Chương 345: Thất hận thất sát
Khai Hoang
16/03/2013
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Nhạc Vũ cảm giác được gông cùm đang bao vây quanh mình rốt cục bị hắn ầm ầm đánh nát.
Sau đó một ít ảo ảnh trong đầu hắn toàn bộ biến mất. Hắn chỉ thấy mình đang ngồi ngay trung ương Quan Vân Điện, mấy vị sư thúc tổ cùng thái sư thúc tổ đang dùng vẻ mặt quái dị nhìn mình. Bên cạnh còn có nhân vật thần bí toàn thân bao phủ trong hắc bào, đang lặng lẽ hướng bên ngoài điện đi ra.
Nhạc Vũ lại nhìn tới trước mặt, linh trận khổng lồ đã hoàn toàn vỡ nát. Pháp lực thần hồn trong cơ thể hắn rõ ràng đã hòa thành một thể, vận chuyển khống chế hoàn toàn do tâm.
Nhìn thấy được tình huống này, trong lòng Nhạc Vũ chẳng những không vui sướng, ngược lại còn cảm thấy vô cùng ảm đạm. Hắn biết cửa ải luyện khí hóa thần mình đã thành công lướt qua, chính thức tiến vào bước cuối cùng của Linh Hư cảnh giới. Nhưng lại phải trả giá bằng ba năm thọ nguyên của mấy vị trưởng bối tông môn.
Xưa nay hắn cũng không có thói quen đem cảm xúc bộc lộ trên nét mặt, giờ phút này tuy mặt mũi hắn cũng không có biến hóa, nhưng trong lòng âm thầm cảm kích vô cùng.
Hắn thầm nghĩ ân đức này mình làm sao mới có thể hoàn trả lại? Hai vị thái sư thúc tổ Cung Trí và Nghiêm Chân chỉ sợ trong vòng hai mươi năm sẽ bị vẫn lạc. Khi đó mình đã có khả năng tìm được dược liệu kéo dài tính mạng cho họ hay không?
Ngay khi trong lòng hắn đang xoay chuyển ý nghĩ này, Nông Dịch Sơn thoáng lắc đầu đứng dậy:
- Lần này thật sự là xấu hổ! Xương sư đệ, ngươi nhìn xem có thể làm lại lần nữa hay không?
Ánh mắt Xương Băng Hồng lóe lên, nhìn một lượt, sau đó lộ ra nụ cười:
- Bản tâm của hắn không chịu để người khác dẫn dắt, dù có làm lại bao nhiêu lần, cũng có kết quả giống như vậy.
Mạc Quân nghe vậy nhất thời nhướng mày:
- Hay là thử xem loại nhị phẩm ảo trận một lần thế nào. Ta còn thật không tin khi đó còn không áp được hắn!
Trong ngôn ngữ tràn đầy ý khó tin.
- Nếu tông môn không tiếc linh thạch, lực lượng của nhị phẩm ảo trận cũng mạnh hơn Cửu Thiên Thập Địa Huyễn Linh đại trận. Nhưng tình hình của Vũ nhi trong suốt một tháng nay, các ngươi cũng nhìn thấy.
Nói tới đây, Xương Băng Hồng lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người:
- Với tính tình của Vũ nhi, khi đó hoặc là hắn tránh thoát ảo trận, hoặc là đạo tâm của hắn bị ảo trận áp đến hỏng mất. Tuyệt không còn đường thứ hai!
Nông Dịch Sơn nhìn Nhạc Vũ, trong mắt không biết đang vui hay buồn:
- Hài tử này, cũng may sinh tại thế giới hiện tại!
Nói xong câu này, hắn mất hứng phất tay đi vào hậu điện.
Nông Dịch Sơn như thế, mấy vị trưởng lão như Cung Trí cùng Mạc Quân cũng mang theo vẻ mặt cổ quái rời đi. Lúc gần đi, ánh mắt nhìn về phía Nhạc Vũ như tán thưởng lại như khó tin.
