Chương 70: MỜ ÁM (PHẦN 4)
Tử Tang Phỉ Phỉ
10/12/2014
Ngồi ở trong phòng
làm việc, Úc Tử Ân cẩn thận liếc nhìn tư liệu do Tiểu Mễ và Tiểu Toa
điều tra được, những năm qua Lâm Quân Dao ra nước ngoài du học, cũng
không có vấn đề gì lạ, nhưng có chút chi tiết trong tài liệu không cặn
kẽ, nhất là đoạn thời gian trước khi cô trở về nước, cứ bay qua Anh Quốc rồi lại bay qua Thái, có thể nói là đi khá nhiều nước
Phí chi tiêu trên thẻ ngân hàng cũng không thấp, hơn sáu triệu, số tiền kia cũng không phải do ba của Lâm Quân Dao gửi vào, rất dễ nhận thấy số tiền kia không rõ lai lịch.
Hơn nữa, việc đêm hôm đó, giá của một trăm gram Hải Lạc Nhân (Heroin) cũng không thấp, muốn thu nó vào tay cũng không phải là chuyện dễ dàng, ở những quầy bar, nó được xem là ma túy, nên cũng không thể lập tức có nhiều như thế.
Tiểu Toa ngẩng đầu khỏi laptop, nâng cặp mắt kính lên: "Lão đại, có phải cô đang hoài nghi gì đó không, quả thật cái người tên Lâm Quân Dao này không phải là người bình thường, tài khoản trong ngân hàng của cô ta có vài khoản ra vào không rõ, tôi đã điều tra, số tiền này đều được gửi vào từ một tài khoản quốc tế, không phải Trung Quốc."
"Lão đại, cô nói xem có phải là cô ta tham gia một tổ chức thần bí nào đó không?! Tôi thấy dáng vẻ của cô ta rất nhu nhược, không giống như người dính tới những thứ đó"
Nghe câu trả lời đơn thuần của Tiểu Mễ, Úc Tử Ân khẽ cười một tiếng, "Vậy cũng chưa chắc, cô đã gặp qua tên trộm nào mà trên ót nó viết ba chữ ‘tôi là trộm’ rồi sao? Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, cẩn thận một chút là được!"
Tiểu Mễ gật đầu một cái, hỏi lại: "Vậy chúng ta có tiếp tục điều tra không?"
"Dĩ nhiên! Chỉ là nên hành động cẩn thận một chút, tránh đưa tới hoài nghi! Bây giờ cô ta đang ở tại lãnh thổ Trung Quốc chắc hẳn không dám làm loạn, chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút, tránh cho cô ta theo dõi ngược lại."
"Ừ, tôi biết rồi!"
Sau khi nói chuyện xong, Tiểu Toa lấy số vải được yêu cầu đưa lên lầu, một sấp vải nhung dày được đặt trên bàn, "Lão đại, thứ cô muốn đã có rồi ạ! Về vải màu xanh lam được làm bằng nhung tơ tổng hợp, chúng tôi đã tìm khắp thành phố C rồi mà chỉ có nhiêu đây thôi, nếu như không đủ, có thể phải đi qua thành phố khác kiếm hàng. Nếu như không đủ, xin cô thông báo với tôi trước vài ngày."
"Được, tôi biết rồi" Úc Tử Ân ngẩng đầu lên, cô nhìn bộ quần áo được thiết kế tỉ mỉ theo mô hình 3D chi tiết nên nhìn đẹp hơn nhiều khi vẻ bằng bút đơn giản.
In ra sẽ làm cho tỉ lệ hình ảnh giảm sút, cô đứng dậy cầm lấy chìa khóa trên bàn, "Tôi đi ra ngoài mua đồ một chút, hai người làm xong việc rồi về sớm nhé, nhớ khóa cửa!"
"Cảm ơn lão đại ạ, cô nhớ lái xe cẩn thận đó! Kỹ thuật lái xe của cô còn chưa ổn đâu. . . . . ." Tiểu Mễ ngẩng đầu lên, nhìn bộ dạng vội vã đi ra ngoài của cô, đưa đôi mắt khó hiểu nhìn Tiểu Toa đang đứng phía sau, "Chị, tại sao em cứ có cảm giác, thời gian này, lão đại có gì đó khác lạ?"
"Cái gì lạ, em mới không bình thường đó!" Đang bề bận rộn, Tiểu Toa quay đầu liếc cô một cái.
"Chị xem thử đi, bộ quần áo này không phải là mẫu thiết kế nam sao! Em làm việc chung với lão đại đã lâu rồi, vẫn chưa thấy cô ấy thiết kế quần áo nam? Hơn nữa còn thiết kế riêng! Thêm nữa chất liệu vải này rất khó kiếm, vô cùng mờ ám ạ!"
"Cho dù có mờ ám đi chăng nữa, đó cũng là chuyện riêng của lão đại, em hỏi nhiều như vậy làm cái gì! Làm việc đi!"
"Biết biết! Thật không thú vị gì cả!" Vì không tìm được một người chị em có thể trò chuyện cùng, Tiểu Mễ thở dài, ngoan ngoãn ngồi vào bàn làm việc.
——《 quân môn sủng hôn 》——
Vì tìm khăn tay và khuy nút phối hợp với áo, Úc Tử Ân đã lái xe khắp các khu bán đồ nổi tiếng
Bình thường cô không thiết kế nhiều quần áo nam, nên cũng lái xe đến khu chuyên bán thời trang nam một chút để tìm cảm hứng thiết kế, nhưng điều để cho cô không ngờ nhất là, cô vừa chọn trúng một chiếc khăn tay, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói của một cô gái, "Phiền cô đưa cho tôi xem một chút!"
Giọng nói này rất quen thuộc, Úc Tử Ân khẽ vặn lông mày, chậm rãi xoay người lại, nhìn Diệp Tư Mẫn đang đứng sau mình, một lúc lâu mới mở miệng chào hỏi, "Phó tổng giám đốc Diệp!"
Không ngờ lại gặp nhau ở chỗ này, Diệp Tư Mẫn lạnh lùng nhíu mày, khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt vô cùng khó ưa, kiêu ngạo nhìn cô, "Làm thế nào lại trùng hợp như vậy! Chẳng lẽ cô theo chân tôi tới đây sao!"
Nghe được lời của cô, Lam Mộ Duy đang đứng cách đó không xa liền ngẩng đầu lên, vừa thấy cô, trên gương mặt anh tuấn lập tức nở ra nụ cười dịu dàng, đi lên trước, Lam Mộ Duy đưa đôi mắt sáng rực nhìn cô, "Ân Ân, làm sao em lại đến đây?"
Thấy Lam Mộ Duy đến gần, Diệp Tư Mẫn liền cảnh giác đưa tay khoác lấy cánh tay của anh, kiêu ngạo tuyên bố chủ quyền.
Nhìn bộ dáng khẩn trương của cô, Úc Tử Ân khẽ cười một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt: "Tôi đi đến mua ít đồ! Sẽ không quấy rầy hai người đâu!"
Nói qua cô quay đầu nhìn về phía một nhân viên phục vụ, "Phiền cô tính tiền cái khăn này giúp tôi, cám ơn!"
"Mắt nhìn hàng của tiểu thư thật tốt, khăn của nhãn hiệu này số lượng chỉ có hạng, đây cũng là chiếc khăn cuối cùng rồi!" Nhân viên phục vụ vừa giải thích vừa cười lấy chiếc khăn đặt vào trong túi, lễ phép nói: "Có cần mua thêm thứ gì nữa không ạ?"
Gật đầu một cái, cô tự nhiên hiểu cái khăn tay của hãng này luôn được bán giới hạng, cô muốn mua nó là vì nó có một không hai
"Tôi cần mua thêm một chút đồ cho quần áo, cô dẫn tôi đi xem một chút được không!"
"Vâng ạ, mời cô tới bên này!"
Nghiêng đầu nhìn hai người một cái, Úc Tử Ân trừng mắt, cũng không muốn nói nhiều lời, xoay người đuổi theo bước chân của nhân viên phục vụ.
Phía sau lưng truyền đến giọng nói mềm mại của Diệp Tư Mẫn: "Mộ Duy, anh xem thử xem cái khăn tay này như thế nào? Đặt trên người anh cũng không tệ, rất thích hợp xuất hiện trong sinh nhật của Cậu nhỏ. . . . . ."
"Ừ. . . . . ." Nhìn theo bóng người đã đi xa, Lam Mộ Duy hững hờ đáp, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người đang đứng cạnh quầy kính.
Tim của anh nhảy loạn, nhất thời khiến Diệp Tư Mẫn nổi giận, đưa tay qua kéo anh đến bên cạnh, xoay người ngăn trước mặt anh, "Mộ Duy! Rốt cuộc anh có nghe em nói gì hay không!"
Mùi nước hoa nồng nặc xông vào trong mũi Lam Mộ Duy, anh khẽ bừng tỉnh, nhìn cô gái nhỏ đang ngăn trước mặt mình, lưu luyến thu hồi tầm mắt, giữa hai lông mày xuất hiện vài tia không kiên nhẫn: "Em thích là tốt rồi, anh không có ý kiến!"
"Anh. . . . . . Mộ Duy!" Diệp Tư Mẫn khẽ cắn răng, khống chế tâm tình, trên mặt rất nhanh lại khôi phục vẻ tươi cười, kéo cánh tay của anh, "Mộ Duy, anh nói xem, mình nên tặng cậu nhỏ quà gì?"
"Cậu nhỏ chẳng thiếu cái gì đâu, ta cứ tới dự là được" Lạnh nhạt bỏ tay của cô ra, anh đi vào phòng thay đồ để đổi trang phục lại
Diệp Tư Mẫn bị gạt tay xuống, đứng nguyên chỗ, hít một hơi thật sâu, áp chế sự ghen tỵ trong đáy lòng, quay đầu tức giận trừng mắt nhìn theo bóng dáng đang rời đi, móng tay sơn màu đỏ thẫm bấu vào da thịt.
Phí chi tiêu trên thẻ ngân hàng cũng không thấp, hơn sáu triệu, số tiền kia cũng không phải do ba của Lâm Quân Dao gửi vào, rất dễ nhận thấy số tiền kia không rõ lai lịch.
Hơn nữa, việc đêm hôm đó, giá của một trăm gram Hải Lạc Nhân (Heroin) cũng không thấp, muốn thu nó vào tay cũng không phải là chuyện dễ dàng, ở những quầy bar, nó được xem là ma túy, nên cũng không thể lập tức có nhiều như thế.
Tiểu Toa ngẩng đầu khỏi laptop, nâng cặp mắt kính lên: "Lão đại, có phải cô đang hoài nghi gì đó không, quả thật cái người tên Lâm Quân Dao này không phải là người bình thường, tài khoản trong ngân hàng của cô ta có vài khoản ra vào không rõ, tôi đã điều tra, số tiền này đều được gửi vào từ một tài khoản quốc tế, không phải Trung Quốc."
"Lão đại, cô nói xem có phải là cô ta tham gia một tổ chức thần bí nào đó không?! Tôi thấy dáng vẻ của cô ta rất nhu nhược, không giống như người dính tới những thứ đó"
Nghe câu trả lời đơn thuần của Tiểu Mễ, Úc Tử Ân khẽ cười một tiếng, "Vậy cũng chưa chắc, cô đã gặp qua tên trộm nào mà trên ót nó viết ba chữ ‘tôi là trộm’ rồi sao? Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, cẩn thận một chút là được!"
Tiểu Mễ gật đầu một cái, hỏi lại: "Vậy chúng ta có tiếp tục điều tra không?"
"Dĩ nhiên! Chỉ là nên hành động cẩn thận một chút, tránh đưa tới hoài nghi! Bây giờ cô ta đang ở tại lãnh thổ Trung Quốc chắc hẳn không dám làm loạn, chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút, tránh cho cô ta theo dõi ngược lại."
"Ừ, tôi biết rồi!"
Sau khi nói chuyện xong, Tiểu Toa lấy số vải được yêu cầu đưa lên lầu, một sấp vải nhung dày được đặt trên bàn, "Lão đại, thứ cô muốn đã có rồi ạ! Về vải màu xanh lam được làm bằng nhung tơ tổng hợp, chúng tôi đã tìm khắp thành phố C rồi mà chỉ có nhiêu đây thôi, nếu như không đủ, có thể phải đi qua thành phố khác kiếm hàng. Nếu như không đủ, xin cô thông báo với tôi trước vài ngày."
"Được, tôi biết rồi" Úc Tử Ân ngẩng đầu lên, cô nhìn bộ quần áo được thiết kế tỉ mỉ theo mô hình 3D chi tiết nên nhìn đẹp hơn nhiều khi vẻ bằng bút đơn giản.
In ra sẽ làm cho tỉ lệ hình ảnh giảm sút, cô đứng dậy cầm lấy chìa khóa trên bàn, "Tôi đi ra ngoài mua đồ một chút, hai người làm xong việc rồi về sớm nhé, nhớ khóa cửa!"
"Cảm ơn lão đại ạ, cô nhớ lái xe cẩn thận đó! Kỹ thuật lái xe của cô còn chưa ổn đâu. . . . . ." Tiểu Mễ ngẩng đầu lên, nhìn bộ dạng vội vã đi ra ngoài của cô, đưa đôi mắt khó hiểu nhìn Tiểu Toa đang đứng phía sau, "Chị, tại sao em cứ có cảm giác, thời gian này, lão đại có gì đó khác lạ?"
"Cái gì lạ, em mới không bình thường đó!" Đang bề bận rộn, Tiểu Toa quay đầu liếc cô một cái.
"Chị xem thử đi, bộ quần áo này không phải là mẫu thiết kế nam sao! Em làm việc chung với lão đại đã lâu rồi, vẫn chưa thấy cô ấy thiết kế quần áo nam? Hơn nữa còn thiết kế riêng! Thêm nữa chất liệu vải này rất khó kiếm, vô cùng mờ ám ạ!"
"Cho dù có mờ ám đi chăng nữa, đó cũng là chuyện riêng của lão đại, em hỏi nhiều như vậy làm cái gì! Làm việc đi!"
"Biết biết! Thật không thú vị gì cả!" Vì không tìm được một người chị em có thể trò chuyện cùng, Tiểu Mễ thở dài, ngoan ngoãn ngồi vào bàn làm việc.
——《 quân môn sủng hôn 》——
Vì tìm khăn tay và khuy nút phối hợp với áo, Úc Tử Ân đã lái xe khắp các khu bán đồ nổi tiếng
Bình thường cô không thiết kế nhiều quần áo nam, nên cũng lái xe đến khu chuyên bán thời trang nam một chút để tìm cảm hứng thiết kế, nhưng điều để cho cô không ngờ nhất là, cô vừa chọn trúng một chiếc khăn tay, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói của một cô gái, "Phiền cô đưa cho tôi xem một chút!"
Giọng nói này rất quen thuộc, Úc Tử Ân khẽ vặn lông mày, chậm rãi xoay người lại, nhìn Diệp Tư Mẫn đang đứng sau mình, một lúc lâu mới mở miệng chào hỏi, "Phó tổng giám đốc Diệp!"
Không ngờ lại gặp nhau ở chỗ này, Diệp Tư Mẫn lạnh lùng nhíu mày, khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt vô cùng khó ưa, kiêu ngạo nhìn cô, "Làm thế nào lại trùng hợp như vậy! Chẳng lẽ cô theo chân tôi tới đây sao!"
Nghe được lời của cô, Lam Mộ Duy đang đứng cách đó không xa liền ngẩng đầu lên, vừa thấy cô, trên gương mặt anh tuấn lập tức nở ra nụ cười dịu dàng, đi lên trước, Lam Mộ Duy đưa đôi mắt sáng rực nhìn cô, "Ân Ân, làm sao em lại đến đây?"
Thấy Lam Mộ Duy đến gần, Diệp Tư Mẫn liền cảnh giác đưa tay khoác lấy cánh tay của anh, kiêu ngạo tuyên bố chủ quyền.
Nhìn bộ dáng khẩn trương của cô, Úc Tử Ân khẽ cười một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt: "Tôi đi đến mua ít đồ! Sẽ không quấy rầy hai người đâu!"
Nói qua cô quay đầu nhìn về phía một nhân viên phục vụ, "Phiền cô tính tiền cái khăn này giúp tôi, cám ơn!"
"Mắt nhìn hàng của tiểu thư thật tốt, khăn của nhãn hiệu này số lượng chỉ có hạng, đây cũng là chiếc khăn cuối cùng rồi!" Nhân viên phục vụ vừa giải thích vừa cười lấy chiếc khăn đặt vào trong túi, lễ phép nói: "Có cần mua thêm thứ gì nữa không ạ?"
Gật đầu một cái, cô tự nhiên hiểu cái khăn tay của hãng này luôn được bán giới hạng, cô muốn mua nó là vì nó có một không hai
"Tôi cần mua thêm một chút đồ cho quần áo, cô dẫn tôi đi xem một chút được không!"
"Vâng ạ, mời cô tới bên này!"
Nghiêng đầu nhìn hai người một cái, Úc Tử Ân trừng mắt, cũng không muốn nói nhiều lời, xoay người đuổi theo bước chân của nhân viên phục vụ.
Phía sau lưng truyền đến giọng nói mềm mại của Diệp Tư Mẫn: "Mộ Duy, anh xem thử xem cái khăn tay này như thế nào? Đặt trên người anh cũng không tệ, rất thích hợp xuất hiện trong sinh nhật của Cậu nhỏ. . . . . ."
"Ừ. . . . . ." Nhìn theo bóng người đã đi xa, Lam Mộ Duy hững hờ đáp, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người đang đứng cạnh quầy kính.
Tim của anh nhảy loạn, nhất thời khiến Diệp Tư Mẫn nổi giận, đưa tay qua kéo anh đến bên cạnh, xoay người ngăn trước mặt anh, "Mộ Duy! Rốt cuộc anh có nghe em nói gì hay không!"
Mùi nước hoa nồng nặc xông vào trong mũi Lam Mộ Duy, anh khẽ bừng tỉnh, nhìn cô gái nhỏ đang ngăn trước mặt mình, lưu luyến thu hồi tầm mắt, giữa hai lông mày xuất hiện vài tia không kiên nhẫn: "Em thích là tốt rồi, anh không có ý kiến!"
"Anh. . . . . . Mộ Duy!" Diệp Tư Mẫn khẽ cắn răng, khống chế tâm tình, trên mặt rất nhanh lại khôi phục vẻ tươi cười, kéo cánh tay của anh, "Mộ Duy, anh nói xem, mình nên tặng cậu nhỏ quà gì?"
"Cậu nhỏ chẳng thiếu cái gì đâu, ta cứ tới dự là được" Lạnh nhạt bỏ tay của cô ra, anh đi vào phòng thay đồ để đổi trang phục lại
Diệp Tư Mẫn bị gạt tay xuống, đứng nguyên chỗ, hít một hơi thật sâu, áp chế sự ghen tỵ trong đáy lòng, quay đầu tức giận trừng mắt nhìn theo bóng dáng đang rời đi, móng tay sơn màu đỏ thẫm bấu vào da thịt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.