Quân Hôn Thập Niên 70: Cả Nhà Cực Phẩm, Chỉ Mình Ta Thiếu Đạo Đức Nhất
Chương 47: Nghe Nguyên Một Buổi Sáng
Sơn Đính Đích Thái Dương
26/10/2024
Hồ Mỹ Lệ lại càng trực tiếp hơn: “Đã già khú đế ra rồi thật sự còn tưởng mình là cái thứ hiếm lạ gì chắc, đừng nói là bây giờ mà ngay cả lúc ông còn trẻ cũng chưa từng được người thích nhé...”
Bà ta càng nói càng quá đáng, cha Hồ vội vàng “khụ” một tiếng: “Đừng nói mấy lời vô dụng này nữa, mau chóng bàn bạc chuyện chia nhà đi, đám người anh cả con còn phải về đi làm nữa.”
Nếu bây giờ đắc tội với người ta quá, đến lúc chia nhà lại không dễ bàn.
Hồ Mỹ Lệ phiên phiến đi một chút, bắt đầu phân chia tài sản với Lưu Lão Hắc.
Tám mươi đồng tiền trong nhà kia là của bà ta, đồ mộc gia dụng, nồi niêu xoong chảo đều được viết rõ ràng số lượng ra hết, viết xong còn mời các bác gái trong viện tử ra làm chứng, cái gì cũng phải rõ ràng rồi mới ký tên đồng ý.
Trên giấy chứng nhận ly hôn hiện nay có thông tin phân chia tài sản, còn có lý do ly hôn, tình hình sắp xếp của con cái, bọn họ ghi rõ ràng mấy mục này ra trước, tránh cho lúc đến cục Dân chính lại cãi nhau, ảnh hưởng đến tốc độ.
Đợi xử lý xong chuyện ly hôn thì một buổi sáng đã gần trôi qua hết, Hồ Mỹ Lệ quyết định: “Buổi chiều chúng ta đến cục Dân chính lấy giấy xác nhận.”
Lần này nhà họ Triệu không chịu được nữa: “Chuyện của mấy người đã xử lý xong cả người, còn chúng tôi phải đợi nguyên một buổi sáng đây này.”
Nhà họ Triệu nghe càng lâu thì càng thấy bất mãn về nhà họ Lưu này.
Chuyến ghé thăm này của bọn họ vốn đã không phải tới vì kết hôn rồi mà là tới để kiếm chuyện.
“Nghe nguyên một buổi sáng, cuối cùng tôi cũng đã nghe hiểu chuyện nhà các người. Nhà họ Lưu các người muốn gả con gái đến điên rồi, nhưng nhà họ Triệu chúng tôi cũng không dám lấy đâu nhé.”
Mẹ Triệu ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Tôi đã hỏi Triệu Kỳ nhà tôi về chuyện tối hôm qua rồi, có người đã gửi giấy nhắn cho nó, kêu nó đứng ở đó đợi người, trên giấy nhắn đề tên người gửi là ‘Nam’, cuối cùng nó đứng đợi lại đợi ra vấn đề luôn.”
Lâm Hướng Nam vừa định đứng ra làm sáng tỏ thì mẹ Triệu đã nói thẳng: “Chuyện này ngoại trừ Lưu Hồng Anh ra thì tôi không nghĩ ra được người nào khác.”
Tuy rằng không ai nghi ngờ mình nhưng Lâm Hướng Nam vẫn bổ sung một câu: “Dù sao cũng không phải tôi viết.”
Có vài lời không tiện nói ra khỏi miệng mà chỉ có thể dựa vào viết giấy. Ở chỗ Lâm Hướng Nam vẫn còn lá thư tình mà Lưu Hồng Anh chuẩn bị nữa kìa.
Lưu Hồng Anh thật sự coi Triệu Kỳ thành chàng rể vàng, chỉ sợ Lâm Hướng Nam giành với cô ta nên muốn dựa vào thư tình để chuyển dời sự chú ý của đối phương.
Vừa nghe Lâm Hướng Nam nói muốn tiếp xúc với Triệu Kỳ là cô ta lại nhanh chóng giở chiêu với Triệu Kỳ ngay.
Bị ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm, Lưu Hồng Anh lộ ra vẻ mặt ấm ức: “Tờ giấy không phải do cháu viết, rõ ràng người chịu thiệt là cháu cơ mà, tại sao mọi người đều trách cháu?”
Bà ta càng nói càng quá đáng, cha Hồ vội vàng “khụ” một tiếng: “Đừng nói mấy lời vô dụng này nữa, mau chóng bàn bạc chuyện chia nhà đi, đám người anh cả con còn phải về đi làm nữa.”
Nếu bây giờ đắc tội với người ta quá, đến lúc chia nhà lại không dễ bàn.
Hồ Mỹ Lệ phiên phiến đi một chút, bắt đầu phân chia tài sản với Lưu Lão Hắc.
Tám mươi đồng tiền trong nhà kia là của bà ta, đồ mộc gia dụng, nồi niêu xoong chảo đều được viết rõ ràng số lượng ra hết, viết xong còn mời các bác gái trong viện tử ra làm chứng, cái gì cũng phải rõ ràng rồi mới ký tên đồng ý.
Trên giấy chứng nhận ly hôn hiện nay có thông tin phân chia tài sản, còn có lý do ly hôn, tình hình sắp xếp của con cái, bọn họ ghi rõ ràng mấy mục này ra trước, tránh cho lúc đến cục Dân chính lại cãi nhau, ảnh hưởng đến tốc độ.
Đợi xử lý xong chuyện ly hôn thì một buổi sáng đã gần trôi qua hết, Hồ Mỹ Lệ quyết định: “Buổi chiều chúng ta đến cục Dân chính lấy giấy xác nhận.”
Lần này nhà họ Triệu không chịu được nữa: “Chuyện của mấy người đã xử lý xong cả người, còn chúng tôi phải đợi nguyên một buổi sáng đây này.”
Nhà họ Triệu nghe càng lâu thì càng thấy bất mãn về nhà họ Lưu này.
Chuyến ghé thăm này của bọn họ vốn đã không phải tới vì kết hôn rồi mà là tới để kiếm chuyện.
“Nghe nguyên một buổi sáng, cuối cùng tôi cũng đã nghe hiểu chuyện nhà các người. Nhà họ Lưu các người muốn gả con gái đến điên rồi, nhưng nhà họ Triệu chúng tôi cũng không dám lấy đâu nhé.”
Mẹ Triệu ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Tôi đã hỏi Triệu Kỳ nhà tôi về chuyện tối hôm qua rồi, có người đã gửi giấy nhắn cho nó, kêu nó đứng ở đó đợi người, trên giấy nhắn đề tên người gửi là ‘Nam’, cuối cùng nó đứng đợi lại đợi ra vấn đề luôn.”
Lâm Hướng Nam vừa định đứng ra làm sáng tỏ thì mẹ Triệu đã nói thẳng: “Chuyện này ngoại trừ Lưu Hồng Anh ra thì tôi không nghĩ ra được người nào khác.”
Tuy rằng không ai nghi ngờ mình nhưng Lâm Hướng Nam vẫn bổ sung một câu: “Dù sao cũng không phải tôi viết.”
Có vài lời không tiện nói ra khỏi miệng mà chỉ có thể dựa vào viết giấy. Ở chỗ Lâm Hướng Nam vẫn còn lá thư tình mà Lưu Hồng Anh chuẩn bị nữa kìa.
Lưu Hồng Anh thật sự coi Triệu Kỳ thành chàng rể vàng, chỉ sợ Lâm Hướng Nam giành với cô ta nên muốn dựa vào thư tình để chuyển dời sự chú ý của đối phương.
Vừa nghe Lâm Hướng Nam nói muốn tiếp xúc với Triệu Kỳ là cô ta lại nhanh chóng giở chiêu với Triệu Kỳ ngay.
Bị ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm, Lưu Hồng Anh lộ ra vẻ mặt ấm ức: “Tờ giấy không phải do cháu viết, rõ ràng người chịu thiệt là cháu cơ mà, tại sao mọi người đều trách cháu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.