Quân Môn Sủng Hôn

Chương 65: Ánh mắt mỹ nữ trong kính (2)

Tử Tang Phỉ Phỉ

10/12/2014

Từ trong bót cảnh sát ra ngoài, cô quay đầu nhìn về phía bóng dáng đứng đợi bên cạnh xe chờ cô lên, do dự một lát, cuối cùng vẫn ngồi vào trong xe.

Xe chậm rãi khởi hành ở dưới ánh đèn lờ mờ, trong buồng xe yên tĩnh, không có ai nói gì, Úc Tử Ân quay đầu nhìn những ngọn đèn lướt qua liên tục bên ngoài cửa sổ, tâm trạng phức tạp.

Trong xe, không biết chuông điện thoại di động của ai vang lên, quay đầu đã thấy Dịch Khiêm nhận điện thoại, giọng nói hời hợt chậm rãi vang lên: "Nói đi!"

"Đã điều tra xong rồi, người cũng đã bắt được, có thể xác định hàng kia là có người cố ý mua để vu khống hãm hại, tôi còn đang tra nguồn gốc một trăm gram ma túy, cần một chút thời gian."

"Khai báo là ai chỉ điểm ở sau lưng chưa?" Khẽ nhíu lông mày, Dịch Khiêm trầm giọng nói.

"Là một phụ nữ, hình và tài liệu cụ thể thì đợi lát nữa tôi sẽ gửi cho anh."

"Được, vất vả rồi!" Cúp điện thoại, vài giây sau một tiếng tin nhắn vang lên, anh liếc nhìn màn hình, tấm hình cô gái đội mũ mờ mờ ảo ảo nhưng lại cảm thấy hơi quen mắt, hình được cắt ra từ camera, loáng thoáng còn có thể phân biệt ra hình dáng gương mặt.

Quay đầu, Dịch Khiêm nhìn về phía người bên cạnh còn hơi mất hồn, "Ân Ân, gần đây em có đắc tội với người nào không? !"

"Hả? Đắc tội?" Úc Tử Ân hồi hồn, nhìn anh khó hiểu, "Tôi không nhớ rõ tôi có đắc tội với ai. . . . . ."

"Xem thử người này xem em có biết hay không." Đưa tay qua, anh đưa di động cho cô.

Nhìn hình ảnh màu lam trên điện thoại di động, cô nhìn kỹ, chợt nhìn rõ ràng người này là ai, lại ý thức được lúc mình bị áp ở trong quán bar vừa rồi, ánh mắt hả hê của Lâm Quân Dao, một số việc dần dần rõ ràng.

"Sao lại là cô ta!" Quay đầu, cô nhìn người đàn ông bên cạnh với ánh mắt không thể tin, cười khổ một tiếng, "Cô ta là người tình cũ của Đường Minh Lân, mới trở về nước mấy ngày trước, tôi căn bản không đắc tội với cô ta, hôm nay cô ta đột nhiên hẹn tôi đến quầy bar, nói là có lời muốn nói với tôi, không ngờ cô ta lại hãm hại tôi!"

Vì một người đàn ông mà cô ta chi tiền lớn như vậy, cô ta muốn ép cô vào con đường chết, nghĩ cô sẽ không có cách nào ra ngoài được ư? !

"Em nên phòng bị, sau này phải tự mình đề phòng một chút. Nhưng nếu những phụ nữ kia đều đứng xếp hàng tới đối phó em giống như hôm nay, tình cảnh của em đã không hay rồi."

"Tôi sẽ cẩn thận! Ngã một lần sẽ khôn hơn một chút, tôi sẽ không ngu như vậy nữa."

Dừng một lát, cô làm như nhớ ra cái gì đó, đưa di động trả cho anh, nhịn không được mở miệng hỏi: "Nhiều ma túy như vậy, cô ta lấy được từ đâu vậy? !"

"Có tiền còn sợ không lấy được những thứ đồ này à?" Khẽ cười một tiếng, Dịch Khiêm chậm rãi cất điện thoại di động, hình như cũng không muốn nhắc nhiều đến vấn đề ma túy, "Đi về nghỉ ngơi thật tốt, tôi sẽ xử lý chuyện còn lại."



"Ừ, được. Cám ơn anh về chuyện ngày hôm nay! Nếu như anh không tới, sợ rằng buổi tối hôm nay tôi thật sự phải qua đêm ở bót cảnh sát rồi." Lại làm phiền anh lần nữa, trừ lòng đầy cảm kích ra, cô còn mơ hồ cảm thấy bi thương.

Ở vào thời điểm này, người thực sự có thể dựa vào, dùng một bàn tay cũng có thể đếm rõ được.

Mà không biết sao trong đám bạn bè người thân, cô lại chọn anh.

"Không cần cám ơn tôi, một cái nhấc tay mà thôi. Em có thể nghĩ đến nhờ tôi giúp một tay, đây cũng là vinh hạnh của tôi, đúng không?" Nhẹ quay đầu ra nhìn phía ngoài cửa sổ, con ngươi thâm thúy đen nhánh trở nên thâm trầm.

Chưa trở về Phỉ Thúy Nam Uyển, Úc Tử Ân trở về chỗ của mình, sau khi tiễn Dịch Khiêm, cô cúi đầu tìm chìa khóa mở cửa từ trong túi xách, thuận thế gọi một cuộc điện thoại cho Tiểu Mễ, giục họ nhanh chóng trở về.

Chuyện ngày hôm nay cũng không phải là tình cờ, cô cũng không thể đơn thuần cho rằng đây là một việc ngẫu nhiên, giá tiền 100 gram Heroin không thấp, muốn lấy được thứ đồ này cũng không dễ dàng, Lâm Quân Dao có thể sử dụng thứ đồ này để hãm hại cô, hiển nhiên là có âm mưu từ trước.

Xem ra không chỉ đơn thuần là người tình cũ của Đường Minh Lân, cô thật đúng là không thể coi thường cô ta!

Trên đường trở về, Dịch Khiêm an tĩnh nhìn thư Cận Vệ gửi đến ipad, trong tin nhắn tất cả đều là tin tức và tài liệu cặn kẽ về người phụ nữ Lâm Quân Dao, chính là thiên kim tập đoàn Lâm thị, to gan mua nhiều ma túy để hãm hại người khác, xem ra không phải là người bình thường.

Trên ghế sau, người đàn ông thu hồi đồ trong tay, miễn cưỡng tựa lưng vào ghế ngồi, trầm giọng mở miệng: "Văn Khâm."

"Dạ, Boss, có gì phân phó?" Người ngồi chỗ tài xế ngước mắt liếc nhìn kính chiếu hậu, đáp nhẹ.

"Sắp xếp lại tất cả các tư liệu về mảnh đất ở thành Tây, ngày mai tôi muốn xem. Thuận tiện nói với chân bọn họ một tiếng, buổi sáng ngày mai họp."

"Dạ!"

"Còn có. . . . . . nâng tin tức vụ hợp tác sợi quang học với tập đoàn Lâm thị lên thành chương trình nghị sự, cậu nói một tiếng với người bộ phận lập kế hoạch, tôi tự mình làm hạng mục này, tất cả nhân viên tham dự đều do tôi chọn, bảo bọn họ đem tinh lực đặt ở những hạng mục quý khác."

"Tốt, tôi biết rồi!" Đảo quanh tay lái, xe chậm rãi đi tới hồ Triêu Thánh Sơn.

Trầm mặc một lúc lâu, lúc này Văn Khâm mới tiêu hóa hết mệnh lệnh và nhiệm vụ Boss vừa ra, có chút không hiểu: "Boss, vụ hợp tác với Tập đoàn Lâm thị, hình như không phải hạng mục lớn của quý, sao ngài lại muốn tự mình làm?"

"Tôi muốn gặp lão hồ ly Lâm Toàn Minh một lần." Nghiêng đầu, anh nhìn ngoài cửa sổ đen nhánh, đèn đường hai bên núi sáng rõ xẹt qua tầm mắt, khi anh trầm tĩnh trên sườn mặt mờ tối, "Cậu đừng coi thường ông ta, ông ta không đơn giản như cậu tưởng đâu. Về sau hai nhà hợp tác, cậu nói chuyện với ông ta thì phải cẩn thận chút."

"Dạ, tôi hiểu!" Nên nói cái gì và không nên nói cái gì, trong lòng anh ta rõ ràng, dù nói thế nào thì anh ta đã đi theo bên cạnh anh nhiều năm, cách đối nhân xử thế mặc dù không thể nói là khôn khéo lõi đời nhưng tối thiểu cũng thành thạo.

Xe ngừng lại trước vườn hoa ngoài trời trước cửa biệt thự, bác Khang quản gia đợi ở cửa thấy xe lái tới, nhấc chân đi lên trước, im lặng nhìn về bóng dáng bước xuống từ trong xe, "Tiểu Khiêm, Cận Vệ đã tới."



"Được, tôi biết rồi." Gật đầu một cái, Dịch Khiêm quay đầu nhìn về phía thư ký ở chỗ ngồi tài xế, "Hôm nay khuya lắm rồi, cậu cũng đừng về, ở lại nơi này đi! Vừa lúc Cận Vệ cũng ở đây, có thể tự ôn chuyện."

"Được!" Nếu Boss mở miệng, Văn Khâm cũng không kiểu cách, đáp một tiếng đảo tay lái để lái xe vào nhà để xe.

Trong phòng khách xa hoa sáng ngời, người đàn ông áo đen trên ghế sa lon nhìn bóng dáng tiến vào từ bên ngoài, chậm rãi đứng dậy từ trên ghế, lễ phép gật đầu làm lễ với người vừa vào, "Boss!"

"Ngồi đi!" Khoát tay áo, Dịch Khiêm xoay người ngồi vào ghế sa lon, "Trong khoảng thời gian này, chuyện bên kia thực vất vả cho cậu rồi!"

"Không vất vả, đây là công việc của tôi, cũng là trách nhiệm của tôi." Đợi Dịch Khiêm ngồi xuống, lúc này Cận Vệ mới ngồi xuống, giọng nói u sầu lộ ra tang thương nhàn nhạt và lão luyện.

"Vậy thì tốt! Nếu như quá vất vả, tôi có thể tìm người tới giúp cậu!"

"Hiện tại tạm thời chưa cần dùng, về sau cần, tôi sẽ nói với anh!"

"Ừ!" Đứng lên, Dịch Khiêm dặn dò người giúp việc dọn dẹp phòng khách xong, quay người đi lên lầu.

Dừng xe xong, Văn Khâm bước vào phòng khách, nhìn bóng dáng ngồi trên sofa, không nhanh không chậm đi tới, "Gần đây thế nào? Tôi nghe nói cậu bị một cô gái quấn lấy? Mặt trời có phải mọc từ hướng tây hay không, tuổi cậu đã cao còn có phụ nữ để ý cậu?"

Thật ra thì Cận Vệ cũng không già, người đàn ông ba mốt ba hai sẽ thêm mấy phần thành thục mà thôi, nhưng nghe nói chuyện xưa của anh ta, cô gái quấn quít chặt lấy đuổi theo anh ta không thả, lại là một cô bé mới lớn không bao lâu?

Ông chú và bé con. . . . . . Ặc, khẩu vị này thật đúng là không phải nặng bình thường!

"Tin tức của cậu thật nhanh nhạy!" Người đàn ông đối diện khẽ hừ một tiếng, hình như không muốn trả lời vấn đề của anh ta, "Cô gái được Boss giúp hôm nay, nếu như mà tôi không nhìn lầm, hẳn là vợ Đường Minh Lân."

"Không sai." Gật đầu một cái, Văn Khâm cười như không cười nhìn anh ta, "Sao, giữa bạn bè giúp một tay không phải là chuyện lớn gì chứ?"

"Bạn bè? Tôi nhìn thế nào cũng cảm thấy Boss đối với cô ta không phải là bạn bè bình thường." Dưới tình huống nào đó đàn ông cũng có giác quan thứ sáu, bình thường cũng rất chính xác, "Boss đang muốn cạy góc tường nhà Đường Minh Lân?"

"Lời của cậu thật là khó nghe, đồ Boss muốn, còn cần cạy góc tường nhà người ta sao?" Xì khẽ một tiếng, Văn Khâm miễn cưỡng đứng dậy từ trên ghế salon, "Không hàn huyên với cậu nữa, cậu nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai tôi còn phải bận rộn với một đống chuyện lớn!"

"Tôi nói này, cậu là người cô đơn, cũng nên tìm phụ nữ chứ nhỉ? Cậu không phải muốn trải qua nửa đời sau với Boss chứ? ! Nếu không, tôi bảo Boss giới thiệu cho cậu một cô?"

". . . . . ." Bóng dáng lên lầu bỗng dừng lại, Văn Khâm nhíu lông mày quay đầu nhìn về phía bóng dáng trong phòng khách, hành vi im lặng người khác không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì: "Ghét xem mắt, chưa từng thấy ai đáng ghét như cậu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Môn Sủng Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook