Quân Hôn Thập Niên 60, Tôi Dựa Huyền Học Hỗn Đến Hô Mưa Gọi Gió
Chương 19: Cái Miệng Quạ Đen Này Của Tô Tiểu Thất Đáng Sợ Quá. 4
Thị Không Hữu Nha
12/06/2024
Thừa kế cơ thể của nguyên thân, đương nhiên cũng phải thừa kế luôn tài sản của nguyên thân.
Còn cái vị hôn phu như con chó cao lông kia thì tặngcho Tô Mai đi, tốt nhất là hai người họ cứ dính chặt nhau đến chết đi.
Cô không hiếm lạ gì.
Từ Hồng Hà không nhịn được nhìn Tô Kiến Minh, hi vọng ông ta có thể quản tốt cái đứa con gái bất hiếu này.
Tô Kiến Minh tức tới đau ngực, chuyện tố cáo mẹ mình ông ta bị người ta trong tối ngoài sáng nói mấy câu.
Thấy Triệu Viễn và Chiến Bắc Hành ở đây, ông ta không muốn ra tay đánh cái đứa phản nghịch Tô Tiêu Thất này.
Tô Kiên Minh vừa định nói chuyện, có người tới gõ cửa sân.
“Tiêu Thất ơi. Mở cửa nhanh, mở cửa nhanh.” Người đập cửa dường như rất vội, trong âm thanh lộ ra sợ hãi và run rẩy.
Tô Kiến Minh cau mày: “Là Nhị đại nương?”
Tô Hồng Hà nghĩ tới điều gì đó, vội vàng đứng lên xông ra ngoài mở cửa.
Chiến Bắc Hành mặt vẫn vô cảm, chỉ là quả đấm nắm chặt đã bán đứng nội tâm anh.
Hoá ra Tô Tiêu Thất người toàn lông nhím chỉ có thể dùng vỏ ngoài cứng rắn để bảo vệ mình.
Lúc này...
Lòng anh đột nhiên đau.
Trong lòng Triệu Viễn bực bội, Tô Tiêu Thất bình thường dỗ mấy câu là nghe lời giờ là đang phát điên rồi sao? Loại phụ nữ này sao xứng với anh ta?
Thím hai vội vàng chạy vào, tay vịn khung cửa. Không ngừng thở dốc, hoảng sợ lia mắt nhìn Tô Tiêu Thất.
“Tiêu Thất ơi, Lý Đại Hoa chết rồi.”
Tô Mai vẫn đang ở trong phòng vểnh tai lên, chầm chậm tê liệt ngồi xuống giường.
Cái miệng quạ đen này của Tô Tiêu Thất đáng sợ quá.
Tô Tiêu Thất cũng không thấy kinh ngạc, chỉ lặng lẽ nói:
“Khoảng tầm giờ này, lúc chết không quá yên ổn.”
“Chết thế nào?” Tô Kiến Minh nghi ngờ không hiểu.
“Buổi sáng bà ấy cơm nước xong đi ra sông giặt quần áo. Đúng lúc Tô Lão Hầu ra sau nói thả trâu, con trâu kia như phát điên vậy đâm chết Lý Đại Hoa.”
“Đâm lòi cả ruột ra.” Nhị đại nương nói xong tê liệt ngồi ở góc tường.
Bà ấy kinh ngạc chính là Tô Tiêu Thất thực sự thừa kế y bát của bà đồng Tô.
Y bát, áo cà sa và cái bát của thầy tu: vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng ... truyền lại cho đời sau.
Còn giỏi hơn cả bà đồng Tô, Tô Tiêu Thất vừa mở miệng thì chết người.
Mấy năm nay, bà đồng Tô sống một mình, không để người khác quấy nhiễu nên bà cụ luôn không giúp người khác giải đáp các vấn đề nan giải.
Còn cái vị hôn phu như con chó cao lông kia thì tặngcho Tô Mai đi, tốt nhất là hai người họ cứ dính chặt nhau đến chết đi.
Cô không hiếm lạ gì.
Từ Hồng Hà không nhịn được nhìn Tô Kiến Minh, hi vọng ông ta có thể quản tốt cái đứa con gái bất hiếu này.
Tô Kiến Minh tức tới đau ngực, chuyện tố cáo mẹ mình ông ta bị người ta trong tối ngoài sáng nói mấy câu.
Thấy Triệu Viễn và Chiến Bắc Hành ở đây, ông ta không muốn ra tay đánh cái đứa phản nghịch Tô Tiêu Thất này.
Tô Kiên Minh vừa định nói chuyện, có người tới gõ cửa sân.
“Tiêu Thất ơi. Mở cửa nhanh, mở cửa nhanh.” Người đập cửa dường như rất vội, trong âm thanh lộ ra sợ hãi và run rẩy.
Tô Kiến Minh cau mày: “Là Nhị đại nương?”
Tô Hồng Hà nghĩ tới điều gì đó, vội vàng đứng lên xông ra ngoài mở cửa.
Chiến Bắc Hành mặt vẫn vô cảm, chỉ là quả đấm nắm chặt đã bán đứng nội tâm anh.
Hoá ra Tô Tiêu Thất người toàn lông nhím chỉ có thể dùng vỏ ngoài cứng rắn để bảo vệ mình.
Lúc này...
Lòng anh đột nhiên đau.
Trong lòng Triệu Viễn bực bội, Tô Tiêu Thất bình thường dỗ mấy câu là nghe lời giờ là đang phát điên rồi sao? Loại phụ nữ này sao xứng với anh ta?
Thím hai vội vàng chạy vào, tay vịn khung cửa. Không ngừng thở dốc, hoảng sợ lia mắt nhìn Tô Tiêu Thất.
“Tiêu Thất ơi, Lý Đại Hoa chết rồi.”
Tô Mai vẫn đang ở trong phòng vểnh tai lên, chầm chậm tê liệt ngồi xuống giường.
Cái miệng quạ đen này của Tô Tiêu Thất đáng sợ quá.
Tô Tiêu Thất cũng không thấy kinh ngạc, chỉ lặng lẽ nói:
“Khoảng tầm giờ này, lúc chết không quá yên ổn.”
“Chết thế nào?” Tô Kiến Minh nghi ngờ không hiểu.
“Buổi sáng bà ấy cơm nước xong đi ra sông giặt quần áo. Đúng lúc Tô Lão Hầu ra sau nói thả trâu, con trâu kia như phát điên vậy đâm chết Lý Đại Hoa.”
“Đâm lòi cả ruột ra.” Nhị đại nương nói xong tê liệt ngồi ở góc tường.
Bà ấy kinh ngạc chính là Tô Tiêu Thất thực sự thừa kế y bát của bà đồng Tô.
Y bát, áo cà sa và cái bát của thầy tu: vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng ... truyền lại cho đời sau.
Còn giỏi hơn cả bà đồng Tô, Tô Tiêu Thất vừa mở miệng thì chết người.
Mấy năm nay, bà đồng Tô sống một mình, không để người khác quấy nhiễu nên bà cụ luôn không giúp người khác giải đáp các vấn đề nan giải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.