Chương 107: Ám chiến (Phần 2)
Trần Trọng
26/02/2013
-Các chú cảm thấy chỉ như vậy mà Lương Thần có thể nói năng lỗ mãng với Lý Bân như thế sao?
Đầu rất đau nhưng không vì thế mà làm ảnh hưởng đến phán đoán của Lam Phàm. Y lắc đầu nói:
- Sự việc không đơn giản như vậy. Tên đó đã biết rõ thân phận của tôi mà không hề tỏ ra lo lắng. Theo như mọi người nói thì chỉ dựa vào Hàn Lôi có thể khiến hắn không sợ hãi sao? Một thằng ngốc cũng biết rằng một Chủ tịch thành phố so với một Phó bí thư xếp hàng sau thì ai nặng hơn ai?
- Ý của Phàm ca là…?
Đỗ Trạng và Hồ Quan Đạt đều khâm phục nhìn Lam Phàm, thừa nhận so với bọn họ thì Lam Phàm có một sự suy xét chi tiết hơn.
- Phải tìm hiểu lại kỹ một chút. Nếu muốn biết chi tiết về Lương Thần, tốt nhất là hỏi người trong hệ thống.
Lam Phàm suy tư một chút rồi rút điện thoại ra gọi.
Giọng điệu của y không hề kiêu ngạo, ương ngạnh như Hồ Quan Đạt. Sau khi điện thoại được kết nối, y lễ phép lên tiếng:
- Chú Uông à, cháu Lam Phàm đây. Cháu mới từ bên ngoài về, đang cùng đám bạn gặp mặt tại huyện Tây Phong.
- Có chuyện này cháu cần hỏi thăm chú một chút. Chú có biết lai lịch của Đại đội trưởng trị an Lương Thần của Phòng công an huyện Tây Phong hay không? Sự việc là như thế này. Cháu thấy anh ta quá kiêu ngạo. Trong lúc cháu và bạn bè đang ca hát tại Khu giải trí “Thời gian vàng” thì có liếc mắt nhìn bạn gái anh ta một chút. Thế là anh ta không một lời giải thích nào xông vào tụi cháu vừa đấm vừa đá. Chú Uông à, chú cũng biết cháu không phải là người lúc nào cũng gây chuyện. Chỉ có điều chuyện lần này cháu thật sự nuốt không trôi. Cháu sẽ không để cho chú khó xử đâu. Chính cháu sẽ tự mình xử lý. Dạ, cứ như vậy đi.
Sau khi tắt điện thoại, Lam Phàm hướng về Hồ Quan Đạt, Đỗ Trạng nói:
- Quả nhiên là tôi đoán không sai mà. Người chống lưng đằng sau tên Lương Thần kia chính là Bí thư thành ủy Lương. Uông Phàm nói, lúc trước đúng là Hàn Lôi đã đề bạt Lương Thần lên chức Đại đội trưởng trị an, nhưng trên thực tế lại là ý kiến của Bí thư Lương. Ở thành phố đều đồn đại Lương Thần và Bí thư Lương có mối quan hệ thân thiết với nhau.
- Thế thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ mối thù này lại không trả?
Hồ Quan Đạt và Đỗ Trạng giật mình kinh hãi. Nếu quả thật như vậy thì đêm nay Lam Phàm bị một nỗi nhục như vậy không phải là quá oan uổng sao?
Bọn họ có thể không sợ Hàn Lôi nhưng không thể không sợ vị Bí thư Lương kia. Dù sao ở thành phố Long Nguyên, ông ta là nhân vật số 1.
Sắc mặt Lam Phàm thay đổi không ngừng. Nếu muốn đấu lại với tên Lương Thần kia thì chắc chắn sẽ xảy ra xung đột với Bí thư Lương. Tuy rằng cha của y chưa chắc đã sợ Lương Khải Minh nhưng chẳng lẽ vì việc của y mà cha và Lương Khải Minh sinh ra mâu thuẫn. Như vậy thật không đáng chút nào. Y cần phải cân nhắc cẩn thận một chút.
Nghĩ đến nỗi nhục của mình tối nay đồng thời nghĩ đến các cô gái xinh đẹp có mặt trong lúc đó, Lam Phàm thấy dục vọng của mình lại nổi lên. Y lập tức đứng lên, cắn răng nói với Hồ Quan Đạt và Đỗ Trạng:
- Tôi quay về Long Nguyên trước.
Hồ Quan Đạt và Đỗ Trạng giật mình kinh hãi cùng kêu lên:
- Phàm ca, chẳng lẽ việc này lại bỏ qua dễ dàng vậy sao?
- Bỏ qua?
Gương mặt anh tuấn của Lam Phàm hiện lên nét lạnh lùng:
- Hoàn toàn không. Lần nay tôi sẽ không bỏ qua cho cái tên họ Lương không biết phân biệt tốt xấu kia đâu.
Sau nhiều giờ lái xe, Lam Phàm đã chạy về căn nhà của mình tại thành phố Long Nguyên. Sau khi xuống xe, y nhét một con dao nhỏ vào tay Đỗ Trạng.
- Phàm ca, ý anh là sao?
Đỗ Trạng và Hồ Quan Đạt không khỏi biến sắc. Vốn thông minh hơn, Đỗ Trạng đã lập tức hiểu ngay dụng ý Lam Phàm. Gã run giọng nói:
- Phàm ca, có thể được không?
- Đương nhiên là có thể!
Lam Phàm nheo mắt lại, trầm giọng nói:
- Khi xuống dao phải nhớ canh chừng độ mạnh yếu của nó.
Mười phút sau, Lam Phàm với thân hình đầy máu cùng với Hồ Quan Đạt và Đỗ Trạng bước vào nhà. Nhìn thấy Lam Phàm thảm hại như vậy đã khiến cho mẹ Đan Lệ và bà nội Trịnh Tú Hoa suýt nữa ngất đi. Đang ở trong phòng đọc sách, Chủ tịch Lam cũng không khỏi luống cuống, vội vàng gọi điện thoại kêu xe cứu thương.
- Không có việc gì đâu. Ba mẹ và bà nội đừng quá lo. Chỉ là vết thương ngoài da thôi mà.
Lam Phàm làm ra vẻ chịu đựng đau đớn nói. Y nói lời này không phải là giả. Khi Đỗ Trạng xuống tay, nhìn thoáng qua thì như thấy đổ máu không ít nhưng thật ra chỉ toàn là vết thương ngoài da. Tuy nhiên ba mẹ và bà nội của y đều không tin. Tận mắt nhìn thấy con trai của mình thân hình đầy máu, tim của Chủ tịch Lam gần như run lên.
- Ai làm? Là do ai làm?
Chủ tịch Lam gầm lên giống như con sư tử nhìn chằm chằm vào Đỗ Trạng và Hồ Quan Đạt. Con trai mình bị thương nặng như vậy chẳng lẽ hai tên tiểu tử này lại không biết?
- Chú Lam, chuyện là như thế này.
Hồ Quan Đạt run lên. Bình thường gã luôn nhìn thấy Chủ tịch Lam nhỏ nhẹ tươi cười, hôm nay lại giống như con sư tử vậy. Đỗ Trạng đứng bên cạnh có phần bình tĩnh hơn, dựa theo những gì đã bàn bạc trước đó nói với Lam Quý Hữu:
- Tối hôm nay, cháu, Phàm ca và Quan Đạt đi gặp bạn bè ở huyện Tây Phong rồi cùng nhau đi hát tại một khu giải trí. Quan Đạt nhìn thấy một cô gái xinh đẹp nên có ý muốn kết bạn. Nhưng không ngờ có một gã thanh niên nhảy ra, không phân biệt phải trái xông vào đánh Quan Đạt. Phàm ca thấy Quan Đạt bị như vậy thì nhảy vào can hai người, không ngờ cái tên kia liền rút dao ra đâm Phàm ca bị thương. Hắn còn kiêu ngạo mà nói rằng huyện Tây Phong là địa bàn của hắn, dám đến đây giễu võ giương oai thì quả thật là không muốn sống.
- Cái tên khốn đó là ai?
Chủ tịch Lam tức giận hỏi.
- Nghe nói là Đại đội trưởng đội trị an Lương Thần của phòng Công an huyện. Lúc ấy hắn cùng với con trai của Bí thư huyện ủy Lý Bân đang ngồi uống rượu. Nhìn dáng vẻ của Lý Bân lúc ấy xem ra rất nịnh bợ Lương Thần.
Hồ Quan Đạt vội tiếp lời, trên mặt còn làm ra vẻ hối hận:
- Tất cả đều là lỗi tại cháu. Cháu không nghĩ cô gái kia là bạn gái của hắn. Lý Bân có nói là Phàm ca là con trai của Chủ tịch thành phố nhưng tên Lương Thần kia tuyệt nhiên không để vào tai, tiếp tục ra tay đánh Phàm ca. Cháu và Tiểu Trạng nhìn thấy tình hình không tốt, đành phải kéo Phàm ca chạy thoát. Cái tên họ Lương kia còn cười nhạo sau lưng bọn cháu giống như là chó chết chủ vậy.
Rầm! Lam Quý Hữu ném cái bình hoa bằng sứ xuống đất bể nát. Bà Đan Lệ thì ngồi khóc sướt mướt còn mẹ của Lam Quý Hữu Trịnh Tú Hoa thì run người lên nói:
- Thật không biết tốt xấu mà. Trên đời này có còn vương pháp hay không? Quý Hữu à, dù sao con cũng là Chủ tịch thành phố, chẳng lẽ lại để con mình bị đối xử như thế này sao? Con hãy xem bộ dạng của Lam Phàm này. Đừng nói là Đại đội trưởng trị an, đến Trưởng phòng công an huyện cũng không thể làm ra cái chuyện như vầy.
- Mẹ đừng nói nữa. Con biết cân nhắc mà.
Lam Quý Hữu nghiến răng, quay sang nhìn đứa con sắc mặt đang tái nhợt, quyết liệt nói:
- Con sẽ không để yên cho kẻ đã ức hiếp Tiểu Phàm. Không phải là Lương Khải Minh sao? Lần này con thật sự muốn cùng với ông ta phân cao thấp. Để con xem lần này Lương Khải Minh sẽ che chở cho cái tên khốn kiếp kia như thế nào?
Tại khách sạn huyện Tây Phong, chính Lương Thần đang ngủ say cũng không biết có người đang mắng mình là “tên khốn kiếp”. Hắn đang nằm mơ. Trong giấc mơ hắn thấy mình đang ở trong một biệt thự tìm ra được một bao tiền mặt lớn được cột chặt dưới hòn non bộ.
Chẳng lẽ đây chính là ban ngày gặp thì ban đêm nằm mộng sao?
Đầu rất đau nhưng không vì thế mà làm ảnh hưởng đến phán đoán của Lam Phàm. Y lắc đầu nói:
- Sự việc không đơn giản như vậy. Tên đó đã biết rõ thân phận của tôi mà không hề tỏ ra lo lắng. Theo như mọi người nói thì chỉ dựa vào Hàn Lôi có thể khiến hắn không sợ hãi sao? Một thằng ngốc cũng biết rằng một Chủ tịch thành phố so với một Phó bí thư xếp hàng sau thì ai nặng hơn ai?
- Ý của Phàm ca là…?
Đỗ Trạng và Hồ Quan Đạt đều khâm phục nhìn Lam Phàm, thừa nhận so với bọn họ thì Lam Phàm có một sự suy xét chi tiết hơn.
- Phải tìm hiểu lại kỹ một chút. Nếu muốn biết chi tiết về Lương Thần, tốt nhất là hỏi người trong hệ thống.
Lam Phàm suy tư một chút rồi rút điện thoại ra gọi.
Giọng điệu của y không hề kiêu ngạo, ương ngạnh như Hồ Quan Đạt. Sau khi điện thoại được kết nối, y lễ phép lên tiếng:
- Chú Uông à, cháu Lam Phàm đây. Cháu mới từ bên ngoài về, đang cùng đám bạn gặp mặt tại huyện Tây Phong.
- Có chuyện này cháu cần hỏi thăm chú một chút. Chú có biết lai lịch của Đại đội trưởng trị an Lương Thần của Phòng công an huyện Tây Phong hay không? Sự việc là như thế này. Cháu thấy anh ta quá kiêu ngạo. Trong lúc cháu và bạn bè đang ca hát tại Khu giải trí “Thời gian vàng” thì có liếc mắt nhìn bạn gái anh ta một chút. Thế là anh ta không một lời giải thích nào xông vào tụi cháu vừa đấm vừa đá. Chú Uông à, chú cũng biết cháu không phải là người lúc nào cũng gây chuyện. Chỉ có điều chuyện lần này cháu thật sự nuốt không trôi. Cháu sẽ không để cho chú khó xử đâu. Chính cháu sẽ tự mình xử lý. Dạ, cứ như vậy đi.
Sau khi tắt điện thoại, Lam Phàm hướng về Hồ Quan Đạt, Đỗ Trạng nói:
- Quả nhiên là tôi đoán không sai mà. Người chống lưng đằng sau tên Lương Thần kia chính là Bí thư thành ủy Lương. Uông Phàm nói, lúc trước đúng là Hàn Lôi đã đề bạt Lương Thần lên chức Đại đội trưởng trị an, nhưng trên thực tế lại là ý kiến của Bí thư Lương. Ở thành phố đều đồn đại Lương Thần và Bí thư Lương có mối quan hệ thân thiết với nhau.
- Thế thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ mối thù này lại không trả?
Hồ Quan Đạt và Đỗ Trạng giật mình kinh hãi. Nếu quả thật như vậy thì đêm nay Lam Phàm bị một nỗi nhục như vậy không phải là quá oan uổng sao?
Bọn họ có thể không sợ Hàn Lôi nhưng không thể không sợ vị Bí thư Lương kia. Dù sao ở thành phố Long Nguyên, ông ta là nhân vật số 1.
Sắc mặt Lam Phàm thay đổi không ngừng. Nếu muốn đấu lại với tên Lương Thần kia thì chắc chắn sẽ xảy ra xung đột với Bí thư Lương. Tuy rằng cha của y chưa chắc đã sợ Lương Khải Minh nhưng chẳng lẽ vì việc của y mà cha và Lương Khải Minh sinh ra mâu thuẫn. Như vậy thật không đáng chút nào. Y cần phải cân nhắc cẩn thận một chút.
Nghĩ đến nỗi nhục của mình tối nay đồng thời nghĩ đến các cô gái xinh đẹp có mặt trong lúc đó, Lam Phàm thấy dục vọng của mình lại nổi lên. Y lập tức đứng lên, cắn răng nói với Hồ Quan Đạt và Đỗ Trạng:
- Tôi quay về Long Nguyên trước.
Hồ Quan Đạt và Đỗ Trạng giật mình kinh hãi cùng kêu lên:
- Phàm ca, chẳng lẽ việc này lại bỏ qua dễ dàng vậy sao?
- Bỏ qua?
Gương mặt anh tuấn của Lam Phàm hiện lên nét lạnh lùng:
- Hoàn toàn không. Lần nay tôi sẽ không bỏ qua cho cái tên họ Lương không biết phân biệt tốt xấu kia đâu.
Sau nhiều giờ lái xe, Lam Phàm đã chạy về căn nhà của mình tại thành phố Long Nguyên. Sau khi xuống xe, y nhét một con dao nhỏ vào tay Đỗ Trạng.
- Phàm ca, ý anh là sao?
Đỗ Trạng và Hồ Quan Đạt không khỏi biến sắc. Vốn thông minh hơn, Đỗ Trạng đã lập tức hiểu ngay dụng ý Lam Phàm. Gã run giọng nói:
- Phàm ca, có thể được không?
- Đương nhiên là có thể!
Lam Phàm nheo mắt lại, trầm giọng nói:
- Khi xuống dao phải nhớ canh chừng độ mạnh yếu của nó.
Mười phút sau, Lam Phàm với thân hình đầy máu cùng với Hồ Quan Đạt và Đỗ Trạng bước vào nhà. Nhìn thấy Lam Phàm thảm hại như vậy đã khiến cho mẹ Đan Lệ và bà nội Trịnh Tú Hoa suýt nữa ngất đi. Đang ở trong phòng đọc sách, Chủ tịch Lam cũng không khỏi luống cuống, vội vàng gọi điện thoại kêu xe cứu thương.
- Không có việc gì đâu. Ba mẹ và bà nội đừng quá lo. Chỉ là vết thương ngoài da thôi mà.
Lam Phàm làm ra vẻ chịu đựng đau đớn nói. Y nói lời này không phải là giả. Khi Đỗ Trạng xuống tay, nhìn thoáng qua thì như thấy đổ máu không ít nhưng thật ra chỉ toàn là vết thương ngoài da. Tuy nhiên ba mẹ và bà nội của y đều không tin. Tận mắt nhìn thấy con trai của mình thân hình đầy máu, tim của Chủ tịch Lam gần như run lên.
- Ai làm? Là do ai làm?
Chủ tịch Lam gầm lên giống như con sư tử nhìn chằm chằm vào Đỗ Trạng và Hồ Quan Đạt. Con trai mình bị thương nặng như vậy chẳng lẽ hai tên tiểu tử này lại không biết?
- Chú Lam, chuyện là như thế này.
Hồ Quan Đạt run lên. Bình thường gã luôn nhìn thấy Chủ tịch Lam nhỏ nhẹ tươi cười, hôm nay lại giống như con sư tử vậy. Đỗ Trạng đứng bên cạnh có phần bình tĩnh hơn, dựa theo những gì đã bàn bạc trước đó nói với Lam Quý Hữu:
- Tối hôm nay, cháu, Phàm ca và Quan Đạt đi gặp bạn bè ở huyện Tây Phong rồi cùng nhau đi hát tại một khu giải trí. Quan Đạt nhìn thấy một cô gái xinh đẹp nên có ý muốn kết bạn. Nhưng không ngờ có một gã thanh niên nhảy ra, không phân biệt phải trái xông vào đánh Quan Đạt. Phàm ca thấy Quan Đạt bị như vậy thì nhảy vào can hai người, không ngờ cái tên kia liền rút dao ra đâm Phàm ca bị thương. Hắn còn kiêu ngạo mà nói rằng huyện Tây Phong là địa bàn của hắn, dám đến đây giễu võ giương oai thì quả thật là không muốn sống.
- Cái tên khốn đó là ai?
Chủ tịch Lam tức giận hỏi.
- Nghe nói là Đại đội trưởng đội trị an Lương Thần của phòng Công an huyện. Lúc ấy hắn cùng với con trai của Bí thư huyện ủy Lý Bân đang ngồi uống rượu. Nhìn dáng vẻ của Lý Bân lúc ấy xem ra rất nịnh bợ Lương Thần.
Hồ Quan Đạt vội tiếp lời, trên mặt còn làm ra vẻ hối hận:
- Tất cả đều là lỗi tại cháu. Cháu không nghĩ cô gái kia là bạn gái của hắn. Lý Bân có nói là Phàm ca là con trai của Chủ tịch thành phố nhưng tên Lương Thần kia tuyệt nhiên không để vào tai, tiếp tục ra tay đánh Phàm ca. Cháu và Tiểu Trạng nhìn thấy tình hình không tốt, đành phải kéo Phàm ca chạy thoát. Cái tên họ Lương kia còn cười nhạo sau lưng bọn cháu giống như là chó chết chủ vậy.
Rầm! Lam Quý Hữu ném cái bình hoa bằng sứ xuống đất bể nát. Bà Đan Lệ thì ngồi khóc sướt mướt còn mẹ của Lam Quý Hữu Trịnh Tú Hoa thì run người lên nói:
- Thật không biết tốt xấu mà. Trên đời này có còn vương pháp hay không? Quý Hữu à, dù sao con cũng là Chủ tịch thành phố, chẳng lẽ lại để con mình bị đối xử như thế này sao? Con hãy xem bộ dạng của Lam Phàm này. Đừng nói là Đại đội trưởng trị an, đến Trưởng phòng công an huyện cũng không thể làm ra cái chuyện như vầy.
- Mẹ đừng nói nữa. Con biết cân nhắc mà.
Lam Quý Hữu nghiến răng, quay sang nhìn đứa con sắc mặt đang tái nhợt, quyết liệt nói:
- Con sẽ không để yên cho kẻ đã ức hiếp Tiểu Phàm. Không phải là Lương Khải Minh sao? Lần này con thật sự muốn cùng với ông ta phân cao thấp. Để con xem lần này Lương Khải Minh sẽ che chở cho cái tên khốn kiếp kia như thế nào?
Tại khách sạn huyện Tây Phong, chính Lương Thần đang ngủ say cũng không biết có người đang mắng mình là “tên khốn kiếp”. Hắn đang nằm mơ. Trong giấc mơ hắn thấy mình đang ở trong một biệt thự tìm ra được một bao tiền mặt lớn được cột chặt dưới hòn non bộ.
Chẳng lẽ đây chính là ban ngày gặp thì ban đêm nằm mộng sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.