Chương 64: Ánh mắt mỹ nữ trong kính (1)
Tử Tang Phỉ Phỉ
10/12/2014
Ngồi ở trong bót cảnh sát sáng rực, Úc Tử Ân do dự một lúc lâu, cuối cùng mới muốn điện thoại cho Dịch Khiêm.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, người duy nhất cô nghĩ đến có thể giúp mình cũng chỉ có anh.
Số điện thoại của anh rất dễ nhớ, đều là một dãy con số đặc biệt, hệ số lặp lại rất cao, nhìn một lần là có thể nhớ.
Điện thoại gọi tới, người nghe điện thoại là Văn Khâm, do dự một lát sau, cô không mở miệng không được: "Thư ký Văn, tôi tìm Dịch tiên sinh, anh ấy đâu vậy?"
"Boss còn đang họp, Úc tiểu thư có việc gì thế?"
"Tôi. . . . . . Chính tôi đang ở bót cảnh sát, xảy ra chút chuyện, có thể làm phiền anh ấy tới đây một chuyến không?"
"Xin chờ một chút, tôi bảo boss nghe điện thoại!" Nghe cô nói ở bót cảnh sát, Văn Khâm cũng không dám chậm trễ, ở bên cạnh Dịch Khiêm đã nhiều năm, sao anh ta không nhìn ra, tầm quan trọng của cô gái này đối với boss chứ.
Trong phòng họp yên tĩnh, Văn Khâm cầm điện thoại di động nghiêng người qua tiến tới cạnh Dịch Khiêm nói thầm vài câu bên tai, mặt người đàn ông ở chỗ ngồi chủ tịch liền biến sắc, vội vàng đứng dậy cầm lấy điện thoại di động trong tay Văn Khâm, vội vàng ra khỏi phòng họp nghe điện thoại.
"Ân Ân, xảy ra chuyện gì à?" Mới vừa nghe được Văn Khâm nói cô ở cục cảnh sát, anh bỗng cảm thấy trái tim hơi run.
"Tôi. . . . . . Tôi bị người ta hãm hại, cảnh sát tìm thấy một trăm gram ma túy từ trên người tôi, tôi...tôi thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì. . . . . ."
"Em đừng vội, chờ tôi...tôi lập tức tới ngay!" Biết rõ vấn đề nghiêm trọng, anh không đợi cô mở miệng, trực tiếp bấm điện thoại, vội vàng xoay người bước vào phòng họp, "Xảy ra chút chuyện, hôm nay tạm thời dừng ở đây, ngày mai tiếp tục hội nghị! Giám đốc Lý, nơi này giao cho anh!"
"Dạ!" Giám đốc Lý đáp một tiếng, quay đầu nhìn về đám người trong phòng họp khoát tay áo, ý bảo bọn họ chờ.
Quay đầu, Dịch Khiêm nháy mắt hướng Văn Khâm, hai người vội vã ra khỏi phòng họp, bỏ lại đám thuộc hạ với sắc mặt ngạc nhiên ở phòng họp.
Trong thang máy, Văn Khâm quay đầu nhìn boss bên cạnh, nhìn bộ dáng khẩn trương của anh, chắc thật sự xảy ra chuyện rồi!
"Boss, bên Úc tiểu thư xảy ra chuyện gì à? !" Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy anh khẩn trương, mà đối tượng khiến anh khẩn trương, lại chính là cô gái đã kết hôn kia.
"Cô ấy bị người ta hãm hại! Cảnh sát tìm thấy một trăm gram ma túy trên người cô ấy, đây không phải là việc nhỏ!"
"Một trăm gram, này, này, đủ bị phán tử hình rồi!" Mới nghe đến đây, Văn Khâm luôn luôn trầm ổn cũng không thể bình tĩnh.
Dịch Khiêm trầm mặc một lát, trầm giọng phân phó: "Cậu liên lạc với cục trưởng Lưu, trước tiên hãy tìm hiểu tình hình, bảo ông ta áp chế chuyện này xuống trước đã."
"Dạ!" Nhận được phân phó, Văn Khâm vội lấy điện thoại di động ra, thời điểm tra mã số, lại nghe Dịch Khiêm phân phó tiếp: "Điện thoại cho Cận Vệ, bảo cậu ta tra rõ chuyện này! Có thể dễ dàng lấy ra một trăm gram Heroin hãm hại người khác, cái này không phải là việc nhỏ, tôi muốn điều tra kỹ chuyện này!"
"Dạ!" Nghe được tên Cận Vệ nói ra từ trong miệng boss, có thể thấy được tính nghiêm trọng của chuyện này!
Bình thường bọn họ sẽ không vận dụng người bên Cận Vệ, lần này điều tra kỹ nguồn gốc ma túy, nếu Cận Vệ biết là vì phụ nữ, sắc mặt kia chắc chắn sẽ không dễ nhìn.
*****
dien.dan.le.quy.don
Lúc Dịch Khiêm đến cục cảnh sát đã là hơn mười giờ đêm, trong bót cảnh sát huyên náo, phần lớn là từ chỗ mấy tiểu thư và kẻ nghiện trở lại, vài ba người đứng ở cạnh góc tường, xem ra tình cảnh hơi hỗn loạn.
Dịch Khiêm chân trước mới vừa bước vào bót cảnh sát, cục trưởng bót cảnh sát dẫn một nhóm người chân sau đi vào, thấy Dịch Khiêm vì chuyện này mà tự mình tới đây, Cục trưởng Lưu vội vàng tiến lên bắt tay với anh, hơi thở hổn hển giải thích: "Dịch tiên sinh, tôi mới vừa biết chuyện này, có thể hơi khó giải quyết."
"Tôi biết rõ, một trăm gram Heroin không phải là chuyện nhỏ, chẳng qua tôi cũng tin tưởng, bạn tôi sẽ không làm loại chuyện như vậy. Kính xin Cục trưởng Lưu điều tra kỹ một chút, chớ đổ oan người tốt." Lễ phép đưa tay ra bắt, Dịch Khiêm nhàn nhạt mở miệng, khí thế thong dung không vội vã đủ để chấn động hiện trường.
"Đây là điều đương nhiên, chúng tôi nhất định sẽ tra rõ chuyện này!" Cục trưởng Lưu gật đầu, quay đầu nhìn về phía mấy cảnh sát thẩm tra, "Tôi chờ ở chỗ này, các cậu mau điều tra rõ ràng xem chuyện này là thế nào cho tôi!"
"Dạ! Cục trưởng!" Cảnh sát kiểm tra một mực cung kính đáp một tiếng, không quên quay đầu liếc nhìn người đàn ông có thân phận phi phàm bên cạnh, tầm mắt cuối cùng rơi vào trên người Úc Tử Ân.
Dù là anh ta cũng không nghĩ ra, cô gái bắt trở lại hôm nay, thậm chí có nhân vật mạnh chống lưng, ngay cả cục trưởng cũng kính nể!
Xoay người, Dịch Khiêm đi tới trước mặt Úc Tử Ân, vỗ nhẹ bả vai an ủi cô, "Đừng lo lắng, không có việc gì đâu! Tôi đã sai người đi quầy bar tìm camera rồi, không phải đồ của em, bọn họ sẽ không định tội em được."
"Tôi biết rõ, Dịch thiếu, cám ơn anh. . . . . ." Anh bảo cô chờ anh, anh thật sự đến rồi!
Khẽ ngẩng đầu, Úc Tử Ân nhìn anh cảm kích, người đàn ông trước mắt thong dong trầm ổn nói mấy câu làm cô an tâm, yên tâm chờ đợi kết quả điều tra.
Quét mắt qua đường lớn tạp nham, Cục trưởng Lưu quay đầu lễ phép hỏi thăm Dịch Khiêm: "Dịch tiên sinh, quá trình thẩm tra cũng không kết thúc được trong thời gian nửa giờ, không bằng đến phòng khách chờ vậy?"
"Được!" Gật đầu một cái, Dịch Khiêm quay đầu dặn dò Văn Khâm mấy câu, ngước mắt nhìn về phía Úc Tử Ân còn đang trong tình trạng khẩn trương, "Thông báo chuyện xảy ra tối hôm nay là được, còn dư lại tôi sẽ xử lý!"
"Tốt. . . . . . Tôi biết rồi!" Run run thu hồi ánh mắt, cô lúng túng nhìn Văn Khâm một cái, quay đầu lại quan sát cảnh sát phía đối diện, hít một hơi thật sâu ổn định tâm tình của mình.
Nửa giờ sau, một bóng người màu đen vội vã bước vào bót cảnh sát, con ngươi lạnh lùng quét qua đường lớn tạp nham, tìm kiếm bóng dáng Văn Khâm sau đó bước nhanh lên trước.
"Cậu đã đến rồi!" Nhìn thấy anh ta đến, Văn Khâm đứng lên, vội vàng dò hỏi: "Tìm thấy camera rồi sao? Như thế nào?"
"Đều ở đây!" Cận Vệ giơ tay lên đưa cho anh ta một usb màu đen, quét mắt bốn phía, không thấy bóng dáng Dịch Khiêm đâu, trầm giọng hỏi: "Boss đâu?"
"Ở phòng tiếp khách, Cục trưởng Lưu cũng ở đó." Văn Khâm vừa nói xong đã đưa usb cho cảnh quan thẩm tra đối diện, "Đây là camera ở quầy bar, các anh xem sẽ hiểu!"
Cảnh quan thẩm tra nhìn Cận Vệ một cái, cúi đầu cắm usb vào tiếp tục thẩm tra.
Bước vào phòng tiếp khách, Cận Vệ lễ phép gật đầu hướng Dịch Khiêm, hiểu được ý của anh ta, Dịch Khiêm đứng lên, nhìn đồng hồ, "Cục trưởng Lưu, tôi thấy cũng sắp xong rồi, chúng ta hãy đi ra ngoài đợi luôn!"
"Được, mời tới bên này!"
Đề ra nghi ngờ cuối cùng kết thúc, chỉ là hiểu lầm, lúc này Úc Tử Ân mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, thời điểm ký tên mình, đôi tay vẫn còn hơi run.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, người duy nhất cô nghĩ đến có thể giúp mình cũng chỉ có anh.
Số điện thoại của anh rất dễ nhớ, đều là một dãy con số đặc biệt, hệ số lặp lại rất cao, nhìn một lần là có thể nhớ.
Điện thoại gọi tới, người nghe điện thoại là Văn Khâm, do dự một lát sau, cô không mở miệng không được: "Thư ký Văn, tôi tìm Dịch tiên sinh, anh ấy đâu vậy?"
"Boss còn đang họp, Úc tiểu thư có việc gì thế?"
"Tôi. . . . . . Chính tôi đang ở bót cảnh sát, xảy ra chút chuyện, có thể làm phiền anh ấy tới đây một chuyến không?"
"Xin chờ một chút, tôi bảo boss nghe điện thoại!" Nghe cô nói ở bót cảnh sát, Văn Khâm cũng không dám chậm trễ, ở bên cạnh Dịch Khiêm đã nhiều năm, sao anh ta không nhìn ra, tầm quan trọng của cô gái này đối với boss chứ.
Trong phòng họp yên tĩnh, Văn Khâm cầm điện thoại di động nghiêng người qua tiến tới cạnh Dịch Khiêm nói thầm vài câu bên tai, mặt người đàn ông ở chỗ ngồi chủ tịch liền biến sắc, vội vàng đứng dậy cầm lấy điện thoại di động trong tay Văn Khâm, vội vàng ra khỏi phòng họp nghe điện thoại.
"Ân Ân, xảy ra chuyện gì à?" Mới vừa nghe được Văn Khâm nói cô ở cục cảnh sát, anh bỗng cảm thấy trái tim hơi run.
"Tôi. . . . . . Tôi bị người ta hãm hại, cảnh sát tìm thấy một trăm gram ma túy từ trên người tôi, tôi...tôi thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì. . . . . ."
"Em đừng vội, chờ tôi...tôi lập tức tới ngay!" Biết rõ vấn đề nghiêm trọng, anh không đợi cô mở miệng, trực tiếp bấm điện thoại, vội vàng xoay người bước vào phòng họp, "Xảy ra chút chuyện, hôm nay tạm thời dừng ở đây, ngày mai tiếp tục hội nghị! Giám đốc Lý, nơi này giao cho anh!"
"Dạ!" Giám đốc Lý đáp một tiếng, quay đầu nhìn về đám người trong phòng họp khoát tay áo, ý bảo bọn họ chờ.
Quay đầu, Dịch Khiêm nháy mắt hướng Văn Khâm, hai người vội vã ra khỏi phòng họp, bỏ lại đám thuộc hạ với sắc mặt ngạc nhiên ở phòng họp.
Trong thang máy, Văn Khâm quay đầu nhìn boss bên cạnh, nhìn bộ dáng khẩn trương của anh, chắc thật sự xảy ra chuyện rồi!
"Boss, bên Úc tiểu thư xảy ra chuyện gì à? !" Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy anh khẩn trương, mà đối tượng khiến anh khẩn trương, lại chính là cô gái đã kết hôn kia.
"Cô ấy bị người ta hãm hại! Cảnh sát tìm thấy một trăm gram ma túy trên người cô ấy, đây không phải là việc nhỏ!"
"Một trăm gram, này, này, đủ bị phán tử hình rồi!" Mới nghe đến đây, Văn Khâm luôn luôn trầm ổn cũng không thể bình tĩnh.
Dịch Khiêm trầm mặc một lát, trầm giọng phân phó: "Cậu liên lạc với cục trưởng Lưu, trước tiên hãy tìm hiểu tình hình, bảo ông ta áp chế chuyện này xuống trước đã."
"Dạ!" Nhận được phân phó, Văn Khâm vội lấy điện thoại di động ra, thời điểm tra mã số, lại nghe Dịch Khiêm phân phó tiếp: "Điện thoại cho Cận Vệ, bảo cậu ta tra rõ chuyện này! Có thể dễ dàng lấy ra một trăm gram Heroin hãm hại người khác, cái này không phải là việc nhỏ, tôi muốn điều tra kỹ chuyện này!"
"Dạ!" Nghe được tên Cận Vệ nói ra từ trong miệng boss, có thể thấy được tính nghiêm trọng của chuyện này!
Bình thường bọn họ sẽ không vận dụng người bên Cận Vệ, lần này điều tra kỹ nguồn gốc ma túy, nếu Cận Vệ biết là vì phụ nữ, sắc mặt kia chắc chắn sẽ không dễ nhìn.
*****
dien.dan.le.quy.don
Lúc Dịch Khiêm đến cục cảnh sát đã là hơn mười giờ đêm, trong bót cảnh sát huyên náo, phần lớn là từ chỗ mấy tiểu thư và kẻ nghiện trở lại, vài ba người đứng ở cạnh góc tường, xem ra tình cảnh hơi hỗn loạn.
Dịch Khiêm chân trước mới vừa bước vào bót cảnh sát, cục trưởng bót cảnh sát dẫn một nhóm người chân sau đi vào, thấy Dịch Khiêm vì chuyện này mà tự mình tới đây, Cục trưởng Lưu vội vàng tiến lên bắt tay với anh, hơi thở hổn hển giải thích: "Dịch tiên sinh, tôi mới vừa biết chuyện này, có thể hơi khó giải quyết."
"Tôi biết rõ, một trăm gram Heroin không phải là chuyện nhỏ, chẳng qua tôi cũng tin tưởng, bạn tôi sẽ không làm loại chuyện như vậy. Kính xin Cục trưởng Lưu điều tra kỹ một chút, chớ đổ oan người tốt." Lễ phép đưa tay ra bắt, Dịch Khiêm nhàn nhạt mở miệng, khí thế thong dung không vội vã đủ để chấn động hiện trường.
"Đây là điều đương nhiên, chúng tôi nhất định sẽ tra rõ chuyện này!" Cục trưởng Lưu gật đầu, quay đầu nhìn về phía mấy cảnh sát thẩm tra, "Tôi chờ ở chỗ này, các cậu mau điều tra rõ ràng xem chuyện này là thế nào cho tôi!"
"Dạ! Cục trưởng!" Cảnh sát kiểm tra một mực cung kính đáp một tiếng, không quên quay đầu liếc nhìn người đàn ông có thân phận phi phàm bên cạnh, tầm mắt cuối cùng rơi vào trên người Úc Tử Ân.
Dù là anh ta cũng không nghĩ ra, cô gái bắt trở lại hôm nay, thậm chí có nhân vật mạnh chống lưng, ngay cả cục trưởng cũng kính nể!
Xoay người, Dịch Khiêm đi tới trước mặt Úc Tử Ân, vỗ nhẹ bả vai an ủi cô, "Đừng lo lắng, không có việc gì đâu! Tôi đã sai người đi quầy bar tìm camera rồi, không phải đồ của em, bọn họ sẽ không định tội em được."
"Tôi biết rõ, Dịch thiếu, cám ơn anh. . . . . ." Anh bảo cô chờ anh, anh thật sự đến rồi!
Khẽ ngẩng đầu, Úc Tử Ân nhìn anh cảm kích, người đàn ông trước mắt thong dong trầm ổn nói mấy câu làm cô an tâm, yên tâm chờ đợi kết quả điều tra.
Quét mắt qua đường lớn tạp nham, Cục trưởng Lưu quay đầu lễ phép hỏi thăm Dịch Khiêm: "Dịch tiên sinh, quá trình thẩm tra cũng không kết thúc được trong thời gian nửa giờ, không bằng đến phòng khách chờ vậy?"
"Được!" Gật đầu một cái, Dịch Khiêm quay đầu dặn dò Văn Khâm mấy câu, ngước mắt nhìn về phía Úc Tử Ân còn đang trong tình trạng khẩn trương, "Thông báo chuyện xảy ra tối hôm nay là được, còn dư lại tôi sẽ xử lý!"
"Tốt. . . . . . Tôi biết rồi!" Run run thu hồi ánh mắt, cô lúng túng nhìn Văn Khâm một cái, quay đầu lại quan sát cảnh sát phía đối diện, hít một hơi thật sâu ổn định tâm tình của mình.
Nửa giờ sau, một bóng người màu đen vội vã bước vào bót cảnh sát, con ngươi lạnh lùng quét qua đường lớn tạp nham, tìm kiếm bóng dáng Văn Khâm sau đó bước nhanh lên trước.
"Cậu đã đến rồi!" Nhìn thấy anh ta đến, Văn Khâm đứng lên, vội vàng dò hỏi: "Tìm thấy camera rồi sao? Như thế nào?"
"Đều ở đây!" Cận Vệ giơ tay lên đưa cho anh ta một usb màu đen, quét mắt bốn phía, không thấy bóng dáng Dịch Khiêm đâu, trầm giọng hỏi: "Boss đâu?"
"Ở phòng tiếp khách, Cục trưởng Lưu cũng ở đó." Văn Khâm vừa nói xong đã đưa usb cho cảnh quan thẩm tra đối diện, "Đây là camera ở quầy bar, các anh xem sẽ hiểu!"
Cảnh quan thẩm tra nhìn Cận Vệ một cái, cúi đầu cắm usb vào tiếp tục thẩm tra.
Bước vào phòng tiếp khách, Cận Vệ lễ phép gật đầu hướng Dịch Khiêm, hiểu được ý của anh ta, Dịch Khiêm đứng lên, nhìn đồng hồ, "Cục trưởng Lưu, tôi thấy cũng sắp xong rồi, chúng ta hãy đi ra ngoài đợi luôn!"
"Được, mời tới bên này!"
Đề ra nghi ngờ cuối cùng kết thúc, chỉ là hiểu lầm, lúc này Úc Tử Ân mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, thời điểm ký tên mình, đôi tay vẫn còn hơi run.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.