Quân Hôn Tham Mưu Trưởng Làm Ngọt Thê Tức Giận

Chương 102: Lão già kia, anh ức hiếp em

Luật Nhi Loại Biệt

31/07/2015

Ban đêm, Cố Niệm Hề một mình đứng ở phía trước cửa sổ

Gió đêm lạnh, thổi vào từ cửa sổ. Thổi bay mấy sợi tóc trên trán cô, nhưng lại thủy chung không thể thổi tiêu tan được nôn nóng trong lòng

Cô, dường như vẫn phát điên, muốn đến gặp người đàn ông kia

Thật ra, hiện tại Đàm Dật Trạch đang ở phòng khách. Chỉ cần cô đi ra ngoài là có thể nhìn thấy hắn

Nhưng Cố Niệm Hề vẫn kiêu ngạo

Cô hy vọng, Đàm Dật Trạch có thể đến đây tìm cô

Nhưng ngại chỗ này có ba mẹ, đặc biệt là ba đang theo dõi hắn. Đàm Dật Trạch muốn làm ra nhiều hành động cũng khó

Cũng chính bởi vì như vậy, Cố Niệm Hề mới không ngủ được

Kim đồng hồ đã chạy qua số mười hai, Cố Niệm Hề một chút buồn ngủ cũng đều không có

Không biết, Đàm Dật Trạch ở phòng khách có giống cô hay không

Xoay người, Cố Niệm Hề nhìn cửa phòng đã đóng chặt của mình

Tầm mắt không di chuyển, như muốn nhìn xuyên qua cánh cửa này, nhìn đến chỗ của người đàn ông kia

Không biết, ghế sa lon nhỏ như vậy, Đàm Dật Trạch có thể ngủ không?

Nếu không, đi ra ngoài uống nước, thuận tiện xem hắn có đá chăn ra hay không?

Nghĩ vậy, trong bóng đêm Cố Niệm Hề khẽ cười

Nhưng cô vẫn cho rằng, chính mình khát nước chứ tuyệt đối không phải vì lão già xấu xa kia mới đi ra ngoài!

Vì không muốn quấy rầy ba mẹ ngủ, Cố Niệm Hề nhẹ nhàng bước ra. Cô kiễng mũi chân, thật cẩn thận tiến về phía trước, hành động giống như là con chuột đi trong đêm

Nhìn quanh bốn phía, Cố Niệm Hề trước tiên đi đến chỗ ghế sa lon, trong lòng chịu không nổi sự vui sướng

Cô tiến vào phòng khách, thấy vẫn có ánh đèn điện nhỏ, nhìn xuống phía dưới chính là người đàn ông nào đó đang cuộn mình nằm trên ghế sa lon

Ánh sáng chiếu xuống ngũ quan của Đàm Dật Trạch, càng phát ra thâm thúy lập thể. Đường cong gương mặt vẫn cứng rắn như trước, nhưng bởi vì ánh sáng mờ ảo làm cho hắn nhu hòa hơn rất nhiều. Cặp mắt sắc bén như chim ưng giờ phút này đã nhắm chặt, nhìn không ra sự nghiêm khắc ngày thường

Ánh đèn mờ ảo chiếu xuống người hắn, khiến cho xung quanh hắn như phát ra một đạo ánh sáng quang mang, làm cho người ta nhịn không được muốn tới gần

Không nghĩ rằng, cô đêm nay nhớ hắn như vậy, mà hắn vẫn nghiêm chỉnh ở chỗ này ngủ ngon được

"Đồ tồi!" Hướng Đàm Dật Trạch nói ra một câu, Cố Niệm Hề xoay người hướng về phía phòng bếp, rót một cốc nước uống xong, cô liền chuẩn bị muốn trở về phòng mình

"Khụ khụ khụ..." Cô nghe được tiếng ho nhẹ. Nhìn lại phát hiện thì ra truyền đến từ chỗ Đàm Dật Trạch

Rõ ràng là không muốn quay lại, nhưng Cố Niệm Hề vẫn nhịn không được quay đầu. Trong chốc lát, cô bước về phía chỗ ghế sa lon

Mãi cho đến khi đứng bên cạnh hắn, Cố Niệm Hề mới phát hiện thì ra Đàm Dật Trạch cũng không thể ngủ nổi

Xem hai hàng lông mày hắn nhăn lại. Có thể bởi vì vừa mới đứng quá xa nên cô không phát hiện ra điều này

Nhìn Đàm Dật Trạch cau mày, Cố Niệm Hề nhịn không được vươn tay ra, chuẩn bị vuốt lên nếp gấp ở đuôi lông mày hắn. Thật ra, mỗi lần Đàm Dật Trạch chú ý đến cái gì đó, mi tâm luôn nhíu lại. Đặc biệt là khi xem tin tức, động tác của hắn như vậy, dường như đã thành thói quen

Có lẽ Đàm Dật Trạch cũng không biết, cô không thích bộ dáng nhíu mày của hắn như vậy, bởi vì hắn như vậy, trong lòng cô sẽ cảm thấy khó chịu

Cố Niệm Hề còn chưa chạm tay được vào người Đàm Dật Trạch, liền bị một cỗ sức lực kéo xuống. Ngay sau đó cô liền ngồi ngay bên cạnh Đàm Dật Trạch

"Vật nhỏ, anh ngửi được mùi hương của em!"

"Vật nhỏ, cũng là em buổi tối rất thơm!"

Hai câu nỉ non từ miệng Đàm Dật Trạch phát ra

Mà tay của Cố Niệm Hề đã bị hắn kéo đến bên môi. Hắn kéo tay cô cắn nhẹ, nhưng lập tức không có động tác gì tiếp theo

Đàm Dật Trạch như vậy, cũng là cho Cố Niệm Hề cảm thấy ngoài ý muốn

Bởi vì cô rất hiểu hắn, mỗi lần nếu như hắn ôm cô, hắn tuyệt đối sẽ không chỉ hôn nhẹ cái miệng nhỏ nhắn, cắn cắn cái tay của cô đơn giản như vậy

Nhưng mà hôm nay, hắn an phận khiến cho cô kinh ngạc

"Lão công?"

Cố Niệm Hề gọi hắn một tiếng, phát hiện đôi mắt của hắn vẫn như trước nhắm chặt. Tay của cô cũng có thể lặng lẽ rời khỏi bàn tay to lớn của hắn. Hoặc là phải nói, Đàm Dật Trạch lôi kéo tay cô, hẳn là không dùng nhiều sức lực

Lần thứ hai rút tay khỏi hắn, mi tâm của hắn lại càng nhíu chặt, hắn dường như không hài lòng với động tác này của cô

Nhưng nếu hắn không hài lòng, tại sao không ngăn cản cô?

Lấy hiểu biết của Cố Niệm Hề đối với Đàm Dật Trạch, hắn cũng không phải là người chịu ủy khuất chính mình

Chẳng lẽ, Đàm Dật Trạch vừa mới mơ ngủ?

Vừa nghĩ tới rất có khả năng, Cố Niệm Hề lặng lẽ đẩy hắn một phen, mà người đàn ông này thủy chung không có động tác gì, xem ra là ngủ thật

Nhìn hô hấp đều đều của hắn, Cố NIệm Hề chỉ có thể bất đắc dĩ khẽ hạ cánh môi

Tay của hắn bởi vì lúc nãy kéo tay cô, nên chăn tuột ra, Cố Niệm Hề lại kéo chăn đắp lại cho hắn. Trong lúc vô tình, cô chạm phải cái trán nóng bỏng của Đàm Dật Trạch

Chết tiệt, sao lại nóng như vậy?

"Lão công, anh tỉnh, sao người anh lại nóng giống như phát sốt vậy"

Cô ngồi xổm xuống bên cạnh ghế sa lon, cố ý hạ thấp thanh âm, nhưng rõ ràng mang theo lo lắng

"Lão già kia, anh tỉnh lại đi!"

Rốt cuộc, sau một trận lắc qua lắc lại của Cố Niệm Hề, Đàm Dật Trạch cũng mở mắt, nhìn trước mắt là gương mặt hắn yêu thương, khóe miệng khẽ nhếch

"Vật nhỏ, làm sao vậy? Có phải nhớ anh không ngủ được đúng không!" Nhìn cô ngồi xổm bên cạnh ghế sa lon, khóe miệng Đàm Dật Trạch lại có độ cung cưng chiều

"Lão già kia, anh phát sốt rồi!" Nói xong, Cố Niệm Hề còn dùng hành động chứng minh lời nói của mình, đem tay đặt lên trán của hắn, sau đó lại đặt lên trán của mình, cảm giác được độ ấm hai bên chênh lệch rất lớn, liền nhíu mày: "Rất nóng, làm thế nào mới tốt? Nếu không em đưa anh đến bệnh viện!"

"Không có việc gì, lão công của em không yếu ớt như vậy!" Nhìn cô vì hắn mà nhíu mày, Đàm Dật Trạch dùng ngón tay thô ráp của mình nhẹ nhàng xoa mặt cô

Thật ra, thân thể hắn bất thường đã bắt đầu từ hai ngày trước. Bởi vì ngày đó nhận điện thoại của Cố Niệm Hề, sau đó cô lại cúp máy, Đàm Dật Trạch liền ngồi ở trong doanh trại cả một buổi tối. Chỗ mà hắn đợt này tập huấn là một cao nguyên

Tuy rằng bây giờ là mùa xuân, ở trên cao nguyên ban đêm rất lạnh. Cho nên hắn nghiêm chỉnh đứng ở đó hai ngày trời dĩ nhiên cũng cảm thấy có chút đau đầu

Nếu như bình thường, thức đêm như vậy đối với Đàm Dật Trạch hắn căn bản không tính là gì. Chỉ cần ngày hôm sau nghỉ ngơi tốt, người cũng dần khỏe lại. Nhưng hai ngày liên tiếp hắn không liên lạc được với Cố Niệm Hề, cho nên điều này làm cho hắn ngủ không ngon giấc. Khi quay về nhà lại không thấy cô. Sau đó tra được vật nhỏ đã lên máy bay theo Sở Đông Ly về thành phố D, hắn lại mất bình tĩnh ngay trong đêm đáp máy bay đến tìm cô

Liên tiếp vài ngày bôn ba mệt nhọc, rốt cuộc cũng vẫn làm người đàn ông này suy sụp

Tối nay lúc tắm rửa xong, hắn liền phát hiện đầu óc choáng váng. Cho nên, kế hoạch thừa dịp lúc Cố thị trưởng cùng Ân Thư Kỳ ngủ, sau đó lặng lẽ lẻn vào phòng Cố Niệm Hề của hắn cũng bị gác lại

Vốn muốn nghỉ ngơi một tối, xem ngày mai có thể khôi phục hay không, nhưng thật không ngờ vật nhỏ vẫn nhìn thấy bộ dáng này của hắn

