Chương 1055: Nhiều lần phá vỡ gian tình
Cảnh Tục
05/08/2015
Sở hữu tổng số sư sinh vượt quá 28000 người, năm 98 đại học Đông Hải từ Bộ Giáo Dục cùng với Chính phủ địa phương nhận được tổng số chỉ 200 triệu.
Sau khi Chu Hưng Đông đi, Cát Kiến Đức uể oải nhắm mắt lại, phía sau đại học Đông Hải thành lập Học viện vi điện tử chính là Cẩm Hồ đang ra sức thúc đẩy.
Đại học Đông Hải cam kết thủ tịch khoa học gia Vườn Sồi là Đàm Vân Tùng, tổng giám đốc Trung Tinh Vi Tâm là Liễu Chí Thành đảm nhiệm viện trưởng danh dự của Học viện Vi điện tử, mà viện trưởng Học viện Vi điện tử Hàn Cách đồng thời kiêm nhiệm thứ tịch khoa học gia Vườn Sồi, thủ tịch công trình sư đệ tứ của Vườn Sồi. Học viện Vi điện tử có hơn phân nửa giáo sư, giảng sư đều đến từ Vườn Sồi, Trung Tinh Vi Tâm, các nghiên cứu viên cùng nhân viên kỹ thuật công trình cao cấp của các xí nghiệp như vi điện tử Ái Đạt thì kiêm chức.
Mấy năm nay, quốc nội vẫn đang kêu gọi muốn đi trên con đường "Sản học nghiên nhất thể", các thành phố chân chính có thể đi đến một bước này lại cực kỳ hữu hạn, mà Kiến Nghiệp lại đặc biệt chói mắt.
Nhân tài, kỹ thuật của Kiến Nghiệp có ưu thế càng rõ ràng, xí nghiệp nội ngoại tư tự nhiên lại càng khả năng lựa chọn xây xưởng, thành lập cơ cấu nghiên cứu.
Lúc này Bộ Giáo Dục, Bộ Khoa học Công nghệ vừa mới bắt đầu quy hoạch muốn lựa chọn một số viện sở của trường đại học, cùng cơ cấu nghiên cứu thiết lập cơ sở bồi dưỡng nhân tài mạch tổ hợp, còn không biết lúc nào mới có hành động thực tế. TP.Kiến Nghiệp cũng đã bước được bước tiến lớn như vậy rồi.
Cũng không chỉ có đại học Đông Hải thành lập Học viện Vi điện tử, kiến thiết bộ môn vi điện tử cũng được tăng cường rất lớn, bốn trường đại học trọng điểm ở trong TP.Kiến Nghiệp như ĐH Sư phạm Kiến Nghiệp, ĐH Sư Phạm Đông Hải cũng trong hai năm nay thiết lập bộ môn nghiên cứu sinh thiết kế cùng công nghệ vi điện tử.
Ai là người phía sau thúc đẩy lớn nhất? Cát Kiến Đức cũng không thể trợn tròn mắt nói không phải là Cẩm Hồ.
Cẩm Hồ có thể lật đổ sao?
Trong lòng Cát Kiến Đức đưa ra một vấn đề rất lớn, trừ phi có thể tìm được chỗ thiếu sót trí mạng của họ, bằng không thì gần như không thể hãm hại, chèn ép, chỉ sợ có bao nhiêu người phản đối Cẩm Hồ, sẽ có càng nhiều người hơn đứng ra ủng hộ Cẩm Hồ.
Cát Kiến Đức cũng đang suy nghĩ nghi thức khánh thành Học viện Vi điện tử Đông Hải mình cũng chỉ đi một chút có thể thích hợp hay không.
Mặc dù điện tử NEC phái hơn 50 nhân viên kỹ thuật công trình của Nhật Bản đến Hoa Hạ NEC để hiệp trợ xây xưởng cùng với phụ trách hoạt động sau khi xây xưởng, nhưng tuyệt không đồng ý đáp ứng hỗ trợ bồi dưỡng công trình sư bản thổ. Bồi dưỡng nhân viên kỹ thuật công trình bản thổ của Hoa Hạ NEC cũng dựa vào Học viện Vi điện tử Đông Hải —— 30 thạc sĩ công trình mà Hoa Hạ NEC phê chuẩn lần này phải vào Học viện Vi điện tử Đông Hải học tập rồi.
Trong lòng Cát Kiến Đức rất không muốn tham gia nghi thức khánh thành này, nhưng không tham gia, ai biết người khác ở sau lưng sẽ nghị luận ra sao? Người phía dưới nghị luận thì nghị luận đi, người ở trên thì sao? Ngoại trừ Chính phủ địa phương, Bộ Giáo Dục, Bộ Khoa học Công nghệ đều sẽ có cao tầng dự thính.
Nghĩ như vậy, Cát Kiến Đức gọi điện thoại cho Chu Hưng Đông, nói cho hắn: - Về Học viện Vi điện tử Đông Hải, tôi sẽ dành thời gian bay đến Kiến Nghiệp một chuyến. . .
Cúp máy, hắn hận không thể đập vỡ tan điện thoại trong tay.
----------------------- Thừa Trí viên Hán Nam động của TP.Seoul Hàn Quốc xem như nơi ở của Lý Bỉnh Cát, người sáng lập SamSung, xem như nơi chiêu đãi tân khách cao cấp cùng phòng làm việc cá nhân của Lý Kiện Hi, nhân vật linh hồn phía sau màn của SamSung, được dân chúng Hàn Quốc coi là "thánh địa" của SamSung.
Lý Tại Thù ngẩng đầu nhìn bức tranh treo trên vách tường, là một tác phẩm tiêu biểu cho nghệ thuật hiện đại, ông ta thủy chung không thể thưởng thức cái đẹp đại biểu bởi những đường cong mất trật tự cùng bao nhiêu hình vẽ này. Ông ta về Seoul đã hai ngày, trong lòng bị cảm giác dày vò, phát triển thị trường Trung Quốc cũng không thuận lợi như trong mong muốn trước đó.
Cánh cửa sổ bằng ngọc trạm hình cành mai nhạt bị người từ bên ngoài đẩy ra, Lý Tại Thù nhìn Lý Kiện Hi mặt trầm như nước đứng lên, hắn vội vàng chuyển tới ngồi chồm hỗm trước cửa. - Chú...
- Ừm... Lý Kiện Hi đã đến tuổi trung niên mặc trang phục truyền thống màu xanh đen, ánh mắt lấp lánh nhìn Lý Tại Thù một lúc mới đi vào ngồi xuống: - Hinh Dư ở Trung Quốc có khỏe không?
Lý Tại Thù không rõ lắm việc của Hinh Dư tại Kiến Nghiệp cho người trong gia tộc biết thì sau đó sẽ xảy ra việc gì, hắn dè dặt nói: - Hinh Dư, nó...hơi tùy hứng.
- À, là quá tùy hứng rồi, chỉ tại ta nuông chiều nó quá. Lý Kiện Hi miệng thì nói như vậy, trên mặt vẫn khẽ mỉm cười, ông ta cũng không để ý đến tùy hứng mà Lý Tại Thù nói là cái gì, nhưng lại nhớ tới một số hành động tùy hứng của của Hinh Dư tại Seoul, còn nói thêm: - Ta tính đến Trung Quốc một lần, tình huống của Trung Quốc hình như gay go hơn so với trong tưởng tượng.
- Đều là cháu thất trách!
Lý Tại Thù ngồi chồm hỗm cúi đầu đến tận đầu gối nhận tội.
- Ài. Lý Kiện Hi phất tay nói: - Bên tổng bộ đã coi thường rồi, ta rất thích một câu nói của Mao Trạch Đông: trên chiến lược khinh thường địch nhân, trên chiến thuật phải coi trọng địch nhân -- trên chiến thuật chúng ta cũng không coi trọng đối thủ cạnh tranh, thậm chí cũng không ý thức được Trung Quốc sẽ có xí nghiệp có thể hình thành uy hiếp cạnh tranh đối với nghiệp vụ của SamSung...
※※※※※※
Trong ngành truyền ra, sau khi Trung Tinh Vi Tâm từ TI giới thiệu xuất khẩu kỹ thuật tinh viên 0. 25/0. 18 micron, ngoại trừ các xưởng tinh viên của Châu Á, cảm giác nguy cơ nghiêm trọng nhất phải tính đến cả SamSung rồi.
Trong kế hoạch quật khởi chỉnh thể của SamSung, điện tử SamSung muốn chiếm địa vị nòng cốt, mà ở trong nội bộ điện tử SamSung lại lấy điện tử tiêu dùng cùng điện tử thông tin cá nhân cùng sản phẩm chip làm nòng cốt.
Mặc dù điện tử SamSung kiên trì thực thi chiến lược marketing chỉnh thể, chú ý đến đề thăng thành tựu của thị trường toàn cầu một cách tổng thể, nhưng thị trường Trung Quốc ở trong bản đồ chiến lược của điện tử SamSung lại quan trọng nhất.
Trong tư tưởng của Lý Kiện Hi, chưởng môn nhân sau màn của SamSung, điện tử SamSung trong 5 năm phải đề cao doanh thu tại thị trường Trung Quốc đến 10 tỷ USD, mà mục tiêu doanh thu toàn cầu trong 5 năm của điện tử SamSung là 40 tỷ USD.
Bởi vậy có thể thấy được địa vị của thị trường Trung Quốc trong bản đồ chiến lược của SamSung là quan trọng thế nào.
Từ chất bán dẫn đến màn hình máy tính, từ màn hình LCD đến CRT đa màu sắc, điện tử SamSung tổng cộng sở hữu 14 loại sản phẩm khác nhau, phân ngạch tại thị trường toàn cầu xếp trong 5 vị trí đầu tiên, trong đó màn hình LCD lá mỏng từ năm 93 tiến vào thị trường tới nay, luôn là một trong những người dẫn đầu toàn cầu.
Thế nhưng lượng tiêu thụ của những sản phẩm điện tử tiên tiến này tại thị trường Trung Quốc vẫn cực kỳ hữu hạn, không thể trên diện rộng trợ giúp điện tử SamSung mở rộng tổng doanh thu tại Trung Quốc, mà nghiệp vụ ĐTDĐ được đặt kỳ vọng rất cao vào mùa hạ năm nay dưới giáp công của ĐTDĐ bảo thạch của Khoa Vương Cao Khoa cùng ĐTDĐ nắp gập của Cẩm Hồ, thành tựu giảm xuống rất thê lương -- bởi sự khinh thường của bộ môn nghiên cứu phát triển tổng bộ Seoul, trong thời gian ngắn không thể đưa ra mẫu mã ĐTDĐ mới cứu vãn tình thế.
Sau khi Cẩm Hồ đưa ra mẫu mã ĐTDĐ nắp gập, tổng bộ điện tử SamSung đã điều chỉnh kết cấu của nghiệp vụ đối Hoa, từ viện nghiên cứu tổng hợp của điện tử SamSung phái ra đại lượng nghiên cứu viên ủng hộ trung tâm phát triển cùng thiết kế sản phẩm thiết lập tại Kiến Nghiệp, cũng tại Trung Quốc tuyển dụng số lượng lớn nhân viên nghiên cứu, designer, để phát triển ra mặt hàng điện tử tiêu dùng cùng sản phẩm thông tin cá nhân càng thích hợp với thị trường Trung Quốc hơn.
Toàn bộ điều chỉnh đều không có khả năng phát huy hiệu quả dựng sào thấy bóng, điện tử SamSung vẫn tin tưởng thực lực kỹ thuật của mình có thể cứu vãn tình thế xấu, đâu từng nghĩ đến qua một tháng liền truyền ra tin tức Trung Tinh Vi Tâm sắp từ trong tay TI thu được kỹ thuật tinh viên tiên tiến 0. 18 micron.
Xưởng tinh viên dưới cờ của SamSung mặc dù cũng có nghiệp vụ OEM, nhưng từ năm 97 đến nay, sau khi điều chỉnh nghiệp vụ càng nhiều là thỏa mãn sản xuất chip của nội bộ SamSung. Tin tức này không tạo thành kích thích lớn đối với điện tử SamSung, điều khiến SamSung cảm thấy uy hiếp chính là tin tức ẩn dấu phía sau tin tức này: Cẩm Hồ tại căn cứ thực nghiệm ESS của Mỹ đã nắm giữ kỹ thuật chip băng tần cơ sở.
SamSung hai lần khởi xướng trùng kích đối với kỹ thuật chip băng tần cơ sở ĐTDĐ, hai lần đều binh bại kích gãy.
Bên ngoài đối với việc ESS có thể chân chính nắm giữ kỹ thuật chip băng tần cơ sở ĐTDĐ hay không vẫn chỉ giữ thái độ hoài nghi là phổ biến, trong lòng cao tầng SamSung lại hết sức lo lắng, họ cũng không mặt mũi công khai đi đánh giá suy đoán của bên ngoài đối với việc ESS có thực sự nắm giữ kỹ thuật chip băng tần cơ sở ĐTDĐ hay không.
※※※※
Lý Tại Thù rời khỏi Thừa Trí viên, Kim Nam Dũng ở trong xe chờ hắn -- lần này Kim Nam Dũng đi cùng hắn về Hàn Quốc là tham gia thảo luận đối sách đối với thị trường Trung Quốc, chỉ là hắn không có tư cách vào Thừa Trí viên.
Lý Tại Thù lên xe, phân phó tài xế đưa hắn cùng với Kim Nam Dũng đến khách sạn Hoan Trường, một khách sản nổi tiếng lân cận Hán Nam động. Hắn muốn đi đến đó thả lỏng một chút.
- Hội trưởng Lý có đánh giá gì đối với nghiệp vụ Trung Quốc? - Kim Nam Dũng hỏi.
- Sắp tới ông ấy sẽ đến Trung Quốc, sẽ không có tin tức khác tiết lộ ra nữa. Lý Tại Thù nói: - Bản tính của ông ấy là như vậy, cho dù trong lòng có điều bất mãn đối với anh, anh vẫn cảm giác được muốn đi liều mạng cho ông ấy. Cảm giác đi vào Thừa Trí viên thật không dễ chịu, người của tổng bộ lại không quen toàn bộ đối với nghiệp vụ Trung Quốc, chỉ ở chỗ này chỉ huy lung tung...
- Hội trưởng Lý có thể lần thứ hai sẽ gánh lấy trọng trách hay không? - Kim Nam Dũng hỏi.
- Không rõ lắm, ba năm trước đây ông ấy ở trước công chúng từ toàn bộ chức vụ, nếu như ông ấy cho rằng ở phía sau màn điều khiển còn có thể nắm chặt tình thế, hơn phân nửa sẽ không sẵn lòng đứng ra tiếp thu phê bình của công chúng.
Lý Tại Thù nói, hắn nhắm mắt lại xoa huyệt Thái Dương, lại hỏi: - Anh cho rằng Cẩm Hồ có khả năng khai phát ra chip băng tần cơ sở không?
- Rất khó phán đoán.
Kim Nam Dũng cau mày, hắn nghĩ đến thiếu niên kiêu ngạo ba năm trước đây gặp ở ngõ Học Phủ ĐH Đông Hải, khuôn mặt này khiến người khác muốn quên cũng không thể quên được. Hắn theo thường lệ nhéo nhéo mũi: - Nghiên cứu phát triển chip băng tần cơ sở của Cẩm Hồ vẫn là do căn cứ thực nghiệm ESS của nó tại Mỹ tiến hành, hai năm nay ESS đích xác vẫn đang chiêu mộ chuyên gia về phương diện chip băng tần cơ sở, lần này lại tại phòng thí nghiệm ESS chính thức thành lập bộ môn nghiên cứu phát triển chip ĐTDĐ. . . Có thể là vì nó trong đàm phán cùng TI chiếm chủ động mà phô trương thanh thế. TI đề cao tỉ lệ nắm giữ cổ phần đối với Trung Tinh Vi Tâm đến 15%, có 5% cổ phần thuận mua —— điều này nói rõ TI cũng không rõ lắm Cẩm Hồ có chân chính nắm giữ kỹ thuật chip băng tần cơ sở hay không.
- Ngoại trừ SamSung chúng ta, anh nói Motorola, Nokia có cảm nhận được một số uy hiếp hay không? - Lý Tại Thù hỏi.
- Cho dù có thì so với dĩ vãng càng trọng thị hơn. Kim Nam Dũng nói: - Sau tháng 7, Motorola, Nokia đều lần lượt đưa ra mẫu mã ĐTDĐ thương vụ cao đoan mới tại Trung Quốc, cũng tăng cường lực lượng nghiên cứu phát triển tại Trung Quốc —— người thường nhìn Trung Quốc, cảm thấy Trung Quốc còn tương đối kém phát triển, người chân chính nghiên cứu thấu triệt đối với Trung Quốc thì đều biết, gần một nửa tài sản xã hội của Trung Quốc tập trung trong tay chưa đến 1/10 số người...
- Đây là lý luận "100 triệu người" của anh? - Lý Tại Thù cười nói.
- Không phải là lý luận của tôi, rất nhiều người đều rõ ràng thấy được điểm này, chỉ là phần lớn người Trung Quốc còn không rõ chân tướng mà thôi. . ., Kim Nam Dũng nói.
Lý Tại Thù khẽ cười, SamSung nhằm vào tầng lớp giàu có của Trung Quốc phát triển nghiệp vụ ĐTDĐ cũng là căn cứ vào nhận thức như vậy, thị trường hình thành từ quy mô trên 100 triệu người, bất kể phát triển sản nghiệp gì đều đủ.
Ở trên thị trường Trung Quốc, có uy hiếp đối với SamSung không phải là các xí nghiệp điện tử Trung Quốc chỉ biết liều mạng hạ thấp giá đi giành phân ngạch thị trường, vừa vặn là Cẩm Hồ cũng như SamSung thấy được tồn tại của thị trường tiêu dùng 100 triệu người giàu có của Trung Quốc, chuyên tâm vào khai phát sản phẩm điện tử tiêu dùng trung cao đoan.
Cẩm Hồ như vậy uy hiếp đối với SamSung quá lớn, Lý Tại Thù nghĩ như vậy, trên mặt mặc dù còn tươi cười, nhưng mơ hồ lại thấy đau đầu.
- Tôi nghe người của tổng bộ nói, viện nghiên cứu tổng hợp khả năng sẽ một lần nữa khởi động lại nghiên cứu phát triển chip băng tần cơ sở? - Kim Nam Dũng hỏi.
- Chú tôi đánh giá những ý nghĩ này là ý nghĩ ngu xuẩn! - Lý Tại Thù nói.
- A... Kim Nam Dũng hơi sửng sốt: - Tôi còn tưởng rằng sẽ có một phen tranh luận chứ, thì ra trong lòng hội trưởng Lý sớm có phán đoán rồi.
- Chúng ta đã bỏ qua thời cơ từ đầu khai phát chip băng tần cơ sở rồi, lẽ nào cảm giác được uy hiếp của Cẩm Hồ, liền muốn nhắm mắt theo đuôi để cho người ta dắt mũi đi sao?
Giọng Lý Tại Thù hơi trở nên gay gắt, hắn muốn phát tiết một chút bất mãn đối với một số quan liêu của tổng bộ.
Kim Nam Dũng gật đầu, nghiên cứu phát triển chip băng tần cơ sở không có khả năng giải quyết trong chốc lát, cho dù có thể thành phẩm, nghiên cứu phát triển ra trước tiên cũng chỉ có thể là chip băng tần cơ sở trung đê giai —— năm 98, trong điều chỉnh chiến lược sản phẩm của SamSung, đã minh xác tạm thời vứt bỏ phát triển sản phẩm điện tử trung đê đoan, khai phát ra chip băng tần cơ sở trung đê giai đầu tiên liền đánh mất thị trường của nội bộ SamSung, bản thân chip băng tần cơ sở SamSung khai phát ra không dùng, thì làm sao có thể thuyết phục được các cửa hàng ĐTDĐ của nó chọn dùng? Nếu là im lặng khai phát chip băng tần cơ sở cao giai tương đối có quy cách cùng các công ty như TI, Infineon, chu kỳ khai phát sẽ rất dài, đầu tư rất lớn, mà phiêu lưu lại rất cao..
Mặc dù Cẩm Hồ tại thị trường hải ngoại tung ra sản phẩm điện tử trung cao đoan, nhưng tại thị trường Trung Quốc, sản phẩm đê đoan của Cẩm Hồ vẫn chiếm tỉ lệ tương đối lớn, cho nên chip băng tần cơ sở khai phát ra đầu tiên có thể do ĐTDĐ đê đoan dưới cờ của nó chọn dùng, cũng phổ biến với các cửa hàng ĐTDĐ khác của Trung Quốc. Có thị trường rồi, sẽ có lợi nhuận, có lợi nhuận là có thể tiếp tục tiến hành đầu tư kỹ thuật, bắt kịp chênh lệch với các sản phẩm chip băng tần cơ sở cao giai.
Đành phải thừa nhận, chí ít tại thị trường Trung Quốc, Cẩm Hồ có ưu thế rõ ràng hơn SamSung, lúc này muốn tránh khỏi bị Cẩm Hồ dắt mũi đi, cho dù muốn vật lộn đánh ngã Cẩm Hồ, khi đó, SamSung cũng sẽ bị các ông trùm ĐTDĐ khác bỏ xa phía sau —— trên thị trường, cho tới bây giờ cũng không phải chỗ dành cho hai đối thủ cạnh tranh bóp nhau.
※※※※※
Bắc bán cầu, còn thừa lại cái đuôi của mùa hè nắng gắt còn chưa núp đi, Perth tây Australia lại là một mùa đông lạnh giá nhất trong một năm.
Sau khi Địch Đan Thanh đến Perth đã mua một căn nhà, ở trong khu sa hoa phía tây nam Perth, khu dân cư nằm trên sườn núi Tân Hải, có thể trông thấy mặt nước biển xanh thắm ở ngoài cảng Perth.
Vào trong phòng, Vệ Lan trút xuống chiếc áo khoác bằng vải nỉ màu đỏ, lộ ra áo sơ mi cổ lật màu đen bên trong, áo hơi bó, làm eo cô có vẻ thêm thon nhỏ, chiếc váy đen bằng gấm cao đến đầu gối, đôi tất chân màu da cùng giày cao đế nhọn màu đen sáng bóng, tóc để đến vai tết thành búi, trang phục hoàn toàn của dân công sở, còn có thêm mùi vị lãnh diễm bức nhân.
- Ngây ngốc nhìn cái gì? - Vệ Lan quay đầu lại nhìn Trương Khác.
- Thật nên chụp lại hình dạng ngốc nghếch của chị ở trong trường rồi đem cho chị xem. Trương Khác ném áo khoác lên ghế sofa: - Thật không nên cho chị đi theo Đan Thanh qua đây, biến hóa quá lớn đi.
". . ." Vệ Lan khẽ nhếch nụ cười nơi khóe miệng, nụ cười rất ngọt, cô nghiêng đầu xỏa tóc xuống, tóc hơi quăn, gương mặt ửng đỏ, khôi phục lại vẻ điềm đạm cùng khả ái mà Trương Khác quen thuộc: - Ở trong công ty, không thể như tiểu cô nương được, nhất định phải trang phục như vậy mà.
Cả kỳ nghỉ hè, Vệ Lan đều cùng với Địch Đan Thanh ở Perth, Trương Khác cũng bi ai nhận thức được, Vệ Lan thân với Địch Đan Thanh còn hơn cả mình, thực sự là rất khó lý giải tình nghĩa giữa phụ nữa. Có thể ở trong cảm nhận của Vệ Lan, địa vị của Địch Đan Thanh thậm chí còn trên cả cha mẹ cô.
Vừa rồi từ sân bay qua đây, còn nghe Vệ Lan ở trong điện thoại thảo luận với Địch Đan Thanh việc muốn chuyển tới đại học Perth.
Buổi chiều Địch Đan Thanh đã hẹn sẵn có công chuyện, Vệ Lan đến sân bay đón y về nơi ở. Bọn Phó Tuấn đều ở trong khách sạn gần xã khu. Trương Khác lười nhác ngồi ở trên ghế sofa cũng không muốn nhúc nhích gì hết, nhìn Vệ Lan thu dọn áo khoác của mình và của cô.
Từ nước Mỹ bay đến Perth, ở giữa trung chuyển tại Sydney, cuối cùng hết 18 giờ đồng hồ. Mặc cho Trương Khác tinh lực dồi dào, sau khi đến Perth vẫn rất uể oải.
- Nếu không em lên lầu nghỉ ngơi trước đi, chị Đan Thanh còn phải mất một lúc nữa mới có thể trở về. Buổi tối em định ăn cái gì, chị sẽ tới chuẩn bị cho? Vệ Lan chỉ vào thang lầu, lại vừa cười vừa nói: - Phòng ngủ bên trái cầu thang là phòng của chị Đan Thanh, em đừng có mà đi nhầm.
- Ăn đại cái gì thanh đạm cũng được. Đợi em ngủ một giấc đi, nói không chừng có thể giúp chị làm việc.
Trương Khác vịn cầu thang lên lầu, phòng của Địch Đan Thanh có cái mùi thơm khiến người mê luyến. Đứng ở phía trước cửa sổ, có thể thấy được mặt biển xanh thẳm ở xa xa. Một nơi ở xa hoa như vậy, giá tại Perth cũng không đến 200.000 USD. nghĩ đợi mấy năm, kinh tế Perth bởi vì nhu cầu quặng sắt tăng vọt mà lớn mạnh vượt bậc, nơi ở như vậy có lẽ không dưới 2 triệu USD rồi.
Có người lấy "ngọt ngào" để hình dung giấc ngủ cũng rất thỏa đáng. Ôm chăn mà ngủ, cảm thấy mũi hơi ngứa, Trương Khác mở mắt tỉnh lại, nhìn Địch Đan Thanh nửa ngồi xổm trước giường. Trong phòng hơi tối, bên ngoài đã bị bóng đêm bao phủ. Đèn hải đăng bên ngoài phát ra ánh sáng êm dịu xuyên thấu vào trong, làm cho gương mặt xinh đẹp của Địch Đan Thanh càng nổi bật trong bóng đêm.
- Mấy giờ rồi? - Trương Khác nhớ kỹ lúc mình ngủ mới chỉ 2h chiều.
- Sắp 11 giờ rồi, nếu cậu không tỉnh lại, tôi và Vệ Lan chắc phải chết đói trước bàn ăn mất thôi.
Địch Đan Thanh cười nói, nhịn không được thân thiết vuốt gương mặt của y, có người yêu cảm giác thật tốt.
Trương Khác ngáp cái muốn ngồi dậy, rồi lại lười biếng nằm xuống: - Thức dậy thật đúng là việc đau khổ, để em nằm thêm 5 phút nữa đi...
Địch Đan Thanh thò bàn tay hơi lạnh vuốt bộ ngực đánh trần của Trương Khác: - Ai cho cậu cởi trần nằm trên giường của tôi, gian phòng thơm phức lại nhiễm mùi hôi của nam nhân thối rồi, phải mở cửa sổ hết mấy ngày mới tan hết mùi đấy.
- Có thích mùi này hay không? Trương Khác thò tay từ dưới chăn ôm lấy eo Địch Đan Thanh, vừa mềm vừa co dãn, cảm giác thật tốt. Y hơi dùng sức, làm Địch Đan Thanh nằm nghiêng người lên giường, khẽ hôn một cái lên môi cô: - Cả ngày nay có nhớ em không?
- Cậu cứ tự kỷ đi. Địch Đan Thanh cười duyên: - Ở Perth bận như một con chó, nhiều lắm thỉnh thoảng nghĩ đến cậu thôi. Rồi cô lại không nhịn được dán mặt mình lên mặt Trương Khác.
- Có muốn ngủ với em một lúc không? Trương Khác mở chăn ra, để cho Địch Đan Thanh mặc áo sơ mi chui vào: - Để Vệ Lan chết đói ở dưới lầu đi.
- Cậu đúng là đồ không có lương tâm. Địch Đan Thanh khẽ cắn môi Trương Khác hôn, rồi kéo y dậy ngồi xuống, lại nhặt lên y phục trên sàn nhà: - Tôi hầu hạ cậu mặc quần áo...
Rồi Địch Đan Thanh nghiêm túc cài vào cúc áo sơ mi, giũ tung quần cho Trương Khác sỏ chân vào, nhìn giữa hai chân Trương Khác cứng lên như cọc gỗ, cô nắm nó vào lòng bàn tay xoay hai vòng, nhìn Trương Khác chịu không nổi nhếch miệng, cô cười dí dỏm, bảo y ngồi dậy mặc quần lại, lại cách quần lót nhét cọc thịt vào trong, kéo khóa lại, nó vẫn trồi lên một cục, cô nhíu mày cười nói: - Thật xấu!
Trương Khác thì buồn bực, Địch Đan Thanh trong công tác lãnh diễm mà tác phong cứng rắn không còn thấy nữa, chỉ còn lại một cô gái xinh đẹp quyến rũ, chọc người trìu mến, một chốc cọc thịt có thể xìu xuống mới là lạ đấy. Y nắm lấy bàn tay non mềm của Địch Đan Thanh, hỏi: - Làm sao đây, nếu không phải làm một chút?
- Vệ Lan còn đang ở dưới lầu chờ cùng nhau ăn cơm tối đấy. Địch Đan Thanh cười nói: - Tự cậu nghĩ biện pháp đi, tôi cáo lui trước.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng động lên lầu, một hồi Vệ Lan đi qua cửa phòng, nói: - Tôi mà ngờ nghệch chờ hai người ăn cơm, không chừng hóa đá mất —— tôi đã ăn xong rồi, hiện tại đi tắm đây.
Tiếp theo liền nghe thấy thanh âm cô đi vào phòng ngủ sát vách.
Trương Khác cũng mặc kệ cọc thịt gồ lên quá khó coi, liền cùng Địch Đan Thanh đi xuống lầu. Khi không nghĩ đến việc này, đi xuống lầu liền bình phục bình thường. Trương Khác cũng đang đói đến meo bụng. Ăn cơm xong, cùng Địch Đan Thanh ôm nhau ngồi ở trên ghế sofa nói chuyện, tự nhiên cũng sẽ nói tới việc phát triển nghiệp vụ của tây Australia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.