Chương 108: Ám chiến (Phần 3)
Trần Trọng
26/02/2013
Buổi sáng, Lương Thần và Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Lan Nguyệt, Hàn Toa Toa cùng nhau xuống nhà hàng ăn sáng. Trải qua một đêm, cục u trên đầu của Lương Thần cũng xẹp xuống rất nhiều, chỉ có điều vết thương trên trán của hắn là vẫn còn thấy rõ. Lương Thần cảm thấy rằng với bộ dạng này thì hắn không thể về nhà ngay được. Cho nên hắn đã đề nghị mọi người đi chèo thuyền ở hồ đập nước. Như vậy khi đến buổi chiều thì những dấu vết trên mặt hắn sẽ mờ thêm một chút. Lúc đó hắn có thể tùy tiện viện cớ rằng mình bị té ngã.
Gọi điện thoại cho ba mẹ xong, Lương Thần lái xe cảnh sát chở bốn cô gái đến thị trấn Bạch Vân, nơi có hồ chứa nước lớn nhất huyện Tây Phong mang tên Hướng Dương. Nơi này Lương Thần đã có dịp đến hai lần, đều là cùng đi với Phó trưởng phòng Vương Văn Diệc đến đây câu cá. Có khi mang theo dụng cụ, có khi thuê. Chỉ cần bỏ ra mười nhân dân tệ là có thể thả câu, bất kể câu được nhiều hay ít đều có thể mang về.
Tại đây còn cho thuê cano và thuyền gỗ để đi ra chính giữa hồ nước, tận hưởng phong cảnh của khu vực xung quanh.
Quang cảnh xung quanh hồ nước Hướng Dương quả thật không tồi, là khu du lịch tự nhiên thích hợp cho người dân của những thị trấn, huyện thị lân cận đến tham quan, du ngoạn.
Trên chiếc thuyền gỗ thuê được, bốn cô gái thay phiên nhau thử làm người cầm lái. Nước trong hồ này trong vắt. Thỉnh thoảng, các cô lại cho tay xuống nước rồi hắt sang Lương Thần. Sau khi quay về, Lương Thần thuê ba bộ cần câu. Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh một tổ; Lan nguyệt và Hàn Toa Toa một tổ, còn Lương Thần thì cung cấp mồi câu cho các cô gái. Các cô đều ngồi trên ghế, tập trung vào những con cá đang bơi lội trên mặt nước.
- Cắn câu rồi, cắn câu rồi!
Diệp Tử Thanh đột nhiên hét to lên. Cô và Diệp Thanh Oánh lập tức đứng lên, luống cuống tay chân thâu cần câu lại. Nhưng khi lên đến mặt nước thì cần câu lại trống trơn khiến hai cô gái vô cùng thất vọng.
- Mang mồi câu đến cho em!
Diệp Tử Thanh lại tiếp tục cao hứng, gọi Lương Thần mang tiếp mồi câu. Cô muốn thử sức lại lần nữa.
- Có cá, có cá! Tiểu Thần ca mau lại giúp em.
Ngồi chưa kịp nóng chỗ thì Lan Nguyệt và Hàn Toa Toa bên kia đã hét lên. Lương Thần bất đắc dĩ phải chạy qua. Khi hắn chạy đến thì con cá đã thoát mất tiêu.
Sau hai ba bận chạy qua chạy lại, Lương Thần cảm thấy mình giống như tên đầy tớ làm nhiệm vụ giúp đỡ các cô gái. Tuy kỹ thuật câu của hắn không được tốt lắm nhưng so với bốn cô gái lần đầu tiên tiếp xúc cần câu thì giỏi hơn rất nhiều.
Mãi cho đến hai giờ chiều, cuối cùng thì cũng có thu hoạch, là ba con cá trắm cỏ. Vào tháng năm, cá trắm cỏ hay bị mắc câu nên cho dù không có kỹ thuật câu cá thì cũng có thể mang về được vài ba con. Tâm trạng các cô gái vô cùng hưng phấn. Diệp Thanh Oánh thì tranh thủ tô son lại cho đôi môi nhợt nhạt của mình. Diệp Tử Thanh thì đi bên cạnh Lương Thần, tổng kết lại những kinh nghiệm câu cá. Đúng là Lương Thần đã đem lại cho cô gái xinh đẹp này một nhận thức mới.
Lan Nguyệt và Hàn Toa Toa thì ầm ĩ đòi ngày mai đến tiếp. Điều này làm cho Lương Thần cảm thấy kì lạ. Câu cá là một loại hoạt động đòi hỏi sự kiên nhẫn lại thích hợp với nhóm cô gái thích náo nhiệt này sao?
Về đến nhà, Lương Thần với sự trợ giúp của bốn cô gái đã trót lọt trong việc nói dối cha mẹ.
Chỉ có điều, Hàn Yến Hoa vẫn không quên lải nhải:
- Đi đứng thì phải biết ngó trước ngó sau chứ.
Lương Hướng Đông đã biến chiến lợi phẩm của các cô gái mang về thành món cá kho thơm ngon. Bốn cô gái đều không tiếc lời khen ngợi khiến cho Lương Hướng Đông không khỏi nở mũi.
Trong lúc Lương Thần và gia đình đang quây quần bên bữa cơm thân mật thì tại thành phố Long Nguyên và huyện Tây Phong đã phát sinh biến cố. Biến cố này hoàn toàn là vì Lương Thần mà đến.
Chín giờ sáng, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, Ủy ban kỷ luật, cục công an thành phố Long Nguyên nhận được điện thoại của Chủ tịch Lam Quý Hữu. Nội dung cuộc điện thoại rất đơn giản nhưng giọng điệu bên trong lại chất chứa lửa giận ngút trời khiến cho người ta cảm thấy kinh sợ.
Con trai của Chủ tịch Lam bị người khác dùng dao đâm trọng thương. Hung thủ chính là Đại đội trưởng trị an Lương Thần của phòng Công an huyện Tây Phong. Cục trưởng cục công an thành phố Long Nguyên Trương Học Binh đang cố chịu đựng cơn thịnh nộ của Lam Quý Hữu:
- Tôi tức giận không phải vì người bị đâm trọng thương là Lam Phàm con của tôi. Mà tôi thật không ngờ trong hệ thống công an thành phố Long Nguyên lại xuất hiện một Đảng viên bại hoại, coi trời bằng vung như thế. Cứ tưởng mình lập được công lao to lớn rồi muốn làm gì thì làm sao. Đem vinh dự đạt được ra kiêu ngạo, hoành hành, ngang nhiên cầm dao hành hung người khác. Cục trưởng Trương, tôi hiện tại không lấy thân phận là Chủ tịch thành phố mà lấy thân phận của một người cha yêu cầu anh phải trừng trị con sâu làm rầu nồi canh này, cho con của tôi một công đạo.
Trương Học Binh khúm núm vâng dạ. Sau khi buông điện thoại, ông ta liền gọi cho Bí thư thành ủy Lương Khải Minh. Nếu không có sự đồng ý của Bí thư Lương, liệu Lương Thần có dám ra tay như vậy? Ôi, đây chính là cái gọi là trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết, mà ông ta lại là người đứng đầu hệ thống công an thành phố Long Nguyên. Đúng là một tình thế khó xử.
- Chuyện này tôi đã biết. Ừ, cứ theo như trình tự bình thường. Toàn bộ căn cứ theo quy định của pháp luật. Tâm trạng của Chủ tịch Lam tôi có thể hiểu rõ. Được rồi, cứ như vậy đi.
Nghe Lương Khải Minh trả lời, Trương Học Binh có chút không hiểu. Bí thư Lương rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ lại nhượng bộ Chủ tịch Lam?
“Ý của Bí thư là bỏ qua hay là không thiên vị, cứ xử đúng theo pháp luật?”
Trương Học Binh suy nghĩ nát óc cũng không hiểu được dụng ý của Bí thư Lương. Chủ tịch Lam thì yêu cầu giải quyết nhanh chóng, còn Bí thư Lương thì ngoài miệng bảo cứ theo trình tự mà làm. Thôi thì dù sao ông ta cũng là Cục trưởng cục công an, cứ làm theo trách nhiệm của mình. Nghĩ đến đây, ông ta lập tức gọi điện thoại cho Phó cục trưởng chủ quản hình sự Phó Viễn Chí.
Trong chốc lát, Phó cục trưởng Phó đã chạy đến. Sau khi nghe Trương Học Binh nói, phó cục trưởng Phó đùng đùng nổi giận:
- Cục trưởng, chuyện này anh tìm người khác đi, tôi mặc kệ. Tiểu Lương vừa mới giúp chúng ta giải quyết khó khăn. Phần thưởng còn chưa nhận được mà quay lại xử người ta. Rõ ràng là chở nặng giết lừa mà.
- Phó cục trưởng Phó!
Trương Học Binh lắc đầu cười khổ:
- Chủ tịch Lam vừa rồi gọi điện thoại báo án. Anh nói tôi phải làm như thế nào đây? Tôi đã hỏi qua Bí thư Lương, ông ấy bảo cứ theo trình tự mà làm việc. Nói thật, tôi cũng không tin Tiểu Lương làm ra những chuyện như vậy. Nhưng chẳng lẽ Chủ tịch Lam lại nói dối sao. Dù sao thì con trai Chủ tịch Lam và Tiểu Lương cũng đâu có thù oán gì. Tôi nói anh đi chính là muốn anh điều tra vụ án này cho rõ ràng. Nếu có thể chứng minh Tiểu Lương vô tội thì chúng ta cũng có thể dễ dàng ăn nói với Chủ tịch Lam, phải không?
Phó Viễn Chí suy nghĩ cẩn thận, quả nhiên cũng thấy có lý. Sau khi nghĩ thông suốt, gã cảm thấy nếu giao chuyện này cho người khác thì quả thật không được yên tâm, do đó đã gật đầu đồng ý.
Cùng lúc đó, Bí thư huyện ủy huyện Tây Phong Lý Tung Kiệt cũng nhận được điện thoại của Lam Quý Hữu. Bởi vì chuyện của con trai mình lần trước, không chịu để con trai mình cúi đầu nên ông ta đã nhanh chóng bị xa lánh khỏi vòng tròn của họ Lam, cũng gần hai năm không liên lạc với Lam Quý Hữu.
Nhận cuộc điện thoại này, Lý Tung Kiệt cũng không cảm thấy bất ngờ. Tối hôm qua, ít nhiều ông cũng đã nghe Lý Bân thuật lại. Sau khi nghe xong, ông đã biết việc này sẽ không đơn giản kết thúc như vậy. Lam Quý Hữu sẽ bắt tất cả phải trả giá. Cha nào con nấy mà. Năm đó Lam Phàm đã ép con mình như vậy chính là chịu ảnh hưởng tính cách từ Lam Quý Hữu.
Chủ tịch Lam đi thẳng vào vấn đề, yêu cầu Lý Tung Kiệt nghiêm túc xử lý Lương Thần, đồng thời hứa hẹn sẽ nâng đỡ ông ta lên chức Phó chủ tịch thành phố.
Lý Tung Kiệt trầm ngâm một chút rồi cúp điện thoại. Đây chính là câu trả lời rõ ràng. Trong quan trường vĩnh viễn không có tình bạn cũng không có kẻ thù. Ông ta và Lam Quý Hữu đã từng mâu thuẫn với nhau nhưng không có nghĩa là không có khả năng tái hợp lại. Nếu vì chính mình thì Lý Tung Kiệt có thể nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Chức vụ Phó chủ tịch thành phố đối với ông ta quả thật rất hấp dẫn nhưng không thể so sánh với con trai của ông.
Tung hoành quan trường lâu như vậy, thói quen của ông là không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Ông ta có thể hy sinh người khác nhưng tuyệt đối không bao giờ hy sinh người thân của mình. Ông có thể không cần làm quan nhưng sẽ không bao giờ từ bỏ vợ con.
Ông ta là một Bí thư huyện ủy nhưng cũng là một người cha. Con trai đã kiên quyết đứng cùng một chiến tuyến với Lương Thần thì ông là cha chẳng lẽ lại bỏ mặc sao, cho dù đối phương có đưa ra lời đề nghị hấp dẫn bao nhiêu đi nữa.
Cho nên, Lý Tung Kiệt đã kiên quyết bày tỏ thái độ của mình. Thoạt nhìn thì có vẻ ngu xuẩn nhưng thật sự lại khiến ông cảm thấy thoải mái một cách kỳ lạ. Tại sao không nhân cơ hội này đánh bạc lại một lần. Dồn vào chỗ chết để tìm lấy sự sống. Thất bại thì vị trí Bí thư huyện ủy cũng mặc kệ.
Ngẫm nghĩ một chút, Lý Tung Kiệt nhấc điện thoại quay số. Một lát sau, ông ta cung kính nói:
- Thư ký Cao, tôi là Bí thư huyện ủy huyện Tây Phong Lý Tung Kiệt. Tôi có chuyện cần nói với Bí thư Lương.
Bốn giờ chiều, Lương Thần nhận được điện thoại của Chủ tịch huyện Lục Nhất Minh. Giọng điệu của Chủ tịch Lục vẫn nhẹ nhàng:
- Tiểu Lương, cậu theo tôi ra thành phố. Bí thư Lương muốn gặp cậu.
Lương Thần ngây người một lúc lâu đến khi Lan Nguyệt hoảng hốt đưa bàn tay bé nhỏ quơ trước mắt hắn mới khiến hắn định thần trở lại.
- Anh bị làm sao vậy?
Diệp Tử Thanh cũng chú ý tới thái độ khác thường của Lương Thần.
- Bí thư thành ủy Lương muốn gặp anh. Anh phải đi Long Nguyên một chuyến.
Lương Thần đứng lên, vội vàng mặc áo khoác, nói với ba mẹ và các cô gái:
- Chủ tịch huyện Lục sẽ đến đón con. Con và ông ấy sẽ đi thành phố Long Nguyên một chút. Thôi, con đi đây. Có gì cứ gọi điện thoại cho con.
Nhìn thấy Lương Thần vội vàng rời khỏi, Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Oánh, Lan Nguyệt và Hàn Toa Toa đều có chút giật mình, nhìn nhau thầm hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra?
Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa cũng đều bần thần cả người. Thật lâu sau Hàn Yến Hoa mới do dự nói:
- Hướng Đông, chắc em không nghe lầm chứ? Là Bí thư Thành ủy Lương muốn gặp Tiểu Thần? Chủ tịch huyện Lục đến đón Lương Thần cùng đi thành phố?
- Chắc là không sai đâu!
Lương Hướng Đông cũng có chút choáng váng. Ngày hôm qua, Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện đều đến nhà thì ông đã thấy kinh ngạc rồi. Hôm nay, lại nghe nói Bí thư Thành ủy thành phố Long Nguyên muốn gặp Lương Thần. Điều này khiến cho một người dân thuộc tầng lớp bình thường như ông nhất thời khó mà quen được.
Con trai của mình thật đáng tự hào! Hai vợ chồng đều nhìn theo bóng dáng Lương Thần, trong mắt ánh lên sự vui sướng.
Ngồi trong xe cùng với Chủ tịch huyện Lục Nhất Minh, tim của Lương Thần đập thình thịch. Hắn đã từng gặp qua Phó bí thư tỉnh ủy Lý, Bí thư Thôi, Thứ trưởng Niếp, toàn những vị quan to nhưng hắn không cảm thấy hồi hộp như bây giờ. Lương Thần hiểu nguyên nhân sở dĩ hắn khẩn trương như vậy là hoàn toàn vì Bí thư Lương, người mà thiếu chút nữa là hắn đã nhận làm chú rồi. Bí thư Lương chính là quý nhân, quyết định tiền đồ của hắn trong chốn quan trường.
- Có chuyện cần nói với cậu một chút. Tiểu Lương, cậu cần chuẩn bị tâm lý trước.
Ngồi cạnh bên, Chủ tịch Lục dường như cảm nhận được sự khẩn trương của Lương Thần liền mỉm cười nói:
- Chủ tịch thành phố Lam hôm nay đã gọi điện thoại cho Bí thư Lương, bảo rằng con trai của ông ta Lam Phàm tối hôm qua bị cậu dùng dao gây thương tích. Hiện tại, Chủ tịch Lam đã giao trách nhiệm cho Cục công an thành phố Long Nguyên bắt tay vào điều tra vụ này. Phó cục trưởng Phó ngày mai sẽ mang người đến huyện Tây Phong.
- Dùng dao gây thương tích?
Lương Thần giật mình, miệng lặp lại những gì Lục Nhất Minh nói. Tối hôm qua hắn có dùng dao gây thương tích cho Lam Phàm sao? Móng tay có tính như là dao? Mình chỉ muốn dạy cho y một bài học thôi mà. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nhíu mày lại, quay sang Lục Nhất Minh trầm giọng nói:
- Chủ tịch Lục, tối hôm qua cháu và con trai của Chủ tịch Lam có xảy ra xô xát tại khu giải trí “Thời gian vàng” nhưng chỉ giới hạn ở vài cú đấm, đá mà thôi. Hơn nữa, y không phải là một người dễ bị bắt nạt.
Nói xong, hắn chỉ lên trán mình rồi nói tiếp:
- Lúc ấy, Lý Bân con trai của Bí thư huyện ủy Lý cùng với mấy người bạn nữ của cháu đều ở đó. Cháu tuyệt đối không bao giờ dùng dao đả thương người. Về lí do tại sao xảy ra xung đột thì sai lầm càng không phải ở cháu. Nếu điều tra một cách công bằng thì cháu chẳng có gì phải sợ.
Lục Nhất Minh chăm chú nhìn vào gương mặt của Lương Thần, dường như muốn tìm sự thật giả trong từng lời nói của đối phương. Sau khi nghe xong, ông liền mỉm cười:
- Tốt lắm! Cây ngay không sợ chết đứng. Tiểu Lương, cậu đừng quá lo lắng, phải tin tưởng vào tổ chức chứ.
Lương Thần gật đầu. Bây giờ hắn đã hiểu vì sao Bí thư Lương lại muốn gặp hắn.
Xem ra, cái tên khốn kiếp Lam Phàm đã xé chuyện này ra to. Tốt lắm, mình sẽ chờ xem. Hắn nghĩ đến việc tối hôm qua, thông qua năng lực đặc biệt đã nắm được một số thông tin về Lam Phàm, khóe miệng Lương Thần nhếch lên. Tuy rằng bây giờ chưa thể xác định được địa điểm, nhưng nếu biết một ít về phạm vi thì hắn hoàn toàn có thể dựa vào hình ảnh trong trí nhớ để tìm ra nơi cất giấu những tang vật đó. Đến lúc đó, xem ai sẽ là người chết trước? Thói quen của hắn là mưu định trước rồi mới hành động. Nếu tối hôm qua không phát hiện được cái đuôi của Lam Phàm thì chắc hắn không dễ dàng kích động như vậy.
Sau hơn một tiếng, chiếc xe của Lục Nhất Minh từ từ tiến vào tòa nhà Thành ủy.
Bí thư thành ủy Lương Khải Minh đang ở trong nhà. Sự khẩn trương của Lương Thần ngược lại hoàn toàn biến mất. Nhìn gia đình Lương Khải Minh đang ngồi trên ghế sa-lông xem TV, Lương Thần cảm nhận được sự hòa thuận và ấm áp của gia đình này.
- Tiểu Lương đến rồi à? Ngồi xuống đây đi.
Lương Khải Minh lúc này hoàn toàn không giống như một vị Bí thư thành ủy mà chỉ giống như một người bề trên tiếp đón con cháu mình mà thôi. Ông yêu cầu Lương Thần ngồi xuống cạnh mình rồi chỉ hai người phụ nữ, mỉm cười nói:
- Đây là cô Ninh Nhu, còn đây là em Lương Tuyết San.
Nhìn dáng vẻ ngại ngùng của Lương Thần, Lương Khải Minh cười ha hả, vỗ vai Lương Thần nói:
- Sao rồi? Không muốn nhận chú là chú sao?
- Cô Ninh Nhu, em Tuyết San!
Lương Thần đỏ mặt hướng về hai người phụ nữ cất tiếng chào.
- Trông cháu không được đẹp trai như trên truyền hình.
Phu nhân Ninh Nhu chăm chú nhìn vết thương trên trán Lương Thần, giọng nói có chút trêu ghẹo.
Lương Tuyết San cũng mở to mắt nhìn Lương Thần có vẻ tò mò.
- Nhất Minh, chú cũng ngồi đi.
Lương Khái Minh chỉ vào ghế sa-lông nói với Lục Nhất Minh.
- Đây là ở nhà chứ không phải ở cơ quan.
Lục Nhất Minh cười nói:
- Bí thư Lương, em cũng muốn ở lại tiếp chuyện với anh nhưng ở nhà vẫn còn chút chuyện nên xin phép anh cho em về trước.
- Được rồi, chú cứ về!
Lương Khải Minh tiễn Lục Nhất Minh ra đến cửa, sau đó quay về lại chỗ ngồi bên cạnh Lương Thần mỉm cười lên tiếng:
- Tiểu Thần, hôm nay chú tìm cháu là muốn hỏi cháu về một người thân của cháu.
Lương Thần vốn đã chuẩn bị tốt tinh thần, ứng đối lại với bất cứ câu hỏi nào của Lương Khải Minh. Đột nhiên Lương Khải Minh hỏi một câu ngoài tầm dự đoán của hắn nên lập tức giật mình, mất cả tự nhiên nói:
- Bí thư Lương thật biết nói đùa. Cháu làm gì có người thân nào đáng để cho Bí thư Lương phải mất công hỏi thăm chứ?
- Chính là chuyện của Lan Nguyệt.
Trên mặt Lương Khải Minh có chút gì đó hối tiếc.
- Cha vợ của Hứa Quốc Thụy là một thuộc cấp của cha chú. Khi Hứa Quốc Thụy bị bắt, ông ta đã tìm đến cha của chú khóc lóc nhờ giúp đỡ. Cha của chú đã mềm lòng liền yêu cầu chú tìm cách khoan hồng, với điều kiện là không làm trái nguyên tắc để giúp cho y. Tiểu Thần, cháu có thể nể mặt chú không?
Lương Thần trong lòng có chút không thoải mái nhưng nghĩ đến đối phương là Bí thư thành ủy, muốn thao tác một chút đối với vụ án của Hứa Quốc Thụy quả thực dễ như trở bàn tay, hoàn toàn không cần phải hỏi mình về Lan Nguyệt. Sở dĩ ông ấy làm như vậy là tỏ ý tôn trọng mình.
- Cái này là chú nợ cháu và em của cháu.
Lương Khải Minh vỗ nhẹ vai của Lương Thần, khẽ nói:
- Tiểu Thần, tấm lòng của cháu thật là tốt. Cháu đã mang Tiểu Nguyệt về nhà chăm sóc. Điều đó đã nói lên nhân phẩm của cháu như thế nào. Chú hoàn toàn tin tưởng cháu.
Lương Thần giật mình. Hắn cảm thấy Lương Khải Minh dường như muốn giải thích một vấn đề gì đó.
Sau đó, nội dung câu chuyện chủ yếu là đề cập đến việc nhà. Lương Khải Minh hỏi thăm Lương Thần về gia thế cha mẹ, sức khỏe như thế nào. Khi biết được bây giờ Lương Thần không có bạn gái thì phu nhân Ninh Nhu không khỏi bật cười nói:
- Cô có vài người bạn có con gái cũng xấp xỉ tuổi của cháu. Thế nào, có muốn cô giới thiệu cho không?
Gọi điện thoại cho ba mẹ xong, Lương Thần lái xe cảnh sát chở bốn cô gái đến thị trấn Bạch Vân, nơi có hồ chứa nước lớn nhất huyện Tây Phong mang tên Hướng Dương. Nơi này Lương Thần đã có dịp đến hai lần, đều là cùng đi với Phó trưởng phòng Vương Văn Diệc đến đây câu cá. Có khi mang theo dụng cụ, có khi thuê. Chỉ cần bỏ ra mười nhân dân tệ là có thể thả câu, bất kể câu được nhiều hay ít đều có thể mang về.
Tại đây còn cho thuê cano và thuyền gỗ để đi ra chính giữa hồ nước, tận hưởng phong cảnh của khu vực xung quanh.
Quang cảnh xung quanh hồ nước Hướng Dương quả thật không tồi, là khu du lịch tự nhiên thích hợp cho người dân của những thị trấn, huyện thị lân cận đến tham quan, du ngoạn.
Trên chiếc thuyền gỗ thuê được, bốn cô gái thay phiên nhau thử làm người cầm lái. Nước trong hồ này trong vắt. Thỉnh thoảng, các cô lại cho tay xuống nước rồi hắt sang Lương Thần. Sau khi quay về, Lương Thần thuê ba bộ cần câu. Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh một tổ; Lan nguyệt và Hàn Toa Toa một tổ, còn Lương Thần thì cung cấp mồi câu cho các cô gái. Các cô đều ngồi trên ghế, tập trung vào những con cá đang bơi lội trên mặt nước.
- Cắn câu rồi, cắn câu rồi!
Diệp Tử Thanh đột nhiên hét to lên. Cô và Diệp Thanh Oánh lập tức đứng lên, luống cuống tay chân thâu cần câu lại. Nhưng khi lên đến mặt nước thì cần câu lại trống trơn khiến hai cô gái vô cùng thất vọng.
- Mang mồi câu đến cho em!
Diệp Tử Thanh lại tiếp tục cao hứng, gọi Lương Thần mang tiếp mồi câu. Cô muốn thử sức lại lần nữa.
- Có cá, có cá! Tiểu Thần ca mau lại giúp em.
Ngồi chưa kịp nóng chỗ thì Lan Nguyệt và Hàn Toa Toa bên kia đã hét lên. Lương Thần bất đắc dĩ phải chạy qua. Khi hắn chạy đến thì con cá đã thoát mất tiêu.
Sau hai ba bận chạy qua chạy lại, Lương Thần cảm thấy mình giống như tên đầy tớ làm nhiệm vụ giúp đỡ các cô gái. Tuy kỹ thuật câu của hắn không được tốt lắm nhưng so với bốn cô gái lần đầu tiên tiếp xúc cần câu thì giỏi hơn rất nhiều.
Mãi cho đến hai giờ chiều, cuối cùng thì cũng có thu hoạch, là ba con cá trắm cỏ. Vào tháng năm, cá trắm cỏ hay bị mắc câu nên cho dù không có kỹ thuật câu cá thì cũng có thể mang về được vài ba con. Tâm trạng các cô gái vô cùng hưng phấn. Diệp Thanh Oánh thì tranh thủ tô son lại cho đôi môi nhợt nhạt của mình. Diệp Tử Thanh thì đi bên cạnh Lương Thần, tổng kết lại những kinh nghiệm câu cá. Đúng là Lương Thần đã đem lại cho cô gái xinh đẹp này một nhận thức mới.
Lan Nguyệt và Hàn Toa Toa thì ầm ĩ đòi ngày mai đến tiếp. Điều này làm cho Lương Thần cảm thấy kì lạ. Câu cá là một loại hoạt động đòi hỏi sự kiên nhẫn lại thích hợp với nhóm cô gái thích náo nhiệt này sao?
Về đến nhà, Lương Thần với sự trợ giúp của bốn cô gái đã trót lọt trong việc nói dối cha mẹ.
Chỉ có điều, Hàn Yến Hoa vẫn không quên lải nhải:
- Đi đứng thì phải biết ngó trước ngó sau chứ.
Lương Hướng Đông đã biến chiến lợi phẩm của các cô gái mang về thành món cá kho thơm ngon. Bốn cô gái đều không tiếc lời khen ngợi khiến cho Lương Hướng Đông không khỏi nở mũi.
Trong lúc Lương Thần và gia đình đang quây quần bên bữa cơm thân mật thì tại thành phố Long Nguyên và huyện Tây Phong đã phát sinh biến cố. Biến cố này hoàn toàn là vì Lương Thần mà đến.
Chín giờ sáng, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, Ủy ban kỷ luật, cục công an thành phố Long Nguyên nhận được điện thoại của Chủ tịch Lam Quý Hữu. Nội dung cuộc điện thoại rất đơn giản nhưng giọng điệu bên trong lại chất chứa lửa giận ngút trời khiến cho người ta cảm thấy kinh sợ.
Con trai của Chủ tịch Lam bị người khác dùng dao đâm trọng thương. Hung thủ chính là Đại đội trưởng trị an Lương Thần của phòng Công an huyện Tây Phong. Cục trưởng cục công an thành phố Long Nguyên Trương Học Binh đang cố chịu đựng cơn thịnh nộ của Lam Quý Hữu:
- Tôi tức giận không phải vì người bị đâm trọng thương là Lam Phàm con của tôi. Mà tôi thật không ngờ trong hệ thống công an thành phố Long Nguyên lại xuất hiện một Đảng viên bại hoại, coi trời bằng vung như thế. Cứ tưởng mình lập được công lao to lớn rồi muốn làm gì thì làm sao. Đem vinh dự đạt được ra kiêu ngạo, hoành hành, ngang nhiên cầm dao hành hung người khác. Cục trưởng Trương, tôi hiện tại không lấy thân phận là Chủ tịch thành phố mà lấy thân phận của một người cha yêu cầu anh phải trừng trị con sâu làm rầu nồi canh này, cho con của tôi một công đạo.
Trương Học Binh khúm núm vâng dạ. Sau khi buông điện thoại, ông ta liền gọi cho Bí thư thành ủy Lương Khải Minh. Nếu không có sự đồng ý của Bí thư Lương, liệu Lương Thần có dám ra tay như vậy? Ôi, đây chính là cái gọi là trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết, mà ông ta lại là người đứng đầu hệ thống công an thành phố Long Nguyên. Đúng là một tình thế khó xử.
- Chuyện này tôi đã biết. Ừ, cứ theo như trình tự bình thường. Toàn bộ căn cứ theo quy định của pháp luật. Tâm trạng của Chủ tịch Lam tôi có thể hiểu rõ. Được rồi, cứ như vậy đi.
Nghe Lương Khải Minh trả lời, Trương Học Binh có chút không hiểu. Bí thư Lương rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ lại nhượng bộ Chủ tịch Lam?
“Ý của Bí thư là bỏ qua hay là không thiên vị, cứ xử đúng theo pháp luật?”
Trương Học Binh suy nghĩ nát óc cũng không hiểu được dụng ý của Bí thư Lương. Chủ tịch Lam thì yêu cầu giải quyết nhanh chóng, còn Bí thư Lương thì ngoài miệng bảo cứ theo trình tự mà làm. Thôi thì dù sao ông ta cũng là Cục trưởng cục công an, cứ làm theo trách nhiệm của mình. Nghĩ đến đây, ông ta lập tức gọi điện thoại cho Phó cục trưởng chủ quản hình sự Phó Viễn Chí.
Trong chốc lát, Phó cục trưởng Phó đã chạy đến. Sau khi nghe Trương Học Binh nói, phó cục trưởng Phó đùng đùng nổi giận:
- Cục trưởng, chuyện này anh tìm người khác đi, tôi mặc kệ. Tiểu Lương vừa mới giúp chúng ta giải quyết khó khăn. Phần thưởng còn chưa nhận được mà quay lại xử người ta. Rõ ràng là chở nặng giết lừa mà.
- Phó cục trưởng Phó!
Trương Học Binh lắc đầu cười khổ:
- Chủ tịch Lam vừa rồi gọi điện thoại báo án. Anh nói tôi phải làm như thế nào đây? Tôi đã hỏi qua Bí thư Lương, ông ấy bảo cứ theo trình tự mà làm việc. Nói thật, tôi cũng không tin Tiểu Lương làm ra những chuyện như vậy. Nhưng chẳng lẽ Chủ tịch Lam lại nói dối sao. Dù sao thì con trai Chủ tịch Lam và Tiểu Lương cũng đâu có thù oán gì. Tôi nói anh đi chính là muốn anh điều tra vụ án này cho rõ ràng. Nếu có thể chứng minh Tiểu Lương vô tội thì chúng ta cũng có thể dễ dàng ăn nói với Chủ tịch Lam, phải không?
Phó Viễn Chí suy nghĩ cẩn thận, quả nhiên cũng thấy có lý. Sau khi nghĩ thông suốt, gã cảm thấy nếu giao chuyện này cho người khác thì quả thật không được yên tâm, do đó đã gật đầu đồng ý.
Cùng lúc đó, Bí thư huyện ủy huyện Tây Phong Lý Tung Kiệt cũng nhận được điện thoại của Lam Quý Hữu. Bởi vì chuyện của con trai mình lần trước, không chịu để con trai mình cúi đầu nên ông ta đã nhanh chóng bị xa lánh khỏi vòng tròn của họ Lam, cũng gần hai năm không liên lạc với Lam Quý Hữu.
Nhận cuộc điện thoại này, Lý Tung Kiệt cũng không cảm thấy bất ngờ. Tối hôm qua, ít nhiều ông cũng đã nghe Lý Bân thuật lại. Sau khi nghe xong, ông đã biết việc này sẽ không đơn giản kết thúc như vậy. Lam Quý Hữu sẽ bắt tất cả phải trả giá. Cha nào con nấy mà. Năm đó Lam Phàm đã ép con mình như vậy chính là chịu ảnh hưởng tính cách từ Lam Quý Hữu.
Chủ tịch Lam đi thẳng vào vấn đề, yêu cầu Lý Tung Kiệt nghiêm túc xử lý Lương Thần, đồng thời hứa hẹn sẽ nâng đỡ ông ta lên chức Phó chủ tịch thành phố.
Lý Tung Kiệt trầm ngâm một chút rồi cúp điện thoại. Đây chính là câu trả lời rõ ràng. Trong quan trường vĩnh viễn không có tình bạn cũng không có kẻ thù. Ông ta và Lam Quý Hữu đã từng mâu thuẫn với nhau nhưng không có nghĩa là không có khả năng tái hợp lại. Nếu vì chính mình thì Lý Tung Kiệt có thể nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Chức vụ Phó chủ tịch thành phố đối với ông ta quả thật rất hấp dẫn nhưng không thể so sánh với con trai của ông.
Tung hoành quan trường lâu như vậy, thói quen của ông là không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Ông ta có thể hy sinh người khác nhưng tuyệt đối không bao giờ hy sinh người thân của mình. Ông có thể không cần làm quan nhưng sẽ không bao giờ từ bỏ vợ con.
Ông ta là một Bí thư huyện ủy nhưng cũng là một người cha. Con trai đã kiên quyết đứng cùng một chiến tuyến với Lương Thần thì ông là cha chẳng lẽ lại bỏ mặc sao, cho dù đối phương có đưa ra lời đề nghị hấp dẫn bao nhiêu đi nữa.
Cho nên, Lý Tung Kiệt đã kiên quyết bày tỏ thái độ của mình. Thoạt nhìn thì có vẻ ngu xuẩn nhưng thật sự lại khiến ông cảm thấy thoải mái một cách kỳ lạ. Tại sao không nhân cơ hội này đánh bạc lại một lần. Dồn vào chỗ chết để tìm lấy sự sống. Thất bại thì vị trí Bí thư huyện ủy cũng mặc kệ.
Ngẫm nghĩ một chút, Lý Tung Kiệt nhấc điện thoại quay số. Một lát sau, ông ta cung kính nói:
- Thư ký Cao, tôi là Bí thư huyện ủy huyện Tây Phong Lý Tung Kiệt. Tôi có chuyện cần nói với Bí thư Lương.
Bốn giờ chiều, Lương Thần nhận được điện thoại của Chủ tịch huyện Lục Nhất Minh. Giọng điệu của Chủ tịch Lục vẫn nhẹ nhàng:
- Tiểu Lương, cậu theo tôi ra thành phố. Bí thư Lương muốn gặp cậu.
Lương Thần ngây người một lúc lâu đến khi Lan Nguyệt hoảng hốt đưa bàn tay bé nhỏ quơ trước mắt hắn mới khiến hắn định thần trở lại.
- Anh bị làm sao vậy?
Diệp Tử Thanh cũng chú ý tới thái độ khác thường của Lương Thần.
- Bí thư thành ủy Lương muốn gặp anh. Anh phải đi Long Nguyên một chuyến.
Lương Thần đứng lên, vội vàng mặc áo khoác, nói với ba mẹ và các cô gái:
- Chủ tịch huyện Lục sẽ đến đón con. Con và ông ấy sẽ đi thành phố Long Nguyên một chút. Thôi, con đi đây. Có gì cứ gọi điện thoại cho con.
Nhìn thấy Lương Thần vội vàng rời khỏi, Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Oánh, Lan Nguyệt và Hàn Toa Toa đều có chút giật mình, nhìn nhau thầm hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra?
Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa cũng đều bần thần cả người. Thật lâu sau Hàn Yến Hoa mới do dự nói:
- Hướng Đông, chắc em không nghe lầm chứ? Là Bí thư Thành ủy Lương muốn gặp Tiểu Thần? Chủ tịch huyện Lục đến đón Lương Thần cùng đi thành phố?
- Chắc là không sai đâu!
Lương Hướng Đông cũng có chút choáng váng. Ngày hôm qua, Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện đều đến nhà thì ông đã thấy kinh ngạc rồi. Hôm nay, lại nghe nói Bí thư Thành ủy thành phố Long Nguyên muốn gặp Lương Thần. Điều này khiến cho một người dân thuộc tầng lớp bình thường như ông nhất thời khó mà quen được.
Con trai của mình thật đáng tự hào! Hai vợ chồng đều nhìn theo bóng dáng Lương Thần, trong mắt ánh lên sự vui sướng.
Ngồi trong xe cùng với Chủ tịch huyện Lục Nhất Minh, tim của Lương Thần đập thình thịch. Hắn đã từng gặp qua Phó bí thư tỉnh ủy Lý, Bí thư Thôi, Thứ trưởng Niếp, toàn những vị quan to nhưng hắn không cảm thấy hồi hộp như bây giờ. Lương Thần hiểu nguyên nhân sở dĩ hắn khẩn trương như vậy là hoàn toàn vì Bí thư Lương, người mà thiếu chút nữa là hắn đã nhận làm chú rồi. Bí thư Lương chính là quý nhân, quyết định tiền đồ của hắn trong chốn quan trường.
- Có chuyện cần nói với cậu một chút. Tiểu Lương, cậu cần chuẩn bị tâm lý trước.
Ngồi cạnh bên, Chủ tịch Lục dường như cảm nhận được sự khẩn trương của Lương Thần liền mỉm cười nói:
- Chủ tịch thành phố Lam hôm nay đã gọi điện thoại cho Bí thư Lương, bảo rằng con trai của ông ta Lam Phàm tối hôm qua bị cậu dùng dao gây thương tích. Hiện tại, Chủ tịch Lam đã giao trách nhiệm cho Cục công an thành phố Long Nguyên bắt tay vào điều tra vụ này. Phó cục trưởng Phó ngày mai sẽ mang người đến huyện Tây Phong.
- Dùng dao gây thương tích?
Lương Thần giật mình, miệng lặp lại những gì Lục Nhất Minh nói. Tối hôm qua hắn có dùng dao gây thương tích cho Lam Phàm sao? Móng tay có tính như là dao? Mình chỉ muốn dạy cho y một bài học thôi mà. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nhíu mày lại, quay sang Lục Nhất Minh trầm giọng nói:
- Chủ tịch Lục, tối hôm qua cháu và con trai của Chủ tịch Lam có xảy ra xô xát tại khu giải trí “Thời gian vàng” nhưng chỉ giới hạn ở vài cú đấm, đá mà thôi. Hơn nữa, y không phải là một người dễ bị bắt nạt.
Nói xong, hắn chỉ lên trán mình rồi nói tiếp:
- Lúc ấy, Lý Bân con trai của Bí thư huyện ủy Lý cùng với mấy người bạn nữ của cháu đều ở đó. Cháu tuyệt đối không bao giờ dùng dao đả thương người. Về lí do tại sao xảy ra xung đột thì sai lầm càng không phải ở cháu. Nếu điều tra một cách công bằng thì cháu chẳng có gì phải sợ.
Lục Nhất Minh chăm chú nhìn vào gương mặt của Lương Thần, dường như muốn tìm sự thật giả trong từng lời nói của đối phương. Sau khi nghe xong, ông liền mỉm cười:
- Tốt lắm! Cây ngay không sợ chết đứng. Tiểu Lương, cậu đừng quá lo lắng, phải tin tưởng vào tổ chức chứ.
Lương Thần gật đầu. Bây giờ hắn đã hiểu vì sao Bí thư Lương lại muốn gặp hắn.
Xem ra, cái tên khốn kiếp Lam Phàm đã xé chuyện này ra to. Tốt lắm, mình sẽ chờ xem. Hắn nghĩ đến việc tối hôm qua, thông qua năng lực đặc biệt đã nắm được một số thông tin về Lam Phàm, khóe miệng Lương Thần nhếch lên. Tuy rằng bây giờ chưa thể xác định được địa điểm, nhưng nếu biết một ít về phạm vi thì hắn hoàn toàn có thể dựa vào hình ảnh trong trí nhớ để tìm ra nơi cất giấu những tang vật đó. Đến lúc đó, xem ai sẽ là người chết trước? Thói quen của hắn là mưu định trước rồi mới hành động. Nếu tối hôm qua không phát hiện được cái đuôi của Lam Phàm thì chắc hắn không dễ dàng kích động như vậy.
Sau hơn một tiếng, chiếc xe của Lục Nhất Minh từ từ tiến vào tòa nhà Thành ủy.
Bí thư thành ủy Lương Khải Minh đang ở trong nhà. Sự khẩn trương của Lương Thần ngược lại hoàn toàn biến mất. Nhìn gia đình Lương Khải Minh đang ngồi trên ghế sa-lông xem TV, Lương Thần cảm nhận được sự hòa thuận và ấm áp của gia đình này.
- Tiểu Lương đến rồi à? Ngồi xuống đây đi.
Lương Khải Minh lúc này hoàn toàn không giống như một vị Bí thư thành ủy mà chỉ giống như một người bề trên tiếp đón con cháu mình mà thôi. Ông yêu cầu Lương Thần ngồi xuống cạnh mình rồi chỉ hai người phụ nữ, mỉm cười nói:
- Đây là cô Ninh Nhu, còn đây là em Lương Tuyết San.
Nhìn dáng vẻ ngại ngùng của Lương Thần, Lương Khải Minh cười ha hả, vỗ vai Lương Thần nói:
- Sao rồi? Không muốn nhận chú là chú sao?
- Cô Ninh Nhu, em Tuyết San!
Lương Thần đỏ mặt hướng về hai người phụ nữ cất tiếng chào.
- Trông cháu không được đẹp trai như trên truyền hình.
Phu nhân Ninh Nhu chăm chú nhìn vết thương trên trán Lương Thần, giọng nói có chút trêu ghẹo.
Lương Tuyết San cũng mở to mắt nhìn Lương Thần có vẻ tò mò.
- Nhất Minh, chú cũng ngồi đi.
Lương Khái Minh chỉ vào ghế sa-lông nói với Lục Nhất Minh.
- Đây là ở nhà chứ không phải ở cơ quan.
Lục Nhất Minh cười nói:
- Bí thư Lương, em cũng muốn ở lại tiếp chuyện với anh nhưng ở nhà vẫn còn chút chuyện nên xin phép anh cho em về trước.
- Được rồi, chú cứ về!
Lương Khải Minh tiễn Lục Nhất Minh ra đến cửa, sau đó quay về lại chỗ ngồi bên cạnh Lương Thần mỉm cười lên tiếng:
- Tiểu Thần, hôm nay chú tìm cháu là muốn hỏi cháu về một người thân của cháu.
Lương Thần vốn đã chuẩn bị tốt tinh thần, ứng đối lại với bất cứ câu hỏi nào của Lương Khải Minh. Đột nhiên Lương Khải Minh hỏi một câu ngoài tầm dự đoán của hắn nên lập tức giật mình, mất cả tự nhiên nói:
- Bí thư Lương thật biết nói đùa. Cháu làm gì có người thân nào đáng để cho Bí thư Lương phải mất công hỏi thăm chứ?
- Chính là chuyện của Lan Nguyệt.
Trên mặt Lương Khải Minh có chút gì đó hối tiếc.
- Cha vợ của Hứa Quốc Thụy là một thuộc cấp của cha chú. Khi Hứa Quốc Thụy bị bắt, ông ta đã tìm đến cha của chú khóc lóc nhờ giúp đỡ. Cha của chú đã mềm lòng liền yêu cầu chú tìm cách khoan hồng, với điều kiện là không làm trái nguyên tắc để giúp cho y. Tiểu Thần, cháu có thể nể mặt chú không?
Lương Thần trong lòng có chút không thoải mái nhưng nghĩ đến đối phương là Bí thư thành ủy, muốn thao tác một chút đối với vụ án của Hứa Quốc Thụy quả thực dễ như trở bàn tay, hoàn toàn không cần phải hỏi mình về Lan Nguyệt. Sở dĩ ông ấy làm như vậy là tỏ ý tôn trọng mình.
- Cái này là chú nợ cháu và em của cháu.
Lương Khải Minh vỗ nhẹ vai của Lương Thần, khẽ nói:
- Tiểu Thần, tấm lòng của cháu thật là tốt. Cháu đã mang Tiểu Nguyệt về nhà chăm sóc. Điều đó đã nói lên nhân phẩm của cháu như thế nào. Chú hoàn toàn tin tưởng cháu.
Lương Thần giật mình. Hắn cảm thấy Lương Khải Minh dường như muốn giải thích một vấn đề gì đó.
Sau đó, nội dung câu chuyện chủ yếu là đề cập đến việc nhà. Lương Khải Minh hỏi thăm Lương Thần về gia thế cha mẹ, sức khỏe như thế nào. Khi biết được bây giờ Lương Thần không có bạn gái thì phu nhân Ninh Nhu không khỏi bật cười nói:
- Cô có vài người bạn có con gái cũng xấp xỉ tuổi của cháu. Thế nào, có muốn cô giới thiệu cho không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.