Nhạc Vũ cảm thấy khó hiểu, đợi khi mấy vị trưởng lão rời đi xa xa, mới đưa mắt nhìn Đoan Mộc Hàn đang ngồi bên cạnh:
- Sư phụ, xin hỏi vừa rồi đệ tử đã làm chuyện gì sai chăng? Làm chưởng giáo cùng mấy vị sư thúc tổ tức giận?
Đoan Mộc Hàn đang cười trộm không thôi, lần này nghe vậy không nhịn được cười to thành tiếng, vỗ vai Nhạc Vũ nói:
- Ngươi đừng để ý tới họ, chẳng qua là mấy tao lão đầu luôn tự cho là đúng mà thôi. Kết quả bỏ ra nhiều thời gian như vậy, cuối cùng chỉ vô tích sự. Cho nên họ không chịu cam lòng!
Nhạc Vũ kỳ quái, tập trung suy tư. Hắn biết sở dĩ đám người Nông Dịch Sơn có hành động quái dị, hơn phân nửa là vì lúc hắn bị ảo trận của Xương sư thúc tổ mê hoặc, đã phát sinh ra chuyện gì đó.
Dần dần, trong đầu của hắn nhất hiện ra một loạt hình ảnh vốn không thuộc về trí nhớ của hắn. Trên mặt dần dần lộ ra vài phần bi ai giận dữ.
Đoan Mộc Hàn thấy thế thầm cảm thấy kỳ quái, con ngươi xoay chuyển, vỗ vai Nhạc Vũ nói:
- Tiểu Vũ, nếu ngươi buồn bã vì việc hao tổn thọ nguyên của mấy vị sư thúc tổ, thì không cần bi thương làm gì. Sinh lão bệnh tử bất quá chỉ là chuyện bình thường. Chúng ta là người tu chân, nên nghĩ rộng một chút! Huống chi sư môn chúng ta có Luân Hồi Bàn trong tay, sư tôn bọn họ có thể chuyển thế trọng tu. Chỉ cần vận khí không quá kém, hơn phân nửa có thể tìm được một thân thể tốt. Thật ra xem như đã bước vào cửa trường sinh một bước rồi còn gì.
Đoan Mộc Hàn đang nói huyên thuyên, nhưng vẫn không thấy vẻ buồn bã trên mặt Nhạc Vũ biến mất, nàng đang hoài nghi khả năng nói chuyện của mình có phải có vấn đề hay không, liền thấy con ngươi Nhạc Vũ ngưng đọng lại, nhưng phảng phất tiêu cự không phải tập trung trên người mình.
Ngay sau đó một cỗ lực lượng làm lòng người sợ hãi từ trên người Nhạc Vũ bốc lên.
Đoan Mộc Hàn kinh hãi thối lui ra sau mấy bước. Lý Vô Đạo còn chưa rời đi xa đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn Nhạc Vũ chăm chú:
- Hài tử này ngay hiện tại đột nhiên đốn ngộ sao? Đây tựa hồ là kiếm ý…không đúng! Hẳn là đao ý!
Thật ra kiếm ý hoặc đao ý vốn không có khác nhau, đều là dụng ý vào binh khí. Chẳng qua giờ phút này chuôi Bi Âm đao của Nhạc Vũ đã từ trong giới chỉ phá không bay ra, quay tròn lơ lửng bên cạnh hắn. Theo cỗ khí từ tràn ra trên người Nhạc Vũ, mang theo đao ý vô tận bi thống cùng hận ý sát niệm bắt đầu từ yếu chuyển thành mạnh, thanh âm rên rỉ vang lên, hỗ trợ cùng thanh đao đang xoay tròn.
Vẻ mặt Đoan Mộc Hàn cùng Lý Vô Đạo chợt ngưng trọng, đều lấy ra huyền binh chắn ngay trước người mình. Chỉ xem linh lực ba động mà nói, Nhạc Vũ dùng Âm Công thuật vô cùng mãnh liệt tới mức tận cùng, dù là đạo tâm của họ cũng phải chịu ảnh hưởng.
Sau đó dần dần, chỉ thoáng tích tắc, cả Quan Vân Điện dưới thanh âm chấn động kia, bắt đầu vang lên tiếng răng rắc.
Lần này Đoan Mộc Hàn hơi cau mày, nàng cũng không lo lắng Quan Vân Điện vốn là pháp bảo này sẽ bị đao âm chấn sập, chẳng qua nếu đem nơi này xem như chỗ luyện đao, ít nhiều có chút không ổn.
Còn đang do dự, có nên đánh tỉnh Nhạc Vũ hay không, bên kia Nông Dịch Sơn đã từ hậu điện bay ra, vẻ vui mừng trong mắt tràn đầy, nhìn chằm chằm Nhạc Vũ:
- Tuy lần này sử dụng ảo trận vô dụng, nhưng cũng khiến cho hắn đạt được chỗ tốt. Hàn nhi, không nên quấy nhiễu hắn!
Đoan Mộc Hàn nghe vậy vui mừng, nàng vốn không muốn quấy nhiễu Nhạc Vũ đốn ngộ, giờ phút này dĩ nhiên thuận thế lui sang một bên. Ngay sau đó Nông Dịch Sơn lại vung tay lên, một pháp bảo hình tròn bay lên không trung, chắn ngay trên đầu Nhạc Vũ, ngăn cản hết thảy ý niệm thanh âm từ bên ngoài, xem như làm hộ pháp cho Nhạc Vũ.
Khi hắn vừa bố trí xong, mấy người vừa rời đi cũng vội vàng ngự khí quay trở về. Sau đó nhìn vẻ mặt Nhạc Vũ đang dại ra, còn có lục phẩm trường đao bên cạnh hắn, vẻ mặt đều vô cùng giật mình.
Lần này trong đầu Nhạc Vũ đang có vô số hình ảnh chảy xuôi như phim điện ảnh quay ngược. Hết thảy những kinh nghiệm trải qua trong ảo cảnh, nhất nhất bày ra thêm lần nữa. Trong đó có vui vẻ có bi thương, có hận thù có giận dữ. Theo tâm tình của hắn biến hóa, thanh âm Bi Âm đao tấu ra cũng hoàn toàn khác biệt, ý niệm tương hợp ngày càng thêm cường liệt.
Sắc mặt Đoan Mộc Hàn đã biến thành màu đất. Tuy nàng tế ra toàn bộ pháp bảo huyền binh, ngay cả hồn thức cũng thu liễm trong cơ thể, nhưng vẫn không thể đề phòng, thanh âm kia vẫn liên tục công kích thẳng tới.
Nếu như đây là một cuộc chiến đấu, nàng tự nhiên có thể dùng một kiếm chém giết Nhạc Vũ. Nhưng giờ phút này nàng phải gượng chống dưới Bi Âm đao của Nhạc Vũ, thật sự không sao chịu đựng được.
Tu vi của Đoan Mộc Hàn yếu nhất trong những người này, mà giờ khắc này không chỉ có nàng bị như thế. Dù là Lý Vô Đạo cũng khẽ cau mày, cây đao kia mặc dù còn chưa thể đả thương được hắn, nhưng nếu chờ khi Nhạc Vũ tăng lên cấp bậc tu sĩ Kim Đan, đổi lại một thanh đao có thanh âm mạnh hơn, tình hình khi đó quả thật rất khó nói.
Lúc này Mạc Quân chợt hít sâu một hơi, hỏi:
- Cung sư huynh, ngươi nhìn Vũ nhi sáng chế đao pháp này, có thể liệt vào mấy phẩm?
- Khó mà nói!
Cung Trí nghe vậy thoáng lắc đầu, ánh mắt quét nhìn khuôn mặt tái nhợt của Đoan Mộc Hàn, do dự nói:
- Âm Sát thuật này của hắn tiêu hao pháp lực chẳng qua tương đương với mấy trung giai đạo pháp. Chỉ cần tu sĩ Linh Hư cảnh cũng có thể chống đỡ. Nhưng lực sát thương mạnh, dù là Đoan Mộc sư điệt cũng bị ảnh hưởng, hẳn nên liệt vào tam phẩm.
- Tam phẩm thì không đâu, ta xem ít nhất có thể liệt vào tới nhị phẩm!
Nghiêm Chân hắc một tiếng nói:
- Đây là Đoan Mộc sư điệt, vô luận là pháp bảo hay tâm tính kiên định cũng đều là tốt nhất. Đổi lại là tu sĩ Kim Đan khác, làm sao dễ dàng ngăn cản như vậy?
- Ta cũng cảm giác như thế.
Cung Trí nghe vậy tinh tế giải thích:
- Nhưng nếu bình luận đạo pháp kiếm thuật bậc này, ngoại trừ uy năng cùng tiêu hao ra, còn có kiểu tác dụng chậm. Quảng Lăng Tuyệt Kiếm là công pháp khi tu vi càng cao, có thể đánh ra chiến lực càng mạnh, vì vậy mới được liệt vào nhất phẩm. Vũ nhi sáng chế Âm Đao thuật, mọi thứ đều là thượng phẩm. Nhưng vấn đề là nếu đối mặt tu sĩ cao cấp, chưa chắc làm được như hôm nay.
- Ba vị sư thúc, với ý kiến hiện giờ của ta hiện tại đánh giá còn hơi sớm một chút. Đao thuật này chỉ mới thành lập, còn rất nhiều khả năng cải tiến. Dù là hiện tại cũng không hoàn toàn hoàn thiện. Thật ra hôm nay ta để ý chính là kinh nghiệm vừa rồi của Vũ nhi trong ảo cảnh, có nên dùng Hồn Ngọc ghi chép lại hay không?
Khi Nông Dịch Sơn vừa nói ra lời này, trong mắt mọi người nổ bắn ra tinh mang, nhìn về phía Xương Băng Hồng. Khi trông thấy hắn thoáng gật đầu, nhất thời đều cảm thấy vui mừng.
Có Hồn Ngọc trong tay, hết thảy ý niệm suy nghĩ của Nhạc Vũ trong ảo cảnh cũng có thể lưu lại cho đệ tử đời sau, lấy phương pháp tương tự để đệ tử có thể thừa kế lĩnh ngộ.
Thay lời khác mà nói, chỉ cần Nhạc Vũ đồng ý, như vậy Quảng Lăng Tông sẽ có thêm một môn Âm Công thuật truyền thừa có phẩm cấp tam phẩm thậm chí là nhị phẩm như Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, cung cấp cho tu sĩ đang ở cảnh giới Kim Đan cùng Linh Hư kỳ.
Diệp Tri Thu giờ phút này như có hiểu được, nhìn tình cảnh này, lại nhớ tới tình hình đại chiến mấy chục năm trước, lần lượt lại hiện lên trong đầu hắn, một cỗ hồn thức tương tự Nhạc Vũ cũng dần dần từ trong người Diệp Tri Thu phóng lên cao.
Vào lúc này khí tức của Nhạc Vũ lại biến đổi lần nữa. Hắn thấy được bản thân là Đinh Lỗi, kinh nghiệm nhân sinh, bảy chữ “Hận” bảy chữ “Sát” đầy dẫy trong suy nghĩ của hắn.
Không hề có chút báo trước, Nhạc Vũ chợt xuất thủ, cầm chuôi Bi Âm đao, ý niệm tràn ngập oán hận sát ý cực hạn trong phút chốc phảng phất như ngưng tụ thành đao, cuồn cuộn âm ba tăng cao hơn mấy lần!
Sau đó một ít ảo ảnh trong đầu hắn toàn bộ biến mất. Hắn chỉ thấy mình đang ngồi ngay trung ương Quan Vân Điện, mấy vị sư thúc tổ cùng thái sư thúc tổ đang dùng vẻ mặt quái dị nhìn mình. Bên cạnh còn có nhân vật thần bí toàn thân bao phủ trong hắc bào, đang lặng lẽ hướng bên ngoài điện đi ra.
Nhạc Vũ lại nhìn tới trước mặt, linh trận khổng lồ đã hoàn toàn vỡ nát. Pháp lực thần hồn trong cơ thể hắn rõ ràng đã hòa thành một thể, vận chuyển khống chế hoàn toàn do tâm.
Nhìn thấy được tình huống này, trong lòng Nhạc Vũ chẳng những không vui sướng, ngược lại còn cảm thấy vô cùng ảm đạm. Hắn biết cửa ải luyện khí hóa thần mình đã thành công lướt qua, chính thức tiến vào bước cuối cùng của Linh Hư cảnh giới. Nhưng lại phải trả giá bằng ba năm thọ nguyên của mấy vị trưởng bối tông môn.
Xưa nay hắn cũng không có thói quen đem cảm xúc bộc lộ trên nét mặt, giờ phút này tuy mặt mũi hắn cũng không có biến hóa, nhưng trong lòng âm thầm cảm kích vô cùng.
Hắn thầm nghĩ ân đức này mình làm sao mới có thể hoàn trả lại? Hai vị thái sư thúc tổ Cung Trí và Nghiêm Chân chỉ sợ trong vòng hai mươi năm sẽ bị vẫn lạc. Khi đó mình đã có khả năng tìm được dược liệu kéo dài tính mạng cho họ hay không?
Ngay khi trong lòng hắn đang xoay chuyển ý nghĩ này, Nông Dịch Sơn thoáng lắc đầu đứng dậy:
- Lần này thật sự là xấu hổ! Xương sư đệ, ngươi nhìn xem có thể làm lại lần nữa hay không?
Ánh mắt Xương Băng Hồng lóe lên, nhìn một lượt, sau đó lộ ra nụ cười:
- Bản tâm của hắn không chịu để người khác dẫn dắt, dù có làm lại bao nhiêu lần, cũng có kết quả giống như vậy.
Mạc Quân nghe vậy nhất thời nhướng mày:
- Hay là thử xem loại nhị phẩm ảo trận một lần thế nào. Ta còn thật không tin khi đó còn không áp được hắn!
Trong ngôn ngữ tràn đầy ý khó tin.
- Nếu tông môn không tiếc linh thạch, lực lượng của nhị phẩm ảo trận cũng mạnh hơn Cửu Thiên Thập Địa Huyễn Linh đại trận. Nhưng tình hình của Vũ nhi trong suốt một tháng nay, các ngươi cũng nhìn thấy.
Nói tới đây, Xương Băng Hồng lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người:
- Với tính tình của Vũ nhi, khi đó hoặc là hắn tránh thoát ảo trận, hoặc là đạo tâm của hắn bị ảo trận áp đến hỏng mất. Tuyệt không còn đường thứ hai!
Nông Dịch Sơn nhìn Nhạc Vũ, trong mắt không biết đang vui hay buồn:
- Hài tử này, cũng may sinh tại thế giới hiện tại!
Nói xong câu này, hắn mất hứng phất tay đi vào hậu điện.
Nông Dịch Sơn như thế, mấy vị trưởng lão như Cung Trí cùng Mạc Quân cũng mang theo vẻ mặt cổ quái rời đi. Lúc gần đi, ánh mắt nhìn về phía Nhạc Vũ như tán thưởng lại như khó tin.
Nhạc Vũ cảm thấy khó hiểu, đợi khi mấy vị trưởng lão rời đi xa xa, mới đưa mắt nhìn Đoan Mộc Hàn đang ngồi bên cạnh:
- Sư phụ, xin hỏi vừa rồi đệ tử đã làm chuyện gì sai chăng? Làm chưởng giáo cùng mấy vị sư thúc tổ tức giận?
Đoan Mộc Hàn đang cười trộm không thôi, lần này nghe vậy không nhịn được cười to thành tiếng, vỗ vai Nhạc Vũ nói:
- Ngươi đừng để ý tới họ, chẳng qua là mấy tao lão đầu luôn tự cho là đúng mà thôi. Kết quả bỏ ra nhiều thời gian như vậy, cuối cùng chỉ vô tích sự. Cho nên họ không chịu cam lòng!
Nhạc Vũ kỳ quái, tập trung suy tư. Hắn biết sở dĩ đám người Nông Dịch Sơn có hành động quái dị, hơn phân nửa là vì lúc hắn bị ảo trận của Xương sư thúc tổ mê hoặc, đã phát sinh ra chuyện gì đó.
Dần dần, trong đầu của hắn nhất hiện ra một loạt hình ảnh vốn không thuộc về trí nhớ của hắn. Trên mặt dần dần lộ ra vài phần bi ai giận dữ.
Đoan Mộc Hàn thấy thế thầm cảm thấy kỳ quái, con ngươi xoay chuyển, vỗ vai Nhạc Vũ nói:
- Tiểu Vũ, nếu ngươi buồn bã vì việc hao tổn thọ nguyên của mấy vị sư thúc tổ, thì không cần bi thương làm gì. Sinh lão bệnh tử bất quá chỉ là chuyện bình thường. Chúng ta là người tu chân, nên nghĩ rộng một chút! Huống chi sư môn chúng ta có Luân Hồi Bàn trong tay, sư tôn bọn họ có thể chuyển thế trọng tu. Chỉ cần vận khí không quá kém, hơn phân nửa có thể tìm được một thân thể tốt. Thật ra xem như đã bước vào cửa trường sinh một bước rồi còn gì.
Đoan Mộc Hàn đang nói huyên thuyên, nhưng vẫn không thấy vẻ buồn bã trên mặt Nhạc Vũ biến mất, nàng đang hoài nghi khả năng nói chuyện của mình có phải có vấn đề hay không, liền thấy con ngươi Nhạc Vũ ngưng đọng lại, nhưng phảng phất tiêu cự không phải tập trung trên người mình.
Ngay sau đó một cỗ lực lượng làm lòng người sợ hãi từ trên người Nhạc Vũ bốc lên.
Đoan Mộc Hàn kinh hãi thối lui ra sau mấy bước. Lý Vô Đạo còn chưa rời đi xa đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn Nhạc Vũ chăm chú:
- Hài tử này ngay hiện tại đột nhiên đốn ngộ sao? Đây tựa hồ là kiếm ý…không đúng! Hẳn là đao ý!
Thật ra kiếm ý hoặc đao ý vốn không có khác nhau, đều là dụng ý vào binh khí. Chẳng qua giờ phút này chuôi Bi Âm đao của Nhạc Vũ đã từ trong giới chỉ phá không bay ra, quay tròn lơ lửng bên cạnh hắn. Theo cỗ khí từ tràn ra trên người Nhạc Vũ, mang theo đao ý vô tận bi thống cùng hận ý sát niệm bắt đầu từ yếu chuyển thành mạnh, thanh âm rên rỉ vang lên, hỗ trợ cùng thanh đao đang xoay tròn.
Vẻ mặt Đoan Mộc Hàn cùng Lý Vô Đạo chợt ngưng trọng, đều lấy ra huyền binh chắn ngay trước người mình. Chỉ xem linh lực ba động mà nói, Nhạc Vũ dùng Âm Công thuật vô cùng mãnh liệt tới mức tận cùng, dù là đạo tâm của họ cũng phải chịu ảnh hưởng.
Sau đó dần dần, chỉ thoáng tích tắc, cả Quan Vân Điện dưới thanh âm chấn động kia, bắt đầu vang lên tiếng răng rắc.
Lần này Đoan Mộc Hàn hơi cau mày, nàng cũng không lo lắng Quan Vân Điện vốn là pháp bảo này sẽ bị đao âm chấn sập, chẳng qua nếu đem nơi này xem như chỗ luyện đao, ít nhiều có chút không ổn.
Còn đang do dự, có nên đánh tỉnh Nhạc Vũ hay không, bên kia Nông Dịch Sơn đã từ hậu điện bay ra, vẻ vui mừng trong mắt tràn đầy, nhìn chằm chằm Nhạc Vũ:
- Tuy lần này sử dụng ảo trận vô dụng, nhưng cũng khiến cho hắn đạt được chỗ tốt. Hàn nhi, không nên quấy nhiễu hắn!
Đoan Mộc Hàn nghe vậy vui mừng, nàng vốn không muốn quấy nhiễu Nhạc Vũ đốn ngộ, giờ phút này dĩ nhiên thuận thế lui sang một bên. Ngay sau đó Nông Dịch Sơn lại vung tay lên, một pháp bảo hình tròn bay lên không trung, chắn ngay trên đầu Nhạc Vũ, ngăn cản hết thảy ý niệm thanh âm từ bên ngoài, xem như làm hộ pháp cho Nhạc Vũ.
Khi hắn vừa bố trí xong, mấy người vừa rời đi cũng vội vàng ngự khí quay trở về. Sau đó nhìn vẻ mặt Nhạc Vũ đang dại ra, còn có lục phẩm trường đao bên cạnh hắn, vẻ mặt đều vô cùng giật mình.
Lần này trong đầu Nhạc Vũ đang có vô số hình ảnh chảy xuôi như phim điện ảnh quay ngược. Hết thảy những kinh nghiệm trải qua trong ảo cảnh, nhất nhất bày ra thêm lần nữa. Trong đó có vui vẻ có bi thương, có hận thù có giận dữ. Theo tâm tình của hắn biến hóa, thanh âm Bi Âm đao tấu ra cũng hoàn toàn khác biệt, ý niệm tương hợp ngày càng thêm cường liệt.
Sắc mặt Đoan Mộc Hàn đã biến thành màu đất. Tuy nàng tế ra toàn bộ pháp bảo huyền binh, ngay cả hồn thức cũng thu liễm trong cơ thể, nhưng vẫn không thể đề phòng, thanh âm kia vẫn liên tục công kích thẳng tới.
Nếu như đây là một cuộc chiến đấu, nàng tự nhiên có thể dùng một kiếm chém giết Nhạc Vũ. Nhưng giờ phút này nàng phải gượng chống dưới Bi Âm đao của Nhạc Vũ, thật sự không sao chịu đựng được.
Tu vi của Đoan Mộc Hàn yếu nhất trong những người này, mà giờ khắc này không chỉ có nàng bị như thế. Dù là Lý Vô Đạo cũng khẽ cau mày, cây đao kia mặc dù còn chưa thể đả thương được hắn, nhưng nếu chờ khi Nhạc Vũ tăng lên cấp bậc tu sĩ Kim Đan, đổi lại một thanh đao có thanh âm mạnh hơn, tình hình khi đó quả thật rất khó nói.
Lúc này Mạc Quân chợt hít sâu một hơi, hỏi:
- Cung sư huynh, ngươi nhìn Vũ nhi sáng chế đao pháp này, có thể liệt vào mấy phẩm?
- Khó mà nói!
Cung Trí nghe vậy thoáng lắc đầu, ánh mắt quét nhìn khuôn mặt tái nhợt của Đoan Mộc Hàn, do dự nói:
- Âm Sát thuật này của hắn tiêu hao pháp lực chẳng qua tương đương với mấy trung giai đạo pháp. Chỉ cần tu sĩ Linh Hư cảnh cũng có thể chống đỡ. Nhưng lực sát thương mạnh, dù là Đoan Mộc sư điệt cũng bị ảnh hưởng, hẳn nên liệt vào tam phẩm.
- Tam phẩm thì không đâu, ta xem ít nhất có thể liệt vào tới nhị phẩm!
Nghiêm Chân hắc một tiếng nói:
- Đây là Đoan Mộc sư điệt, vô luận là pháp bảo hay tâm tính kiên định cũng đều là tốt nhất. Đổi lại là tu sĩ Kim Đan khác, làm sao dễ dàng ngăn cản như vậy?
- Ta cũng cảm giác như thế.
Cung Trí nghe vậy tinh tế giải thích:
- Nhưng nếu bình luận đạo pháp kiếm thuật bậc này, ngoại trừ uy năng cùng tiêu hao ra, còn có kiểu tác dụng chậm. Quảng Lăng Tuyệt Kiếm là công pháp khi tu vi càng cao, có thể đánh ra chiến lực càng mạnh, vì vậy mới được liệt vào nhất phẩm. Vũ nhi sáng chế Âm Đao thuật, mọi thứ đều là thượng phẩm. Nhưng vấn đề là nếu đối mặt tu sĩ cao cấp, chưa chắc làm được như hôm nay.
- Ba vị sư thúc, với ý kiến hiện giờ của ta hiện tại đánh giá còn hơi sớm một chút. Đao thuật này chỉ mới thành lập, còn rất nhiều khả năng cải tiến. Dù là hiện tại cũng không hoàn toàn hoàn thiện. Thật ra hôm nay ta để ý chính là kinh nghiệm vừa rồi của Vũ nhi trong ảo cảnh, có nên dùng Hồn Ngọc ghi chép lại hay không?
Khi Nông Dịch Sơn vừa nói ra lời này, trong mắt mọi người nổ bắn ra tinh mang, nhìn về phía Xương Băng Hồng. Khi trông thấy hắn thoáng gật đầu, nhất thời đều cảm thấy vui mừng.
Có Hồn Ngọc trong tay, hết thảy ý niệm suy nghĩ của Nhạc Vũ trong ảo cảnh cũng có thể lưu lại cho đệ tử đời sau, lấy phương pháp tương tự để đệ tử có thể thừa kế lĩnh ngộ.
Thay lời khác mà nói, chỉ cần Nhạc Vũ đồng ý, như vậy Quảng Lăng Tông sẽ có thêm một môn Âm Công thuật truyền thừa có phẩm cấp tam phẩm thậm chí là nhị phẩm như Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, cung cấp cho tu sĩ đang ở cảnh giới Kim Đan cùng Linh Hư kỳ.
Diệp Tri Thu giờ phút này như có hiểu được, nhìn tình cảnh này, lại nhớ tới tình hình đại chiến mấy chục năm trước, lần lượt lại hiện lên trong đầu hắn, một cỗ hồn thức tương tự Nhạc Vũ cũng dần dần từ trong người Diệp Tri Thu phóng lên cao.
Vào lúc này khí tức của Nhạc Vũ lại biến đổi lần nữa. Hắn thấy được bản thân là Đinh Lỗi, kinh nghiệm nhân sinh, bảy chữ “Hận” bảy chữ “Sát” đầy dẫy trong suy nghĩ của hắn.
Không hề có chút báo trước, Nhạc Vũ chợt xuất thủ, cầm chuôi Bi Âm đao, ý niệm tràn ngập oán hận sát ý cực hạn trong phút chốc phảng phất như ngưng tụ thành đao, cuồn cuộn âm ba tăng cao hơn mấy lần!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.