Quân Hôn Mật Sủng Năm 70, Ta Trọng Sinh Mang Thai Tam Bảo Cho Tháo Hán
Chương 47:
Trì Thượng
16/08/2024
Lúc con lợn rừng chết, Lưu Dã Cúc theo bản năng ôm lấy đầu mình, đầu cô ta cũng theo đó mà âm ỉ đau.
Từ đó về sau, trong mắt Lưu Dã Cúc, Thẩm Hành Dương có thêm mấy từ để miêu tả: cục súc, thô lỗ, tính tình nóng nảy, cực đoan, chọc giận anh có thể bị anh ăn tươi nuốt sống.
Giọng Lưu Dã Cúc nhỏ đi trông thấy: “Chú, chú tư, chú về đúng lúc lắm, vợ chú không biết lớn nhỏ, chú dạy dỗ cô ấy cho cẩn thận.” Cô ta muốn ra tay trước.
Khương Vân Uyển: “Được lắm, muốn làm người tốt phải kiện cáo trước đúng không.”
“Vậy thì chị kiện nhầm người rồi, Thẩm Hành Dương sẽ không giúp chị đâu.”
Khương Vân Uyển lau giọt nước mắt không hề tồn tại ở khóe mắt, vẻ mặt đáng thương nhìn Thẩm Hành Dương: “Xin lỗi, em khiến chị dâu hai tức giận rồi, anh dạy dỗ em đi.”
Thẩm Hành Dương ở ngoài nghe từ lâu, biết Khương Vân Uyển nhìn có vẻ như bị bắt nạt, nhưng thật ra cái miệng nhỏ nhắn kia của cô chưa từng để ai bắt nạt bao giờ.
Thế nhưng.
Điều này không thể che giấu sự thật là Lưu Dã Cúc muốn bắt nạt cô.
Thẩm Hành Dương vươn tay, ngón tay cái thô ráp lau qua khóe mắt cô, nắm lấy cánh tay cô kéo cô đứng dậy, che chắn sau lưng: “Đồ ăn đó, nhà bác hai đều mang ra đây cho tôi, một thứ cũng không được thiếu.”
“Nhà chúng tôi không biết cách làm người, để tránh sau này khiến nhà bác hai không vui, chi bằng không cho các người cái gì nữa, các người cũng đừng đưa cho chúng tôi, sau này tiền tôi đưa cho gia đình sẽ do bà nội phân chia, bà cho các người ăn thì các người có cái mà ăn, nhưng mà, tiền trong túi của tôi, một đồng cũng sẽ không đưa cho các người.”
Vợ anh lặn lội đường xa xuống nông thôn gả cho anh, ngày đầu tiên về nhà chồng đã có lòng tốt chia sẻ đồ, vậy mà còn bị bọn họ bắt nạt.
Loại người như vậy, không xứng nhận được thiện ý của vợ anh.
Thẩm Hành Dương là người như thế nào, từ trước đến nay nói một là một, hai là hai, chuyện anh đã quyết, mười con trâu cũng không kéo lại được.
Hiện tại anh đã nhập ngũ, sau này sẽ không thiếu chỗ tốt, ăn uống đều là chuyện nhỏ, nhưng nhỡ đâu có chuyện gì cần nhờ vả, thì đây chính là mối quan hệ lớn nhất.
Từ đó về sau, trong mắt Lưu Dã Cúc, Thẩm Hành Dương có thêm mấy từ để miêu tả: cục súc, thô lỗ, tính tình nóng nảy, cực đoan, chọc giận anh có thể bị anh ăn tươi nuốt sống.
Giọng Lưu Dã Cúc nhỏ đi trông thấy: “Chú, chú tư, chú về đúng lúc lắm, vợ chú không biết lớn nhỏ, chú dạy dỗ cô ấy cho cẩn thận.” Cô ta muốn ra tay trước.
Khương Vân Uyển: “Được lắm, muốn làm người tốt phải kiện cáo trước đúng không.”
“Vậy thì chị kiện nhầm người rồi, Thẩm Hành Dương sẽ không giúp chị đâu.”
Khương Vân Uyển lau giọt nước mắt không hề tồn tại ở khóe mắt, vẻ mặt đáng thương nhìn Thẩm Hành Dương: “Xin lỗi, em khiến chị dâu hai tức giận rồi, anh dạy dỗ em đi.”
Thẩm Hành Dương ở ngoài nghe từ lâu, biết Khương Vân Uyển nhìn có vẻ như bị bắt nạt, nhưng thật ra cái miệng nhỏ nhắn kia của cô chưa từng để ai bắt nạt bao giờ.
Thế nhưng.
Điều này không thể che giấu sự thật là Lưu Dã Cúc muốn bắt nạt cô.
Thẩm Hành Dương vươn tay, ngón tay cái thô ráp lau qua khóe mắt cô, nắm lấy cánh tay cô kéo cô đứng dậy, che chắn sau lưng: “Đồ ăn đó, nhà bác hai đều mang ra đây cho tôi, một thứ cũng không được thiếu.”
“Nhà chúng tôi không biết cách làm người, để tránh sau này khiến nhà bác hai không vui, chi bằng không cho các người cái gì nữa, các người cũng đừng đưa cho chúng tôi, sau này tiền tôi đưa cho gia đình sẽ do bà nội phân chia, bà cho các người ăn thì các người có cái mà ăn, nhưng mà, tiền trong túi của tôi, một đồng cũng sẽ không đưa cho các người.”
Vợ anh lặn lội đường xa xuống nông thôn gả cho anh, ngày đầu tiên về nhà chồng đã có lòng tốt chia sẻ đồ, vậy mà còn bị bọn họ bắt nạt.
Loại người như vậy, không xứng nhận được thiện ý của vợ anh.
Thẩm Hành Dương là người như thế nào, từ trước đến nay nói một là một, hai là hai, chuyện anh đã quyết, mười con trâu cũng không kéo lại được.
Hiện tại anh đã nhập ngũ, sau này sẽ không thiếu chỗ tốt, ăn uống đều là chuyện nhỏ, nhưng nhỡ đâu có chuyện gì cần nhờ vả, thì đây chính là mối quan hệ lớn nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.