Chương 841: Dã tâm không nhỏ
Cảnh Tục
11/04/2015
- Con nhớ lại thời năm thứ nhất của con, khi đó con nghĩ mình trưởng thành lắm rồi, rất phản cảm chuyện ba mẹ quản con, bức thư tình đầu tiên giấu trong cặp bị mẹ lục tìm thấy ...
- Ba không muốn con nói những chuyện lung tung beng đó.
Thôi Văn Nghị mỉm cười, lòng rất an ủi con trai dùng ngữ khí bình thản nói chuyện trẻ con trước kia, chứng tỏ con mình trưởng thành thực sự rồi:
- Mà sao ba phải thận trọng thế?
- Quân đội sẽ không trực tiếp tham dự kế hoạch này, nhưng trong đủ các mối quan hệ lợi ích phức tạp, không nhìn ra phương án nào có tính khả thi hơn nữa. Đất hiếm hiện bị địa phương khai thác như phá hoại rồi để doanh nghiệp ngoại lấy mất như rác, làm sao quân đội có thế ngồi nhìn được, có điều chuyện này cần có bố trí thống nhất ở tầng cấp kinh tế, quân đội lại không thể trực tiếp can dự vào quyết sách TW, cũng chẳng thể cấm chỉ xuất khẩu đất hiếm, dù có quyết tâm này thì chính phủ địa phương, xí nghiệp khai khoáng, bộ ủy quốc gia có lợi ích phức tạp, không đơn thuần một mệnh lệnh hạ xuống là xong, huống hồ còn phải để ý tới áp lực của quốc tế nữa.
- Ba lo bộ tổng trang bị bị Cẩm Hồ lợi dụng phải không?
Thôi Úc Hằng hiểu ra:
- Kế hoạch này lực cản không nhỏ, nhưng có chuyên án 516 có thể bịt miệng được rất nhiều kẻ, một khi bỏ lỡ thời cơ, sau này muốn làm còn khó hơn chục lần.
- Ừm, tựa hồ mưu cầu của Cẩm Hồ không rõ lắm, tựa hồ vấn đề gì cũng có thể đàm phán, chuyện gì cũng có thể nhượng bộ, cung cấp tuyệt đại đa số tài chính vận hành, nhưng lại nắm chưa tới 15% cổ phần, mà tỉ lệ này còn có thể ép giảm thêm.
Thôi Văn Nghị gật đầu tự lự:
- Từ khi nào ba cũng nhiễm luận điệu âm mưu quỷ kể thế?
Thôi Úc Hằng mỉm cười nói:
- Con thì thấy vấn đề đơn giản lắm, trước tiên đất hiếm có ứng dụng rộng rãi ở kỹ thuật thông tấn, quang điện. Đây chính là hai phương diện mà Cẩm Hồ đang nỗ lực nghiên cứu phát triển, mặc dù các cơ sở nghiên cứu trong nước đều hạn hẹp, nhưng không thể thấy người ta có tầm nhìn xa rộng lại lấy làm lạ. Còn nữa kế hoạch này nếu chấp hành, lợi ích sẽ vô cùng khả quan, cho dù chỉ chiếm rất ít cổ phần, tương lai thu lại cũng hơn xa chi phí bỏ ra, kế hoạch này phải mau chóng thực thi, nên các phương diện đều cố gắng cung cấp hết các nguồn lực có thể, nếu Cẩm Hồ chỉ lấy hình thức trái phiếu công ty tham dự, thì có ai cho Cẩm Hồ vào không?
~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~
Trương Khác mời Tôn Thượng Nghĩa, Tương Vi tới chung cư Thanh Niên, Diệp Trăn Dân và Diệp Kiến Bân tạm thời chưa về chỗ ở nên cũng đi theo.
Lúc này trời đổ mưa, mọi người ngồi trên tầng thượng, vừa uống trà vừa nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên mái.
- Buổi chiều Trần Vinh Côn đề xuất tất cả tài chính mà quốc hữu bỏ ra đều tập trung trong một quỹ liên hợp, đây chắc là ý kiến của Quốc vụ viện.
Diệp Kiến Bân nói, mai bọn họ tiếp tục bàn bạc, nên có một số vấn đề phải thảo luận trong đêm.
Trương Khác chỉ "ừm" một tiếng, không tỏ ra bất ngờ lắm, cười nói:
- Cẩm Hồ cũng chẳng có dã tâm lớn, chú Hai thấy có phải vậy không?
- Dù có liên hợp thành một quỹ, bên trong đó cũng không phát ra cùng một tiếng nói được.
Diệp Trăn Dân mỉm cười:
- Trước đó cháu kiến nghị tỉnh Giang Nam chỉnh hợp toàn bộ xí nghiệp mỏ quặng vào một công ty lớn, tương đương tăng thêm sức ảnh hưởng của tỉnh Giang Nam trong quỹ, mà địa phương và TW thì lợi ích không nhất trí. Có phải cháu đã sớm có chuẩn bị cho điều này rồi?
- Chỉnh hợp tài nguyên đầu nguồn là điều cần thiết mà chú, Cẩm Hồ cũng không có hi vọng xa với tranh quyền chủ đạo lần này.
Trương Khác giải thích:
- Có thể mau chóng thúc đẩy công tác mới phù hợp lợi ích quốc gia, Cẩm Hồ sẽ lựa chọn giữ lợi ích căn bản nhất trí với quốc gia, đôi khi dùng chút thủ đoạn nhỏ là lo có kể chui vào sơ hở thể chế.
~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~
Buổi tối Thôi Quốc Hằng cùng Lục Văn Phu rời đi, tới một quán rượu kiểu Nhật, trò chuyện tới khuya mới cáo từ rời đi.
Chia tay trước quán rượu Lục Văn Phu cười nói:
- Trước kia anh không ngờ có một con quái vật trốn trong Đông Đại hả?
Thôi Quốc Hằng cười khổ:
- Anh lừa rồi đến khổ.
- Chuyện này nói ra với anh thì có lợi gì? Một số người còn vờ không biết chú nhóc đó mà không được đấy.
Thôi Quốc Hằng hiểu ý ông ta.
Sáng hôm sau, Thôi Quốc Hằng nhận được tin nói Diệp Kiến Bân sẽ đích thân tới mời hắn tham dự cuộc họp, xuống lầu thấy chiếc Toyota Crown của Diệp Kiến Bân, nhưng người ra mở cửa cho ông ta lại là Địch Đan Thanh hơi bất ngờ, nhưng bình thường lại rất nhanh, chắc là nhân viên quản lý cao tầng của Cẩm Hồ hoặc Thịnh Hâm tới Đông Đại học thêm.
- Viện trưởng Thôi nhìn thấy rôi bất ngờ lắm phải không?
Địch Đan Thanh cười duyên dáng nói:
- Trước kia tôi làm việc cho Thế Kỷ Cẩm Hồ, do tới Đông Đại học, nên tạm thời làm trợ lý cho Khác thiếu gia.
Thôi Quốc Hằng vào xe, thấy Trương Khác và Diệp Kiến Bân, nói:
- Người ta bảo bảo "đại ẩn vu thị" quả không sai chút nào, thế là sau này tôi không thể lên mặt giáo viên nữa rồi.
- Chẳng thể nói ẩn hay không ẩn.
Trương Khác mỉm cười:
- Tôi tuy là sinh viên lười nhác, nhưng trong trường gây không ít chuyện cho viện trưởng Thôi, viện trưởng không vì chuyện này mà không nhận tôi là học sinh đấy chứ?
Thôi Quốc Hằng lắc đầu cười không nói gì thêm, làm hắn đau đầu nhất là sau này phải lấy thái độ gì tiếp xúc với Trương Khác đây? Giống như Lúc Văn Phu nói biết thân phận của Trương Khác chẳng có lợi gì, nhưng nghe Trương Khác nói thế hắn yên tâm hơn một chút, có điều sau này trong trường cứ ít gặp thì tốt hơn.
- Thời gian còn sớm, hay là chúng ta đi quanh trường một vòng?
Trương Khác đề nghị.
Thôi Quốc Hằng biết Trương Khác có lời muốn nói nên không ý kiến gì.
- Trần Vinh Côn đề xuất đem phần vốn quốc xĩ bỏ ra chỉnh hợp vào một quỹ liên hợp, thông qua quy này hợp tác với Cẩm Hồ chấp hành kế hoạch này, như thế quyền chủ đạo sẽ nắm chắc trong tay quỹ liên hợp.
