Quân Hôn Tham Mưu Trưởng Làm Ngọt Thê Tức Giận
Chương 101: Mùa xuân động dục
Luật Nhi Loại Biệt
31/07/2015
"Phát tiết đủ chưa? Nếu đủ rồi, vậy vào nhà đi! Em xem tay của em sắp lạnh thành hòn đá nhỏ rồi!" Đàm Dật Trạch không biết hắn đã ôm Cố Niệm Hề đứng ở chỗ này bao lâu, mãi cho đến khi chân tê rân, mà tiếng khóc của cô cũng dần bình ổn, hắn mới mở miệng nói như vậy với Cố Niệm Hề
Giờ phút này cặp mắt đen của Cố Niệm Hề đã có chút sưng đỏ. Hô hấp thông thuận, Đàm Dật Trạch vỗ nhẹ lưng của cô giống như một đứa nhỏ
"Được rồi, đừng khóc! Về sau anh tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa, được không?" Nói lời này Đàm Dật Trạch còn không quên cúi đầu xuống hôn nhẹ vào trán Cố Niệm Hề. Thật ra, Đàm Dật Trạch còn muốn cắn cắn một chút cánh môi của cô, nhưng bởi vì hắn bận tâm đến việc cô gái nào đó không thích ở trước mặt mọi người anh anh em em với hắn, cho nên hắn chỉ có thể từ bỏ. Nghĩ chờ buổi tối hôm nay cùng cô ôn chuyện thật tốt
Mấy ngày nay, hắn nghĩ muốn cô, đến xương cốt cũng phát đau
Nhìn cô hiện tại ngoan ngoãn đứng ở trong lòng ngực hắn, trong lòng của hắn lại càng kiên định hơn. Nhưng nhìn cánh tay bị thương kia của cô, Đàm Dật Trạch cảm giác trái tim mình giống như bị đào một hố sâu
Hắn thề, nếu để cho hắn biết ai làm vật nhỏ của hắn bị thương, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha kẻ đó
"Em muốn vào nhà!" Cố Niệm Hề ngẩng đầu, nhìn người trước mặt mở miệng
Nói xong, cô liền dùng cánh tay không bị thương của mình lấy chìa khóa ra. Vừa mở được cửa, Cố Niệm Hề cũng không quay đầu, liền nhanh chóng muốn đóng cánh cửa lại
Nhưng cánh cửa còn chưa đóng, bên ngoài đã có một cánh tay đem cửa đẩy ra
"Anh còn muốn làm cái gì?" Cô nhìn hắn nói
Lại nhìn đến hắn không tức giận, ngược lại có chút bất đắc dĩ đưa tay xoa gương mặt của cô cười nói: "Em không phát hiện, em quên thứ gì sao?" Nói lời này, Đàm Dật Trạch không quên cầm bọc nhỏ dưới đất lắc lắc trước mặt cô, đó là sạc điện thoại cô vừa mới mua về từ siêu thị, bên trong còn có thiệp mời của bạn học Tiểu Cầm
"Phát hiện!" Nói xong, Cố Niệm Hề liền nhanh chóng cầm lấy túi nhỏ từ trên tay Đàm Dật Trạch, sau đó dùng vẻ mặt cảnh giác nói: "Được rồi, anh có thể đi"
Ít nhiều cô hiện tại vẫn còn tức giận
Bởi vì thời điểm cô cần hắn nhất, hắn lại kiếm cớ đuổi cô đi
"Đi? Đi chỗ nào?" Đàm Dật Trạch lại bước lên vài bước, không tính toán muốn lùi lại
"Đương nhiên là quay về nhà của anh!" Cố Niệm Hề cắn cắn đôi môi đỏ mọng, nói
"Vật nhỏ, em quên rồi sao? Em là lão bà của anh, chỉ có em ở đó thì nơi đó mới là nhà của anh!" Không có cô, ngôi nhà nhỏ kia của bọn họ cũng trở nên lạnh lẽo, làm cho hắn không thể chịu nổi
"Đây là nhà em!"
Không thể không thừa nhận, lúc Đàm Dật Trạch nói câu "Chỉ có em ở đó thì đó mới là nhà của anh" làm cho Cố Niệm Hề cảm thấy chóp mũi chua xót
Nhưng vừa nghĩ tới cô vì hắn chuẩn bị hoa hồng, hắn lại xem nhẹ, ngay cả nửa điểm chần chờ cũng không có, cô lại cảm thấy tức giận
"Anh biết đây là nhà của em. Đồng dạng cũng là nhà của anh!"
Dường như, Đàm Dật Trạch từ hôm qua đã tính toán ở lại chỗ của cô
Bất luận Cố Niệm Hề có nói cái gì, hắn cũng đều trả lời có trật tự, đạo lý rõ ràng, càng làm cho cô không thể cãi lại được
"Anh..."
"Vật nhỏ, em đừng như vậy được không? Anh cho em đánh, cho em mắng, em liền tha thứ cho anh một lần có được không?" Đàm Dật Trạch kéo bàn tay không bị thương của cô để trên cổ hắn
Thời tiết lạnh, đầu ngón tay của Cố Niệm Hề rất lạnh. Đặc biệt mùa đông, đôi tay của cô đều lạnh giống như bị đóng băng, thậm chí có đôi khi còn bị nứt da
Cho nên, chỉ cần Đàm Dật Trạch trở về nhà, cô liền sẽ không khác gì kẻ vô lại đem tay của mình đặt trên cổ Đàm Dật Trạch
Mà hôm nay, một màn này lại diễn ra, Cố Niệm Hề tay mặc dù lạnh nhưng một lần cũng không chạm vào cổ hắn
Đàm Dật Trạch biết, cô đang tức giận
Nhưng đó cũng là lỗi của hắn
Ai nói hắn vào thời điểm cô cần nhất lại không quan tâm cô
Nghĩ vậy, Đàm Dật Trạch càng thêm sức lực kéo lấy tay cô ấn vào cổ mình
"Yêu, đây không phải Dật Trạch sao?" Vừa lúc đó, có một giọng nữ ở phía sau bọn họ vang lên
Cố Niệm Hề và Đàm Dật Trạch quay đầu, phát hiện ra Ân Thư Kỳ không biết từ khi nào đã đứng trước cửa nhìn hai người bọn họ. Phía sau bà còn có Cố Ấn Mẫn
"Ba, mẹ!" Nhìn hai người trước mặt, Đàm Dật Trạch nhanh chóng chào hỏi. Bắt đầu từ lần trước hắn tiết lộ thân phận của mình với Cố Ấn Mẫn, lúc đó liền đổi xưng hô
Mà Cố Niệm Hề trước tiên đem hai tay nhỏ bé của mình đặt trên cổ Đàm Dật Trạch kéo xuống. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng giống như tôm bị nấu chín, không dám ngẩng mặt lên nhìn ba mẹ. Làm một bộ dáng giống như một đứa trẻ làm sai
"Nếu đến rồi thì vào đi!" Cố Ấn Mẫn híp lại đôi mắt, nói xong liền tự mình quay đầu đi vào
"Dật Trạch, không có việc gì! Ông ấy chính là cái dạng này, hai con nhanh vào đi. Đúng rồi, mẹ ở phòng bếp có hầm một ít xương gà! Mẹ còn phải vào xem!"
Ân Thư Kỳ nói với bọn họ, liền nhanh chóng xoay người tiến vào phòng bếp
"Vật nhỏ, chúng ta vào nhanh thôi!" Thừa dịp Cố Niệm Hề còn đang cúi đầu, hắn nhanh chóng ôm eo của cô, đem cô tiến vào trong lòng ngực của mình
"Buông ra, ai cho anh vào!" Đến hiện tại, Cố Niệm Hề vẫn còn giận dỗi
Nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, Đàm Dật Trạch vẫn cưng chiều như trước, đưa tay vuốt tóc cô: "Em mới vừa không nghe rõ sao? Anh đã được sự chấp thuận của nhạc phụ đại nhân cho tiến vào cửa! Đi thôi, vật nhỏ. Anh lần đầu tiên tới nhà em, em không mang anh đi thăm quan một chút, mà mau chóng muốn đuổi anh đi sao?"
Không thể không thừa nhận, ánh mắt của hắn đủ đáng thương
Cố Niệm Hề tuy rằng ngoài miệng đuổi hắn đi, nhưng vừa rồi giam hắn ở bên ngoài, lòng của cô không hiểu sao lại cảm thấy nhói đau
Quả nhiên sau lời nói kia của Đàm Dật Trạch, Cố Niệm Hề cũng không nói gì nhanh chóng đi vào. Chẳng qua vẫn không tư nhiên đưa tay thoát khỏi lòng bàn tay hắn
Nhìn cô bộ dạng thở phì phì của cô, Đàm Dật Trạch chỉ biết bất đắc dĩ cười
Mà cười như vậy lại làm cho mọi người cảm thấy lóa mắt
Không có cách nào, cả đời Đàm Dật Trạch hắn có lẽ thật sự sẽ bị vật nhỏ đè đầu cưỡi cổ thôi!
____
"Tô bé nhỏ, ra ngoài cửa bệnh viện một chút đi!" Nhận được điện thoại của Lăng nhị gia là lúc Tô Du Du đang ở trong phòng cấp cứu hỗ trợ. Gần đây, bệnh viện của cô bị thiếu hộ sĩ, cho nên cô phải qua bên này hỗ trợ
"Lăng nhị gia, tôi hiện tại rất bận! Xin hỏi anh có thể cho tôi một chút thời gian, để tôi tiêm cho bệnh nhân trước được hay không?"
Thật ra từ lúc trở về từ biệt thự trên núi kia, Lăng nhị gia cũng không đưa ra bất cứ một yêu cầu đặc biệt nào cho Tô Du Du. Chẳng qua là tính cách lưu manh vĩnh viễn không thể sửa được. Ở cùng một chỗ với hắn, Tô Du Du khó tránh khỏi sẽ bị ức hiếp
Vì muốn tránh cho đến ngày Lăng nhị gia triệu kiến, Tô Du Du vẫn là trốn được thì trốn, thật sự không muốn cùng người đàn ông này ra ngoài lắc lư một chuyến
"Cũng được, gia có thời gian! Nhưng Tô bé nhỏ, em đừng có ý niệm đào tẩu trong đầu. Nếu như em đào tẩu, ngày mai trước cửa bệnh viện sẽ có một màn hình quảng cáo lớn, trên đó có đoạn video em lắc lư eo nhỏ đem gia cường!"
Lăng nhị gia ngồi trên xe, vừa lúc nhìn thấy hình ảnh Tiểu Lục Tử đang run rẩy khóe miệng qua kính chiếu hậu
Lăng nhị gia không sợ đau đầu lưỡi sao! Hắn có thời gian ở trước cửa bệnh viện nói chuyện phiếm với Tô bé nhỏ, lại không rảnh quay về công ty họp? Tiểu Lục Tử không quên, bọn họ vừa mới đến cửa bệnh viện một lúc, Lăng nhị gia liền có điện thoại của thư ký hắn, nói hắn phải mau chóng quay trở về công ty. Thúc giục một lúc, vị gia này liền đem số điện thoại của thư ký kia liệt vào danh sách đen, trong chốc lát di động mới được yên tĩnh trở lại
Mà làm cho Tiểu Lục Tử suýt nữa phụt máu mũi, là lời Lăng nhị gia vừa nói!
Tô bé nhỏ cường hắn?
Lăng nhị gia người này thân thể cường tráng, Tô bé nhỏ kia sao có thể trở thành đối thủ của hắn? Hơn nữa, vị trước mặt kia luôn là cường công, chẳng lẽ lúc này lại yêu thích trở thành nhược thụ hay sao?
Chỉ sợ trên thế giới này, ngoài người ngốc thì chỉ có mình Tô bé nhỏ say rượu mới tin lời kia của hắn mà thôi!
Tiểu Lục Tử thiếu chút nữa phun ra những lời kia, may mắn hắn nhìn thấy được ánh mắt lạnh lùng ở phía sau bắn tới, liền cười trừ cho qua chuyện
"Bại hoại!" Vừa nghe thấy lời kia của Lăng nhị gia, Tô Du Du hít một hơi, nói ra hai chữ như vậy!"
Mỗi một lần, chỉ cần Tô Du Du có ý trốn hắn, hắn liền đưa ra đoạn video kia áp chế cô
"Được rồi! Nhớ rõ làm xong việc mau chóng đi ra, bằng không gia thao em đến hộc máu!"
Lăng nhị gia từ trước đến nay vốn không văn minh, lời nói ra khỏi miệng cũng là thô lỗ
Lớn tiếng khiêu khíc Tô bé nhỏ, Lăng nhị gia liền cúp điện thoại. Tâm tình Lăng nhị gia vô cùng tốt, bắt đầu ngân nga theo điệu nhạc, trừng mắt nhìn Tô bé nhỏ đang đứng trước cửa xe
Mà Tô Du Du hiện tại chứng kiến một màn như vậy
Xe thể thao màu trắng, Tô Du Du liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đàn ông ngồi phía sau Tiểu Lục Tử. Vẻ mặt lưu manh giống như tựa ở trên giường, hai chân bắt chéo thật đúng là muốn cho một trận
"Yêu Lăng nhị gia, xe này là mới được bao sao?" Tô Du Du nhìn một lượt từ trên xuống dưới chiếc xe, sau đó gõ cửa kính nói
"Phải, xe này không bình thường. Đêm qua ở trong quán bar quen được một mỹ nữ, cô ta buổi tối liền trên xe BMWs chạy như điên nói muốn đưa anh lên đỉnh núi, sau đó khẩn cấp bắt đầu cởi quần áo, còn nói với anh: Anh muốn bất cứ thứ gì cũng được. Vì thế anh liền đem cô ta đẩy xuống xe, sau đó lấy đi BMWs này!"
Lăng nhị gia ghé sát vào tai Tô bé nhỏ nói như thật
Càng nói, khóe miệng lại càng giống như lưu manh
"Đúng, quần áo của cô ta anh cũng mặc không được, không phải sao?" Tô Du Du ngoài cười trong không cười nhìn Lăng Thần
Thật ra từ lúc đi du lịch với Cố Niệm Hề, Tô Du Du liền có chút hiểu biết với người đàn ông này
Tối thiểu, người có thể xưng anh em với người đàn ông cực phẩm như Đàm tham mưu trưởng, gia đình bối cảnh sao có thể kém?
Đừng nói là Mercedes-Benz, không chừng ngay cả Rolls-Royce cũng có
Nhưng có điều Tô Du Du không thể hiểu được, người cao cao tại thượng như Lăng nhị gia sao có thể giống như đám ruồi bọ, dính lấy cô không rời
"Yêu, em là chê cười anh đúng không?"
"Đúng đó Lăng nhị gia. Nếu như lời này của tôi anh nghe không hiểu. Vậy thì đừng đi ra ngoài đường nói chúng ta quen biết nhau!" Nói đến đây, Tô Du Du như là nhớ tới điều gì đó: "Đúng rồi, anh hôm nay tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?"
Tô Du Du nói chuyện vẫn luôn tùy tiện, nên không biết thời điểm cô nói ra lời kia, người ngồi ở vị trí ghế lái là Tiểu Lục Tử một phen đổ mồ hôi hột
Lăng nhị gia mặt ngoài luôn mỉm cười, nhưng mọi người đều biết, người đàn ông này không tốt giống như vẻ bề ngoài. Tối thiểu là bên ngoài còn chưa có người nào dám chống đối chế ngạo hắn như vậy. Nhưng Tô Du Du mỗi lần đều như thế!
Mà Tiểu Lục Tử nhìn qua kính chiếu hậu vẫn thấy nụ cười lưu manh của Lăng nhị gia, mới giật mình phát giác, thì ra mình lo lắng có chút thừa
Bởi vì trên thế giới này, người có thể châm chọc Lăng nhị gia, mà vẫn sống tốt trên đời, ngoài Tô Du Du thì còn có ai nữa?
"Bây giờ là mùa xuân, là mùa vạn vật sống lại! Mùa xuân đẹp đến cỡ nào, là mùa tình thơ ý họa đến cỡ nào!" Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Du Du không lộ vẻ gì, Lăng nhị gia lại cười như trước
Mà hắn nói ra lời này, làm cho một số người không thể hiểu được ý hắn nói
"Đừng nói chuyện văn vẻ như vậy, chị đây nghe không hiểu!" Tô Du Du nói lời này còn không quên dùng ngón tay mình đào đào lỗ tai mấy lần, tỏ vẻ khinh bỉ lời Lăng nhị gia nói: Đã là lưu manh thì không thể ngâm thơ nói chuyện, bằng không sẽ làm bẩn lỗ tai của cô
"Nếu như không có chuyện gì, vậy chị đây đi trước! Trong bệnh viện vừa đưa tới một bệnh nhân đẹp trai miễn bàn!" Thấy Lăng nhị gia chậm chạp không mở miệng, cô liền đẩy cửa xe bước xuống, chuẩn bị hướng phòng cấp cứ đi tới
Tô Du Du sở dĩ nói như vậy, chẳng qua chỉ là muốn kiếm cớ mà thôi
Chính là cô không biết câu nói kia của cô lại làm cho lòng của Lăng nhị gia gợn sóng không ít
Vừa mới chế ngạo cũng không thể làm cho Lăng nhị gia sắc mặt khẽ biến. Nhưng câu nói cuối cùng này của Tô Du Du lại làm cho nụ cười trên mặt hắn cứng lại. Mà cặp mắt của hắn kia giống như bị bóng đen nuốt trọn
Đẹp trai miễn bàn?!
Có cực phẩm Lăng nhị gia hắn ở chỗ này, chẳng lẽ Tô Du Du cô còn xem không đủ sao? Thế nhưng còn muốn đến phòng cấp cứu nhìn người khác?
Điều này làm cho Lăng nhị gia vô cùng tức giận
Thật ra hôm nay hắn tới đây chỉ muốn nhìn xem Tô Du Du có khỏe hay không mà thôi. Nhưng không nghĩ tới vừa thấy được cô, hắn liền không thể kiên nhẫn được!
Lăng nhị gia hiện tại có bao nhiêu rối rắm, rốt cuộc là Tô bé nhỏ có phải có vấn đề về thẩm mỹ hay không
Nếu như một cô gái cùng hắn lên giường, thậm chí còn được hắn hẹn gặp mặt vài lần, chắc chắn sẽ một lòng nhớ đến hắn. Lại càng sẽ không đối xử với Lăng nhị gia hắn như vậy, mà mau chóng nhào vào người hắn
Hôm nay, Lăng nhị gia phát hiện nền tảng của sự việc
Thì ra, Tô bé nhỏ nhìn trúng người đàn ông khác!
Nếu thực là như vậy, chết tiệt, Tô bé nhỏ rốt cuộc coi hắn là cái gì
Sẽ không phải, coi hắn chỉ là người bồi đêm trong lúc cô say rượu ở quán bar chứ?
Vừa nghĩ tới có thể như vậy, vẻ mặt Lăng nhị gia lại tối sầm đi vài phần
Hay cho Tô bé nhỏ!
Không phải coi hắn là lưu manh sao, vậy hắn liền cho cô biết thế nào là lưu manh!
Nghĩ vậy hắn liền thò đầu ra khỏi cửa xe hét lớn
"Uy, Tô bé nhỏ! Bây giờ là mùa động dục, nếu không hiện tại liền đi khách sạn mướn phòng, giải quyết vấn đề hoan ái đi? Hôm nay em muốn ở trên hay ở dưới?"
Nói xong câu này, Lăng nhị gia phát hiện trước cửa bệnh viện có rất nhiều người đi tới đi lui, mọi người đều hướng ánh mắt quái dị về hướng xe của hắn. Cũng có mấy xe ô tô vì lời này mà dừng lại một chút
Mà thân mình Tô bé nhỏ bởi vì câu nói kia của Lăng nhị gia mà trở nên cứng còng vài phần
Nhìn thấy được kết quả như vậy, đôi môi mỏng của Lăng nhị gia có độ cung vừa lòng
Này, chính là kết quả hắn muốn
"Lăng nhị gia, anh điên rồi!" Bị một kích như vậy, Tô Du Du không thể bình tĩnh lại được
Lúc này liền nổi giận đùng đùng hướng chỗ xe của Lăng nhị gia đi tới
Cô còn chưa kịp hồi phục tinh thần, liền nhìn thấy Lăng nhị gia đẩy cửa xe, mau chóng đưa tay kéo cô vào. Thừa dịp cô còn chưa kịp phản ứng, lấy hết sức đóng cửa xe lại
"Lái xe!" Theo mệnh lệnh của hắn, Tiểu Lục Tử quả thật khởi động xe, làm cho xe hướng tới một nơi nào đó không biết tên, chạy đến...