"Ha hả, nếu nóng đến choáng váng, không biết trời đất gì, em có cùng người khác chạy trốn không?" Chống đỡ thân mình mệt nhọc ngồi dậy, Đàm Dật Trạch kéo Cố Niệm Hề đang ngồi chồm hỗm lên ghế sa lon, đem cô kéo vào lòng ngực, rồi dùng chăn bao lấy thân mình cô

"Ai giống anh, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện này? Mắc bệnh liền nói linh tinh!" Mặc dù miệng oán giận nói, nhưng khi bị Đàm Dật Trạch kéo vào trong ngực, cô cũng không tự giác đem tay ôm lấy hắn, tựa vào lòng hắn, dựa theo trí nhớ tìm tới chỗ cô thoải mái nhất, cũng là tư thế cô mê luyến

Đã vài ngài không được hắn ôm trong lòng ngực, thật ra cô cũng vô cùng muốn hắn. Nhớ hơi thở trên người hắn, cũng muốn sự ấm áp từ hắn...

"Lão công, hay là em đi pha thuốc cảm mạo cho anh nha? Hai ngày trước em cũng phát sốt, uống xong thứ đó đỡ hơn rất nhiều!" Thấy hơi thở quen thuộc, Cố Niệm Hề không tự giác cọ cọ vào lòng ngực của hắn

Trước đây lúc ở nhà, bọn họ vẫn thường ôm nhau cả một buổi tối như vậy đi ngủ. Cho nên tách ra mấy ngày, mới có thể không quen. Mỗi một buổi tối, chỉ cần tỉnh ngủ, tìm không thấy đôi tay bá đạo của ai đó, cô sẽ ngủ không được

Hiện giờ được Đàm Dật Trạch ôm vào lòng ngực, cô cảm thấy vô cùng an toàn

"Không cần, em trước phải trả lời anh, nếu anh thật sự nóng đến choáng váng, em có chạy theo người khác không? Thấy cô kể ra tình huống hai ngày trước, hắn lại ra tăng sức lực ôm cô chặt hơn

Thật ra, cho tới bây giờ Đàm Dật Trạch cũng không biết, hắn lại là người yếu ớt như vậy. Nhưng có lẽ bởi vì phát sốt, nên hắn hiện tại muốn khẩn cấp biết đáp án từ miệng Cố Niệm hề

Mà đây cũng là vấn đề hắn quan tâm nhất hiện giờ

Hắn thật sự rất sợ hãi, Cố Niệm Hề sẽ vì Sở Đông Ly mà rời khỏi hắn! Tình cảm Sở Đông Ly dành cho Cố Niệm Hề, hắn đều nhìn thấy rõ. Hiện tại, có lẽ vật nhỏ đối với phần tình cảm của Sở Đông Ly thờ ơ. Nhưng tương lai thì sao?



Nếu có một ngày, Sở Đông Ly nói ra tình cảm với Cố Niệm Hề, vật nhỏ sẽ chọn Sở Đông Ly hay là chọn hắn?

Vừa nghĩ tới thời gian Sở Đông Ly quen biết Cố Niệm Hề hơn hẳn hắn rất nhiều, lồng ngực của Đàm Dật Trạch giống như là bị khối đá đè nặng đến không thở nổi!

Cho nên, hắn hiện tại phải vội vàng biết đáp án ngay

"Lão già kia, anh thật sự muốn biết sao?" Cố Niệm Hề ngẩng đầu nhìn hắn

"Đương nhiên! Nhanh nói cho anh biết!" Cặp mắt của Đàm Dật Trạch so với ngọc lưu ly còn muốn sáng hơn, trong đó nhìn rõ sự hốt hoảng

Thật ra Cố Niệm Hề đã nhìn ra sự xúc động trong ánh mắt hắn. Nhưng vừa nghĩ tới hai ngày trước cô khổ sở thế nào, Cố Niệm Hề cảm thấy chính mình không thể cho người đàn ông trước mắt này như ý nguyện! Bằng không, nếu về sau hắn biết cô yêu thương hắn nhiều như thế nào, có trở nên kiêu ngạo giống như nhà tư bản, không kiêng nể gì mà đối đãi với cô hay không?

Vừa nghĩ tới khả năng này, Cố Niệm Hề liền bĩu môi nói: "Nếu nóng đến choáng váng, kia khẳng định không thể bảo hộ em thật tốt. Đến lúc đó, em đương nhiên phải tìm người khác, so với kẻ ngốc anh tốt hơn!"

Nói xong lởi này, Cố Niệm Hề còn không quên lặng lẽ quan sát sắc mặt của hắn một chút

Quả nhiên, lời của cô vừa nói xong, mi tâm hắn lại nhăn lại. Ngay sau đó sức lực ở dưới cánh tay hắn lại tăng thêm vài phần

Vẻ mặt như vậy, còn có động tác bá đạo kia, làm cho Đàm Dật Trạch giống như một đứa nhỏ bất lực, sợ cô bị người khác đoạt đi

Đàm Dật Trạch như thế, làm cho Cố Niệm Hề có chút chột dạ

Hắn bị bệnh, mà cô còn vô sỉ nói giỡn với hắn, có phải là có một chút quá đáng hay không?

Không biết có phải bởi vì bị bệnh mà năng lực che dấu cảm xúc của hắn kém đi hay không, mà con ngươi của hắn lúc này rõ ràng hiện lên sự bất an

"Lão gì kia, thật ra..." Thật ra cô sẽ không rời khỏi hắn. Bởi vì cô thật sự đã yêu hắn, so với lúc trước yêu Đàm Dật Nam còn thâm tình hơn vài phần, đó là một loại yêu đến khắc cốt ghi tâm, không có người nào thay thế được

Mà khi Cố Niệm Hề chuẩn bị nói như vậy với hắn, chỉ thấy cánh tay Đàm Dật Trạch đột nhiên buông lỏng khỏi người cô. Mà động tác như vậy, cũng tự nhiên cắt đứt lời nói kia của cô

"Lão gì kia?"

Chẳng lẽ, hắn tức giận?

Khi Cố Niệm Hề quay đầu lại nhìn hắn, liền nhìn thấy hắn khẽ mấp máy môi mỏng: "Mau lên đi, mau pha cho anh hai gói thuốc cảm mạo đến đây!"

"Ách?" Trong lúc nhất thời, Cố Niệm Hề có chút không hiểu nổi

Bình thường khuyên Đàm Dật Trạch uống thuốc, so với lên trời còn muốn khó hơn!

Không nghĩ tới hôm nay, hắn lại chủ động nói muốn uống, điều này thật sự có chút ngoài dự đoán của cô

"Còn thất thần làm gì, mau đi pha cho anh!" Thấy Cố Niệm Hề chậm chạp không hành động, hắn lại thúc giục

"Vậy anh chờ, em đi đun nước nóng!" Nói xong, Cố Niệm Hề liền rời đi

Mà Đàm Dật Trạch nhìn thấy bóng dáng Cố Niệm Hề đi xa, mi tâm lại nhíu lại chặt hơn

Xem ra, vật nhỏ vẫn chưa đặt hết toàn bộ tâm tư lên người Đàm Dật Trạch hắn

Nếu hắn thật sự nóng đến choáng váng, kia không phải cô sẽ chạy theo người khác sao?

Nghĩ vậy, Đàm Dật Trạch quyết tâm: Kiên quyết không thể để nóng đến choáng váng!

____

Bởi vì Đàm Dật Trạch uống thuốc rất ngoan ngoãn, cho nên nhiệt độ trên người cũng dần hạ xuống. Cố Niệm Hề còn có chút không yên lòng, muốn nói hắn trở về phòng ngủ với cô, tuy rằng giường của cô nhỏ, không đủ cho người cao lớn như Đàm Dật Trạch. Nhưng so với ngủ ở ghế sa lon còn thoải mái hơn

Đàm Dật Trạch nói, nếu như cùng cô quay trở về phòng ngủ, chỉ sợ nhạc phụ đại nhân của hắn sẽ trở nên thương tâm! Thấy Đàm Dật Trạch kiên trì, Cố Niệm Hề cũng đành thôi. Nhưng cô vẫn muốn ngồi lại chỗ này, chăm sóc hắn

Thời điểm Đàm Dật Trạch gối đầu lên đùi cô ngủ, cô thấy được nhiệt độ trên người hắn dịu đi không ít. Nhưng Đàm Dật Trạch vẫn không thể nào an phận, lắc lư cái đầu. Không biết là vô tình hay cố ý, nhiều lần Đàm Dật Trạch chạm đến chỗ ngực của cô

"Người bị bệnh, có thể sống yên ổn trong chốc lát hay không?" Nhìn đến người bắt đầu có hành động không đứng đắn, Cố Niệm Hề rốt cuộc cũng nhịn không được mở miệng nói. Cô biết Đàm Dật Trạch căn bản không ngủ, còn muốn chiếm tiện nghi của cô

"Không có biện pháp, vật nhỏ em thật sự rất thơm! Anh có điểm nhịn không được..." Nói lời này, tầm mắt của Đàm Dật Trạch lại dừng trên ngực Cố Niệm Hề

Thật ra, Cố Niệm Hề bình thường đến buổi tối sẽ không mặc áo ngực. Cho dù, lúc trước mới kết hôn, bị hắn bắt buộc nằm cùng trên một chiếc giường cô cũng không mặc. Mà hắn cũng cảm giác được, vật nhỏ không cùng hắn thân thiết vài ngày, vật kia đã có chút cầm giữ không được

"Đứng đắn một chút, anh bây giờ bị bệnh, nhanh nhắm mắt lại ngủ đi!" Nói xong, Cố Niệm Hề nhanh chóng tránh thoát khỏi ánh mắt nóng bỏng kia, đem bàn tay không bị thương của mình, đặt trên mặt hắn

Nhưng Cố Niệm Hề ngăn chặn được ánh mắt của hắn, lại thật không ngờ đôi tay kia của hắn lại vội vã tiến vào trong áo cô, rất chuẩn xác mà chạm được đến chỗ đó

Mà cánh tay bị thương kia của cô, căn bản không thể ngăn chặn được hắn

Cho nên Cố Niệm Hề chỉ có thể vừa nghẹn khuất vừa tức giận đem tay đặt trên mặt hắn di chuyển xuống phía dưới, kéo tay hắn ra

Trong chốc lát, tay lớn tay nhỏ chiến đấu hăng hái

"Chán ghét, mau bỏ tay của anh ra!"

"Không được, nhiều ngày đã không chào hỏi nó, phải cho anh an ủi nó một chút chứ!"

"Anh bại hoại, anh lại ức hiếp em!"

"Lão già ức hiếp vật nhỏ là chuyện thiên kinh địa nghĩa!" Nói xong cánh tay nào đó lại ra tăng sức lực

Mà người nào đó gương mặt hồng hào chỉ có thể phẫn hận nói: "Anh nếu còn ức hiếp em, em sẽ chạy trốn cùng người khác!"

Thật ra, Cố Niệm Hề nói lời này đơn giản chỉ muốn đe dọa người nào đó. Lại thật không ngờ, cô nói lời kia, Đàm Dật Trạch thật sự buông ra. Mà tay của hắn cũng thành thực mà đưa ra khỏi áo của cô

Sợ chọc giận người đàn ông nào đó, Cố Niệm Hề nhanh chóng ngồi dậy, đi nhanh tới hướng phòng của mình: "Lão già kia, anh cũng đã hạ sốt, em phải trở về phòng nghỉ ngơi!"

Nói xong, cô gái vô tâm nào đó quả thật trốn vào trong phòng của mình

Mà Đàm Dật Trạch thấy bóng dáng cô rời xa, khóe miệng cũng vô lực khẽ động

Không nghĩ tới, Đàm Dật Trạch từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi vật nhỏ. Thế nhưng vật nhỏ giờ phút này lại bỏ chạy lấy người

Mà như vậy, làm cho Đàm Dật Trạch bất đắc dĩ cười

Hắn cả đời này, thật sự đã bị vật nhỏ nắm chắc trong lòng bàn tay!

____

Ngày hôm sau, lúc Đàm Dật Trạch tỉnh dậy, liền chạy đến phòng Cố Niệm Hề

Vốn tưởng rằng vật nhỏ tức giận, không để ý tới hắn, hắn liền đẩy cửa phòng của cô, chuẩn bị trêu đùa vật nhỏ một phen

"Vật nhỏ, anh vào được không!"

Đàm Dật Trạch đẩy cửa, lại phát hiện Cố Niệm Hề thế nhưng không có ở nhà

"Dật Trạch, con dậy rồi sao? Hề Nhi nói nó đi chợ mua quần áo cho con, thuận tiện mua thêm thuốc cảm mạo, sáng sớm đã đi ra ngoài rồi!" Ân Thư Kỳ đi đến chỗ Đàm Dật Trạch nói tiếp: "Đêm qua ba và mẹ ngủ, không biết con bị bệnh. Lát nữa con ra ngoài ăn cháo, sau đó mẹ hầm canh cho con uống để con làm ấm thân thể, rồi đi đến bác sĩ kiểm tra!"

"Mẹ, tối hôm qua Hề Hề pha thuốc cho con uống, hiện tại đã đỡ hơn rất nhiều, mẹ không cần bận tâm. Đúng rồi, Hề Hề đi siêu thị nào? Mẹ nói cho con biết!" Nói lời này, Đàm Dật Trạch đã đi đến chỗ ghế sa lon cầm áo khoác, vội vã chuẩn bị ra ngoài

"Dật Trạch, bệnh con vừa mới đỡ, muốn đi đâu? Nếu như bị gió thổi vào, chỉ sợ bệnh sẽ nặng hơn!" Ân Thư Kỳ theo sát Đàm Dật Trạch, lúc này đã thấy hắn đang mang giày

"Mẹ, tay của Hề Hề vẫn còn đau, con lo lắng cho cô ấy, con muốn đi đón cô ấy về!"

Nói lời này, Đàm Dật Trạch đã bắt đầu xắn ống quần. Thật ra, Đàm Dật Trạch vốn dĩ cao lớn lại mặc quần áo ngủ của Cố thị trưởng, nhìn vào sẽ thấy rất buồn cười. Nhưng mà ống quần này được Đàm Dật Trạch xắn cao đến đầu gối, không chỉ làm cho người ta không nhận ra đây là quần ngủ, mà còn cho người ta cảm thấy hắn có vài phần đàn ông

Chẳng qua, gần đây thời tiết có chút lạnh, Ân Thư Kỳ thấy Đàm Dật Trạch như vậy cũng cảm thấy rùng mình. Nhưng Đàm Dật Trạch dường như lại không thấy như vậy, lúc này đã muốn chuẩn bị đi ra ngoài

"Dật Trạch, không có việc gì! Hề Nhi lớn như thế, có thể tự chăm sóc mình!"

"Mẹ, điều này con biết. Nhưng tay Hề Hề bị thương, nếu bị người khác không cẩn thận đụng vào thì làm sao bây giờ? Hơn nữa, tính tình Hề Hề không tranh cường háo thắng, ở bên ngoài rất dễ bị người khác ức hiếp" Nói xong, Đàm Dật Trạch đã ra đến phía cửa lớn

Mà thấy bộ dạng Đàm Dật Trạch như vậy, Ân Thư Kỳ cũng an tâm không ít. Bởi vì bà nhìn ra được, trong con ngươi của Đàm Dật Trạch có tia lo lắng không nửa phần giả dối

Thật ra, trước kia tuy rằng Ân Thư Kỳ rất hài lòng với cậu con rể này, nhưng bà vẫn có chút lo lắng cho con gái mình đi theo cậu ta sẽ chịu ủy khuất. Nhìn hiện tại, bà cũng không cần phải lo lắng quá nhiều cho Cố Niệm Hề. Vì cậu con rể này, thật lòng thật dạ lo lắng cho con gái của bà...

Ngay tại lúc Đàm Dật Trạch bước ra ngoài cửa, mà Ân Thư Kỳ chuẩn bị nói cho hắn biết Cố Niệm Hề đến siêu thị nào, thì đã có một giọng nói trong trẻo từ phía xa truyền đến: "Yêu, lão công! Anh sáng sớm, ăn mặc thành bộ dáng không theo xu hướng như vậy làm gì, muốn đi chỗ nào sao?"

Hai người ngẩng đầu, liền nhìn thấy Cố Niệm Hề dùng tay không bị thương của mình, cố sức cầm lấy những đồ vật mới mua

Gió nhẹ khẽ thổi, khiến cho tóc của cô tung bay

Đàm Dật Trạch cũng mau chóng chạy lại đến chỗ cô, cầm thứ cô đang xách, sau đó ôm cô vào lòng: "Sao muốn đi ra ngoài không đợi anh tỉnh lại, nếu như tay em bị người khác đụng trúng thì làm sao bây giờ?"

Tuy rằng một bên quát lớn, nhưng đôi tay hắn lại nhịn không được xiết chặt cô hơn. Còn không quên dùng áo khoác bao bọc lấy cô. Bởi vì hắn biết vật nhỏ rất sợ lạnh, làm như vậy có thể giúp cô tránh một ít gió



"Anh mặc thành như vậy, có phải muốn đưa ra thị trường mốt mới hay không?" Nói xong, Cố Niệm hề bật cười

Tuy rằng, quần bị hắn xắn đến đầu gối, nhìn qua cũng không tệ, hơn nữa còn có mùi vị đàn ông. Chẳng qua áo ngủ màu đen lại cùng phối hợp với áo khoác màu đen, nhìn chẳng hợp chút nào. Trách không được hắn bị cô cười nhạo!

"Hề nha đầu, Dật Trạch người ta vừa tỉnh liền chuẩn bị chạy đi ra ngoài tìm con, sợ con bị thương. Con còn cười nhạo nó, cũng thật là không hiểu chuyện mà!"

Ân Thư Kỳ nhìn Đàm Dật Trạch bị Cố Niệm Hề trêu ghẹo có chút nghẹn khuất, nhịn không được vì hắn nói vài câu chính nghĩa

Cố Niệm Hề lập tức quay đầu lại. Nhìn người đàn ông bên cạnh còn vì cô mà che chắn gió

Không chỉ giúp cô chắn gió, mà trong con ngươi không che dấu được sự lo lắng cho cô

"Lão công, em mua cho anh bộ quần áo, chúng ta trở về phòng thử đi!" Nhìn Đàm Dật Trạch đứng trong gió, chóp mũi của Cố Niệm Hề lại nhịn không được ê ẩm...

Thì ra, khi hắn quan tâm lại biểu hiện rõ ràng như vậy, chỉ là hắn cho tới bây giờ vẫn không chịu nói ra mà thôi

Nếu không phải mẹ nói, chỉ sợ đánh chết hắn cũng không nói ra lời này

Nghĩ vậy, khúc mắc nào đó trong lòng Cố Niệm Hề cũng tiêu tan...

___

Ngày hôm sau, Đàm Dật Trạch phát hiện sắc mặt của Cố thị trưởng đối với hắn rõ ràng tốt lên không ít. Thật ra hắn không biết, một màn buổi sáng hôm nay đã lọt vào tròng mắt của Cố Ấn Mẫn

Đặc biệt, bộ dáng lúc Đàm Dật Trạch xách đồ cho Cố Niệm Hề còn muốn hận không thể đem áo khoác cởi ra khoác lên người cô. Những điều này, làm cho Cố thị trưởng hiểu được, Đàm Dật Trạch là thật lòng yêu quý con gái của mình

Nhưng những biểu hiện này, cũng không làm cho ông nguôi giận ngay được...

Chẳng qua, khi thấy được hắn thật tâm với con gái bảo bối của ông, thái độ của Cố Ấn Mẫn cũng tốt lên không ít

Ít nhất, ông trên bàn ăn cơm cũng nói Đàm Dật Trạch ăn nhiều hơn một ít

"Lão công, em vừa mới mua cho anh một bộ tây trang, còn có quần áo mặc ở nhà" Ăn cơm xong, Cố Niệm Hề liền nói với Đàm Dật Trạch như vậy

"Anh vừa mới thấy được, chẳng qua bộ quần áo kia có chút đắt tiền. Không bằng để số tiền đó mua đồ cho em, dù sao ở nhà anh cũng có mấy bộ tây trang" Đàm Dật Trạch hữu ý vô tình đáp lại

Cố thị trưởng cùng Ân Thư Kỳ thấy Đàm Dật Trạch lo cho gia đình như vậy cũng chỉ trầm mặc không lên tiếng, nhưng khóe miệng có ý cười

Thật ra, cha mẹ trên đời đều giống nhau, bọn họ không cầu con cái mình được sống giàu có, chỉ cần sau này tìm được người tốt, hiểu nhau sống vui vẻ nửa đời còn lại

"Hắc hắc, thật ra cũng là công của anh lần trước giúp em xử lý số liệu, Xí Hoa án thành công, Bác tổng nói sẽ cho em tiền thưởng. Đúng rồi, lão công em bây giờ đã là tổng giám đốc của Bác Á! Mấy ngày trước Bác tổng tổ chức lễ thăng chức cho em, đã phát cho em tiền thưởng. Em dùng số tiền này mua quần áo cho anh, dù sao trong đây cũng có công của anh, đúng không!"

Thật ra, người Cố Niệm Hề muốn chia sẻ tin tốt này chính là Đàm Dật Trạch

Nếu không phải mấy ngày trước bọn họ có mâu thuẫn, sự tình sẽ không biết thành đến mức như vậy

"Thăng chức? Vậy tay em sao lại trở thành như vậy?" Vấn đề này Đàm Dật Trạch vẫn luôn muốn hỏi Cố Niệm Hề. Mà hiện tại hắn mới có cơ hội hỏi cô chuyện này

Cố Niệm Hề có thăng chức hay không, đối với Đàm Dật Trạch không có vấn đề gì. Thật ra Đàm Dật Trạch đối với chuyện cơm áo gạo tiền của hai bọn họ cả đời không có gì để lo lắng. Thậm chí, chỉ cần Cố Niệm Hề ở nhà, làm tốt vị trí tham mưu trưởng phu nhân của cô, hắn cũng có thể nuôi cô. Nhưng Cố Niệm Hề lại thích đi làm, Đàm Dật Trạch cũng không cản cô, chỉ cần cô vui những thứ khác đều không quan trọng. Nhưng điều kiện tiên quyết, đương nhiên không được làm cho chính mình bị thương!

"Thật ra, em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Lúc ấy trong công ty mọi người chúc rượu, nhưng chỉ là lấy đồ uống thay rượu chúc em thăng chức. Cũng không biết tại sao lại như thế, em tự nhiên bị ai đẩy xuống từ sau lưng. Lúc đó đầu óc choáng váng liền ngất đi. Đến hiện tại cũng không biết đã xảy ra chuyện gì!"

Hồi tưởng lại cảnh tượng ngày đó, Cố Niệm Hề đến nay vẫn còn mơ mơ màng màng

Cô chỉ biết, lúc ấy bị Đàm Dật Trạch hờ hững, trong lòng vô cùng đau khổ

Cứ như vậy, vấn đề tại sao cô bị gẫy tay cũng xem nhẹ

Nhưng mà Cố Niệm Hề vẫn luôn lạc quan. Chuyện này cô sẽ không nghĩ đến muốn truy cứu

Nói xong lời này với Đàm Dật Trạch, Cố Niệm Hề đã cúi đầu hăng hái ăn hạt dẻ với Cố thị trưởng. Nên không thấy được ánh mắt chợt lóe tia âm lãnh của Đàm Dât Trạch...

Mà tình cảnh trước mặt, đương nhiên cũng không thể qua khỏi mắt Cố Ấn Mẫn

___

Ăn cơm xong, Đàm Dật Trạch cùng mọi người ở phòng khách ngồi xem TV, lúc này bên ngoài liền có tiếng: "Đinh đong..."

"Yêu, tối rồi còn có ai tới đây?" Ân Thư Kỳ chuẩn bị đứng dậy

"Mẹ, để con đi xem là được!" Đàm Dật Trạch nói lời này, trên người đã mặc bộ quần áo màu đen hôm nay Cố Niệm Hề mua cho. Trong mắt Cố Niệm Hề, thật ra quần áo ở nhà không cần mặc... Chất liệu quá tốt, giống như loại âu phục kia, chỉ cần thoải mái là được. Còn nữa, Đàm Dật Trạch ở nhà đã có hai bộ ngủ. Cho nên Cố Niệm Hề mua hai bộ này, thật ra chính là lúc người ta hạ giá

Chẳng qua cho dù Đàm Dật Trạch có mặc quần áo hạ giá trên người vẫn phong độ như cũ, thậm chí còn có tư thái ung dung. Hắn ngồi ở trên ghế sa lon, không mở miệng nói nửa câu, so với quý tộc châu Âu thời xưa còn muốn tao nhã hơn vài phần

Nói xong, Đàm Dật Trạch quả nhiên đứng lên, đi nhanh đến phía cửa. Đàm Dật Trạch dường như thật thích gia đình này, hắn mới tới hai ngày đã thích nghi tốt được cuộc sống nơi đây

"Yêu, tối như vậy không biết Sở bí thư đến nhà chúng tôi có việc gì?" Vừa mở cửa, Đàm Dật Trạch liền nhìn thấy Sở Đông Ly một thân tây trang giày da, thậm chí tóc còn được xử lý rất tỉ mỉ. Trên tay hắn cầm một giỏ hoa quả, bộ dạng này làm cho Đàm Dật Trạch liên tưởng đến hình ảnh con rể tương lai đến ra mắt bố mẹ vợ

Thấy vậy, ánh mắt của Đàm Dật Trạch liền tối đi vài phần

Lời nói ra khỏi miệng cũng không thể che dấu được địch ý

Đàm Dật Trạch nói hai từ "Chúng tôi", khiến cho trong lòng Sở Đông Ly dâng lên một đợt sóng

Không nghĩ tới, động tác của Đàm Dật Trạch lại mau lẹ đến thế

Chưa đến hai ngày đã xuất hiện ở chỗ này

Xem ra, Đàm Dật Trạch cũng rất để ý đến Cố Niệm Hề

Nhìn đến trên người Đàm Dật Trạch mặc một bộ quần áo ở nhà, giống như nam chủ dựa ở trước cửa, Sở Đông Ly lại cảm thấy nặng nề! Giống như là, thứ mà Sở Đông Ly muốn bị hắn bất động thanh sắc cướp đi. Tay cầm giỏ hoa quả rõ ràng cũng buộc chặt vài phần

Nhưng ngẩng đầu, Sở Đông Ly vẫn cười với Đàm Dật Trạch, nhẹ như gió xuân

"Đây là nhà của Cố thị trưởng không phải là Đàm gia, hy vọng Đàm tham mưu trưởng rõ điểm này. Tôi đến là chào hỏi Niệm Hề, chứ không phải gặp mặt người đàn ông vô dụng nào đó, ngay cả vợ mình cũng không chăm sóc chu toàn!"

Này, chính là Sở Đông Ly

Người đàn ông đem cảm xúc của mình che dấu sau gọng kính trắng

Đương nhiên, địch ý trong lời nói với Đàm Dật Trạch, không có nửa điểm che dấu

Từ khi hắn đến nhà Cố Niệm Hề ngày đó, Đàm Dật Trạch đã nhìn rõ tình cảm của hắn, cho nên địch ý bề ngoài cũng không che dấu. Đàm Dật Trạch không sợ xé rách da mặt, vậy Sở Đông Ly hắn còn sợ hãi cái gì?

Cho nên, khi Đàm Dật Trạch châm chọc, Sở Đông Ly cũng đáp trả

Tuy rằng Sở Đông Ly rất giỏi chiêu công tâm kế, luôn lợi dụng sơ hở của Đàm Dật Trạch, công kích hắn. Đàm Dật Trạch dường như cũng có quyết định riêng của mình, thời điểm hắn nghe được lời nói của Sở Đông Ly, tròng mắt rõ ràng có tia phức tạp, nhưng sau đó liền biến mất. Giờ phút này, hắn mang theo tia cười trên khóe miệng

Tươi cười như vậy, cũng chỉ là mặt nạ. Một mặt nạ làm từ sắt thép! Mang theo cách nói chuyện, đả kích mọi người:

"Chăm sóc không chu toàn, đó là chuyện của gia đình tôi, Sở bí thư là trụ cột nước nhà, mỗi ngày có rất nhiều việc, việc nhỏ ấy của nhà chúng tôi không cần phiền toái Sở bí thư!"

Này, chính là Đàm Dật Trạch

Từ nhỏ được rèn luyện trong môi trường nhiều người xa lạ, luyện lên một thân bản lĩnh, có thể đem cảm xúc của mình che dấu rất tốt

Đương nhiên, trên thế giới này cũng chỉ có một người dễ dàng phá bỏ được mặt nạ của hắn

Người này, chính là cô gái hắn cả đời yêu nhất___ Cố Niệm Hề!

Vì muốn làm cho người đàn ông trước biết khó mà lui, Đàm Dật Trạch sẽ vận dụng mọi chiêu thức

"Quan tâm hay không, đó là chuyện của tôi. Không liên quan đến Đàm tham mưu trưởng! Tôi và Hề nha đầu từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, bất kể là chuyện gì cũng là tôi cùng cô ấy trải qua. Cho dù là lần trước cô ấy bị thương, cũng là tôi ở bên cạnh cô ấy, chăm sóc cô ấy. Vậy xin hỏi thời điểm kia, Đàm tham mưu trưởng anh ở chỗ nào? Hiện tại anh lấy tư cách gì, cùng tôi nói chuyện này?"

Nhìn Đàm Dật Trạch mỉm cười, Sở Đông Ly thật muốn hung hăng đấm cho người đàn ông trước mặt mấy quyền. Nhưng ngại đây là nhà của Cố Niệm Hề, nên hắn cũng chỉ có thể nín nhịn

"Dựa vào, tôi là người đàn ông của Hề Hề, là chồng của Hề Hề! Mà Sở bí thư, nhiều nhất cũng chỉ là người anh hàng xóm, trừ thân phận đó ra, Sở bí thư không là gì cả! Sở bí thư anh thấy tôi nói đúng không?" Đàm Dật Trạch nhìn Sở Đông Ly khẽ cười lạnh

Hắn không quen nhìn thấy Sở Đông Ly sói đội lốt cừu. Luôn cười ấm áp như vậy, cười giống như không có tâm cơ, cũng cười giống như vẻ bề ngoài hòa ái thân thiết. Nhưng lại làm cho Đàm Dật Trạch vô cùng thấy chướng mắt

Nếu không ngại chỗ này là nhà của Cố thị trưởng, chỉ sợ hắn đã muốn đánh rụng mặt nạ rối trá này trên mặt Sở Đông Ly

"Anh..." Sở Đông Ly không thể không thừa nhận, ánh mắt của Đàm Dật Trạch rất sắc bén. Liếc mắt một cái liền nhìn thấy Sở Đông Ly hắn có ý gì. Hiện tại hắn cũng không biết đối phó ra sao. Nhưng chẳng qua, đây cũng là điều Sở Đông Ly hắn đoán trước

Có thể không dựa vào gia thế của ông hắn, lại càng không dựa vào gia đình, một mình tự lực leo lên vị trí kia, Đàm Dật Trạch như vậy, sao có thể là một nhân vật đơn giản?

"Đàm tham mưu trưởng, làm người phải có đường lui cho mình mới tốt. Bằng không sẽ thất bại thê thảm!" Nói lời này, tròng mắt Sở Đông Ly rõ ràng cũng có tia bất mãn, nhưng bị hắn che dấu rất tốt

Hoặc là phải nói, trình tự che dấu biểu tình của hắn, tất cả đều được ngăn dưới gọng kính trắng kia...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Hôn Tham Mưu Trưởng Làm Ngọt Thê Tức Giận

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook