Quân Hôn Thập Niên 70: Cả Nhà Cực Phẩm, Chỉ Mình Ta Thiếu Đạo Đức Nhất
Chương 30: Cô Nói Câu Này Là Có Ý Gì
Sơn Đính Đích Thái Dương
23/10/2024
Vẻ ngoài của người này cũng được nhưng tính cách thật sự khiến người khó ở quá, bước chân của Lâm Hướng Nam dừng lại: “Tôi đau chân, không muốn đến công viên nữa, chúng ta đứng một lúc rồi về báo cáo kết quả.”
“Vậy chúng ta cứ đứng một lúc đi.” Triệu Kỳ không thể nào hiểu được ý của cô, anh ta tiếp tục nói: “Cô rất ưa nhìn nhưng lại không biết ăn diện. Nếu không phải gương mặt này của cô quả thật không tồi thì tôi thậm chí còn không muốn đi dạo công viên với cô đâu. Bím tóc của cô hôm nay bện xấu thật.”
“Nghe anh nói chuyện là tôi đủ biết anh là một người thẳng như ruột ngựa rồi, nhưng anh cũng không thể xoen xoét cái mồm như thế được, vẻ ngoài trông cũng gì và này nọ đấy nhưng sao nói chuyện lại mất não như thế nhỉ.”
“Cô nói câu này là có ý gì? Tôi khen cô mà cô lại chửi tôi.” Triệu Kỳ sa sầm mặt mũi.
Lâm Hướng Nam trợn ngược mắt lên trời: “Khen á? Có ai khen người khác như anh sao?”
“Tôi toàn khen người khác như thế, cô phải tập quen đi.”
Lâm Hướng Nam cười ha ha rồi quay người bỏ đi, không hề do dự một tí nào hết.
“Tính cách của cô như thế là không được, phải thay đổi.”
“Đổi cái mẹ gì, người có bệnh là anh đấy.” Lâm Hướng Nam quay đầu chửi xong lập tức tăng tốc độ, chạy bước nhỏ rời đi.
Sau khi dẫn Hồ Mỹ Lệ ra khỏi nhà của bà mai, Lâm Hướng Nam trực tiếp nói: “Người này không được, con không thích.”
“Không thích?” Tông giọng của Hồ Mỹ Lệ trực tiếp vút lên: “Điều kiện tốt như thế mà con còn không thích!”
“Nào có ai xem mắt một lần là thành công đâu.” Lâm Hướng Nam chủ động thúc giục: “Mẹ tìm thêm mấy người nữa giúp con đi, xem nhiều rồi nói không chừng lại có người vừa mắt.”
Cô tích cực tham gia xem mắt nhưng con người của đối phương không được, cô có thể có cách gì được đây.
Hồ Mỹ Lệ không cam lòng, trên đường trở về vẫn tận tình khuyên bảo, nói nhiều lời hay: “Mẹ cảm thấy chắc chắn có đã hiểu nhầm rồi, vẻ ngoài của người ta nho nhã lịch sự, không hề giống lời con nói một tí nào cả.”
“Người này không được, nói không chừng người sau sẽ tốt hơn. Thời đại mới rồi, không thể bỏ hết trứng vào một giỏ được.” Lâm Hướng Nam không mảy may bị lay động: “Dù sao con cũng không lấy loại người này đâu, gả cho loại người này còn không bằng con về nông thôn luôn cho rồi.”
Dù có thế nào cũng không thể động vào giới hạn của cô, cho dù là tìm một người góp gạo thổi cơm chung thì cũng phải tìm người thuận mắt mới được.
Nhắc đến về nông thôn là Hồ Mỹ Lệ tắt lửa, bà ta chửi ầm lên: “Đúng là kiếp trước tao thiếu nợ mày nên kiếp này phải tới làm trâu làm ngựa cho mày mà, kén cá chọn canh, để tao xem cuối cùng mày có thể chọn được người thế nào.”
Tuy rằng bà ta ở nhà chửi con gái nhưng sau đó vẫn trả lời bà mai.
“Vậy chúng ta cứ đứng một lúc đi.” Triệu Kỳ không thể nào hiểu được ý của cô, anh ta tiếp tục nói: “Cô rất ưa nhìn nhưng lại không biết ăn diện. Nếu không phải gương mặt này của cô quả thật không tồi thì tôi thậm chí còn không muốn đi dạo công viên với cô đâu. Bím tóc của cô hôm nay bện xấu thật.”
“Nghe anh nói chuyện là tôi đủ biết anh là một người thẳng như ruột ngựa rồi, nhưng anh cũng không thể xoen xoét cái mồm như thế được, vẻ ngoài trông cũng gì và này nọ đấy nhưng sao nói chuyện lại mất não như thế nhỉ.”
“Cô nói câu này là có ý gì? Tôi khen cô mà cô lại chửi tôi.” Triệu Kỳ sa sầm mặt mũi.
Lâm Hướng Nam trợn ngược mắt lên trời: “Khen á? Có ai khen người khác như anh sao?”
“Tôi toàn khen người khác như thế, cô phải tập quen đi.”
Lâm Hướng Nam cười ha ha rồi quay người bỏ đi, không hề do dự một tí nào hết.
“Tính cách của cô như thế là không được, phải thay đổi.”
“Đổi cái mẹ gì, người có bệnh là anh đấy.” Lâm Hướng Nam quay đầu chửi xong lập tức tăng tốc độ, chạy bước nhỏ rời đi.
Sau khi dẫn Hồ Mỹ Lệ ra khỏi nhà của bà mai, Lâm Hướng Nam trực tiếp nói: “Người này không được, con không thích.”
“Không thích?” Tông giọng của Hồ Mỹ Lệ trực tiếp vút lên: “Điều kiện tốt như thế mà con còn không thích!”
“Nào có ai xem mắt một lần là thành công đâu.” Lâm Hướng Nam chủ động thúc giục: “Mẹ tìm thêm mấy người nữa giúp con đi, xem nhiều rồi nói không chừng lại có người vừa mắt.”
Cô tích cực tham gia xem mắt nhưng con người của đối phương không được, cô có thể có cách gì được đây.
Hồ Mỹ Lệ không cam lòng, trên đường trở về vẫn tận tình khuyên bảo, nói nhiều lời hay: “Mẹ cảm thấy chắc chắn có đã hiểu nhầm rồi, vẻ ngoài của người ta nho nhã lịch sự, không hề giống lời con nói một tí nào cả.”
“Người này không được, nói không chừng người sau sẽ tốt hơn. Thời đại mới rồi, không thể bỏ hết trứng vào một giỏ được.” Lâm Hướng Nam không mảy may bị lay động: “Dù sao con cũng không lấy loại người này đâu, gả cho loại người này còn không bằng con về nông thôn luôn cho rồi.”
Dù có thế nào cũng không thể động vào giới hạn của cô, cho dù là tìm một người góp gạo thổi cơm chung thì cũng phải tìm người thuận mắt mới được.
Nhắc đến về nông thôn là Hồ Mỹ Lệ tắt lửa, bà ta chửi ầm lên: “Đúng là kiếp trước tao thiếu nợ mày nên kiếp này phải tới làm trâu làm ngựa cho mày mà, kén cá chọn canh, để tao xem cuối cùng mày có thể chọn được người thế nào.”
Tuy rằng bà ta ở nhà chửi con gái nhưng sau đó vẫn trả lời bà mai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.