, đất không sợ, vậy mà lại có chút sợ Thẩm Hành Dương.
Năm cô ta mới về nhà chồng, lợn rừng trong núi hoảng sợ chạy xuống, lao vào đội sản xuất, húc đổ cả tường, khi ấy cô ta đang hái rau dại gần đó, suýt chút nữa thì bị lợn rừng húc chết, trong gang tấc, không biết Thẩm Hành Dương từ đâu xông ra, bay người lên đạp một phát vào đầu con lợn rừng, con lợn rừng nặng hơn ba trăm cân cứ thế bay lên, kêu eng éc giữa không trung, rơi xuống đất giật giật hai cái rồi chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.