Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 851: Thủy Vân kiếm quyết

Khai Hoang

08/06/2013

Đáng tiếc! Thần thông Dung Vũ Hóa Vân Quyết này, uy lực cũng không phải yếu, nhưng còn kém hơn Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết. Nhưng chỗ thiếu hụt bên trong thật sự là quá nhiều…

Trình độ trận đạo giờ phút này của Nhạc Vũ, lại có thêm Diễn Thiên Châu trợ giúp, đã có thể so sánh với Thái Ất Chân Tiên. Mà Thủy Vân chân nhân ở thời kỳ toàn thịnh trước khi vẫn lạc, chẳng qua cũng chỉ có Thái Ất Chân Tiên cảnh giới đỉnh phong.

Môn pháp quyết tu hành thần thông này, rơi vào trong mắt Nhạc Vũ cơ hồ chỉ thoáng chốc đã tìm được sơ hở bên trong.

Cho dù mỗi một bước tu hành đều không có gì sai lầm, nhưng kết quả cuối cùng cũng không thể khống chế được hàn khí xâm nhập khắp toàn thân.

Hắn cũng đã đoán biết vì sao Cực Uyên chân nhân lại cần loại Hỏa Cốt Diễm Cúc này cứu mạng. Chỉ sợ cũng chỉ vì tập luyện Dung Vũ Hóa Vân Quyết nên bị gặp rủi ro.

Về phần Liên Hải chân nhân, thật ra không nhìn thấy có dấu hiệu tu tập môn đại thần thông này.

Nhưng tu sĩ bình thường bước tới tu vi Linh Tiên cảnh, đều có thể sửa đổi tu luyện một môn thần thông đại pháp. Nhưng tư chất không tốt, cuối cùng thần thông tu luyện ra được cảnh giới chỉ là khác nhau mà thôi. Thường thường khi đi tới cực điểm sẽ luôn kém hơn tu sĩ tu luyện đại thần thông chân chính, xê xích từ ba tầng tới tám tầng cấp cũng nói không chừng.

Bất quá cho dù là vậy, uy lực cũng không hề kém, hơn xa đạo pháp tầm thường.

Dung Vũ Hóa Vân Quyết cùng Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết bình thường cũng yêu cầu không cao đối với tư chất.

Nếu có Hỏa Cốt Diễm Cúc tương trợ, hẳn có thể bình yên vô sự tu luyện lên tới tầng mười sáu. So sánh với Thủy Vân Tông có hơn mười loại bí pháp truyền thừa, con đường này không thể nghi ngờ càng thêm thích hợp.

Nhưng người này lại điên cuồng đến như thế, chỉ sợ do có duyên cớ khác.

Thu hồi viên hồn tinh, Nhạc Vũ ngự kiếm bay ra, hóa thành một đoàn hồng quang.

Vào lúc này trong người hắn chuyển thành lộ tuyến tuần hoàn của Dung Vũ Hóa Vân Quyết, đem pháp lực thủy hệ rót vào bên trong kiếm.

Loại công pháp này Nhạc Vũ tự nhiên là không thể nào đi chân chính tu tập, nhưng Dung Vũ Hóa Vân Quyết chân khí có thể vẫn bắt chược được ra.

Trong cơ thể hắn vốn đã có sẵn pháp lực thủy hệ, hơn nữa có được biên độ ngũ hành tăng phúc, nếu so sánh cũng không hề kém hơn những tu sĩ tu luyện cùng cấp.

Cho dù sau khi bắt chước pháp lực khẳng định phải bị giảm xuống, nhưng vẫn có thể bảo trì được tám phần uy lực của Dung Vũ Hóa Vân Quyết.

Chỉ thấy ngũ thải thụy quang tràn đầy bên trong, bên trong vân quang tựa hồ mỗi dòng nước đều hóa thành tiên binh vô cùng lợi hại, có thể làm hao mòn hết thảy bên trong.

Mà bốn vách trúc phòng cũng không thấy thủy khí chảy ra, dư ba kiếm khí chặt chẽ bị ước thúc bên trong vân đoàn.

Thanh thế không hiện, chỉ thấy quang mang sáng lạn, nhưng ẩn chứa sát khí vô tận.

Một bộ kiếm pháp đánh xong, Nhạc Vũ vừa dừng lại thì trong mắt tràn đầy vẻ kinh dị.

Lợi hại! Bộ kiếm pháp kia nếu thật dung hợp với Dung Vũ Hóa Vân Quyết, đủ có thể đối kháng với bất cứ kỳ công diệu pháp nào trên thế gian! Hắc! Nhạc Vũ a Nhạc Vũ! Ngươi hà đức hà năng, dám coi thường anh hùng thế gian? Thủy Vân chân nhân chỉ sợ cũng là người có thiên tư tuyệt đại, không hề thua kém Tử Vân chân nhân…

Trong lòng Nhạc Vũ cảm thấy kỳ lạ, có chút hăng hái đem bộ Thủy Vân kiếm quyết luyện tập thêm vài lần. Hắn cảm giác được sau khi luyện xong bộ công pháp này, kiếm thức trọn vẹn lại sinh ra một chút biến hóa hoàn toàn khác biệt.

Mỗi một lần hắn luyện tập, khí tượng đều khác hẳn, uy lực càng tăng thêm vài phần. Hơn nữa sau khi luyện xong, đều sẽ có những lĩnh ngộ mới mẻ.



Cùng với lúc mới bắt đầu tu luyện Thủy Vân kiếm quyết hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Trong bất tri bất giác, bên trong phòng trúc hắn lại ở suốt mười mấy ngày, thẳng đến một ngày tới giờ Thìn trong lòng Nhạc Vũ chợt có cảm ứng mới thanh tỉnh lại.

Nhìn vào thanh kiếm trong tay, Nhạc Vũ không khỏi lộ ra vẻ khiếp sợ.

Trong thời gian bảy ngày, hắn đã diễn tập hai trăm hai mươi bảy lần, mỗi khi đến lúc kết thúc, hắn đều cảm giác có thể đem bộ Thủy Vân kiếm quyết tổng cộng ba mươi sáu thức này càng có thể thêm hoàn thiện. Kết quả trong bất tri bất giác, hắn đã hoàn toàn sa đi vào, mà ảo diệu của bộ ngự kiếm thuật này lại phảng phất như không hề có giới hạn chút nào.

Hay cho một Thủy Vân chân nhân! Bộ kiếm quyết này biến hóa thật sự vô cùng vô tận. Thứ gọi là nước không có hình dáng, ba mươi sáu chiêu kiếm cũng đã đạt tới mức độ vô hình của nước! Nhưng ta xem Thủy Vân kiếm quyết này hình như vẫn còn chưa hoàn toàn hoàn thành!

Trong khi thì thầm, Nhạc Vũ đã thúc giục thanh kiếm tiên tiếp tục múa ra kiếm thức, chỉ thấy từng đoàn vân khí bao phủ quanh thân thể hắn.

Trong vòng mười trượng đã hoàn toàn biến thành thế giới của nước. Thủy linh lực tràn ngập bên trong, toàn bộ vân khí thủy lưu, thậm chí là linh lực phân tử nhỏ nhất, đều có thể hóa thành mũi kiếm của Nhạc Vũ, đẩy ngã hết thảy mọi vật bên trong thế giới vân khí này!

Nhưng ngay sau đó, vân quang lượn lờ bên trong lại bất ổn, bỗng dưng nổ tung ra. Ngay tức khắc như muốn mang theo thủy linh lực chấn động cuồng phong mang theo lực hủy diệt vô tận khuếch tán khắp mọi nơi, trong phạm vi vạn dặm đều muốn phá hủy, Nhạc Vũ lập tức cau mày, toàn lực dấy lên Đại Hóa Chư Thiên Chân Viêm đem mảnh không gian kia hoàn toàn thiêu đốt.

Tiếp theo pháp lực cuốn quanh, đem đoàn năng lượng phong bạo toàn bộ nhốt đánh ra ngoài hàng rào không gian.

Nhưng vách trúc khắp bốn phía vẫn chậm hơn một bước, không thể giữ gìn, toàn bộ phá hủy thành tro bụi.

Trên trán Nhạc Vũ tuôn ra một tầng mồ hôi lạnh, trên mặt ngoại trừ cảm giác sợ hãi, càng nhiều chính là tiếc hận.

Đáng tiếc chỉ còn kém một chút nữa thôi là có thể đem hai chiêu kiếm thức hòa hợp thành một. Khi đó lực sát thương của kiếm thế hẳn có thể siêu việt gấp bội lần!

Thủy Vân kiếm quyết ba mươi sáu thức, có thể dung hợp thành mười sáu thức. Từ đó lại còn tám thức, bốn thức, hai thức. Mỗi khi tiến thêm một tầng, là có được uy lực gấp bội. Cuối cùng có thể hợp thành một, lăng áp thiên địa. Hiện giờ cảnh giới pháp lực của ta đều đã đầy đủ, cũng lĩnh hội được một bộ phận tinh hoa. Nhưng vẫn còn kém chút thuần thục, sai một ly đúng là sai ngàn dặm…

Nhưng lấy kiếm thuật như vậy đủ đã ứng phó những hàng tôm tép nhãi nhép kia rồi!

Nghiêm mặt, Nhạc Vũ lấy ra một loại kim sắc ti tuyến tạo thành một phù chiếu trống rỗng, treo lơ lửng trên không trung, bắt đầu dùng máu của yêu thú bắt đều khắc vẽ.

Không bao lâu, liền có hơn hai mươi phù trận đầu đuôi kết nối, hành văn liền mạch lưu loát đang dần dần thành hình.

Nhưng cho đến cuối cùng, khi phong trấn linh phù thì Nhạc Vũ lại ngừng lại không tiếp tục suy diễn kiếm quyết.

Lần này hành động mặc dù rõ ràng không thấy có gì liên quan tới kiếm quyết vừa rồi, ngược lại lại thấy có một tia quang mang kiếm hoa bị kim sắc đạo phù hút nhiếp đi vào, dần dần hình thành hơn trăm phù văn kiếm hình.

Chỉ thoáng xem qua, liền phảng phất như có một loại bóng kiếm dày đặc đập vào mặt, cảm giác như đập vụn hết thảy.

Trong thiên địa, cũng có từng đợt linh lực thủy hệ rót vào bên trong, đem cả tòa phù không đảo cơ hồ hút sạch không còn chút nào.

Khi Thủy Vân kiếm quyết trọn vẹn hình thành, kim sắc đạo phù chấn động từng đợt kịch liệt, giống như bên trong có một cỗ lực lượng vô cùng cuồng loạn đang giãy dụa không ngừng, tùy thời như muốn phá phù thoát ra.

Nhạc Vũ cười khẽ một tiếng, tiện tay cắt ra một miệng vết thương nơi đầu ngón tay, dùng máu huyết của bản thân viết xuống một chữ “Phong”.

Chính là loại thượng cổ chữ triện xưa cổ nhất ghi chép bên trong Tử Khuyết Thiên Chương, mà khi chữ này vừa được hoàn thành, trương đạo phù trước người Nhạc Vũ cũng đã hoàn toàn bình tĩnh lại.



Nhìn thấy vật này trong mắt Nhạc Vũ cũng hiện ra vẻ phức tạp, “Kiếm Phù” chủng loại thế này, lại nói tới cũng là lần đầu tiên mà hắn chế tạo.

Hắn nhớ rõ lúc trước lần đầu tiên gặp được loại vật này chính bản thân hắn cơ hồ suýt chết, cũng từ sau ngày hôm đó, hắn mới chính thức bắt đầu tiếp xúc tới tu chân giới.

Than thở một tiếng, Nhạc Vũ đem toàn bộ tạp niệm ném ra khỏi đầu, khoanh tay nhìn qua hướng Cực Uyên Phong.

Ngay sau đó liền nhìn thấy hai người Minh Đạo Minh Tu mang theo vẻ mặt nghi hoặc chạy tới, trong mắt tràn đầy ý khó hiểu.

Nhạc Vũ biết hai huynh đệ bị động tĩnh vừa rồi đưa tới, cũng không để ý, vấn nhìn chăm chú về phương hướng kia.

Quả nhiên sau ba lần hô hấp, bên kia hiện lên một đạo kiếm quang, hạ xuống ngay trước lầu trúc.

Là một người mặt vuông tai lớn, khoảng ba mươi mấy tuổi, chính là Văn Chân. Vừa nhìn thấy nơi này biến thành một mảnh hỗn độn, liền kinh ngạc, sau đó cố nén vẻ kinh dị, lại cúi người bái xuống nói:

Sư thúc! Người bên Tuyển Anh Điện muốn đem ba trăm đạo đồng của Cực Uyên Phong mang đi toàn bộ. Nói là học tập suốt mười mấy năm không thành tựu, cùng tiên môn vô duyên, muốn đuổi xuống núi…

Minh Đạo cùng Minh Tu đứng bên cạnh nhất thời sắc mặt trắng bệch một mảnh, trong mắt hiện ra vài phần kinh hoàng.

Nhạc Vũ liếc mắt nhìn hai người, thoáng cau mày, lại thu hồi ánh mắt.

Môn quy của Thủy Vân Tông không phân biệt nội ngoại, nhưng các đệ tử phải từ đạo đồng thăng lên, mãi cho đến sau Đại Thừa cảnh hoặc là đủ sáu mươi năm mới có thể được chuyển sang đệ tử chính thức.

Hiện giờ tuy Minh Đạo cùng Minh Tu là Nguyên Anh cảnh giới, nhưng vẫn còn nằm trong hàng ngũ đạo đồng.

Nhưng chỉ cần “sư tôn” như hắn còn ở trên thế giới này, việc này cũng không có quan hệ gì tới họ. Nhưng họ lại kích động đến như vậy, đúng là bởi vì đạo tâm không kiên định, khả năng trấn định hoàn toàn không đủ!

Giả vờ không phát hiện được vẻ cầu xin trong ánh mắt Văn Chân, Nhạc Vũ như có suy nghĩ gì, nhìn xuống bên dưới.

Âm thầm mở ra Chân Long Nhãn, tòa phù không đảo dày ba trăm thước căn bản không ngăn cản được tầm mắt của hắn.

Tình hình bên dưới chân núi hoàn toàn bộc lộ ra trước mắt hắn. Chỉ thấy giờ phút này đã có hơn trăm đồng tử bị mạnh mẽ trục ra khỏi các động phủ, tụ tập một chỗ, đều mang theo vẻ mặt kinh hoàng tuyệt vọng.

Bên cạnh cũng có mấy chục người đang thờ ơ nhìn, sắc mặt đều xanh tím, dám giận nhưng không dám nói.

Trong lồng ngực Nhạc Vũ bỗng nhiên có một cỗ lệ khí như thanh kiếm đâm thẳng vọt lên, đâm vào tủy não. Nhưng ngay sau đó liền bị hắn mạnh mẽ áp chế. Sắc mặt hắn vẫn như thường quay đầu hỏi Văn Chân:

Nghe nói ngươi cùng tứ đệ tử Cực Ưu sư huynh của Cực Hoán sư bá Liên Hà Phong hơi có chút quan hệ đúng không?

Văn Chân nghe được thoáng nhíu mày, cũng không biết sư thúc của mình vì sao lại nhắc tới việc này. Trong đầu hắn xoay chuyển thật nhanh, chỉ nháy mắt đã có chút suy đoán, nhưng lại cảm thấy vô cùng hoang đường.

Cực Hoán chân nhân chính là một trong mấy người xuất chúng nhất trong những đệ tử đời thứ nhất Thủy Vân Tông, là một trong ba vị Thái Ất Chân Tiên của tông môn. Mà trong số những đệ tử, luận mức độ được sủng ái lại dùng Cực Ưu làm chủ yếu.

Nhưng cho dù có đi thông được mối quan hệ này, chỉ sợ Cực Hoán chân nhân cũng không đến nỗi vì vài câu nhờ vả của đồ đệ mình mà quên đi việc chiếu cố Liên Hải từng biếu xén hắn không ít, lại quay qua quan tâm cho Cực Uyên Phong.

Ngay sau đó, Văn Chân chỉ thấy Nhạc Vũ phất tay, một kim sắc đạo phù liền bay ra phiêu phù cách người hắn một đoạn…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Lâm Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook