Chương 31: Góc nhìn của Lục Thiên Húc (2)
Vô Giải Khả Đích Kích Sát
27/10/2020
Không biết từ khi nào, trên Internet bắt đầu thịnh hành mấy từ “cơ lão” (gay) “cơ hữu” (bạn gay) “cảo cơ” (làm gay) nghe như suồng sã nhưng lại không mất ý bán manh.
Sau khi tra rõ ý từ, Lục Thiên Húc bắt đầu bài xích những từ này, bởi vì hắn cho rằng, những từ này không có chỗ nào là không châm chọc mình.
Đúng vậy, hắn thừa nhận, hắn thích Thủy Vương Meo.
Hắn, là gay, nói nghe dễ thương một chút, hắn là một cơ lão.
Thế nhưng hắn không muốn người khác phát hiện cái chân đau của mình, tuy hắn thừa nhận mình thích Thủy Vương Meo, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ vì cái tên ngốc xít kia mà từ bỏ con đường tình yêu đã dự liệu từ lâu của mình: 25 tuổi cặp kè một người, 30 tuổi cho dù đối tượng là ai cũng phải kết hôn, 32 tuổi sinh con…
Tất cả tình cảm chưa có kết quả đều có thể bị bóp chết, Lục Thiên Húc tự nhủ với chính mình.
Còn đối với Thủy Vương Meo, những từ ngữ mới mẻ này đã sớm trở thành từ giao tiếp không thể thiếu của cậu ở khắp chân trời góc biển.
Thủy Vương Meo có rất nhiều bạn nam, bị chính cậu ấy gọi là bạn gay, mà Lục Thiên Húc cũng là một trong số những bạn gay của cậu ấy.
Lục Thiên Húc không cảm thấy cái này vinh hạnh gì cho cam, mặc dù hắn không muốn mình và Thủy Vương Meo có kết quả gì, nhưng hắn cũng không thích trở thành “một trong”.
Để phát tiết sự bất mãn của mình, Lục Thiên Húc bắt đầu thường xuyên gọi Thủy Vương Meo là “đồ gay”, còn Thủy Vương Meo phản kích bằng cách gọi hắn là “đồ trai thẳng chết tiệt”.
Lục Thiên Húc nhìn chằm chằm màn hình, cười lạnh lùng.
Chuyện hắn và Thủy Vương Meo bị ghép CP, thật ra hắn chẳng ngại chi hết, trái lại còn âm thầm cảm thấy hài lòng, thế nhưng lý trí nói cho hắn biết: Tỉnh táo lại đi, mày là người bình thường, tránh xa Thủy Vương Meo một chút.
Lục Thiên Húc vẫn quen suy nghĩ bằng lý trí hiển nhiên hiểu rõ điều đó.
Chẳng qua là, sau khi nhìn thấy ảnh chụp của Thủy Vương Meo, hắn không thể nào khống chế loại dục vọng sắp nổ tung lý trí này.
Lần đầu tiên Lục Thiên Húc thấy ảnh chụp của Thủy Vương Meo là khi cậu ấy đăng tấm ảnh tốt nghiệp lớp 9 trong group quản lý, cậu ấy mặc một bộ đồng phục màu xanh da trời, trước ngực có viết hai chữ “Kỷ Trạch”, cậu ấy mắt ngọc mày ngài, làn da trắng nõn, tươi cười hớn hở, trên má trái còn có một lúm đồng tiền nhỏ sâu hoắm, khiến cho Lục Thiên Húc không dời mắt nổi, quá xinh xắn, xinh đến độ muốn nhìn thấy cậu ấy ngay lập tức, giấu cậu ấy trong ngực, ôm cậu ấy mỗi ngày.
Lục Thiên Húc đặt tấm ảnh này làm hình nền máy tính, mỗi lần làm việc mệt mỏi, hắn cứ nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, nhìn một hồi, hắn liền cương.
Trước giờ Lục Thiên Húc không hề biết thì ra mình là người nhan khống*, chỉ một tấm hình của Kỷ Trạch đã lần lượt phá vỡ tất cả phòng tuyến mà hắn bày bố lúc trước, chọc thẳng vào trái tim đập thình thịch của hắn.
*nhan khống = coi trọng nhan sắc, thích vẻ ngoài của người khác.
Khi đó Lục Thiên Húc đã 20 tuổi, nhưng ít có ham muốn tình dục, thậm chí bài xích cả năm ngón của mình, thế mà sau khi thấy ảnh của Kỷ Trạch, chỉ cần vừa nghĩ tới Kỷ Trạch, anh bạn nhỏ của hắn chẳng hiểu sao lại bắt đầu gây rối, Lục Thiên Húc cười khổ, trước giờ hắn chưa từng nghĩ mình sẽ có ham muốn mạnh như vậy, đã thế còn là với một đứa con trai.
Lục Thiên Húc nghĩ, đây là nguyên nhân hắn xem truyện cao H của mình và Kỷ Trạch.
Mặc dù hắn xóa hết những bộ truyện miêu tả Kỷ Trạch quá khó coi kia, hắn cũng không tài nào quên được những từ ngữ “Kỷ Trạch nũng nịu” và “Kỷ Trạch mặc đồng phục”.
Ánh mắt Lục Thiên Húc tối sầm, muốn thử một lần quá.
Có một lần, chẳng biết tại sao hắn lại nghĩ đến Kỷ Trạch, suy tư một hồi, hắn bắt đầu tìm kiếm một ít thứ liên quan đến “làm tình lý trí” của giới gay, ai ngờ vừa tìm thì lại tìm được một host lưu trữ manga shota cao H, hắn tải về, nhưng chỉ nhìn lướt qua đã xóa, hắn cảm thấy ghê tởm, chỉ cần trong hình không phải là Kỷ Trạch, hắn khó mà chịu nổi cách giao hợp như vậy.
Lục Thiên Húc cứ tưởng bí mật của mình sẽ không bị ai biết, đáng tiếc, trong sinh mệnh của hắn vĩnh viễn có một điều ngoài ý muốn gọi là Kỷ Trạch.
Tài nguyên box chủ yếu do Lục Thiên Húc xử lý, mà thành viên box cơ bản đã quen tìm “Cửu Nhật” để cập nhật tin tức mới, cũng như chờ hưởng thịt tươi sớm nhất, thế nên acc “Cửu Nhật” liền trở thành từ khóa mấu chốt thiết yếu mỗi tuần. Nhưng mà có một hôm, lần đầu tiên Lục Thiên Húc không tính đúng thời gian, chương mới ra mắt nhưng hắn đang ở nơi khác làm việc, còn người trong tổ Hán hóa tuần đó lại đúng dịp chưa thi xong, không có thời gian nhận việc này.
Rơi vào đường cùng, Lục Thiên Húc đành phải bảo Kỷ Trạch gửi nguồn ảnh cho mình, sau khi gõ từng câu phiên dịch qua di động, hắn nhờ tổ Hán hóa chỉnh sửa hậu kỳ, rồi lại bảo Kỷ Trạch vào acc Cửu Nhật đăng tài nguyên.
Nhưng mà Kỷ Trạch nào có ngoan như vậy, sau khi đăng tài nguyên xong, cậu bắt đầu vội vàng nhìn lén thông tin trong acc Cửu Nhật, chỉ sợ Lục Thiên Húc sửa lại mật khẩu bất cứ lúc nào.
Vừa nhìn thật đúng là trùng hợp, hết lần này tới lần khác lại để cậu trông thấy ghi chép Cửu Nhật tải “manga shota cao H”, từ đó mới có chứng cứ “Cái tên Lục Thiên Húc kia rõ ràng là trai thẳng mà lại dám xem H shota” theo lời cậu.
Lục Thiên Húc hiển nhiên lười phản bác, có điều xuất phát từ xấu hổ, hắn đáp trả một câu: 2D và 3D không giống nhau.
Thế nhưng Kỷ Trạch còn nói: Vậy bọn họ ghép CP hai ta cũng là 2D đấy thôi, anh xem đi, toàn là CP Cửu Meo, đâu có nói là CP Húc Trạch.
Lục Thiên Húc sửng sốt, hắn nghĩ, lẽ nào tâm tư của mình đối với Kỷ Trạch đã bị cậu ấy phát hiện? Hắn thoáng chốc cảm thấy sợ hãi, nếu Kỷ Trạch biết mình thích cậu ấy, vậy có khi nào cậu ấy sẽ không bao giờ để ý tới mình nữa không?
Để che giấu sự thật, Lục Thiên Húc vội vã gõ một chữ: Biến.
Kỷ Trạch lại càm ràm vài câu, cậu ấy nói: Hoa cúc của tôi vểnh lên ở đây anh còn không dám thao, anh còn dám thao cái gì?
Lần này Lục Thiên Húc thật sự bối rối, hình như trả lời thế nào cũng không ổn, vì vậy hắn quyết định không trả lời.
Cho dù Kỷ Trạch nói như vậy, Lục Thiên Húc biết, cậu ấy chỉ xem mình là một trong “đám bạn gay” mà thôi, thế nên mấy lời trêu chọc này có thể tùy thời nói ra miệng, hắn thì tim đập loạn nhịp, còn Kỷ Trạch dường như chẳng hề hấn gì, Lục Thiên Húc cứ cảm thấy trong chuyện tình đơn phương này, mình chính là người bị nắm trong tay, hắn không thích như thế.
Dần dà hắn ngày càng im lặng, thái độ đối xử với Kỷ Trạch ngày càng tệ, giống như chỉ cần đối xử với cậu ấy tốt một chút, bí mật sâu nhất trong lòng hắn sẽ bị phát hiện, hắn không thể chấp nhận chuyện này xảy ra.
**************
Rốt cuộc trong hoạt động mở kênh YY, Kỷ Trạch nói muốn “hết duyên” với hắn, Lục Thiên Húc biết Kỷ Trạch chỉ nói đùa, thế nhưng hắn vẫn nóng máu như cũ, từng câu “Quay Đầu Meo Meo đến với nhau đi” trên kênh công cộng càng đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho cảm xúc của Lục Thiên Húc khó mà kiểm soát.
Cậu ấy là của tôi, rõ ràng thật lâu về trước cậu ấy chỉ là của tôi.
Lúc đó Lục Thiên Húc nghĩ như thế.
Hắn từng nghĩ đến việc bẻ gãy cánh của Kỷ Trạch, từng nghĩ giấu cậu ấy đi không cho ai nhìn thấy, từng nghĩ làm thế nào để cậu ấy vĩnh viễn chỉ có thể nghĩ đến mình.
Thế nhưng cho dù mình có khả năng đi chăng nữa, mình cũng không thể khiến Kỷ Trạch mãi mãi chỉ thuộc về mình.
Kỷ Trạch là ánh mặt trời của tất cả mọi người, Dấm Lượn nói với hắn, cậu ấy không có bản lĩnh hàng đầu gì hết, nhưng lại có thể làm người khác mê muội vì cậu ấy, cam tâm tình nguyện làm việc cho cậu ấy, anh nói xem có lạ đời hay không.
Lục Thiên Húc nhìn những lời này một lần rồi lại một lần.
Đúng là như thế, Kỷ Trạch rõ ràng chỉ là một tên phú nhị đại cái gì cũng không biết, nhưng lại có thể hấp dẫn mọi người, hình như nơi nào có cậu ấy, nơi đó sẽ ngập tràn niềm vui, có lẽ đây chính là mị lực từ tính cách của cậu ấy.
Luôn có người cảm thấy, thành công chính là làm một kẻ khiến cho người khác sợ hãi và ngưỡng mộ, nhưng Kỷ Trạch khiến hắn thấy được một điểm, người thành công đích thực sẽ làm cho tất cả những người bên cạnh yêu mình, không thể rời khỏi mình.
Kỷ Trạch, cậu ấy là người lãnh đạo trời sinh, có người nói cậu ấy ngốc, nhưng cậu ấy lại có thể quản lý box đâu vào đấy; có người nói cậu ấy thích đùa, nhưng cậu ấy luôn giấu nỗi khổ của mình trong lòng, sợ người khác lo lắng, cho nên yên lặng tự gánh chịu tất cả thương tổn, rồi lại mỉm cười tiếp tục sưởi ấm người khác, xuất hiện bên cạnh bạn vào lúc bạn cần an ủi nhất; có người nói cậu ấy không biết cô đơn, thế nhưng có ai biết cậu ấy từng tự tiêu khiển trong cái box trống rỗng một mình, đăng post “QAQ Cô đơn quá, bố mẹ lại quên sinh nhật của tôi rồi” nhưng lập tức xóa đi.
Kỷ Trạch tốt cỡ nào, không phải chỉ có một mình hắn biết, mà Kỷ Trạch cũng không phải chỉ là của một mình hắn.
Tại sao không thể chỉ là của một mình hắn chứ.
Lục Thiên Húc rốt cuộc nhẫn nhịn tới khi hoạt động kết thúc, chờ Kỷ Trạch tìm đến mình, hắn sẽ nói, Kỷ Trạch, đừng hết duyên, ở bên cạnh tôi đi.
Thế nhưng hắn vẫn lo lắng, sợ rằng sau khi nói xong, ngay cả tư cách đứng phía sau Kỷ Trạch cũng không còn.
Kỷ Trạch chưa bao giờ thiếu người đứng sau, bên cạnh cậu ấy toàn là người đa tài đa nghệ, chỉ cần cậu ấy mở miệng, bạn gay có thể liên tục xuất hiện.
Trong lòng Lục Thiên Húc mâu thuẫn không ngớt, cuối cùng, hắn chỉ nghẹn ra một câu: Cậu có cách liên lạc với bạn nữ hát thứ hai không?
Vừa nói xong, hắn tắt mic cười khổ, bạn nữ hát thứ hai? Thậm chí là ai hắn cũng không biết. Loại thôi thúc muốn làm Kỷ Trạch ghen khiến hắn cảm thấy mình giống như một học sinh trung học lông chưa đủ dài, vừa nực cười vừa ấu trĩ.
Có điều, phản ứng của Kỷ Trạch khiến hắn rất vui mừng, cậu ấy không trả lời, thoát khỏi kênh.
Lục Thiên Húc lập tức thông suốt, Kỷ Trạch đang ghen, nhất định là ghen.
Vì vậy, hắn chủ động liên lạc với Dấm Lượn, hỏi thông tin từ cô nàng, rốt cuộc mới nhớ thì ra bạn nữ kia tên là Nịnh Mông.
Mặc kệ tên gì, Lục Thiên Húc chẳng buồn quan tâm, hắn chỉ muốn biết, có phải Kỷ Trạch cũng thích mình hay không.
Hắn cố ý follow Nịnh Mông, còn tiện tay share một cái weibo của cô nàng, trông chờ phản ứng của Kỷ Trạch.
Thế nhưng, Kỷ Trạch thờ ơ, không chỉ vậy, cậu ấy còn bắt đầu ngưng bình luận trong truyện ghép CP với mình, trái lại liên tục trả lời trong truyện ghép CP cậu ấy và Quay Đầu, bắt đầu cùng Quay Đầu công khai chọc ghẹo nhau trắng trợn trên weibo.
Trong lòng Lục Thiên Húc ngổn ngang trăm mối, người từ nhỏ đến lớn lạnh nhạt với mọi sự như hắn chưa bao giờ biết thì ra yêu thầm lại là chuyện khổ sở như vậy.
Hắn muốn giết Quay Đầu, muốn giết sạch tất cả những người hấp dẫn ánh mắt của Kỷ Trạch, thẳng đến khi trong mắt Kỷ Trạch chỉ còn mình mà thôi.
Tại sao một người ấm áp như vậy lại có thể khiến mình mất đi lý trí, không tiếc bất cứ giá nào để chiếm được cậu ấy.
Cuối cùng, Lục Thiên Húc nhận được một câu từ Kỷ Trạch: Sau này sẽ không như thế nữa.
Cảm xúc của Lục Thiên Húc bắt đầu chập chờn không yên, hắn nghĩ: Không cái gì? Không làm nũng bán manh với tôi nữa? Không cùng tôi chẳng phân biệt lẫn nhau?
Hắn rất muốn nói: “Kỷ Trạch, đừng như vậy mà.”
Thế nhưng Kỷ Trạch lại nói: Đúng rồi, lần trước không phải nhà tôi bị cúp điện ư, sau đó chưa kịp cho anh cách liên lạc với Nịnh Mông, bây giờ anh còn cần không?
Ha ha, bị cúp điện? Cậu không tìm được lý do nào thuyết phục hơn à?
Lục Thiên Húc không biết mình bị sao nữa, hắn tức giận, hắn giận Kỷ Trạch không chịu thừa nhận cậu ấy thích mình.
Kỷ Trạch còn nói: Chậc, nhóc con cố gắng lên 【vỗ vai】, khanh nhất định có thể thoát kiếp độc thân sớm hơn trẫm.
Ánh mắt Lục Thiên Húc càng thêm u ám khó phân biệt, hắn không khống chế được tay mình, gõ một câu tràn ngập châm chích và không phù hợp với hình tượng thường ngày: Ha ha, không cần bệ hạ hao tâm tổn trí, bệ hạ hậu cung ba nghìn giai nhân, nói thế nào cũng nhất định là bệ hạ thoát kiếp độc thân sớm hơn.
Sau đó, Kỷ Trạch không trả lời nữa.
Đây là lần đầu tiên, Kỷ Trạch kết thúc đối thoại.
Lục Thiên Húc siết chặt nắm tay, “rầm” một tiếng, nện thật mạnh xuống bàn gỗ lim cổ, phát tiết bất mãn và tức giận của mình.
Sau khi tra rõ ý từ, Lục Thiên Húc bắt đầu bài xích những từ này, bởi vì hắn cho rằng, những từ này không có chỗ nào là không châm chọc mình.
Đúng vậy, hắn thừa nhận, hắn thích Thủy Vương Meo.
Hắn, là gay, nói nghe dễ thương một chút, hắn là một cơ lão.
Thế nhưng hắn không muốn người khác phát hiện cái chân đau của mình, tuy hắn thừa nhận mình thích Thủy Vương Meo, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ vì cái tên ngốc xít kia mà từ bỏ con đường tình yêu đã dự liệu từ lâu của mình: 25 tuổi cặp kè một người, 30 tuổi cho dù đối tượng là ai cũng phải kết hôn, 32 tuổi sinh con…
Tất cả tình cảm chưa có kết quả đều có thể bị bóp chết, Lục Thiên Húc tự nhủ với chính mình.
Còn đối với Thủy Vương Meo, những từ ngữ mới mẻ này đã sớm trở thành từ giao tiếp không thể thiếu của cậu ở khắp chân trời góc biển.
Thủy Vương Meo có rất nhiều bạn nam, bị chính cậu ấy gọi là bạn gay, mà Lục Thiên Húc cũng là một trong số những bạn gay của cậu ấy.
Lục Thiên Húc không cảm thấy cái này vinh hạnh gì cho cam, mặc dù hắn không muốn mình và Thủy Vương Meo có kết quả gì, nhưng hắn cũng không thích trở thành “một trong”.
Để phát tiết sự bất mãn của mình, Lục Thiên Húc bắt đầu thường xuyên gọi Thủy Vương Meo là “đồ gay”, còn Thủy Vương Meo phản kích bằng cách gọi hắn là “đồ trai thẳng chết tiệt”.
Lục Thiên Húc nhìn chằm chằm màn hình, cười lạnh lùng.
Chuyện hắn và Thủy Vương Meo bị ghép CP, thật ra hắn chẳng ngại chi hết, trái lại còn âm thầm cảm thấy hài lòng, thế nhưng lý trí nói cho hắn biết: Tỉnh táo lại đi, mày là người bình thường, tránh xa Thủy Vương Meo một chút.
Lục Thiên Húc vẫn quen suy nghĩ bằng lý trí hiển nhiên hiểu rõ điều đó.
Chẳng qua là, sau khi nhìn thấy ảnh chụp của Thủy Vương Meo, hắn không thể nào khống chế loại dục vọng sắp nổ tung lý trí này.
Lần đầu tiên Lục Thiên Húc thấy ảnh chụp của Thủy Vương Meo là khi cậu ấy đăng tấm ảnh tốt nghiệp lớp 9 trong group quản lý, cậu ấy mặc một bộ đồng phục màu xanh da trời, trước ngực có viết hai chữ “Kỷ Trạch”, cậu ấy mắt ngọc mày ngài, làn da trắng nõn, tươi cười hớn hở, trên má trái còn có một lúm đồng tiền nhỏ sâu hoắm, khiến cho Lục Thiên Húc không dời mắt nổi, quá xinh xắn, xinh đến độ muốn nhìn thấy cậu ấy ngay lập tức, giấu cậu ấy trong ngực, ôm cậu ấy mỗi ngày.
Lục Thiên Húc đặt tấm ảnh này làm hình nền máy tính, mỗi lần làm việc mệt mỏi, hắn cứ nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, nhìn một hồi, hắn liền cương.
Trước giờ Lục Thiên Húc không hề biết thì ra mình là người nhan khống*, chỉ một tấm hình của Kỷ Trạch đã lần lượt phá vỡ tất cả phòng tuyến mà hắn bày bố lúc trước, chọc thẳng vào trái tim đập thình thịch của hắn.
*nhan khống = coi trọng nhan sắc, thích vẻ ngoài của người khác.
Khi đó Lục Thiên Húc đã 20 tuổi, nhưng ít có ham muốn tình dục, thậm chí bài xích cả năm ngón của mình, thế mà sau khi thấy ảnh của Kỷ Trạch, chỉ cần vừa nghĩ tới Kỷ Trạch, anh bạn nhỏ của hắn chẳng hiểu sao lại bắt đầu gây rối, Lục Thiên Húc cười khổ, trước giờ hắn chưa từng nghĩ mình sẽ có ham muốn mạnh như vậy, đã thế còn là với một đứa con trai.
Lục Thiên Húc nghĩ, đây là nguyên nhân hắn xem truyện cao H của mình và Kỷ Trạch.
Mặc dù hắn xóa hết những bộ truyện miêu tả Kỷ Trạch quá khó coi kia, hắn cũng không tài nào quên được những từ ngữ “Kỷ Trạch nũng nịu” và “Kỷ Trạch mặc đồng phục”.
Ánh mắt Lục Thiên Húc tối sầm, muốn thử một lần quá.
Có một lần, chẳng biết tại sao hắn lại nghĩ đến Kỷ Trạch, suy tư một hồi, hắn bắt đầu tìm kiếm một ít thứ liên quan đến “làm tình lý trí” của giới gay, ai ngờ vừa tìm thì lại tìm được một host lưu trữ manga shota cao H, hắn tải về, nhưng chỉ nhìn lướt qua đã xóa, hắn cảm thấy ghê tởm, chỉ cần trong hình không phải là Kỷ Trạch, hắn khó mà chịu nổi cách giao hợp như vậy.
Lục Thiên Húc cứ tưởng bí mật của mình sẽ không bị ai biết, đáng tiếc, trong sinh mệnh của hắn vĩnh viễn có một điều ngoài ý muốn gọi là Kỷ Trạch.
Tài nguyên box chủ yếu do Lục Thiên Húc xử lý, mà thành viên box cơ bản đã quen tìm “Cửu Nhật” để cập nhật tin tức mới, cũng như chờ hưởng thịt tươi sớm nhất, thế nên acc “Cửu Nhật” liền trở thành từ khóa mấu chốt thiết yếu mỗi tuần. Nhưng mà có một hôm, lần đầu tiên Lục Thiên Húc không tính đúng thời gian, chương mới ra mắt nhưng hắn đang ở nơi khác làm việc, còn người trong tổ Hán hóa tuần đó lại đúng dịp chưa thi xong, không có thời gian nhận việc này.
Rơi vào đường cùng, Lục Thiên Húc đành phải bảo Kỷ Trạch gửi nguồn ảnh cho mình, sau khi gõ từng câu phiên dịch qua di động, hắn nhờ tổ Hán hóa chỉnh sửa hậu kỳ, rồi lại bảo Kỷ Trạch vào acc Cửu Nhật đăng tài nguyên.
Nhưng mà Kỷ Trạch nào có ngoan như vậy, sau khi đăng tài nguyên xong, cậu bắt đầu vội vàng nhìn lén thông tin trong acc Cửu Nhật, chỉ sợ Lục Thiên Húc sửa lại mật khẩu bất cứ lúc nào.
Vừa nhìn thật đúng là trùng hợp, hết lần này tới lần khác lại để cậu trông thấy ghi chép Cửu Nhật tải “manga shota cao H”, từ đó mới có chứng cứ “Cái tên Lục Thiên Húc kia rõ ràng là trai thẳng mà lại dám xem H shota” theo lời cậu.
Lục Thiên Húc hiển nhiên lười phản bác, có điều xuất phát từ xấu hổ, hắn đáp trả một câu: 2D và 3D không giống nhau.
Thế nhưng Kỷ Trạch còn nói: Vậy bọn họ ghép CP hai ta cũng là 2D đấy thôi, anh xem đi, toàn là CP Cửu Meo, đâu có nói là CP Húc Trạch.
Lục Thiên Húc sửng sốt, hắn nghĩ, lẽ nào tâm tư của mình đối với Kỷ Trạch đã bị cậu ấy phát hiện? Hắn thoáng chốc cảm thấy sợ hãi, nếu Kỷ Trạch biết mình thích cậu ấy, vậy có khi nào cậu ấy sẽ không bao giờ để ý tới mình nữa không?
Để che giấu sự thật, Lục Thiên Húc vội vã gõ một chữ: Biến.
Kỷ Trạch lại càm ràm vài câu, cậu ấy nói: Hoa cúc của tôi vểnh lên ở đây anh còn không dám thao, anh còn dám thao cái gì?
Lần này Lục Thiên Húc thật sự bối rối, hình như trả lời thế nào cũng không ổn, vì vậy hắn quyết định không trả lời.
Cho dù Kỷ Trạch nói như vậy, Lục Thiên Húc biết, cậu ấy chỉ xem mình là một trong “đám bạn gay” mà thôi, thế nên mấy lời trêu chọc này có thể tùy thời nói ra miệng, hắn thì tim đập loạn nhịp, còn Kỷ Trạch dường như chẳng hề hấn gì, Lục Thiên Húc cứ cảm thấy trong chuyện tình đơn phương này, mình chính là người bị nắm trong tay, hắn không thích như thế.
Dần dà hắn ngày càng im lặng, thái độ đối xử với Kỷ Trạch ngày càng tệ, giống như chỉ cần đối xử với cậu ấy tốt một chút, bí mật sâu nhất trong lòng hắn sẽ bị phát hiện, hắn không thể chấp nhận chuyện này xảy ra.
**************
Rốt cuộc trong hoạt động mở kênh YY, Kỷ Trạch nói muốn “hết duyên” với hắn, Lục Thiên Húc biết Kỷ Trạch chỉ nói đùa, thế nhưng hắn vẫn nóng máu như cũ, từng câu “Quay Đầu Meo Meo đến với nhau đi” trên kênh công cộng càng đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho cảm xúc của Lục Thiên Húc khó mà kiểm soát.
Cậu ấy là của tôi, rõ ràng thật lâu về trước cậu ấy chỉ là của tôi.
Lúc đó Lục Thiên Húc nghĩ như thế.
Hắn từng nghĩ đến việc bẻ gãy cánh của Kỷ Trạch, từng nghĩ giấu cậu ấy đi không cho ai nhìn thấy, từng nghĩ làm thế nào để cậu ấy vĩnh viễn chỉ có thể nghĩ đến mình.
Thế nhưng cho dù mình có khả năng đi chăng nữa, mình cũng không thể khiến Kỷ Trạch mãi mãi chỉ thuộc về mình.
Kỷ Trạch là ánh mặt trời của tất cả mọi người, Dấm Lượn nói với hắn, cậu ấy không có bản lĩnh hàng đầu gì hết, nhưng lại có thể làm người khác mê muội vì cậu ấy, cam tâm tình nguyện làm việc cho cậu ấy, anh nói xem có lạ đời hay không.
Lục Thiên Húc nhìn những lời này một lần rồi lại một lần.
Đúng là như thế, Kỷ Trạch rõ ràng chỉ là một tên phú nhị đại cái gì cũng không biết, nhưng lại có thể hấp dẫn mọi người, hình như nơi nào có cậu ấy, nơi đó sẽ ngập tràn niềm vui, có lẽ đây chính là mị lực từ tính cách của cậu ấy.
Luôn có người cảm thấy, thành công chính là làm một kẻ khiến cho người khác sợ hãi và ngưỡng mộ, nhưng Kỷ Trạch khiến hắn thấy được một điểm, người thành công đích thực sẽ làm cho tất cả những người bên cạnh yêu mình, không thể rời khỏi mình.
Kỷ Trạch, cậu ấy là người lãnh đạo trời sinh, có người nói cậu ấy ngốc, nhưng cậu ấy lại có thể quản lý box đâu vào đấy; có người nói cậu ấy thích đùa, nhưng cậu ấy luôn giấu nỗi khổ của mình trong lòng, sợ người khác lo lắng, cho nên yên lặng tự gánh chịu tất cả thương tổn, rồi lại mỉm cười tiếp tục sưởi ấm người khác, xuất hiện bên cạnh bạn vào lúc bạn cần an ủi nhất; có người nói cậu ấy không biết cô đơn, thế nhưng có ai biết cậu ấy từng tự tiêu khiển trong cái box trống rỗng một mình, đăng post “QAQ Cô đơn quá, bố mẹ lại quên sinh nhật của tôi rồi” nhưng lập tức xóa đi.
Kỷ Trạch tốt cỡ nào, không phải chỉ có một mình hắn biết, mà Kỷ Trạch cũng không phải chỉ là của một mình hắn.
Tại sao không thể chỉ là của một mình hắn chứ.
Lục Thiên Húc rốt cuộc nhẫn nhịn tới khi hoạt động kết thúc, chờ Kỷ Trạch tìm đến mình, hắn sẽ nói, Kỷ Trạch, đừng hết duyên, ở bên cạnh tôi đi.
Thế nhưng hắn vẫn lo lắng, sợ rằng sau khi nói xong, ngay cả tư cách đứng phía sau Kỷ Trạch cũng không còn.
Kỷ Trạch chưa bao giờ thiếu người đứng sau, bên cạnh cậu ấy toàn là người đa tài đa nghệ, chỉ cần cậu ấy mở miệng, bạn gay có thể liên tục xuất hiện.
Trong lòng Lục Thiên Húc mâu thuẫn không ngớt, cuối cùng, hắn chỉ nghẹn ra một câu: Cậu có cách liên lạc với bạn nữ hát thứ hai không?
Vừa nói xong, hắn tắt mic cười khổ, bạn nữ hát thứ hai? Thậm chí là ai hắn cũng không biết. Loại thôi thúc muốn làm Kỷ Trạch ghen khiến hắn cảm thấy mình giống như một học sinh trung học lông chưa đủ dài, vừa nực cười vừa ấu trĩ.
Có điều, phản ứng của Kỷ Trạch khiến hắn rất vui mừng, cậu ấy không trả lời, thoát khỏi kênh.
Lục Thiên Húc lập tức thông suốt, Kỷ Trạch đang ghen, nhất định là ghen.
Vì vậy, hắn chủ động liên lạc với Dấm Lượn, hỏi thông tin từ cô nàng, rốt cuộc mới nhớ thì ra bạn nữ kia tên là Nịnh Mông.
Mặc kệ tên gì, Lục Thiên Húc chẳng buồn quan tâm, hắn chỉ muốn biết, có phải Kỷ Trạch cũng thích mình hay không.
Hắn cố ý follow Nịnh Mông, còn tiện tay share một cái weibo của cô nàng, trông chờ phản ứng của Kỷ Trạch.
Thế nhưng, Kỷ Trạch thờ ơ, không chỉ vậy, cậu ấy còn bắt đầu ngưng bình luận trong truyện ghép CP với mình, trái lại liên tục trả lời trong truyện ghép CP cậu ấy và Quay Đầu, bắt đầu cùng Quay Đầu công khai chọc ghẹo nhau trắng trợn trên weibo.
Trong lòng Lục Thiên Húc ngổn ngang trăm mối, người từ nhỏ đến lớn lạnh nhạt với mọi sự như hắn chưa bao giờ biết thì ra yêu thầm lại là chuyện khổ sở như vậy.
Hắn muốn giết Quay Đầu, muốn giết sạch tất cả những người hấp dẫn ánh mắt của Kỷ Trạch, thẳng đến khi trong mắt Kỷ Trạch chỉ còn mình mà thôi.
Tại sao một người ấm áp như vậy lại có thể khiến mình mất đi lý trí, không tiếc bất cứ giá nào để chiếm được cậu ấy.
Cuối cùng, Lục Thiên Húc nhận được một câu từ Kỷ Trạch: Sau này sẽ không như thế nữa.
Cảm xúc của Lục Thiên Húc bắt đầu chập chờn không yên, hắn nghĩ: Không cái gì? Không làm nũng bán manh với tôi nữa? Không cùng tôi chẳng phân biệt lẫn nhau?
Hắn rất muốn nói: “Kỷ Trạch, đừng như vậy mà.”
Thế nhưng Kỷ Trạch lại nói: Đúng rồi, lần trước không phải nhà tôi bị cúp điện ư, sau đó chưa kịp cho anh cách liên lạc với Nịnh Mông, bây giờ anh còn cần không?
Ha ha, bị cúp điện? Cậu không tìm được lý do nào thuyết phục hơn à?
Lục Thiên Húc không biết mình bị sao nữa, hắn tức giận, hắn giận Kỷ Trạch không chịu thừa nhận cậu ấy thích mình.
Kỷ Trạch còn nói: Chậc, nhóc con cố gắng lên 【vỗ vai】, khanh nhất định có thể thoát kiếp độc thân sớm hơn trẫm.
Ánh mắt Lục Thiên Húc càng thêm u ám khó phân biệt, hắn không khống chế được tay mình, gõ một câu tràn ngập châm chích và không phù hợp với hình tượng thường ngày: Ha ha, không cần bệ hạ hao tâm tổn trí, bệ hạ hậu cung ba nghìn giai nhân, nói thế nào cũng nhất định là bệ hạ thoát kiếp độc thân sớm hơn.
Sau đó, Kỷ Trạch không trả lời nữa.
Đây là lần đầu tiên, Kỷ Trạch kết thúc đối thoại.
Lục Thiên Húc siết chặt nắm tay, “rầm” một tiếng, nện thật mạnh xuống bàn gỗ lim cổ, phát tiết bất mãn và tức giận của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.