Quân Môn Sủng Hôn

Chương 69: MỜ ÁM(Phần 3)

Tử Tang Phỉ Phỉ

10/12/2014

Nghe anh nói như vậy, lúc này cô mới xoay người trở về phòng bếp, vo gạo nấu cháo.

Đợi đến lúc cô chuẩn bị mọi thứ xong rồi, người đang ngồi trên ghế salon đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, bóng dáng màu đen làm cho phòng khách đầy nữ tính có chút ngột ngạt.

Đi lên trước, cô ngồi xổm xuống, khẽ gọi, thấy anh vẫn chưa tỉnh lại, đang muốn mở miệng gọi thêm, lơ đãng nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên gò má anh, lời nói đã ra đến khóe miệng nhưng vẫn phải nuốt trở vào.

Khẽ thở dài một tiếng, cô đứng dậy đi lấy một cái chăn mỏng rồi đắp lên người anh, giảm bớt độ sáng cho đèn phòng khách, sau đó xoay người trở về phòng bếp để dọn dẹp.

Trong nhà có thêm khách, cô không ngủ được, định đi vào phòng thiết kế, tiếp tục hoàn thành bản thiết kế dang dở.

Đứng trước những khúc vải đủ màu sắc, cô nhìn bản thiết kế mấy lần, suy nghĩ xem nên sử dụng màu nào, chợt nhớ tới màu quần áo của người đang nằm trong phòng khách, cô vội nắm lấy một ít màu vải, sau đó bước ra khỏi phòng thiết kế.

Mượn ánh đèn nhàn nhạt cô đem những mảnh vải trong tay đặt lên người anh, đem tất cả màu sắc so sánh một phen, cuối cùng cô chọn mảnh vải màu xanh da trời được làm từ nhung tơ tổng hợp.

Nếu để đi dự tiệc sinh nhật, cái màu sắc này được ánh đèn rọi vào, nhất định sẽ rất đặc biệt, vừa hơn người lại vừa nhã nhặn, rất thích hợp với tính cách của anh.

Hài lòng nheo lại mắt, đang lúc cô chuẩn bị đứng dậy, hai chân đột nhiên tê rần, cả người không kịp phòng bị nên đâm vào người đang nằm trên ghế sa lon, tuy động tác của cô rất khẽ nhưng cũng làm người đang ngủ mở mắt ra, lanh tay lẹ mắt ôm cô, tránh cho cô đập đầu vào khay trà.

". . . . . ." Giờ khắc này, anh và cô gần trong gang tấc, anh rõ ràng có thể ngửi được mùi hoa anh đào nhàn nhạt trên người cô, không khí mập mờ tràn ngập khắp căn phòng

Một lúc sau, cô bừng tỉnh, ý thức được mình đè trên ngực người khác, Úc Tử Ân vội giãy giụa đứng dậy, lúng túng và ảo não cúi đầu, chống lại đôi mắt tối tăm của người còn lại, khẽ vặn lông mày, mặt đỏ bừng, mở miệng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, em. . . . . ."

Ông trời ơi! Sao trời không dùng sét đánh chết cô cho rồi đi! Tình huống như thế, cô biết giải thích thế nào đây!



Nếu anh coi cô như sắc nữ, đêm khuya yên tĩnh có mưu đồ bất chính với anh, làm sao cô còn thế thể sống được nữa!

Chậm rãi ngồi dậy, Dịch Khiêm nhìn cô một chút, sau đó dịu dàng mở miệng: "Không sao chứ?"

"Em... em không có việc gì, anh. . . . . . anh có bị thương không?" Cô khẩn trương ngẩng đầu lên, hốt hoảng đem tay giấu ra phía sau.

"Tôi không có việc gì." Chú ý tới động tác của cô, anh cười nhạt, an ủi cô đừng luống cuống và hốt hoảng, "Trong tay cầm cái gì vậy?"

"Không có, không có gì! Bây giờ còn không thể nói cho anh biết!" Lui về phía sau một bước, cô khẩn trương nhìn anh "Dạ dày anh còn đau nữa không?"

"Đã hết đau, cám ơn cô!" Nhìn về ánh mắt của cô, nơi đó chứa đựng đầy ý cười.

"Vậy thì tốt! Có đói bụng không, tôi sẽ hâm cháo lại cho anh, anh ăn một chút nhé?"

"Được. . . . . ." Anh cũng không cự tuyệt, gật đầu một cái, ngoan ngoãn như một đứa bé.

Nghe được lời anh nói, lúc này cô mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, "Vậy anh ngồi đợi tí, tôi lập tức trở lại!"

Nói xong, cũng không dám nhìn anh, cô xoay người nhanh chân chạy lên trên lầu.

Nhìn bộ dạng ảo não đang muốn chạy trốn của cô, Dịch Khiêm an tĩnh ngồi trên ghế sa lon, môi mỏng không tự chủ nâng lên một nụ cười yếu ớt.

Thần kinh căng thẳng chưa bao giờ được nhẹ nhõm, hình như đã lâu rồi anh không có nụ cười vui vẻ như thế, nhất là sau khi gặp con mèo nhỏ này, anh như sống trong giấc mộng, cuộc sống của anh như có ánh mặt trời chiếu rọi.

Không hề rét lạnh nữa, cũng không đen tối nữa.



Một ý niệm lóe lên trong đầu anh, anh bỗng chấn động, nhìn về phía cầu thang, ánh mắt trở nên âm trầm.

Đường Tam, nếu tôi thật sự muốn mang người bên cạnh cậu đi, cậu sẽ làm như thế nào vậy?

Đợi anh ăn xong cháo, Úc Tử Ân cũng đã dọn dẹp xong phòng khách, từ trên lầu đi xuống, nắm cái gối, khẩn trương nhìn anh, "Đã muộn rồi, anh hãy nghỉ ngơi ở đây đi, em đã dọn dẹp xong phòng khách rồi, sáng sớm ngày mai anh đi cũng chưa muộn"

"Quấy rầy cô, thật sự rất ngại."

"Không quấy rầy, dù sao phòng khách trong nhà cũng nhiều, mà chỉ có mình em ở đây. Hơn nữa, anh đã giúp em rất nhiều rồi, cũng nên để em báo đáp lại anh một chút chứ?" Những gì cô thiếu người khác, không trả cô sẽ cảm thấy rất ngại

"Ân Ân. . . . . ." Anh gọi khẽ, giọng nói nỉ non mang theo dịu dàng.

"Hả? Thế nào?"

"Không cần nhớ ơn tôi rồi trả ơn, cô không thiếu tôi cái gì cả, như vậy khiến cho cô sống rất mệt mỏi, có biết hay không?"

Đem tất cả mọi chuyện tính rõ ràng như vậy, cố chấp không chịu để cho người khác tiến vào thế giới của cô, mặc dù anh thấy rõ vẻ ngụy trang của cô, nhưng anh cũng cảm thấy đau lòng.

"Em biết rõ. . . . . ." Tâm tư của cô đã bị người ta nhìn thấy, cô có chút xấu hổ đứng tại chỗ, không biết làm cách nào để thoát: "Gian phòng trên lầu hai, phòng cuối cùng, anh nghỉ ngơi trước đi! Em rửa bát đĩa xong cũng đi nghỉ, ngày mai mới tính tiếp."

"Được, ngủ ngon!" Nhìn thấu tâm tư của cô, anh cũng không nói nhiều, gật đầu một cái.

"Ngủ ngon!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Môn Sủng Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook