Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 346: Nghịch thiên đao ý

Khai Hoang

16/03/2013

Mười mấy âm trận Nhạc Vũ thiết lập bên trong Bi Âm đao đồng thời chấn động, âm ba cùng nhau kết hợp, những tu sĩ Nguyên Anh cảnh nghe được thanh âm ngoại trừ cực kỳ bi thương, hận ý vô tận, vẫn còn có cảm giác bao la hùng vĩ như dời non lấp bể.

Mấy người trong điện đồng thời biến sắc, lúc trước thanh âm chiến minh trong Bi Âm đao tuy có thể làm thần hồn tâm trí người khác chịu ảnh hưởng, nhưng chỉ là các loại âm điệu đơn thuần, cùng âm ba mà người thường thật khó có thể nghe thấy, dao động tiếng lòng của người khác, nhưng lại trực tiếp đánh sâu vào thân thể bọn họ, làm họ khó chịu vô cùng.

Mà giờ khắc này, mấy chục đạo âm ba hội tụ thành một thể, âm ba buồn bã uyển chuyển thê lương, vô cùng tâm động. Thẳng nhập vào tận chỗ sâu kín nhất trong thần hồn, làm người ta khó có thể tự chủ, gần như muốn sa vào trong đó, cảm giác được nỗi oán hận bi thương ẩn chứa bên trong.

Đoan Mộc Hàn nhíu mày, quanh thân trên dưới không ngừng liên tục phát ra thanh âm. Tuy nàng chủ động ngăn cách toàn bộ thanh âm bên ngoài, song một đao của Nhạc Vũ lại không chỉ nhắm vào thần thức linh hồn người khác mà thôi, dưới lực đánh sâu của âm ba, nàng xuất ra vài thủ đoạn cũng không cách nào hoàn toàn chống đỡ. Ngoài ra còn có đao ý kết hợp với âm ba, dù chưa tiếp xúc với hồn thức của nàng, nhưng vẫn ảnh hưởng nàng, vài lần thiếu chút nữa nàng bị dẫn động, câu khởi lên sát niệm trong lòng.

Khẽ cắn răng, Đoan Mộc Hàn lại thả ra Huyền Minh kiếm, cùng Chu Lệ kiếm thủy hỏa kết hợp, hộ vệ quanh người. Cách làm như vậy tuy có chút mất mặt, nhưng so sánh với việc bị tâm thần không thể khống chế còn đỡ hơn. Nàng là sư phụ, nếu bị Nhạc Vũ điều khiển thật sự quá tổn hại mặt mũi.

Mà ngay sau đó, đao âm lại lần nữa chuyển đổi, bi hận ý chuyển thành sát niệm nghệ thiên. Như nhóm người Nông Dịch Sơn cùng Cung trí mặc dù còn có thể miễn cưỡng tự bảo vệ, nhưng sát tâm trong lòng vẫn nổi lên. Bọn họ chỉ hận không thể đem hết thảy trước mắt cùng toàn bộ thương sinh linh trong thiên hạ đều giết tận giết tuyệt.

Bên phía Diệp Tri Thu, một cỗ kiếm ý tuyệt cường phóng lên cao, cùng ý niệm của Nhạc Vũ mơ hồ tương tự, nhưng vẫn có thể duy trì độc lập, hẳn đang mượn âm ba của Nhạc Vũ tạo thành kiếm ý đặc biệt của chính hắn.

Hai người cộng minh kết hợp lẫn nhau, không ngờ ép bức tới mức mấy vị Nguyên Anh tu sĩ trong điện sắc mặt đều trở nên ngưng trọng, phải thu hồi thần hồn để tránh phong mang.

Lý Vô Đạo không khỏi kêu khổ, thầm nghĩ:

- Hiện tại ta đã đủ khổ sở rồi, Diệp sư đệ ngươi còn tới tham gia náo nhiệt gì chứ? Đây không phải có chủ tâm ép Lý Vô Đạo này bị bêu xấu sao. Lại nói ngộ tính của Diệp sư đệ đúng là phi phàm. Kiếm ý lĩnh ngộ cũng không kém hơn Nhạc sư diệt. Tương lai chỉ cần bổ túc toàn bộ liền có thể sáng tạo ra một bộ kiếm kỹ nhị phẩm lưu lại truyền thừa!

Hắn cũng không còn cách nào khác, học theo Đoan Mộc Hàn thả pháp bảo ra ngoài, bảo vệ quanh người mình, lúc này mới cảm giác thư thích hơn một chút.

Nhưng lúc này tình hình lại có biến hóa. Trong đầu Nhạc Vũ đang nhớ lại tình hình lúc Đinh Lỗi dùng đao chỉ lên bầu trời bên trong ảo cảnh.

Tất cả ý niệm trong lòng hắn nhất thời đều chuyển thành vô tận hận ý đối với thượng thiên. Trong mắt hắn lộ ra đạo lệ mang làm người ta không dám nhìn thẳng, Bi Âm đao nhắm thẳng vào phía chân trời, lặp lại câu nói trong ảo cảnh.

- Nếu thiên muốn đùa ta, ta liền đem thiên chém vỡ! Từ nay về sau, sống chết của Nhạc Vũ ta nắm trong tay, biến hóa tùy tâm. Địa không thể chôn! Thiên không thể sát! Mạng của ta phải do ta, không phải do trời!

Khi Nhạc Vũ nói ra lời này, đao ý đao âm đều biến đổi lần nữa. Quanh người Nhạc Vũ xuất hiện vài trăm điểm đen nhỏ bao quanh.

- Không gian loạn lưu?

Cung Trí hí mắt, sau đó hít sâu một hơi. Hắn biết âm ba trên đao của Nhạc Vũ đã phá hư pháp tắt thiên địa quanh người, làm không gian chung quanh đều bị giải thể, trực tiếp vỡ ra không gian bích chướng cản trở.

Càng làm cho mọi người kinh dị chính là vào lúc này trên đỉnh Thủy Hàn Phong, bỗng nhiên mây đen hội tụ, quay cuồng kích động. Chỉ thoáng chốc đã đem phiến không gian che kín chặt chẽ, sau đó vô số lôi điện không ngừng lóng lánh xuyên toa bên trong, một cỗ uy áp mênh mông như đang ập đến.



- Đây là lôi kiếp!

Nghiêm Chân nhất thời không thể khống chế được lực lượng, bức đứt râu mép trong tay. Nhưng lần này hắn không thể quản được nhiều như vậy, chỉ yên lặng nhìn ra bên ngoài điện:

- Một đao kia, chẳng lẽ lão thiên gia cũng cố kỵ hay sao?

- Ước chừng như thế.

Nông Dịch Sơn thở nhẹ một hơi, nhìn những điểm đen bên người Nhạc Vũ.

- Một đao kia còn chưa hoàn toàn hoàn thành, với tu vi hắn e rằng không làm được. Nhưng cỗ đao ý nghịch thiên cùng hình thức ban đầu của đao pháp nếu ngày sau có thể bổ túc toàn bộ, hơn phân nửa là đủ khả năng hủy thiên diệt địa!

- Giống như hắn có thể làm nát bấy không gian chung quanh, thật ra ta và ngươi cũng có thể làm được. Nhưng vấn đề là hôm nay hắn mới đạt tới Linh Hư cảnh giới mà thôi, dù là ba năm trước đây đã có thể lấy kiếm phá pháp, nhưng muốn chấn vỡ không gian khó khăn không thể so sánh nổi.

- Ta cũng cảm giác kỳ quái. Bất quá vô luận như thế nào, lần này Quảng Lăng Tông thật sự rất may mắn. Có thể nhận được một vị đệ tử muôn đời khó tìm như vậy!

Cung Trí cùng Mạc Quân đều gật nhẹ đầu thầm chấp nhận, chẳng qua trên mặt vẫn mang theo vẻ buồn rầu chiếm đa số:

- Nhưng nếu thiên kiếp thật không giáng xuống được, chỉ sợ hơn phân nửa tiểu Vũ sẽ không chịu nổi, khi đó còn phải bảo vệ cho nó.

- Vô phương!

Thần sắc Xương Băng Hồng đạm mạc, ánh mắt quét nhìn chuôi đao trong tay Nhạc Vũ. Vẻ mặt mọi người hiện tại hòa hoãn lại, chỉ thấy thân đao Bi Âm đao đang có dấu hiệu muốn vỡ ra. Trong lòng mọi người chợt hiểu, lấy huyền binh lục phẩm này, muốn chống đỡ đao kỹ vượt cấp như vậy, bị hỏng mất chỉ là chuyện trong chớp mắt.

Bản thân Nhạc Vũ mặc dù không biết, nhưng theo lẽ thường mà nói, thừa nhận thiên kiếp, vô luận là thần hồn pháp lực của Nhạc Vũ đều sẽ bị khô cạn.

Tình hình bên phía Nhạc Tri Thu cũng làm mọi người kinh ngạc. Ban đầu khi nghịch thiên đao ý của Nhạc Vũ phóng lên cao, Diệp Tri Thu có vài phần không theo kịp. Cho đến mười mấy lần hô hấp về sau, mới dần dần chuyển đổi. Khi cỗ ý niệm nghịch thiên thứ hai vừa hình thành, lôi lực tụ tập trên không trung càng thêm cường thịnh. Trong đó ít nhất có bảy thành áp lực chuyển dời qua trên người Diệp Tri Thu.

Mà giờ khắc này quanh người hắn cũng xuất hiện những điểm nhỏ màu đen giống như Nhạc Vũ, khiến cho không gian nứt vỡ. Vào phút nào mặc dù trong tay hắn không có âm đao, nhưng sức lực từ thân kiếm huy ra như nước thủy triều, uy năng tuyệt đối không hề thua kém.

Lần này Nhạc Vũ cũng cảm giác được hồn thức của mình cơ hồ bị thần hồn kia uy áp, trực tiếp ép tới mức nứt toác ra. Chẳng qua càng là như thế, ý niệm muốn thoát khỏi sự ràng buộc trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt, không hề có chút dao động.

Lấy thiên địa oai rèn luyện thần hồn, khiến thần hồn càng thêm kiên định như đao, hắn thề phải đem thiên chém vỡ!

Những điểm đen quanh người ngày càng tràn ngập, đồng thời một đạo đao mang chói mắt xông thẳng lên trời. Pháp trận cấm chế trên đỉnh điện thoáng ngăn cản, sau đó bị lực lượng hủy diệt làm tan rã hỏng mất.

Chân mày Nông Dịch Sơn không khỏi nhảy lên, cũng không phải đau lòng vì Quan Vân Điện bị tổn hại, mà là không nén được nỗi kinh ngạc trong lòng, một đao Nhạc Vũ huy ra thế nhưng có xu thế làm nát bấy kiếp vân trên không trung!



Nhưng khi đao kính xuyên thấu bầu trời, khuấy động tầng mây đen cơ hồ có dấu hiệu giải tán, Bi Âm đao rốt cục vang lên một tiếng nứt vỡ giòn giã, trên thân đao xuất hiện rãnh nứt thật lớn, sau đó liền tứ tán nát bấy.

Mấy người Nông Dịch Sơn đã sớm có chuẩn bị, liền vội vàng đặt tay lên vai Nhạc Vũ giúp hắn gượng chống lực lượng cắn trả.

Phảng phất như có tín hiệu, theo âm ba trở lại bình thường, bên kia Diệp Tri Thu cũng rút lại kiếm thế, từ từ kiềm chế trở lại.

Ý thức Nhạc Vũ từ từ thanh tĩnh, những hình ảnh cảm động cùng tâm tình trong ảo cảnh cũng thối lui thật nhanh như nước thủy triều. Sau đó chỉ thấy hắc bào nhân trước mặt đưa tay vỗ về thanh kiếm thở dài nói:

- Đáng tiếc! Một đao cuối cùng còn chưa thể tiếp tục, đúng là vẫn còn lưu lại chút ít tỳ vết. Nhưng lần này điều ta đạt được cũng đủ làm thiên ghét địa kỵ, cũng không nên có thêm quá nhiều lòng tham. Nhưng lần này lấy ý niệm dùng đao thăng cấp, từ nay về sau, Diệp Tri Thu ta ném kiếm dùng đao!

Vừa nói ra lời này, kiếp vân trên bầu trời đã mất đi mục tiêu, liền từ từ tiêu tán. Những điểm đen quanh thân hai người cũng liền từ từ biến mất.

Nhưng ngay sau đó, Diệp Tri Thu lại cầm thanh kiếm trong tay ném ra ngoài điện, sau đó tùy ý cho nó rơi xuống chân núi.

Ngay khi mọi người còn đang vô cùng kinh ngạc, ánh mắt Diệp Tri Thu đã chuyển qua Nhạc Vũ:

- Lần này quay lại tông môn, ta đạt được lợi ích quả thật khổng lồ, ngày khác nếu như có thể dùng chuyện này thành đạo, toàn bộ đều nhờ vào sư điệt đã giúp đỡ!

Trong lòng Nhạc Vũ nhất thời như ba đào sóng lớn, người này quả nhiên là Diệp Tri Thu! Chẳng qua câu nói khó hiểu kia là ý tứ gì? Đang tốt đẹp tại sao phải ném kiếm dùng đao?

Mà ngay sau đó trong đầu hắn bắt đầu hồi tưởng ra hết thảy cảnh tượng vừa rồi, sắc mặt cũng trở nên vô cùng quái dị.

Không ngờ trong ba năm, vẫn nhiều lần nếm thử đều không thể nghiên cứu thành công Ngự Đao thuật, nhưng hôm nay lại thành tựu!

Hơn nữa uy lực của đao pháp này tựa hồ là tiểu sư phụ của mình cũng phải thật sự đối kháng!

Trong lòng hắn còn đang vui mừng, hắn liền thấy Diệp Tri Thu xoay người, hướng Nông Dịch Sơn nói:

- Ta đã không cần tiếp tục đến Truyền Pháp trung điện, hiện tại sẽ quay về Dực Châu tiềm tu. Những sư huynh đệ khác Tri Thu sẽ thuyết phục họ. Đã có hài tử này, vậy chúng ta đợi thêm mười năm thì có ngại gì? Hài tử này xuất thế, nhất định khiến cho thiên hạ đạo môn đều phải cúi đầu với Quảng Lăng Tông. Chỉ là Vân Mộng Tông có cần gì tiếc nuối?

Trong lời nói của Diệp Tri Thu tuy có vẻ vui mừng, nhưng lại ẩn hàm chút mất mác. Nói dứt lời liền xoay người rời đi. Mà trong đầu Nhạc Vũ lại hiện lên câu nói Truyền Pháp trung điện.

Hắn đối với mười chiêu sau của Quảng Lăng Tuyệt Kiếm hâm mộ đã lâu. Hắn dự định sau khi xong việc sẽ chạy tới nhìn xem một chút. Trước kia do tu vi yếu ớt, tùy tiện đến xem chỉ làm ảnh hưởng mình tu hành. Nhưng hôm nay hắn chỉ kém Kim Đan một bước, tất nhiên không còn nỗi lo lắng kia.

Ba chiêu đầu của Quảng Lăng Tuyệt Kiếm đã khiến những năm nay hắn luôn đạt được thắng lợi trong chiến đấu, như vậy mấy chiêu sau uy năng nhất định sẽ càng dữ dội nhiều hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Lâm Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook