Chương 235: Không thể khống chế
Trần Trọng
27/02/2013
Nhìn Lương Thần đi xiêu vẹo vào trong khu chung cư, đại đội phó Khương Bằng lúc này mới lái xe rời khỏi. Trên thực tế y nhìn ra được, vị thủ trưởng trẻ tuổi của mình tửu lượng không giống bình thường. Dưới sự luân phiên oanh tạc của đồng nghiệp, mà cuối cùng vẫn có thể toàn thân trở ra. Thậm chí không cần y đỡ mà đi một mình.
Thận trọng mà phỏng đoán, sếp Lương ít nhất cũng có cân rưỡi tửu lượng.
Lương Thần đi xiêu vẹo tới dưới lầu. Hắn tuy người thì say nhưng thần trí vẫn tỉnh táo như cũ. Hắn chưa từng có thói quen quá say đến nỗi ngày hôm sau cái gì cũng không nhớ được. Tay hắn có chút loạng choạng, nhưng vẫn có thể giữ vững mở cửa tòa nhà ra, sau đó vịn lấy cầu thang từng bước từng bước một mà đi lên lầu.
Lấy chìa khóa ra, thử hết mấy lần rốt cục cũng thành công mà cắm vào ổ khóa, xoay được mấy vòng thì nghe “cạch” một tiếng rồi hắn đẩy cửa đi vào, sau đó tháo giày đi vào phòng khách. Toàn bộ căn phòng hiện vô cùng im ắng. Vương Phỉ Hạm. Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Lan Nguyệt hẳn là sớm đã ngủ say.
Lương Thần cởi áo khoác ném ở trên ghế, sau đó lảo đảo mà đi về phòng mình. Không mở đèn, trực tiếp cởi quần dài, áo len lông cừu ra rồi chui vào trong chăn.
Giường hắn rất ấm áp, đó là bởi vì trước khi hắn lên giường đã có người dùng thân thể vì hắn mà làm ấm giường. Không tính đến độ lớn của chiếc giường một người, Lương Thần bất giác liền nhận thấy được ở bên cạnh hắn có thêm một thân thể dịu thơm mềm mại.
Tiểu yêu tinh! Lương Thần say rượu nhưng tâm không hồ đồ. Trong mấy người phụ nữ trong nhà, vào lúc này lại ở trên giường hắn chờ hắn về cũng chỉ có thể là Diệp Tử Thanh. Hắn bỗng nhiên nhớ tới Diệp Tử Thanh ban ngày có nói qua, vào đêm nay nhất định tặng cho hắn một món quà dặc biệt. Mà hiện tại xem ra, món quà này hẳn là chính tiểu yêu tinh.
Tửu sắc xưa nay không cần phân biệt là ai, với sự kích thích của men say sẽ thúc đẩy tính dục con người tăng thêm. Giờ phút này đây Lương Thần cảm thấy bụng mình nóng lên, trong miệng thì khô rát, thế là vươn hai tay ôm lấy người phụ nữ đang quay lưng về mình vào trong lòng.
Môi hắn nhẹ nhàng khẽ cắn phía sau cổ người phụ nữ. Chậm rãi, từng chút một di chuyển lên phía trước, sau cùng cắn lên vành tai mềm mại của cô. Hai tay của hắn không hề do dự đặt lên hai bầu ngực vun cao của người phụ nữ. Cách lớp áo ngủ mỏng manh bắt đầu chậm rãi vuốt ve.
Dường như đầy đặn hơn! Cũng mềm mại hơn! Lương Thần trong lòng chợt hiện lên một chút hoài nghi, nhưng sau đó liền bị dục vọng càng ngày càng cấp bách che đậy hết. Hắn hôn hút mạnh lên phần cổ trơn nhẵn của người phụ nữ, vòng tay ôm giữ cũng càng ngày càng siết chặt. Bên tai hắn đã nghe được hơi thở của cô càng ngày càng trầm nặng, thân thể mềm mại kia bị hắn ôm chặt vào trong lòng cũng bắt đầu có chút run rẩy.
Ham muốn của Lương Thần bốc lên như lửa, mạnh mẽ xoay thân thể mềm mại của người phụ nữ qua, bờ môi nóng bỏng đang tìm kiếm nơi phát ra hơi thở dịu thơm, sau đó thì hôn mạnh lên đó. Một bàn tay hắn như ngựa quen đường cũ mà kéo lột áo ngủ đối phương, trực tiếp dò xét vào trong áo nịt ngực, gấp gáp nắm giữ bầu ngực đầy đặn mềm mại không có mảnh vải gì che chắn.
Nghe một tiếng rên không giống như Diệp Tử Thanh, Lương Thần trong lòng bỗng chấn động. Theo bản năng mà lấy tay tiếp tục cảm thụ hai đỉnh vu sơn không giống như của Diệp Tử Thanh, hắn lập tức giống như bị lửa đốt một cái từ trên giường nhảy dựng lên. Vô cùng hoảng loạn vặn mở đèn trên đầu giường.
Trong ánh đèn êm dịu, Lương Thần nhìn thấy vẻ đẹp như mây rơi ở trên gối chính là Vương phi đang nằm ngủ điềm nhiên. Gương mặt ngọc bình thường lạnh lùng bức người dường như thêm phần kiều diễm mê người, trên đôi môi đỏ mọng mười phần nhạy cảm ánh lên lấp lánh rực rỡ, đó là chỗ vừa mới được hắn xác minh bằng môi lưỡi. Áo ngủ mỏng manh màu lam đã bị lột ra hơn phân nửa, lộ ra phần lớn da thịt trắng như tuyết. Hơn nữa tấm áo nịt ngực màu lam bên dưới cũng đã bị hắn mở ra, làm một nửa bầu ngực trắng tròn không được che đậy, lại càng kích thích mãnh liệt thần kinh thị giác của hắn! Vương Phỉ Hạm sao lại nằm trên giường hắn? Đúng rồi, nhất định là tất cả mọi người uống quá chén, Vương Phỉ Hạm say rượu đi nhầm phòng. Nhất định là như vậy! Lương Thần trong đầu suy nghĩ, cảm thấy chỉ có khả năng này giải thích được sự thật việc Vương Phỉ Hạm xuất hiện trên giường hắn!
Giơ tay muốn lay đối phương tỉnh lại nhưng nửa đường vươn đến hắn lại rụt mạnh tay trở về. Có tật giật mình liếc mắt nhìn một cái về phía cửa phòng. Lúc này mới một lần nữa vươn tay, nhẹ nhàng sửa sang lại áo ngủ của Vương Phỉ Hạm.
- Cô, cô!
Lương Thần nhẹ nhàng mà gọi. Cùng lúc dùng tay đẩy nhẹ vai đối phương. Nhưng mà dường như Vương Phỉ Hạm lại đang say rượu chìm vào trong giấc ngủ, mặc cho hắn khẽ gọi đẩy nhẹ, cũng không thấy có dấu hiệu tỉnh dậy gì.
Thôi vậy, hắn hay là đi ngủ trên sofa vậy. Dù sao máy sưởi cũng ấm, hắn khoác áo ngoài cũng duy trì được một đêm. Lương Thần quyết định, giơ tay nhẹ nhàng đắp chăn cho Vương Phỉ Hạm. Nhưng ngay lúc hắn đứng dậy chuẩn bị vặn tắt đèn đầu giường, hắn bỗng nhiên chú ý tới, Vương Phỉ Hạm đưa ra đầu lưỡi trắng mịn, liếm đi vết nước bọt trên đôi môi đỏ mọng mà hắn mới lưu lại.
Một động tác nho nhỏ, có thể là một động tác vô ý thức lại khiến Lương Thần đang xoay người tắt đèn bỗng dừng lại như bị hóa đá. Cái dục vọng mãnh liệt kia vốn đã chịu yên lặng nhưng nay lại bắt đầu rục rịch. Ngắm nhìn khuôn mặt cao quý mê người kia của Vương Phỉ Hạm, trong lòng bỗng nhiên nghĩ đây là một người phụ nữ lãnh diễm, cao quý tột đỉnh khiến bao người đàn ông thèm muốn mà không được, hiện nay lại thản nhiên mà ngủ trên giường hắn. Hơn nữa vừa mới đây thôi, môi hắn, tay hắn đều đã đụng chạm vào thân thể của người phụ nữ cao ngạo lạnh lùng này. Hắn đã làm cái việc mà vô số đàn ông thèm muốn làm nhưng không bao giờ làm được! Hắn thật may mắn làm sao!
Lương Thần hướng ánh mắt nhìn xuống dưới, tập trung trên đôi môi đỏ mọng ướt át kiều diễm kia. Cánh môi hơi mở ra cùng với hơi thở mấp máy nhẹ nhàng, dường như đang gửi lời mời không lời đối với hắn. Lương Thần tâm bắt đầu run rẩy nổi dậy, một dục vọng mãnh liệt nảy sinh từ đáy lòng, hơi thở hắn vì vậy trở nên nặng nề, dồn dập hơn.
Dù sao cũng đã hôn qua! Hôn thêm một cái, hôn thêm một cái cũng không có gì cả! Bà đang ngủ say. Bà không cảm thấy gì! Đây là một cơ hội tốt ngàn năm một thuở, bỏ lỡ ngươi sẽ hối hận!
Đủ mọi lý do và viện cớ đan xen vào nhau ở trong đầu Lương Thần. Một đoạn ngắn mộng xuân đã làm ngày xưa, khiến hắn cả đời đều không thể quên được thân hình khỏa thân của người phụ nữ. Ở toilet, thông qua năng lực đặc biệt đã nhìn thấy tấm thân hoàn mỹ của người phụ nữ, đôi chân ngọc kia cũng đã từng được hắn “vuốt ve” bằng mắt. Những hồi ức đó giờ đây trở lại như vũ bão, đánh thẳng vào phòng tuyến tâm lý vốn đã không mấy kiên cố của hắn.
Hắn thật muốn làm, có thể là cầm thú. Nhưng nếu bỏ lỡ, thì đó là cầm thú cũng không bằng! Cảm giác phá tan cấm kỵ khiến Lương Thần sinh ra một sự kích thích và rung động trước nay chưa có, hắn nuốt nước bọt, trong lòng an ủi chính mình, chỉ là len lén mà hôn lên một cái. Sẽ không sinh ra hậu quả nào nghiêm trọng đâu! Hơn nữa hắn làm như vậy, chỉ là bởi vì hắn uống quá nhiều. Còn nữa, người phụ nữ này thật sự là rất đẹp, đẹp đến nỗi người ta không thể kìm chế được!
Lương Thần nín thở, hướng về đôi môi đỏ mọng mê người kia tiếp cận một chút. Khi môi hắn lại lần nữa chạm vào cánh môi dịu thơm mềm mại, khi hắn đang say mê hút lấy hơi thở thơm như hoa lan của người phụ nữ, hắn bỗng nhiên phát hiện ra một sự việc đã khiến “tiểu đệ” của hắn co giật. Đôi mắt đang khép của Vương Phỉ Hạm bỗng nhiên mở ra.
Thận trọng mà phỏng đoán, sếp Lương ít nhất cũng có cân rưỡi tửu lượng.
Lương Thần đi xiêu vẹo tới dưới lầu. Hắn tuy người thì say nhưng thần trí vẫn tỉnh táo như cũ. Hắn chưa từng có thói quen quá say đến nỗi ngày hôm sau cái gì cũng không nhớ được. Tay hắn có chút loạng choạng, nhưng vẫn có thể giữ vững mở cửa tòa nhà ra, sau đó vịn lấy cầu thang từng bước từng bước một mà đi lên lầu.
Lấy chìa khóa ra, thử hết mấy lần rốt cục cũng thành công mà cắm vào ổ khóa, xoay được mấy vòng thì nghe “cạch” một tiếng rồi hắn đẩy cửa đi vào, sau đó tháo giày đi vào phòng khách. Toàn bộ căn phòng hiện vô cùng im ắng. Vương Phỉ Hạm. Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Lan Nguyệt hẳn là sớm đã ngủ say.
Lương Thần cởi áo khoác ném ở trên ghế, sau đó lảo đảo mà đi về phòng mình. Không mở đèn, trực tiếp cởi quần dài, áo len lông cừu ra rồi chui vào trong chăn.
Giường hắn rất ấm áp, đó là bởi vì trước khi hắn lên giường đã có người dùng thân thể vì hắn mà làm ấm giường. Không tính đến độ lớn của chiếc giường một người, Lương Thần bất giác liền nhận thấy được ở bên cạnh hắn có thêm một thân thể dịu thơm mềm mại.
Tiểu yêu tinh! Lương Thần say rượu nhưng tâm không hồ đồ. Trong mấy người phụ nữ trong nhà, vào lúc này lại ở trên giường hắn chờ hắn về cũng chỉ có thể là Diệp Tử Thanh. Hắn bỗng nhiên nhớ tới Diệp Tử Thanh ban ngày có nói qua, vào đêm nay nhất định tặng cho hắn một món quà dặc biệt. Mà hiện tại xem ra, món quà này hẳn là chính tiểu yêu tinh.
Tửu sắc xưa nay không cần phân biệt là ai, với sự kích thích của men say sẽ thúc đẩy tính dục con người tăng thêm. Giờ phút này đây Lương Thần cảm thấy bụng mình nóng lên, trong miệng thì khô rát, thế là vươn hai tay ôm lấy người phụ nữ đang quay lưng về mình vào trong lòng.
Môi hắn nhẹ nhàng khẽ cắn phía sau cổ người phụ nữ. Chậm rãi, từng chút một di chuyển lên phía trước, sau cùng cắn lên vành tai mềm mại của cô. Hai tay của hắn không hề do dự đặt lên hai bầu ngực vun cao của người phụ nữ. Cách lớp áo ngủ mỏng manh bắt đầu chậm rãi vuốt ve.
Dường như đầy đặn hơn! Cũng mềm mại hơn! Lương Thần trong lòng chợt hiện lên một chút hoài nghi, nhưng sau đó liền bị dục vọng càng ngày càng cấp bách che đậy hết. Hắn hôn hút mạnh lên phần cổ trơn nhẵn của người phụ nữ, vòng tay ôm giữ cũng càng ngày càng siết chặt. Bên tai hắn đã nghe được hơi thở của cô càng ngày càng trầm nặng, thân thể mềm mại kia bị hắn ôm chặt vào trong lòng cũng bắt đầu có chút run rẩy.
Ham muốn của Lương Thần bốc lên như lửa, mạnh mẽ xoay thân thể mềm mại của người phụ nữ qua, bờ môi nóng bỏng đang tìm kiếm nơi phát ra hơi thở dịu thơm, sau đó thì hôn mạnh lên đó. Một bàn tay hắn như ngựa quen đường cũ mà kéo lột áo ngủ đối phương, trực tiếp dò xét vào trong áo nịt ngực, gấp gáp nắm giữ bầu ngực đầy đặn mềm mại không có mảnh vải gì che chắn.
Nghe một tiếng rên không giống như Diệp Tử Thanh, Lương Thần trong lòng bỗng chấn động. Theo bản năng mà lấy tay tiếp tục cảm thụ hai đỉnh vu sơn không giống như của Diệp Tử Thanh, hắn lập tức giống như bị lửa đốt một cái từ trên giường nhảy dựng lên. Vô cùng hoảng loạn vặn mở đèn trên đầu giường.
Trong ánh đèn êm dịu, Lương Thần nhìn thấy vẻ đẹp như mây rơi ở trên gối chính là Vương phi đang nằm ngủ điềm nhiên. Gương mặt ngọc bình thường lạnh lùng bức người dường như thêm phần kiều diễm mê người, trên đôi môi đỏ mọng mười phần nhạy cảm ánh lên lấp lánh rực rỡ, đó là chỗ vừa mới được hắn xác minh bằng môi lưỡi. Áo ngủ mỏng manh màu lam đã bị lột ra hơn phân nửa, lộ ra phần lớn da thịt trắng như tuyết. Hơn nữa tấm áo nịt ngực màu lam bên dưới cũng đã bị hắn mở ra, làm một nửa bầu ngực trắng tròn không được che đậy, lại càng kích thích mãnh liệt thần kinh thị giác của hắn! Vương Phỉ Hạm sao lại nằm trên giường hắn? Đúng rồi, nhất định là tất cả mọi người uống quá chén, Vương Phỉ Hạm say rượu đi nhầm phòng. Nhất định là như vậy! Lương Thần trong đầu suy nghĩ, cảm thấy chỉ có khả năng này giải thích được sự thật việc Vương Phỉ Hạm xuất hiện trên giường hắn!
Giơ tay muốn lay đối phương tỉnh lại nhưng nửa đường vươn đến hắn lại rụt mạnh tay trở về. Có tật giật mình liếc mắt nhìn một cái về phía cửa phòng. Lúc này mới một lần nữa vươn tay, nhẹ nhàng sửa sang lại áo ngủ của Vương Phỉ Hạm.
- Cô, cô!
Lương Thần nhẹ nhàng mà gọi. Cùng lúc dùng tay đẩy nhẹ vai đối phương. Nhưng mà dường như Vương Phỉ Hạm lại đang say rượu chìm vào trong giấc ngủ, mặc cho hắn khẽ gọi đẩy nhẹ, cũng không thấy có dấu hiệu tỉnh dậy gì.
Thôi vậy, hắn hay là đi ngủ trên sofa vậy. Dù sao máy sưởi cũng ấm, hắn khoác áo ngoài cũng duy trì được một đêm. Lương Thần quyết định, giơ tay nhẹ nhàng đắp chăn cho Vương Phỉ Hạm. Nhưng ngay lúc hắn đứng dậy chuẩn bị vặn tắt đèn đầu giường, hắn bỗng nhiên chú ý tới, Vương Phỉ Hạm đưa ra đầu lưỡi trắng mịn, liếm đi vết nước bọt trên đôi môi đỏ mọng mà hắn mới lưu lại.
Một động tác nho nhỏ, có thể là một động tác vô ý thức lại khiến Lương Thần đang xoay người tắt đèn bỗng dừng lại như bị hóa đá. Cái dục vọng mãnh liệt kia vốn đã chịu yên lặng nhưng nay lại bắt đầu rục rịch. Ngắm nhìn khuôn mặt cao quý mê người kia của Vương Phỉ Hạm, trong lòng bỗng nhiên nghĩ đây là một người phụ nữ lãnh diễm, cao quý tột đỉnh khiến bao người đàn ông thèm muốn mà không được, hiện nay lại thản nhiên mà ngủ trên giường hắn. Hơn nữa vừa mới đây thôi, môi hắn, tay hắn đều đã đụng chạm vào thân thể của người phụ nữ cao ngạo lạnh lùng này. Hắn đã làm cái việc mà vô số đàn ông thèm muốn làm nhưng không bao giờ làm được! Hắn thật may mắn làm sao!
Lương Thần hướng ánh mắt nhìn xuống dưới, tập trung trên đôi môi đỏ mọng ướt át kiều diễm kia. Cánh môi hơi mở ra cùng với hơi thở mấp máy nhẹ nhàng, dường như đang gửi lời mời không lời đối với hắn. Lương Thần tâm bắt đầu run rẩy nổi dậy, một dục vọng mãnh liệt nảy sinh từ đáy lòng, hơi thở hắn vì vậy trở nên nặng nề, dồn dập hơn.
Dù sao cũng đã hôn qua! Hôn thêm một cái, hôn thêm một cái cũng không có gì cả! Bà đang ngủ say. Bà không cảm thấy gì! Đây là một cơ hội tốt ngàn năm một thuở, bỏ lỡ ngươi sẽ hối hận!
Đủ mọi lý do và viện cớ đan xen vào nhau ở trong đầu Lương Thần. Một đoạn ngắn mộng xuân đã làm ngày xưa, khiến hắn cả đời đều không thể quên được thân hình khỏa thân của người phụ nữ. Ở toilet, thông qua năng lực đặc biệt đã nhìn thấy tấm thân hoàn mỹ của người phụ nữ, đôi chân ngọc kia cũng đã từng được hắn “vuốt ve” bằng mắt. Những hồi ức đó giờ đây trở lại như vũ bão, đánh thẳng vào phòng tuyến tâm lý vốn đã không mấy kiên cố của hắn.
Hắn thật muốn làm, có thể là cầm thú. Nhưng nếu bỏ lỡ, thì đó là cầm thú cũng không bằng! Cảm giác phá tan cấm kỵ khiến Lương Thần sinh ra một sự kích thích và rung động trước nay chưa có, hắn nuốt nước bọt, trong lòng an ủi chính mình, chỉ là len lén mà hôn lên một cái. Sẽ không sinh ra hậu quả nào nghiêm trọng đâu! Hơn nữa hắn làm như vậy, chỉ là bởi vì hắn uống quá nhiều. Còn nữa, người phụ nữ này thật sự là rất đẹp, đẹp đến nỗi người ta không thể kìm chế được!
Lương Thần nín thở, hướng về đôi môi đỏ mọng mê người kia tiếp cận một chút. Khi môi hắn lại lần nữa chạm vào cánh môi dịu thơm mềm mại, khi hắn đang say mê hút lấy hơi thở thơm như hoa lan của người phụ nữ, hắn bỗng nhiên phát hiện ra một sự việc đã khiến “tiểu đệ” của hắn co giật. Đôi mắt đang khép của Vương Phỉ Hạm bỗng nhiên mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.