Quan Môn

Chương 359: Anh biết hắn đang làm gì?

Thao Lang

03/10/2014

- Cái gì mà cục cảnh vệ trung ương, tại sao tôi chưa từng nghe qua?

Cảnh quan đầu lĩnh thoáng chốc không kịp phản ứng, lập tức mờ mịt hỏi.

- Hừ, với cấp bậc của các anh, như thế nào từng nghe qua đại danh của Diệp phó cục trưởng?

Tên bảo tiêu kia ưỡn ngực, vô cùng kiêu ngạo nói ra:

- Nói cho các anh biết, tên đầy đủ chính là Cục…cảnh…vệ…trung…ương! Diệp phó cục trưởng chính là thiếu tướng phó cục trưởng! Hiện tại đã nghe hiểu đi nha?

- Cục cảnh vệ trung ương?

Lúc này toàn bộ đám cảnh sát đều nghe hiểu được, lập tức toàn thân ứa ra mồ hôi lạnh.

Cục cảnh vệ trung ương là cơ quan gì đây? Là đại nội bảo tiêu trong truyền thuyết, chuyên môn phụ trách công tác an toàn của năm vị ủy viên thường vụ Cục chính trị trung ương, là siêu cấp cao thủ, mỗi người đều là tinh anh trong quân có thể lấy một đánh mười, sau đó có cơ hội nhập vào vòng tuyển, trải qua một thời gian huấn luyện cùng phân chia, có thể lưu lại còn chưa đủ một phần mười! Cuối cùng còn trải qua mấy vòng đào thải, có thể nói là cao thủ trong vạn chọn một!

Không nghĩ tới, hiện tại phó cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương hôm nay đã tới thành phố An Bình, còn bị bọn họ xem là đạo tặc bao vây rồi sao?

Đây đều là chuyện gì ah! Đám cảnh sát ngoài cửa đã tin tưởng đây chính là sự thật!

Bởi vì đạo lý rất đơn giản, nếu như là đạo tặc chẳng lẽ người ta còn đàng hoàng ngồi ở đó giảng đạo lý với các anh sao? Hiển nhiên là không thể nào, người ta là có thực lực ngồi ở nơi đó, cũng bởi vì người ta có chỗ dựa vào!

Lúc này, bảo tiêu đem giấy chứng nhận sĩ quan của Diệp Khai ném qua cho tên cảnh quan.

Hắn mở ra xem một chút, lại là giấy chứng nhận sĩ quan do chính tay đồng chí Giang Thành ký tên! Thiếu tướng phó cục trưởng mười chín tuổi a? Chuyện không hợp thói thường như vậy làm sao xảy ra à? Làm sao lại để cho hắn gặp ah?

Cảnh quan đầu lĩnh rốt cục cảm thấy ngày hôm nay là vận rủi của chính mình, hắn không thể không xếp lại giấy chứng nhận sĩ quan, sau đó quy củ đứng vững, nghiêm, kính lễ với Diệp Khai:

- Diệp phó cục trưởng, phó cục trưởng Cục cảnh sát thành phố An Bình Hùng Nghị Vũ, hướng ngài gởi lời chào!

- Ah, chúng ta đều là người đồng hành đó thôi.

Diệp Khai gật đầu nói.

Hùng Nghị Vũ nghe xong, lập tức sửng sốt một chút, trong lòng tự nhủ ta đây là Cục cảnh sát, mà anh đây là Cục cảnh vệ, tuy bên trong đều cùng mang một chữ “Cảnh”, nhưng tính chất công tác lại hoàn toàn bất đồng, như thế nào lại biến thành đồng hành đây chứ?

- Tôi là phó cục trưởng, anh cũng là phó cục trưởng đấy thôi.

Diệp Khai thấy Hùng Nghị Vũ không kịp phản ứng, liền cười nói.

- Ha ha…

Hùng Nghị Vũ nghe được cười khan hai tiếng nói:

- Chức phó cục trưởng của tôi sao có thể so sánh với phó cục trưởng của anh đây? Anh làm việc trước mặt các vị lãnh đạo quốc gia đấy, trong cả nước chỉ có một cơ cấu thôi ah!

Một cơ cấu thì bỏ qua, mấu chốt là quân hàm của người ta cất bước từ thiếu tướng, thiếu tướng mười chín tuổi!

Hùng Nghị Vũ nhìn Diệp Khai, đã cảm thấy mình bao năm sống thật sự uổng phí.

Tin tức bên này rất nhanh truyền lại Cục công an thành phố, cục trưởng Hà Chấn Vũ nghe xong không dám chậm trễ, lập tức đem tin tức phó cục trưởng Diệp Khai của Cục cảnh vệ trung ương đã đến thành phố An Bình hồi báo với thành ủy.

Bên thành ủy cũng cảm thấy thật khẩn trương, lập tức đem tình huống này báo cáo cho tỉnh ủy.

Vừa náo như vậy, sự tình biến thành có chút nhiệt náo lớn.

- Phó cục trưởng Diệp Khai của Cục cảnh vệ trung ương?

Bí thư tỉnh ủy Chu Định Phát nhận được tin tức này, cảm thấy có chút kinh ngạc, tựa hồ trong ấn tượng chưa từng được nghe qua trong Cục cảnh vệ trung ương có một vị phó cục trưởng như thế.

Vì vậy hắn gọi điện thoại cho phó chủ nhiệm văn phòng trung ương Đàm Thắng Kiệt, hỏi thăm chuyện này.



- Đàm chủ nhiệm, phó cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương vì sao lại chạy tới Liêu Đông chúng tôi vậy?

Chu Định Phát hỏi Đàm Thắng Kiệt.

- Ah? Chuyện phát sinh khi nào, ai chạy tới Liêu Đông?

Đàm Thắng Kiệt khó hiểu hỏi.

- Một phó cục trưởng tên là Diệp Khai, quân hàm thiếu tướng.

Chu Định Phát nói với Đàm Thắng Kiệt:

- Đem thành phố An Bình chúng tôi huyên náo gà bay chó chạy, trong thành phố xem ra không làm gì được hắn, nhờ trong tỉnh ra mặt, có chút không ổn trọng đi? Anh xem chuyện này nháo lớn!

- Diệp Khai…

Đàm Thắng Kiệt lẩm bẩm một tiếng nói:

- Sao hắn lại đi Liêu Đông?

- Chẳng lẽ là thật sự? Hắn là phó cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương hay sao?

Chu Định Phát nghe lời lẩm bẩm của Đàm Thắng Kiệt, trong nội tâm quả thật có chút giật mình:

- Nghe nói mới mười chín tuổi, đã là thiếu tướng phó cục trưởng rồi sao? Người nọ có lai lịch gì?

- Cháu trai của Diệp lão!

Đàm Thắng Kiệt nói ra.

- Ti…

Chu Định Phát hít sâu một hơi lạnh, nói như vậy chuyện này là sự thật rồi, nếu không Đàm Thắng Kiệt sẽ không biết rõ ràng như vậy, nhưng hắn nghĩ lại, cảm thấy lần này Diệp Khai đến Liêu Đông thật sự là không quá thuận tiện, chính mình cũng không biết nên làm sao đối phó hắn.

- Các anh làm sao lại chọc tới hắn rồi vậy?

Đàm Thắng Kiệt có chút tò mò hỏi thăm:

- Tên tiểu tử kia là cái tổ ong vò vẽ, ai đụng vào là ai không chống đỡ được, ngay cả đồng chí Giang Thành cũng có chút sợ thấy hắn, nhưng tiểu tử kia xác thực rất có bản lĩnh, quân hàm thiếu tướng cũng mới trao tặng không lâu đấy, còn do đích thân đồng chí Giang Thành tự mình thụ hàm ngay trước mặt mấy vị ủy viên thường vụ Cục chính trị trung ương đây!

Chu Định Phát nghe xong, càng cảm thấy đau đầu:

- Đàm chủ nhiệm, chuyện của Cục cảnh vệ không phải là do anh trông coi hay sao? Có thể gọi hắn trở về hay không? Tôi thật sự là không muốn thấy hắn, một đứa con nít còn chưa mọc đủ lông cánh, đây là chuyện gì vậy chứ?

Đàm Thắng Kiệt nghe được, trong nội tâm cười thầm, trong lòng tự nhủ không phải lão Chu ông rất giỏi sao, lần này đã gặp phải phiền toái rồi đúng không?

Nếu như Diệp Khai dễ dàng đối phó như vậy thì Trần gia cùng Phùng gia sẽ không bị rơi đài, một hơi cho rơi đài một vị ủy viên thường vụ trung ương, một vị ủy viên Cục chính trị, cộng thêm một ủy viên Ủy ban cố vấn trung ương, ngay cả đồng chí Giang Thành cũng có chút sợ hãi lực sát thương của hắn, Liêu Đông các người lá gan cũng đủ mập, lại đi tìm hắn gây xui, đây không phải tự mình đánh mặt mình sao?

- Chuyện này thật không dễ làm rồi.

Quan hệ giữa Đàm Thắng Kiệt cùng Chu Định Phát chỉ là bình thường, ở góc độ nào đó còn có chút cạnh tranh, vì vậy liền từ chối nói:

- Anh không biết thôi, bởi vì chuyện của hắn nên hiện tại tôi đã không còn giữ chức cục trưởng Cục cảnh vệ rồi, anh bảo lời nói của tôi hắn chịu nghe sao?

- Ti…Chu Định Phát nghe xong càng thêm đau đầu.

Cục cảnh sát thành phố An Bình đúng là ăn no rỗi việc, rõ ràng chọc một phiền phức lớn như vậy, chuyện này chính các người tự giải quyết không được sao, vì sao lại báo danh tỉnh ủy làm chi, đây không phải gây thêm phiền cho tôi à?

Buông xuống điện thoại, Chu Định Phát đi tới đi lui trong phòng làm việc, qua hồi lâu liền nảy sinh ác độc nói:

- Ai kéo phân thì ai đi lau bờ mông, chuyện này lão tử không hầu hạ! Không giải quyết được vấn đề, tự mình từ chức đi!

Thư ký rất trung thực đem lời nói của bí thư Chu Định Phát chuyển xuống cho Cục cảnh sát thành phố, cục trưởng Hà Chấn Vũ nghe xong, sắc mặt trắng bệch, trong lòng tự nhủ chuyện này nên làm như thế nào? Người ta là thiếu tướng, làm sao chịu mua mặt mũi của mình? Hắn lại đem ánh mắt chuyển qua ủy ban thành phố, thế nhưng đám đầu lĩnh bên thành ủy nghe xong lập tức nhảy vọt lên, người xuống nông thôn, người xin nghỉ phép, dù sao rốt cục không còn người nào làm chủ sự.



- Kháo, các người có thể chạy, tôi cũng có thể chạy!

Hà Chấn Vũ cũng nổi giận.

Kết quả vô cùng quỷ dị, Diệp Khai cùng Hùng Nghị Vũ ở trong khách sạn hàn huyên một hồi, rõ ràng không thấy có một quan viên thành phố hay tỉnh nào tới xem, điều này làm Diệp Khai cảm thấy phi thường tức giận.

Thái độ thế này đúng là bất thường!

Hùng Nghị Vũ không cách nào, đôi mắt trông mong nhìn Diệp Khai, không biết nên làm sao bây giờ?

- Liêu Đông các anh đúng thật là hiếm thấy!

Diệp Khai hừ một tiếng, nghĩ lại sự tình khác, vì vậy hỏi Hùng Nghị Vũ:

- Trước đó vài ngày phía trước ủy ban tỉnh có người du hành, kết quả bị lưu manh đánh trở về, còn có người bị thương, chuyện này làm sao mà phát sinh?

- Chuyện này…nội tình khá phức tạp, thật sự rất khó nói.

Hùng Nghị Vũ tỏ vẻ vô cùng khó xử.

- Chuyện này nếu không dễ nói, vậy thì chuyện của các anh càng không dễ nói.

Diệp Khai sầm mặt nói ra.

Sắc mặt Hùng Nghị Vũ lập tức trắng xanh, chuyện này tuy cũng không xem là bí mật trong thành phố An Bình, hắn cũng biết một ít nội tình bên trong, nhưng có nhiều thứ thật sự là bất tiện nói, một khi nói ra, cũng sẽ đắc tội một nhóm người, chức phó cục trưởng cấp chính phòng như hắn thật sự không đảm nhận nổi gánh nặng như thế.

Chỉ là nếu không thành thật nói ra, Diệp Khai nhất định sẽ gây khó dễ.

Diệp Khai nhìn biểu tình của Hùng Nghị Vũ, đã biết rõ hắn đang tranh đấu trong lòng, vì vậy không khỏi gia tăng thêm độ lửa:

- Ân, các anh dao động can qua lớn như vậy, không phải vì tìm kiếm Hồ Vĩ kia sao?

- Đúng vậy, chính là vì tìm hắn, đó là tội phạm quan trọng đang truy nã, nếu không phải vì chuyện này, cũng không gây phiền phức cho Diệp phó cục trưởng, toàn bộ đều do tên tội phạm kia…

Hùng Nghị Vũ nghe xong, hai mắt lập tức tỏa sáng, đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên trên người Hồ Vĩ không thấy tung tích.

Hắn thề thốt nói là vì mình làm việc quá cấp bách nên mới xông vào phòng của Diệp Khai quấy rầy, là do tên tội phạm trời đánh kia liên lụy, chỉ thấy Diệp Khai đang cười lạnh nhìn hắn, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái:

- Có chuyện gì không đúng sao?

- Anh có biết Hồ Vĩ ngoại trừ là trung tá quan quân của quân khu Liêu Đông ra, còn có một tầng thân phận là gì sao?

Diệp Khai cười lạnh hỏi.

- Cái gì? Tôi làm sao biết?

Hùng Nghị Vũ chứng kiến ánh mắt của Diệp Khai, lập tức cảm thấy trên người có cảm giác rét run, lắp bắp hỏi thăm.

Diệp Khai nhìn Hùng Nghị Vũ đang nơm nớp lo sợ, biết rõ áp lực của mình đã đủ, vì vậy cười lạnh nói:

- Cũng không sợ nói cho anh biết! Trung tá Hồ Vĩ chính là thành viên bí mật của Cục cảnh vệ chúng tôi ở tại tỉnh Liêu Đông!

- A?

Hùng Nghị Vũ nghe xong, lập tức sắc mặt trắng bệch, đặt mông ngồi xuống đất.

Hắn làm thế nào cũng không nghĩ đến, Diệp Khai lại nói ra đáp án đáng sợ như vậy với hắn.

Nếu như nói Cục cảnh sát thành phố An Bình chỉ bắt một viên sĩ quan của quân khu Liêu Đông, như vậy vấn đề cũng không lớn, bởi vì Cục cảnh sát thành phố cùng quân khu đã sớm có ăn ý, không ai có thể giữ được Hồ Vĩ.

Nhưng hiện tại Diệp Khai lại nói Hồ Vĩ còn là thành viên bí mật của Cục cảnh vệ trung ương, chuyện lần này, xem như phiền toái thật lớn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook