Chương 106: Ám chiến (Phần 1)
Trần Trọng
26/02/2013
Tử Thanh trầm mặc thật lâu rồi đột nhiên mỉm cười, giơ bàn tay xinh đẹp lên nhéo cánh tay Lương Thần một cái rồi sẵng giọng:
- Muốn làm gì người ta thì cũng phải có lý do đàng hoàng chứ!
Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Đúng là lòng dạ hẹp hòi! Em hỏi anh chỉ vì tò mò thôi, đừng có nghĩ bậy chứ.
Lương Thần ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, tỏ vẻ không quan tâm. Diệp Tử Thanh liền đẩy hắn sang một bên, thẹn thùng nói:
- Mọi người đều nói em là bạn gái của anh. Vậy thì anh còn muốn như thế nào nữa đây?
- Chỉ sờ có một chút lên mặt mà cứ như giẫm phải đuôi thế. Thật là anh chưa từng nhìn thấy có bạn gái nào như vậy.
Lương Thần bĩu môi, bất mãn nói.
- Anh nói sai rồi. Nếu không thì lại tiếp tục cho anh sờ lên mặt nữa là được chứ gì?
Diệp Tử Thanh xích lại gần, giọng điệu nửa thật nửa đùa nói.
Lương Thần cảm thấy rúng động nhưng nhìn thấy đôi mắt đẹp có phần giảo hoạt thì đánh mất ý niệm trong đầu, mạnh miệng nói:
- Chứ em nghĩ là anh muốn làm gì em sao? Em hãy suy nghĩ lại đi.
- Em biết là bây giờ anh đang sĩ diện. Nói thật nha, người ta cũng muốn cho anh vuốt mặt một chút nhưng cơ hội đã bị bỏ lỡ, đừng trách người ta sao hẹ hòi.
Diệp Tử Thanh liếc mắt đưa tình nhìn Lương Thần một cái rồi nhẹ nhàng xoay hông tiến đến cửa phòng.
Bỏ qua cơ hội? Lương Thần cảm thấy hối hận, nằm rũ lên trên giường, thầm nhủ đêm nay trong giấc mơ sẽ bắt con tiểu yêu tinh đó phải chết lên chết xuống một trăm lần.
Có điện thoại, có điện thoại! Nghe tiếng di động vang lên, Lương Thần bắt máy.
- Này, chị Tử Thanh vừa mới đến chỗ của anh sao?
Giọng điệu của Diệp Thanh Oánh có chút khác thường.
- Ừ, cô ấy đến đây chỉ muốn hỏi anh tại sao lại kích động như vậy? Xem ra cô ấy tám phần là có cảm tình với cái tên khốn kia.
Lương Thần có chút chột dạ nhưng lại nghĩ lại, bản thân mình có làm chuyện gì sai đâu mà phải chột dạ.
- Ở đó mà nói hươu nói vượn. Bổn cô nương cảm thấy tên khốn kia đúng là rất đẹp trai. Nói anh lòng dạ hẹp hòi cũng không sai mà.
Tiếng của Diệp Tử Thanh vang lên trong điện thoại khiến cho Lương Thần giật cả mình.
- Chị Tử Thanh đứng cạnh bên nghe lén nên em cũng không có cách nào. Còn nữa, chị ấy muốn em gọi điện thoại cho anh, để xem rốt cuộc anh có ý đồ mờ ám nào hay không?
Diệp Tử Thanh bất đắc dĩ giải thích. Từ nhỏ cô đã bị người chị cùng cha khác mẹ này ăn hiếp.
Có lẽ bởi vì mẹ của mình là kẻ thứ ba cho nên Diệp Thanh Oánh luôn cảm thấy áy náy với Diệp Tử Thanh. Vì thế trước đây cái gì cô cũng hứa là sẽ chia xẻ với Diệp Tử Thanh.
Lương Thần đổ mồ hôi hột, trong bụng thầm nghĩ may mắn là mình không giấu diếm Diệp Thanh Oánh bất cứ điều gì. Cái con tiểu yêu tinh kia đúng là khó chơi.
- Vừa rồi quên hỏi anh là vì sao anh và Lý Bân lại gọi anh chàng kia là tên khốn này tên khốn nọ vậy? Bộ giữa các người có thâm thù đại hận gì sao?
Tiếng của Diệp Tử Thanh lại vang lên trong điện thoại.
Lương Thần biết Diệp Thanh Oánh đang ở bên cạnh lắng tai nghe nên đành bất đắc dĩ trả lời:
- Nội dung cụ thể thì nhất thời anh không tiện nói rõ. Thôi thì chờ ngày mai có thời gian anh sẽ nói cho em nghe.
- Em và Diệp Thanh Oánh muốn biết ngay bây giờ.
Diệp Tử Thanh rất thông minh. Cô chỉ cần đem em gái ra thì cho dù không muốn nhưng Lương Thần cũng phải chịu thua.
- Lý Bân đã từng có một người bạn gái yêu nhau năm năm. Chính là cô gái tên Nini mà tối hôm nay tên khốn kia đã dẫn đến. Y đã cướp cô gái đó trên tay Lý Bân.
Lương Thần kể lại câu chuyện của Lý Bân cho hai chị em Diệp Tử Thanh nghe, cuối cùng nói thêm một câu:
- Sự việc trải qua như vậy anh cảm thấy tên khốn đó không phải là người tốt. Hơn nữa, y lại muốn chơi anh, chẳng lẽ anh lại không phản ứng lại?
- Lý do không rõ ràng? Tại sao anh chàng đó lại muốn chơi anh chứ?
Diệp Tử Thanh nghi ngờ hỏi.
- Phải nói thế nào đây nhỉ? Có phải đàn bà chính là nguồn gốc của mọi tai họa không? Ai bảo một gã thanh niên xấu xí như tôi lại có nhiều phụ nữ xinh đẹp vây quanh bên cạnh chứ.
Lương Thần cao ngạo.
- Anh muốn gạt người ta sao? Vậy mà cũng cho là nguyên nhân?
Diệp Tử Thanh lớn tiếng, giật lấy di động của em quay sang chỗ khác truy vấn Lương Thần không ngớt.
- Tin hay không thì tùy em. Cái tên khốn kia còn nói là sẽ cướp hết tất cả người đẹp bên cạnh anh. Lúc đó anh đã tính cho tên khốn ấy biến thành….
Lương Thần ngáp một cái, nói vào trong điện thoại:
- Thôi bây giờ anh cũng buồn ngủ rồi. Em trả điện thoại cho Diệp Thanh Oánh để anh nói với cô ấy vài câu.
- Tiểu Oánh chúc em ngủ ngon.
Khi nghe giọng của Diệp Thanh Oánh vang lên dịu dàng, Lương Thần lên tiếng chúc ngủ ngon rồi mới tắt di động, leo lên giường quấn chăn ngủ tiếp.
- Tiểu Oánh, bây giờ làm sao đây? Chị càng ngày càng có hứng thú với tên kia?
Ở trong phòng, Diệp Tử Thanh hai tay ôm lấy Diệp Thanh Oánh nằm trên giường, thấp giọng nói.
Diệp Thanh Oánh không nói gì nhưng thân thể bỗng dưng có chút căng thẳng. Cảm nhận được phản ứng này của cô em gái, Diệp Tử Thanh nhẹ nhàng mỉm cười, giơ tay vỗ nhẹ lưng đối phương, vẻ mặt đầy thương tiếc nói:
- Tiểu Oánh ngốc, cái tên kia mà lọt vào mắt xanh của chị là may mắn lắm rồi.
Nói xong, cô lại thở dài tỏ vẻ hối hận nói:
- Chị tính suốt kiếp này không lập gia đình. Nếu có một ngày chị không còn chỗ nào để dung thân thì Tiểu Oánh có chấp nhận người chị đáng thương này hay không?
- Chị đừng nói như vậy. Chúng ta là người nhà mà.
Diệp Thanh Oánh vùi đầu vào lòng ngực Diệ Tử Thanh nói:
- Chị yên tâm đi. Chúng ta là chị em với nhau. Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng với nhau.
- Cô em ngốc ngếch!
Diệ Tử Thanh rướm lệ, ôm chặt cô em gái vào lòng.
Tại khách sạn Thiên Thành huyện Tây Phong, trong căn phòng sang trọng, Lam Phàm với gương mặt đầy vết thương đang nằm trên ghế sa-lông. Đầu của y nhức như búa bổ do bị Lương Thần đánh một giờ trước. Đến bây giờ y cũng vẫn còn sợ hãi cái ánh mắt điên cuồng, hung ác của Lương Thần. Đây là một triệu chứng tâm lý. Nếu lúc này y không nghĩ cách để trả thù thì có lẽ suốt cả đời này y phải sống trong sự sợ hãi đó.
- Phàm ca, anh còn do dự điều gì nữa? Không phải hắn chỉ là một tên nhãi nhép ở phòng Công an huyện sao? Chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể giải quyết hắn một cách nhanh gọn.
Hồ Quan Đạt không hiểu lý do tại sao Lam Phàm lại do dự. Từ trước đến giờ, gã luôn thấy Lam Phàm quyết đoán trong mọi vấn đề. Vậy thì bây giờ hà cớ gì bị đánh nhiều như vậy mà không có một tiếng nói.
- Không đơn giản như cậu nghĩ đâu.
Lam Phàm vẫn yên lặng nhưng Đỗ Trạng thì lại xen vào:
- Cái tên kia biết lai lịch của chúng ta rất lớn nhưng lại tỏ ra không khách khí với Phàm ca. Rõ ràng là hắn không có sợ, nếu không nói là hắn có hậu thuẫn đáng tin cậy sau lưng.
- Để tôi tìm người hỏi thăm một chút.
Hồ Quan Đạt cảm thấy Đỗ Trạng nói có lý, ngẫm nghĩ một chút rồi lấy di động gọi cho ai đó:
- Ông Ngụy à, tôi muốn hỏi thăm anh một chút. Anh có biết người nào tên là Lương Thần ở phòng Công an huyện Tây Phong không?
Hồ Quan Đạt ra vẻ hách dịch gọi cho phó trưởng phòng tổ chức cán bộ thành phố Long Nguyên Ngụy Vĩnh Lượng.
- Hồ thiếu, cậu cũng biết Đại đội trường đội trị an Lương Thần?
Nhận được điện thoại của Hồ Quan Đạt, phó trưởng phòng Ngụy cảm thấy ngạc nhiên. Mặc dù nghe gã gọi là “Ông Ngụy” không được dễ nghe cho lắm nhưng dù sao gã cũng là con trai của Chủ tịch Hội đồng nhân dân Hồ thì cũng phải ráng nín nhịn, còn làm ra thái độ cung kính. Vừa nghe đối phương nhắc đến tên Lương Thần, trong lòng y không khỏi kích động. Y tự hỏi không biết cái tên Hồ Quan Đạt kia và sếp Lương có quan hệ gì không?
- Nghe giọng điệu của anh thì chắc là anh biết rất rõ về cái tên Lương Thần đó? Người anh em, tôi đây tuy mang tiếng ở trong thành phố nhưng thật ra lại chẳng quen biết ai nhiều.
Hồ Quan Đạt nghe giọng của phó trưởng phòng tổ chức cán bộ gọi Lương Thần là sếp Lương thì đoán chắc nhất định là có bối cảnh gì sau lưng đây.
“Người anh em? Tao và cha của mày không cách tuổi bao nhiêu mà mày dám tự tiện gọi như thế?” Tuy thầm mắng trong lòng nhưng ngoài miệng Ngụy Vĩnh Lượng vẫn cung kính đáp:
- Ừ, đó chính là sếp Lương, Đại đội trưởng đại đội trị an, người đã liên tục phá những vụ án lớn, lập được đại công, được chính Phó Bí thư thành ủy Hàn Lôi đề bạt. Đây có thể nói là một cán bộ trẻ tuổi ưu tú.
Cuối cùng, gã lại dò hỏi một câu:
- Hồ thiếu, cậu và sếp Lương có quan hệ gì à?
- Không có gì! Tôi vừa mới đến huyện Tây Phong, nghe danh tiếng của sếp Lương nên tùy tiện hỏi vậy thôi.
Sau khi nắm được thông tin, Hồ Quan Đạt lập tức tắt điện thoại.
Cái tên nhóc con! Ngụy Vĩnh Lượng mắng thầm một tiếng nhưng đột nhiên trên mặt gã lại lộ ra một nụ cười nham hiểm. Nghe giọng điệu của Hồ Quan Đạt thì chắc là giữa y và Lương Thần đã xảy ra xung đột ở huyện Tây Phong này. Gã cố ý chỉ đề cập đến Phó bí thư Hàn Lôi mà không đề cập đến Bí thư thành ủy Lương chính là để Hồ Quan Đạt sinh ra hiểu lầm, cho rằng Lương Thần ỷ vào việc lập công mà được Phó bí thư Hàn Lôi trọng dụng. Cái tên Hồ Quan Đạt đó coi trời bằng vung, nói không chừng sẽ nhờ cha của mình là Chủ tịch Hội đồng nhân dân gây phiền toái cho Lương Thần. Vừa nghĩ đến tin đồn ”Bí thư Lương tức giận đến quăng cả cái ly”, trong lòng Ngụy Vĩnh Lượng có cảm giác vui sướng khi người khác gặp họa. Thằng ranh con kia, sớm muộn gì thì mày cũng sẽ bị nếm mùi thôi.
- Phàm ca, em đã hỏi thăm qua rồi.
Hồ Quan Đạt cất điện thoại, quay sang nói với Lam phàm:
- Đúng là đoán không sai. Cái tên Lương Thần kia đúng là cũng có chút bối cảnh. Hắn đã lập được đại công nên được Phó bí thư Thành ủy Hàn Lôi đề bạt lên chức Đại đội trưởng đội trị an. Em nghĩ là nếu chúng ta muốn đối phó với hắn thì dựa vào chức vị của cha Phàm ca và cha của em cũng sẽ khiến cho Hàn Lôi nghẹn họng. Dù sao thì ông ta cũng phải cân nhắc lại có nên vì một tên nhãi nhép mà đắc tội với Chủ tịch thành phố, Chủ tịch Hội đồng nhân dân thì có đáng hay không?
- Nếu không cho hắn một bài học thì mối hận này sẽ nuốt không trôi. Ỷ có mối quan hệ ở thành phố rồi thì coi trời bằng vung mà.
Đỗ Trạng cẩn thận suy nghĩ một chút. Gã cảm thấy Hồ Quan Đạt nói vẫn không có phần chính xác. Dù sao thì xếp hạng của Hàn Lôi cũng không phải là trong mấy người hàng đầu, còn xa mới có tiếng nói quan trọng như Diêu Minh Hải chủ quản Đảng và quần chúng.
- Muốn làm gì người ta thì cũng phải có lý do đàng hoàng chứ!
Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Đúng là lòng dạ hẹp hòi! Em hỏi anh chỉ vì tò mò thôi, đừng có nghĩ bậy chứ.
Lương Thần ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, tỏ vẻ không quan tâm. Diệp Tử Thanh liền đẩy hắn sang một bên, thẹn thùng nói:
- Mọi người đều nói em là bạn gái của anh. Vậy thì anh còn muốn như thế nào nữa đây?
- Chỉ sờ có một chút lên mặt mà cứ như giẫm phải đuôi thế. Thật là anh chưa từng nhìn thấy có bạn gái nào như vậy.
Lương Thần bĩu môi, bất mãn nói.
- Anh nói sai rồi. Nếu không thì lại tiếp tục cho anh sờ lên mặt nữa là được chứ gì?
Diệp Tử Thanh xích lại gần, giọng điệu nửa thật nửa đùa nói.
Lương Thần cảm thấy rúng động nhưng nhìn thấy đôi mắt đẹp có phần giảo hoạt thì đánh mất ý niệm trong đầu, mạnh miệng nói:
- Chứ em nghĩ là anh muốn làm gì em sao? Em hãy suy nghĩ lại đi.
- Em biết là bây giờ anh đang sĩ diện. Nói thật nha, người ta cũng muốn cho anh vuốt mặt một chút nhưng cơ hội đã bị bỏ lỡ, đừng trách người ta sao hẹ hòi.
Diệp Tử Thanh liếc mắt đưa tình nhìn Lương Thần một cái rồi nhẹ nhàng xoay hông tiến đến cửa phòng.
Bỏ qua cơ hội? Lương Thần cảm thấy hối hận, nằm rũ lên trên giường, thầm nhủ đêm nay trong giấc mơ sẽ bắt con tiểu yêu tinh đó phải chết lên chết xuống một trăm lần.
Có điện thoại, có điện thoại! Nghe tiếng di động vang lên, Lương Thần bắt máy.
- Này, chị Tử Thanh vừa mới đến chỗ của anh sao?
Giọng điệu của Diệp Thanh Oánh có chút khác thường.
- Ừ, cô ấy đến đây chỉ muốn hỏi anh tại sao lại kích động như vậy? Xem ra cô ấy tám phần là có cảm tình với cái tên khốn kia.
Lương Thần có chút chột dạ nhưng lại nghĩ lại, bản thân mình có làm chuyện gì sai đâu mà phải chột dạ.
- Ở đó mà nói hươu nói vượn. Bổn cô nương cảm thấy tên khốn kia đúng là rất đẹp trai. Nói anh lòng dạ hẹp hòi cũng không sai mà.
Tiếng của Diệp Tử Thanh vang lên trong điện thoại khiến cho Lương Thần giật cả mình.
- Chị Tử Thanh đứng cạnh bên nghe lén nên em cũng không có cách nào. Còn nữa, chị ấy muốn em gọi điện thoại cho anh, để xem rốt cuộc anh có ý đồ mờ ám nào hay không?
Diệp Tử Thanh bất đắc dĩ giải thích. Từ nhỏ cô đã bị người chị cùng cha khác mẹ này ăn hiếp.
Có lẽ bởi vì mẹ của mình là kẻ thứ ba cho nên Diệp Thanh Oánh luôn cảm thấy áy náy với Diệp Tử Thanh. Vì thế trước đây cái gì cô cũng hứa là sẽ chia xẻ với Diệp Tử Thanh.
Lương Thần đổ mồ hôi hột, trong bụng thầm nghĩ may mắn là mình không giấu diếm Diệp Thanh Oánh bất cứ điều gì. Cái con tiểu yêu tinh kia đúng là khó chơi.
- Vừa rồi quên hỏi anh là vì sao anh và Lý Bân lại gọi anh chàng kia là tên khốn này tên khốn nọ vậy? Bộ giữa các người có thâm thù đại hận gì sao?
Tiếng của Diệp Tử Thanh lại vang lên trong điện thoại.
Lương Thần biết Diệp Thanh Oánh đang ở bên cạnh lắng tai nghe nên đành bất đắc dĩ trả lời:
- Nội dung cụ thể thì nhất thời anh không tiện nói rõ. Thôi thì chờ ngày mai có thời gian anh sẽ nói cho em nghe.
- Em và Diệp Thanh Oánh muốn biết ngay bây giờ.
Diệp Tử Thanh rất thông minh. Cô chỉ cần đem em gái ra thì cho dù không muốn nhưng Lương Thần cũng phải chịu thua.
- Lý Bân đã từng có một người bạn gái yêu nhau năm năm. Chính là cô gái tên Nini mà tối hôm nay tên khốn kia đã dẫn đến. Y đã cướp cô gái đó trên tay Lý Bân.
Lương Thần kể lại câu chuyện của Lý Bân cho hai chị em Diệp Tử Thanh nghe, cuối cùng nói thêm một câu:
- Sự việc trải qua như vậy anh cảm thấy tên khốn đó không phải là người tốt. Hơn nữa, y lại muốn chơi anh, chẳng lẽ anh lại không phản ứng lại?
- Lý do không rõ ràng? Tại sao anh chàng đó lại muốn chơi anh chứ?
Diệp Tử Thanh nghi ngờ hỏi.
- Phải nói thế nào đây nhỉ? Có phải đàn bà chính là nguồn gốc của mọi tai họa không? Ai bảo một gã thanh niên xấu xí như tôi lại có nhiều phụ nữ xinh đẹp vây quanh bên cạnh chứ.
Lương Thần cao ngạo.
- Anh muốn gạt người ta sao? Vậy mà cũng cho là nguyên nhân?
Diệp Tử Thanh lớn tiếng, giật lấy di động của em quay sang chỗ khác truy vấn Lương Thần không ngớt.
- Tin hay không thì tùy em. Cái tên khốn kia còn nói là sẽ cướp hết tất cả người đẹp bên cạnh anh. Lúc đó anh đã tính cho tên khốn ấy biến thành….
Lương Thần ngáp một cái, nói vào trong điện thoại:
- Thôi bây giờ anh cũng buồn ngủ rồi. Em trả điện thoại cho Diệp Thanh Oánh để anh nói với cô ấy vài câu.
- Tiểu Oánh chúc em ngủ ngon.
Khi nghe giọng của Diệp Thanh Oánh vang lên dịu dàng, Lương Thần lên tiếng chúc ngủ ngon rồi mới tắt di động, leo lên giường quấn chăn ngủ tiếp.
- Tiểu Oánh, bây giờ làm sao đây? Chị càng ngày càng có hứng thú với tên kia?
Ở trong phòng, Diệp Tử Thanh hai tay ôm lấy Diệp Thanh Oánh nằm trên giường, thấp giọng nói.
Diệp Thanh Oánh không nói gì nhưng thân thể bỗng dưng có chút căng thẳng. Cảm nhận được phản ứng này của cô em gái, Diệp Tử Thanh nhẹ nhàng mỉm cười, giơ tay vỗ nhẹ lưng đối phương, vẻ mặt đầy thương tiếc nói:
- Tiểu Oánh ngốc, cái tên kia mà lọt vào mắt xanh của chị là may mắn lắm rồi.
Nói xong, cô lại thở dài tỏ vẻ hối hận nói:
- Chị tính suốt kiếp này không lập gia đình. Nếu có một ngày chị không còn chỗ nào để dung thân thì Tiểu Oánh có chấp nhận người chị đáng thương này hay không?
- Chị đừng nói như vậy. Chúng ta là người nhà mà.
Diệp Thanh Oánh vùi đầu vào lòng ngực Diệ Tử Thanh nói:
- Chị yên tâm đi. Chúng ta là chị em với nhau. Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng với nhau.
- Cô em ngốc ngếch!
Diệ Tử Thanh rướm lệ, ôm chặt cô em gái vào lòng.
Tại khách sạn Thiên Thành huyện Tây Phong, trong căn phòng sang trọng, Lam Phàm với gương mặt đầy vết thương đang nằm trên ghế sa-lông. Đầu của y nhức như búa bổ do bị Lương Thần đánh một giờ trước. Đến bây giờ y cũng vẫn còn sợ hãi cái ánh mắt điên cuồng, hung ác của Lương Thần. Đây là một triệu chứng tâm lý. Nếu lúc này y không nghĩ cách để trả thù thì có lẽ suốt cả đời này y phải sống trong sự sợ hãi đó.
- Phàm ca, anh còn do dự điều gì nữa? Không phải hắn chỉ là một tên nhãi nhép ở phòng Công an huyện sao? Chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể giải quyết hắn một cách nhanh gọn.
Hồ Quan Đạt không hiểu lý do tại sao Lam Phàm lại do dự. Từ trước đến giờ, gã luôn thấy Lam Phàm quyết đoán trong mọi vấn đề. Vậy thì bây giờ hà cớ gì bị đánh nhiều như vậy mà không có một tiếng nói.
- Không đơn giản như cậu nghĩ đâu.
Lam Phàm vẫn yên lặng nhưng Đỗ Trạng thì lại xen vào:
- Cái tên kia biết lai lịch của chúng ta rất lớn nhưng lại tỏ ra không khách khí với Phàm ca. Rõ ràng là hắn không có sợ, nếu không nói là hắn có hậu thuẫn đáng tin cậy sau lưng.
- Để tôi tìm người hỏi thăm một chút.
Hồ Quan Đạt cảm thấy Đỗ Trạng nói có lý, ngẫm nghĩ một chút rồi lấy di động gọi cho ai đó:
- Ông Ngụy à, tôi muốn hỏi thăm anh một chút. Anh có biết người nào tên là Lương Thần ở phòng Công an huyện Tây Phong không?
Hồ Quan Đạt ra vẻ hách dịch gọi cho phó trưởng phòng tổ chức cán bộ thành phố Long Nguyên Ngụy Vĩnh Lượng.
- Hồ thiếu, cậu cũng biết Đại đội trường đội trị an Lương Thần?
Nhận được điện thoại của Hồ Quan Đạt, phó trưởng phòng Ngụy cảm thấy ngạc nhiên. Mặc dù nghe gã gọi là “Ông Ngụy” không được dễ nghe cho lắm nhưng dù sao gã cũng là con trai của Chủ tịch Hội đồng nhân dân Hồ thì cũng phải ráng nín nhịn, còn làm ra thái độ cung kính. Vừa nghe đối phương nhắc đến tên Lương Thần, trong lòng y không khỏi kích động. Y tự hỏi không biết cái tên Hồ Quan Đạt kia và sếp Lương có quan hệ gì không?
- Nghe giọng điệu của anh thì chắc là anh biết rất rõ về cái tên Lương Thần đó? Người anh em, tôi đây tuy mang tiếng ở trong thành phố nhưng thật ra lại chẳng quen biết ai nhiều.
Hồ Quan Đạt nghe giọng của phó trưởng phòng tổ chức cán bộ gọi Lương Thần là sếp Lương thì đoán chắc nhất định là có bối cảnh gì sau lưng đây.
“Người anh em? Tao và cha của mày không cách tuổi bao nhiêu mà mày dám tự tiện gọi như thế?” Tuy thầm mắng trong lòng nhưng ngoài miệng Ngụy Vĩnh Lượng vẫn cung kính đáp:
- Ừ, đó chính là sếp Lương, Đại đội trưởng đại đội trị an, người đã liên tục phá những vụ án lớn, lập được đại công, được chính Phó Bí thư thành ủy Hàn Lôi đề bạt. Đây có thể nói là một cán bộ trẻ tuổi ưu tú.
Cuối cùng, gã lại dò hỏi một câu:
- Hồ thiếu, cậu và sếp Lương có quan hệ gì à?
- Không có gì! Tôi vừa mới đến huyện Tây Phong, nghe danh tiếng của sếp Lương nên tùy tiện hỏi vậy thôi.
Sau khi nắm được thông tin, Hồ Quan Đạt lập tức tắt điện thoại.
Cái tên nhóc con! Ngụy Vĩnh Lượng mắng thầm một tiếng nhưng đột nhiên trên mặt gã lại lộ ra một nụ cười nham hiểm. Nghe giọng điệu của Hồ Quan Đạt thì chắc là giữa y và Lương Thần đã xảy ra xung đột ở huyện Tây Phong này. Gã cố ý chỉ đề cập đến Phó bí thư Hàn Lôi mà không đề cập đến Bí thư thành ủy Lương chính là để Hồ Quan Đạt sinh ra hiểu lầm, cho rằng Lương Thần ỷ vào việc lập công mà được Phó bí thư Hàn Lôi trọng dụng. Cái tên Hồ Quan Đạt đó coi trời bằng vung, nói không chừng sẽ nhờ cha của mình là Chủ tịch Hội đồng nhân dân gây phiền toái cho Lương Thần. Vừa nghĩ đến tin đồn ”Bí thư Lương tức giận đến quăng cả cái ly”, trong lòng Ngụy Vĩnh Lượng có cảm giác vui sướng khi người khác gặp họa. Thằng ranh con kia, sớm muộn gì thì mày cũng sẽ bị nếm mùi thôi.
- Phàm ca, em đã hỏi thăm qua rồi.
Hồ Quan Đạt cất điện thoại, quay sang nói với Lam phàm:
- Đúng là đoán không sai. Cái tên Lương Thần kia đúng là cũng có chút bối cảnh. Hắn đã lập được đại công nên được Phó bí thư Thành ủy Hàn Lôi đề bạt lên chức Đại đội trưởng đội trị an. Em nghĩ là nếu chúng ta muốn đối phó với hắn thì dựa vào chức vị của cha Phàm ca và cha của em cũng sẽ khiến cho Hàn Lôi nghẹn họng. Dù sao thì ông ta cũng phải cân nhắc lại có nên vì một tên nhãi nhép mà đắc tội với Chủ tịch thành phố, Chủ tịch Hội đồng nhân dân thì có đáng hay không?
- Nếu không cho hắn một bài học thì mối hận này sẽ nuốt không trôi. Ỷ có mối quan hệ ở thành phố rồi thì coi trời bằng vung mà.
Đỗ Trạng cẩn thận suy nghĩ một chút. Gã cảm thấy Hồ Quan Đạt nói vẫn không có phần chính xác. Dù sao thì xếp hạng của Hàn Lôi cũng không phải là trong mấy người hàng đầu, còn xa mới có tiếng nói quan trọng như Diêu Minh Hải chủ quản Đảng và quần chúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.