"Lăng nhị gia, anh phát bệnh thần kinh gì, mau thả tôi ra!"
"Tiểu Lục Tử, kéo tấm ngăn lên!" Lăng Thần vẫn nhìn chằm chằm cô như trước, đôi mắt đen thâm thúy giống như sắp đem cô nuốt sống. Hắn chỉ nhìn cô như vậy, mà không mảy may chạm vào cô. Nhưng thân thể đè ở trên người Tô Du Du vẫn không có ý muốn buông lỏng
Hắn nhìn cô, cười
Nụ cười kia rõ ràng như ánh nắng mặt trời. Nhưng lại làm cho mồ hôi ở lưng cô chảy tòng tòng
Rồi sau đó, hắn nói một câu như vậy trước ánh mắt tràn ngập phòng bị của Tô Du Du
Lúc này Tiểu Lục Tử liền đáp
"Được, Lăng nhị gia!"
Tô Du Du lúc này mới chú ý tới, chỗ ngồi phía trước cùng phía sau vốn có khe hở, hiện tại đều chậm rãi bị bịt kín một tầng màu đen
"Anh, rốt cuộc muốn làm cái gì?" Tô Du Du muốn đẩy người trên người mình ra
Nhưng bất đắc dĩ, vẫn không làm cho hắn nhúc nhích chút nào
"Em xem tư thế này, nghĩ chúng ta giống như muốn làm cái gì?" Không trực tiếp trả lời Tô Du Du, Lăng nhị gia hỏi lại một câu như vậy
Đôi mắt hắn mang theo ý cười, chậm rì rì đánh giá tầng đen bốn phía được bịt kín. Khóe miệng ý cười càng sâu!
"Tôi mới không biết anh muốn làm cái gì! Tôi còn phải quay trở về bệnh viện, anh cút ngay cho tôi!"
Xe trước sau đều bị che chắn. Ngay cả cửa sổ cũng bị bịt lại. Lúc này kẻ ngốc cũng biết Lăng nhị gia muốn làm cái gì
Tô Du Du không ngốc, cô đã bị hắn ức hiếp nhiều lần, sẽ không lại lần nữa dễ dàng để hắn ức hiếp như vậy
"Quay về bệnh viện sao! Em thật bại hoại, đã biết rõ anh muốn làm cái gì!" Nói lời này, Lăng nhị gia lại ép sát gương mặt của mình vào mặt của Tô Du Du hơn
Mà làm cho Tô Du Du sợ hãi chính là hiện tại tay của hắn đã tiến vào trong áo của cô...
"Anh đã nói với em, đây là mùa xuân động dục, hỏi em muốn theo anh đến khách sạn mướn phòng hay không. Như vậy còn không đủ rõ ràng sao?" Cho dù Tô Du Du ở phía dưới đã bắt đầu giãy dụa, nhưng Lăng nhị gia vẫn có thể khống chế tốt cô. Ngón tay của hắn linh hoạt đã lẻn đến phía sau lưng cô, đem áo lót bên trong tháo ra
Cảm giác trước ngực buông lỏng, Tô Du Du lại càng tăng biên độ giãy dụa
"Như thế nào? Chẳng lẽ anh nói thế em còn không hiểu sao?" Nhìn thân thể bên dưới không an phận, Lăng nhị gia lại cười ảm đạm
Mang theo tà ác vài phần
Một khắc kia, hơi thở của hắn rõ ràng càng như muốn trêu chọc cô
"Xem ra Tô bé nhỏ thật đúng là không hiểu. Như vậy đi, anh đổi sang cách nói phổ thông một chút, anh muốn cùng em hoan ái!"
Nói lời này, khóe miệng Lăng nhị gia lại nâng cao, như là biểu hiện sự thắng lợi. Tay của hắn lại một lần nữa chuẩn xác đặt trước ngực cô
"Cút!" Lời này của Tô Du Du, mọi người có thể nghe hiểu
Nhưng Lăng nhị gia trước nay vẫn không đi con đường bình thường
Nghe được Tô Du Du nói lời kia, cặp mắt xinh đẹp của hắn lại lóe lên tia mừng thầm
"Nếu đã biết, như vậy trực tiếp nói ra là tốt rồi!" Nói xong Lăng nhị gia lại đưa ra móng vuốt của sói, hướng Tô Du Du cào tới
"Kẻ điên, ý của bà đây không phải như vậy..." Tô Du Du còn chưa nói hết, môi của cô đã bị ngăn lại. Những lời kia cũng chỉ có thể nuốt xuống cổ họng
Sau một lát, không gian trong xe chật chội lại có một cảnh kiều diễm nóng bỏng...
Mà Tô Du Du hiện tại hiểu thêm một câu: Họa là từ miệng mà ra
"Ăn cơm thôi!" Ân Thư Kỳ đặt nồi canh gà lên bàn ăn cơm rồi nói tiếp: "Mau, Hề Nhi mau dẫn Dật Trạch qua bên này. Canh gà này hôm nay đã hầm gần cả ngày. Bên trong còn có cả măng tây, mẹ lấy ở nhà thím Vương cách vách, nghe nói vừa ngọt vừa ngon!"
Cố Niệm Hề bị điểm danh, vẻ mặt không phục trừng mắt liếc nhìn mẹ mình một cái
Mà trong lúc Ân Thư Kỳ nói ra câu này, đã có người nào đó nắm lấy tay cô
"Đi thôi, mẹ gọi chúng ta đến ăn cơm!" Thật ra một tiếng "Mẹ" này đối với người khác có thể không tính là cái gì. Nhưng đối với Đàm Dật Trạch mà nói đủ chạm đến chỗ sâu nhất trong lòng hắn
Từ lúc còn nhỏ, mẹ hắn đã qua đời. Sau đó Đàm Kiến Thiên lấy Thư Lạc Tâm, tuy rằng bà ta luôn nở nụ cười với mọi người, nhưng sau lưng lại luôn so sánh con trai mình với Đàm Dật Trạch. Đàm Dật Trạch đối với Thư Lạc Tâm kia nhiều năm vẫn không gọi bà ta là mẹ
Mà điều này cũng làm cho hắn nhanh chóng quên cảm giác gọi mẹ
Hiện tại, mẹ của Cố Niệm Hề đã nhiệt tình tiếp đón hắn, điều này làm cho Đàm Dật Trạch thật sự cảm giác được rất giống với mẹ mình trước kia
Rất ấm áp...
Ấm tới tận trong lòng!
Thật ra, cả buổi chiều Đàm Dật Trạch đều nghiêm chỉnh nhìn cô. Ngay cả cô đi ngủ, hắn cũng muốn phải đi vào xem. Nếu không bị ba của vật nhỏ gọi đi đánh cờ, không chừng hắn đã chơi xấu cô ở trên giường
Nhưng lúc này, tầm mắt của Đàm Dật Trạch lại không dừng trên người Cố Niệm Hề, điều này làm cho cô cảm thấy chua xót, rốt cuộc Đàm Dật Trạch đang nhìn cái gì
Theo tầm mắt của hắn, Cố Niệm Hề thấy được hắn đang nhìn bàn ăn cơm...
Rồi sau đó Cố Niệm Hề lại nhìn về phía Đàm Dật Trạch. Thấy rõ ràng ánh mắt hắn có tia ôn nhuận, còn có sự chuyên chú
Một khắc kia, Cố Niệm Hề cũng hiểu được, rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì...
Mặc kệ hắn đã bao nhiêu tuổi, mặc kệ thân phận của hắn có tôn quý ra sao, mặc kệ thực lực hắn hơn người cỡ nào, hắn cuối cùng cũng khát vọng, có được sự ấm áp từ gia đình
Đàm Dật Trạch hắn nhớ mẹ phải không?
Nhìn cặp mắt tràn ngập sương mù của Đàm Dật Trạch, Cố Niệm Hề không tự giác nắm chặt tay hắn
Cũng chính vì động tác nho nhỏ này của cô đã làm cho hắn hồi phục tinh thần
"Vật nhỏ, chúng ta đi ăn cơm đi!" Nhún vai, hắn lơ đãng cười với cô, rồi đem con ngươi ướt át của mình che dấu hoàn hảo
Cô nhìn tấm lưng thẳng tắp của hắn, đột nhiên lại cảm thấy đau lòng. Cũng chính bởi vì như vậy, cô không buông tay hắn ra, tùy ý để hắn kéo cô đến bàn ăm cơm
"Đến, Dật Trạch. Trước uống một bát để làm ấm áp thân mình đi!" Ân Thư Kỳ múc cho Đàm Dật Trạch một bát canh gà, đưa đến trước mặt hắn
Có lẽ, bà không biết hành động này của mình, lại lặng lẽ làm cho tâm người đàn ông trước mặt gợn sóng
"Mẹ, cám ơn!"
Hắn cười như trước, nhẹ nhàng giống như gió thổi qua ruộng lúa
Nếu không phải Cố Niệm Hề chú ý tới, khi hắn tiếp nhận bát canh kia tròng mắt của hắn thoáng có tia vui sướng, đến ngay cả cô cũng bị hắn lừa gạt
"Nói cái gì đó! Con bây giờ là chồng của Hề Nhi, tất nhiên là con của mẹ. Nhìn con gần đây gầy không ít. Hề Nhi từ nhỏ bị mẹ và ba của nó chiều hư, có khi hầm canh cũng sẽ biến thành rang khô. Con trong khoảng thời gian này cứ ở lại đây đi, mẹ sẽ bồi bổ một chút cho con!" Ân Thư Kỳ nói ra điều này tròng mắt cũng có ý cười
Nhìn ra được bà thật sự yêu mến Đàm Dật Trạch
"Mẹ, có người nói con gái của mình như vậy sao?" Cố Niệm Hề có chút không phục
Đàm Dật Trạch làm sao gầy!
Hơn nữa gần đây cô ngày nào cũng hầm canh cho hắn, không phải sao?
Chỉ là mẹ không biết mà thôi
Nghĩ vậy, Cố Niệm Hề quay sang bên cạnh liếc nhìn Đàm Dật Trạch
Đàm Dật Trạch vẫn một bộ dáng thâm thúy, nhưng nhiều ngày không thấy, hốc mắt hắn quả thực đã trũng xuống. Thậm chí bên dưới còn có chút thâm đen. Hắn như vậy, rất giống với người hai ngày không ngủ
Xem ra, khoảng thời gian này hắn cũng không trôi qua tốt
"Tiểu nha đầu, mỗi lần mẹ nói con lại cãi lại! Đừng tưởng có ba làm hậu thuẫn cho con mà mẹ sợ! Mau ăn cơm, cơm nước xong xuôi liền đi nghỉ đi. Bác sĩ nói, tay của con cần nghỉ ngơi nhiều một chút" Ân Thư Kỳ bất mãn nói
"Đúng rồi Dật Trạch, mấy ngày nay con cứ ngủ ở đây đi. Đêm nay, mẹ sẽ lấy bộ quần áo ngủ của ba cho con mặc. Ngày mai mẹ cùng Niệm Hề đi đến chợ mua cho con mấy thứ đồ dùng cá nhân!"
"Được, làm phiền mẹ!" Đàm Dật Trạch khóe miệng cười càng sâu
Không chỉ vì hắn thành công tiến vào Cố gia, tiếp cận Cố Niệm Hề gần hơn. Mà còn bởi vì sự ấm áp của Cố mẹ dành cho hắn
"Chẳng qua giường của Niệm Hề rất nhỏ!" Cố Ấn Mẫn từ trên lầu đi xuống, nói nhẹ một câu như vậy. Mà tầm mắt còn lơ đãng dừng trên ghế sa lon
"Ba, con ngủ ở sa lon cũng được!" Đàm Dật Trạch năng lực hơn người, nhìn thoáng qua đã hiểu ý Cố Ấn Mẫn. Vì thế hắn liền mở miệng, thuận theo ý Cố Ấn Mẫn
"Lão Cố..."
"Ba?"
Không chỉ có Ân Thư Kỳ mà ngay cả Cố Niệm Hề cũng không hài lòng với kết quả như vậy
Cô biết Đàm Dật Trạch tài trí hơn người. Còn chưa có người nào dám gây khó dễ cho hắn như vậy
Ba làm như vậy, có phải là hơi quá đáng hay không?
Mà Đàm Dật Trạch không biết có vì việc này mà cảm thấy phẫn nộ?
Nhưng khi nhìn thấy Đàm Dật Trạch cười nhẹ, trái tim của cô cũng từ từ quay trở về chỗ cũ
"Tốt lắm, đồng chí Ân phiền ba hôm nay đưa cho Dật Trạch một cái chăn bông!" Cố Ấ Mẫn không chú ý tới sắc mặt của hai mẹ con liền mở miệng nói
"..." Thấy Cố Ấn Mẫn kiên trì như vậy, Ân Thư Kỳ cũng không biết nên nói sao mới tốt. Chỉ có thể tiếp tục mời Đàm Dật Trạch ăn cơm
Đàm Dật Trạch chỉ thủy chung cười nhạt, dường như không để ý đến chuyện đêm nay hắn phải ngủ ở ghế sa lon không để vừa chân hắn
___
"Ha ha..." Lúc Đàm Dật Trạch bước ra từ phòng tắm, Cố Niệm Hề vốn không muốn tươi cười với hắn, nhưng vẫn không nhịn được cười ra tiếng
Nghe được tiếng cười của Cố Niệm Hề, Đàm Dật Trạch không một chút phiền não, nhưng ngược lại lại làm như vậy, đi đến phía Cố Niệm Hề ngồi xuống
"Cười cái gì!"
Hắn cưng chiều đưa tay vuốt tóc cô, rồi sau đó không quên xẹt qua môi cô
Thật muốn hiện tại đem cô nuốt vào bụng. Đã vài ngày không gặp vật nhỏ, hắn cứ nghĩ đã trôi qua cả hàng thế kỷ
Trời biết, hiện tại hắn phải tốn bao nhiêu sức lực mới kiềm chế không đến ôm hôn cô...
Đương nhiên, đó cũng không phải lý do Đàm Dật Trạch cưỡng chế chính mình. Mà bởi vì ở chỗ này không chỉ có riêng hai bọn họ mà vẫn còn Cố thị trưởng
"Mọi người đều nói trẻ con mặc áo người lớn. Sao nhìn anh lại giống như người lớn mặc áo trẻ con thế này?" Nhìn vẻ mặt khốn quẫn của hắn, Cố Niệm Hề cảm thấy vô cùng vui vẻ. Một tay bịt chặt cái miệng nhỏ nhắn, miễn cho cô cười ra tiếng.
Đàm Dật Trạch nghe được lời nói này của Cố Niệm Hề, cũng ý thức được cái gì đó liền nhìn xuống. Ân Thư Kỳ đưa cho hắn áo ngủ in hoa của Cố Ấn Mẫn
Thật ra, Cố Ấn Mẫn cũng cao đến hơn một mét bảy. Chiều cao như vậy ở thời còn trẻ cũng để cho ông đáng tự hào
Nhưng Cố Ấn Mẫn dù sao cũng chỉ miễn cưỡng đứng đến cằm của Đàm Dật Trạch. Cho nên quần áo này Đàm Dật Trạch mặc vào, cánh tay áo chỉ dài đến hơn khuỷu tay, mà quần cũng chỉ có thể che được qua đầu gối hắn một chút. Thật đúng là như lời của Cố Niệm Hề nói, người lớn mặc quần áo của trẻ con
Nhưng mà Cố Niệm Hề cười như vậy, người phiền não không phải Đàm Dật Trạch mà là Cố Ấn Mẫn
Nghe được lời của cô, sắc mặt Cố thị trưởng rõ ràng là không tốt
Hắn còn chưa từng bị bạn bè đồng lứa nào chỉ trỏ về chiều cao. Mà hôm nay lại bị con gái mình yêu quý nhất giễu cợt!
Cố thị trưởng không chịu đựng được sự thật này, liền cau có rời khỏi ghế sa lon
Mà Cố Niệm Hề thấy Cố Ấn Mẫn rời đi liền nói: "Ba, chúng ta mới chơi được nửa ván cờ, sao ba đã rời đi rồi"
Nhưng mặc kệ cô có gọi thế nào Cố thị trưởng cũng không dừng bước
"Ba làm sao vậy?" Cố Niệm Hề nhìn bàn cờ ảo não
"Vật nhỏ, em chọc ba tức giận, không biết sao?"
"Em nào có chọc ba?"
Đối với sự mê man của Cố Niệm Hề, Đàm Dật Trạch lại cười giống như là hồ ly: "Em cười nhạo chiều cao của ba!"
"A?" Cố Niệm Hề thật đúng là không biết, chiều cao là vết thương chí mạng của ông
"Được rồi vật nhỏ, em tạm thời đừng chọc ba tức giận được không? Nếu không anh trong khoảng thời gian này chỉ sợ sẽ sống khổ sở!" Đàm Dật Trạch lúc này lại cảm thấy khó xử nhìn Cố Niệm Hề
Thật ra ngẫm lại ghế sa lon nhà Cố Niệm Hề cũng không phải là nhỏ
Nhưng nếu như người cao một mét chín như Đàm Dật Trạch mà nói, chắc chắn để không đủ chân
Nhìn sắc mặt của Đàm Dật Trạch, Cố Niệm Hề có chút đau lòng nhưng vẫn mở miệng nói: "Ai bắt anh muốn ở chỗ này, để hiện tại phải ngủ ghế sa lon!"
"Anh tại sao đến chỗ này ngủ ghế sa lon, vật nhỏ chẳng lẽ em không biết sao?" Nhìn vẻ mặt chột dạ của Cố Niệm Hề, Đàm Dật Trạch liền ngồi xuống bên cạnh cô, thừa dịp không có ai để ý liền kéo cô vào lòng ngực, động tác vô cùng ôn nhu, vừa đủ không để tay cô bị đau
"Anh làm cái gì vậy? Lão lưu manh, buông ra!" Tuy rằng giãy dụa, nhưng giọng nói của Cố Niệm Hề rõ ràng cũng đè thấp không ít, tránh để người khác phát hiện
Mà biết được suy nghĩ này của cô, cánh tay của người đàn ông nào đó lại làm càn thêm vài phần
Trong chốc lát tay của hắn liền khẩn cấp đi lên, sau đó cúi đầu xuống hôn đôi môi đỏ mọng của cô...
Chẳng qua rất nhanh hắn liền buông cô ra
Nhìn cô gái gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, dùng tay không bị thương của mình chạm lên môi cười thầm. Đàm Dật Trạch cảm thấy rất vừa lòng
"Vật nhỏ, em còn chưa đi tắm. Có cần anh giúp em hay không?"
Thấy cô thất thần, hắn liền ngồi sát lại gần cô hơn, vẻ mặt tà ác nhìn cánh tay bị thương của Cố Niệm Hề
Chẳng qua hắn không làm quá, nếu như làm quá gây nên hỏa hoạn, người nghẹn khuất đêm nay vẫn chính là hắn!
"Em mới không cần! Lão lưu manh, xứng đáng ngủ ghế sa lon!"
Nhìn nụ cười xấu xa trên mặt hắn, cùng với ánh mắt có lửa, Cố Niệm Hề nhanh chóng đứng dậy, hướng phòng của mình đi đến. Bọn họ tốt xấu gì cũng kết hôn một thời gian, Cố Niệm Hề đương nhiên hiểu rõ giờ phút này hắn muốn làm gì. Nếu như tay của cô không bị thương, phỏng chừng cô sẽ thừa dịp thiên thời địa lợi nhân hòa này mà đùa giỡn Đàm Dật Trạch một phen. Nhưng hiện tại tay của cô đang bị thương, nếu đùa giỡn hắn, chỉ sợ người bị cắn lại chính là cô
Nghĩ vậy, Cố Niệm Hề nhanh chóng rời đi
Đương nhiên, trước khi đi cô còn không quên nói một câu lỗ mãng như vậy
Mà nhìn bóng dáng của cô, khóe miệng Đàm Dật Trạch khẽ nhếch lên
Vốn tưởng rằng chỉ cần cách xa vật nhỏ một chút là an toàn, nhưng hiện tại xem ra ma lực vật nhỏ của hắn đúng là không nhỏ. Cái gì cũng không làm nhưng lại khiến cho hắn dục hỏa đốt người
Tối nay người chịu khổ lại là Đàm Dật Trạch hắn
Giờ phút này cặp mắt đen của Cố Niệm Hề đã có chút sưng đỏ. Hô hấp thông thuận, Đàm Dật Trạch vỗ nhẹ lưng của cô giống như một đứa nhỏ
"Được rồi, đừng khóc! Về sau anh tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa, được không?" Nói lời này Đàm Dật Trạch còn không quên cúi đầu xuống hôn nhẹ vào trán Cố Niệm Hề. Thật ra, Đàm Dật Trạch còn muốn cắn cắn một chút cánh môi của cô, nhưng bởi vì hắn bận tâm đến việc cô gái nào đó không thích ở trước mặt mọi người anh anh em em với hắn, cho nên hắn chỉ có thể từ bỏ. Nghĩ chờ buổi tối hôm nay cùng cô ôn chuyện thật tốt
Mấy ngày nay, hắn nghĩ muốn cô, đến xương cốt cũng phát đau
Nhìn cô hiện tại ngoan ngoãn đứng ở trong lòng ngực hắn, trong lòng của hắn lại càng kiên định hơn. Nhưng nhìn cánh tay bị thương kia của cô, Đàm Dật Trạch cảm giác trái tim mình giống như bị đào một hố sâu
Hắn thề, nếu để cho hắn biết ai làm vật nhỏ của hắn bị thương, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha kẻ đó
"Em muốn vào nhà!" Cố Niệm Hề ngẩng đầu, nhìn người trước mặt mở miệng
Nói xong, cô liền dùng cánh tay không bị thương của mình lấy chìa khóa ra. Vừa mở được cửa, Cố Niệm Hề cũng không quay đầu, liền nhanh chóng muốn đóng cánh cửa lại
Nhưng cánh cửa còn chưa đóng, bên ngoài đã có một cánh tay đem cửa đẩy ra
"Anh còn muốn làm cái gì?" Cô nhìn hắn nói
Lại nhìn đến hắn không tức giận, ngược lại có chút bất đắc dĩ đưa tay xoa gương mặt của cô cười nói: "Em không phát hiện, em quên thứ gì sao?" Nói lời này, Đàm Dật Trạch không quên cầm bọc nhỏ dưới đất lắc lắc trước mặt cô, đó là sạc điện thoại cô vừa mới mua về từ siêu thị, bên trong còn có thiệp mời của bạn học Tiểu Cầm
"Phát hiện!" Nói xong, Cố Niệm Hề liền nhanh chóng cầm lấy túi nhỏ từ trên tay Đàm Dật Trạch, sau đó dùng vẻ mặt cảnh giác nói: "Được rồi, anh có thể đi"
Ít nhiều cô hiện tại vẫn còn tức giận
Bởi vì thời điểm cô cần hắn nhất, hắn lại kiếm cớ đuổi cô đi
"Đi? Đi chỗ nào?" Đàm Dật Trạch lại bước lên vài bước, không tính toán muốn lùi lại
"Đương nhiên là quay về nhà của anh!" Cố Niệm Hề cắn cắn đôi môi đỏ mọng, nói
"Vật nhỏ, em quên rồi sao? Em là lão bà của anh, chỉ có em ở đó thì nơi đó mới là nhà của anh!" Không có cô, ngôi nhà nhỏ kia của bọn họ cũng trở nên lạnh lẽo, làm cho hắn không thể chịu nổi
"Đây là nhà em!"
Không thể không thừa nhận, lúc Đàm Dật Trạch nói câu "Chỉ có em ở đó thì đó mới là nhà của anh" làm cho Cố Niệm Hề cảm thấy chóp mũi chua xót
Nhưng vừa nghĩ tới cô vì hắn chuẩn bị hoa hồng, hắn lại xem nhẹ, ngay cả nửa điểm chần chờ cũng không có, cô lại cảm thấy tức giận
"Anh biết đây là nhà của em. Đồng dạng cũng là nhà của anh!"
Dường như, Đàm Dật Trạch từ hôm qua đã tính toán ở lại chỗ của cô
Bất luận Cố Niệm Hề có nói cái gì, hắn cũng đều trả lời có trật tự, đạo lý rõ ràng, càng làm cho cô không thể cãi lại được
"Anh..."
"Vật nhỏ, em đừng như vậy được không? Anh cho em đánh, cho em mắng, em liền tha thứ cho anh một lần có được không?" Đàm Dật Trạch kéo bàn tay không bị thương của cô để trên cổ hắn
Thời tiết lạnh, đầu ngón tay của Cố Niệm Hề rất lạnh. Đặc biệt mùa đông, đôi tay của cô đều lạnh giống như bị đóng băng, thậm chí có đôi khi còn bị nứt da
Cho nên, chỉ cần Đàm Dật Trạch trở về nhà, cô liền sẽ không khác gì kẻ vô lại đem tay của mình đặt trên cổ Đàm Dật Trạch
Mà hôm nay, một màn này lại diễn ra, Cố Niệm Hề tay mặc dù lạnh nhưng một lần cũng không chạm vào cổ hắn
Đàm Dật Trạch biết, cô đang tức giận
Nhưng đó cũng là lỗi của hắn
Ai nói hắn vào thời điểm cô cần nhất lại không quan tâm cô
Nghĩ vậy, Đàm Dật Trạch càng thêm sức lực kéo lấy tay cô ấn vào cổ mình
"Yêu, đây không phải Dật Trạch sao?" Vừa lúc đó, có một giọng nữ ở phía sau bọn họ vang lên
Cố Niệm Hề và Đàm Dật Trạch quay đầu, phát hiện ra Ân Thư Kỳ không biết từ khi nào đã đứng trước cửa nhìn hai người bọn họ. Phía sau bà còn có Cố Ấn Mẫn
"Ba, mẹ!" Nhìn hai người trước mặt, Đàm Dật Trạch nhanh chóng chào hỏi. Bắt đầu từ lần trước hắn tiết lộ thân phận của mình với Cố Ấn Mẫn, lúc đó liền đổi xưng hô
Mà Cố Niệm Hề trước tiên đem hai tay nhỏ bé của mình đặt trên cổ Đàm Dật Trạch kéo xuống. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng giống như tôm bị nấu chín, không dám ngẩng mặt lên nhìn ba mẹ. Làm một bộ dáng giống như một đứa trẻ làm sai
"Nếu đến rồi thì vào đi!" Cố Ấn Mẫn híp lại đôi mắt, nói xong liền tự mình quay đầu đi vào
"Dật Trạch, không có việc gì! Ông ấy chính là cái dạng này, hai con nhanh vào đi. Đúng rồi, mẹ ở phòng bếp có hầm một ít xương gà! Mẹ còn phải vào xem!"
Ân Thư Kỳ nói với bọn họ, liền nhanh chóng xoay người tiến vào phòng bếp
"Vật nhỏ, chúng ta vào nhanh thôi!" Thừa dịp Cố Niệm Hề còn đang cúi đầu, hắn nhanh chóng ôm eo của cô, đem cô tiến vào trong lòng ngực của mình
"Buông ra, ai cho anh vào!" Đến hiện tại, Cố Niệm Hề vẫn còn giận dỗi
Nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, Đàm Dật Trạch vẫn cưng chiều như trước, đưa tay vuốt tóc cô: "Em mới vừa không nghe rõ sao? Anh đã được sự chấp thuận của nhạc phụ đại nhân cho tiến vào cửa! Đi thôi, vật nhỏ. Anh lần đầu tiên tới nhà em, em không mang anh đi thăm quan một chút, mà mau chóng muốn đuổi anh đi sao?"
Không thể không thừa nhận, ánh mắt của hắn đủ đáng thương
Cố Niệm Hề tuy rằng ngoài miệng đuổi hắn đi, nhưng vừa rồi giam hắn ở bên ngoài, lòng của cô không hiểu sao lại cảm thấy nhói đau
Quả nhiên sau lời nói kia của Đàm Dật Trạch, Cố Niệm Hề cũng không nói gì nhanh chóng đi vào. Chẳng qua vẫn không tư nhiên đưa tay thoát khỏi lòng bàn tay hắn
Nhìn cô bộ dạng thở phì phì của cô, Đàm Dật Trạch chỉ biết bất đắc dĩ cười
Mà cười như vậy lại làm cho mọi người cảm thấy lóa mắt
Không có cách nào, cả đời Đàm Dật Trạch hắn có lẽ thật sự sẽ bị vật nhỏ đè đầu cưỡi cổ thôi!
____
"Tô bé nhỏ, ra ngoài cửa bệnh viện một chút đi!" Nhận được điện thoại của Lăng nhị gia là lúc Tô Du Du đang ở trong phòng cấp cứu hỗ trợ. Gần đây, bệnh viện của cô bị thiếu hộ sĩ, cho nên cô phải qua bên này hỗ trợ
"Lăng nhị gia, tôi hiện tại rất bận! Xin hỏi anh có thể cho tôi một chút thời gian, để tôi tiêm cho bệnh nhân trước được hay không?"
Thật ra từ lúc trở về từ biệt thự trên núi kia, Lăng nhị gia cũng không đưa ra bất cứ một yêu cầu đặc biệt nào cho Tô Du Du. Chẳng qua là tính cách lưu manh vĩnh viễn không thể sửa được. Ở cùng một chỗ với hắn, Tô Du Du khó tránh khỏi sẽ bị ức hiếp
Vì muốn tránh cho đến ngày Lăng nhị gia triệu kiến, Tô Du Du vẫn là trốn được thì trốn, thật sự không muốn cùng người đàn ông này ra ngoài lắc lư một chuyến
"Cũng được, gia có thời gian! Nhưng Tô bé nhỏ, em đừng có ý niệm đào tẩu trong đầu. Nếu như em đào tẩu, ngày mai trước cửa bệnh viện sẽ có một màn hình quảng cáo lớn, trên đó có đoạn video em lắc lư eo nhỏ đem gia cường!"
Lăng nhị gia ngồi trên xe, vừa lúc nhìn thấy hình ảnh Tiểu Lục Tử đang run rẩy khóe miệng qua kính chiếu hậu
Lăng nhị gia không sợ đau đầu lưỡi sao! Hắn có thời gian ở trước cửa bệnh viện nói chuyện phiếm với Tô bé nhỏ, lại không rảnh quay về công ty họp? Tiểu Lục Tử không quên, bọn họ vừa mới đến cửa bệnh viện một lúc, Lăng nhị gia liền có điện thoại của thư ký hắn, nói hắn phải mau chóng quay trở về công ty. Thúc giục một lúc, vị gia này liền đem số điện thoại của thư ký kia liệt vào danh sách đen, trong chốc lát di động mới được yên tĩnh trở lại
Mà làm cho Tiểu Lục Tử suýt nữa phụt máu mũi, là lời Lăng nhị gia vừa nói!
Tô bé nhỏ cường hắn?
Lăng nhị gia người này thân thể cường tráng, Tô bé nhỏ kia sao có thể trở thành đối thủ của hắn? Hơn nữa, vị trước mặt kia luôn là cường công, chẳng lẽ lúc này lại yêu thích trở thành nhược thụ hay sao?
Chỉ sợ trên thế giới này, ngoài người ngốc thì chỉ có mình Tô bé nhỏ say rượu mới tin lời kia của hắn mà thôi!
Tiểu Lục Tử thiếu chút nữa phun ra những lời kia, may mắn hắn nhìn thấy được ánh mắt lạnh lùng ở phía sau bắn tới, liền cười trừ cho qua chuyện
"Bại hoại!" Vừa nghe thấy lời kia của Lăng nhị gia, Tô Du Du hít một hơi, nói ra hai chữ như vậy!"
Mỗi một lần, chỉ cần Tô Du Du có ý trốn hắn, hắn liền đưa ra đoạn video kia áp chế cô
"Được rồi! Nhớ rõ làm xong việc mau chóng đi ra, bằng không gia thao em đến hộc máu!"
Lăng nhị gia từ trước đến nay vốn không văn minh, lời nói ra khỏi miệng cũng là thô lỗ
Lớn tiếng khiêu khíc Tô bé nhỏ, Lăng nhị gia liền cúp điện thoại. Tâm tình Lăng nhị gia vô cùng tốt, bắt đầu ngân nga theo điệu nhạc, trừng mắt nhìn Tô bé nhỏ đang đứng trước cửa xe
Mà Tô Du Du hiện tại chứng kiến một màn như vậy
Xe thể thao màu trắng, Tô Du Du liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đàn ông ngồi phía sau Tiểu Lục Tử. Vẻ mặt lưu manh giống như tựa ở trên giường, hai chân bắt chéo thật đúng là muốn cho một trận
"Yêu Lăng nhị gia, xe này là mới được bao sao?" Tô Du Du nhìn một lượt từ trên xuống dưới chiếc xe, sau đó gõ cửa kính nói
"Phải, xe này không bình thường. Đêm qua ở trong quán bar quen được một mỹ nữ, cô ta buổi tối liền trên xe BMWs chạy như điên nói muốn đưa anh lên đỉnh núi, sau đó khẩn cấp bắt đầu cởi quần áo, còn nói với anh: Anh muốn bất cứ thứ gì cũng được. Vì thế anh liền đem cô ta đẩy xuống xe, sau đó lấy đi BMWs này!"
Lăng nhị gia ghé sát vào tai Tô bé nhỏ nói như thật
Càng nói, khóe miệng lại càng giống như lưu manh
"Đúng, quần áo của cô ta anh cũng mặc không được, không phải sao?" Tô Du Du ngoài cười trong không cười nhìn Lăng Thần
Thật ra từ lúc đi du lịch với Cố Niệm Hề, Tô Du Du liền có chút hiểu biết với người đàn ông này
Tối thiểu, người có thể xưng anh em với người đàn ông cực phẩm như Đàm tham mưu trưởng, gia đình bối cảnh sao có thể kém?
Đừng nói là Mercedes-Benz, không chừng ngay cả Rolls-Royce cũng có
Nhưng có điều Tô Du Du không thể hiểu được, người cao cao tại thượng như Lăng nhị gia sao có thể giống như đám ruồi bọ, dính lấy cô không rời
"Yêu, em là chê cười anh đúng không?"
"Đúng đó Lăng nhị gia. Nếu như lời này của tôi anh nghe không hiểu. Vậy thì đừng đi ra ngoài đường nói chúng ta quen biết nhau!" Nói đến đây, Tô Du Du như là nhớ tới điều gì đó: "Đúng rồi, anh hôm nay tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?"
Tô Du Du nói chuyện vẫn luôn tùy tiện, nên không biết thời điểm cô nói ra lời kia, người ngồi ở vị trí ghế lái là Tiểu Lục Tử một phen đổ mồ hôi hột
Lăng nhị gia mặt ngoài luôn mỉm cười, nhưng mọi người đều biết, người đàn ông này không tốt giống như vẻ bề ngoài. Tối thiểu là bên ngoài còn chưa có người nào dám chống đối chế ngạo hắn như vậy. Nhưng Tô Du Du mỗi lần đều như thế!
Mà Tiểu Lục Tử nhìn qua kính chiếu hậu vẫn thấy nụ cười lưu manh của Lăng nhị gia, mới giật mình phát giác, thì ra mình lo lắng có chút thừa
Bởi vì trên thế giới này, người có thể châm chọc Lăng nhị gia, mà vẫn sống tốt trên đời, ngoài Tô Du Du thì còn có ai nữa?
"Bây giờ là mùa xuân, là mùa vạn vật sống lại! Mùa xuân đẹp đến cỡ nào, là mùa tình thơ ý họa đến cỡ nào!" Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Du Du không lộ vẻ gì, Lăng nhị gia lại cười như trước
Mà hắn nói ra lời này, làm cho một số người không thể hiểu được ý hắn nói
"Đừng nói chuyện văn vẻ như vậy, chị đây nghe không hiểu!" Tô Du Du nói lời này còn không quên dùng ngón tay mình đào đào lỗ tai mấy lần, tỏ vẻ khinh bỉ lời Lăng nhị gia nói: Đã là lưu manh thì không thể ngâm thơ nói chuyện, bằng không sẽ làm bẩn lỗ tai của cô
"Nếu như không có chuyện gì, vậy chị đây đi trước! Trong bệnh viện vừa đưa tới một bệnh nhân đẹp trai miễn bàn!" Thấy Lăng nhị gia chậm chạp không mở miệng, cô liền đẩy cửa xe bước xuống, chuẩn bị hướng phòng cấp cứ đi tới
Tô Du Du sở dĩ nói như vậy, chẳng qua chỉ là muốn kiếm cớ mà thôi
Chính là cô không biết câu nói kia của cô lại làm cho lòng của Lăng nhị gia gợn sóng không ít
Vừa mới chế ngạo cũng không thể làm cho Lăng nhị gia sắc mặt khẽ biến. Nhưng câu nói cuối cùng này của Tô Du Du lại làm cho nụ cười trên mặt hắn cứng lại. Mà cặp mắt của hắn kia giống như bị bóng đen nuốt trọn
Đẹp trai miễn bàn?!
Có cực phẩm Lăng nhị gia hắn ở chỗ này, chẳng lẽ Tô Du Du cô còn xem không đủ sao? Thế nhưng còn muốn đến phòng cấp cứu nhìn người khác?
Điều này làm cho Lăng nhị gia vô cùng tức giận
Thật ra hôm nay hắn tới đây chỉ muốn nhìn xem Tô Du Du có khỏe hay không mà thôi. Nhưng không nghĩ tới vừa thấy được cô, hắn liền không thể kiên nhẫn được!
Lăng nhị gia hiện tại có bao nhiêu rối rắm, rốt cuộc là Tô bé nhỏ có phải có vấn đề về thẩm mỹ hay không
Nếu như một cô gái cùng hắn lên giường, thậm chí còn được hắn hẹn gặp mặt vài lần, chắc chắn sẽ một lòng nhớ đến hắn. Lại càng sẽ không đối xử với Lăng nhị gia hắn như vậy, mà mau chóng nhào vào người hắn
Hôm nay, Lăng nhị gia phát hiện nền tảng của sự việc
Thì ra, Tô bé nhỏ nhìn trúng người đàn ông khác!
Nếu thực là như vậy, chết tiệt, Tô bé nhỏ rốt cuộc coi hắn là cái gì
Sẽ không phải, coi hắn chỉ là người bồi đêm trong lúc cô say rượu ở quán bar chứ?
Vừa nghĩ tới có thể như vậy, vẻ mặt Lăng nhị gia lại tối sầm đi vài phần
Hay cho Tô bé nhỏ!
Không phải coi hắn là lưu manh sao, vậy hắn liền cho cô biết thế nào là lưu manh!
Nghĩ vậy hắn liền thò đầu ra khỏi cửa xe hét lớn
"Uy, Tô bé nhỏ! Bây giờ là mùa động dục, nếu không hiện tại liền đi khách sạn mướn phòng, giải quyết vấn đề hoan ái đi? Hôm nay em muốn ở trên hay ở dưới?"
Nói xong câu này, Lăng nhị gia phát hiện trước cửa bệnh viện có rất nhiều người đi tới đi lui, mọi người đều hướng ánh mắt quái dị về hướng xe của hắn. Cũng có mấy xe ô tô vì lời này mà dừng lại một chút
Mà thân mình Tô bé nhỏ bởi vì câu nói kia của Lăng nhị gia mà trở nên cứng còng vài phần
Nhìn thấy được kết quả như vậy, đôi môi mỏng của Lăng nhị gia có độ cung vừa lòng
Này, chính là kết quả hắn muốn
"Lăng nhị gia, anh điên rồi!" Bị một kích như vậy, Tô Du Du không thể bình tĩnh lại được
Lúc này liền nổi giận đùng đùng hướng chỗ xe của Lăng nhị gia đi tới
Cô còn chưa kịp hồi phục tinh thần, liền nhìn thấy Lăng nhị gia đẩy cửa xe, mau chóng đưa tay kéo cô vào. Thừa dịp cô còn chưa kịp phản ứng, lấy hết sức đóng cửa xe lại
"Lái xe!" Theo mệnh lệnh của hắn, Tiểu Lục Tử quả thật khởi động xe, làm cho xe hướng tới một nơi nào đó không biết tên, chạy đến...
"Lăng nhị gia, anh phát bệnh thần kinh gì, mau thả tôi ra!"
"Tiểu Lục Tử, kéo tấm ngăn lên!" Lăng Thần vẫn nhìn chằm chằm cô như trước, đôi mắt đen thâm thúy giống như sắp đem cô nuốt sống. Hắn chỉ nhìn cô như vậy, mà không mảy may chạm vào cô. Nhưng thân thể đè ở trên người Tô Du Du vẫn không có ý muốn buông lỏng
Hắn nhìn cô, cười
Nụ cười kia rõ ràng như ánh nắng mặt trời. Nhưng lại làm cho mồ hôi ở lưng cô chảy tòng tòng
Rồi sau đó, hắn nói một câu như vậy trước ánh mắt tràn ngập phòng bị của Tô Du Du
Lúc này Tiểu Lục Tử liền đáp
"Được, Lăng nhị gia!"
Tô Du Du lúc này mới chú ý tới, chỗ ngồi phía trước cùng phía sau vốn có khe hở, hiện tại đều chậm rãi bị bịt kín một tầng màu đen
"Anh, rốt cuộc muốn làm cái gì?" Tô Du Du muốn đẩy người trên người mình ra
Nhưng bất đắc dĩ, vẫn không làm cho hắn nhúc nhích chút nào
"Em xem tư thế này, nghĩ chúng ta giống như muốn làm cái gì?" Không trực tiếp trả lời Tô Du Du, Lăng nhị gia hỏi lại một câu như vậy
Đôi mắt hắn mang theo ý cười, chậm rì rì đánh giá tầng đen bốn phía được bịt kín. Khóe miệng ý cười càng sâu!
"Tôi mới không biết anh muốn làm cái gì! Tôi còn phải quay trở về bệnh viện, anh cút ngay cho tôi!"
Xe trước sau đều bị che chắn. Ngay cả cửa sổ cũng bị bịt lại. Lúc này kẻ ngốc cũng biết Lăng nhị gia muốn làm cái gì
Tô Du Du không ngốc, cô đã bị hắn ức hiếp nhiều lần, sẽ không lại lần nữa dễ dàng để hắn ức hiếp như vậy
"Quay về bệnh viện sao! Em thật bại hoại, đã biết rõ anh muốn làm cái gì!" Nói lời này, Lăng nhị gia lại ép sát gương mặt của mình vào mặt của Tô Du Du hơn
Mà làm cho Tô Du Du sợ hãi chính là hiện tại tay của hắn đã tiến vào trong áo của cô...
"Anh đã nói với em, đây là mùa xuân động dục, hỏi em muốn theo anh đến khách sạn mướn phòng hay không. Như vậy còn không đủ rõ ràng sao?" Cho dù Tô Du Du ở phía dưới đã bắt đầu giãy dụa, nhưng Lăng nhị gia vẫn có thể khống chế tốt cô. Ngón tay của hắn linh hoạt đã lẻn đến phía sau lưng cô, đem áo lót bên trong tháo ra
Cảm giác trước ngực buông lỏng, Tô Du Du lại càng tăng biên độ giãy dụa
"Như thế nào? Chẳng lẽ anh nói thế em còn không hiểu sao?" Nhìn thân thể bên dưới không an phận, Lăng nhị gia lại cười ảm đạm
Mang theo tà ác vài phần
Một khắc kia, hơi thở của hắn rõ ràng càng như muốn trêu chọc cô
"Xem ra Tô bé nhỏ thật đúng là không hiểu. Như vậy đi, anh đổi sang cách nói phổ thông một chút, anh muốn cùng em hoan ái!"
Nói lời này, khóe miệng Lăng nhị gia lại nâng cao, như là biểu hiện sự thắng lợi. Tay của hắn lại một lần nữa chuẩn xác đặt trước ngực cô
"Cút!" Lời này của Tô Du Du, mọi người có thể nghe hiểu
Nhưng Lăng nhị gia trước nay vẫn không đi con đường bình thường
Nghe được Tô Du Du nói lời kia, cặp mắt xinh đẹp của hắn lại lóe lên tia mừng thầm
"Nếu đã biết, như vậy trực tiếp nói ra là tốt rồi!" Nói xong Lăng nhị gia lại đưa ra móng vuốt của sói, hướng Tô Du Du cào tới
"Kẻ điên, ý của bà đây không phải như vậy..." Tô Du Du còn chưa nói hết, môi của cô đã bị ngăn lại. Những lời kia cũng chỉ có thể nuốt xuống cổ họng
Sau một lát, không gian trong xe chật chội lại có một cảnh kiều diễm nóng bỏng...
Mà Tô Du Du hiện tại hiểu thêm một câu: Họa là từ miệng mà ra
"Ăn cơm thôi!" Ân Thư Kỳ đặt nồi canh gà lên bàn ăn cơm rồi nói tiếp: "Mau, Hề Nhi mau dẫn Dật Trạch qua bên này. Canh gà này hôm nay đã hầm gần cả ngày. Bên trong còn có cả măng tây, mẹ lấy ở nhà thím Vương cách vách, nghe nói vừa ngọt vừa ngon!"
Cố Niệm Hề bị điểm danh, vẻ mặt không phục trừng mắt liếc nhìn mẹ mình một cái
Mà trong lúc Ân Thư Kỳ nói ra câu này, đã có người nào đó nắm lấy tay cô
"Đi thôi, mẹ gọi chúng ta đến ăn cơm!" Thật ra một tiếng "Mẹ" này đối với người khác có thể không tính là cái gì. Nhưng đối với Đàm Dật Trạch mà nói đủ chạm đến chỗ sâu nhất trong lòng hắn
Từ lúc còn nhỏ, mẹ hắn đã qua đời. Sau đó Đàm Kiến Thiên lấy Thư Lạc Tâm, tuy rằng bà ta luôn nở nụ cười với mọi người, nhưng sau lưng lại luôn so sánh con trai mình với Đàm Dật Trạch. Đàm Dật Trạch đối với Thư Lạc Tâm kia nhiều năm vẫn không gọi bà ta là mẹ
Mà điều này cũng làm cho hắn nhanh chóng quên cảm giác gọi mẹ
Hiện tại, mẹ của Cố Niệm Hề đã nhiệt tình tiếp đón hắn, điều này làm cho Đàm Dật Trạch thật sự cảm giác được rất giống với mẹ mình trước kia
Rất ấm áp...
Ấm tới tận trong lòng!
Thật ra, cả buổi chiều Đàm Dật Trạch đều nghiêm chỉnh nhìn cô. Ngay cả cô đi ngủ, hắn cũng muốn phải đi vào xem. Nếu không bị ba của vật nhỏ gọi đi đánh cờ, không chừng hắn đã chơi xấu cô ở trên giường
Nhưng lúc này, tầm mắt của Đàm Dật Trạch lại không dừng trên người Cố Niệm Hề, điều này làm cho cô cảm thấy chua xót, rốt cuộc Đàm Dật Trạch đang nhìn cái gì
Theo tầm mắt của hắn, Cố Niệm Hề thấy được hắn đang nhìn bàn ăn cơm...
Rồi sau đó Cố Niệm Hề lại nhìn về phía Đàm Dật Trạch. Thấy rõ ràng ánh mắt hắn có tia ôn nhuận, còn có sự chuyên chú
Một khắc kia, Cố Niệm Hề cũng hiểu được, rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì...
Mặc kệ hắn đã bao nhiêu tuổi, mặc kệ thân phận của hắn có tôn quý ra sao, mặc kệ thực lực hắn hơn người cỡ nào, hắn cuối cùng cũng khát vọng, có được sự ấm áp từ gia đình
Đàm Dật Trạch hắn nhớ mẹ phải không?
Nhìn cặp mắt tràn ngập sương mù của Đàm Dật Trạch, Cố Niệm Hề không tự giác nắm chặt tay hắn
Cũng chính vì động tác nho nhỏ này của cô đã làm cho hắn hồi phục tinh thần
"Vật nhỏ, chúng ta đi ăn cơm đi!" Nhún vai, hắn lơ đãng cười với cô, rồi đem con ngươi ướt át của mình che dấu hoàn hảo
Cô nhìn tấm lưng thẳng tắp của hắn, đột nhiên lại cảm thấy đau lòng. Cũng chính bởi vì như vậy, cô không buông tay hắn ra, tùy ý để hắn kéo cô đến bàn ăm cơm
"Đến, Dật Trạch. Trước uống một bát để làm ấm áp thân mình đi!" Ân Thư Kỳ múc cho Đàm Dật Trạch một bát canh gà, đưa đến trước mặt hắn
Có lẽ, bà không biết hành động này của mình, lại lặng lẽ làm cho tâm người đàn ông trước mặt gợn sóng
"Mẹ, cám ơn!"
Hắn cười như trước, nhẹ nhàng giống như gió thổi qua ruộng lúa
Nếu không phải Cố Niệm Hề chú ý tới, khi hắn tiếp nhận bát canh kia tròng mắt của hắn thoáng có tia vui sướng, đến ngay cả cô cũng bị hắn lừa gạt
"Nói cái gì đó! Con bây giờ là chồng của Hề Nhi, tất nhiên là con của mẹ. Nhìn con gần đây gầy không ít. Hề Nhi từ nhỏ bị mẹ và ba của nó chiều hư, có khi hầm canh cũng sẽ biến thành rang khô. Con trong khoảng thời gian này cứ ở lại đây đi, mẹ sẽ bồi bổ một chút cho con!" Ân Thư Kỳ nói ra điều này tròng mắt cũng có ý cười
Nhìn ra được bà thật sự yêu mến Đàm Dật Trạch
"Mẹ, có người nói con gái của mình như vậy sao?" Cố Niệm Hề có chút không phục
Đàm Dật Trạch làm sao gầy!
Hơn nữa gần đây cô ngày nào cũng hầm canh cho hắn, không phải sao?
Chỉ là mẹ không biết mà thôi
Nghĩ vậy, Cố Niệm Hề quay sang bên cạnh liếc nhìn Đàm Dật Trạch
Đàm Dật Trạch vẫn một bộ dáng thâm thúy, nhưng nhiều ngày không thấy, hốc mắt hắn quả thực đã trũng xuống. Thậm chí bên dưới còn có chút thâm đen. Hắn như vậy, rất giống với người hai ngày không ngủ
Xem ra, khoảng thời gian này hắn cũng không trôi qua tốt
"Tiểu nha đầu, mỗi lần mẹ nói con lại cãi lại! Đừng tưởng có ba làm hậu thuẫn cho con mà mẹ sợ! Mau ăn cơm, cơm nước xong xuôi liền đi nghỉ đi. Bác sĩ nói, tay của con cần nghỉ ngơi nhiều một chút" Ân Thư Kỳ bất mãn nói
"Đúng rồi Dật Trạch, mấy ngày nay con cứ ngủ ở đây đi. Đêm nay, mẹ sẽ lấy bộ quần áo ngủ của ba cho con mặc. Ngày mai mẹ cùng Niệm Hề đi đến chợ mua cho con mấy thứ đồ dùng cá nhân!"
"Được, làm phiền mẹ!" Đàm Dật Trạch khóe miệng cười càng sâu
Không chỉ vì hắn thành công tiến vào Cố gia, tiếp cận Cố Niệm Hề gần hơn. Mà còn bởi vì sự ấm áp của Cố mẹ dành cho hắn
"Chẳng qua giường của Niệm Hề rất nhỏ!" Cố Ấn Mẫn từ trên lầu đi xuống, nói nhẹ một câu như vậy. Mà tầm mắt còn lơ đãng dừng trên ghế sa lon
"Ba, con ngủ ở sa lon cũng được!" Đàm Dật Trạch năng lực hơn người, nhìn thoáng qua đã hiểu ý Cố Ấn Mẫn. Vì thế hắn liền mở miệng, thuận theo ý Cố Ấn Mẫn
"Lão Cố..."
"Ba?"
Không chỉ có Ân Thư Kỳ mà ngay cả Cố Niệm Hề cũng không hài lòng với kết quả như vậy
Cô biết Đàm Dật Trạch tài trí hơn người. Còn chưa có người nào dám gây khó dễ cho hắn như vậy
Ba làm như vậy, có phải là hơi quá đáng hay không?
Mà Đàm Dật Trạch không biết có vì việc này mà cảm thấy phẫn nộ?
Nhưng khi nhìn thấy Đàm Dật Trạch cười nhẹ, trái tim của cô cũng từ từ quay trở về chỗ cũ
"Tốt lắm, đồng chí Ân phiền ba hôm nay đưa cho Dật Trạch một cái chăn bông!" Cố Ấ Mẫn không chú ý tới sắc mặt của hai mẹ con liền mở miệng nói
"..." Thấy Cố Ấn Mẫn kiên trì như vậy, Ân Thư Kỳ cũng không biết nên nói sao mới tốt. Chỉ có thể tiếp tục mời Đàm Dật Trạch ăn cơm
Đàm Dật Trạch chỉ thủy chung cười nhạt, dường như không để ý đến chuyện đêm nay hắn phải ngủ ở ghế sa lon không để vừa chân hắn
___
"Ha ha..." Lúc Đàm Dật Trạch bước ra từ phòng tắm, Cố Niệm Hề vốn không muốn tươi cười với hắn, nhưng vẫn không nhịn được cười ra tiếng
Nghe được tiếng cười của Cố Niệm Hề, Đàm Dật Trạch không một chút phiền não, nhưng ngược lại lại làm như vậy, đi đến phía Cố Niệm Hề ngồi xuống
"Cười cái gì!"
Hắn cưng chiều đưa tay vuốt tóc cô, rồi sau đó không quên xẹt qua môi cô
Thật muốn hiện tại đem cô nuốt vào bụng. Đã vài ngày không gặp vật nhỏ, hắn cứ nghĩ đã trôi qua cả hàng thế kỷ
Trời biết, hiện tại hắn phải tốn bao nhiêu sức lực mới kiềm chế không đến ôm hôn cô...
Đương nhiên, đó cũng không phải lý do Đàm Dật Trạch cưỡng chế chính mình. Mà bởi vì ở chỗ này không chỉ có riêng hai bọn họ mà vẫn còn Cố thị trưởng
"Mọi người đều nói trẻ con mặc áo người lớn. Sao nhìn anh lại giống như người lớn mặc áo trẻ con thế này?" Nhìn vẻ mặt khốn quẫn của hắn, Cố Niệm Hề cảm thấy vô cùng vui vẻ. Một tay bịt chặt cái miệng nhỏ nhắn, miễn cho cô cười ra tiếng.
Đàm Dật Trạch nghe được lời nói này của Cố Niệm Hề, cũng ý thức được cái gì đó liền nhìn xuống. Ân Thư Kỳ đưa cho hắn áo ngủ in hoa của Cố Ấn Mẫn
Thật ra, Cố Ấn Mẫn cũng cao đến hơn một mét bảy. Chiều cao như vậy ở thời còn trẻ cũng để cho ông đáng tự hào
Nhưng Cố Ấn Mẫn dù sao cũng chỉ miễn cưỡng đứng đến cằm của Đàm Dật Trạch. Cho nên quần áo này Đàm Dật Trạch mặc vào, cánh tay áo chỉ dài đến hơn khuỷu tay, mà quần cũng chỉ có thể che được qua đầu gối hắn một chút. Thật đúng là như lời của Cố Niệm Hề nói, người lớn mặc quần áo của trẻ con
Nhưng mà Cố Niệm Hề cười như vậy, người phiền não không phải Đàm Dật Trạch mà là Cố Ấn Mẫn
Nghe được lời của cô, sắc mặt Cố thị trưởng rõ ràng là không tốt
Hắn còn chưa từng bị bạn bè đồng lứa nào chỉ trỏ về chiều cao. Mà hôm nay lại bị con gái mình yêu quý nhất giễu cợt!
Cố thị trưởng không chịu đựng được sự thật này, liền cau có rời khỏi ghế sa lon
Mà Cố Niệm Hề thấy Cố Ấn Mẫn rời đi liền nói: "Ba, chúng ta mới chơi được nửa ván cờ, sao ba đã rời đi rồi"
Nhưng mặc kệ cô có gọi thế nào Cố thị trưởng cũng không dừng bước
"Ba làm sao vậy?" Cố Niệm Hề nhìn bàn cờ ảo não
"Vật nhỏ, em chọc ba tức giận, không biết sao?"
"Em nào có chọc ba?"
Đối với sự mê man của Cố Niệm Hề, Đàm Dật Trạch lại cười giống như là hồ ly: "Em cười nhạo chiều cao của ba!"
"A?" Cố Niệm Hề thật đúng là không biết, chiều cao là vết thương chí mạng của ông
"Được rồi vật nhỏ, em tạm thời đừng chọc ba tức giận được không? Nếu không anh trong khoảng thời gian này chỉ sợ sẽ sống khổ sở!" Đàm Dật Trạch lúc này lại cảm thấy khó xử nhìn Cố Niệm Hề
Thật ra ngẫm lại ghế sa lon nhà Cố Niệm Hề cũng không phải là nhỏ
Nhưng nếu như người cao một mét chín như Đàm Dật Trạch mà nói, chắc chắn để không đủ chân
Nhìn sắc mặt của Đàm Dật Trạch, Cố Niệm Hề có chút đau lòng nhưng vẫn mở miệng nói: "Ai bắt anh muốn ở chỗ này, để hiện tại phải ngủ ghế sa lon!"
"Anh tại sao đến chỗ này ngủ ghế sa lon, vật nhỏ chẳng lẽ em không biết sao?" Nhìn vẻ mặt chột dạ của Cố Niệm Hề, Đàm Dật Trạch liền ngồi xuống bên cạnh cô, thừa dịp không có ai để ý liền kéo cô vào lòng ngực, động tác vô cùng ôn nhu, vừa đủ không để tay cô bị đau
"Anh làm cái gì vậy? Lão lưu manh, buông ra!" Tuy rằng giãy dụa, nhưng giọng nói của Cố Niệm Hề rõ ràng cũng đè thấp không ít, tránh để người khác phát hiện
Mà biết được suy nghĩ này của cô, cánh tay của người đàn ông nào đó lại làm càn thêm vài phần
Trong chốc lát tay của hắn liền khẩn cấp đi lên, sau đó cúi đầu xuống hôn đôi môi đỏ mọng của cô...
Chẳng qua rất nhanh hắn liền buông cô ra
Nhìn cô gái gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, dùng tay không bị thương của mình chạm lên môi cười thầm. Đàm Dật Trạch cảm thấy rất vừa lòng
"Vật nhỏ, em còn chưa đi tắm. Có cần anh giúp em hay không?"
Thấy cô thất thần, hắn liền ngồi sát lại gần cô hơn, vẻ mặt tà ác nhìn cánh tay bị thương của Cố Niệm Hề
Chẳng qua hắn không làm quá, nếu như làm quá gây nên hỏa hoạn, người nghẹn khuất đêm nay vẫn chính là hắn!
"Em mới không cần! Lão lưu manh, xứng đáng ngủ ghế sa lon!"
Nhìn nụ cười xấu xa trên mặt hắn, cùng với ánh mắt có lửa, Cố Niệm Hề nhanh chóng đứng dậy, hướng phòng của mình đi đến. Bọn họ tốt xấu gì cũng kết hôn một thời gian, Cố Niệm Hề đương nhiên hiểu rõ giờ phút này hắn muốn làm gì. Nếu như tay của cô không bị thương, phỏng chừng cô sẽ thừa dịp thiên thời địa lợi nhân hòa này mà đùa giỡn Đàm Dật Trạch một phen. Nhưng hiện tại tay của cô đang bị thương, nếu đùa giỡn hắn, chỉ sợ người bị cắn lại chính là cô
Nghĩ vậy, Cố Niệm Hề nhanh chóng rời đi
Đương nhiên, trước khi đi cô còn không quên nói một câu lỗ mãng như vậy
Mà nhìn bóng dáng của cô, khóe miệng Đàm Dật Trạch khẽ nhếch lên
Vốn tưởng rằng chỉ cần cách xa vật nhỏ một chút là an toàn, nhưng hiện tại xem ra ma lực vật nhỏ của hắn đúng là không nhỏ. Cái gì cũng không làm nhưng lại khiến cho hắn dục hỏa đốt người
Tối nay người chịu khổ lại là Đàm Dật Trạch hắn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.