Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 857: Giận chiến Cực Mộc

Khai Hoang

08/06/2013

Đây là Thủy Vân mười sáu kiếm?

Khi tiếng kinh hô kia vừa vang lên, toàn bộ Ngọc Tiên tu sĩ đang có mặt đều hiện lên vẻ mặt ngưng trọng, cẩn thận nhìn xuống bên dưới.

Mà những Thiên Tiên chủ tọa cùng điện tôn các chủ còn lại ai cũng bật người đứng lên, ngạc nhiên nhìn thẳng.

Mặc dù không có ý chen tay vào, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ không dám tin cùng ngạc nhiên.

Từ khi tông môn khai phái tới nay, có thể đem ba mươi hai thức Thủy Vân kiếm quyết hợp thành mười sáu thức, mới bất quá bốn người mà thôi. Uyên Minh này làm sao có thể?

Hẳn là mười sáu kiếm không sai! Uyên Minh từ đầu tới cuối chỉ dùng mười hai long lực! Nếu không dựa vào Dung Vũ Hóa Vân thần thông cùng Thủy Vân kiếm quyết, hắn làm sao có thể đối kháng với Cực Mộc?

Ước chừng từ trăm năm trước ta từng thấy chưởng giáo chân nhân dùng qua. Tuy có chút sai biệt nhưng đại khái gần như giống nhau.

Người này cũng thật là đáng sợ, xem kiếm ý của hắn hòa hợp, kiếm quyết còn vô cùng thành thục như ý. Mười sáu thức kiếm huyền ảo không thua gì chưởng giáo chân nhân. Thật không biết hắn đã tìm hiểu được bao nhiêu lâu, lại có thể ẩn nhẫn cho tới nay, tùy ý cho người khác lăng nhục! Liên Hải lại dám đi trêu người này, đúng thật là có mắt không tròng!

Ta nhớ được kẻ này tu hành chỉ bất quá hơn vạn năm. Khoảng cách Ngọc Tiên cảnh chỉ còn một bước.

Nhiều nhất chỉ dùng thêm hai mươi năm mà thôi, hắc! Trong tông môn chỉ sợ sẽ có thêm một vị đại năng hoành không xuất thế!

Những tiếng nghị luận kia, Nhạc Vũ như không hề nghe thấy, kiếm khi do huyền băng ngưng tụ cùng thanh sắc huyền binh của Cực Mộc thúc giục chỉ va chạm nhau một lần đã nứt toác ra.

Ngọc Tiên cảnh thấp nhất cũng có tới ba mươi long lực, Cực Mộc lại là người nổi bật bên trong. Bốn mươi hai long lực, chẳng khác gì sóng dữ cuộn trào!

Cơ hồ sau mỗi một lần giao kích, Nhạc Vũ sẽ chủ động đem băng kiếm chấn vỡ. Trước khi lực lượng phản kích hoàn toàn xông tới phía trước, hắn chủ động đem băng kiếm đánh vỡ, tan mất hơn phân nửa áp lực.

Nhưng mặc dù là như vậy, sau mấy lần thân hình của hắn cũng bị đánh trúng, làn da cùng thất khiếu đều tràn ra một ít máu tươi.

Cũng không phải đều toàn bộ là giả vờ, nếu là một mình Cực Mộc hắn còn chưa xem vào trong mắt. Nhưng ngoại trừ người này còn có hơn mười Thiên Tiên hợp lực, đủ làm cho hắn cảm giác ứng phó gian nan.

Mười thành lực lượng chỉ có thể dùng ra được bốn thành. Cũng phải dùng hơn phân nửa tâm thần để khống chế pháp lực bản thân!

Nhưng ở trong mắt những người bên trong điện, giờ phút này Nhạc Vũ lại chẳng khác gì khối đá ngầm nằm trong dòng nước xiết, tuy một người một kiếm, lại mặc kệ mưa rền gió dữ, thật khó làm hắn dao động được mảy may.

Sau khi lam sắc thủy bạc mở rộng ra phạm vi năm trăm trượng, lại không còn tiếp tục khuếch trương gia tăng. Nhưng lại vô cùng ngưng thật, những bảo vật tiên binh bị cuốn vào đã tăng lên con số hơn bốn mươi, ở trong lốc xoáy cuồng liệt tất cả đều khó thể bứt ra bên ngoài.

Hơn mười Thiên Tiên tu sĩ tất cả đều mồ hôi lạnh đầm đìa. Phảng phất như bị thúc thủ luống cuống, chỉ có thể đứng bên ngoài luồng lốc xoáy, vô luận những thanh huyền binh pháp bảo làm sao biến hóa, vô luận là dùng đạo pháp gì đều bị luồng lốc xoáy chủ động hấp thu, ngoại trừ làm cho Nhạc Vũ càng thêm cố sức hơn một chút, cơ hồ không hề có bất cứ tác dụng gì.

Điều này làm mọi người liền không tự giác nhớ lại lời nói trước đó của Nhạc Vũ.

Thủy vốn là thiên hạ chí nhu, có thể ngự vạn vật!

Thủy cũng có thể làm thiên hạ chí cương, biến thành vạn kiếm!

Lúc này Cực Mộc đang ở giữa không trung, càng thêm nổi giận tới cực hạn. Lam sắc thủy hồ chỉ có phạm vi năm trăm trượng, nhưng thủy khí vân đoàn lại tràn ngập khắp các ngõ ngách trong đại điện.



Cơ hồ mỗi một điểm thủy khí, một một thủy hệ linh lực đều bị Nhạc Vũ lợi dụng. Sương Thạch kiếm cơ hồ mỗi khi chém ra một kiếm đều có thể đem đại lượng thủy dịch trực tiếp chuyển thành huyền băng cự kiếm, nặng như núi cao, vô cùng uy thế.

Một kiếm liên miên không dứt, phối hợp cùng Dung Vũ Hóa Vân kiếm khí bức bách hắn vô cùng chật vật. Rõ ràng tu vi cao hơn một cảnh giới, rõ ràng tiên bảo càng thêm tốt hơn, nhưng lại không làm gì được đối phương nửa điểm!

Thanh sắc huyền binh bỗng dưng phát ra tiếng liệt vang kịch liệt, không cần nhìn Cực Mộc liền có thể cảm giác linh trận trên thân kiếm đã bị băng lực gây thương tích, sản sinh vết rạn.

Trong lồng ngực hắn vô cùng cuồng nộ, mơ hồ lập tức bị triệt để nổ tung!

Tên tiểu tử ngươi! Thủy Vân mười sáu kiếm thì thế nào? Hôm nay ta muốn ngươi đền mạng cho đồ đệ Liên Hải của ta…

Bên trong tay áo hắn hơn mười trương tiên phù liền xuyên ra, trực tiếp oanh về hướng Nhạc Vũ. Càng có một đạo xích sắt thật lớn bắn ra, xuyên toa uốn lượn xung quanh, chỉ sau một thoáng đã đem không gian ba ngàn trượng chặt chẽ khóa lại.

Ngay sau đó càng có vô số những sợi xích sắt thật nhỏ từ bốn phương tám hướng đâm vào trong dòng nước quanh người Nhạc Vũ, tầng tầng trùng điệp quấn quanh dần dần muốn khóa lại hắn.

Liên tục chém ra ba kiếm, đêm tiên phù đánh nát bấy. trong mắt Nhạc Vũ càng thêm rét lạnh, tựa như một hồ sâu, hấp thu toàn bộ ánh sáng cơ hồ không còn nửa điểm sáng bóng.

Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết trong cơ thể hắn toàn lực thúc giục, đem pháp lực thủy hệ chuyển hóa thành Dung Vũ Hóa Vân Chân Khí.

Chiến ý càng thêm dâng trào, kiếm ý thao thiên càng thêm sắc bén. Cho dù là Cực Mộc trước mắt có mạnh mẽ như ngọn núi lớn hắn cũng đủ khả năng chém vỡ!

Cắn mạnh đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi, quang hoa trên Sương Thạch kiếm phút chốc trướng lớn, dòng nước quanh người Nhạc Vũ liền khuếch trương lên bảy mươi trượng!

