Chương 1071: Đói khát
Cảnh Tục
05/08/2015
Cứ coi như thả lòng tâm tình đi nghỉ, Trương Khác lén lút ở Hải Châu ba ngày, đừng nói đám người Tống Bồi Minh, Đỗ Tiểu Sơn, cho dù là trong nội bộ Cẩm Hồ cũng không mấy ai biết được Trương Khác về Hải Châu, cho tới tận ngày 6 tháng 9 Trương Khác mới về Kiến Nghiệp.
Thừa lúc trời chiều ngả bóng, Trương Khác tới thẳng chỗ ở, bảo Phó Tuấn tùy tiện chuẩn bị cho chút thức ăn nhanh.
Mấy ngày qua từ liên hệ với người ngoài thông qua email cá nhân, thì ngay cả điện thoại Trương Khác cũng không nhận, hưởng thụ cuộc sống êm đềm bên Hứa Tư, cảm giác vô cùng tốt, nhưng vừa tới Kiến Nghiệp, nghĩ tới email công tác chắc chắn chật ních thư rồi, chẳng còn mấy tâm tình ung dung hưởng thụ thức ăn nữa, xe vừa vào tiểu khu thì thấy Mông Nhạc và Tịch Nhược Lâm từ trong tòa nhà đi ra.
- Hai người về từ bao giờ thế? Trương Khác xuống xe ngạc nhiên hỏi, chẳng ai nói với y là hai bọn họ về.
- Có liên hệ được với cậu đâu, mọi người đều nói cậu trốn mất không biết tiêu dao khoái hoạt ở nơi nào mất rồi. Mông Nhạc thân thiết đi tới đấm một cái vào vai Trương Khác: - Chúng tôi vừa xuống máy bay hơn một tiếng, hiệp nghị với Hải Túc cần đích thân tôi ký, nên nhân tiện về nước nghỉ ngơi .
- À ... Trương Khác vuốt mũi nói lảng đi: - Hải Túc chấp nhận giá tôi đưa ra chứ?
- Đỗ Phi gọi điện cho tôi nói cậu đột nhiên thay đổi giá, khi đó tôi nghĩ, có phải cậu điên không? Hôm sau Đỗ Phi gọi điện tới nói Hải Túc chấp nhận giá đó, tôi lại nghĩ rốt cuộc là ai điên đây? Hải Túc hôm nay ngừng giao dịch chuẩn bị phát công bố. Mông Nhạc cảm khái: - Sau đó tôi và Đỗ Phi nhìn lại mới hiểu ra, cậu thì ngay từ đầu ăn chắc bọn chúng rồi ... Đúng là chênh lệch, cậu không làm lão đại thì không còn lẽ trời nữa ... Khoác vai Trương Khác muốn đi ra ngoài.
- Đi đâu thế?
- Hả, cậu không biết à? Mông Nhạc dừng lại: - Nói là tẩy trần cho cậu cũng được, chúc mừng thành công cũng được, bọn Đỗ Phi đang đợi ở Tiền Nguyên rồi.
Nghe Mông Nhạc nói như thế, Trương Khác tức thì đánh tan ý nghĩ định xử lý công việc, cùng hai bọn họ tới nhà hàng đồ tây Tiền Nguyên phía bắc ngõ Học Phủ.
Đám Đỗ Phi bảo cả một góc nhà hàng, bọn họ ghép những chiếc bàn nhỏ thành một hàng dài, hơn mười người ngồi vây xung quanh, từ Đỗ Phi, Lệnh Tiểu Yến, Chu Tiểu Quân, vợ chồng Tần Cương, Trần Phi Dung, Tô Nhất Đình, Hà Huyền, Thời Học Bân, Thi Tân Phi, Đổng Dược hoa còn có đám Mã Lực những người Trác Vực.
Mọi người nhiệt tình chào hỏi Trương Khác, ba têm Thời Học Bân, Thi Tân Phi, Đổng Dược Hoa càng khoa trương thấy Trương Khác xuất hiện ở cửa một cái là từ ghế nhảy dựng lên, từ xa đã vẫy tay với y: - Lão đại, hai ngày qua Lão Tần thổi anh lên tới bậc thần thánh rồi, lát nữa nhất định phải truyền thụ một ít cho anh em chúng tôi mở rộng tầm mắt ....
Trương Khác cười giơ tay làm động tác muốn tát bay bọn họ quay về, trong chuyện này rất nhiều nội tình chỉ có thể để Đỗ Phi và Mông Nhạc được tiếp xúc, còn người khác như xem hoa trong sương mù.
Nhìn thấy Lâm Băng cũng có mặt, ngồi ở bên cạnh Mã Lực, Trương Khác không nghĩ nhiều, vì mọi người ngồi lộn xộn cả, thấy giữa Đỗ Phi và Tần Cương có chỗ trốn liền ngồi xuống, Tịch Nhược Lâm và Mông Nhạc cũng chia nhau ra ngồi.
- Còn tưởng mày hôm nay không về ... Đỗ Phi rót rượu cho Trương Khác.
- Hà, may mà gặp Mông Nhạc, nếu không tao đã mua thức ăn nhanh về ăn rồi. Trương Khác không giải thích nguyên nhân y rời Kiến Nghiệp, ra nước ngoài là điện thoại không liên hệ được, y thường xuyên biến mất, cho nên bọn họ cũng quen rồi, đều nói không biết Trương Khác lôi cô bé nào đi tiêu diêu khoái hoạt.
Trần Phi Dung và Hà Huyền ngồi ở phía đối diện, Trương Khác kéo đĩa hoa quả trước mặt hai cô tới phía mình, hỏi: - Sao hai bạn cũng tới đây?
- Bọn họ còn định mời cả giám đốc Triệu tới ăn cơm, nhưng giám đốc Triệu không rảnh, nên bọn mình đi thay. Trần Phi Dung và Hà Huyền thời gian qua làm việc ở phòng hành chính thuộc trung tâm nghiên cứu kinh kế Cẩm Hồ, thực tập dưới tay Diệp Tiểu Đồng, cô nhận ra hành vi của Trương Khác mấy ngày qua có chút bất thường, hiện thấy Trương Khác tinh thần sáng láng xuất hiện trước mắt, cũng chỉ mỉm cười không hỏi gì.
Vườn Sồi nắm cổ phần của Sáng Vực không nhiều nữa, có điều tiệc mừng vẫn phải mời Triệu Tử Lâm.
Đám Đỗ Phi đều đã gọi món, phục vụ đưa menu tới cho Trương Khác, Tịch Nhược Lâm và Mông Nhạc, y gọi món thịt bò bít tết, rồi bảo Đỗ Phi: - Hải Túc còn phải mở cuộc họp cổ đông xét duyệt hiệp nghị thu mua này mới có hiệu quả, bọn mày mở tiệc bây giờ không sợ xôi hỏng bỏng không à?
- Hỏng thì hỏng, bất kể thế nào hôm nay cũng phải ăn một bữa thật vui. Đỗ Phi sảng khoái nói, vặt một quả nho cho vào mồm, không thèm bóc vỏ, chẳng thèm nhả hột, nhai nuốt hết luôn: - Tao hiểu ra rồi, dã tâm của bọn chúng lớn hơn chúng ta rất nhiều không lo bọn chúng tiếc số tiền nhỏ này.
Với Nghiêm gia bỏ ra thêm 100 triệu tài sản mà bọn chúng nhìn trúng không là cái gì, tài lực của Nghiêm gia còn lớn hơn trong tưởng tượng, bọn chúng đương nhiên không thỏa mãn với món lợi vài ba trăm triệu, sản nghiệp internet chẳng qua chỉ là một cái đòn bẩy trong mắt bọn chúng mà thôi, nhưng bọn chúng lại không có đủ thời gian và kiên nhẫn tự tạo nên một cái đòn bẩy.
Đám Đỗ Phi thì không cần quá quan tâm tới dã tâm của Nghiêm gia, Hải Túc sẵn lòng bỏ tiền mặt ra mua nghiệp vụ quán nét của Sáng Vực, bọn họ cầm được tiền trong tay là thành công lớn rồi.
Trương Khác nhìn thấy bọn họ ai nấy hưng phấn kích động, cười nói: - Thế này xem ra đợi Hải Túc đưa ra thông báo, tao phải tránh bọn mày xa xa một chút, khi đó bọn mấy ai ai cũng là phần tử sáng nghiệp tinh anh, ai ai cũng là người có tiền rồi, tao đứng cạnh bọn mày, chả khác gì bôi nhọ bọn mà y... Vợ Tần Cương rót lý rượu đưa tới, còn Thời Học Bân nghiện thuốc lá, bất kể đây là nhà hàng tây cũng lấy thuốc ra hút, nói với Thời Học Bân: - Hồi xưa tôi có một ước mơ, đợi khi nào có tiền rồi, tôi uống rượu cho thỏa, mẹ nó, muốn rượu trắng có rượu trắng, muốn rượu vang có rượu vang. Có thuốc lá phì phèo thoải mái ... Lão Thời, giờ anh có tiền rồi, phải chia cho tôi hai điếu ...
Trần Phi Dung vừa ngồi uống nước ngọt vừa hứng thú nghe Trương Khác trò chuyện mọi người, cảm giác nghe y nói chuyện lúc nào cũng dễ chịu, không ngờ Trương Khác đột nhiên cài vào một câu nói đùa, bị sặc nước, đúng là tức không được, cười cũng không được, lại không muốn có hành động quá thân mật với Trương Khác trước mặt mọi người ... Hai năm qua, sản nghiệp quán net Kiến Nghiệp có bước phát triển dài, tổng số máy của chuỗi quán nét dưới cờ Sáng Vực có hơn 1 vạn chiếc, dự kiến lợi nhuận năm nay sẽ tới 25 triệu.
Đám Đỗ Phi, Trần Phi Dung còn ở trong trường, đám Mông Nhạc mới tốt nghiệp chẳng được bao lâu, ngay cả Lệnh Tiểu Yến cũng mới chỉ tốt nghiệp hai năm, một đám người trẻ tuổi làm nên sự nghiệp lớn như thế, cho dù giới truyền thông tuyên truyền thành kỳ tinh sáng nghiệp sinh viên cũng không phải là quá. Huống hồ nghiệp vụ chính của Sáng Vực hiện nay trừ kinh doanh quán nét, còn có bồi dưỡng nghiệp vụ internet.
Năm 99, tiêu điểm và đặc trưng dễ thấy của làn sóng công nghệ là tư bản hóa, chứng khoán hóa, sự thành công của Côn Đằng Online ở sàn giao dịch Nasdaq có ý nghĩa điển hình, Hải Túc mượn xác lên TTCK chẳng qua là hình ảnh thu nhỏ của bối cảnh đó mà thôi.
Mặc dù ở Sáng Vực đám sáng lập như Đỗ Phi, Mông Nhạc cùng quỹ sáng nghiệp Vườn Sồi năm 90% cổ phần, còn đám Lệnh Tiểu Yến, Thời Học Bân, Tần Cương chỉ nắm 10%, hơn nữa khi bán nghiệp vụ quán net đi, tuyệt đại bộ phận tài chính vẫn giữ lại để phục vụ sự phát triển sau này chứ không chia tiền, nhưng mọi người nghĩ thôi cũng thấy vui, ít nhất có thể tính toán tương đối chuẩn xác tài sản của mình là bao nhiêu rồi.
Như Tần Cương, hai năm trước còn cùng vợ chen lấn trong một căn phòng đơn, còn lo sốt vó về vấn đề sau khi sinh con, mẹ vợ tới trông giúp sẽ ở đâu, hắn có 1% cổ phần của Sáng Vực, tính ra đã có 300 vạn, là người có tiền rồi.
Ở nhà hàng náo nhiệt ăn uống cười đùa mà đám Thời Học Bân, Đổng Dược Hoa vẫn chê chưa đủ, kiến nghị đi hát, Mông Nhạc và Tịch Nhược Lâm hiếm khi về được, Trương Khác cũng bỏ thời gian ra tiếp bọn họ, theo cùng tới Thịnh Thế Niên Hoa.
Thịnh Thanh gần đây bám sát ở Thượng Hải, muốn mở cùng lúc hai KTV ở đó, rất ít khi về Kiến Nghiệp, đám Trương Khác tới Thịnh Thế Niên Hoa, đại sảnh còn có nhóm thanh niên xếp hàng đợi phòng bào, Đỗ Phi gọi giám đốc ra, bảo ông ta lén lút an bài cho phòng bao xa hoa.
Mọi người đều quây quần ca hát, Trương Khác và Đỗ Phi, Mông Nhạc chui vào góc nói chuyện.
Đỗ Phi mở đầu trước: - Cổ phiếu của Hải Túc tăng lên gấp 5 lần vẫn chưa thỏa mãn dã tâm của bọn chúng, tao đặc biệt nghe ngóng tình hình ở Văn Chu, Hoành Tín cũng đang mua chuỗi quán nét, chỉ có điều mấy chuỗi quán net ở Văn Chu cả quy mô lẫn doanh lợi đều kém hơn chúng ta rất nhiều ...
- Tài lực của Nghiêm gia hai năm qua mới dần dần lộ ra ngoài, nếu nói quy mô tài sản, chỉ e bọn chúng không kém gì Cẩm Hồ. Năm nay TW đề phòng kinh tế sa sút, mở cửa rất nhiều lĩnh vực cho vốn dân doanh, làm vốn dân doanh nhìn thấy cơ hội trọng hình hóa, chính vì thế mà móng vuốt của Nghiêm gia mới lộ ra ngoài. Trương Khác phân tích: - Nhưng đi theo đường lối trọng hình hóa không đơn giản, đặc trưng chủ yếu của nó là mật độ vốn lớn, dù Nghiêm gia có Ngân hàng Tín Thông hỗ trợ thì Tín Thông cũng không thể cung cấp khoản vay một cách vô hạn chế cho Nghiêm gia được, Nghiêm gia gấp rút trọng hình hóa lúc này khá giống Cẩm Hồ, đó là khát vốn, không phải vài ba trăm triệu là đủ được ...
*** Trọng hình hóa: Chuyển sang nghành công nghiệp nặng.
- Hả, nhiều tiền vậy sao? Mông Nhạc há mồm.
- Anh nói xem. Trương Khác cười: - Trọng hình hóa rất tốn tiền, như sắt thép liên hợp Đông Hải mục tiêu bước đầu là 14 triệu tấn, vì mục tiêu này anh bảo đầu tư bao nhiêu tiền mới đủ?
Trương Khác chú ý thấy cả buổi tối Lâm Băng tựa hồ rất thân với Mã Lực, đánh miệng qua bên đó hỏi: - Bọn họ dính lấy nhau từ bao giờ thế.
- Có gì hay ho từ miệng cậu nói ra đều trở thành khó nhge hết. Lệnh Tiểu Yến nói: - Tình huống ra sao thì tôi không biết, chỉ biết là Lâm Băng định tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong sẽ tới Trác Vực làm việc, vì công việc gần gũi với ông chủ đâu có xấu xa như cậu nghĩ ...
- Quan trọng là ai tiếp cận ai ... Trương Khác cười, Ngụy Đông Cường để lại một tờ giấy tuyệt tình rồi bỏ đi nơi khác, với Lâm Băng mà nói là quá bất công, cô có thể thoát khỏi ám ảnh của Ngụy Đông Cường, mở rộng trái tim với nam nhân khác là một chuyện tốt.
Lâm Băng nhìn thấy Trương Khác và Lệnh Tiểu Yến nói chuyện nhìn về phía bên mình rất gian, có chút xấu hổ, không thể bỏ Mã Lực ở đó, chỉ hơi nghiêng người qua, giả bộ nhìn người khác chọn bài.
Mã Lực thấy thái độ của Lâm Băng hơi lạ, quay sang nhìn thấy Trương Khác nhìn về phía này cười, liền tới nói chuyện.
Ở Đh Đông Hải, Trương Khác là nhân vật truyền kỳ rồi, Mã Lực sớm đã nghe thấy, đến sau khi Sáng Vực quyết định đầu tư cho bọn họ lập trang web thương mại điện tử Trác Vực thì hắn mới có cơ hội tiếp xúc với Trương Khác, sau một thời gian tiếp xúc, chẳng những thấy sương mù bao quanh Trương Khác mỏng đi, mà thấy y càng thần bí.
Người trong Sáng Vực hiểu khá rõ bối cảnh của Đỗ Phi, mẹ là giáo viên trung học bình thường, cha là phó bí thư thành ủy Hải Châu, trước kia Đỗ Phi và Mông Nhạc có được 10 triệu đầu tư từ Vườn Sồi, nhiều người tự nhiên liên hệ với gia thế của y, chỉ có điều sổ sách tính toán rất rõ ràng, một số kẻ ghen ăn tức ở chỉ có thể oán trách con ông cháu cha dễ dàng tận dụng nguồn lực xã hội mà thôi.
Sự thực chứng minh Vườn Sồi đầu tư cho Đỗ Phi và Mông Nhạc rất thành công, trừ thu hồi được vốn đầu tư còn có thêm 15% cổ phần của Sáng Vực, đầu tư trước kia không thể coi là giao dịch quyền tiền.
Bán đi nghiệp vụ chuối quán nét, với 60% cổ phần của Sáng Vực, Đỗ Phi thực tế đã bước vào hàng ngũ phú ông trăm triệu.
Trong Đh Đông Hải, Tạ Kiếm Nam và Vương Hải Túc đều có danh vọng rất cao, sự tích của họ thường được truyền miệng cho nhau tới thế hệ sau này, Mã Lực không biết rõ lắm về Tạ Kiếm Nam, nhưng khá hiểu Vương Hải Túc, từ khi Vương Hải Túc lập công ty rỗng ruột đã tiếp xúc với hắn vài lần rồi, thêm vào hiện 8818 do Hải Túc đầu tư là đối thủ cạnh tranh chủ yếu của Trác Vực ở mảng thương mại điện tử, nên càng hiểu hắn hơn. Vương Hải Túc nắm 6% cổ phần pháp nhân của Cty Hải Túc, lấy giá trên TTCK mà tính thì cũng có hơn trăm triệu rồi, nhưng cổ phần pháp nhân cấm chỉ giao dịch công khai khác hẳn với tiền thật, trong mắt Mã Lực 100 triệu cổ phiếu pháp nhân phi lưu thông chẳng bằng 30 triệu tiền mặt, ít nhất Mông Nhạc năm 15% đủ tự tin ưỡn ngực lên hơn Vương Hải Túc nhiều.
Theo Mã Lực thấy dù là Tạ Kiếm Nam, Vương Hải Túc được mọi người rỉ tai truyền tụng, hay Đỗ Phi, Mông Nhạc danh tiếng như cồn, đều kém xa Trương Khác.
Bất kể là Trương Khác tham gia hoạch định kế hoạch thương mại điện tử cho Trác Vực hay ba ngày trước đột ngột đề cao giá đàm phán ép Hải Túc phải chấp nhận đủ cho người ta phải chấn động rồi. Mã Lực còn chú ý tới một thực tế, Trương Khác không nắm chút cổ phần nào ở Sáng Vực mà đột nhiên thay Đỗ Phi ra quyết định làm không ai hiểu nổi, Đỗ Phi cũng không hề tỏ ý phản đối chút nào.
Mã Lực có thể kiến lập lên mạng lưới tiêu thụ sách phủ kín các trường đại học, sau đó đem âm nhạc, sách truyện liên hệ với trang web thương mại điện tử, năng lực lẫn tầm nhìn đều hơn người một bậc, tất nhiên nhìn ra Trương Khác thần bí hơn người ta tưởng tượng rất nhiều, nhìn ra thân phận Trương Khác trừ người cha ở Tân Vu ra, kỳ thực có liên hệ chặt chẽ với Ái Đạt.
Trong 12 tòa nhà của chung cư Thanh Niên, 4 tòa đầu tiên cho nhân viên nghiên cứu của Vườn Sồi ở, 2 tòa nhà sau bồi thường cho Đh Đông Hải, 5 toàn nhà ở giữa cho xí nghiệp sáng nghiệp Vườn Sồi, còn Trương Khác gần như chiếm riêng một tòa nhà, những người có thể vào đó ở đều có liên quan trực tiếp với Trương Khác.
Mã Lực cũng thường xuyên theo Đỗ Phi, Thời Học Bân vào tòa nhà đó, trong bãi đỗ xe ngầm có liền mấy chiếc xe đắt tiền, tùy tiện chọn một cái Mã Lực cũng thấy đó là mục tiêu phấn đấu cả đời của mình rồi.
Thời gian qua tiếp xúc với Lâm Băng khá nhiều, biết thêm được không ít chuyện liên quan tới Trương Khác, không ngờ Trương Khác và Lâm Băng quen nhau rất lâu rồi, càng không ngờ người được coi là hoa khôi vĩnh viễn của Đh Đông Hải là Giang Đại Nhi có được thành công cũng quan hệ rất lớn với Trương Khác.
Mã Lực cũng thấy đám Thời Học Bân và Đổng Dược Hoa không phải mù mắt không nhìn ra điều gì, chẳng qua người ta không nói ra là tự có dụng ý của người ta, nghĩ nhiều cũng vô ích, cũng học theo bọn họ coi như không thấy gì, tùy ý quan hệ là được.
- Sáng Vực có tiền, Trác Vực không lo thiếu tiền nữa rồi nhỉ... Trương Khác trò chuyện với Mã Lực: - Trong hiệp nghị với Hải Túc, hạn chế Sáng Vực không tiến vào nghiệp vụ quán net, nhưng không cấm đều tư vào Trác Vực, có điều theo ý tôi, dù có tài chính dư dả, tạm thời không nên tranh cái hư danh số một số hai với 8818 làm gì ...
- Xếp hạng trang web thương mại điện tử số 1 với bọn chúng càng có ý nghĩa quan trọng hơn.
- Ừ. Trương Khác gật đầu: - Bọn chúng đói khát muốn lấy cái danh đó nâng cao giá trị cố phiếu mà, bọn chúng thích chơi thế thì tùy bọn chúng thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.