Chương 850: Dung Vũ Hóa Vân
Khai Hoang
08/06/2013
Minh Đạo nghe vậy thì im lặng, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ.
Minh Tu ngập ngừng một hồi rồi lên tiếng:
- Hôm nay hai đệ tử đến Chính Minh phong yêu cầu đan dược thì nghe có người cuồng ngôn nói chuyện lão sư nên xảy ra tranh chấp. Đệ tử vô năng, những vết thương này là do khi đấu kiếm với sư đệ đồng môn.
Minh Tu cúi đầu, đỏ bừng mặt.
Nhạc Vũ hiểu từ sư đệ đồng môn chính là nói kẻ kia nhỏ tuổi hơn Minh Đạo Minh Tu.
Về phần nói cái gì đàm luận chuyện của hắn chắc cũng không phải tốt đẹp gì, nếu không cũng sẽ không chọc giận hai đệ tử tâm tính phúc hậu của hắn.
Chính Minhh Phong là một trong những chủ phong của Thủy Vân sơn, cũng là nơi đặt Tập đan các. Hôm nay chính là ngày phóng đan của Thủy Vân tông qua mỗi nửa năm.
Sau đó thấy Minh Đạo cũng cười khổ một tiếng nói:
- Đệ tử tiến đến lĩnh đan, nghe được có mấy đệ tử các phong khác nói nhất mạch chúng ta là phế vật bại hoại của Thủy Vân tông. Đặc biệt là lão sư không có tu vi Thiên Tiên, kỳ thật cũng chỉ là tôm thước không chân, càng nói thêm không ít từ xấu xa. Hai người chúng ta tranh cãi rồi động thủ với người. Vốn nếu chỉ là điểm ủy khuất ấy thì cũng sẽ không tới tìm sư tôn làm chủ. Chỉ là Liên Hải càng ngày càng quá phận, bảo bổng lộc đan dược nửa năm nay sẽ cắt đi bảy thành
Nói đến đây, Minh Đạo khẽ nhíu mày:
- Chuyện hôm nay thật sự có chút kỳ quái. Thường ngày mặc dù có người nói chút ít lời ong tiếng ve nhưng cũng không quá mức như vậy, lần này giống như có người sai sử. Lẽ ra lão sư ba tháng trước mới khiến cho Liên Hải bị tổn thất nặng lại càng không nên có người đơn giản khiêu khích. Về sau đệ tử lại đi nghe ngóng mới biết gần đây chư phong nghe đồn lão sư mời người ngoài ức hiếp đồng môn.
Nhạc Vũ nghe vậy cười nhạt, những ngày này hắn đều dùng thần niệm cảm ứng. Liên Hải Uyên Tĩnh rốt cuộc giở trò quỷ gì hắn đều biết rõ, chỉ là lười quản nên chưa phản ứng.
Kỳ thật cũng bởi vì Uyên Minh trước kia quá mức ít xuất hiện, tính cách mềm yếu nên mới có người tin tưởng những lời đồn này.
Việc tự tay đánh bại Liên Hải đánh bại, đừng nói là những người của chư phong, ngay cả người của Cực Uyên Phong ngày đó tận mắt nhìn thấy cũng còn thấy nghi ngờ.
Hắnlạnh lùng nhìn qua gần ngàn người quỳ lạy bên ngoài lầu các, mặc dù không nói lời nào nhưng thần sắc mỗi người đều lộ vẻ bất đồng. Trong đó càng chỉ có hơn trăm người mới có vết thương nhẹ trên người như Minh Đạo Minh Tu.
Nhạc Vũ lúc nhìn đến những người này thì mới hơi lộ ra vẻ ấm áp nhưng vẫn lạnh giọng hỏi:
- Như vậy các ngươi cũng vì chuyện đan dược mà đến?
Giọng nói hắn trầm thấp như tiếng chuông cổ ngân xa hơn vạn vạn trượng.
Những người này đều hai mặt nhìn nhau, một hồi lâu mới có một người tướng mạo ổn trọng, gương mặt vuông vức, trên người có vô số vết thương bước lên phía trước mấy bước bẩm báo:
- Bẩm sư thúc, vốn Tập đan các chỉ khấu trừ năm thành thì chúng ta còn có thể chịu được. Hôm nay lại giảm thêm hai thành thì ngay cả tu hành thường ngày cũng khó có thể duy trì. Sư huynh đệ chúng tacũng chỉ có đến cầu sư thúc làm chủ.
Nhạc Vũ cũng từ chối cho ý kiến, chỉ lạnh nhạt nhìn người này. Hình ảnh của người này trong kí ức của Uyên Minh rất sâu, chính là đồ đệ của Uyên Văn, tên gọi Văn Chân, có thể nói là đệ nhất nhân trong tam đại đệ tử của Cực Uyên Phong, trong Cực Uyên Phong cũng hơi có chút uy vọng.
Chỉ là lần này còn chưa chờ Văn Chân nói xong thì trong đám người đằng sau đã có người xen vào:
- Sư thúc, ta nghe nói Liên Hải sư bá sở dĩ lại khấu trừ đi hai thành vì sư thúc đã đắc tội hắn, Nếu có thể hóa giải thì có thể khiến cho Liên Hải sư bá hắn hồi tâm chuyển ý.
Văn Chân lập tức giận dữ, thần sắc trầm ngưng, hai mắt lộ ra hàn mang,\ nhìn lại sau lưng.
Chỉ là trong mắt của hắn tuy lộ ra ý cảnh cáo nhưng vẫn vô dụng, đằng sau lại có người mở miệng nói:
- Liên Hải sư bá có hơn mười sư huynh đệ, đều là Thiên Tiên tu sĩ. Sư trưởng hắn lại càng có tu vi ngọc tiên, Hàng năm ngay cả Cực Hoán tổ sư bá tại Liên Hà phong cũng đều có hiếu kính, cũng không phải là người mà Cực Uyên Phong có khả năng đắc tội, kính xin sư thúc nghĩ lại
Nhạc Vũ không khỏi thầm cười lạnh một tiếng, hóa giải chuyện này? Là muốn hắn đi đến nhà tạ lỗi? Vẫn là hai tay đem hỏa cốt diễm cúc dâng lên?
Bó tay mặc kệ, tất nhiên sẽ khiến cho nhân tâm Cực Uyên Phong càng thêm ly tán. Nhưng nếu là tìm tới cửa đi tới lý luận, sợ là càng đúng ý người này.
Nhạc Vũ đã có quyết định nhưng trên mặt lại không hề lộ ra, chỉ khẽ gật đầu:
- Việc này ta đã hiểu, qua chút thời gian sẽ có xử trí, các ngươi có thể tản đi.
Nói xong hắn cũng mặc kệ những ánh mắt ngạc nhiên sau lưng, lần nữa đi vào tĩnh thất.
Hắn triển khai linh giác thì cảm ứng được hơn ngàn đệ tử ngoài cửa chậm chạp chưa từng tán đi. Thần sắc phần lớn đều là phẫn hận oán hận, ngay cả những người bị thương cũng không thể che hết vẻ thất vọng.
Qua hồi lâu mới có người hùng hùng hổ hổ phất tay áo rời đi, trước khi rời đi nhìn về trúc lâu hàm chứa vài phần lãnh ý oán độc.
Nhạc Vũ cũng không để ý, lấy ra mấy miếng Hồn Ngọc.
Đây là vật mà Uyên Minh ngày đó lưu lại, trong đó có ghi mấy môn đạo pháp thần thông truyền thừa của Thủy Vân tông. Trước đây Nhạc Vũ vẫn không có thời gian nghiên cứu nhưng hôm nay lại không thể không xem qua.
Miếng hồn ngọc thứ nhất có ghi lại một phép ngự kiếm thủy hệ tên là Thủy Vân Kiếm, một khi thôi sử có thể khiến cho mây động bát phươn, chưởng quản thời tiết bốn mùa.
Bất quá khi Nhạc Vũ ghi nhớ hết khẩu quyết thì bất giác có thêm vài phần khinh thị.
Kiếm quyết xác thực tinh diệu, chân chính là phép đấu kiếm của tiên gia nhưng luận về uy lực vẫn kém Quảng Lăng tuyệt kiếm không chỉ một bậc.
Nhạc Vũ tu luyện Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết đã tới tầng mười lăm đỉnh phong, pháp lực thủy hệ hùng hậu thừa đủ để thôi sử kiếm quyết này.
Hắn chỉ suy nghĩ một lát đã hiểu rõ phân nửa bộ kiếm quyết này, qua lần thứ hai liền tìm hiểu phép biến hóa và chỗ tinh diệu bên trong.
Tới lần thứ sáu thì Nhạc Vũ đã đem phần lớn pháp tắc đại đạo của bản thân kết hợp nhất thể với Thủy Vân Kiếm.
Hắn tiện tay lấy ra một thanh phi kiếm thôi diễn liền thấy vân quang lượn lờ, kiếm ảnh mịt mờ không có hình tích nhưng trong một sát na đã cắt tất cả hạt bụi không khí trong phòng thành vô số mảnh vỡ.
Đến khi Nhạc Vũ dừng kiếm thì thấy bốn vách tường đều là hơi nước, thanh trúc cũng phủ đầy những điểm nhỏ khiến tĩnh thất thủng lỗ chỗ.
Nhạc Vũ ngưng mày nhìn quanh rồi nghi hoặc lắc đầu.
- Như thế nào như thế? Tuy mình chỉ mới học qua bộ kiếm quyết này nhưng đã nắm vững phần lớn tinh yếu, với pháp lực bản thân sao lại không khống chế được kiếm khí để lan tràn ra ngoài. Thì ra là mình nông cạn rồi, Thủy Vân Kiếm sợ là không có đơn giản như vậy, dường như sáng tạo vì một môn công quyết thủy hệ.
Dùng Âm Dương Ngũ Luân Vân Tượng Bàn suy tính chỉ chốc lát, Nhạc Vũ lại tự giễu cười cười, dùng hồn niệm thăm dò những hồn ngọc còn lại rồi tiện tay ném vào không gian tu di.
Thủy Vân tông ngoại trừ đạo pháp bí truyền của tổ sư thì cũng học những điểm mạnh của người khác như Quảng Lăng tông nên trong tông còn truyền thừa hơn mười đại thần thông khác.
Bất quá lại không liên quan đến Thủy Vân Kiếm.
Đến khi tới một viên hồn tinh màu tím sậm cuối cùng thì Nhạc Vũ mới chợt động, ghi nhớ toàn bộ tin tức trong đó.
- Nguyên lai là môn Dung vũ hóa vân quyết này, trong Hồng Hoang có một môn đại thần thông như vậy nhưng lại chưa từng nghe nói qua.
Tìm hiểu những khẩu quyết thâm ảo ghi bằng chữ triện lẫn hình minh họa trong đó, Nhạc Vũ càng thêm kinh dị.
Cũng không phải vì uy lực của đại thần thông này to lớn mà vì Dung Vũ Hóa Vân quyết thần kỳ tương tự Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết.
Môn thứ hai là dung hợp mười tám loại linh thủy linh hỏa cùng trong cơ thể để thành tựu Đại La Kim Tiên. Môn thứ nhất cũng là như thế nhưng lại chỉ cần mười hai loại linh dịch thủy hệ.
Môn thứ hai đi theo đường thủy hỏa tương tác còn môn Dung Vũ Hóa Vân quyết lại đơn tu thủy hệ.
Xem đến phấn chú thích của Thủy Vân chân nhân, Nhạc Vũ có chút hiểu được người sáng chế môn đại thần thông này nhất định cũng là Thủy Vân chân nhân.
Nghe đồn vị tổ sư cách thế này kỳ thật còn truyền lại một đại thần thông tên là Cửu Cửu tán phách, đồng dạng với Cửu Cửu Hồng Vân Tán Phách Hồ Lô, dung hợp chín chín tám mươi mốt loại khí độc, tu thành Tán Phách Thần Quang.
Chỉ là từ thời thượng cổ vẫn chưa có người nào tu thành thần thông này, ngay cả bản thân Hồng Vân cũng chưa từng, chỉ có thể truyền cho hậu thế.
Tán Phách Hồ Lô là thiên địa tự thành, bản thân nhân thể cũng được xưng là Tiểu Thiên địa, bất quá người trong thế gian có thể dung hợp được chín chín tám mươi mốt loại khí độc không chết quả thật quá ít.
Cả hai môn đại thần thông này chỉ sợ đều là do tổ sư hắn dẫn dắt.
- Khó trách Liên Hải không tiếc mọi giá để lấy cho được đóa hỏa cốt diễm cúc, chỉ là trong đó lại có chỗ không thông.
Nhạc Vũ lâm vào trầm ngâm, hỏa cốt diễm cúc từ trước đến nay đều chỉ sinh trưởng tại chỗ băng hỏa giao tiếp, trong tay hắn đã có một đóa, phía dưới là Địa Tâm Hỏa mạch, phía trên lại là hàn mạch nên mới có Sương Thạch kiếm.
Bên trong đóa diễm cúc này cố nhiên ẩn chứa đại lượng hỏa tính nhưng đồng dạng có thể kích thích linh lực Băng Hệ, là phụ dược tốt nhất để tu tập Dung Vũ Hóa Vân.
Minh Tu ngập ngừng một hồi rồi lên tiếng:
- Hôm nay hai đệ tử đến Chính Minh phong yêu cầu đan dược thì nghe có người cuồng ngôn nói chuyện lão sư nên xảy ra tranh chấp. Đệ tử vô năng, những vết thương này là do khi đấu kiếm với sư đệ đồng môn.
Minh Tu cúi đầu, đỏ bừng mặt.
Nhạc Vũ hiểu từ sư đệ đồng môn chính là nói kẻ kia nhỏ tuổi hơn Minh Đạo Minh Tu.
Về phần nói cái gì đàm luận chuyện của hắn chắc cũng không phải tốt đẹp gì, nếu không cũng sẽ không chọc giận hai đệ tử tâm tính phúc hậu của hắn.
Chính Minhh Phong là một trong những chủ phong của Thủy Vân sơn, cũng là nơi đặt Tập đan các. Hôm nay chính là ngày phóng đan của Thủy Vân tông qua mỗi nửa năm.
Sau đó thấy Minh Đạo cũng cười khổ một tiếng nói:
- Đệ tử tiến đến lĩnh đan, nghe được có mấy đệ tử các phong khác nói nhất mạch chúng ta là phế vật bại hoại của Thủy Vân tông. Đặc biệt là lão sư không có tu vi Thiên Tiên, kỳ thật cũng chỉ là tôm thước không chân, càng nói thêm không ít từ xấu xa. Hai người chúng ta tranh cãi rồi động thủ với người. Vốn nếu chỉ là điểm ủy khuất ấy thì cũng sẽ không tới tìm sư tôn làm chủ. Chỉ là Liên Hải càng ngày càng quá phận, bảo bổng lộc đan dược nửa năm nay sẽ cắt đi bảy thành
Nói đến đây, Minh Đạo khẽ nhíu mày:
- Chuyện hôm nay thật sự có chút kỳ quái. Thường ngày mặc dù có người nói chút ít lời ong tiếng ve nhưng cũng không quá mức như vậy, lần này giống như có người sai sử. Lẽ ra lão sư ba tháng trước mới khiến cho Liên Hải bị tổn thất nặng lại càng không nên có người đơn giản khiêu khích. Về sau đệ tử lại đi nghe ngóng mới biết gần đây chư phong nghe đồn lão sư mời người ngoài ức hiếp đồng môn.
Nhạc Vũ nghe vậy cười nhạt, những ngày này hắn đều dùng thần niệm cảm ứng. Liên Hải Uyên Tĩnh rốt cuộc giở trò quỷ gì hắn đều biết rõ, chỉ là lười quản nên chưa phản ứng.
Kỳ thật cũng bởi vì Uyên Minh trước kia quá mức ít xuất hiện, tính cách mềm yếu nên mới có người tin tưởng những lời đồn này.
Việc tự tay đánh bại Liên Hải đánh bại, đừng nói là những người của chư phong, ngay cả người của Cực Uyên Phong ngày đó tận mắt nhìn thấy cũng còn thấy nghi ngờ.
Hắnlạnh lùng nhìn qua gần ngàn người quỳ lạy bên ngoài lầu các, mặc dù không nói lời nào nhưng thần sắc mỗi người đều lộ vẻ bất đồng. Trong đó càng chỉ có hơn trăm người mới có vết thương nhẹ trên người như Minh Đạo Minh Tu.
Nhạc Vũ lúc nhìn đến những người này thì mới hơi lộ ra vẻ ấm áp nhưng vẫn lạnh giọng hỏi:
- Như vậy các ngươi cũng vì chuyện đan dược mà đến?
Giọng nói hắn trầm thấp như tiếng chuông cổ ngân xa hơn vạn vạn trượng.
Những người này đều hai mặt nhìn nhau, một hồi lâu mới có một người tướng mạo ổn trọng, gương mặt vuông vức, trên người có vô số vết thương bước lên phía trước mấy bước bẩm báo:
- Bẩm sư thúc, vốn Tập đan các chỉ khấu trừ năm thành thì chúng ta còn có thể chịu được. Hôm nay lại giảm thêm hai thành thì ngay cả tu hành thường ngày cũng khó có thể duy trì. Sư huynh đệ chúng tacũng chỉ có đến cầu sư thúc làm chủ.
Nhạc Vũ cũng từ chối cho ý kiến, chỉ lạnh nhạt nhìn người này. Hình ảnh của người này trong kí ức của Uyên Minh rất sâu, chính là đồ đệ của Uyên Văn, tên gọi Văn Chân, có thể nói là đệ nhất nhân trong tam đại đệ tử của Cực Uyên Phong, trong Cực Uyên Phong cũng hơi có chút uy vọng.
Chỉ là lần này còn chưa chờ Văn Chân nói xong thì trong đám người đằng sau đã có người xen vào:
- Sư thúc, ta nghe nói Liên Hải sư bá sở dĩ lại khấu trừ đi hai thành vì sư thúc đã đắc tội hắn, Nếu có thể hóa giải thì có thể khiến cho Liên Hải sư bá hắn hồi tâm chuyển ý.
Văn Chân lập tức giận dữ, thần sắc trầm ngưng, hai mắt lộ ra hàn mang,\ nhìn lại sau lưng.
Chỉ là trong mắt của hắn tuy lộ ra ý cảnh cáo nhưng vẫn vô dụng, đằng sau lại có người mở miệng nói:
- Liên Hải sư bá có hơn mười sư huynh đệ, đều là Thiên Tiên tu sĩ. Sư trưởng hắn lại càng có tu vi ngọc tiên, Hàng năm ngay cả Cực Hoán tổ sư bá tại Liên Hà phong cũng đều có hiếu kính, cũng không phải là người mà Cực Uyên Phong có khả năng đắc tội, kính xin sư thúc nghĩ lại
Nhạc Vũ không khỏi thầm cười lạnh một tiếng, hóa giải chuyện này? Là muốn hắn đi đến nhà tạ lỗi? Vẫn là hai tay đem hỏa cốt diễm cúc dâng lên?
Bó tay mặc kệ, tất nhiên sẽ khiến cho nhân tâm Cực Uyên Phong càng thêm ly tán. Nhưng nếu là tìm tới cửa đi tới lý luận, sợ là càng đúng ý người này.
Nhạc Vũ đã có quyết định nhưng trên mặt lại không hề lộ ra, chỉ khẽ gật đầu:
- Việc này ta đã hiểu, qua chút thời gian sẽ có xử trí, các ngươi có thể tản đi.
Nói xong hắn cũng mặc kệ những ánh mắt ngạc nhiên sau lưng, lần nữa đi vào tĩnh thất.
Hắn triển khai linh giác thì cảm ứng được hơn ngàn đệ tử ngoài cửa chậm chạp chưa từng tán đi. Thần sắc phần lớn đều là phẫn hận oán hận, ngay cả những người bị thương cũng không thể che hết vẻ thất vọng.
Qua hồi lâu mới có người hùng hùng hổ hổ phất tay áo rời đi, trước khi rời đi nhìn về trúc lâu hàm chứa vài phần lãnh ý oán độc.
Nhạc Vũ cũng không để ý, lấy ra mấy miếng Hồn Ngọc.
Đây là vật mà Uyên Minh ngày đó lưu lại, trong đó có ghi mấy môn đạo pháp thần thông truyền thừa của Thủy Vân tông. Trước đây Nhạc Vũ vẫn không có thời gian nghiên cứu nhưng hôm nay lại không thể không xem qua.
Miếng hồn ngọc thứ nhất có ghi lại một phép ngự kiếm thủy hệ tên là Thủy Vân Kiếm, một khi thôi sử có thể khiến cho mây động bát phươn, chưởng quản thời tiết bốn mùa.
Bất quá khi Nhạc Vũ ghi nhớ hết khẩu quyết thì bất giác có thêm vài phần khinh thị.
Kiếm quyết xác thực tinh diệu, chân chính là phép đấu kiếm của tiên gia nhưng luận về uy lực vẫn kém Quảng Lăng tuyệt kiếm không chỉ một bậc.
Nhạc Vũ tu luyện Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết đã tới tầng mười lăm đỉnh phong, pháp lực thủy hệ hùng hậu thừa đủ để thôi sử kiếm quyết này.
Hắn chỉ suy nghĩ một lát đã hiểu rõ phân nửa bộ kiếm quyết này, qua lần thứ hai liền tìm hiểu phép biến hóa và chỗ tinh diệu bên trong.
Tới lần thứ sáu thì Nhạc Vũ đã đem phần lớn pháp tắc đại đạo của bản thân kết hợp nhất thể với Thủy Vân Kiếm.
Hắn tiện tay lấy ra một thanh phi kiếm thôi diễn liền thấy vân quang lượn lờ, kiếm ảnh mịt mờ không có hình tích nhưng trong một sát na đã cắt tất cả hạt bụi không khí trong phòng thành vô số mảnh vỡ.
Đến khi Nhạc Vũ dừng kiếm thì thấy bốn vách tường đều là hơi nước, thanh trúc cũng phủ đầy những điểm nhỏ khiến tĩnh thất thủng lỗ chỗ.
Nhạc Vũ ngưng mày nhìn quanh rồi nghi hoặc lắc đầu.
- Như thế nào như thế? Tuy mình chỉ mới học qua bộ kiếm quyết này nhưng đã nắm vững phần lớn tinh yếu, với pháp lực bản thân sao lại không khống chế được kiếm khí để lan tràn ra ngoài. Thì ra là mình nông cạn rồi, Thủy Vân Kiếm sợ là không có đơn giản như vậy, dường như sáng tạo vì một môn công quyết thủy hệ.
Dùng Âm Dương Ngũ Luân Vân Tượng Bàn suy tính chỉ chốc lát, Nhạc Vũ lại tự giễu cười cười, dùng hồn niệm thăm dò những hồn ngọc còn lại rồi tiện tay ném vào không gian tu di.
Thủy Vân tông ngoại trừ đạo pháp bí truyền của tổ sư thì cũng học những điểm mạnh của người khác như Quảng Lăng tông nên trong tông còn truyền thừa hơn mười đại thần thông khác.
Bất quá lại không liên quan đến Thủy Vân Kiếm.
Đến khi tới một viên hồn tinh màu tím sậm cuối cùng thì Nhạc Vũ mới chợt động, ghi nhớ toàn bộ tin tức trong đó.
- Nguyên lai là môn Dung vũ hóa vân quyết này, trong Hồng Hoang có một môn đại thần thông như vậy nhưng lại chưa từng nghe nói qua.
Tìm hiểu những khẩu quyết thâm ảo ghi bằng chữ triện lẫn hình minh họa trong đó, Nhạc Vũ càng thêm kinh dị.
Cũng không phải vì uy lực của đại thần thông này to lớn mà vì Dung Vũ Hóa Vân quyết thần kỳ tương tự Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết.
Môn thứ hai là dung hợp mười tám loại linh thủy linh hỏa cùng trong cơ thể để thành tựu Đại La Kim Tiên. Môn thứ nhất cũng là như thế nhưng lại chỉ cần mười hai loại linh dịch thủy hệ.
Môn thứ hai đi theo đường thủy hỏa tương tác còn môn Dung Vũ Hóa Vân quyết lại đơn tu thủy hệ.
Xem đến phấn chú thích của Thủy Vân chân nhân, Nhạc Vũ có chút hiểu được người sáng chế môn đại thần thông này nhất định cũng là Thủy Vân chân nhân.
Nghe đồn vị tổ sư cách thế này kỳ thật còn truyền lại một đại thần thông tên là Cửu Cửu tán phách, đồng dạng với Cửu Cửu Hồng Vân Tán Phách Hồ Lô, dung hợp chín chín tám mươi mốt loại khí độc, tu thành Tán Phách Thần Quang.
Chỉ là từ thời thượng cổ vẫn chưa có người nào tu thành thần thông này, ngay cả bản thân Hồng Vân cũng chưa từng, chỉ có thể truyền cho hậu thế.
Tán Phách Hồ Lô là thiên địa tự thành, bản thân nhân thể cũng được xưng là Tiểu Thiên địa, bất quá người trong thế gian có thể dung hợp được chín chín tám mươi mốt loại khí độc không chết quả thật quá ít.
Cả hai môn đại thần thông này chỉ sợ đều là do tổ sư hắn dẫn dắt.
- Khó trách Liên Hải không tiếc mọi giá để lấy cho được đóa hỏa cốt diễm cúc, chỉ là trong đó lại có chỗ không thông.
Nhạc Vũ lâm vào trầm ngâm, hỏa cốt diễm cúc từ trước đến nay đều chỉ sinh trưởng tại chỗ băng hỏa giao tiếp, trong tay hắn đã có một đóa, phía dưới là Địa Tâm Hỏa mạch, phía trên lại là hàn mạch nên mới có Sương Thạch kiếm.
Bên trong đóa diễm cúc này cố nhiên ẩn chứa đại lượng hỏa tính nhưng đồng dạng có thể kích thích linh lực Băng Hệ, là phụ dược tốt nhất để tu tập Dung Vũ Hóa Vân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.