Chương 30: Góc nhìn của Lục Thiên Húc (1)
Vô Giải Khả Đích Kích Sát
27/10/2020
Lục Thiên Húc tính tình tẻ nhạt, là người có tính kỷ luật tự giác (khả năng kiềm chế các ham muốn/cảm xúc) rất mạnh, nhưng hắn đã từng giống rất nhiều thanh thiếu niên lạc lõng giữa vườn địa đàng, có tình yêu sâu sắc với sản phẩm giải trí của Nhật Bản, trong bộ nhớ máy vi tính có số phim hành động tình yêu (phim người lớn) được tính bằng đơn vị GB, hắn mê mẩn máy chơi game cầm tay GBA phổ biến một thời, đồng thời cũng yêu anime, đặc biệt là những kiệt tác anime rúng động lòng người.
*GBA (Gameboy Advance)
Lục Thiên Húc lười chảy thây trong nhận thức của Kỷ Trạch hoàn toàn trái ngược với thực tế, thật ra hắn là một học bá* chăm chỉ đến cố chấp, thậm chí vì thứ mình thích, hắn có thể chịu đựng nỗi đau dùng chùy đâm bắp đùi để học, để thông thạo.
*Học bá: chỉ những học sinh chăm chỉ học tập, điểm số cao.
Vậy cho nên, trong thời gian ngắn nhất, Lục Thiên Húc đã học xong tiếng Nhật, cũng chỉ vì trong thời tuổi trẻ bồng bột, hắn thích theo đuổi nền văn hóa độc hại như mụn nhọt tràn qua từ Nhật Bản.
Có kỹ năng tiếng Nhật, đương nhiên phải dùng rồi, khi đó chính là thời kỳ Internet ra đời và phát triển, Lục Thiên Húc bắt đầu nghĩ xem nên lợi dụng điều kiện tiên quyết nào để nâng cấp kỹ năng này.
Dưới cơ duyên xảo hợp, hắn đi tới một chỗ gọi là Tieba Baidu, lúc đó nó chỉ là một trạm xã giao nhỏ lặng lẽ vô danh, không có bao nhiêu người, chức năng sử dụng cũng không phức tạp, thao tác giao diện ngắn gọn và chức năng giao lưu đơn giản khiến Lục Thiên Húc nảy sinh không ít ấn tượng tốt với nó.
Lục Thiên Húc tìm vài box liên quan đến anime, sau khi chia ra nhìn lướt qua, hắn phát hiện chất lượng bài post bên trong cũng không cao, hơn nữa do ba chủ không chú tâm quản lý, cách sắp xếp trang chủ loạn đến độ Lục Thiên Húc liên tục nhíu mày, hắn thầm nghĩ thật đáng tiếc, một diễn đàn giao lưu tốt như vậy, nhưng vì sự quản lý sơ sài của ba chủ mà xuống cấp thế này, mặc cho nó tự hủy diệt, đúng là không đáng chút nào.
Sau khi xem vài box mình cảm thấy khá hứng thú, cuối cùng Lục Thiên Húc nảy sinh một ý định, hắn muốn trở thành ba chủ.
Thế nhưng, mấy box anime hàng đầu đã bị người khác chiếm từ lâu, lúc đó hắn chỉ là một cư dân mạng 3 không: không kỹ thuật không người chống lưng không có quan hệ gì sất, cho nên chẳng có cách nào lật đổ đám ba chủ chiếm hầm cầu không chịu ị phân kia, vì vậy đành phải bất đắc dĩ bỏ đi.
Mấy box anime hàng đầu là chuyện không tưởng, Lục Thiên Húc gửi gắm hy vọng cho mấy box anime mới ra, vào thời kỳ tiếng Nhật còn chưa thịnh hành, hắn không tin sẽ có người chú ý tới manga on-going mới nhất, hơn nữa còn chiếm hết cả diễn đàn giao lưu.
Sau khi xem sơ qua và phân tích những anime mới ra, hắn nhìn trúng AS, một thiết định cực kỳ ấn tượng, phong cách đặc sắc, nội dung không tệ, trong tương lai nhất định sẽ trở thành anime phát triển mạnh mẽ.
Vì vậy, hắn tới box AS.
Thế nhưng, nơi này cũng có ba chủ, chẳng qua buồn cười nhất là, trong khắp box chỉ có một mình ba chủ nhảy nhót sôi động ở trang chủ.
Lục Thiên Húc nhớ rõ ngày đầu tiên quen biết Thủy Vương Meo là thế này.
Sau khi hắn đăng một post “Chỉ có mình cậu?”, vừa refresh thì lập tức nhận được hồi âm: O(∩_∩)O Hi hi ~~ đúng rồi, hôm qua tui vừa xin lên làm ba chủ ~~ Tiểu Cửu bạn cũng thích AS hả ~~ tốt quá ~~~ sau này có người chơi chung rồi ~~~~~ tui tên Thủy Vương Meo, gọi tui Meo Meo là được rồi ^-^
Lục Thiên Húc nhìn Thủy Vương Meo tự xưng “tui” và một chuỗi rồi một chuỗi đường gợn sóng, hắn hơi nhíu mày, cái người nói năng còn không xong này có thể làm ba chủ nổi sao?
Lục Thiên Húc không trả lời nữa, bởi vì cách nói chuyện như kia thoạt nhìn không giống người có thể quản lý tốt Tieba, hắn thất vọng tặc lưỡi, thật ra AS là một bộ manga rất ổn, nhưng diễn đàn giao lưu của nó lại định trước chưa xây đã sập, quá là đáng tiếc.
Hắn dứt khoát tắt trang web box AS, tính toán khả năng thành lập box về anime mới ra khác.
Nhưng sự tình không thuận lợi như Lục Thiên Húc nghĩ, hắn tìm trọn một ngày một đêm cũng không tìm được box nào thích hợp cho mình nán lại.
Buồn chán, hắn lại vào box AS, hắn chỉ muốn xem cái cậu ba chủ kia có định bỏ cuộc hay không, hắn nghĩ, với tính tình của một đứa bé, nếu không có người chơi chung, cậu ấy nhất định sẽ không chịu nổi cô đơn, chờ khi Thủy Vương Meo hết hứng, cậu ấy sẽ tự bỏ đi, vậy thì hắn có thể khiếu nại, bảo nhân viên quản lý cắt chức ba chủ của Thủy Vương Meo.
Nhưng mà, tình hình không giống như Lục Thiên Húc dự đoán, trong box vốn chỉ có một trang sau một đêm biến thành ba trang, mà post nào cũng cùng một người viết, chính là cái cậu Thủy Vương Meo nhí nha nhí nhảnh ấu trĩ kia.
Trên trang chủ không phải toàn là post bày tỏ “Tui sẽ làm ba chủ thiệt tốt” như ngày đầu tiên, mà là post nội quy box, tin tức về anime, địa chỉ xem anime và manga online, post phân tích các nhân vật và những tin tức có chất lượng có nội dung.
Mặc dù còn chỗ thiếu sót, nhưng vẫn có thể thấy đó là tác phẩm bỏ công bỏ sức của Thủy Vương Meo.
Một box, một người, Thủy Vương Meo không biết chán làm việc này, Lục Thiên Húc đột nhiên thay đổi cách nhìn về Thủy Vương Meo: Có lẽ cậu ấy nghiêm túc muốn làm ba chủ.
Sau hôm đó, mặc dù không đăng post không trả lời, nhưng ngày nào Lục Thiên Húc cũng đến box AS rình coi cái cậu Thủy Vương Meo kia, ngày nào cậu ấy cũng hi hi ha ha, nhảy nhót không ngừng, một mình tàn sát trang chủ, một mình lẩm ba lẩm bẩm, cứ như đây chính là thế giới của cậu ấy vậy, cho dù chỉ có một mình, cậu ấy cũng có thể sống như nơi này là một khu chợ đông như trẩy hội.
Lục Thiên Húc cảm thấy Thủy Vương Meo rất hài hước, nhưng đáng cười nhất là, cứ nhìn dáng vẻ tự biên tự diễn ngốc xít của cậu ấy, tâm trạng của hắn lại có thể bị cảm hóa mà trở nên tốt hơn rất nhiều. Lục Thiên Húc không biết tại sao mỗi khi đến box AS, ánh mặt trời ngoài cửa sổ lại ấm áp và chói sáng đến lạ, thêm một ly cà phê không ngọt ngấy, đây là quãng thời gian đẹp nhất trong ngày.
Rốt cuộc, sau một buổi chiều nọ, Lục Thiên Húc vô thức tìm được bài post mình đăng lúc trước, hắn trả lời: Chào cậu.
Sau đó lại bình luận một vài bài post phân tích thú vị, Lục Thiên Húc giữ mình định cư ở nơi này.
Cuối cùng Lục Thiên Húc đã dùng tới kỹ năng tiếng Nhật, hắn bắt đầu dịch chương mới mỗi tuần sang tiếng Trung, trước tiên đăng trong box, tốc độ này còn nhanh hơn vài ngày so với tổ Hán hoá của diễn đàn Ding Ding nổi tiếng lúc bấy giờ, hiệu suất cao đến mức khiến người ta cảm thán không thôi. (Hán hóa = dịch sang tiếng Trung)
Để hấp dẫn càng nhiều người tới box AS, Lục Thiên Húc vô sỉ gắn thêm watermark “Tổ Hán hóa box AS Baidu”, tuy rằng khi đó từ tìm nguồn đến chỉnh sửa đều do một mình Lục Thiên Húc làm, nhưng cũng gây xôn xao không nhỏ trong giới Hán hóa manga.
watermark là kiểu như này
Cứ thế, Cửu Nhật phụ trách sắp xếp và công bố tài nguyên, Thủy Vương Meo phụ trách quản lý box và ngoại giao. Thời gian chậm rãi trôi qua, người đến box AS càng lúc càng nhiều, bọn họ đến đây không chỉ vì sức hút do AS mang lại, mà càng vì cách quản lý ngay ngắn rõ ràng và nguồn tài nguyên nhanh hơn nhiều so với các diễn đàn trang web khác.
Con người vốn là như thế, chỗ nào tốt thì tới chỗ nấy.
Sau khi ổn định, bọn họ phát hiện tính cách của ba chủ box AS rất có sức hấp dẫn, cả ngày cười hì hì y như mặt trời nhỏ, không tự cao tự đại cũng không mềm yếu, mặc dù không thể nói rõ năng lực của cậu ấy mạnh bao nhiêu, nhưng chỉ sâu sắc cảm thấy rằng “Cho dù cậu ấy là một tên ngốc, cậu ấy vẫn là ba chủ nhỏ đáng yêu của chúng mình.”
Khi đó chức vị ba chủ chỉ có một, mà mặt trời nhỏ “duy nhất” Thủy Vương Meo vốn nên là đối tượng chúng tinh phủng nguyệt*, a dua nịnh hót, nhưng khiến người ta dở khóc dở cười là, tuy rằng thành viên box kính nể một cậu nhóc có thể làm đến nước này, nhưng lại chẳng ai thật sự sợ cậu ấy, mỗi khi có người nhắc đến ba chủ nào nào đó với bọn họ, bọn họ sẽ không hẹn mà cùng nói “con trai nhà bọn tui bla bla bla…”
*chúng tinh phủng nguyệt: sao vây quanh trăng sáng/ mọi người che chở ủng hộ người mà bọn họ kính trọng.
Thành viên box không tự chủ đối xử tốt với Thủy Vương Meo, cưng chiều cậu ấy thương cậu ấy trêu chọc cậu ấy, thường hay quên rằng người mà mình đang nhạo báng chính là người chậm rãi quật dậy quyền ba chủ độc nhất của box AS.
Mà Cửu Nhật, mặc dù không chiếm được vị trí ba chủ, nhưng làm kho tài nguyên của box AS và được công nhận là boss sau màn “cho dù không để ý tới anh vẫn thấy anh cực giỏi”, hắn vẫn chiếm được tâm hồn thiếu nữ và lòng kính sợ của thành viên box.
Điều này làm cho Thủy Vương Meo tức giận giậm chân mấy bận, tuyên bố một ngày nào đó phải đánh Lục Thiên Húc.
Tuy rằng không biết Thủy Vương Meo muốn đánh mình thế nào, Lục Thiên Húc vẫn cười nhạo một câu: “Chờ khi nào cậu nói năng lưu loát trước đã.”
**********
Đại khái là sang năm thứ hai bọn họ gặp nhau, Tieba có chức năng ba nhỏ, Thủy Vương Meo không chút do dự, vội treo đại danh của Cửu Nhật lên đầu tiên.
Lục Thiên Húc hơi bất mãn, hắn nói với Thủy Vương Meo: Không làm ba nhỏ, phiền phức.
Kết quả Thủy Vương Meo lại nói: Treo anh với tui chung một chỗ tui mới yên tâm QAQ ~~~ một mình treo trên tường cứ cảm thấy sợ sợ thế nào ấy ~~~
Lúc này cậu ấy nhất định đã quên béng câu “Một ngày nào đó tui sẽ đánh anh ~~~~! Cửu Nhật đại ma vương!!”, Lục Thiên Húc nghĩ thầm.
Sau đó Lục Thiên Húc không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm những lời này thật lâu, tuy rằng ngoài cửa sổ mưa rơi tầm tã, thế nhưng hắn không tài nào kiềm được cảm giác ấm áp và sung sướng trong lòng, hệt như cảm giác khoan khoái dễ chịu khi uống trà chiều vậy.
Lục Thiên Húc vẫn không rõ, tại sao chỉ cần ở bên cạnh Thủy Vương Meo, hắn sẽ cảm thấy cuộc sống nơi nơi ngập tràn ánh mặt trời.
Thật ra Lục Thiên Húc cũng không thích cảm giác làm việc dưới tay người khác, giống như thấp hơn người ta một bậc vậy. Thế nhưng Thủy Vương Meo chưa thông báo gì đã bổ nhiệm mình, Lục Thiên Húc cũng không nảy sinh chán ghét, trái lại còn nghĩ “Thủy Vương Meo không có mình thì không được”, quan điểm này khiến hắn cảm thấy rất sung sướng, nếu là như vậy, làm trợ thủ giúp cậu ấy một tay cũng không thành vấn đề.
Hình như chỉ cần là Thủy Vương Meo, thì có thể làm cho Lục Thiên Húc phá vỡ tất cả nhận thức vốn có với sự việc với với người với vật.
Thế nên khi Tieba bắt đầu sử dụng chức năng 3 ba chủ, đối với hành vi bán manh lăn lộn bảo mình lên chức của Thủy Vương Meo, đã thế còn nói “Anh không làm tui sẽ không bao giờ chơi với anh nữa!!!”, Lục Thiên Húc cũng rề rà đồng ý.
Nhưng mà tại sao?
Tại sao Thủy Vương Meo có thể khiến hắn hết lần này tới lần khác lùi một bước.
Lục Thiên Húc bắt đầu cân nhắc tâm tình của mình, hắn không rõ tại sao mình lại bằng lòng buông bỏ nguyên tắc, đi nhân nhượng một cậu nhóc nói chuyện toàn là đường gợn sóng.
Cuối cùng, Lục Thiên Húc càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì hắn nghĩ tới một chút, một chút xíu cấm kỵ không thể chạm đến được.
Chuyện này không thể nào, mình chỉ đang hưởng thụ cảm giác được người khác dựa dẫm vào mà thôi.
Lục Thiên Húc ép buộc chính mình nghĩ như thế.
**************
Vào năm Lục Thiên Húc 18 tuổi, mặc dù được tiếp nhận kiểu giáo dục độc lập một đối một, hắn vẫn không tránh được việc thi tốt nghiệp trung học, hắn thông minh, nhưng không có nghĩa là hắn có thể dễ dàng nắm bắt mọi thứ; hắn có tiền, nhưng không thể mua được tương lai của bản thân.
Lục Thiên Húc có nguyên tắc, có lý tưởng, còn có kế hoạch cho đời mình, thi tốt nghiệp trung học chỉ là bước đầu tiên trong cuộc đời của hắn, hắn cần thoát khỏi lòng bàn tay của anh hai, cũng cần một thành tích không bị bất cứ ai xem thường để làm khởi điểm.
Mặc dù áp lực theo đó mà đến, nhưng đối với việc công bố tài nguyên, Lục Thiên Húc vẫn tự thân vận động như cũ, không dám có chút lơ là. Trong box AS có không ít đồng chí tài giỏi đưa ra yêu cầu giúp hắn làm công việc phiên dịch và cập nhật mỗi tuần một lần, nhưng hắn luôn luôn từ chối, bởi vì mỗi lần hắn đăng post công bố tài nguyên, Thủy Vương Meo luôn giật tem trước tiên, sau đó chiếm lầu một nói: Cửu Nhật cực khổ rồi ~~~~~ Yêu anh lắm =3= ~~~
Lục Thiên Húc không thể nào trả lời, hắn biết trả lời cái gì đây? Trả lời tôi cũng yêu cậu sao?
Đúng là buồn cười mà, rõ ràng là một sinh vật 2D ngay cả mặt mũi cũng chưa thấy, sao mình có thể làm đến nước này vì cậu ấy.
Lục Thiên Húc không cam lòng, hắn không cam lòng chỉ có mình bị vấn đề này quấy nhiễu.
Hắn nghĩ, nếu không muốn có gì đó phát triển, vậy thì trước khi sức ảnh hưởng của cậu ấy lớn đến mức mình không thể kiểm soát, nhất định phải cắt hết tất cả niệm tưởng.
Hắn bắt đầu đối xử lạnh nhạt với Thủy Vương Meo, sau khi Thủy Vương Meo lưu loát nói nguyên một đoạn dài với mình, hắn luôn chọn cách im lặng, hoặc là đáp trả loe hoe vài từ, làm bộ mình không thèm để ý.
Dần dà, đây trở thành phương thức giao lưu giữa bọn họ.
Thế nhưng, Lục Thiên Húc là kẻ ích kỷ.
Khi đó Lục Thiên Húc chuẩn bị thi tốt nghiệp, hắn có thể khống chế chính mình không lên mạng, điều kiện tiên quyết là hắn phải mở QQ di động cả ngày, để cho Thủy Vương Meo có thể tìm hắn bất kỳ lúc nào, hắn vừa hưởng thụ lời cổ vũ thi tốt của Thủy Vương Meo, vừa dùng đôi ba câu giữ cậu ấy lại.
Bởi vì Lục Thiên Húc biết, chỉ cần mình chịu trả lời, Thủy Vương Meo tuyệt đối sẽ không cắt đứt đối thoại của bọn họ.
Hắn không có bạn cùng lớp, không có bố mẹ, chỉ có một người anh coi mình như kẻ thù không đội trời chung, trước khi quen biết Thủy Vương Meo, hắn thậm chí không biết cô đơn là gì.
Bây giờ hắn đã biết, cô đơn là khi mình đang nghĩ đến Thủy Vương Meo, cậu ấy lại không hề hay biết.
Lục Thiên Húc cần một loại năng lượng giúp mình sống sót quãng thời gian thi cử một mình, mà loại năng lượng đó gọi là Thủy Vương Meo.
Hắn thừa nhận mình ích kỷ, sau khi hưởng thụ mặt nóng của Thủy Vương Meo, hắn luôn dán cái mông lạnh của mình lên.
*Có một câu thành ngữ gọi là “mặt nóng dán mông lạnh” = đại khái là người nói thì nhiệt tình còn người nghe thì hờ hững.
Hình như chỉ có làm vậy, hắn mới có thể chậm rãi đẩy Thủy Vương Meo ra khỏi thế giới của mình trong hoàn cảnh “không cô đơn”.
Nhưng mà, ngay cả Lục Thiên Húc cũng đã quên, nếu như không có Thủy Vương Meo, vậy thì không cô đơn theo lời hắn chỉ là một mệnh đề giả.
*************
Sau giữa tháng 6, Lục Thiên Húc rốt cuộc nhận được thành tích hết sức đáng tự hào, hắn không chia sẻ với ai, lại làm bộ lơ đãng nói cho Thủy Vương Meo nghe, phản ứng của cậu ấy hệt như dự đoán của hắn, cậu ấy nói: QAQ!!! Đậu má giỏi quá!! Cửu Nhật anh đẹp trai chết luôn, liếm mặt anh!!!! Sau này giàu sang đừng quên tui nha!!
Lục Thiên Húc bật cười, cuộc sống thế này vẫn là đẹp nhất.
Hắn đã quên mình cần nhét Thủy Vương Meo về lại nhóm “không cùng tổ tiên”, nhưng hắn thất vọng phát hiện, trong khoảng thời gian hắn chạy nước rút lao về đích, vứt bỏ tất cả phương thức liên lạc muốn quên Thủy Vương Meo, Thủy Vương Meo lại vứt bỏ đường gợn sóng, nhặt lên dấu chấm than, cũng đổi từ “tui” thành “tôi” bình thường. Ở phương diện quản lý box, cậu ấy ngày càng xuất sắc, sách lược ngày càng sáng suốt, cậu ấy ngày càng chín chắn, quen biết ngày càng nhiều người, khiến cho tổ Hán hóa không có Cửu Nhật hoạt động như bình thường, thành lập đội quản lý box hiệu suất cao, thành lập chính sách ngoại giao hợp lý…
Thủy Vương Meo ngày càng chói mắt, cậu ấy không còn là mặt trời nhỏ nữa, cậu ấy đã trở thành mặt trời rồi, cậu ấy đang chiếu rọi ánh sáng của mình lên tất cả mọi người, còn hắn chỉ là một trong số những người được tia sáng chiếu rọi.
Trong thời gian không có mình, Thủy Vương Meo đã trưởng thành, nói năng lưu loát. Liệu cậu ấy có còn cần mình không?
Lục Thiên Húc thẫn thờ nghĩ, hắn không muốn biết đáp án.
Bất kể đáp án là cần hay không, hắn cũng không muốn tiếp nhận.
Lục Thiên Húc xoắn xuýt trong thế giới tự mình làm mình mâu thuẫn, lại dắt mũi Thủy Vương Meo thêm một đoạn thời gian, mãi đến một hôm, hắn như thường lệ nhận được mỗi ngày một câu làm phiền của Thủy Vương Meo, cậu ấy nói: Fuck!!! Diễn đàn anime Rùa Nhỏ đòi 100 đồng tiền diễn đàn mới cho tải game «Thịt Thịt Đại Ma Vương» QAQ!! Kết quả tôi rõ ràng tìm được 100 đồng tiền diễn đàn, nó lại hiển thị bị lỗi!!!! Sau đó tôi liên hệ nhân viên quản lý!!! Nhân viên quản lý nói tôi lừa tiền diễn đàn!!! Tôi giận quá đi mất!!! A a a a a a!!!
Không đợi Lục Thiên Húc trả lời, bên kia lại gửi tin nhắn tới: Hừ hừ!!! Chờ ngày nào đó tôi tìm hacker đại thần đánh sập diễn đàn của bọn họ cho mà xem!! Ai bảo bọn họ dám ăn hiếp tôi!!! 凸
Lục Thiên Húc nhìn loạt tin nhắn oán giận này hồi lâu, như có điều suy nghĩ.
Hắn chọn cách không trả lời, trực tiếp tắt, sau đó mở web, ở khung tìm kiếm điền hai chữ: hacker.
Đúng vậy, vì Thủy Vương Meo, Lục Thiên Húc trở thành một gã hacker đại thần như thế đó, chỉ là khi hắn đánh sập diễn đàn Rùa Nhỏ, Thủy Vương Meo lại nói với hắn: Hả? Má ơi, đây không phải là chuyện hai năm trước sao?! Diễn đàn này còn sống à?!
Thủy Vương Meo còn nói: Đậu má?! Anh không nói tôi quên mất mình còn mấy nghìn đồng tiền diễn đàn! Anh muốn đánh sập cũng chờ tôi dùng hết rồi hẵng đánh sập chứ!!!
Lục Thiên Húc mặt lạnh, tắt khung trò chuyện.
Đúng vậy, tình yêu là một con dao hai lưỡi, nó có thể khiến bạn trở thành người mà bạn muốn trở thành, nhưng cũng có thể một giây sau nói cho bạn biết, bạn hoàn toàn không cần phải làm như thế.
Sao cơ?
Tình yêu ư?
Đm.
Vào lúc đó, lần đầu tiên Lục Thiên Húc nói câu thô tục này.
*GBA (Gameboy Advance)
Lục Thiên Húc lười chảy thây trong nhận thức của Kỷ Trạch hoàn toàn trái ngược với thực tế, thật ra hắn là một học bá* chăm chỉ đến cố chấp, thậm chí vì thứ mình thích, hắn có thể chịu đựng nỗi đau dùng chùy đâm bắp đùi để học, để thông thạo.
*Học bá: chỉ những học sinh chăm chỉ học tập, điểm số cao.
Vậy cho nên, trong thời gian ngắn nhất, Lục Thiên Húc đã học xong tiếng Nhật, cũng chỉ vì trong thời tuổi trẻ bồng bột, hắn thích theo đuổi nền văn hóa độc hại như mụn nhọt tràn qua từ Nhật Bản.
Có kỹ năng tiếng Nhật, đương nhiên phải dùng rồi, khi đó chính là thời kỳ Internet ra đời và phát triển, Lục Thiên Húc bắt đầu nghĩ xem nên lợi dụng điều kiện tiên quyết nào để nâng cấp kỹ năng này.
Dưới cơ duyên xảo hợp, hắn đi tới một chỗ gọi là Tieba Baidu, lúc đó nó chỉ là một trạm xã giao nhỏ lặng lẽ vô danh, không có bao nhiêu người, chức năng sử dụng cũng không phức tạp, thao tác giao diện ngắn gọn và chức năng giao lưu đơn giản khiến Lục Thiên Húc nảy sinh không ít ấn tượng tốt với nó.
Lục Thiên Húc tìm vài box liên quan đến anime, sau khi chia ra nhìn lướt qua, hắn phát hiện chất lượng bài post bên trong cũng không cao, hơn nữa do ba chủ không chú tâm quản lý, cách sắp xếp trang chủ loạn đến độ Lục Thiên Húc liên tục nhíu mày, hắn thầm nghĩ thật đáng tiếc, một diễn đàn giao lưu tốt như vậy, nhưng vì sự quản lý sơ sài của ba chủ mà xuống cấp thế này, mặc cho nó tự hủy diệt, đúng là không đáng chút nào.
Sau khi xem vài box mình cảm thấy khá hứng thú, cuối cùng Lục Thiên Húc nảy sinh một ý định, hắn muốn trở thành ba chủ.
Thế nhưng, mấy box anime hàng đầu đã bị người khác chiếm từ lâu, lúc đó hắn chỉ là một cư dân mạng 3 không: không kỹ thuật không người chống lưng không có quan hệ gì sất, cho nên chẳng có cách nào lật đổ đám ba chủ chiếm hầm cầu không chịu ị phân kia, vì vậy đành phải bất đắc dĩ bỏ đi.
Mấy box anime hàng đầu là chuyện không tưởng, Lục Thiên Húc gửi gắm hy vọng cho mấy box anime mới ra, vào thời kỳ tiếng Nhật còn chưa thịnh hành, hắn không tin sẽ có người chú ý tới manga on-going mới nhất, hơn nữa còn chiếm hết cả diễn đàn giao lưu.
Sau khi xem sơ qua và phân tích những anime mới ra, hắn nhìn trúng AS, một thiết định cực kỳ ấn tượng, phong cách đặc sắc, nội dung không tệ, trong tương lai nhất định sẽ trở thành anime phát triển mạnh mẽ.
Vì vậy, hắn tới box AS.
Thế nhưng, nơi này cũng có ba chủ, chẳng qua buồn cười nhất là, trong khắp box chỉ có một mình ba chủ nhảy nhót sôi động ở trang chủ.
Lục Thiên Húc nhớ rõ ngày đầu tiên quen biết Thủy Vương Meo là thế này.
Sau khi hắn đăng một post “Chỉ có mình cậu?”, vừa refresh thì lập tức nhận được hồi âm: O(∩_∩)O Hi hi ~~ đúng rồi, hôm qua tui vừa xin lên làm ba chủ ~~ Tiểu Cửu bạn cũng thích AS hả ~~ tốt quá ~~~ sau này có người chơi chung rồi ~~~~~ tui tên Thủy Vương Meo, gọi tui Meo Meo là được rồi ^-^
Lục Thiên Húc nhìn Thủy Vương Meo tự xưng “tui” và một chuỗi rồi một chuỗi đường gợn sóng, hắn hơi nhíu mày, cái người nói năng còn không xong này có thể làm ba chủ nổi sao?
Lục Thiên Húc không trả lời nữa, bởi vì cách nói chuyện như kia thoạt nhìn không giống người có thể quản lý tốt Tieba, hắn thất vọng tặc lưỡi, thật ra AS là một bộ manga rất ổn, nhưng diễn đàn giao lưu của nó lại định trước chưa xây đã sập, quá là đáng tiếc.
Hắn dứt khoát tắt trang web box AS, tính toán khả năng thành lập box về anime mới ra khác.
Nhưng sự tình không thuận lợi như Lục Thiên Húc nghĩ, hắn tìm trọn một ngày một đêm cũng không tìm được box nào thích hợp cho mình nán lại.
Buồn chán, hắn lại vào box AS, hắn chỉ muốn xem cái cậu ba chủ kia có định bỏ cuộc hay không, hắn nghĩ, với tính tình của một đứa bé, nếu không có người chơi chung, cậu ấy nhất định sẽ không chịu nổi cô đơn, chờ khi Thủy Vương Meo hết hứng, cậu ấy sẽ tự bỏ đi, vậy thì hắn có thể khiếu nại, bảo nhân viên quản lý cắt chức ba chủ của Thủy Vương Meo.
Nhưng mà, tình hình không giống như Lục Thiên Húc dự đoán, trong box vốn chỉ có một trang sau một đêm biến thành ba trang, mà post nào cũng cùng một người viết, chính là cái cậu Thủy Vương Meo nhí nha nhí nhảnh ấu trĩ kia.
Trên trang chủ không phải toàn là post bày tỏ “Tui sẽ làm ba chủ thiệt tốt” như ngày đầu tiên, mà là post nội quy box, tin tức về anime, địa chỉ xem anime và manga online, post phân tích các nhân vật và những tin tức có chất lượng có nội dung.
Mặc dù còn chỗ thiếu sót, nhưng vẫn có thể thấy đó là tác phẩm bỏ công bỏ sức của Thủy Vương Meo.
Một box, một người, Thủy Vương Meo không biết chán làm việc này, Lục Thiên Húc đột nhiên thay đổi cách nhìn về Thủy Vương Meo: Có lẽ cậu ấy nghiêm túc muốn làm ba chủ.
Sau hôm đó, mặc dù không đăng post không trả lời, nhưng ngày nào Lục Thiên Húc cũng đến box AS rình coi cái cậu Thủy Vương Meo kia, ngày nào cậu ấy cũng hi hi ha ha, nhảy nhót không ngừng, một mình tàn sát trang chủ, một mình lẩm ba lẩm bẩm, cứ như đây chính là thế giới của cậu ấy vậy, cho dù chỉ có một mình, cậu ấy cũng có thể sống như nơi này là một khu chợ đông như trẩy hội.
Lục Thiên Húc cảm thấy Thủy Vương Meo rất hài hước, nhưng đáng cười nhất là, cứ nhìn dáng vẻ tự biên tự diễn ngốc xít của cậu ấy, tâm trạng của hắn lại có thể bị cảm hóa mà trở nên tốt hơn rất nhiều. Lục Thiên Húc không biết tại sao mỗi khi đến box AS, ánh mặt trời ngoài cửa sổ lại ấm áp và chói sáng đến lạ, thêm một ly cà phê không ngọt ngấy, đây là quãng thời gian đẹp nhất trong ngày.
Rốt cuộc, sau một buổi chiều nọ, Lục Thiên Húc vô thức tìm được bài post mình đăng lúc trước, hắn trả lời: Chào cậu.
Sau đó lại bình luận một vài bài post phân tích thú vị, Lục Thiên Húc giữ mình định cư ở nơi này.
Cuối cùng Lục Thiên Húc đã dùng tới kỹ năng tiếng Nhật, hắn bắt đầu dịch chương mới mỗi tuần sang tiếng Trung, trước tiên đăng trong box, tốc độ này còn nhanh hơn vài ngày so với tổ Hán hoá của diễn đàn Ding Ding nổi tiếng lúc bấy giờ, hiệu suất cao đến mức khiến người ta cảm thán không thôi. (Hán hóa = dịch sang tiếng Trung)
Để hấp dẫn càng nhiều người tới box AS, Lục Thiên Húc vô sỉ gắn thêm watermark “Tổ Hán hóa box AS Baidu”, tuy rằng khi đó từ tìm nguồn đến chỉnh sửa đều do một mình Lục Thiên Húc làm, nhưng cũng gây xôn xao không nhỏ trong giới Hán hóa manga.
watermark là kiểu như này
Cứ thế, Cửu Nhật phụ trách sắp xếp và công bố tài nguyên, Thủy Vương Meo phụ trách quản lý box và ngoại giao. Thời gian chậm rãi trôi qua, người đến box AS càng lúc càng nhiều, bọn họ đến đây không chỉ vì sức hút do AS mang lại, mà càng vì cách quản lý ngay ngắn rõ ràng và nguồn tài nguyên nhanh hơn nhiều so với các diễn đàn trang web khác.
Con người vốn là như thế, chỗ nào tốt thì tới chỗ nấy.
Sau khi ổn định, bọn họ phát hiện tính cách của ba chủ box AS rất có sức hấp dẫn, cả ngày cười hì hì y như mặt trời nhỏ, không tự cao tự đại cũng không mềm yếu, mặc dù không thể nói rõ năng lực của cậu ấy mạnh bao nhiêu, nhưng chỉ sâu sắc cảm thấy rằng “Cho dù cậu ấy là một tên ngốc, cậu ấy vẫn là ba chủ nhỏ đáng yêu của chúng mình.”
Khi đó chức vị ba chủ chỉ có một, mà mặt trời nhỏ “duy nhất” Thủy Vương Meo vốn nên là đối tượng chúng tinh phủng nguyệt*, a dua nịnh hót, nhưng khiến người ta dở khóc dở cười là, tuy rằng thành viên box kính nể một cậu nhóc có thể làm đến nước này, nhưng lại chẳng ai thật sự sợ cậu ấy, mỗi khi có người nhắc đến ba chủ nào nào đó với bọn họ, bọn họ sẽ không hẹn mà cùng nói “con trai nhà bọn tui bla bla bla…”
*chúng tinh phủng nguyệt: sao vây quanh trăng sáng/ mọi người che chở ủng hộ người mà bọn họ kính trọng.
Thành viên box không tự chủ đối xử tốt với Thủy Vương Meo, cưng chiều cậu ấy thương cậu ấy trêu chọc cậu ấy, thường hay quên rằng người mà mình đang nhạo báng chính là người chậm rãi quật dậy quyền ba chủ độc nhất của box AS.
Mà Cửu Nhật, mặc dù không chiếm được vị trí ba chủ, nhưng làm kho tài nguyên của box AS và được công nhận là boss sau màn “cho dù không để ý tới anh vẫn thấy anh cực giỏi”, hắn vẫn chiếm được tâm hồn thiếu nữ và lòng kính sợ của thành viên box.
Điều này làm cho Thủy Vương Meo tức giận giậm chân mấy bận, tuyên bố một ngày nào đó phải đánh Lục Thiên Húc.
Tuy rằng không biết Thủy Vương Meo muốn đánh mình thế nào, Lục Thiên Húc vẫn cười nhạo một câu: “Chờ khi nào cậu nói năng lưu loát trước đã.”
**********
Đại khái là sang năm thứ hai bọn họ gặp nhau, Tieba có chức năng ba nhỏ, Thủy Vương Meo không chút do dự, vội treo đại danh của Cửu Nhật lên đầu tiên.
Lục Thiên Húc hơi bất mãn, hắn nói với Thủy Vương Meo: Không làm ba nhỏ, phiền phức.
Kết quả Thủy Vương Meo lại nói: Treo anh với tui chung một chỗ tui mới yên tâm QAQ ~~~ một mình treo trên tường cứ cảm thấy sợ sợ thế nào ấy ~~~
Lúc này cậu ấy nhất định đã quên béng câu “Một ngày nào đó tui sẽ đánh anh ~~~~! Cửu Nhật đại ma vương!!”, Lục Thiên Húc nghĩ thầm.
Sau đó Lục Thiên Húc không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm những lời này thật lâu, tuy rằng ngoài cửa sổ mưa rơi tầm tã, thế nhưng hắn không tài nào kiềm được cảm giác ấm áp và sung sướng trong lòng, hệt như cảm giác khoan khoái dễ chịu khi uống trà chiều vậy.
Lục Thiên Húc vẫn không rõ, tại sao chỉ cần ở bên cạnh Thủy Vương Meo, hắn sẽ cảm thấy cuộc sống nơi nơi ngập tràn ánh mặt trời.
Thật ra Lục Thiên Húc cũng không thích cảm giác làm việc dưới tay người khác, giống như thấp hơn người ta một bậc vậy. Thế nhưng Thủy Vương Meo chưa thông báo gì đã bổ nhiệm mình, Lục Thiên Húc cũng không nảy sinh chán ghét, trái lại còn nghĩ “Thủy Vương Meo không có mình thì không được”, quan điểm này khiến hắn cảm thấy rất sung sướng, nếu là như vậy, làm trợ thủ giúp cậu ấy một tay cũng không thành vấn đề.
Hình như chỉ cần là Thủy Vương Meo, thì có thể làm cho Lục Thiên Húc phá vỡ tất cả nhận thức vốn có với sự việc với với người với vật.
Thế nên khi Tieba bắt đầu sử dụng chức năng 3 ba chủ, đối với hành vi bán manh lăn lộn bảo mình lên chức của Thủy Vương Meo, đã thế còn nói “Anh không làm tui sẽ không bao giờ chơi với anh nữa!!!”, Lục Thiên Húc cũng rề rà đồng ý.
Nhưng mà tại sao?
Tại sao Thủy Vương Meo có thể khiến hắn hết lần này tới lần khác lùi một bước.
Lục Thiên Húc bắt đầu cân nhắc tâm tình của mình, hắn không rõ tại sao mình lại bằng lòng buông bỏ nguyên tắc, đi nhân nhượng một cậu nhóc nói chuyện toàn là đường gợn sóng.
Cuối cùng, Lục Thiên Húc càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì hắn nghĩ tới một chút, một chút xíu cấm kỵ không thể chạm đến được.
Chuyện này không thể nào, mình chỉ đang hưởng thụ cảm giác được người khác dựa dẫm vào mà thôi.
Lục Thiên Húc ép buộc chính mình nghĩ như thế.
**************
Vào năm Lục Thiên Húc 18 tuổi, mặc dù được tiếp nhận kiểu giáo dục độc lập một đối một, hắn vẫn không tránh được việc thi tốt nghiệp trung học, hắn thông minh, nhưng không có nghĩa là hắn có thể dễ dàng nắm bắt mọi thứ; hắn có tiền, nhưng không thể mua được tương lai của bản thân.
Lục Thiên Húc có nguyên tắc, có lý tưởng, còn có kế hoạch cho đời mình, thi tốt nghiệp trung học chỉ là bước đầu tiên trong cuộc đời của hắn, hắn cần thoát khỏi lòng bàn tay của anh hai, cũng cần một thành tích không bị bất cứ ai xem thường để làm khởi điểm.
Mặc dù áp lực theo đó mà đến, nhưng đối với việc công bố tài nguyên, Lục Thiên Húc vẫn tự thân vận động như cũ, không dám có chút lơ là. Trong box AS có không ít đồng chí tài giỏi đưa ra yêu cầu giúp hắn làm công việc phiên dịch và cập nhật mỗi tuần một lần, nhưng hắn luôn luôn từ chối, bởi vì mỗi lần hắn đăng post công bố tài nguyên, Thủy Vương Meo luôn giật tem trước tiên, sau đó chiếm lầu một nói: Cửu Nhật cực khổ rồi ~~~~~ Yêu anh lắm =3= ~~~
Lục Thiên Húc không thể nào trả lời, hắn biết trả lời cái gì đây? Trả lời tôi cũng yêu cậu sao?
Đúng là buồn cười mà, rõ ràng là một sinh vật 2D ngay cả mặt mũi cũng chưa thấy, sao mình có thể làm đến nước này vì cậu ấy.
Lục Thiên Húc không cam lòng, hắn không cam lòng chỉ có mình bị vấn đề này quấy nhiễu.
Hắn nghĩ, nếu không muốn có gì đó phát triển, vậy thì trước khi sức ảnh hưởng của cậu ấy lớn đến mức mình không thể kiểm soát, nhất định phải cắt hết tất cả niệm tưởng.
Hắn bắt đầu đối xử lạnh nhạt với Thủy Vương Meo, sau khi Thủy Vương Meo lưu loát nói nguyên một đoạn dài với mình, hắn luôn chọn cách im lặng, hoặc là đáp trả loe hoe vài từ, làm bộ mình không thèm để ý.
Dần dà, đây trở thành phương thức giao lưu giữa bọn họ.
Thế nhưng, Lục Thiên Húc là kẻ ích kỷ.
Khi đó Lục Thiên Húc chuẩn bị thi tốt nghiệp, hắn có thể khống chế chính mình không lên mạng, điều kiện tiên quyết là hắn phải mở QQ di động cả ngày, để cho Thủy Vương Meo có thể tìm hắn bất kỳ lúc nào, hắn vừa hưởng thụ lời cổ vũ thi tốt của Thủy Vương Meo, vừa dùng đôi ba câu giữ cậu ấy lại.
Bởi vì Lục Thiên Húc biết, chỉ cần mình chịu trả lời, Thủy Vương Meo tuyệt đối sẽ không cắt đứt đối thoại của bọn họ.
Hắn không có bạn cùng lớp, không có bố mẹ, chỉ có một người anh coi mình như kẻ thù không đội trời chung, trước khi quen biết Thủy Vương Meo, hắn thậm chí không biết cô đơn là gì.
Bây giờ hắn đã biết, cô đơn là khi mình đang nghĩ đến Thủy Vương Meo, cậu ấy lại không hề hay biết.
Lục Thiên Húc cần một loại năng lượng giúp mình sống sót quãng thời gian thi cử một mình, mà loại năng lượng đó gọi là Thủy Vương Meo.
Hắn thừa nhận mình ích kỷ, sau khi hưởng thụ mặt nóng của Thủy Vương Meo, hắn luôn dán cái mông lạnh của mình lên.
*Có một câu thành ngữ gọi là “mặt nóng dán mông lạnh” = đại khái là người nói thì nhiệt tình còn người nghe thì hờ hững.
Hình như chỉ có làm vậy, hắn mới có thể chậm rãi đẩy Thủy Vương Meo ra khỏi thế giới của mình trong hoàn cảnh “không cô đơn”.
Nhưng mà, ngay cả Lục Thiên Húc cũng đã quên, nếu như không có Thủy Vương Meo, vậy thì không cô đơn theo lời hắn chỉ là một mệnh đề giả.
*************
Sau giữa tháng 6, Lục Thiên Húc rốt cuộc nhận được thành tích hết sức đáng tự hào, hắn không chia sẻ với ai, lại làm bộ lơ đãng nói cho Thủy Vương Meo nghe, phản ứng của cậu ấy hệt như dự đoán của hắn, cậu ấy nói: QAQ!!! Đậu má giỏi quá!! Cửu Nhật anh đẹp trai chết luôn, liếm mặt anh!!!! Sau này giàu sang đừng quên tui nha!!
Lục Thiên Húc bật cười, cuộc sống thế này vẫn là đẹp nhất.
Hắn đã quên mình cần nhét Thủy Vương Meo về lại nhóm “không cùng tổ tiên”, nhưng hắn thất vọng phát hiện, trong khoảng thời gian hắn chạy nước rút lao về đích, vứt bỏ tất cả phương thức liên lạc muốn quên Thủy Vương Meo, Thủy Vương Meo lại vứt bỏ đường gợn sóng, nhặt lên dấu chấm than, cũng đổi từ “tui” thành “tôi” bình thường. Ở phương diện quản lý box, cậu ấy ngày càng xuất sắc, sách lược ngày càng sáng suốt, cậu ấy ngày càng chín chắn, quen biết ngày càng nhiều người, khiến cho tổ Hán hóa không có Cửu Nhật hoạt động như bình thường, thành lập đội quản lý box hiệu suất cao, thành lập chính sách ngoại giao hợp lý…
Thủy Vương Meo ngày càng chói mắt, cậu ấy không còn là mặt trời nhỏ nữa, cậu ấy đã trở thành mặt trời rồi, cậu ấy đang chiếu rọi ánh sáng của mình lên tất cả mọi người, còn hắn chỉ là một trong số những người được tia sáng chiếu rọi.
Trong thời gian không có mình, Thủy Vương Meo đã trưởng thành, nói năng lưu loát. Liệu cậu ấy có còn cần mình không?
Lục Thiên Húc thẫn thờ nghĩ, hắn không muốn biết đáp án.
Bất kể đáp án là cần hay không, hắn cũng không muốn tiếp nhận.
Lục Thiên Húc xoắn xuýt trong thế giới tự mình làm mình mâu thuẫn, lại dắt mũi Thủy Vương Meo thêm một đoạn thời gian, mãi đến một hôm, hắn như thường lệ nhận được mỗi ngày một câu làm phiền của Thủy Vương Meo, cậu ấy nói: Fuck!!! Diễn đàn anime Rùa Nhỏ đòi 100 đồng tiền diễn đàn mới cho tải game «Thịt Thịt Đại Ma Vương» QAQ!! Kết quả tôi rõ ràng tìm được 100 đồng tiền diễn đàn, nó lại hiển thị bị lỗi!!!! Sau đó tôi liên hệ nhân viên quản lý!!! Nhân viên quản lý nói tôi lừa tiền diễn đàn!!! Tôi giận quá đi mất!!! A a a a a a!!!
Không đợi Lục Thiên Húc trả lời, bên kia lại gửi tin nhắn tới: Hừ hừ!!! Chờ ngày nào đó tôi tìm hacker đại thần đánh sập diễn đàn của bọn họ cho mà xem!! Ai bảo bọn họ dám ăn hiếp tôi!!! 凸
Lục Thiên Húc nhìn loạt tin nhắn oán giận này hồi lâu, như có điều suy nghĩ.
Hắn chọn cách không trả lời, trực tiếp tắt, sau đó mở web, ở khung tìm kiếm điền hai chữ: hacker.
Đúng vậy, vì Thủy Vương Meo, Lục Thiên Húc trở thành một gã hacker đại thần như thế đó, chỉ là khi hắn đánh sập diễn đàn Rùa Nhỏ, Thủy Vương Meo lại nói với hắn: Hả? Má ơi, đây không phải là chuyện hai năm trước sao?! Diễn đàn này còn sống à?!
Thủy Vương Meo còn nói: Đậu má?! Anh không nói tôi quên mất mình còn mấy nghìn đồng tiền diễn đàn! Anh muốn đánh sập cũng chờ tôi dùng hết rồi hẵng đánh sập chứ!!!
Lục Thiên Húc mặt lạnh, tắt khung trò chuyện.
Đúng vậy, tình yêu là một con dao hai lưỡi, nó có thể khiến bạn trở thành người mà bạn muốn trở thành, nhưng cũng có thể một giây sau nói cho bạn biết, bạn hoàn toàn không cần phải làm như thế.
Sao cơ?
Tình yêu ư?
Đm.
Vào lúc đó, lần đầu tiên Lục Thiên Húc nói câu thô tục này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.