Trương Khác đột nhiên chuyển sang chủ đề không liên quan:
- Cẩm Hồ coi như đã chút quy mô, tôi đang suy nghĩ vấn đề không gian phát triển tương lai cùng đối thủ cạnh tranh của Cẩm Hồ. Nhưng một điều chúng tôi không thể phủ nhận, hiện chỉ ở trong nước Cẩm Hồ mới có không gian phát triển, ra nước ngoài là điểm yếu chí mạng của chúng tôi.
- Kỹ thuật DMP của Cẩm Hồ ở nước ngoài cũng có tiền độ không tệ đấy chứ.
Là học giả kinh tế Thôi Quốc Hằng cũng có bỏ thời gian nghiên cứu thành công của Cẩm Hồ, cảm thấy Trương Khác nói thế quá xem nhẹ bản thân..
- Cẩm Hồ nghiên cứu ra được DMP đầu tiên là ví dụ đặc thù, chúng ta nghiêm túc nhìn nhận xem, rất nhiều kỹ thuật hạch tâm của DMP, có mấy cái thuộc về bản thân Cẩm Hồ, nên sức cạnh tranh quốc tế của Cẩm Hồ không đáng nói.
Trương Khác lắc đầu:
- Trong tương lai đối thủ cạnh tranh của Cẩm Hồ sẽ là những doanh nghiệp điện tử Nhật Hàn như Samsung, Sony, bọn họ không phải là doanh nghiệp tồn tại đơn lẻ, mà lấy mô hình thương xã tổng hợp tham gia vào hệ thống mậu dịch, mô hình này điển hình nhất là tập đoàn Mitsui, đó chính là bộ khung Samsung mô phỏng. Cẩm Hồ nếu như không xét tới những nhân tố đằng sau Samsung, Sony mà muốn vươn ra nước ngoài cạnh tranh với họ chỉ là trò hề. Tôi suy nghĩ mãi, cảm thấy hiện chỉ có mô hình thương xã tổng hợp mới giúp chúng tôi có thể đứng ngang tầm chiến lược với doanh nghiệp Nhật Hàn. Cho nên chúng tôi muốn đưa mô hình này vào, không phải TW, mà là Cẩm Hồ muốn phát triển theo mô hình thương xã tổng hợp.
Thôi Úc Hằng không kìm được chấn động: " Không ngờ cậu ta muốn đem Cẩm Hồ phát triển thành tập đoàn siêu sản nghiệp! Đúng là dã tâm không tầm thường"
- Ba không muốn con nói những chuyện lung tung beng đó.
Thôi Văn Nghị mỉm cười, lòng rất an ủi con trai dùng ngữ khí bình thản nói chuyện trẻ con trước kia, chứng tỏ con mình trưởng thành thực sự rồi:
- Mà sao ba phải thận trọng thế?
- Quân đội sẽ không trực tiếp tham dự kế hoạch này, nhưng trong đủ các mối quan hệ lợi ích phức tạp, không nhìn ra phương án nào có tính khả thi hơn nữa. Đất hiếm hiện bị địa phương khai thác như phá hoại rồi để doanh nghiệp ngoại lấy mất như rác, làm sao quân đội có thế ngồi nhìn được, có điều chuyện này cần có bố trí thống nhất ở tầng cấp kinh tế, quân đội lại không thể trực tiếp can dự vào quyết sách TW, cũng chẳng thể cấm chỉ xuất khẩu đất hiếm, dù có quyết tâm này thì chính phủ địa phương, xí nghiệp khai khoáng, bộ ủy quốc gia có lợi ích phức tạp, không đơn thuần một mệnh lệnh hạ xuống là xong, huống hồ còn phải để ý tới áp lực của quốc tế nữa.
- Ba lo bộ tổng trang bị bị Cẩm Hồ lợi dụng phải không?
Thôi Úc Hằng hiểu ra:
- Kế hoạch này lực cản không nhỏ, nhưng có chuyên án 516 có thể bịt miệng được rất nhiều kẻ, một khi bỏ lỡ thời cơ, sau này muốn làm còn khó hơn chục lần.
- Ừm, tựa hồ mưu cầu của Cẩm Hồ không rõ lắm, tựa hồ vấn đề gì cũng có thể đàm phán, chuyện gì cũng có thể nhượng bộ, cung cấp tuyệt đại đa số tài chính vận hành, nhưng lại nắm chưa tới 15% cổ phần, mà tỉ lệ này còn có thể ép giảm thêm.
Thôi Văn Nghị gật đầu tự lự:
- Từ khi nào ba cũng nhiễm luận điệu âm mưu quỷ kể thế?
Thôi Úc Hằng mỉm cười nói:
- Con thì thấy vấn đề đơn giản lắm, trước tiên đất hiếm có ứng dụng rộng rãi ở kỹ thuật thông tấn, quang điện. Đây chính là hai phương diện mà Cẩm Hồ đang nỗ lực nghiên cứu phát triển, mặc dù các cơ sở nghiên cứu trong nước đều hạn hẹp, nhưng không thể thấy người ta có tầm nhìn xa rộng lại lấy làm lạ. Còn nữa kế hoạch này nếu chấp hành, lợi ích sẽ vô cùng khả quan, cho dù chỉ chiếm rất ít cổ phần, tương lai thu lại cũng hơn xa chi phí bỏ ra, kế hoạch này phải mau chóng thực thi, nên các phương diện đều cố gắng cung cấp hết các nguồn lực có thể, nếu Cẩm Hồ chỉ lấy hình thức trái phiếu công ty tham dự, thì có ai cho Cẩm Hồ vào không?
~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~
Trương Khác mời Tôn Thượng Nghĩa, Tương Vi tới chung cư Thanh Niên, Diệp Trăn Dân và Diệp Kiến Bân tạm thời chưa về chỗ ở nên cũng đi theo.
Lúc này trời đổ mưa, mọi người ngồi trên tầng thượng, vừa uống trà vừa nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên mái.
- Buổi chiều Trần Vinh Côn đề xuất tất cả tài chính mà quốc hữu bỏ ra đều tập trung trong một quỹ liên hợp, đây chắc là ý kiến của Quốc vụ viện.
Diệp Kiến Bân nói, mai bọn họ tiếp tục bàn bạc, nên có một số vấn đề phải thảo luận trong đêm.
Trương Khác chỉ "ừm" một tiếng, không tỏ ra bất ngờ lắm, cười nói:
- Cẩm Hồ cũng chẳng có dã tâm lớn, chú Hai thấy có phải vậy không?
- Dù có liên hợp thành một quỹ, bên trong đó cũng không phát ra cùng một tiếng nói được.
Diệp Trăn Dân mỉm cười:
- Trước đó cháu kiến nghị tỉnh Giang Nam chỉnh hợp toàn bộ xí nghiệp mỏ quặng vào một công ty lớn, tương đương tăng thêm sức ảnh hưởng của tỉnh Giang Nam trong quỹ, mà địa phương và TW thì lợi ích không nhất trí. Có phải cháu đã sớm có chuẩn bị cho điều này rồi?
- Chỉnh hợp tài nguyên đầu nguồn là điều cần thiết mà chú, Cẩm Hồ cũng không có hi vọng xa với tranh quyền chủ đạo lần này.
Trương Khác giải thích:
- Có thể mau chóng thúc đẩy công tác mới phù hợp lợi ích quốc gia, Cẩm Hồ sẽ lựa chọn giữ lợi ích căn bản nhất trí với quốc gia, đôi khi dùng chút thủ đoạn nhỏ là lo có kể chui vào sơ hở thể chế.
~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~
Buổi tối Thôi Quốc Hằng cùng Lục Văn Phu rời đi, tới một quán rượu kiểu Nhật, trò chuyện tới khuya mới cáo từ rời đi.
Chia tay trước quán rượu Lục Văn Phu cười nói:
- Trước kia anh không ngờ có một con quái vật trốn trong Đông Đại hả?
Thôi Quốc Hằng cười khổ:
- Anh lừa rồi đến khổ.
- Chuyện này nói ra với anh thì có lợi gì? Một số người còn vờ không biết chú nhóc đó mà không được đấy.
Thôi Quốc Hằng hiểu ý ông ta.
Sáng hôm sau, Thôi Quốc Hằng nhận được tin nói Diệp Kiến Bân sẽ đích thân tới mời hắn tham dự cuộc họp, xuống lầu thấy chiếc Toyota Crown của Diệp Kiến Bân, nhưng người ra mở cửa cho ông ta lại là Địch Đan Thanh hơi bất ngờ, nhưng bình thường lại rất nhanh, chắc là nhân viên quản lý cao tầng của Cẩm Hồ hoặc Thịnh Hâm tới Đông Đại học thêm.
- Viện trưởng Thôi nhìn thấy rôi bất ngờ lắm phải không?
Địch Đan Thanh cười duyên dáng nói:
- Trước kia tôi làm việc cho Thế Kỷ Cẩm Hồ, do tới Đông Đại học, nên tạm thời làm trợ lý cho Khác thiếu gia.
Thôi Quốc Hằng vào xe, thấy Trương Khác và Diệp Kiến Bân, nói:
- Người ta bảo bảo "đại ẩn vu thị" quả không sai chút nào, thế là sau này tôi không thể lên mặt giáo viên nữa rồi.
- Chẳng thể nói ẩn hay không ẩn.
Trương Khác mỉm cười:
- Tôi tuy là sinh viên lười nhác, nhưng trong trường gây không ít chuyện cho viện trưởng Thôi, viện trưởng không vì chuyện này mà không nhận tôi là học sinh đấy chứ?
Thôi Quốc Hằng lắc đầu cười không nói gì thêm, làm hắn đau đầu nhất là sau này phải lấy thái độ gì tiếp xúc với Trương Khác đây? Giống như Lúc Văn Phu nói biết thân phận của Trương Khác chẳng có lợi gì, nhưng nghe Trương Khác nói thế hắn yên tâm hơn một chút, có điều sau này trong trường cứ ít gặp thì tốt hơn.
- Thời gian còn sớm, hay là chúng ta đi quanh trường một vòng?
Trương Khác đề nghị.
Thôi Quốc Hằng biết Trương Khác có lời muốn nói nên không ý kiến gì.
- Trần Vinh Côn đề xuất đem phần vốn quốc xĩ bỏ ra chỉnh hợp vào một quỹ liên hợp, thông qua quy này hợp tác với Cẩm Hồ chấp hành kế hoạch này, như thế quyền chủ đạo sẽ nắm chắc trong tay quỹ liên hợp.
Trương Khác đột nhiên chuyển sang chủ đề không liên quan:
- Cẩm Hồ coi như đã chút quy mô, tôi đang suy nghĩ vấn đề không gian phát triển tương lai cùng đối thủ cạnh tranh của Cẩm Hồ. Nhưng một điều chúng tôi không thể phủ nhận, hiện chỉ ở trong nước Cẩm Hồ mới có không gian phát triển, ra nước ngoài là điểm yếu chí mạng của chúng tôi.
- Kỹ thuật DMP của Cẩm Hồ ở nước ngoài cũng có tiền độ không tệ đấy chứ.
Là học giả kinh tế Thôi Quốc Hằng cũng có bỏ thời gian nghiên cứu thành công của Cẩm Hồ, cảm thấy Trương Khác nói thế quá xem nhẹ bản thân..
- Cẩm Hồ nghiên cứu ra được DMP đầu tiên là ví dụ đặc thù, chúng ta nghiêm túc nhìn nhận xem, rất nhiều kỹ thuật hạch tâm của DMP, có mấy cái thuộc về bản thân Cẩm Hồ, nên sức cạnh tranh quốc tế của Cẩm Hồ không đáng nói.
Trương Khác lắc đầu:
- Trong tương lai đối thủ cạnh tranh của Cẩm Hồ sẽ là những doanh nghiệp điện tử Nhật Hàn như Samsung, Sony, bọn họ không phải là doanh nghiệp tồn tại đơn lẻ, mà lấy mô hình thương xã tổng hợp tham gia vào hệ thống mậu dịch, mô hình này điển hình nhất là tập đoàn Mitsui, đó chính là bộ khung Samsung mô phỏng. Cẩm Hồ nếu như không xét tới những nhân tố đằng sau Samsung, Sony mà muốn vươn ra nước ngoài cạnh tranh với họ chỉ là trò hề. Tôi suy nghĩ mãi, cảm thấy hiện chỉ có mô hình thương xã tổng hợp mới giúp chúng tôi có thể đứng ngang tầm chiến lược với doanh nghiệp Nhật Hàn. Cho nên chúng tôi muốn đưa mô hình này vào, không phải TW, mà là Cẩm Hồ muốn phát triển theo mô hình thương xã tổng hợp.
Thôi Úc Hằng không kìm được chấn động: " Không ngờ cậu ta muốn đem Cẩm Hồ phát triển thành tập đoàn siêu sản nghiệp! Đúng là dã tâm không tầm thường"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.