Chương 95: Dắt tay!
Tử Tang Phỉ Phỉ
10/12/2014
Trong đôi mắt như lưu ly ẫn nhẫn sự rung động, khoảng cách gần như thế, từ trên người cô tràn ra mùi hương đầu độc, gần như khiến cho anh khó thể tự khống chế!
Sự tự chủ của anh luôn rất mạnh, vậy mà, vào giờ phút này, anh lại không muốn che giấu cảm xúc của mình như vậy nữa.
Ngang hông căng thẳng, theo bản năng cô ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc không hề báo trước hôn lên, bờ môi lạnh bạc mềm mại đè lên bờ môi của cô, tùy ý theo hơi thở của cô triền mien, qua lại vuốt ve bồi hồi, đánh tới một luồng hơi thở nam tính cuồng liệt khí phách.
Không thấy cô giãy giụa, nụ hôn của anh càng to gan thăm dò vào phần môi của cô, ôm lấy chiếc lưỡi của cô kịch liệt dây dưa, trằn trọc mút vào.
Đột nhiên bừng tỉnh, ý thức được mình đã rơi vào trong ngực anh, thân thể cứng đờ không dám cử động, hơi thở quấn quanh hơi thở, bên cạnh đó là sự dịu dàng công chiếm của anh, đây là một loại khí thế mà cô không có, khiến cho tim cô từ trước đến nay luôn yên bình bỗng nhiên đập bình bịch.
Đến lúc cô muốn giãy giụa, thì anh lại đột nhiên buông ra, bàn tay ôm ngang eo vẫn không buông khỏi, mà vẫn cứ kiên nhẫn đứng như vậy, mặc cho cô giãy giãy giụa giụa trong lòng anh, khóe môi lạnh bạc vẽ lên một nụ cười quyến luyến.
Khẽ thở hỗn hển, cô bị anh đè ở ngực, mùi hương cỏ cây mát mẻ mang đến hơi thở yên bình, nóng bỏng cùng ngượng ngùng đã che mờ tất cả ý thức lúc này của cô.
Quay đầu đi, anh nỉ non bên tai cô: “Ân Ân, đây chính là đáp án của anh!”
“…” giọng nói bá đạo khiến cho mặt của cô đỏ thêm mấy phần, cắn cắn môi, cô giơ tay lên đập xuống ngực của anh, giùng giằng thoát thân ra ngoài.
“ Nhiều người nhìn như vậy, anh không thể khiêm tốn một chút sao?” trên mặt nóng như thiêu đốt, Úc Tử Ân ảo não dậm chân, ngước mắt trừng người đàn ông đang mỉm cười ôn nhã, không hề biết rằng những lời nói của mình trong giờ phút này trong mắt anh có biết bao nhiêu đáng yêu!
Đem tất cả sự nũng nịu của cô thu váo đáy mắt, Dịch Khiêm vẫn cười ưu nhã như cũ, tư thái lười biếng mê người, ánh mắt nhìn về phía cô, sự dịu dàng cũng đủ khiến cho người ta chết chìm trong đó.
Anh khẽ đưa tay lên vuốt vuốt đầu cô, bộ mặt phớt tỉnh gật đầu một cái: “Ừ, lần sau anh sẽ nhớ khiêm tốn một chút.”
“…” im lặng trợn mắt, lúc này cô thật sự lúng túng đến không biết nói gì, khẽ hừ một tiếng hất đầu một cái.
Mới vừa rồi, cô cũng không nên đi khiêu khích anh, vốn nghĩ anh là một chú mèo ôn thuần, lại quên mất, người đàn ông này dưới bề ngoài mỉm cười ưu nhã còn là người có một tấm lòng nóng như lửa!
Sau lưng, bóng dáng cao to thả chậm từng bước theo sau cô, hai người cứ như vậy giữ khoảng cách bước đi một đoạn xa, đến ngã tư đường, anh an tĩnh đứng bên người cô, lúc đèn đỏ sang lên, không biến sắc dắt lấy tay của cô, mang theo cô sánh vai đi trong dòng người, đi qua một đoạn đường phồn hoa.
Tay mềm nho nhỏ bị anh giữ trong lòng bàn tay, lòng bàn tay thật dày, truyền đến độ ấm nhàn nhạt.
Bị anh nắm tay, cô cũng chỉ ngẩng đầu theo bản năng nhìn anh một cái, gò má trầm ổn, khiến cho cô cảm thấy an tâm, mặc cho anh dắt mình đi qua ngã tư đường, hành động cẩn thận che chở kia trong nháy mắt làm ấm đáy lòng lạnh lẽo của cô.
Sau chuyện Lam Mộ Duy, cô cho là đã không còn ai sẽ đem cô nâng niu trong lòng bàn tay, lại không nghĩ rằng trong lúc cô mê mang nhất lại gặp được anh.
Khẽ nắm chặt bàn tay, cô khẩn trương đi theo bên cạnh anh, đi qua một ngã tư đường, vốn nghĩ rằng anh sẽ buông tay ra, lại không ngờ anh cứ như vậy, dắt tay của cô đi thẳng, không hề có chút dấu hiệu nào muốn buông tay.
Cô không nín được cười cười, thoáng thả chậm bước chân để cho anh mang theo mình đi, Geneva ban đêm khắp nơi đều là phong cảnh hoài cổ thời kỳ văn nghệ phục hưng, đi trên đường phố cổ xưa, trong không khí còn thoáng nghe được mùi thơm nhàn nhạt của cà phê.
Trầm mặc một lúc lâu, cô nghiêng đầu nhìn anh, nháy mắt hỏi: “Ngày mai anh có sắp xếp chuyện gì không? Em nhớ giống như anh nói là tới đây để đàm phán dự án mà?”
“ Ừ.” Quay đầu, anh an tĩnh nhìn cô, “Buổi sáng ngày mai có họp, buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm, lúc anh họp, em có thể đi dạo xung quanh một chút, cũng có thể đi đến vườn nho lân cận hoặc là ngồi du thuyền xem phong cảnh cũng không tệ.”
“ Anh họp phải bao lâu đây?”
“ Đại khái khoảng 2 đến 3 tiếng đồng hồ.”
“ Vậy em đi xem anh họp có được không? Em làm chuyện của em, anh bận việc của anh, em sẽ không nói chuyện cũng không quấy rầy.” Không phải là không muốn thể nghiệm cảm giác tự do khi du lịch một mình, chỉ là đột nhiên cô cảm thấy, có anh ở bên người, cảm giác yên tâm như vậy cũng không tệ lắm.
“ Được…” Không ngờ, anh cũng không cự tuyệt, dường như không hề suy nghĩ một chút nào liền đồng ý, lúc quay đầu nhìn về phía cô, khóe miệng cũng chứa đựng nụ cười dịu dàng, giống như dung túng bản tính tùy hứng của cô vậy!
Cho dù là dung túng, đối với anh mà nói, đó cũng là một chuyện vui.
“ đồng ý nhanh như vậy, anh không sợ em sẽ ăn cắp cơ mật kinh doanh sao? Em không phải là nhân viên của anh!” anh nói được quá nhanh, khiến cô hoài nghi mục đích của anh không phải là đi họp.
“ Dự án này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu như em thật đánh cắp cơ mật kinh doanh, chút tiền này anh vẫn bồi thường được!”
Anh đã nói, sẽ cho cô thời gian cùng cơ hội hiểu rõ anh, nếu cô muốn đi xem anh họp, cũng không phải là thiệt thòi gì mà là thêm một cơ hội hiểu rõ anh mà thôi!
“…”
“ sáng sớm mai cùng nhau ăn điểm tâm, nếu quả thật muốn đến công ty, có thể đi cùng anh.”
“ Tốt!”
______
Dịch Khiêm giữ lời, Úc Tử Ân cũng không kiểu cách, đổi xong áo quần liền đi theo anh đến chi nhanh công ty, ngược lại ánh mắt Văn Khâm lại hết sức kinh ngạc khi nhìn thấy cô, giống như Boss của mình đang dắt một cái yêu tinh trở lại!
Nhìn thấy cô cùng anh bước vào phòng họp, Văn Khâm liếc người đang ngồi trên ghế chủ tịch, thấy anh vẫn yên lặng, mở máy tính xem tài liệu của hội nghị, tuy dáng vẻ vẫn lạnh nhạt nhưng có lẽ đã ngầm cho phép, hắn cũng không nhiều lời làm gì.
Chiếc bàn thật dài có thể đủ cho 50 người ngồi họp, Úc Tử Ân chọn chỗ ngồi ở dưới cùng, khi ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy người đàn ông ưu nhã đnag ngồi ở ghế chủ tịch, chỗ cô đang ngồi có chút xa, nhưng cũng rất khiến cho người ta chú ý.
Tham gia hội nghị lần này phần lớn là người ngoại quốc, trong đó cũng không ít người từ Trung Quốc đến, khi mọi người bước vào phòng họp trước tiên liền nhìn thấy chỗ cô ngồi, hơi kinh ngạc, tiếp theo liền nhìn về phía ghế chủ tịch thấy đại bos trầm mặc cũng rất thất thời không hề nói gì.
Bọn họ đều là lần đầu tiên thấy đại boss mang theo phụ nữ tới phòng họp, quan hệ bí ẩn không cần nói cũng biết.
Hội nghị kéo dài hơn hai giờ, trong lúc đó Úc Tử Ân nhàn rỗi đến nhàm chán xem tạp chí đăng tải tuần lễ thời trang Xuân Thu của Paris, đợi đến lúc Dịch Khiêm lên tiếng, cô lại biết phân thân nghe tiếng của anh, trải qua hơn hai tiếng đồng hồ thật cũng không gian nan.
Nhìn bóng dáng ưu nhã ở ghế chủ tịch, cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ lúc làm việc của anh, mặc dù chỉ đơn giản nói ra quan điểm của mình, nhưng giơ tay nhấc chân đều thành công thể hiện sức quyến rũ đàn ông của mình, còn có mọi lời nói đều thể hiện sự độc đáo của ánh mắt và sức phán đoán, khiến cho cô kinh ngạc không dứt!
Từ vẻ mặt của một đám cấp dưới, cô có thể nhìn ra được năng lực lãnh đạo trác tuyệt cùng ánh mắt của người đàn ông này thật sự có sức quyến rũ chinh phục lòng người.
Cho đến khi hội nghị kết thúc, nhóm người cuối cùng cũng đi ra, cô mới đóng laptop, hấp tấp đi tới, kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, chống cằm vẻ mặt tràn đầy sung bái nhìn anh, “Nếu như công ty cha em có nhân tài như anh vậy, ông ấy khẳng định sẽ rất vui mừng!”
Cô vô tâm nhạo báng một câu, lại khiến cho anh nghĩ tới chuyện nào đó, ánh mắt tối tăm thêm vài phần ý cười, gật đầu một cái, khẽ cười ra tiếng, “ đề nghị này có thể suy tính!”
“ À? Anh nói gì?” cô hình như nghe không hiểu ý tứ của anh, nháy mắt nhìn anh.
“ Đi giúp cha em quản lý công ty, em cảm thấy anh nên lấy thân phận gì đi thì khá? Là nhân viên hay là con rể?”
“…” Khuôn mặt tươi cười cứng đơ, Úc Tử Ân nhìn đến khuôn mặt tràn đầy nụ cười thâm ý của Văn Khâm, nhất thời đỏ mặt, tức giận nhìn người đnag đùa giỡn mình, “ Xem như em không nói gì đi!”
Hóa giải lúng túng, cô vội vàng đứng dậy, “ Thật đói mà, chúng ta đi ăn cơm đi?”
“ Được!” vấn đề này cũng không tiện thảo luận quá nhiều, Dịch Khiêm cũng không muốn tiếp tục nói giỡn với cô, đem tài liệu trong tay đưa cho Văn Khâm, đứng dậy mang theo cô ra khỏi phòng họp.
___ ___
Bữa trưa vốn định trên du thuyền, lại sợ cô say tàu, Dịch Khiêm liền lệnh cho Văn Khâm tạm thời đặt một phòng ăn khác.
Đi trên đường phố cổ, Dịch Khiêm nhìn cô gái nhỏ ăn quá no đi bên cạnh, ánh mắt cưng chiều như nắng ấm, “Dẫn em đến ven hồ Lai Mông đi một chút, chỗ đó phong cảnh không tệ.”
Ven hồ Lai Mông, thiên nga cùng nhau đùa giỡn trên nước, du thuyền cùng những cánh buồm đủ màu sắc đi tới đi lui trong hồ, bầy chim bồ câu trắng rong chơi ven hồ, tất cả đan xen hòa bình yên tĩnh, ít đi vài phần ồn ào của đô thị.
Nắm tay cô, anh cùng cô đi tới bên hồ, cô gái nhỏ vốn ăn quá no thì luôn sợ mập, lúc này lại có gương mặt tươi cười, đứng đó, vuốt ve bầy thiên nga, anh đứng phía sau cô an tĩnh, ánh mắt nhìn cô cưng chiều rất dịu dàng.
Cảm giác tự tại và yên bình của giờ phút này anh chưa bao giờ được hưởng thụ qua.
Trong hồ đang có một chiếc suối phun nhân tạo, suối phun lên cao khiến nước biến thành mây mù vương khắp nơi, ánh mặt trời chiếu lên, giống như đám mây như ẩn như hiện, gió nhẹ lướt qua, vừa giống như một dải lựa mỏng xinh đẹp, xinh đẹp đến người ta phải kinh ngạc.
Nhìn bóng dáng đứng một bên kêu lên, Dịch Khiêm khẽ cười, đem cô kéo về sau, “Nơi này buổi tối cảnh sắc rất xinh đẹp, đến tối sẽ dẫn em ra ngoài xem một chút.”
Tạm ngừng, anh nhớ tới cấp dưới có đưa cho cô một cặp vé nhạc hội, nhẹ giọng nói, “Buổi tối trên du thuyền có một buổi nhạc hội, chúng ta cùng đi nghe.”
“ Được!” từ trong ánh cầu vồng của mặt trời hồi hồn, cô quay đầu nhìn anh cười một cái, cười đến rực rỡ.
Hít sâu một hơi không khí trong lành, nhìn làn sóng nhộn nhạo trong hồ, Úc Tử Ân không khỏi cảm thán: “Rất lâu không có hưởng thụ qua cuộc sống tự do thế này, thật muốn định cư ở chỗ này, cùng người trong lòng mình, ở chỗ này vượt qua những tháng ngày thật sự là tốt biết bao nhiêu!”
Anh đang đứng phía sau cô, lẳng lặng nhìn cô không nói gì.
Cô không biết rằng, thật nhiều năm sau, anh thật sự ở bờ hồ thắng cảnh nhân gian này, vì cô mà mua một căn nhà.
Tường đỏ ngói xanh, thấp thoáng hoa từng bụi hoa lan, hoa lá sum suê, từng mảng xanh của lá, lại giống như cô đã ở chỗ này mỉm cười rực rỡ.
Sự tự chủ của anh luôn rất mạnh, vậy mà, vào giờ phút này, anh lại không muốn che giấu cảm xúc của mình như vậy nữa.
Ngang hông căng thẳng, theo bản năng cô ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc không hề báo trước hôn lên, bờ môi lạnh bạc mềm mại đè lên bờ môi của cô, tùy ý theo hơi thở của cô triền mien, qua lại vuốt ve bồi hồi, đánh tới một luồng hơi thở nam tính cuồng liệt khí phách.
Không thấy cô giãy giụa, nụ hôn của anh càng to gan thăm dò vào phần môi của cô, ôm lấy chiếc lưỡi của cô kịch liệt dây dưa, trằn trọc mút vào.
Đột nhiên bừng tỉnh, ý thức được mình đã rơi vào trong ngực anh, thân thể cứng đờ không dám cử động, hơi thở quấn quanh hơi thở, bên cạnh đó là sự dịu dàng công chiếm của anh, đây là một loại khí thế mà cô không có, khiến cho tim cô từ trước đến nay luôn yên bình bỗng nhiên đập bình bịch.
Đến lúc cô muốn giãy giụa, thì anh lại đột nhiên buông ra, bàn tay ôm ngang eo vẫn không buông khỏi, mà vẫn cứ kiên nhẫn đứng như vậy, mặc cho cô giãy giãy giụa giụa trong lòng anh, khóe môi lạnh bạc vẽ lên một nụ cười quyến luyến.
Khẽ thở hỗn hển, cô bị anh đè ở ngực, mùi hương cỏ cây mát mẻ mang đến hơi thở yên bình, nóng bỏng cùng ngượng ngùng đã che mờ tất cả ý thức lúc này của cô.
Quay đầu đi, anh nỉ non bên tai cô: “Ân Ân, đây chính là đáp án của anh!”
“…” giọng nói bá đạo khiến cho mặt của cô đỏ thêm mấy phần, cắn cắn môi, cô giơ tay lên đập xuống ngực của anh, giùng giằng thoát thân ra ngoài.
“ Nhiều người nhìn như vậy, anh không thể khiêm tốn một chút sao?” trên mặt nóng như thiêu đốt, Úc Tử Ân ảo não dậm chân, ngước mắt trừng người đàn ông đang mỉm cười ôn nhã, không hề biết rằng những lời nói của mình trong giờ phút này trong mắt anh có biết bao nhiêu đáng yêu!
Đem tất cả sự nũng nịu của cô thu váo đáy mắt, Dịch Khiêm vẫn cười ưu nhã như cũ, tư thái lười biếng mê người, ánh mắt nhìn về phía cô, sự dịu dàng cũng đủ khiến cho người ta chết chìm trong đó.
Anh khẽ đưa tay lên vuốt vuốt đầu cô, bộ mặt phớt tỉnh gật đầu một cái: “Ừ, lần sau anh sẽ nhớ khiêm tốn một chút.”
“…” im lặng trợn mắt, lúc này cô thật sự lúng túng đến không biết nói gì, khẽ hừ một tiếng hất đầu một cái.
Mới vừa rồi, cô cũng không nên đi khiêu khích anh, vốn nghĩ anh là một chú mèo ôn thuần, lại quên mất, người đàn ông này dưới bề ngoài mỉm cười ưu nhã còn là người có một tấm lòng nóng như lửa!
Sau lưng, bóng dáng cao to thả chậm từng bước theo sau cô, hai người cứ như vậy giữ khoảng cách bước đi một đoạn xa, đến ngã tư đường, anh an tĩnh đứng bên người cô, lúc đèn đỏ sang lên, không biến sắc dắt lấy tay của cô, mang theo cô sánh vai đi trong dòng người, đi qua một đoạn đường phồn hoa.
Tay mềm nho nhỏ bị anh giữ trong lòng bàn tay, lòng bàn tay thật dày, truyền đến độ ấm nhàn nhạt.
Bị anh nắm tay, cô cũng chỉ ngẩng đầu theo bản năng nhìn anh một cái, gò má trầm ổn, khiến cho cô cảm thấy an tâm, mặc cho anh dắt mình đi qua ngã tư đường, hành động cẩn thận che chở kia trong nháy mắt làm ấm đáy lòng lạnh lẽo của cô.
Sau chuyện Lam Mộ Duy, cô cho là đã không còn ai sẽ đem cô nâng niu trong lòng bàn tay, lại không nghĩ rằng trong lúc cô mê mang nhất lại gặp được anh.
Khẽ nắm chặt bàn tay, cô khẩn trương đi theo bên cạnh anh, đi qua một ngã tư đường, vốn nghĩ rằng anh sẽ buông tay ra, lại không ngờ anh cứ như vậy, dắt tay của cô đi thẳng, không hề có chút dấu hiệu nào muốn buông tay.
Cô không nín được cười cười, thoáng thả chậm bước chân để cho anh mang theo mình đi, Geneva ban đêm khắp nơi đều là phong cảnh hoài cổ thời kỳ văn nghệ phục hưng, đi trên đường phố cổ xưa, trong không khí còn thoáng nghe được mùi thơm nhàn nhạt của cà phê.
Trầm mặc một lúc lâu, cô nghiêng đầu nhìn anh, nháy mắt hỏi: “Ngày mai anh có sắp xếp chuyện gì không? Em nhớ giống như anh nói là tới đây để đàm phán dự án mà?”
“ Ừ.” Quay đầu, anh an tĩnh nhìn cô, “Buổi sáng ngày mai có họp, buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm, lúc anh họp, em có thể đi dạo xung quanh một chút, cũng có thể đi đến vườn nho lân cận hoặc là ngồi du thuyền xem phong cảnh cũng không tệ.”
“ Anh họp phải bao lâu đây?”
“ Đại khái khoảng 2 đến 3 tiếng đồng hồ.”
“ Vậy em đi xem anh họp có được không? Em làm chuyện của em, anh bận việc của anh, em sẽ không nói chuyện cũng không quấy rầy.” Không phải là không muốn thể nghiệm cảm giác tự do khi du lịch một mình, chỉ là đột nhiên cô cảm thấy, có anh ở bên người, cảm giác yên tâm như vậy cũng không tệ lắm.
“ Được…” Không ngờ, anh cũng không cự tuyệt, dường như không hề suy nghĩ một chút nào liền đồng ý, lúc quay đầu nhìn về phía cô, khóe miệng cũng chứa đựng nụ cười dịu dàng, giống như dung túng bản tính tùy hứng của cô vậy!
Cho dù là dung túng, đối với anh mà nói, đó cũng là một chuyện vui.
“ đồng ý nhanh như vậy, anh không sợ em sẽ ăn cắp cơ mật kinh doanh sao? Em không phải là nhân viên của anh!” anh nói được quá nhanh, khiến cô hoài nghi mục đích của anh không phải là đi họp.
“ Dự án này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu như em thật đánh cắp cơ mật kinh doanh, chút tiền này anh vẫn bồi thường được!”
Anh đã nói, sẽ cho cô thời gian cùng cơ hội hiểu rõ anh, nếu cô muốn đi xem anh họp, cũng không phải là thiệt thòi gì mà là thêm một cơ hội hiểu rõ anh mà thôi!
“…”
“ sáng sớm mai cùng nhau ăn điểm tâm, nếu quả thật muốn đến công ty, có thể đi cùng anh.”
“ Tốt!”
______
Dịch Khiêm giữ lời, Úc Tử Ân cũng không kiểu cách, đổi xong áo quần liền đi theo anh đến chi nhanh công ty, ngược lại ánh mắt Văn Khâm lại hết sức kinh ngạc khi nhìn thấy cô, giống như Boss của mình đang dắt một cái yêu tinh trở lại!
Nhìn thấy cô cùng anh bước vào phòng họp, Văn Khâm liếc người đang ngồi trên ghế chủ tịch, thấy anh vẫn yên lặng, mở máy tính xem tài liệu của hội nghị, tuy dáng vẻ vẫn lạnh nhạt nhưng có lẽ đã ngầm cho phép, hắn cũng không nhiều lời làm gì.
Chiếc bàn thật dài có thể đủ cho 50 người ngồi họp, Úc Tử Ân chọn chỗ ngồi ở dưới cùng, khi ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy người đàn ông ưu nhã đnag ngồi ở ghế chủ tịch, chỗ cô đang ngồi có chút xa, nhưng cũng rất khiến cho người ta chú ý.
Tham gia hội nghị lần này phần lớn là người ngoại quốc, trong đó cũng không ít người từ Trung Quốc đến, khi mọi người bước vào phòng họp trước tiên liền nhìn thấy chỗ cô ngồi, hơi kinh ngạc, tiếp theo liền nhìn về phía ghế chủ tịch thấy đại bos trầm mặc cũng rất thất thời không hề nói gì.
Bọn họ đều là lần đầu tiên thấy đại boss mang theo phụ nữ tới phòng họp, quan hệ bí ẩn không cần nói cũng biết.
Hội nghị kéo dài hơn hai giờ, trong lúc đó Úc Tử Ân nhàn rỗi đến nhàm chán xem tạp chí đăng tải tuần lễ thời trang Xuân Thu của Paris, đợi đến lúc Dịch Khiêm lên tiếng, cô lại biết phân thân nghe tiếng của anh, trải qua hơn hai tiếng đồng hồ thật cũng không gian nan.
Nhìn bóng dáng ưu nhã ở ghế chủ tịch, cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ lúc làm việc của anh, mặc dù chỉ đơn giản nói ra quan điểm của mình, nhưng giơ tay nhấc chân đều thành công thể hiện sức quyến rũ đàn ông của mình, còn có mọi lời nói đều thể hiện sự độc đáo của ánh mắt và sức phán đoán, khiến cho cô kinh ngạc không dứt!
Từ vẻ mặt của một đám cấp dưới, cô có thể nhìn ra được năng lực lãnh đạo trác tuyệt cùng ánh mắt của người đàn ông này thật sự có sức quyến rũ chinh phục lòng người.
Cho đến khi hội nghị kết thúc, nhóm người cuối cùng cũng đi ra, cô mới đóng laptop, hấp tấp đi tới, kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, chống cằm vẻ mặt tràn đầy sung bái nhìn anh, “Nếu như công ty cha em có nhân tài như anh vậy, ông ấy khẳng định sẽ rất vui mừng!”
Cô vô tâm nhạo báng một câu, lại khiến cho anh nghĩ tới chuyện nào đó, ánh mắt tối tăm thêm vài phần ý cười, gật đầu một cái, khẽ cười ra tiếng, “ đề nghị này có thể suy tính!”
“ À? Anh nói gì?” cô hình như nghe không hiểu ý tứ của anh, nháy mắt nhìn anh.
“ Đi giúp cha em quản lý công ty, em cảm thấy anh nên lấy thân phận gì đi thì khá? Là nhân viên hay là con rể?”
“…” Khuôn mặt tươi cười cứng đơ, Úc Tử Ân nhìn đến khuôn mặt tràn đầy nụ cười thâm ý của Văn Khâm, nhất thời đỏ mặt, tức giận nhìn người đnag đùa giỡn mình, “ Xem như em không nói gì đi!”
Hóa giải lúng túng, cô vội vàng đứng dậy, “ Thật đói mà, chúng ta đi ăn cơm đi?”
“ Được!” vấn đề này cũng không tiện thảo luận quá nhiều, Dịch Khiêm cũng không muốn tiếp tục nói giỡn với cô, đem tài liệu trong tay đưa cho Văn Khâm, đứng dậy mang theo cô ra khỏi phòng họp.
___ ___
Bữa trưa vốn định trên du thuyền, lại sợ cô say tàu, Dịch Khiêm liền lệnh cho Văn Khâm tạm thời đặt một phòng ăn khác.
Đi trên đường phố cổ, Dịch Khiêm nhìn cô gái nhỏ ăn quá no đi bên cạnh, ánh mắt cưng chiều như nắng ấm, “Dẫn em đến ven hồ Lai Mông đi một chút, chỗ đó phong cảnh không tệ.”
Ven hồ Lai Mông, thiên nga cùng nhau đùa giỡn trên nước, du thuyền cùng những cánh buồm đủ màu sắc đi tới đi lui trong hồ, bầy chim bồ câu trắng rong chơi ven hồ, tất cả đan xen hòa bình yên tĩnh, ít đi vài phần ồn ào của đô thị.
Nắm tay cô, anh cùng cô đi tới bên hồ, cô gái nhỏ vốn ăn quá no thì luôn sợ mập, lúc này lại có gương mặt tươi cười, đứng đó, vuốt ve bầy thiên nga, anh đứng phía sau cô an tĩnh, ánh mắt nhìn cô cưng chiều rất dịu dàng.
Cảm giác tự tại và yên bình của giờ phút này anh chưa bao giờ được hưởng thụ qua.
Trong hồ đang có một chiếc suối phun nhân tạo, suối phun lên cao khiến nước biến thành mây mù vương khắp nơi, ánh mặt trời chiếu lên, giống như đám mây như ẩn như hiện, gió nhẹ lướt qua, vừa giống như một dải lựa mỏng xinh đẹp, xinh đẹp đến người ta phải kinh ngạc.
Nhìn bóng dáng đứng một bên kêu lên, Dịch Khiêm khẽ cười, đem cô kéo về sau, “Nơi này buổi tối cảnh sắc rất xinh đẹp, đến tối sẽ dẫn em ra ngoài xem một chút.”
Tạm ngừng, anh nhớ tới cấp dưới có đưa cho cô một cặp vé nhạc hội, nhẹ giọng nói, “Buổi tối trên du thuyền có một buổi nhạc hội, chúng ta cùng đi nghe.”
“ Được!” từ trong ánh cầu vồng của mặt trời hồi hồn, cô quay đầu nhìn anh cười một cái, cười đến rực rỡ.
Hít sâu một hơi không khí trong lành, nhìn làn sóng nhộn nhạo trong hồ, Úc Tử Ân không khỏi cảm thán: “Rất lâu không có hưởng thụ qua cuộc sống tự do thế này, thật muốn định cư ở chỗ này, cùng người trong lòng mình, ở chỗ này vượt qua những tháng ngày thật sự là tốt biết bao nhiêu!”
Anh đang đứng phía sau cô, lẳng lặng nhìn cô không nói gì.
Cô không biết rằng, thật nhiều năm sau, anh thật sự ở bờ hồ thắng cảnh nhân gian này, vì cô mà mua một căn nhà.
Tường đỏ ngói xanh, thấp thoáng hoa từng bụi hoa lan, hoa lá sum suê, từng mảng xanh của lá, lại giống như cô đã ở chỗ này mỉm cười rực rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.