Chương 236: Di chúc của Lâm Tử Hiên
Trần Trọng
27/02/2013
Thực ra Vương Phỉ Hạm không thể uống được rượu pha nên đã sớm tỉnh lại ngay lúc ấy. Căn phòng tối tăm mịt mù. Nhưng sau khi súc miệng, rửa sạch mặt, được Diệp Tử Thanh dìu đến nằm xuống trong thư phòng, bà vẫn chưa say đến mức mê man bất tỉnh như Diệp Tử Thanh tưởng tượng. Bà thậm chí còn biết rõ ràng, chỗ bà nằm đúng là giường của Lương Thần! Nhưng bà không phản kháng lại sự thu xếp này, ngược lại dường như đã ngấm rượu mà ngủ mê man.
Trong cơn mơ màng, hơi thở đầy mùi rượu và bàn tay to lớn của đàn ông đã nhanh chóng đánh thức bà tỉnh lại khỏi cơn say. Đây là người đàn ông đầu tiên hôn và vuốt ve bà kể từ gần mười năm trước. Mà người đàn ông này so với bà nhỏ hơn tận hai mươi tuổi!
Bà cảm thấy rất hổ thẹn, nhưng càng cảm thấy hổ thẹn thì trong lòng dường như càng hưng phấn. Khi người đàn ông hôn lên môi bà, đồng thời dùng bàn tay to lớn đầy mạnh mẽ mà vuốt ve bộ ngực căng đầy của bà thì cũng là lúc những áp lực kìm nén trong lòng trong một thời gian dài lập tức tràn ra mãnh liệt như thác lũ vỡ tung. Một khi đã vỡ thì không thể cứu vãn được. Mấy ngày liên tiếp từ khoảng cách gần quan sát trận mây mưa của Lương Thần và Diệp Tử Thanh khiến bà cứ nhắm mắt lại là tưởng tượng ra bộ ngực cường tráng của người đàn ông, đường cong tuyệt mỹ của cơ lưng cùng với cặp mông đầy sức sống và tráng kiện. Không chỉ đàn ông háo sắc, mà phụ nữ cũng như vậy! Đêm đó, khi cùng Diệp Tử Thanh chăm sóc hắn, bà đã biết mình thật sự suy đồi!
Thôi rồi! Kiểu này chết chắc rồi! Lương Thần kinh hoàng muốn ngẩng đầu lên, nhưng bỗng nhiên thấy cổ nghẹn lại, hóa ra đã bị một đôi cánh tay ngọc ngà ôm chặt.
- Cô à!
Lương Thần chỉ kịp nói được hai chữ, đã bị đôi môi thơm mềm mại chặn ngay miệng. Cái lưỡi thơm mát linh hoạt như cá gặp nước chui vào khoang miệng hắn, nhanh chóng khuấy đảo rồi nằm yên một chỗ.
Một tiếng “ầm” vang lên trong đầu Lương Thần. Hắn đang nằm mơ sao? Người phụ nữ kiều diễm hắn gọi là cô này sau hành vi quấy rối vừa rồi của hắn, đã không một lời quở trách lên án gì, trái lại chủ động ôm hắn hôn tiếp!
Nụ hôn nồng nhiệt kéo dài đến năm phút đồng hồ. Sau đó môi vẫn chưa rời nhau, chóp mũi gần như dính vào chóp mũi, tới mức có thể nghe được hơi thở của nhau! Lương Thần đã tỉnh khỏi cơn say chếnh choáng, hắn có thể ý thức rõ hương vị còn lưu laị của nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi. Đôi môi mềm mại thơm mát, chiếc lưỡi trơn nhẵn thơm tho, nước bọt hương vị ngọt ngào! Nhìn kỹ khuôn mặt kiều diễm như hoa này, cảm nhận hơi thở thơm tho từ đôi môi đỏ mọng của đối phương, Lương Thần tự nhủ lòng mình, hắn không phải đang nằm mơ!
- Nụ hôn này thế nào?
Vương Phỉ Hạm nhẹ nhàng cọ chóp mũi đối phương, hơi thở thơm mát như hoa lan. Sự khác biệt về thân phận trong quan hệ làm nảy sinh ở bà suy nghĩ trái đạo đức và cảm giác tội lỗi nhưng cũng đồng thời càng làm tăng thêm hưng phấn và kích thích vô tận.
- Rất tuyệt!
Lương Thần trầm giọng, trong lòng cảm thấy kinh hoàng. Hắn có thể cảm thấy trong lời nói của Vương Phỉ Hạm chứa đầy nhục dục. Hắn không thể tin nổi, một người luôn lạnh lùng, cao ngạo, kiêu sa như Vương Phỉ Hạm lại có thể mê hoặc quyến rũ phóng đãng như vậy!
- Có nghĩ sẽ nếm thử một chút cái khác?
Vương Phỉ Hạm giọng khàn khàn khác thường. Khao khát tình yêu cháy bỏng bùng lên trong đôi mắt xinh đẹp. Bà đã quyết tâm dứt bỏ những điều cấm kỵ, cho dù dục vọng đáng xấu hổ này sẽ làm cho tâm hồn bà hoàn toàn hoen ố. Từ giờ trở đi, bà đích thực là một người đàn bà dâm đãng!
Lương Thần tim đập dồn dập như trống giục. Hắn biết “cái khác” trong miệng đối phương ám chỉ cái gì! Hắn biết chỉ có thằng ngu mới không nghĩ tới điều đó. Trong tất cả những mỹ nữ mà hắn tiếp xúc hàng ngày, Vương Phỉ Hạm là người duy nhất mà hắn không bao giờ mơ tới. Cho tới tận bây giờ hắn cũng không nghĩ rằng có thể làm việc đó với bà. Bởi vì hắn gọi bà là cô, bởi vì bà là mẹ của Diệp Thanh Oánh. Hai thân phận này định đoạt việc hắn vĩnh viễn không có khả năng chiếm hữu được bà. Nhưng, hiện tại Vương Phỉ Hạm đang cố tình nằm trên giường của hắn, hơn nữa chỉ vài giây trước đây, hắn cũng với bà vừa mới kết thúc một nụ hôn cấm kị nồng nhiệt!
- Cô à, cháu muốn biết lý do.
Lương Thần kiềm chế ngọn lửa dục vọng đang rực lên trong tứ chi, trầm lắng hỏi.
- Lý do?
Trong đôi mắt đẹp tuyệt trần của Vương Phỉ Hạm hiện lên chút phức tạp, sau đó mỉm cười quyến rũ.
- Lý do rất đơn giản, cô của cậu bên ngoài thoạt nhìn có vẻ đứng đắn, bên trong thực tế lại là một người đàn bà hư hỏng dâm đãng! Bà ta xem cậu và Tử Thanh hàng đêm hoan lạc, không kìm nổi nhục dục, cũng muốn thử mùi vị của chàng trai trẻ tuổi!
- Đây không phải là sự thật!
Lương Thần lắc đầu, dùng giọng điệu quả quyết nói.
- Là thật, là thật!
Trong đôi mắt đẹp của Vương Phỉ Hạm hiện ra dòng lệ trong suốt, miệng lẩm bẩm thầm thì:
- Cô là đàn bà hư hỏng, cô cần đàn ông, cô thích cháu, cho nên sẵn sàng trao cho cháu!
- Cô, cô đừng khóc.
Lương Thần rất không muốn thấy phụ nữ khóc, cuống quýt lấy tay lau nước mắt cho đối phương. Cuối cùng đưa môi lên, hôn hết nước mắt của đối phương.
- Cô cho cháu hai lựa chọn!
Vương Phỉ Hạm kinh ngạc nhìn chàng trai đang hôn nước mắt của bà, vẻ dịu dàng lộ ra trong đôi mắt đẹp, hai tay nâng lên khuôn mặt với đường nét sáng sủa, tràn đầy khí thái hào hùng, dịu dàng nói:
- Cháu có thể chọn lựa để cô rời khỏi đây, chuyện vừa rồi coi như bất ngờ ngoài ý muốn! Mà cô cũng có thể cam đoan với cháu, về sau nhất quyết sẽ không bao giờ để chuyện này tái diễn!
Lương Thần không nói gì, hắn đang chờ đối phương nói tiếp, hắn rất muốn biết, lựa chọn kia là cái gì?
- Cháu cũng có thể lựa chọn cởi bỏ bộ y phục đang mặc trên người, để Phỉ Hạm này cũng được hưởng thụ những khoái lạc giống như Diệp Tử Thanh.
Phỉ Hạm đưa cặp môi thơm tiến gần bên tai Lương Thần, dùng âm thanh run rẩy khẽ nói.
Trán Lương Thần lấm tấm mồ hôi. Trong mắt hắn không ngừng hiện lên thần sắc đấu tranh. Toàn bộ thân hìnhcứng đờ như một pho tượng. Bởi vì cái loại thân phận cấm kỵ này nên người phụ nữ cao quý xinh đẹp trước mắt hắn dường như thu hút hơn nhiều lần so với Diệp Tử Thanh e ấp. Bỏ lỡ cơ hội này, hắn có hối hận cả đời hay không? Mà thực muốn tiến thêm một bước, hắn có đủ dũng khí mà gánh vác hậu quả về sau không? Loại quan hệ này một khi nảy sinh, tất cả nhất định sẽ không quay trở lại như trước được! Về điểm này, hắn hiểu rất rõ, Vương Phỉ Hạm có lẽ cũng hiểu rất rõ!
Thấy chàng thanh niên đấu tranh vật lộn khổ sở, Vương Phỉ Hạm trong lòng thở dài một tiếng, bà nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt của hắn rồi dịu dàng nói:
- Được rồi, cô không làm khó cho cháu nữa, cháu giúp cô đứng lên đi!
Lương Thần đứng dậy theo bản năng, nhìn Vương Phỉ Hạm chậm rãi ngồi dậy trên giường, sau đó đặt đôi chân trắng nõn nà xuống sàn nhà.
- Tiểu Thần, ngủ ngon!
Vương Phỉ Hạm quay lại nhìn chàng trai ngốc nghếch khẽ mỉm cười, sau đó xoay người đi đến cửa thư phòng, giơ tay mở cửa phòng.
Sáng sớm hôm sau, Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh và Lan Nguyệt bốn người ngồi ở bàn ăn sáng. Lan Nguyệt xoa nhẹ trán, rầu rĩ nói:
- Tối hôm qua uống nhiều quá, bây giờ hình như vẫn còn hơi đau đầu thì phải?
Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh liếc mắt nhìn cô bé rồi cười. Các cô còn nhớ rõ ràng Lan Nguyệt vén tay áo lên, vô cùng hào phóng liều mạng mời các cô uống rượu, cuối cùng thì không chống đỡ nổi say ngã vào bên cạnh bàn.
- Tiểu Thần ca đâu? Lẽ nào đêm qua không về?
Lan Nguyệt nhìn quanh không thấy bóng dáng Lương Thần đâu nên nghi hoặc hỏi han.
- Anh ấy sáng sớm đã bị cục điện thoại gọi đi rồi. Chưa kịp ăn sáng.
Diệp Tử Thanh tươi cười, đôi mắt đẹp liếc qua Vương Phỉ Hạm, vẻ mặt đầy thản nhiên.
- Vậy chắc chắn là bị đói bụng rồi.
Lan Nguyệt thở dài nói:
- Tiểu Thần ca đáng thương!
Lương Thần quả thật đáng thương, sáng sớm đói bụng lái xe tới tòa nhà cục Công an thành phố. Tuy nhiên hắn cũng chả trách ai vì việc đó, chỉ đổ thừa chính bản thân hắn không cách nào đối mặt với mấy người phụ nữ trong nhà, cho nên lần đầu tiên hắn tự biến mình thành kẻ đào ngũ.
Như mọi ngày bình thường, hắn ngồi trong văn phòng của mình, lật hồ sơ vụ án ra xem. Có thể do thành công liên tiếp trong việc phá án và bắt giam các vụ án hình sự, nên một bộ phận lớn các phần tử tội phạm đã khiếp sợ hơn so với mấy tháng trước, số lượng các vụ án hình sự lớn trong tháng mười hai đã giảm xuống rõ rệt.
Ba tháng bồi dưỡng đại đội trưởng hình sự của Lương Thần tại Học viện cảnh sát hình sự Liêu Dương đã kết thúc. Điều này cũng có nghĩa là con đường thăng quan tiến chức về sau của hắn đã có một nền tảng tương đối quan trọng. Nếu lại được vinh dự nhận danh hiệu một trong mười cảnh sát nhân dân ưu tú của toàn tỉnh lần này, thì có thể nói, trong số những người cảnh sát cùng lứa, hắn hoàn toàn xứng đáng là Quan Quân Hầu.
Đang xem hồ sơ vụ án, tiếng điện thoại di động vang lên trên bàn. Thuận tay nhận cuộc gọi, chợt nghe tiếng người đàn ông đã không gặp gần nửa tháng:
- Đến bệnh viện nhân dân tỉnh, sẽ có người đón cậu ở cửa!
Lâm Tử Hiên? Lương Thần run sợ, đã nửa tháng không nghe giọng của ông ta, Hắn gần như đã quên mất y. Bệnh viện nhân dân tỉnh? Ý nghĩ trong đầu Lương Thần thay đổi, liền thấp giọng nói:
- Ông bị bệnh sao?
- Tôi vừa trở về từ Quỷ môn quan!
Giọng Lâm Tử Hiên lộ rõ vẻ yếu ớt, y hạ giọng nói:
- Đến đây đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu!
- Được, tôi lập tức tới ngay!
Lương Thần lên tiếng, sau đó vận trang phục cảnh sát, vội vàng ra khỏi văn phòng, lái xe cảnh sát chạy thẳng tới bệnh viện nhân dân tỉnh. Nhưng ở cổng bệnh viện, hắn gặp được Lan Kiếm, một trong những vệ sĩ của Lâm Tử Hiên.
Lan Kiếm không nói một tiếng mà đi trước dẫn đường. Cuối cùng dẫn hắn tới cửa phòng điều trị đặc biệt, mở cửa phòng ra và ra hiệu mời Lương Thần vào.
Sau khi vào phòng điều trị, Lương Thần mới phát hiện ra ở trong phòng điều trị đợi hắn đến dường như không chỉ có một mình Lâm Tử Hiên mà còn có rất nhiều người khác với khuôn mặt quen có lạ có.
- Cậu lại đây!
Lâm Tử Hiên nằm ở trên giường bệnh, chậm rãi vẫy vẫy tay gọi Lương Thần. Khuôn mặt y có vẻ già nua hơn so với một tháng trước. Mái tóc trắng như tuyết đã được sửa sang ngay ngắn, đôi mắt nhìn thấu tình đời kia biểu lộ ra vẻ bình tĩnh khác hẳn với mọi khi.
Nhưng sự bình tĩnh này, không hiểu sao lại khiến Lương Thần cảm thấy một điều chẳng lành!
Lương Thần đi tới, giơ tay cầm đôi bàn tay gầy guộc của đối phương. Không hiểu tại sao, trong lòng hắn bỗng dâng tràn cảm giác chua xót.
- Cậu ta tên là Lương Thần.
Lâm Tử Hiên ánh mắt di chuyển hướng về những người khác trong phòng, lấy giọng khàn khàn nói tiếp:
- Hiện tại tôi tuyên bố, cậu ta là người thừa kế hợp pháp tất cả tài sản đứng tên tôi, bao gồm toàn bộ cổ phần của tôi ở tập đoàn Khai Sáng, tất cả bất động sản, tiền gửi ngân hàng, báu vật … tất cả tài sản của tôi. Di chúc của tôi đã được lập, Diệp gia gia, Rogge, cũng như cha mẹ kính mến của tôi, sẽ là người làm chứng cho tôi và ký tên trên di chúc này.
Trong cơn mơ màng, hơi thở đầy mùi rượu và bàn tay to lớn của đàn ông đã nhanh chóng đánh thức bà tỉnh lại khỏi cơn say. Đây là người đàn ông đầu tiên hôn và vuốt ve bà kể từ gần mười năm trước. Mà người đàn ông này so với bà nhỏ hơn tận hai mươi tuổi!
Bà cảm thấy rất hổ thẹn, nhưng càng cảm thấy hổ thẹn thì trong lòng dường như càng hưng phấn. Khi người đàn ông hôn lên môi bà, đồng thời dùng bàn tay to lớn đầy mạnh mẽ mà vuốt ve bộ ngực căng đầy của bà thì cũng là lúc những áp lực kìm nén trong lòng trong một thời gian dài lập tức tràn ra mãnh liệt như thác lũ vỡ tung. Một khi đã vỡ thì không thể cứu vãn được. Mấy ngày liên tiếp từ khoảng cách gần quan sát trận mây mưa của Lương Thần và Diệp Tử Thanh khiến bà cứ nhắm mắt lại là tưởng tượng ra bộ ngực cường tráng của người đàn ông, đường cong tuyệt mỹ của cơ lưng cùng với cặp mông đầy sức sống và tráng kiện. Không chỉ đàn ông háo sắc, mà phụ nữ cũng như vậy! Đêm đó, khi cùng Diệp Tử Thanh chăm sóc hắn, bà đã biết mình thật sự suy đồi!
Thôi rồi! Kiểu này chết chắc rồi! Lương Thần kinh hoàng muốn ngẩng đầu lên, nhưng bỗng nhiên thấy cổ nghẹn lại, hóa ra đã bị một đôi cánh tay ngọc ngà ôm chặt.
- Cô à!
Lương Thần chỉ kịp nói được hai chữ, đã bị đôi môi thơm mềm mại chặn ngay miệng. Cái lưỡi thơm mát linh hoạt như cá gặp nước chui vào khoang miệng hắn, nhanh chóng khuấy đảo rồi nằm yên một chỗ.
Một tiếng “ầm” vang lên trong đầu Lương Thần. Hắn đang nằm mơ sao? Người phụ nữ kiều diễm hắn gọi là cô này sau hành vi quấy rối vừa rồi của hắn, đã không một lời quở trách lên án gì, trái lại chủ động ôm hắn hôn tiếp!
Nụ hôn nồng nhiệt kéo dài đến năm phút đồng hồ. Sau đó môi vẫn chưa rời nhau, chóp mũi gần như dính vào chóp mũi, tới mức có thể nghe được hơi thở của nhau! Lương Thần đã tỉnh khỏi cơn say chếnh choáng, hắn có thể ý thức rõ hương vị còn lưu laị của nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi. Đôi môi mềm mại thơm mát, chiếc lưỡi trơn nhẵn thơm tho, nước bọt hương vị ngọt ngào! Nhìn kỹ khuôn mặt kiều diễm như hoa này, cảm nhận hơi thở thơm tho từ đôi môi đỏ mọng của đối phương, Lương Thần tự nhủ lòng mình, hắn không phải đang nằm mơ!
- Nụ hôn này thế nào?
Vương Phỉ Hạm nhẹ nhàng cọ chóp mũi đối phương, hơi thở thơm mát như hoa lan. Sự khác biệt về thân phận trong quan hệ làm nảy sinh ở bà suy nghĩ trái đạo đức và cảm giác tội lỗi nhưng cũng đồng thời càng làm tăng thêm hưng phấn và kích thích vô tận.
- Rất tuyệt!
Lương Thần trầm giọng, trong lòng cảm thấy kinh hoàng. Hắn có thể cảm thấy trong lời nói của Vương Phỉ Hạm chứa đầy nhục dục. Hắn không thể tin nổi, một người luôn lạnh lùng, cao ngạo, kiêu sa như Vương Phỉ Hạm lại có thể mê hoặc quyến rũ phóng đãng như vậy!
- Có nghĩ sẽ nếm thử một chút cái khác?
Vương Phỉ Hạm giọng khàn khàn khác thường. Khao khát tình yêu cháy bỏng bùng lên trong đôi mắt xinh đẹp. Bà đã quyết tâm dứt bỏ những điều cấm kỵ, cho dù dục vọng đáng xấu hổ này sẽ làm cho tâm hồn bà hoàn toàn hoen ố. Từ giờ trở đi, bà đích thực là một người đàn bà dâm đãng!
Lương Thần tim đập dồn dập như trống giục. Hắn biết “cái khác” trong miệng đối phương ám chỉ cái gì! Hắn biết chỉ có thằng ngu mới không nghĩ tới điều đó. Trong tất cả những mỹ nữ mà hắn tiếp xúc hàng ngày, Vương Phỉ Hạm là người duy nhất mà hắn không bao giờ mơ tới. Cho tới tận bây giờ hắn cũng không nghĩ rằng có thể làm việc đó với bà. Bởi vì hắn gọi bà là cô, bởi vì bà là mẹ của Diệp Thanh Oánh. Hai thân phận này định đoạt việc hắn vĩnh viễn không có khả năng chiếm hữu được bà. Nhưng, hiện tại Vương Phỉ Hạm đang cố tình nằm trên giường của hắn, hơn nữa chỉ vài giây trước đây, hắn cũng với bà vừa mới kết thúc một nụ hôn cấm kị nồng nhiệt!
- Cô à, cháu muốn biết lý do.
Lương Thần kiềm chế ngọn lửa dục vọng đang rực lên trong tứ chi, trầm lắng hỏi.
- Lý do?
Trong đôi mắt đẹp tuyệt trần của Vương Phỉ Hạm hiện lên chút phức tạp, sau đó mỉm cười quyến rũ.
- Lý do rất đơn giản, cô của cậu bên ngoài thoạt nhìn có vẻ đứng đắn, bên trong thực tế lại là một người đàn bà hư hỏng dâm đãng! Bà ta xem cậu và Tử Thanh hàng đêm hoan lạc, không kìm nổi nhục dục, cũng muốn thử mùi vị của chàng trai trẻ tuổi!
- Đây không phải là sự thật!
Lương Thần lắc đầu, dùng giọng điệu quả quyết nói.
- Là thật, là thật!
Trong đôi mắt đẹp của Vương Phỉ Hạm hiện ra dòng lệ trong suốt, miệng lẩm bẩm thầm thì:
- Cô là đàn bà hư hỏng, cô cần đàn ông, cô thích cháu, cho nên sẵn sàng trao cho cháu!
- Cô, cô đừng khóc.
Lương Thần rất không muốn thấy phụ nữ khóc, cuống quýt lấy tay lau nước mắt cho đối phương. Cuối cùng đưa môi lên, hôn hết nước mắt của đối phương.
- Cô cho cháu hai lựa chọn!
Vương Phỉ Hạm kinh ngạc nhìn chàng trai đang hôn nước mắt của bà, vẻ dịu dàng lộ ra trong đôi mắt đẹp, hai tay nâng lên khuôn mặt với đường nét sáng sủa, tràn đầy khí thái hào hùng, dịu dàng nói:
- Cháu có thể chọn lựa để cô rời khỏi đây, chuyện vừa rồi coi như bất ngờ ngoài ý muốn! Mà cô cũng có thể cam đoan với cháu, về sau nhất quyết sẽ không bao giờ để chuyện này tái diễn!
Lương Thần không nói gì, hắn đang chờ đối phương nói tiếp, hắn rất muốn biết, lựa chọn kia là cái gì?
- Cháu cũng có thể lựa chọn cởi bỏ bộ y phục đang mặc trên người, để Phỉ Hạm này cũng được hưởng thụ những khoái lạc giống như Diệp Tử Thanh.
Phỉ Hạm đưa cặp môi thơm tiến gần bên tai Lương Thần, dùng âm thanh run rẩy khẽ nói.
Trán Lương Thần lấm tấm mồ hôi. Trong mắt hắn không ngừng hiện lên thần sắc đấu tranh. Toàn bộ thân hìnhcứng đờ như một pho tượng. Bởi vì cái loại thân phận cấm kỵ này nên người phụ nữ cao quý xinh đẹp trước mắt hắn dường như thu hút hơn nhiều lần so với Diệp Tử Thanh e ấp. Bỏ lỡ cơ hội này, hắn có hối hận cả đời hay không? Mà thực muốn tiến thêm một bước, hắn có đủ dũng khí mà gánh vác hậu quả về sau không? Loại quan hệ này một khi nảy sinh, tất cả nhất định sẽ không quay trở lại như trước được! Về điểm này, hắn hiểu rất rõ, Vương Phỉ Hạm có lẽ cũng hiểu rất rõ!
Thấy chàng thanh niên đấu tranh vật lộn khổ sở, Vương Phỉ Hạm trong lòng thở dài một tiếng, bà nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt của hắn rồi dịu dàng nói:
- Được rồi, cô không làm khó cho cháu nữa, cháu giúp cô đứng lên đi!
Lương Thần đứng dậy theo bản năng, nhìn Vương Phỉ Hạm chậm rãi ngồi dậy trên giường, sau đó đặt đôi chân trắng nõn nà xuống sàn nhà.
- Tiểu Thần, ngủ ngon!
Vương Phỉ Hạm quay lại nhìn chàng trai ngốc nghếch khẽ mỉm cười, sau đó xoay người đi đến cửa thư phòng, giơ tay mở cửa phòng.
Sáng sớm hôm sau, Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh và Lan Nguyệt bốn người ngồi ở bàn ăn sáng. Lan Nguyệt xoa nhẹ trán, rầu rĩ nói:
- Tối hôm qua uống nhiều quá, bây giờ hình như vẫn còn hơi đau đầu thì phải?
Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh liếc mắt nhìn cô bé rồi cười. Các cô còn nhớ rõ ràng Lan Nguyệt vén tay áo lên, vô cùng hào phóng liều mạng mời các cô uống rượu, cuối cùng thì không chống đỡ nổi say ngã vào bên cạnh bàn.
- Tiểu Thần ca đâu? Lẽ nào đêm qua không về?
Lan Nguyệt nhìn quanh không thấy bóng dáng Lương Thần đâu nên nghi hoặc hỏi han.
- Anh ấy sáng sớm đã bị cục điện thoại gọi đi rồi. Chưa kịp ăn sáng.
Diệp Tử Thanh tươi cười, đôi mắt đẹp liếc qua Vương Phỉ Hạm, vẻ mặt đầy thản nhiên.
- Vậy chắc chắn là bị đói bụng rồi.
Lan Nguyệt thở dài nói:
- Tiểu Thần ca đáng thương!
Lương Thần quả thật đáng thương, sáng sớm đói bụng lái xe tới tòa nhà cục Công an thành phố. Tuy nhiên hắn cũng chả trách ai vì việc đó, chỉ đổ thừa chính bản thân hắn không cách nào đối mặt với mấy người phụ nữ trong nhà, cho nên lần đầu tiên hắn tự biến mình thành kẻ đào ngũ.
Như mọi ngày bình thường, hắn ngồi trong văn phòng của mình, lật hồ sơ vụ án ra xem. Có thể do thành công liên tiếp trong việc phá án và bắt giam các vụ án hình sự, nên một bộ phận lớn các phần tử tội phạm đã khiếp sợ hơn so với mấy tháng trước, số lượng các vụ án hình sự lớn trong tháng mười hai đã giảm xuống rõ rệt.
Ba tháng bồi dưỡng đại đội trưởng hình sự của Lương Thần tại Học viện cảnh sát hình sự Liêu Dương đã kết thúc. Điều này cũng có nghĩa là con đường thăng quan tiến chức về sau của hắn đã có một nền tảng tương đối quan trọng. Nếu lại được vinh dự nhận danh hiệu một trong mười cảnh sát nhân dân ưu tú của toàn tỉnh lần này, thì có thể nói, trong số những người cảnh sát cùng lứa, hắn hoàn toàn xứng đáng là Quan Quân Hầu.
Đang xem hồ sơ vụ án, tiếng điện thoại di động vang lên trên bàn. Thuận tay nhận cuộc gọi, chợt nghe tiếng người đàn ông đã không gặp gần nửa tháng:
- Đến bệnh viện nhân dân tỉnh, sẽ có người đón cậu ở cửa!
Lâm Tử Hiên? Lương Thần run sợ, đã nửa tháng không nghe giọng của ông ta, Hắn gần như đã quên mất y. Bệnh viện nhân dân tỉnh? Ý nghĩ trong đầu Lương Thần thay đổi, liền thấp giọng nói:
- Ông bị bệnh sao?
- Tôi vừa trở về từ Quỷ môn quan!
Giọng Lâm Tử Hiên lộ rõ vẻ yếu ớt, y hạ giọng nói:
- Đến đây đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu!
- Được, tôi lập tức tới ngay!
Lương Thần lên tiếng, sau đó vận trang phục cảnh sát, vội vàng ra khỏi văn phòng, lái xe cảnh sát chạy thẳng tới bệnh viện nhân dân tỉnh. Nhưng ở cổng bệnh viện, hắn gặp được Lan Kiếm, một trong những vệ sĩ của Lâm Tử Hiên.
Lan Kiếm không nói một tiếng mà đi trước dẫn đường. Cuối cùng dẫn hắn tới cửa phòng điều trị đặc biệt, mở cửa phòng ra và ra hiệu mời Lương Thần vào.
Sau khi vào phòng điều trị, Lương Thần mới phát hiện ra ở trong phòng điều trị đợi hắn đến dường như không chỉ có một mình Lâm Tử Hiên mà còn có rất nhiều người khác với khuôn mặt quen có lạ có.
- Cậu lại đây!
Lâm Tử Hiên nằm ở trên giường bệnh, chậm rãi vẫy vẫy tay gọi Lương Thần. Khuôn mặt y có vẻ già nua hơn so với một tháng trước. Mái tóc trắng như tuyết đã được sửa sang ngay ngắn, đôi mắt nhìn thấu tình đời kia biểu lộ ra vẻ bình tĩnh khác hẳn với mọi khi.
Nhưng sự bình tĩnh này, không hiểu sao lại khiến Lương Thần cảm thấy một điều chẳng lành!
Lương Thần đi tới, giơ tay cầm đôi bàn tay gầy guộc của đối phương. Không hiểu tại sao, trong lòng hắn bỗng dâng tràn cảm giác chua xót.
- Cậu ta tên là Lương Thần.
Lâm Tử Hiên ánh mắt di chuyển hướng về những người khác trong phòng, lấy giọng khàn khàn nói tiếp:
- Hiện tại tôi tuyên bố, cậu ta là người thừa kế hợp pháp tất cả tài sản đứng tên tôi, bao gồm toàn bộ cổ phần của tôi ở tập đoàn Khai Sáng, tất cả bất động sản, tiền gửi ngân hàng, báu vật … tất cả tài sản của tôi. Di chúc của tôi đã được lập, Diệp gia gia, Rogge, cũng như cha mẹ kính mến của tôi, sẽ là người làm chứng cho tôi và ký tên trên di chúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.