Chương 1273: Xi Vưu chi thương!
Khai Hoang
08/06/2013
Lôi Tuyệt Địa, Nhạc Vũ nhìn thấy quang trụ dâng lên đầy trời, vẻ mặt cũng chợt giật mình ngây ra.
Theo lúc ban đầu tính toán, chỉ là muốn cùng Hạo Thiên đặt bài xuống, bức bách hắn thu tay lại, nhưng cuối cùng diễn biến thành tình hình như thế đúng là xa xa vượt qua dự liệu của hắn.
Đến lúc này đã có vài chục vị Chuẩn Thánh Kim Tiên ra tay. Mà quang hoa khí trụ vẫn còn đang gia tăng, ngay cả những Đại La Kim Tiên cũng lần lượt gia nhập vào bên trong.
Trong thần niệm cảm ứng của Nhạc Vũ, cả hồng hoang, tứ đại bộ châu đều có thể nhìn thấy vô số tinh quang ngập trời, rậm rạp trào dâng.
Bổn mệnh tinh tú của chính hắn thế nhưng lúc này đang phân ra một đạo quang ảnh hướng phương vị Trung Cung di động tới.
- Quần tiên nghịch phản, thiên mệnh thay đổi triều đại…
Phun ra câu nói này, trong tâm Nhạc Vũ nhiều ít có vài phần khổ sáp.
Vào lúc hắn còn chưa kịp chuẩn bị chu đáo như hiện tại, bước lên Thiên Đế vị đối với hắn mà nói thật sự không biết là họa hay phúc.
Phỏng chừng mấy vị Đạo tổ thánh nhân kia hơn phân nửa sẽ nhúng tay tiến hành ngăn cản việc này.
Hơn nữa nhìn thiên tượng hôm nay cũng làm cho hắn có chút nghi hoặc.
- Bổn mệnh tinh tú phân liệt, đây là dấu hiệu gì? Còn có vài vị nhân vật thái cổ kia, ra mặt không khỏi quá sớm…
Ngay khi trong lòng Nhạc Vũ còn đang vô cùng nghi hoặc, giờ phút này Xi Vưu lại đang hoảng sợ.
Người trước mắt rốt cục lại có thân phận như thế nào? Chỉ dùng một lời nói liền làm chư thánh hưởng ứng? Thiên hạ quần tiên tất cả đều phản nghịch?
Lúc hắn bị phong ấn, Hạo Thiên đã làm Thiên Đế. Khi đó tuy quyền uy của Thiên Đình còn ảm đạm, nhưng được Hồng Quân âm thầm trợ giúp, thực lực cũng không thể xem thường!
Hiện giờ chư thần vẫn lạc, hồng hoang phá nát, Thiên Đình sau mấy vạn năm lại càng không biết mạnh mẽ đến mức độ nào.
Nhưng thiếu niên trước mặt nhìn qua bề ngoài cũng không thấy có bao nhiêu thần kỳ, chỉ nói ra một câu “bức xé ước định, cùng ta một trận chiến?”, liền khiến Thiên Đình dao động, đế tinh lung lay!
Bên trong hồng hoang rốt cục từ khi nào lại có một Hỗn Độn đại năng như vậy quật khởi?
Trong lúc mơ hồ hắn có thể phân biệt được lai lịch của vô số quang hoa khí trụ kia.
Một Nữ Oa thánh nhân đã làm người khác giật mình, lại thêm vị Hậu Thổ rõ ràng đã nửa bước đăng thánh!
Không ngờ lại có hai Thánh Nhân vì người này làm hậu thuẫn!
Ngoài ra còn có Trấn Nguyên đại tiên, Côn Luân Tây Vương Mẫu, Tây Hoa đạo nhân, Tử Hư đạo quân, Thái Tố đạo quân, Dòng Hư chân nhân, Đông Minh chân quân, không có ai không phải là Hỗn Độn Thái Thượng Kim Tiên! Hoặc là lánh đời không ra, hoặc danh chấn tam giới. Thời đại đều viễn cổ hơn hắn, thần thông cũng vượt trên hắn!
Người này có tài đức gì có thể khiến cho những nhân vật thái cổ làm trái ý của Hồng Quân, bức bách Thiên Đình?
Trong miệng hít sâu một hơi lạnh, gương mặt Xi Vưu cũng đã khôi phục vẻ băng sương. Trước đó bởi vì trên bầu trời lắng xuống kim quang cự chưởng khiến cho hắn khởi lên vài phần hi vọng, hiện tại đã toàn bộ đoạn tuyệt.
Ngay sau đó trong lòng hắn chợt báo động, chỉ thấy mây mù dày đặc bỗng dưng xé mở, một huyết hồng ảnh kiếm mang theo lôi quang khôn cùng đánh tới.
Sát lực vô hạn khiến người khác cảm thấy vô cùng nguy hiểm, cửu thải lôi quang làm ánh mắt Xi Vưu theo bản năng co rụt lại.
- Vô thượng thần lôi!
Một tiếng bạo rống, mang theo vẻ kiêng kỵ kinh ngạc vô tận cùng vẻ tràn ngập không dám tin.
Đoàn cửu thải lôi quang kia rõ ràng chính là vô thượng kiếp lôi!
Như thế nào có thể? Thế gian này ngoại trừ người kia, còn có ai có thể nắm giữ được vô thượng lôi pháp!
Ngũ sắc kiếm của thiếu niên vừa rồi đã khiến người kinh dị, vì sao nữ tử này lại có thể nắm giữ được một môn vô thượng đại đạo như thế?
Trong lòng vô cùng nghi hoặc, hắn vị phong ấn bảy vạn năm, trong hồng hoang rốt cục đã biến thành thế giới ra sao?
Một người có tư cách lấy lực chứng đạo, tiêu dao hồng hoang, lại một lần đã nhìn thấy được tới hai người?
Huyết sắc kiếm ảnh cùng kích quang oanh kích, trong nháy mắt cự lực cuồng phong nổ tung khiến cả không gian lập tức bành trướng cuồn cuộn tán phát ra ngoài!
Nhưng vào lúc này vẫn chưa kịp làm cho không gian bị phá nát, đã bị pháp lực cuồn cuộn từ bên trên rót xuống mạnh mẽ áp chế.
Toàn thân Xi Vưu tràn ngập lôi quang, bị cửu thải lôi hoa đánh trúng tán đầy máu tươi.
Cánh tay phải cầm trường kích chỉ còn lại xương trắng âm sâm, một đôi chân cũng bị lôi quang trực tiếp tạc thành bột mịn.
Khí tức suy yếu, nỗi kinh dị trong mắt hắn càng tăng thêm vài phần. Môn vô thượng thần thông này rõ ràng còn chưa đạt tới cảnh giới viên mãn, nhưng lại đem lôi pháp chân chính hoàn thành.
Nhưng uy lực kia cũng đã vượt qua vô số cửu giai kiếp lôi!
Còn có thiếu niên trên không càng làm lòng người chấn kinh. Nữ tử trước mắt tuy chỉ có Đại La cảnh giới, một thân pháp lực thần thông lại không kém gì Hỗn Độn. Hai người giao thủ dùng một kích toàn lực còn vượt xa khả năng dung nạp của thế giới này tới hơn mười lần!
Nhưng thiếu niên lại có thể nhẹ nhàng đem không gian bị phá nát kia toàn bộ phục hồi, những lực lượng dư ba đều bị áp chế.
Thần thông thủ đoạn như vậy so với một kiếm lúc trước còn làm người khác thêm rung động.
Không chỉ là pháp lực mà thôi, còn phải nắm giữ thật rõ thiên địa đại đạo, thời không pháp tắc!
Cũng may giờ phút này thiếu niên kia còn chưa có ý ra tay. Hắn chỉ cầm lấy trường kiếm, vẻ mặt lãnh đạm nhìn lên bầu trời.
Ngược lại nữ tử trước mắt, mười hai phiến huyết sắc liên diệp dưới chân nàng đang tràn ra, một đôi huyết dực sau lưng nàng chợt duỗi dài tới ba mươi vạn trượng.
Vô số sát lực tách ra, vô cùng nồng đậm, mỗi một lần vỗ cánh liền tạo nên một trận linh lực ba triều.
Sau khi bị kích ảnh của hắn đánh lui ra xa ba trăm vạn trượng, nàng lại tiếp tục tiến lên, một kiếm xuyên phá trời cao hướng chỗ náu thân của hắn đánh tới.
Vào lúc này cũng không phải lôi quang chấn đãng, pháp tắc giả thuyết tầng mười bảy được gia trì vào trong, mơ hồ có thể nhìn thấy được một long ảnh tử kim mười tám trảo quấn quýt trên thân kiếm bỗng dưng rít gào!
Mà vào lúc này Xi Vưu đã tràn đầy vẻ kinh hãi.
Ngay khi long ảnh xuất hiện, huyết sắc kiếm ảnh tràn đầy sát lực đang dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy điên cuồng tăng trưởng, kéo lên một cảnh giới không sao tưởng tượng nổi.
Mà cửu thải lôi quang cũng trong nháy mắt bạo tăng lên gấp ba lần.
- Đại Phách Nguyên Long Tạo Hóa Quyết!
Nếu nói thiếu niên kia sử dụng chính là Đại Phách Nguyên Long Diệt Thế Pháp, là đem các loại thần thông dung hợp thành một cuối cùng đạt lên tới đỉnh, vậy thì Đại Phách Nguyên Long Tạo Hóa Quyết lại có tác dụng gia trì, đồng dạng khiến các loại thần thông tăng thêm uy lực đến mức tiếp cận vô thượng đại đạo vô hạn, thật có thể nói đủ sức xảo đoạt thiên địa tạo hóa!
Giờ phút này Xi Vưu chỉ có cảm giác như muốn hộc máu, nếu không phải hồn niệm của hắn cảm giác được một nam một nữ trước mắt vẫn là Nhân tộc, cơ hồ hắn đã cho rằng thủy tổ nhị long sống lại!
Xi Vương Kích trong tay hắn lập tức bắn ra vạn đạo kích quang, như ngọn núi lớn cản trở ngay trước luồng kiếm quang kia.
Hắn đem hết toàn lực ngăn trở Chiến Tuyết truy kích, lại cố hết sức tránh né không giao kích cùng luồng kiếm quang.
Nhưng ngay sau đó lại chỉ thấy cặp huyết sắc ánh mắt đối diện chớp lên một tia hào quang.
- Định!
Vừa thốt ra lập tức vô số thiên địa linh lực bên trong thiên địa liền cuốn tới, định trụ thân hình của Xi Vưu.
Tuy chỉ trong thoáng chốc đã bị hắn dùng cự lực giãy thoát, nhưng huyết sắc kiếm quang cũng đã tới trước người hắn.
- Lại là Ngôn Linh Thể!
Vẻ kinh dị trong mắt chỉ thoáng dừng lại chốc lát, kiếm quang kích ảnh đã oanh kích vào nhau.
Toàn thân Xi Vưu lập tức tóe ra vô số máu tươi, da thịt nứt nẻ liệt vỡ, vết thương rậm rạp tràn đầy.
Trước đó hắn vừa chống đỡ một kiếm của thiếu niên kia đã bị thương nặng, giờ phút này càng thêm trầm trọng, sát lực toàn thân cơ hồ không cách nào điều động.
Trong đôi huyết đồng chỉ còn lại cảm xúc tuyệt vọng.
Nữ tử trước mắt chỉ thoáng lui ra sau, đôi huyết dực vẫy mạnh, chỉ chớp mắt lại một kiếm bắn tới!
Trong lòng Xi Vưu bỗng dưng chợt hiểu ra, thiếu niên vừa rồi thực sự không hề ra tay giúp đỡ, mà vì thiếu niên kia có tự tin thiếu nữ này thực sự đủ thực lực giết chết hắn!
Cảm giác suy yếu tràn ngập khắp toàn thân, một thân pháp lực bị phong ấn suốt mấy vạn năm đã bị hao mòn tới khô kiệt.
Nhìn thấy kiếm quang buông xuống, Xi Vưu cơ hồ đã không còn muốn phản kháng, trong đôi huyết sắc song đồng lộ ra vẻ nghi hoặc tràn đầy, gầm lên giận dữ:
- Hai người các ngươi rốt cục là ai?
Chiến Tuyết nghe vậy ánh mắt ngưng lại, tiếp theo gương mặt liền khôi phục vẻ hờ hững lạnh lùng:
- Hôm nay người giết ngươi vốn là người dưới trướng An Thiên Huyền Thánh đại đế bắc phương, Câu Trần Thượng Cung tinh quân!
Trong mắt Xi Vưu lập tức lóe lên tinh mang, Câu Trần Thượng Cung tinh quân ở trong thần chức của Thiên Đình, nắm giữ chính là chiến tranh sát phạt!
Như thế nói đến, thiếu niên tay cầm kiếm cơ hồ khiến Thiên Đình lay chuyển kia, chính là An Thiên Huyền Thánh đại đế bắc phương?
Bảy vạn năm bị phong ấn, không ngờ trên thế gian này lại còn xuất hiện anh hùng hào kiệt như vậy đã hoành không xuất thế!
Mà ngay sau đó trước mắt Xi Vưu đã bị vô số kiếm quang hoàn toàn bao phủ!
…
Chiến Tuyết cùng Xi Vưu kịch đấu, Nhạc Vũ chỉ phân ra một tia thần niệm đi chú ý mà thôi.
Xi Vưu đã bị một chiêu kiếm của Nhạc Vũ làm suy giảm tới nguyên thần, một thân thần thông không còn được một phần, với khả năng của Chiến Tuyết đủ ứng phó ung dung.
Đem tàn thân của Xi Vưu hoàn toàn tru diệt chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Vừa lúc xem đây là một chiến pháp ma luyện kiếm ý.
Hắn cần phòng bị chính là Xi Vưu cùng đường sẽ ôm ấp ý niệm đồng quy vu tận.
Đại bộ phận tâm thần của hắn chỉ chú ý lên Thiên Đình bên trên.
Chỉ trong nháy mắt, lại thêm mười mấy quang trụ dựng đứng trên bầu trời.
Cả hồng hoang đều đang dao động, trong lúc mơ hồ Nhạc Vũ có thể cảm nhận được tận sâu trong minh minh người kia cơ hồ đã cùng thiên đạo hợp thành một thể lại hiện ra vài phần cảm giác suy yếu.
Người kia cùng thiên đạo kết hợp tựa hồ đã xuất hiện một tia vết rách.
Mặc dù còn không rõ ràng, nhưng đã khiến hắn cảm thấy kinh dị khó hiểu.
- Đây đúng là nỗi vui mừng ngoài ý muốn! Như thế nói đến, hồng hoang sát kiếp hoặc có thể kéo chậm lại thêm năm mươi năm…
Nhạc Vũ khẽ nhướng mày, hiện ra vài phần ý cười. Nếu hồng hoang sát kiếp kéo chậm thêm thời gian, đại kiếp nạn của chính hắn cũng sẽ hoãn lại.
Sợi dây thừng bao quanh cổ hắn cuối cùng đã nới lỏng vài phần, nói là vui mừng tuyệt không quá đáng.
Ngay sau đó chỉ thấy trên không trung có năm đạo kim phù huy hoàng sôi nổi hướng Thiên Đình bay đi, bám theo năm đạo tử kim quang ảnh.
- Phù chiếu của Đạo tổ sao? Quả nhiên! Lần này xem như tiện nghi cho vài vị Thánh Nhân, cũng không biết lại bắt được bao nhiêu ưu đãi…
Trong lòng Nhạc Vũ như gương sáng, hừ lạnh một tiếng cũng không tiếp tục để ý, tiếp theo chỉ lẳng lặng chờ đợi xem thiên tượng biến hóa.
Chỉ thấy bổn mạng tinh tú vừa phân liệt ra đã xuyên thẳng vào trong Trung Cung, nhưng Thiên Đế Tinh hiện tại cũng đã một lần nữa quay về Trung Cung, tuy khoảng cách có chút chênh lệch với vị trí trước đó, nhưng rốt cục xem như ổn định lại.
Ngay sau đó liền thấy Lý Trường Canh tay cầm thiên chỉ từ trong hư không bước ra.
Theo lúc ban đầu tính toán, chỉ là muốn cùng Hạo Thiên đặt bài xuống, bức bách hắn thu tay lại, nhưng cuối cùng diễn biến thành tình hình như thế đúng là xa xa vượt qua dự liệu của hắn.
Đến lúc này đã có vài chục vị Chuẩn Thánh Kim Tiên ra tay. Mà quang hoa khí trụ vẫn còn đang gia tăng, ngay cả những Đại La Kim Tiên cũng lần lượt gia nhập vào bên trong.
Trong thần niệm cảm ứng của Nhạc Vũ, cả hồng hoang, tứ đại bộ châu đều có thể nhìn thấy vô số tinh quang ngập trời, rậm rạp trào dâng.
Bổn mệnh tinh tú của chính hắn thế nhưng lúc này đang phân ra một đạo quang ảnh hướng phương vị Trung Cung di động tới.
- Quần tiên nghịch phản, thiên mệnh thay đổi triều đại…
Phun ra câu nói này, trong tâm Nhạc Vũ nhiều ít có vài phần khổ sáp.
Vào lúc hắn còn chưa kịp chuẩn bị chu đáo như hiện tại, bước lên Thiên Đế vị đối với hắn mà nói thật sự không biết là họa hay phúc.
Phỏng chừng mấy vị Đạo tổ thánh nhân kia hơn phân nửa sẽ nhúng tay tiến hành ngăn cản việc này.
Hơn nữa nhìn thiên tượng hôm nay cũng làm cho hắn có chút nghi hoặc.
- Bổn mệnh tinh tú phân liệt, đây là dấu hiệu gì? Còn có vài vị nhân vật thái cổ kia, ra mặt không khỏi quá sớm…
Ngay khi trong lòng Nhạc Vũ còn đang vô cùng nghi hoặc, giờ phút này Xi Vưu lại đang hoảng sợ.
Người trước mắt rốt cục lại có thân phận như thế nào? Chỉ dùng một lời nói liền làm chư thánh hưởng ứng? Thiên hạ quần tiên tất cả đều phản nghịch?
Lúc hắn bị phong ấn, Hạo Thiên đã làm Thiên Đế. Khi đó tuy quyền uy của Thiên Đình còn ảm đạm, nhưng được Hồng Quân âm thầm trợ giúp, thực lực cũng không thể xem thường!
Hiện giờ chư thần vẫn lạc, hồng hoang phá nát, Thiên Đình sau mấy vạn năm lại càng không biết mạnh mẽ đến mức độ nào.
Nhưng thiếu niên trước mặt nhìn qua bề ngoài cũng không thấy có bao nhiêu thần kỳ, chỉ nói ra một câu “bức xé ước định, cùng ta một trận chiến?”, liền khiến Thiên Đình dao động, đế tinh lung lay!
Bên trong hồng hoang rốt cục từ khi nào lại có một Hỗn Độn đại năng như vậy quật khởi?
Trong lúc mơ hồ hắn có thể phân biệt được lai lịch của vô số quang hoa khí trụ kia.
Một Nữ Oa thánh nhân đã làm người khác giật mình, lại thêm vị Hậu Thổ rõ ràng đã nửa bước đăng thánh!
Không ngờ lại có hai Thánh Nhân vì người này làm hậu thuẫn!
Ngoài ra còn có Trấn Nguyên đại tiên, Côn Luân Tây Vương Mẫu, Tây Hoa đạo nhân, Tử Hư đạo quân, Thái Tố đạo quân, Dòng Hư chân nhân, Đông Minh chân quân, không có ai không phải là Hỗn Độn Thái Thượng Kim Tiên! Hoặc là lánh đời không ra, hoặc danh chấn tam giới. Thời đại đều viễn cổ hơn hắn, thần thông cũng vượt trên hắn!
Người này có tài đức gì có thể khiến cho những nhân vật thái cổ làm trái ý của Hồng Quân, bức bách Thiên Đình?
Trong miệng hít sâu một hơi lạnh, gương mặt Xi Vưu cũng đã khôi phục vẻ băng sương. Trước đó bởi vì trên bầu trời lắng xuống kim quang cự chưởng khiến cho hắn khởi lên vài phần hi vọng, hiện tại đã toàn bộ đoạn tuyệt.
Ngay sau đó trong lòng hắn chợt báo động, chỉ thấy mây mù dày đặc bỗng dưng xé mở, một huyết hồng ảnh kiếm mang theo lôi quang khôn cùng đánh tới.
Sát lực vô hạn khiến người khác cảm thấy vô cùng nguy hiểm, cửu thải lôi quang làm ánh mắt Xi Vưu theo bản năng co rụt lại.
- Vô thượng thần lôi!
Một tiếng bạo rống, mang theo vẻ kiêng kỵ kinh ngạc vô tận cùng vẻ tràn ngập không dám tin.
Đoàn cửu thải lôi quang kia rõ ràng chính là vô thượng kiếp lôi!
Như thế nào có thể? Thế gian này ngoại trừ người kia, còn có ai có thể nắm giữ được vô thượng lôi pháp!
Ngũ sắc kiếm của thiếu niên vừa rồi đã khiến người kinh dị, vì sao nữ tử này lại có thể nắm giữ được một môn vô thượng đại đạo như thế?
Trong lòng vô cùng nghi hoặc, hắn vị phong ấn bảy vạn năm, trong hồng hoang rốt cục đã biến thành thế giới ra sao?
Một người có tư cách lấy lực chứng đạo, tiêu dao hồng hoang, lại một lần đã nhìn thấy được tới hai người?
Huyết sắc kiếm ảnh cùng kích quang oanh kích, trong nháy mắt cự lực cuồng phong nổ tung khiến cả không gian lập tức bành trướng cuồn cuộn tán phát ra ngoài!
Nhưng vào lúc này vẫn chưa kịp làm cho không gian bị phá nát, đã bị pháp lực cuồn cuộn từ bên trên rót xuống mạnh mẽ áp chế.
Toàn thân Xi Vưu tràn ngập lôi quang, bị cửu thải lôi hoa đánh trúng tán đầy máu tươi.
Cánh tay phải cầm trường kích chỉ còn lại xương trắng âm sâm, một đôi chân cũng bị lôi quang trực tiếp tạc thành bột mịn.
Khí tức suy yếu, nỗi kinh dị trong mắt hắn càng tăng thêm vài phần. Môn vô thượng thần thông này rõ ràng còn chưa đạt tới cảnh giới viên mãn, nhưng lại đem lôi pháp chân chính hoàn thành.
Nhưng uy lực kia cũng đã vượt qua vô số cửu giai kiếp lôi!
Còn có thiếu niên trên không càng làm lòng người chấn kinh. Nữ tử trước mắt tuy chỉ có Đại La cảnh giới, một thân pháp lực thần thông lại không kém gì Hỗn Độn. Hai người giao thủ dùng một kích toàn lực còn vượt xa khả năng dung nạp của thế giới này tới hơn mười lần!
Nhưng thiếu niên lại có thể nhẹ nhàng đem không gian bị phá nát kia toàn bộ phục hồi, những lực lượng dư ba đều bị áp chế.
Thần thông thủ đoạn như vậy so với một kiếm lúc trước còn làm người khác thêm rung động.
Không chỉ là pháp lực mà thôi, còn phải nắm giữ thật rõ thiên địa đại đạo, thời không pháp tắc!
Cũng may giờ phút này thiếu niên kia còn chưa có ý ra tay. Hắn chỉ cầm lấy trường kiếm, vẻ mặt lãnh đạm nhìn lên bầu trời.
Ngược lại nữ tử trước mắt, mười hai phiến huyết sắc liên diệp dưới chân nàng đang tràn ra, một đôi huyết dực sau lưng nàng chợt duỗi dài tới ba mươi vạn trượng.
Vô số sát lực tách ra, vô cùng nồng đậm, mỗi một lần vỗ cánh liền tạo nên một trận linh lực ba triều.
Sau khi bị kích ảnh của hắn đánh lui ra xa ba trăm vạn trượng, nàng lại tiếp tục tiến lên, một kiếm xuyên phá trời cao hướng chỗ náu thân của hắn đánh tới.
Vào lúc này cũng không phải lôi quang chấn đãng, pháp tắc giả thuyết tầng mười bảy được gia trì vào trong, mơ hồ có thể nhìn thấy được một long ảnh tử kim mười tám trảo quấn quýt trên thân kiếm bỗng dưng rít gào!
Mà vào lúc này Xi Vưu đã tràn đầy vẻ kinh hãi.
Ngay khi long ảnh xuất hiện, huyết sắc kiếm ảnh tràn đầy sát lực đang dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy điên cuồng tăng trưởng, kéo lên một cảnh giới không sao tưởng tượng nổi.
Mà cửu thải lôi quang cũng trong nháy mắt bạo tăng lên gấp ba lần.
- Đại Phách Nguyên Long Tạo Hóa Quyết!
Nếu nói thiếu niên kia sử dụng chính là Đại Phách Nguyên Long Diệt Thế Pháp, là đem các loại thần thông dung hợp thành một cuối cùng đạt lên tới đỉnh, vậy thì Đại Phách Nguyên Long Tạo Hóa Quyết lại có tác dụng gia trì, đồng dạng khiến các loại thần thông tăng thêm uy lực đến mức tiếp cận vô thượng đại đạo vô hạn, thật có thể nói đủ sức xảo đoạt thiên địa tạo hóa!
Giờ phút này Xi Vưu chỉ có cảm giác như muốn hộc máu, nếu không phải hồn niệm của hắn cảm giác được một nam một nữ trước mắt vẫn là Nhân tộc, cơ hồ hắn đã cho rằng thủy tổ nhị long sống lại!
Xi Vương Kích trong tay hắn lập tức bắn ra vạn đạo kích quang, như ngọn núi lớn cản trở ngay trước luồng kiếm quang kia.
Hắn đem hết toàn lực ngăn trở Chiến Tuyết truy kích, lại cố hết sức tránh né không giao kích cùng luồng kiếm quang.
Nhưng ngay sau đó lại chỉ thấy cặp huyết sắc ánh mắt đối diện chớp lên một tia hào quang.
- Định!
Vừa thốt ra lập tức vô số thiên địa linh lực bên trong thiên địa liền cuốn tới, định trụ thân hình của Xi Vưu.
Tuy chỉ trong thoáng chốc đã bị hắn dùng cự lực giãy thoát, nhưng huyết sắc kiếm quang cũng đã tới trước người hắn.
- Lại là Ngôn Linh Thể!
Vẻ kinh dị trong mắt chỉ thoáng dừng lại chốc lát, kiếm quang kích ảnh đã oanh kích vào nhau.
Toàn thân Xi Vưu lập tức tóe ra vô số máu tươi, da thịt nứt nẻ liệt vỡ, vết thương rậm rạp tràn đầy.
Trước đó hắn vừa chống đỡ một kiếm của thiếu niên kia đã bị thương nặng, giờ phút này càng thêm trầm trọng, sát lực toàn thân cơ hồ không cách nào điều động.
Trong đôi huyết đồng chỉ còn lại cảm xúc tuyệt vọng.
Nữ tử trước mắt chỉ thoáng lui ra sau, đôi huyết dực vẫy mạnh, chỉ chớp mắt lại một kiếm bắn tới!
Trong lòng Xi Vưu bỗng dưng chợt hiểu ra, thiếu niên vừa rồi thực sự không hề ra tay giúp đỡ, mà vì thiếu niên kia có tự tin thiếu nữ này thực sự đủ thực lực giết chết hắn!
Cảm giác suy yếu tràn ngập khắp toàn thân, một thân pháp lực bị phong ấn suốt mấy vạn năm đã bị hao mòn tới khô kiệt.
Nhìn thấy kiếm quang buông xuống, Xi Vưu cơ hồ đã không còn muốn phản kháng, trong đôi huyết sắc song đồng lộ ra vẻ nghi hoặc tràn đầy, gầm lên giận dữ:
- Hai người các ngươi rốt cục là ai?
Chiến Tuyết nghe vậy ánh mắt ngưng lại, tiếp theo gương mặt liền khôi phục vẻ hờ hững lạnh lùng:
- Hôm nay người giết ngươi vốn là người dưới trướng An Thiên Huyền Thánh đại đế bắc phương, Câu Trần Thượng Cung tinh quân!
Trong mắt Xi Vưu lập tức lóe lên tinh mang, Câu Trần Thượng Cung tinh quân ở trong thần chức của Thiên Đình, nắm giữ chính là chiến tranh sát phạt!
Như thế nói đến, thiếu niên tay cầm kiếm cơ hồ khiến Thiên Đình lay chuyển kia, chính là An Thiên Huyền Thánh đại đế bắc phương?
Bảy vạn năm bị phong ấn, không ngờ trên thế gian này lại còn xuất hiện anh hùng hào kiệt như vậy đã hoành không xuất thế!
Mà ngay sau đó trước mắt Xi Vưu đã bị vô số kiếm quang hoàn toàn bao phủ!
…
Chiến Tuyết cùng Xi Vưu kịch đấu, Nhạc Vũ chỉ phân ra một tia thần niệm đi chú ý mà thôi.
Xi Vưu đã bị một chiêu kiếm của Nhạc Vũ làm suy giảm tới nguyên thần, một thân thần thông không còn được một phần, với khả năng của Chiến Tuyết đủ ứng phó ung dung.
Đem tàn thân của Xi Vưu hoàn toàn tru diệt chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Vừa lúc xem đây là một chiến pháp ma luyện kiếm ý.
Hắn cần phòng bị chính là Xi Vưu cùng đường sẽ ôm ấp ý niệm đồng quy vu tận.
Đại bộ phận tâm thần của hắn chỉ chú ý lên Thiên Đình bên trên.
Chỉ trong nháy mắt, lại thêm mười mấy quang trụ dựng đứng trên bầu trời.
Cả hồng hoang đều đang dao động, trong lúc mơ hồ Nhạc Vũ có thể cảm nhận được tận sâu trong minh minh người kia cơ hồ đã cùng thiên đạo hợp thành một thể lại hiện ra vài phần cảm giác suy yếu.
Người kia cùng thiên đạo kết hợp tựa hồ đã xuất hiện một tia vết rách.
Mặc dù còn không rõ ràng, nhưng đã khiến hắn cảm thấy kinh dị khó hiểu.
- Đây đúng là nỗi vui mừng ngoài ý muốn! Như thế nói đến, hồng hoang sát kiếp hoặc có thể kéo chậm lại thêm năm mươi năm…
Nhạc Vũ khẽ nhướng mày, hiện ra vài phần ý cười. Nếu hồng hoang sát kiếp kéo chậm thêm thời gian, đại kiếp nạn của chính hắn cũng sẽ hoãn lại.
Sợi dây thừng bao quanh cổ hắn cuối cùng đã nới lỏng vài phần, nói là vui mừng tuyệt không quá đáng.
Ngay sau đó chỉ thấy trên không trung có năm đạo kim phù huy hoàng sôi nổi hướng Thiên Đình bay đi, bám theo năm đạo tử kim quang ảnh.
- Phù chiếu của Đạo tổ sao? Quả nhiên! Lần này xem như tiện nghi cho vài vị Thánh Nhân, cũng không biết lại bắt được bao nhiêu ưu đãi…
Trong lòng Nhạc Vũ như gương sáng, hừ lạnh một tiếng cũng không tiếp tục để ý, tiếp theo chỉ lẳng lặng chờ đợi xem thiên tượng biến hóa.
Chỉ thấy bổn mạng tinh tú vừa phân liệt ra đã xuyên thẳng vào trong Trung Cung, nhưng Thiên Đế Tinh hiện tại cũng đã một lần nữa quay về Trung Cung, tuy khoảng cách có chút chênh lệch với vị trí trước đó, nhưng rốt cục xem như ổn định lại.
Ngay sau đó liền thấy Lý Trường Canh tay cầm thiên chỉ từ trong hư không bước ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.