Bên trong có vô số những tia thủy kiếm sắc bén như đao, vẫn không ngừng vặn xoắn thật mạnh, đem toàn bộ những sợi xích kia trảm kích dập nát.

Vào lúc này sau mỗi một lần hô hấp, Nhạc Vũ liền cảm thấy thể ngộ của mình đối với Thủy Vân kiếm quyết cùng Dung Vũ Hóa Vân Chân Khí càng sâu thêm một tầng. Rất nhiều biến hóa hắn vốn không cách nào phá giải nghi nan đều toàn bộ triển khai trước mắt hắn, toàn bộ phá giải thông suốt, phảng phất như trong đầu hắn vừa được mở ra một cánh cửa.

Kiếm quyết cùng thần thông pháp lực càng lúc càng thêm khắng khít, càng lộ vẻ huyền diệu tinh kỳ.

Dần dần, Nhạc Vũ cũng cảm giác được bản thân mình cùng thanh Thủy Vân kiếm được cung phụng phía trên, vô luận là chân khí kiếm ý đều ngày càng phù hợp.

Ngay sau một người một kiếm cộng hưởng, linh lực thủy hệ đang tụ tập về phía hắn cơ hồ mỗi qua một giây đều dần dần tăng lên một cấp bậc!

Cho đến giờ phút này, đã tăng lên tới hai thành!

Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy sắc mặt Cực Mộc chân nhân càng thêm âm trầm, ánh mắt liên tục lóe ra, một bàn tay đã đưa vào trong tay áo.

Nhạc Vũ lạnh lùng cười, nuốt xuống một ngụm máu tươi, Sương Thạch kiếm trước người bỗng dưng chấn động không ngớt, tuy từng đạo Dung Vũ Hóa Vân kiếm khí không ngừng chém ra, nhưng lại phát ra những tiếng kiếm minh kỳ dị không ngừng.

Đúng ngay giờ khắc này, toàn bộ những tiên tu đang xem cuộc chiến trong đại điện đều cảm thấy vô cùng khó hiểu, Thủy Vân kiếm được cung phụng bên trên chiếc ghế chưởng giáo bỗng dưng phát ra tiếng chiến minh thanh thúy, lơ lửng bay dựng lên, phiêu phù giữa không trung.

Mười hai Ngọc Tiên ở ngay bên cạnh nhất thời hoảng sợ cả kinh, cùng nhau nhìn tới. Chỉ cảm thấy giờ phút này hai thanh tiên binh thủy hệ phảng phất như vừa xây dựng một liên hệ thần bí, không ngừng cộng hưởng chấn đãng không thôi.

Cả hộ sơn đại trận lần lượt điều động, đem thiên địa linh lực điên cuồng rót vào bên trong Sương Thạch kiếm.

Quanh người Nhạc Vũ lam quang càng tăng nhanh lên, độ dày thủy linh lực càng tăng thêm gấp hai lần! Khí thế kiếm khí càng thêm mãnh liệt không sao chịu nổi, khiến mọi người bên trong điện bật lùi ra sau mấy bước.



Lão thất phu, ngươi dám nói đệ tử của ngươi không có lý do đáng chết? Hôm nay chọc giận ta, vậy thì đem Liên Thiên Phong nhất mạch hoàn toàn diệt sát tại nơi này!

Một đạo thủy sắc kiếm khí phá không chém tới, kiếm thế mãnh liệt gấp ba trước kia, năm mươi thủy long thật lớn quấn quanh Dung Vũ Hóa Vân kiếm khí rít gào không ngớt, chỉ trong chốc lát cả Liên Vân Phong đều run rẩy dữ dội.

Lam quang chói mắt đem sắc mặt Cực Mộc chân nhân biến thành không còn chút huyết sắc.

Bên trên đỉnh Liên Vân Phong bỗng dưng vang lên tiếng rít kim chúc giao kích chói tai, chân động cả chín mươi chín ngọn Thủy Vân sơn. Ngay sau đó một đạo thanh quang bỗng dưng chấn động ầm vang, xuyên thẳng lên bảy mươi vạn trượng trên bầu trời, sau đó liền hỏng mất tan rã, hóa thành thanh sắc bụi mù, từ không trung dần dần tan biến.

Giờ phút này trên đỉnh Liên Vân Phong, bảo quang càng lúc càng thêm dày đặc, cơ hồ mọi người đều không hiểu chuyện gì xảy ra, đều nhìn theo phương hướng Liên Vân Phong, cảm giác linh lực dao động càng ngày càng mãnh liệt bên trên ngọn núi cao nhất.

Còn có hơn trăm đạo độn quang đang hướng đỉnh núi kia bay đi, toàn bộ đều là Thiên Tiên tu sĩ cùng Ngọc Tiên trưởng lão trong tông môn.

Dưới Linh Tiên chỉ có thể từ thật xa nhìn tới, vẻ mặt kinh nghi bất định.

Kiếm ý hạo đãng từ trên đỉnh núi lao ra, mặc dù cách xa ngàn dặm nhưng vô cùng mạnh mẽ tuyệt đối, mặc dù là Thiên Tiên có tu vi hơi yếu một chút cũng không dám dễ dàng tới gần.

Kia tựa hồ là Cực Mộc tổ sư bá, sư phụ sẽ không gặp phải chuyện gì đi…

Trên đỉnh Cực Uyên Phong, bên phải phù không đảo chuyên thuộc Nhạc Vũ, thần tình Minh Tu vô cùng lo lắng, cũng nhìn chằm chằm vê phía thủy lam kiếm quang đang chớp lóe không ngừng bên Liên Vân Phong.

Mặc dù trong lòng đã sớm không còn xem Liên Hải là sư thúc, nhưng đối với những bậc tiền bối Minh Tu cũng không dám bất kính.

Mà ấn đường Minh Đạo đã cau chặt lại thành một đường thẳng.

Đó hình như là Dung Vũ Hóa Vân Quyết của tông môn chúng ta, thật không giống như bị kẻ địch xâm phạm. Chẳng lẽ có vị sư thúc tổ nào đang thay Cực Uyên Phong chúng ta xuất đầu?

Minh Tu nghe vậy nhất thời ngây ra, thầm nghĩ điều này sao có thể? Hắn thà tình nguyện tin tưởng người đang chiến đấu với Cực Mộc chân nhân chính là sư phụ Uyên Minh của hắn.

Nhưng ý niệm này vừa hiện lên trong đầu, chính hắn ngẫm lại cũng cảm thấy thật hoang đường.

Trong lòng hắn chỉ hận vừa rồi khi sư phụ một mình đi tới Liên Vân Phong thì mình lại không tiến lên khuyên nhủ sư phụ ở lại.

Vào lúc này khoảng cách với phù không đảo không xa, Uyên Tĩnh đang đứng trên hư không, phiêu phù ở địa phương hơn mười vạn trượng bên trên, sắc mặt lại trắng bệch như giấy, không còn nửa phần huyết sắc.

Không giống như Minh Đạo và Minh Tu, chỉ có thể dùng ánh mắt mà nhìn tới, với tu vi cảnh giới của hắn cũng có thể dùng linh giác cảm giác thêm càng nhiều.

Mà giờ phút này trong miệng hắn lại có chút thất thần không ngừng thì thào nói:

Làm sao có thể? Người kia sao có thể là Uyên Minh? Sư đệ kia của ta sao lại có được tu vi pháp lực như thế?

Hắn lại có khả năng đối chiến với Cực Mộc sư bá lại không phân cao thấp, ngay cả tiên binh mang theo bên mình sư bá cũng không giữ được, đây chẳng phải là chuyện buồn cười?

Thủy Vân mười sáu kiếm, Dung Vũ Hóa Vân thần thông, rốt cục hắn đã học được khi nào?

- Hiện giờ Liên Hải đã chết, chỉ sợ Cực Mộc sư bá cũng không làm gì được hắn. Trong mấy năm nay ta không tiếc khuất thân lấy lòng, thậm chí đắc tội Uyên Minh, rốt cục ta nên làm sao đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Lâm Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook