Quan Môn

Chương 360: Cuối cùng có nghe nói qua một hai người

Thao Lang

03/10/2014

Trên đầu phó cục trưởng Hùng Nghị Vũ lập tức tuôn đầy mồ hôi lạnh chảy ròng.

Hắn thật sự là cảm thấy hoảng sợ.

Trách không được Diệp Khai Diệp phó cục trưởng lại xuất hiện trong thành phố An Bình, nguyên lai thủ hạ của người ta bị bắt làm kinh động tới vị đại thần này ah!

Hồ Vĩ ở trong trại tạm giam đã gặp phải đối xử thế nào, Hùng Nghị Vũ với tư cách là phó cục trưởng Cục cảnh sát thành phố vẫn biết rõ một ít, mặc dù nói chuyện này không có bao nhiêu quan hệ với hắn, nhưng hãy nói ngươi là phó cục trưởng Cục cảnh sát, dám mở miệng nói mình hoàn toàn không biết rõ tình hình chính là chuyện không thể nào.

Diệp Khai xuất hiện hiển nhiên là vì muốn làm chỗ dựa cho thủ hạ của mình.

Chẳng lẽ nói chuyện Hồ Vĩ đột nhiên bị cướp tù cũng do vị thiếu tướng phó cục trưởng trẻ tuổi trước mặt giày vò đi ra hay sao?

Hùng Nghị Vũ vừa nghĩ tới điểm này, ngay lập tức liền hãi hùng khiếp vía, so sánh với người ta chính mình thật sự là chênh lệch quá xa rồi.

Nhưng hắn vẫn còn có chút tiểu thông minh, biết rõ có chút sự tình không thể nói ra ngoài miệng, nếu như ngươi ở ngay trước mặt Diệp Khai lại hỏi có phải hắn cướp tù hay không, đoán chừng hắn sẽ trực tiếp trở mặt tức khắc.

- Diệp cục trưởng, chuyện của Hồ Vĩ không có quan hệ gì tới tôi đâu…

Hùng Nghị Vũ lắp bắp nói:

- Kỳ thật sự tình ngày đó, chủ yếu là do bên thành phố quyết định, Cục cảnh sát chúng tôi chỉ bị người xem như vũ khí mà sử dụng, người ta chỉ nơi đâu thì chúng tôi đánh tới đó mà thôi.

Lời này của hắn nói thật đủ trắng trợn, kỳ thật Cục cảnh sát đúng là đi làm vũ khí cho người ta sử dụng đó thôi, mặc dù nói mượn tiện lợi của chức vụ rất nhiều cảnh quan ở bên ngoài có được đường phát tài riêng của mình, nhưng bên trên thành phố ra lệnh một tiếng, Cục cảnh sát cũng phải nghe lệnh, bằng không mà nói cho dù chính cục trưởng lợi hại tới đâu cũng phải rời khỏi.

- Ngày đó bắt người, là chủ ý của ai?

Diệp Khai hỏi.

Thời điểm khởi lên xung đột, quần chúng bị người truy đánh tới tận cửa căn cứ đóng quân, Hồ Vĩ căm phẫn mang binh truy đánh hơn mười tên côn đồ đánh đập quần chúng, còn đả thương một ít, chuyện này khiến cho hắn bị bên thành phố lấy lý do ẩu đả thương nhân Hong Kong mà báo qua quân khu, quân khu tư lệnh Ngưu Lam Sơn hạ lệnh đem người chuyển giao cho cảnh sát điều tra.

Mặc dù nói có bác hai Diệp Tử Sơ của Diệp Khai cực lực ngăn cản, nhưng chuyện này cũng không cách nào ngăn cản được.

Hơn nữa bởi vì chuyện này, Diệp Tử Sơ cũng bị đám người Ngưu Lam Sơn báo lên Quân ủy vu cáo, gián tiếp làm Diệp lão gia tử nổi giận, thậm chí phát bệnh, tình huống khá nguy hiểm.

Lần này Diệp Khai đi tới chính là muốn truy tìm nguồn gốc, tìm mầm tai họa tại Liêu Đông, ở một phương diện trút giận cho Diệp lão gia tử, một phương diện báo thù cho bác hai Diệp Tử Sơ, thuận tiện nhìn nhìn lại phải chăng có thể xử lý Ngưu Lam Sơn, làm cho hắn không chịu nổi.

Lời thật mà nói, Ngưu Lam Sơn muốn tìm ai nương tựa Diệp Khai sẽ không xen vào, nhưng ngươi muốn mượn Diệp gia làm đá kê chân, đùa nghịch uy phong, vậy thì có chút không biết tự lượng sức mình, Diệp gia nội tình thâm hậu, há lại bị một thượng tướng gây phiền phức được sao?

Vì giết gà dọa khỉ, làm người trong thiên hạ nhìn rõ thủ đoạn của Diệp gia, chấn nhiếp đám đạo chích dã tâm một chút, Diệp Khai phải làm ra chút sự tình kinh thiên động địa, bằng không mà nói thật đúng là nghĩ Diệp gia dễ bị khinh nhờn?

Phải biết rằng, từ sau khi Diệp Khai tiến vào con đường làm quan, thời đại huy hoàng nhất của Diệp gia chỉ mới bắt đầu khởi điểm một chút mà thôi, trò hay còn nằm ở phía sau đâu!

Diệp Khai nhìn chằm chằm Hùng Nghị Vũ, làm cho hắn không cách nào tránh né, trong nội tâm Hùng Nghị Vũ không ngừng xoay chuyển, luôn cảm giác mình giống như trứng chọi đá, không khỏi có chút bi tráng nói:

- Diệp tướng quân, tuy ngài còn trẻ tuổi, nhưng cũng là đại nhân vật trên vai đeo tướng tinh! Cần gì phải gây khó xử cho những tiểu nhân vật chỉ biết làm chân chạy cho người khác như chúng tôi đây? Thành phố An Bình là một vũng nước đục, kéo dài đã nhiều năm, không thể một hai ngày thì có thể làm sáng tỏ, sau khi kết thúc công việc anh lại vỗ vỗ mông rời đi rồi, lưu lại những tiểu nhân vật như chúng tôi phải đối mặt với sự đả kích không chỉ của một người, anh bảo tôi nên làm sao bây giờ? Cho dù tôi không để ý tới an nguy của chính mình, nhưng anh bảo gia đình già trẻ nhà tôi làm sao mà sống được đây? Anh xem như tội nghiệp, thông cảm buông tha cho lũ tiểu nhân vật như chúng tôi đi!

Đại khái hắn cảm nhận được sinh tử uy hiếp, cảm thấy bi ai, nhất thời nhiệt huyết dâng lên, đông một tiếng quỳ gối trước mặt Diệp Khai, trên mặt tựa hồ còn có chút dấu nước mắt!

- Hắc…tôi nói anh có cần như vậy sao…

Diệp Khai nhìn Hùng Nghị Vũ quỳ trên mặt đất, lập tức cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

Không nghĩ tới hắn sẽ làm ra động tác như vậy, quả thật là vô cùng mất mặt!



Nhưng suy nghĩ lại, Diệp Khai đối với sự càn rỡ của thế lực xã hội đen thành phố An Bình cũng cảm thấy có chút kinh tâm.

Nếu không phải bọn hắn làm ầm ĩ quá lợi hại, một phó cục trưởng Cục cảnh sát thành phố như Hùng Nghị Vũ có cần phải sợ hãi đến như vậy sao?

- Được rồi, anh đứng lên đi, bộ dạng như vậy còn thể thống gì?

Diệp Khai lắc đầu nói.

Hùng Nghị Vũ chợt phát hiện biện pháp này tựa hồ hữu hiệu, rõ ràng càng làm nặng thêm, lên tiếng khóc lớn.

Diệp Khai cùng đám bảo tiêu đưa mắt nhìn nhau, có chút không biết nên xử lý như thế nào, thật sự chưa từng thấy qua chuyện hiếm có như vậy.

Hùng Nghị Vũ đấm ngực giậm chân khiến cho Diệp Khai cũng có chút phiền muộn bực mình, không khỏi phất tay nói:

- Là chuyện gì lớn lao, dù gì anh cũng là phó cục trưởng Cục cảnh sát thành phố, cán bộ cấp chính phòng, có cần như thế sao? Tôi dám nói một câu ở nơi này, nếu như vấn đề trong thành phố An Bình thực sự nghiêm trọng như vậy, cho dù xử lý sạch toàn bộ nhóm người lãnh đạo trong thành ủy cùng ủy ban thành phố, tôi cũng phải đem bọn hắn đưa ra công lý, làm cho bọn hắn nếm thử mùi vị ăn cơm tù!

Anh dựa vào cái gì? Hùng Nghị Vũ nhìn nhìn Diệp Khai, tuy tiếng khóc đã nhỏ hơn một chút nhưng vẫn không thể nào tin tưởng, thành phố An Bình là thành thị cấp phó tỉnh, bí thư thành ủy là ủy viên tỉnh ủy kiêm nhiệm, đâu dễ dàng bị đưa đi ăn cơm tù đây chứ?

Đừng nói chi toàn bộ nhóm lãnh đạo trong thành phố An Bình, chí ít có hơn phân nửa người đều dính líu vào việc này, tất cả mọi người đều không thoát được thân, sẽ có ai chịu ngồi chờ chết tùy ý cho người khác giày vò?

Hùng Nghị Vũ cơ hồ có thể kết luận, chỉ cần không phải cao tầng hạ quyết tâm, cho dù người của trung ương xuống điều tra vụ án cũng không cách nào làm gì bọn hắn, dù sao pháp không trách đông, ảnh hưởng quá lớn thì mặt mũi của trung ương cũng không có ánh sáng.

Chính bởi vì như thế, Hùng Nghị Vũ thà rằng quỳ xuống chơi xỏ lá cũng không muốn nói ra sự tình thực sự mà mình hay biết, bởi vì làm vậy là đắc tội với người, nếu như tin tức tiết lộ ra ngoài, tính mạng người nhà của mình thật khó bảo toàn.

- Anh không tin lời nói của tôi?

Diệp Khai thấy vẻ mặt Hùng Nghị Vũ không tin, liền hỏi ngược lại.

- Diệp tướng quân, Diệp cục trưởng, không trách lão Hùng này nhát gan, thật sự là chuyện này khó làm…

Hùng Nghị Vũ tỏ vẻ nói:

- Ngày trước khi tôi còn bé ở trong thôn, trồng rất nhiều rau cải, khi tới mùa hè sẽ có rất nhiều lợn rừng đến quấy phá, ăn rau cải kia, người trong thôn sẽ cầm súp kíp đi đuổi rừng, kết quả không tốt lắm, lợn rừng không đuổi được mà còn đem vườn rau giẫm đạp rối tinh rối mù, so với trước kia còn không bằng.

Diệp Khai nghe Hùng Nghị Vũ nói chuyện, không biết hắn muốn biểu đạt ý tứ gì.

- Diệp tướng quân, Diệp cục trưởng, hiện tại ngài là người trong thôn, ngài phải đối mặt chính là đám lợn rừng kia, mà chúng tôi là một gốc rau cải trong vườn rau kia!

Hùng Nghị Vũ tội nghiệp nói:

- Ngài nói tôi nên hi vọng kéo dài hơi tàn, hay là bị lợn rừng giẫm thành nát bấy?

- Hắc, anh chỉ có chút tiền đồ thế này!

Diệp Khai nghe xong không khỏi bật cười lên.

Mặc dù nói lời của Hùng Nghị Vũ có chút không chính xác, nhưng đại khái ý tứ vẫn có thể hiểu được, thôn dân không phải thợ săn, không khả năng theo đuổi truy giết lợn rừng không bỏ, như vậy vườn rau đã gặp nạn trước tiên, lợn rừng đuổi không đi, khi bọn chúng quay trở lại sẽ càng tai nạn trầm trọng thêm, Hùng Nghị Vũ lo lắng chính là điểm này.

Nhưng đối với Diệp Khai mà nói, hắn thật sự cần một người phi thường quen thuộc với Cục cảnh sát thành phố An Bình cùng các phương diện địa đầu xà trong thành phố đến làm việc cho mình, tuy Hùng Nghị Vũ là một phó cục trưởng, nhưng theo ý tứ trong lời nói của hắn mà xem, người này đoán chừng không xấu xa bao nhiêu, cho nên Diệp Khai đã có ý định nắm bắt lấy hắn, xem như làm tiên phong mở đường cho chính mình.

Vì vậy Diệp Khai lại nói ra:



- Vườn rau thành phố An Bình này thoạt nhìn không dễ thu thập ah.

- Ai nói không phải đâu…

Hùng Nghị Vũ liên tục gật đầu nói.

- Tôi không phải thôn dân, mà là thợ săn, gốc rau cải trắng như anh hi vọng cùng lợn rừng cùng nhau chấm dứt, hay là hi vọng đứng ra theo tôi ra sức đánh cược một lần, bác ra một tiền đồ?

Diệp Khai hỏi.

Hùng Nghị Vũ nghe Diệp Khai nói như vậy, ngược lại có chút kinh ngạc, chẳng lẽ nói Diệp Khai thật sự là do trên trung ương phái xuống xử lý việc này hay sao? Chỉ là hắn cũng không dám tin tưởng Diệp Khai có được năng lực như vậy, tuy hắn là thiếu tướng phó cục trưởng, còn ở trong cơ cấu thông thiên như Cục cảnh vệ trung ương.

- Không dễ dàng đâu!

Hùng Nghị Vũ nói.

- Anh biết tôi là người thế nào sao?

Diệp Khai nhìn ánh mắt lập lòe vô chừng của Hùng Nghị Vũ, biết rõ không hạ cho hắn chút thuốc mạnh hắn sẽ không chịu đi vào khuôn khổ, vì vậy hỏi ngược lại.

- Phó cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương, thiếu tướng Diệp Khai thôi!

Hùng Nghị Vũ có chút nói nhỏ, sờ sờ đầu đáp.

- Vậy anh biết được cha tôi là ai? Ông nội tôi là ai? Nhị gia gia, bác cả, bác hai của tôi là ai?

Diệp Khai một hơi hỏi Hùng Nghị Vũ thật nhiều vấn đề?

- Tôi làm sao biết?

Trong lòng Hùng Nghị Vũ còn thầm nói, thiên hạ thật nhiều người họ Diệp đó mà.

- Cha tôi là Diệp Tử Bình, ông nội của tôi là Diệp Tương Kiền, nhị gia gia của tôi là Diệp Tương Khôn, bác cả là Diệp Tử Kiện, bác hai là Diệp Tử Sơ, trong những người này chắc anh cũng từng có nghe nói qua đi?

Diệp Khai hỏi ngược lại.

- Diệp Tương Kiền? Chính là vị ở trong Tử Tâm Viên?

Quả nhiên, rốt cục Hùng Nghị Vũ đã biết đại nhân vật đức cao vọng trọng cả vùng đất Hoa Hạ.

- Diệp Tử Sơ, chẳng lẽ là tham mưu trưởng quân khu trung tướng Diệp Tử Sơ?

Diệp Khai gật gật đầu, trong lòng tự nhủ chẳng lẽ cha mình Diệp Tử Bình không có chút danh khí nào sao? Nhị lão gia tử thân là phó thủ trưởng Quân ủy, thoạt nhìn danh khí cũng không lớn, về phần bác cả là tư lệnh đại quân khu, xem như là nhân vật mà người bình thường càng không thể biết được.

- Ngài…là cháu trai của…Diệp lão?

Hùng Nghị Vũ mở to hai mắt nhìn, lắp bắp hỏi thăm.

Diệp Khai gật gật đầu, trong lòng tự nhủ cuối cùng anh cũng nghe nói qua một hai người rồi, nếu như tôi bày ra một đoàn đại nhân vật đi ra mà anh không nghe nói qua một người nào, thật sự là quá vẽ mặt!

Điều này cũng nhắc nhở hắn một việc, mặc dù Diệp gia có danh khí nhưng chỉ ở trên cao tầng, nhưng đi xuống cơ sở chỉ có thể nói người biết về Diệp lão gia tử tuy nhiều nhưng những người khác trong nhà thì biết thật ít.

Trong niên đại mà tin tức không nhanh, ở trước mặt người khác khoe khoang một chút cũng không phải là chuyện dễ dàng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook